Chương 564: Thịnh yên mỹ thực (hạ)
Nam Hi
21/12/2015
Nhắc đến Bắc Tống cũng có không ít người đã nếm món Cá nóc. Tô Đông Pha
chính là một người, điều này cũng có nghĩa là có người đã làm Cá nóc.
Nếu đã như vậy thì vì sao người ở đây lại sợ hãi Cá nóc đến vậy? Đó
chính là vì hiện nay không ai nắm được cách làm Cá nóc chính xác, thậm
chí có rất nhiều người vì khoái cảm nhất thời mà làm mất đi tính mạng
của mình. Nếu không họ đã không nói là muốn mất sinh mạng quý giá thì
hãy ăn Cá nóc. Đương nhiên, đã làm ra rồi thì nếu không phải là Lý Kỳ
thì bọn họ cũng không có gan ăn Cá nóc, còn vị tươi ngon nhất của Cá nóc nằm gần với gan.
Lại càng không có quán rượu nào dám làm Cá nóc, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể làm chết người khác.
Lý Kỳ nghe nói có người làm Cá nóc bất giác sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nếu có bất kì một giọt nọc độc Cá nóc nào có trên mặt thức ăn rất có thể cái mạng nhỏ của bất kỳ người nào cũng có thể sẽ mất ở đây rồi. Hắn vội nói:
- Mau dẫn ta đi xem.
Lý Kỳ, Thái Mẫn Đức đi theo công tử kia đến một góc bàn khác. Lúc này đang có 5-6 người vây quanh ở đó chỉ trỏ không ai dám ăn.
- Mọi người tránh ra một chút, Lý sư phó đến rồi.
Mọi người thấy Lý Kỳ đến vội tránh ra nhường lối.
Lý Kỳ vừa đến nhìn chỉ thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm vào trong một cái mâm có cá thịt đang phát sáng. Nhìn vẻ bề ngoài rất khó để đoán ra nó có Cá nóc hay không. Lại nhìn sang tên món ăn bên cạnh, sắc mặt hắn cả kinh bật thốt lên:
- Giả... giả Cá nóc.
Hóa ra tấm biển đó viết tên “Tống ngũ tẩu giả Cá nóc”.
Rõ ràng món ăn này là một người bình dân làm.
Một người ở phía sau nói:
- Lý sư phó, tuy trên đó viết là Cá nóc giả nhưng Cá nóc là Cá nóc thật hay giả ai mà biết được. Biết đâu người kia sợ chúng ta không dám ăn cho nên mới viết là giả Cá nóc. Đây không phải là muốn lấy mạng người sao?
- Cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng hắn lại thầm nói, không đúng nha, nếu người kia sợ không ai dám ăn thì sao phải viết chữ Cá nóc vào chứ, cứ viết cá là được rồi.
Thái Mẫn Đức cau mày nói:
- Lý công tử, rốt cuộc đây là thật hay giả?
Lý Kỳ lắc đầu vừa định nói thì nghe thấy có người bên cạnh cười:
- Cá nóc giả, cái tên này thú vị thật.
- Trong Cá nóc có cái gọi là Cá nóc giả sao?
- Ta muốn nói là chắc chắn người đầu bếp kia chỉ muốn dọa mọ người thôi.
- Tống Ngũ tẩu, hình như chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, đúng là Tứ tiểu công tử, hắn dở khóc dở cười nói:
- Sao bây giờ mấy người mới đến?
Hồng Thiên Cửu ha ha nói:
- Thiếu Bạch còn chút sổ sách chưa tính xong. Ba người chúng ta vì đợi gã nên mới đến muộn.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Phàn Thiếu Bạch cười nói:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến cơ.
Phàn Thiếu Bạch cười ha ha nói:
- Ngươi đã đến rồi thì sao ta lại không đến chứ.
Cao Nha Nội không nhịn được nói:
- Nói ít thôi, Lý Kỳ, ngươi mau nói cho chúng ta biết là Cá nóc rốt cuộc là món gì?
- Ta không biết.
Lý Kỳ lườm y một cái.
Cao Nha Nội không vui nói:
- Vậy ngươi mau nếm thử đi.
Lý Kỳ khó chịu:
- Sao ngươi không đi mà nếm?
- Cá nóc có kịch độc làm sao ta dám nếm chứ?
- Ngươi biết có độc mà còn bảo ta đi nếm à?
- Ngươi là đầu bếp, sợ gì chứ?
Đây là cái Logic gì không biết? Lý Kỳ bị tên này làm cho tức giận, hắn khoát tay nói:
- Được được được, ta là đầu bếp, ta sẽ thân thân thử độc, đã được chưa?
Cao Nha Nội cười ha ha nói:
- Phải thế chứ, phải thế chứ!
