Chương 494: Kim Lâu (p3)
Nam Hi
20/12/2015
Lý Kỳ chưa từng thấy qua món Kim Ngọc Mãn Đường. Chỉ có điều từng nghe
Ngô Phúc Vinh nói qua. Món ăn này được làm từ cá. Nhưng vấn đề là trong
mâm hiện giờ không phải là cá. Mà là từng vàng lá mỏng như giấy, chồng
chất như núi, kim quang lóng lánh, động lòng người.
Lý Kỳ nhìn sang mọi người, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn, hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ món ăn này có vấn đề gì?
- Vấn đề rất lớn.
Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hướng Phàn Thiếu Bạch nói:
- Phàn công tử, vẫn là cậu nói cho Lý công tử biết đi.
Phàn Thiếu Bạch nao nao, từ trong khiếp sợ tỉnh ngộ lại, cau mày nói:
- Lý sư phó, ngươi có điều không biết. Hình dáng nguyên bản của món ăn này là một con cá chép màu vàng. Cái tên ‘Kim ngọc’ phát âm gần với ‘Kim ngư’, cho nên mới gọi là Kim Ngọc Mãn Đường.
Thái Mẫn Đức cười nói;
- Nhưng hiện tại xem ra, món ăn này rất đúng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường rồi.
- Thì ra là vậy.
Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Vậy ngươi có biết làm món ăn này không?
Trong mắt Phàn Thiếu Bạch hiện lên một tia hối hận:
- Trước kia ta chưa từng để ý tới chuyện phòng bếp. Cho nên không biết cách làm.
Kỳ thực điều này không thể trách Phàn Thiếu Bạch được. Từ bé y đã sống trong phú quý rồi, sao có thể nguyện ý tới phòng bếp. Y coi như là tốt. Vị Tần phu nhân kia chỉ sợ ngay cả cơm cũng không biết nấu. Túy Tiên Cư có rất nhiều món ăn, Tần phu nhân cũng nếm qua không ít. Nhưng còn làm như thế nào, nàng chưa từng hỏi qua. Đối với vấn đề này, Thái Mẫn Đức và Lý Kỳ có ưu thế trời sinh. Đương nhiên, hiện tại Trương Xuân Nhi coi như là người thứ ba. Ba người bọn họ có thể nắm giữ toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong quán ăn.
- Ủa, hóa ra đây không phải là vàng lá.
Cao nha nội kẹp lấy một tấm ‘vàng lá’, cảm giác mềm mềm. Nhìn kỹ thì phát hiện nó chảy ra nước.
Nói nhảm, nếu đây là vàng lá, thì trực tiếp cầm về rồi. Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu. Ngày đầu tiên liền khiến cho bọn họ đóng cửa. Đối với chỉ số thông minh của Cao nha nội, Lý Kỳ thật không biết nói gì. Duỗi tay nói:
- Mọi người nếm thử xem. Xem nó có xứng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường không?
Phàn Thiếu Bạch tức giận nói:
- Lý sư phó, lời này của ngươi không đúng. Theo như lời ngươi nói, vậy thì món Kim Ngọc Mãn Đường trước kia của Phàn Lâu chúng tôi chẳng phải là hữu danh vô thực sao?
Tiểu tử ngươi cũng quá hẹp hòi đi. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Của ngươi là Kim Ngư Mãn Đường, là hai chuyện khác nhau. Mọi người ăn thôi.
Nói xong, hắn kẹp một miếng bỏ vào miệng. Vừa vào miệng, còn không có quá nhiều cảm giác. Nhưng khẽ cắn xuống, nước lập tức văng đầy. Nhất thời một mùi thơm nồng đậm nở rộ trong miệng. Trơn mềm, ngọt thịt. Giống như được phối chế lần nữa ở đầu lưỡi vậy. Hương vị trong đó thật khó nói lên lời.
Hồng Thiên Cửu ăn liên tục ba miếng ‘vàng lá’, mơ hồ nói:
- Ừm ừm, đây là thịt gì mà ăn ngon vậy?
- Thịt cá mè.
Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức đồng thanh đáp.
- Khó trách, khó trách.
Sài Thông gật đầu, cất cao giọng nói:
- Có câu rằng, ‘Trước núi Tây Sơn, cò trắng bay. Trong suối đào có cá mè mập’. Ý chỉ là thịt cá mè rất ngon.