Lý Kỳ gắp một miếng cá lên thấy không khí căng thẳng, hắn đe dọa:
- Nha Nội, tốt nhất là ngươi nên tránh xa một chút, cẩn thận lúc phát độc ta sẽ ngoạm ngươi một cái đấy.Vậy thì ngươi có thể cùng ta đi xuống hoàng tuyền rồi.
- Ngươi dám!
Còn dưa dứt lời Cao Nha Nội đã lùi về phía sau hai thước.
Mọi người đều cúi đầu cười trộm.
Lý Kỳ cười lắc đầu cũng không vội ăn mà hắn gắp miếng cả để lên mũi ngửi trước, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn dám chắc, miếng thịt này không phải thịt Cá nóc, bởi vì nếu là thịt Cá nóc nó sẽ có mùi vị rất lạ. Nếu cùng chiên với dầu thì lúc ăn hắn có thể phát hiện ra ngay. Cắn một cái, mắt hắn sáng lên thầm khen, rất ngon, đúng là có hương vị của Cá nóc. Hắn nhai rồi nuốt mới biết hóa ra là cá quế. Hắn không kìm nổi mà thầm khen một câu, có thể chế biến cá quế thành một món ăn ngon như vậy quả thực là không đơn giản. Hắn khẽ mỉm cười, để tấm trúc trong tay đặt dưới tên món ăn này.
Thái Mẫn Đức cả kinh không nói nhiều mà gắp một miếng thịt lên ăn, cảm giác nó còn ngon hơn cả món canh cá của Kim lâu. Không thể tin nổi, ông ta cười lập tức cũng treo mảnh trúc trong tay lên món ăn này.
Mọi người thấy vậy liền liếc nhìn nhau sau đó cùng tụ lại.
Lý Kỳ bỗng đi đến bên cạnh Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng nói:
- Không phải ngươi đang thiếu một đầu bếo có thể một mình đảm đương sao?
Phàn Thiếu Bạch sửng sốt lập tức cười ha ha nói:
- Ta biết rồi, đa tạ!
Y nói xong liền ghé vào tai thân tín nói nhỏ mấy câu.
Cái đầu của Thái Mẫn Đức cũng cúi vào đầu của Thái lão tam đang nói gì đó.
Lý Kỳ liếc mắt rồi cười khổ một tiếng. Lão cáo già này thật khó dây vào. Hắn đi dọc theo bàn thưởng thức mấy món ăn nữa nhưng không món nào vừa miệng hắn.
Nhưng có sự gia nhập của Tứ tiểu công tử, cả đại sảnh liền náo nhiệt hơn. Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội một đường càn quét, có thể nói là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Qua khoảng nửa canh giờ thì hàng loạt món đồ ăn thứ hai được đưa tới.
Toàn là món ngon khiến người ta không kịp nhìn, chỉ thấy đồ ăn được mang lên cũng biết món ăn của lần thứ hai này cao hơn lần thứ nhất hẳn một bậc.
Trong đó món khiến mọi người chú ý nhất chính là Sứ thanh hoa của Cổ Phi Đạt được làm từ bí đao. Chỉ nhìn thấy trong một cái mâm lớn là một bình sứ cao đến hơn nửa thước trắng nõn. Trên thân sứ còn điêu khắc cây hoa cúc màu xanh đậm rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với sứ Thanh hoa thời đại này, đúng là một kiệt tác nghệ thuật.
Món ăn này ở Bắc Tống được gọi là “ Điêu hoa mật tiên”, nó rất thịnh hành. Tức là điêu khắc từ trái cây thành những hình xinh đẹp, rồi sau đó mới chế biến mứt hoa quả, nó theo đuổi một thị giác hưởng thụ rất cao. Có thể nói là thưởng thức ẩm thực trong bóng đá. Ở chùa Tướng Quốc, Lý Kỳ đã từng thấy người dùng bí đao để làm thành đá hoa cương, cùng đã nhìn thấy cách chế tác của người ta rồi.
Nhưng do hình dạng chế tác của mứt hoa quả này, hơn nữa trên hương vị rất khó mang tính đột phá lớn. Cho nên Lý Kỳ cũng không muốn đi đến gần xem, chỉ đừng ở đằng xa nhìn một lúc.
Lúc này, Thái Mẫn Đức đi đên cười ha hả nói:
- Tuy kỹ thuật cắt của Cổ sư phụ rất cao nhưng vẫn kém hơn công tử. Nhớ ngày đó món “ Khí thôn sơn hà, nhật nguyệt tranh huy”, kỹ kinh tứ tọa, lấy đồ ăn để vẽ tranh của công tử đúng là khiến người ta thán phục.
Lý Kỳ cườ ha ha nói:
- Viên ngoại khen quá lời rồi.