Thằng nhãi này hôm nay làm sao vậy? Bị văn nhân nhập vào người à? Không kể chuyện xưa thì ngâm thơ. Chẳng lẽ y thay đổi cách trang bức? Lý Kỳ hơi liếc nhìn Sài Thông, trong lòng đầy hoang mang.
Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:
- Nhưng sao ta còn nếm được vị gạch cua?
Lý Kỳ cười nói:
- Đây đích thực là nàng ta ngâm trong gạch cua. Chỉ dựa vào điểm này, giá tiền coi như không tính là đắt.
Thái Mẫn Đức lại gắp một miếng, thở dài:
- Món ăn này còn hơn cả chuyện xưa. Thịt cá mè vốn mập, nhiều chất lỏng, lại mềm thịt. Nhưng Trương nương tử lại có thể cắt thành những mảnh vàng lá rất sống động. Xem ra tài nấu nướng của nàng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều. Chỉ sợ ta đã không bằng nàng. Chỉ có Lý công tử là có thể thắng được.
Lý Kỳ cười nói:
- Viên ngoại quá khiêm nhường rồi. Viên ngoại phải quản lý một quán ăn to như vậy, lấy đâu thời gian rảnh rỗi để ở trong phòng bếp luyện tập tay nghề?
- Già rồi, già rồi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hỏi:
- Không biết Lý công tử có thể nói ra được nguyên nhân trong đó không?
Hồng Thiên Cửu cũng đầy hiếu kỳ hỏi:
- Lý đại ca, nàng ta đã làm gì bên ngoài thịt cá này, khiến cho nó óng ánh như vàng thật vậy?
Lý Kỳ cau mày, cười khổ nói:
- Lớp bên ngoài đã dùng rất nhiều nguyên liệu mới có thể chế ra được. Có thể nói là bí phương của người ta. Ta làm sao có thể đoán được? Nhưng khẳng định gạch cua là một trong số đó. Tuy nhiên chỉ có chút ít thôi. Nàng ta đổi cá chép thành cá mè, nguyên nhân chủ yếu là thịt cá mè không có xương, dễ dàng xử lý. Ta nếm thấy thịt cá vẫn còn tươi, hẳn là đã luộc qua. Cũng không luộc lâu lắm. Mà nàng ta có thể biến thịt các thành những tấm vàng lá, nhất định là rán trong dầu. Cho nên, ta đoán đầu tiên nàng ta cắt thịt cá thành hình lá cây. Luộc qua với súp rồi vớt ra. Lại thêm những gia vị bí mật để phong bế nước súp bên trong. Sau đó bỏ vào nồi dầu để rán. Điều này yêu cầu khả năng nắm giữ lửa to lửa nhỏ phải rất cao. Nếu rán với thời gian ngắn, thì không đủ dòn, màu sắc cũng không thể hiện được. Còn nếu rán quá lâu, thì thịt sẽ co lại, màu cũng không đẹp, thậm chí bị vỡ ra.
Thái Mẫn Đức nói:
- Tuy nhiên, nếu là rán, thì căn bản không thể tạo ra ánh sáng lấp lánh như vậy.
Lý Kỳ hỏi:
- Viên ngoại, chẳng lẽ viên ngoại không phát hiện ra mùi dầu rán rất đặc biệt sao?
Hai mắt Thái Mẫn Đức lóe lên:
- Chẳng lẽ cậu nói, nàng ta còn bỏ thêm gia vị đặc biệt vào trong dầu?
- Hẳn là.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta đoán trước đó nàng ta đã bỏ nguyên liệu gì đó vào trong dầu. Nói cách khác, nhờ nguyên liệu đó mà khi rán mới tạo ra ánh sáng cho thịt cá.
Bốp bốp.
Lý Kỳ vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người quay đầu nhìn, người tới chính là Trương Xuân Nhi. Đi theo sau nàng là hai nam tử vẻ mặt lãnh đạm. Mã Kiều liếc nhìn hai nam tử kia, khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.
Trương Xuân Nhi mang theo vẻ mặt xuân phong đắc ý đi tới, cười nói:
- Đặc sắc, đặc sắc, trù nghệ của Quan Yến Sử quả nhiên không giống tầm thường. Chỉ nếm qua thôi, liền đoán được bảy tám phần. Trương Xuân Nhi mặc cảm.
Ngụ ý là Lý Kỳ vừa nãy nói không sai.
Cao nha nội hừ một tiếng:
- Điều này còn cần nói ra sao? Lý Kỳ chính là Đại Tống đệ nhất trù do đích thân Hoàng thượng khâm phong. Bằng không Hoàng thượng cũng không để hắn tham gia yến tiệc bốn nước.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Trù nghệ của Trương nương tử mặc dù không tồi, nhưng so với Lý đại ca mà nói, vẫn cách một trời một vực.
Hai tên bao cỏ này cố tình đối nghịch với mình đây mà. Mịa, ở trước mặt mỹ nữ thì không thổi phồng mình. Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ với hai người này. Bọn họ biết Trương Xuân Nhi làm người kiêu ngạo, vậy mà còn nói như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích.
Sắc mặt của Trương Xuân Nhi hơi đổi, lập tức khôi phuc, cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Không biết vài món ăn này của tiểu điếm có hợp khẩu vị của mọi người không?
Cao nha nội thản nhiên đáp:
- Tạm được, có thể cho vào miệng.
Tuy Tứ Tiểu Công Tử bọn họ ngày nào cũng nội đấu không ngừng. Nhưng một khi có kẻ thù bên ngoài, đều rất đồng tâm hiệp lực. Đây là sự ăn ý giữa bọn họ. Trương Xuân Nhi gây hại cho Phàn Thiếu Bạch, mấy người bọn họ sao có thể cổ vũ nàng ta.
Trương Xuân Nhi cũng hiểu điều đó, nên vẻ mặt lơ đãng. Ánh mắt phần lớn tập trung vào Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức.
Lý Kỳ cười nói:
- Trương nương tử quá khiêm tốn. Chỉ bằng món Kim Tam Bảo này và hai loại rượu mới kia, muốn không buôn bán đắt đỏ, tiền vào như nước cũng khó khăn.
Thái Mẫn Đức cười ha hả:
- Không sai, ta cũng nghĩ như vậy.
Đám người Cao nha nội đều không vui, quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Kỳ. Dường như oán giận hắn không giảng nghĩa khí.
Trương Xuân Nhi cười khanh khách:
- Quan Yến Sử và viên ngoại quá khen. Về sau Trương Xuân Nhi còn phải nhờ hai vị chiếu cố nhiều hơn. Tốt rồi, các vị chậm rãi ăn uống.
Dứt lời, nàng còn hơi liếc nhìn Phàn Thiếu Bạch. Thấy vẻ mặt tức giận của y, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Nói vài câu khách sáo liền đi tới bàn khác. Đợi cho nàng hỏi thăm xong vài bàn, nàng bỗng nhiên đi tới giữa, chắp tay hướng xung quanh, cất cao giọng nói:
- Nhờ mọi người hôm nay tới cổ động, tiểu muội thực vô cùng cảm kích. Mặc dù tiểu muội làm trong quán ăn đã hơn mười năm. Nhưng một mực ở trong phòng bếp. Nói tới buôn bán, tiểu muội vẫn phải hướng các vị học hỏi. Có chỗ nào không hiểu, mong các vị vui lòng chỉ giáo cho. Tiểu muội cảm ơn trước.
Nói xong, nàng lại hướng bốn phía thi lễ.
Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng hỏi:
- Lý sư phó, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Lý Kỳ bình tĩnh đáp:
- Cứ xem thế nào đã.
Thi lễ xong, Trương Xuân Nhi lại nói:
- Trước đó vài ngày, tiểu muội chợt nghe có vài người lo lắng với việc Kim Lâu khai trương. Điều này làm cho tiểu muội cũng thấp thỏm lo âu. Kỳ thực tiểu muội mở quán ăn này, chỉ có một mục đích nho nhỏ, chính là muốn có cuộc sống sung túc hơn. Chứ không có ý gì khác. Có thể mua được một mẫu ruộng, ba phần đất, là thấy đủ rồi.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Nhưng giờ chính đang buổi rối loạn. Cho nên tiểu muội cho rằng các quán ăn nên đồng lòng nhất trí, chứ không phải tranh chấp lẫn nhau. Kinh thành là nơi có mấy trăm vạn dân chúng, còn là đô thành giàu có nhất của Đại Tống, lo gì không có sinh ý. Mọi người nói có đúng hay không?