Ánh mắt chợt dừng ở một chiếc bàn, bèn đi lên phía trước. Thái Mẫn Đức sửng sốt cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy Lý Kỳ đi đến trước một món ăn, nhưng món này toàn là lát cá màu trắng trong suốt, còn những sợi màu đỏ chính ra sợi gừng đã ướp gia vị. Hắn cầm đũa gắp một miếng cá và một ít gừng sơi bỏ vào miệng nếm thử. Hắn cười gật gù cái đầu.
Thái Mẫn Đức nhìn tên món ăn thì thấy viết “ Ngô Tiểu Lục hồng ti thủy tinh quái”. Ông ta cười nói:
- Hóa ra là món ăn của tiểu sư phụ Lục tử. Vậy Thái mỗ cũng phải nếm thử.
Ông ta gắp một miếng cá chấm một ít dấm chua rồi bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt, hai mắt ông ta trợn tròn lên nói:
- Cá đông lạnh!
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy, nhân lúc cá còn lạnh mà bọc thịt cá lại cho thêm gia vị, so với cá thường ngon hơn nhiều. Còn có thể duy trì được độ tươi, ồ còn tăng tính thẩm mỹ nữa chứ.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Cách này nhất định là cậu truyền thụ cho gã rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Đây là tự cậu ta nghĩ ra đấy chứ, ta không giúp cậu ta cái gì cả.
Tuy là nói như thế nhưng Lý Kỳ biết rằng, sở dĩ Ngô Tiểu Lục nghĩ đến cá đông lạnh là bởi gì hắn đã dừng dùng da heo đông lạnh để làm canh bánh bao.
- Vậy Thái mỗ nên chúc mừng công tử có trò giỏi rồi.
- Bây giờ đã nói vậy e là hơi sớm.
- Nghe nói đầu bếp Tiểu Trụ cũng đến rồi, không biết cậu ta làm món gì?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Cái này ta biết, nhưng còn phải chờ thêm lúc nữa.
Thái Mẫn Đức thấy vẻ mặt giảo hoạt của hắn trong lòng rất nghi ngờ. Lão thầm nghĩ, xem ra hắn đến không hoàn toàn là vì buổi hội ẩm thực hôm nay.
Lý Kỳ cũng không nói nhiều mà đi mấy bước đến cạnh bàn rồi bỗng hắn dừng lại nhếch mép nói:
- Mỳ Vân Anh.
Cái gọi là mỳ Vân Anh chính là dùng ngó sen, đầu gà, khoai môn, nấm, hạt dẻ, hoa huệ tây cùng trộn vào. Sau đó chọn thịt sạch nấu nhừ để nguội rồi bỏ vào cối đá xay nhuyễn. Sau đó lấy đường cô thành mật, chưng chín sau đó cho vào cối đảo lên với tất cả các nguyên liệu để nó trở nên cứng, lại lấy ra viên thành tròn, đợi làm lạnh và cứng ngắc, lại dùng dao sạch ăn bao nhiêu thì cắt ra.
Nhưng Trịnh Dật để mọi người ăn cho tiện đã cắt sẵn thành miếng nhỏ rồi.
Lý Kỳ ăn một miếng chỉ thản nhiên cười, mỳ Vân Anh ở hậu thế người ta đã thay đổi lâu rồi. Mỳ Vân Anh hiện tại mới ra chưa lâu đương nhiên nó không thể so sánh được với đời sau được.
Đúng lúc này thì hắn nghe thấy có tiếng ồn ào ở phía sau.
- Trịnh nhị ca, huynh sao vậy?
- Aaa... Nhị ca, huynh về lúc nào vậy?
- Nhị ca, huynh đừng để tiểu đệ khổ nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, không biết Trịnh Dật từ lầu trên đã đi xuống từ lúc nào rồi nhưng chỉ có một mình anh ta. Tần phu nhân chưa xuống. Cả một đám tài tử, văn sĩ ra đón, đúng là vạn người vây quanh.
Oa! Nhìn anh ta được chào đón như vậy, xem ra lão cáo già nói không sai rồi. Người này quả nhiên là nhân vật nổi tiếng. Lý Kỳ lại nhìn lên một gian nhã các ở lầu ba, chỉ thấy có một bóng hồng xinh đẹp đang đứng cạnh cửa sổ cười cười vẫy tay.
Trịnh Dật cũng mỉm cười chào hỏi một vị bạn cũ nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Lý Kỳ. Đợi khi ứng phó với mọi người xong, anh ta liền đi về phía Lý Kỳ.
- Tại hạ Trịnh Dật tham kiến Quan Yến Sử, vừa rồi hơi chậm trễ kinh xin qQuan Yến Sử bỏ qua.
Trịnh Dật đi tới chắp tay về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười đáp lễ nói:
- Hóa ra là Trịnh nhị ca thanh danh chấn động kinh thành. Thất lễ, thất lễ rồi! Vậy cũng đừng gọi ta là Quan Yến Sử gì nữa, gọi ta là Lý Kỳ hoặc Lý sư phó là được rồi.
Trịnh Dật cười gật gật đầu nói:
- Tuy Trịnh Nhị đến kinh thành chưa lấu nhưng danh tiếng của Lý sư phó ở Túy Tiên Cư thì đã như sét đánh bên tai. Trịnh Nhị hâm mộ đã lâu, vừa rồi thấy Lý sư phó có nếm thử mỳ Vân Anh tổ truyền. Kính xin Lý sư phó chỉ điểm mấy phần, Trịnh Nhị cảm kích vô cùng.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Ăn rất ngon!
Trịnh Dật cười khổ nói:
- Như vậy là Lý sư phó không nói thật lòng rồi. Có câu là không ai hoàn mỹ, thức ăn cũng vậy, hy vọng Lý sư phó vui lòng chỉ giáo.
Ta nói thật mà đúng là rất ngon. Nhưng thằng nhãi này được chào đón như vậy, sao mình lại không muợn y để quảng cáo cho mỳ ăn liền nhỉ? Lý Kỳ thất mọi người đều vây quanh Trịnh Dật liền nảy ra suy nghĩ:
- Thực ra món mỳ Vân Anh của Trịnh nhị ca rất ngon, nếu có tìm ra chỗ nào chưa hoàn thiện thì chính là ở phương diện chọn nguyên liệu rồi.
- Hả? Kính xin Lý sư phó cho biết chi tiết.
- Ta vừa mới nếm thử, phát hiện Trịnh nhị ca dùng thịt dê, thịt dê ngon là điều không thể phủ nhận nhưng mùi vị quá nồng. Tuy Trịnh nhị ca dùng rất nhiều gia vị để giấu mùi này đi nhưng vẫn không thể hết được, cho nên nó vẫn dính tì vết. Tuy nhiên Trịnh nhị ca nếu có thể dùng thịt dê của Túy Tiên như vậy mới được gọi là hoàn mỹ.
Hắn nói xong đột nhiên hướng về phía mọi người nói:
- Các vị, thực ra Túy Tiên Cư chúng ta đã nghiên cứu cách làm ra thịt dê không mùi. Chỉ là số lượng vẫn còn ít cho nên chưa cho ra thị trưởng. Nhưng mọi người cũng không cần vội, sang năm Túy Tiên Cư chúng ta sẽ cho ra sản phẩm thịt dê không mùi này. Tin chắc rằng hương vị của nó thì cũng không cần ta phải nhiều lời nữa.
Trịnh Dật cả kinh nói:
- Chuyện này là thật sao?
- Đợi thì sẽ biết!
Lý Lỳ nói một câu rồi lại nói với mọi người:
- Nói đến mỳ, hiện nay Túy Tiên Cư chúng ta cũng có một loại mỳ mới. Mọi người lúc rỗi rãi có thể đến thưởng thức hương vị của nó. Nhưng lúc bận rộn có thể mua hai cái bánh bao bên đường ăn tạm. Ngon thì phải mất công làm đây là chuyện đương nhiên. Cá và gấu là không thể giống nhau. Giống như mỳ Vân Anh này, trình tự làm cũng rất công phu, nguyên liệu cũng nhiều, muốn ăn ít nhất cũng phải đợi nửa canh giờ... Nếu bận thì thực sự là không đợi được. Nhưng bắt đầu từ bây giờ chuyện này đã có thể được giải quyết.
- Nói như vậy thì Lý sư phó đã chế tạo ra một món mì vừa tiện vừa ngon sao?
Không biết Trương Xuân Nhi đã đến từ lúc nào, nàng cười dài hỏi.
- Đúng vậy, Trương nương tử không hổ là nữ đầu bếp đệ nhất của Đông Kinh ta, đúng là một câu nói trúng luôn.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Tin chắc là mọi người đều đã biết, Túy Tiên Cư chúng ta gần đây có cho ra sản phẩm tên là đồ hộp. Nó rất tiện, lúc nào cũng có thế mang theo, lúc ăn cũng không cần đợi. Nó đã được mọi người rất chào đón, nhưng món này ngon mà vẫn chưa thể no bụng được. Vì thế ta đã dày công nghiên cứu cuối cùng cũng nghĩ ra một món mỳ kiểu mới, có thể gọi là thực phẩm tỉ muội với đồ hộp, tên là mỳ tôm.
- Mỳ tôm nhất phẩm?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau khi nghe Lý Kỳ nói về sự hoàn mỹ của món mỳ tồm này thì ai cũng tò mò, chờ mong.