Một người reo lên:
- Trương nương tử có thể nghĩ như vậy thật là đáng quý. Nhưng có một số người sẽ không nghĩ như vậy.
Lý Kỳ vừa nhìn, liền nhận ra chưởng quầy của Sư Tử Lâu, bật dậy nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Hòa khí mới tốt, sao phải tranh đi đấu lại. Ta rất ghét việc đó. Nếu có gì hiểu lầm, mọi người ngồi xuống uống chén trà, ăn cái bánh bao, bình tĩnh nói chuyện. Có vấn đề gì cũng thành không có.
Thái Mẫn Đức cũng không ngu xuẩn, vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lý công tử nói có lý, Thái mỗ cũng nghĩ như vậy.
Các chưởng quầy còn lại đều quăng ánh mắt khinh bỉ tới. Trong lòng nghĩ, gió tanh mưa máu không phải đều do các ngươi gây ra sao? Nếu thiếu bớt hai người các ngươi, ngành ăn uống của thành Biện Kinh đã yên ổn hơn rất nhiều rồi. Nhưng đã nói tới mức này, những người còn lại không tốt đưa ra ý kiến. Chẳng lẽ lại đứng lên công nhiên khiêu chiến hai ông lớn đó sao? Đây chẳng phải chán sống?
Chưởng quầy của Sư Tử Lâu lại hỏi:
- Không biết Trương nương tử có thượng sách gì?
Trương Xuân Nhi cười nói:
- Tiểu muội không dám bêu xấu trước mặt các vị.
Trương viên ngoại của Dương Lâu cười ha hả nói:
- Không sao, có câu là hậu sinh khả úy, Trương nương tử cứ nói đừng ngại.
- Đúng vậy, chúng ta đều muốn nghe cao kiến của Trương nương tử.
- Nếu Trương viên ngoại đã nói như vậy, thì tiểu muội chỉ có thể bêu xấu.
Trương Xuân Nhi khiêm tốn cười nói:
- Kỳ thực tiểu muội cảm thấy từ khi Phàn lão gia qua đời, giới quán ăn của kinh thành thiếu đi một người cầm đầu. Nhưng nếu chọn ra một người, lại có vẻ không công bằng. Người khác sẽ khó phục tùng. Tiểu muội nghĩ, sao chúng ta không mở lại hội Chính Minh?
Thái Mẫn Đức mở to mắt, một tia sáng lóe lên.
Lý Kỳ nhìn sang mọi người, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn, hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ món ăn này có vấn đề gì?
- Vấn đề rất lớn.
Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hướng Phàn Thiếu Bạch nói:
- Phàn công tử, vẫn là cậu nói cho Lý công tử biết đi.
Phàn Thiếu Bạch nao nao, từ trong khiếp sợ tỉnh ngộ lại, cau mày nói:
- Lý sư phó, ngươi có điều không biết. Hình dáng nguyên bản của món ăn này là một con cá chép màu vàng. Cái tên ‘Kim ngọc’ phát âm gần với ‘Kim ngư’, cho nên mới gọi là Kim Ngọc Mãn Đường.
Thái Mẫn Đức cười nói;
- Nhưng hiện tại xem ra, món ăn này rất đúng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường rồi.
- Thì ra là vậy.
Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Vậy ngươi có biết làm món ăn này không?
Trong mắt Phàn Thiếu Bạch hiện lên một tia hối hận:
- Trước kia ta chưa từng để ý tới chuyện phòng bếp. Cho nên không biết cách làm.
Kỳ thực điều này không thể trách Phàn Thiếu Bạch được. Từ bé y đã sống trong phú quý rồi, sao có thể nguyện ý tới phòng bếp. Y coi như là tốt. Vị Tần phu nhân kia chỉ sợ ngay cả cơm cũng không biết nấu. Túy Tiên Cư có rất nhiều món ăn, Tần phu nhân cũng nếm qua không ít. Nhưng còn làm như thế nào, nàng chưa từng hỏi qua. Đối với vấn đề này, Thái Mẫn Đức và Lý Kỳ có ưu thế trời sinh. Đương nhiên, hiện tại Trương Xuân Nhi coi như là người thứ ba. Ba người bọn họ có thể nắm giữ toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong quán ăn.