Trương Xuân Nhi và đám người Thái Mẫn Đức đều là người kinh doanh nghe một lúc cũng đã hiều. Hóa ra là Lý Kỳ dùng chiêu thức này để quảng cáo cho món ăn mới của Túy Tiên Cư. Họ thầm mắng trong lòng. Trịnh nhị ca người ta thành tâm muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi lại lợi dụng để đi tuyên truyền, còn chà đạp lên mỳ Vân Anh tổ truyền của người ta, đúng là vô liêm sỉ, mặt dày.
Lại càng không có quán rượu nào dám làm Cá nóc, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể làm chết người khác.
Lý Kỳ nghe nói có người làm Cá nóc bất giác sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng nếu có bất kì một giọt nọc độc Cá nóc nào có trên mặt thức ăn rất có thể cái mạng nhỏ của bất kỳ người nào cũng có thể sẽ mất ở đây rồi. Hắn vội nói:
- Mau dẫn ta đi xem.
Lý Kỳ, Thái Mẫn Đức đi theo công tử kia đến một góc bàn khác. Lúc này đang có 5-6 người vây quanh ở đó chỉ trỏ không ai dám ăn.
- Mọi người tránh ra một chút, Lý sư phó đến rồi.
Mọi người thấy Lý Kỳ đến vội tránh ra nhường lối.
Lý Kỳ vừa đến nhìn chỉ thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm vào trong một cái mâm có cá thịt đang phát sáng. Nhìn vẻ bề ngoài rất khó để đoán ra nó có Cá nóc hay không. Lại nhìn sang tên món ăn bên cạnh, sắc mặt hắn cả kinh bật thốt lên:
- Giả... giả Cá nóc.
Hóa ra tấm biển đó viết tên “Tống ngũ tẩu giả Cá nóc”.
Rõ ràng món ăn này là một người bình dân làm.
Một người ở phía sau nói:
- Lý sư phó, tuy trên đó viết là Cá nóc giả nhưng Cá nóc là Cá nóc thật hay giả ai mà biết được. Biết đâu người kia sợ chúng ta không dám ăn cho nên mới viết là giả Cá nóc. Đây không phải là muốn lấy mạng người sao?
- Cũng đúng.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng hắn lại thầm nói, không đúng nha, nếu người kia sợ không ai dám ăn thì sao phải viết chữ Cá nóc vào chứ, cứ viết cá là được rồi.
Thái Mẫn Đức cau mày nói:
- Lý công tử, rốt cuộc đây là thật hay giả?
Lý Kỳ lắc đầu vừa định nói thì nghe thấy có người bên cạnh cười:
- Cá nóc giả, cái tên này thú vị thật.
- Trong Cá nóc có cái gọi là Cá nóc giả sao?
- Ta muốn nói là chắc chắn người đầu bếp kia chỉ muốn dọa mọ người thôi.
- Tống Ngũ tẩu, hình như chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, đúng là Tứ tiểu công tử, hắn dở khóc dở cười nói:
- Sao bây giờ mấy người mới đến?
Hồng Thiên Cửu ha ha nói:
- Thiếu Bạch còn chút sổ sách chưa tính xong. Ba người chúng ta vì đợi gã nên mới đến muộn.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Phàn Thiếu Bạch cười nói:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến cơ.
Phàn Thiếu Bạch cười ha ha nói:
- Ngươi đã đến rồi thì sao ta lại không đến chứ.
Cao Nha Nội không nhịn được nói:
- Nói ít thôi, Lý Kỳ, ngươi mau nói cho chúng ta biết là Cá nóc rốt cuộc là món gì?
- Ta không biết.
Lý Kỳ lườm y một cái.
Cao Nha Nội không vui nói:
- Vậy ngươi mau nếm thử đi.
Lý Kỳ khó chịu:
- Sao ngươi không đi mà nếm?
- Cá nóc có kịch độc làm sao ta dám nếm chứ?
- Ngươi biết có độc mà còn bảo ta đi nếm à?
- Ngươi là đầu bếp, sợ gì chứ?
Đây là cái Logic gì không biết? Lý Kỳ bị tên này làm cho tức giận, hắn khoát tay nói:
- Được được được, ta là đầu bếp, ta sẽ thân thân thử độc, đã được chưa?
Cao Nha Nội cười ha ha nói:
- Phải thế chứ, phải thế chứ!
Lý Kỳ gắp một miếng cá lên thấy không khí căng thẳng, hắn đe dọa:
- Nha Nội, tốt nhất là ngươi nên tránh xa một chút, cẩn thận lúc phát độc ta sẽ ngoạm ngươi một cái đấy.Vậy thì ngươi có thể cùng ta đi xuống hoàng tuyền rồi.
- Ngươi dám!
Còn dưa dứt lời Cao Nha Nội đã lùi về phía sau hai thước.
Mọi người đều cúi đầu cười trộm.
Lý Kỳ cười lắc đầu cũng không vội ăn mà hắn gắp miếng cả để lên mũi ngửi trước, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn dám chắc, miếng thịt này không phải thịt Cá nóc, bởi vì nếu là thịt Cá nóc nó sẽ có mùi vị rất lạ. Nếu cùng chiên với dầu thì lúc ăn hắn có thể phát hiện ra ngay. Cắn một cái, mắt hắn sáng lên thầm khen, rất ngon, đúng là có hương vị của Cá nóc. Hắn nhai rồi nuốt mới biết hóa ra là cá quế. Hắn không kìm nổi mà thầm khen một câu, có thể chế biến cá quế thành một món ăn ngon như vậy quả thực là không đơn giản. Hắn khẽ mỉm cười, để tấm trúc trong tay đặt dưới tên món ăn này.
Thái Mẫn Đức cả kinh không nói nhiều mà gắp một miếng thịt lên ăn, cảm giác nó còn ngon hơn cả món canh cá của Kim lâu. Không thể tin nổi, ông ta cười lập tức cũng treo mảnh trúc trong tay lên món ăn này.
Mọi người thấy vậy liền liếc nhìn nhau sau đó cùng tụ lại.
Lý Kỳ bỗng đi đến bên cạnh Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng nói:
- Không phải ngươi đang thiếu một đầu bếo có thể một mình đảm đương sao?
Phàn Thiếu Bạch sửng sốt lập tức cười ha ha nói:
- Ta biết rồi, đa tạ!
Y nói xong liền ghé vào tai thân tín nói nhỏ mấy câu.
Cái đầu của Thái Mẫn Đức cũng cúi vào đầu của Thái lão tam đang nói gì đó.
Lý Kỳ liếc mắt rồi cười khổ một tiếng. Lão cáo già này thật khó dây vào. Hắn đi dọc theo bàn thưởng thức mấy món ăn nữa nhưng không món nào vừa miệng hắn.
Nhưng có sự gia nhập của Tứ tiểu công tử, cả đại sảnh liền náo nhiệt hơn. Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội một đường càn quét, có thể nói là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Qua khoảng nửa canh giờ thì hàng loạt món đồ ăn thứ hai được đưa tới.
Toàn là món ngon khiến người ta không kịp nhìn, chỉ thấy đồ ăn được mang lên cũng biết món ăn của lần thứ hai này cao hơn lần thứ nhất hẳn một bậc.
Trong đó món khiến mọi người chú ý nhất chính là Sứ thanh hoa của Cổ Phi Đạt được làm từ bí đao. Chỉ nhìn thấy trong một cái mâm lớn là một bình sứ cao đến hơn nửa thước trắng nõn. Trên thân sứ còn điêu khắc cây hoa cúc màu xanh đậm rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với sứ Thanh hoa thời đại này, đúng là một kiệt tác nghệ thuật.
Món ăn này ở Bắc Tống được gọi là “ Điêu hoa mật tiên”, nó rất thịnh hành. Tức là điêu khắc từ trái cây thành những hình xinh đẹp, rồi sau đó mới chế biến mứt hoa quả, nó theo đuổi một thị giác hưởng thụ rất cao. Có thể nói là thưởng thức ẩm thực trong bóng đá. Ở chùa Tướng Quốc, Lý Kỳ đã từng thấy người dùng bí đao để làm thành đá hoa cương, cùng đã nhìn thấy cách chế tác của người ta rồi.
Nhưng do hình dạng chế tác của mứt hoa quả này, hơn nữa trên hương vị rất khó mang tính đột phá lớn. Cho nên Lý Kỳ cũng không muốn đi đến gần xem, chỉ đừng ở đằng xa nhìn một lúc.
Lúc này, Thái Mẫn Đức đi đên cười ha hả nói:
- Tuy kỹ thuật cắt của Cổ sư phụ rất cao nhưng vẫn kém hơn công tử. Nhớ ngày đó món “ Khí thôn sơn hà, nhật nguyệt tranh huy”, kỹ kinh tứ tọa, lấy đồ ăn để vẽ tranh của công tử đúng là khiến người ta thán phục.
Lý Kỳ cườ ha ha nói:
- Viên ngoại khen quá lời rồi.
Ánh mắt chợt dừng ở một chiếc bàn, bèn đi lên phía trước. Thái Mẫn Đức sửng sốt cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy Lý Kỳ đi đến trước một món ăn, nhưng món này toàn là lát cá màu trắng trong suốt, còn những sợi màu đỏ chính ra sợi gừng đã ướp gia vị. Hắn cầm đũa gắp một miếng cá và một ít gừng sơi bỏ vào miệng nếm thử. Hắn cười gật gù cái đầu.