- Ủa, hóa ra đây không phải là vàng lá.
Cao nha nội kẹp lấy một tấm ‘vàng lá’, cảm giác mềm mềm. Nhìn kỹ thì phát hiện nó chảy ra nước.
Nói nhảm, nếu đây là vàng lá, thì trực tiếp cầm về rồi. Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu. Ngày đầu tiên liền khiến cho bọn họ đóng cửa. Đối với chỉ số thông minh của Cao nha nội, Lý Kỳ thật không biết nói gì. Duỗi tay nói:
- Mọi người nếm thử xem. Xem nó có xứng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường không?
Phàn Thiếu Bạch tức giận nói:
- Lý sư phó, lời này của ngươi không đúng. Theo như lời ngươi nói, vậy thì món Kim Ngọc Mãn Đường trước kia của Phàn Lâu chúng tôi chẳng phải là hữu danh vô thực sao?
Tiểu tử ngươi cũng quá hẹp hòi đi. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Của ngươi là Kim Ngư Mãn Đường, là hai chuyện khác nhau. Mọi người ăn thôi.
Nói xong, hắn kẹp một miếng bỏ vào miệng. Vừa vào miệng, còn không có quá nhiều cảm giác. Nhưng khẽ cắn xuống, nước lập tức văng đầy. Nhất thời một mùi thơm nồng đậm nở rộ trong miệng. Trơn mềm, ngọt thịt. Giống như được phối chế lần nữa ở đầu lưỡi vậy. Hương vị trong đó thật khó nói lên lời.
Hồng Thiên Cửu ăn liên tục ba miếng ‘vàng lá’, mơ hồ nói:
- Ừm ừm, đây là thịt gì mà ăn ngon vậy?
- Thịt cá mè.
Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức đồng thanh đáp.
- Khó trách, khó trách.
Sài Thông gật đầu, cất cao giọng nói:
- Có câu rằng, ‘Trước núi Tây Sơn, cò trắng bay. Trong suối đào có cá mè mập’. Ý chỉ là thịt cá mè rất ngon.
Thằng nhãi này hôm nay làm sao vậy? Bị văn nhân nhập vào người à? Không kể chuyện xưa thì ngâm thơ. Chẳng lẽ y thay đổi cách trang bức? Lý Kỳ hơi liếc nhìn Sài Thông, trong lòng đầy hoang mang.
Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:
- Nhưng sao ta còn nếm được vị gạch cua?
Lý Kỳ cười nói:
- Đây đích thực là nàng ta ngâm trong gạch cua. Chỉ dựa vào điểm này, giá tiền coi như không tính là đắt.
Thái Mẫn Đức lại gắp một miếng, thở dài:
- Món ăn này còn hơn cả chuyện xưa. Thịt cá mè vốn mập, nhiều chất lỏng, lại mềm thịt. Nhưng Trương nương tử lại có thể cắt thành những mảnh vàng lá rất sống động. Xem ra tài nấu nướng của nàng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều. Chỉ sợ ta đã không bằng nàng. Chỉ có Lý công tử là có thể thắng được.
Lý Kỳ cười nói:
- Viên ngoại quá khiêm nhường rồi. Viên ngoại phải quản lý một quán ăn to như vậy, lấy đâu thời gian rảnh rỗi để ở trong phòng bếp luyện tập tay nghề?
- Già rồi, già rồi.
Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hỏi:
- Không biết Lý công tử có thể nói ra được nguyên nhân trong đó không?
Hồng Thiên Cửu cũng đầy hiếu kỳ hỏi:
- Lý đại ca, nàng ta đã làm gì bên ngoài thịt cá này, khiến cho nó óng ánh như vàng thật vậy?