Thái Mẫn Đức nhìn tên món ăn thì thấy viết “ Ngô Tiểu Lục hồng ti thủy tinh quái”. Ông ta cười nói:
- Hóa ra là món ăn của tiểu sư phụ Lục tử. Vậy Thái mỗ cũng phải nếm thử.
Ông ta gắp một miếng cá chấm một ít dấm chua rồi bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt, hai mắt ông ta trợn tròn lên nói:
- Cá đông lạnh!
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy, nhân lúc cá còn lạnh mà bọc thịt cá lại cho thêm gia vị, so với cá thường ngon hơn nhiều. Còn có thể duy trì được độ tươi, ồ còn tăng tính thẩm mỹ nữa chứ.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Cách này nhất định là cậu truyền thụ cho gã rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Đây là tự cậu ta nghĩ ra đấy chứ, ta không giúp cậu ta cái gì cả.
Tuy là nói như thế nhưng Lý Kỳ biết rằng, sở dĩ Ngô Tiểu Lục nghĩ đến cá đông lạnh là bởi gì hắn đã dừng dùng da heo đông lạnh để làm canh bánh bao.
- Vậy Thái mỗ nên chúc mừng công tử có trò giỏi rồi.
- Bây giờ đã nói vậy e là hơi sớm.
- Nghe nói đầu bếp Tiểu Trụ cũng đến rồi, không biết cậu ta làm món gì?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Cái này ta biết, nhưng còn phải chờ thêm lúc nữa.
Thái Mẫn Đức thấy vẻ mặt giảo hoạt của hắn trong lòng rất nghi ngờ. Lão thầm nghĩ, xem ra hắn đến không hoàn toàn là vì buổi hội ẩm thực hôm nay.
Lý Kỳ cũng không nói nhiều mà đi mấy bước đến cạnh bàn rồi bỗng hắn dừng lại nhếch mép nói:
- Mỳ Vân Anh.
Cái gọi là mỳ Vân Anh chính là dùng ngó sen, đầu gà, khoai môn, nấm, hạt dẻ, hoa huệ tây cùng trộn vào. Sau đó chọn thịt sạch nấu nhừ để nguội rồi bỏ vào cối đá xay nhuyễn. Sau đó lấy đường cô thành mật, chưng chín sau đó cho vào cối đảo lên với tất cả các nguyên liệu để nó trở nên cứng, lại lấy ra viên thành tròn, đợi làm lạnh và cứng ngắc, lại dùng dao sạch ăn bao nhiêu thì cắt ra.
Nhưng Trịnh Dật để mọi người ăn cho tiện đã cắt sẵn thành miếng nhỏ rồi.
Lý Kỳ ăn một miếng chỉ thản nhiên cười, mỳ Vân Anh ở hậu thế người ta đã thay đổi lâu rồi. Mỳ Vân Anh hiện tại mới ra chưa lâu đương nhiên nó không thể so sánh được với đời sau được.
Đúng lúc này thì hắn nghe thấy có tiếng ồn ào ở phía sau.
- Trịnh nhị ca, huynh sao vậy?
- Aaa... Nhị ca, huynh về lúc nào vậy?
- Nhị ca, huynh đừng để tiểu đệ khổ nữa.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, không biết Trịnh Dật từ lầu trên đã đi xuống từ lúc nào rồi nhưng chỉ có một mình anh ta. Tần phu nhân chưa xuống. Cả một đám tài tử, văn sĩ ra đón, đúng là vạn người vây quanh.
Oa! Nhìn anh ta được chào đón như vậy, xem ra lão cáo già nói không sai rồi. Người này quả nhiên là nhân vật nổi tiếng. Lý Kỳ lại nhìn lên một gian nhã các ở lầu ba, chỉ thấy có một bóng hồng xinh đẹp đang đứng cạnh cửa sổ cười cười vẫy tay.
Trịnh Dật cũng mỉm cười chào hỏi một vị bạn cũ nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Lý Kỳ. Đợi khi ứng phó với mọi người xong, anh ta liền đi về phía Lý Kỳ.
- Tại hạ Trịnh Dật tham kiến Quan Yến Sử, vừa rồi hơi chậm trễ kinh xin qQuan Yến Sử bỏ qua.
Trịnh Dật đi tới chắp tay về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười đáp lễ nói:
- Hóa ra là Trịnh nhị ca thanh danh chấn động kinh thành. Thất lễ, thất lễ rồi! Vậy cũng đừng gọi ta là Quan Yến Sử gì nữa, gọi ta là Lý Kỳ hoặc Lý sư phó là được rồi.
Trịnh Dật cười gật gật đầu nói:
- Tuy Trịnh Nhị đến kinh thành chưa lấu nhưng danh tiếng của Lý sư phó ở Túy Tiên Cư thì đã như sét đánh bên tai. Trịnh Nhị hâm mộ đã lâu, vừa rồi thấy Lý sư phó có nếm thử mỳ Vân Anh tổ truyền. Kính xin Lý sư phó chỉ điểm mấy phần, Trịnh Nhị cảm kích vô cùng.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Ăn rất ngon!
Trịnh Dật cười khổ nói:
- Như vậy là Lý sư phó không nói thật lòng rồi. Có câu là không ai hoàn mỹ, thức ăn cũng vậy, hy vọng Lý sư phó vui lòng chỉ giáo.
Ta nói thật mà đúng là rất ngon. Nhưng thằng nhãi này được chào đón như vậy, sao mình lại không muợn y để quảng cáo cho mỳ ăn liền nhỉ? Lý Kỳ thất mọi người đều vây quanh Trịnh Dật liền nảy ra suy nghĩ:
- Thực ra món mỳ Vân Anh của Trịnh nhị ca rất ngon, nếu có tìm ra chỗ nào chưa hoàn thiện thì chính là ở phương diện chọn nguyên liệu rồi.
- Hả? Kính xin Lý sư phó cho biết chi tiết.
- Ta vừa mới nếm thử, phát hiện Trịnh nhị ca dùng thịt dê, thịt dê ngon là điều không thể phủ nhận nhưng mùi vị quá nồng. Tuy Trịnh nhị ca dùng rất nhiều gia vị để giấu mùi này đi nhưng vẫn không thể hết được, cho nên nó vẫn dính tì vết. Tuy nhiên Trịnh nhị ca nếu có thể dùng thịt dê của Túy Tiên như vậy mới được gọi là hoàn mỹ.
Hắn nói xong đột nhiên hướng về phía mọi người nói:
- Các vị, thực ra Túy Tiên Cư chúng ta đã nghiên cứu cách làm ra thịt dê không mùi. Chỉ là số lượng vẫn còn ít cho nên chưa cho ra thị trưởng. Nhưng mọi người cũng không cần vội, sang năm Túy Tiên Cư chúng ta sẽ cho ra sản phẩm thịt dê không mùi này. Tin chắc rằng hương vị của nó thì cũng không cần ta phải nhiều lời nữa.
Trịnh Dật cả kinh nói:
- Chuyện này là thật sao?
- Đợi thì sẽ biết!
Lý Lỳ nói một câu rồi lại nói với mọi người:
- Nói đến mỳ, hiện nay Túy Tiên Cư chúng ta cũng có một loại mỳ mới. Mọi người lúc rỗi rãi có thể đến thưởng thức hương vị của nó. Nhưng lúc bận rộn có thể mua hai cái bánh bao bên đường ăn tạm. Ngon thì phải mất công làm đây là chuyện đương nhiên. Cá và gấu là không thể giống nhau. Giống như mỳ Vân Anh này, trình tự làm cũng rất công phu, nguyên liệu cũng nhiều, muốn ăn ít nhất cũng phải đợi nửa canh giờ... Nếu bận thì thực sự là không đợi được. Nhưng bắt đầu từ bây giờ chuyện này đã có thể được giải quyết.
- Nói như vậy thì Lý sư phó đã chế tạo ra một món mì vừa tiện vừa ngon sao?
Không biết Trương Xuân Nhi đã đến từ lúc nào, nàng cười dài hỏi.
- Đúng vậy, Trương nương tử không hổ là nữ đầu bếp đệ nhất của Đông Kinh ta, đúng là một câu nói trúng luôn.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Tin chắc là mọi người đều đã biết, Túy Tiên Cư chúng ta gần đây có cho ra sản phẩm tên là đồ hộp. Nó rất tiện, lúc nào cũng có thế mang theo, lúc ăn cũng không cần đợi. Nó đã được mọi người rất chào đón, nhưng món này ngon mà vẫn chưa thể no bụng được. Vì thế ta đã dày công nghiên cứu cuối cùng cũng nghĩ ra một món mỳ kiểu mới, có thể gọi là thực phẩm tỉ muội với đồ hộp, tên là mỳ tôm.
- Mỳ tôm nhất phẩm?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau khi nghe Lý Kỳ nói về sự hoàn mỹ của món mỳ tồm này thì ai cũng tò mò, chờ mong.
Trương Xuân Nhi và đám người Thái Mẫn Đức đều là người kinh doanh nghe một lúc cũng đã hiều. Hóa ra là Lý Kỳ dùng chiêu thức này để quảng cáo cho món ăn mới của Túy Tiên Cư. Họ thầm mắng trong lòng. Trịnh nhị ca người ta thành tâm muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi lại lợi dụng để đi tuyên truyền, còn chà đạp lên mỳ Vân Anh tổ truyền của người ta, đúng là vô liêm sỉ, mặt dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.