Lý Kỳ cau mày, cười khổ nói:
- Lớp bên ngoài đã dùng rất nhiều nguyên liệu mới có thể chế ra được. Có thể nói là bí phương của người ta. Ta làm sao có thể đoán được? Nhưng khẳng định gạch cua là một trong số đó. Tuy nhiên chỉ có chút ít thôi. Nàng ta đổi cá chép thành cá mè, nguyên nhân chủ yếu là thịt cá mè không có xương, dễ dàng xử lý. Ta nếm thấy thịt cá vẫn còn tươi, hẳn là đã luộc qua. Cũng không luộc lâu lắm. Mà nàng ta có thể biến thịt các thành những tấm vàng lá, nhất định là rán trong dầu. Cho nên, ta đoán đầu tiên nàng ta cắt thịt cá thành hình lá cây. Luộc qua với súp rồi vớt ra. Lại thêm những gia vị bí mật để phong bế nước súp bên trong. Sau đó bỏ vào nồi dầu để rán. Điều này yêu cầu khả năng nắm giữ lửa to lửa nhỏ phải rất cao. Nếu rán với thời gian ngắn, thì không đủ dòn, màu sắc cũng không thể hiện được. Còn nếu rán quá lâu, thì thịt sẽ co lại, màu cũng không đẹp, thậm chí bị vỡ ra.
Thái Mẫn Đức nói:
- Tuy nhiên, nếu là rán, thì căn bản không thể tạo ra ánh sáng lấp lánh như vậy.
Lý Kỳ hỏi:
- Viên ngoại, chẳng lẽ viên ngoại không phát hiện ra mùi dầu rán rất đặc biệt sao?
Hai mắt Thái Mẫn Đức lóe lên:
- Chẳng lẽ cậu nói, nàng ta còn bỏ thêm gia vị đặc biệt vào trong dầu?
- Hẳn là.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta đoán trước đó nàng ta đã bỏ nguyên liệu gì đó vào trong dầu. Nói cách khác, nhờ nguyên liệu đó mà khi rán mới tạo ra ánh sáng cho thịt cá.
Bốp bốp.
Lý Kỳ vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người quay đầu nhìn, người tới chính là Trương Xuân Nhi. Đi theo sau nàng là hai nam tử vẻ mặt lãnh đạm. Mã Kiều liếc nhìn hai nam tử kia, khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.
Trương Xuân Nhi mang theo vẻ mặt xuân phong đắc ý đi tới, cười nói:
- Đặc sắc, đặc sắc, trù nghệ của Quan Yến Sử quả nhiên không giống tầm thường. Chỉ nếm qua thôi, liền đoán được bảy tám phần. Trương Xuân Nhi mặc cảm.
Ngụ ý là Lý Kỳ vừa nãy nói không sai.
Cao nha nội hừ một tiếng:
- Điều này còn cần nói ra sao? Lý Kỳ chính là Đại Tống đệ nhất trù do đích thân Hoàng thượng khâm phong. Bằng không Hoàng thượng cũng không để hắn tham gia yến tiệc bốn nước.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Trù nghệ của Trương nương tử mặc dù không tồi, nhưng so với Lý đại ca mà nói, vẫn cách một trời một vực.
Hai tên bao cỏ này cố tình đối nghịch với mình đây mà. Mịa, ở trước mặt mỹ nữ thì không thổi phồng mình. Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ với hai người này. Bọn họ biết Trương Xuân Nhi làm người kiêu ngạo, vậy mà còn nói như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích.
Sắc mặt của Trương Xuân Nhi hơi đổi, lập tức khôi phuc, cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Không biết vài món ăn này của tiểu điếm có hợp khẩu vị của mọi người không?
Cao nha nội thản nhiên đáp:
- Tạm được, có thể cho vào miệng.
Tuy Tứ Tiểu Công Tử bọn họ ngày nào cũng nội đấu không ngừng. Nhưng một khi có kẻ thù bên ngoài, đều rất đồng tâm hiệp lực. Đây là sự ăn ý giữa bọn họ. Trương Xuân Nhi gây hại cho Phàn Thiếu Bạch, mấy người bọn họ sao có thể cổ vũ nàng ta.
Trương Xuân Nhi cũng hiểu điều đó, nên vẻ mặt lơ đãng. Ánh mắt phần lớn tập trung vào Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức.
Lý Kỳ cười nói:
- Trương nương tử quá khiêm tốn. Chỉ bằng món Kim Tam Bảo này và hai loại rượu mới kia, muốn không buôn bán đắt đỏ, tiền vào như nước cũng khó khăn.
Thái Mẫn Đức cười ha hả:
- Không sai, ta cũng nghĩ như vậy.
Đám người Cao nha nội đều không vui, quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Kỳ. Dường như oán giận hắn không giảng nghĩa khí.
Trương Xuân Nhi cười khanh khách:
- Quan Yến Sử và viên ngoại quá khen. Về sau Trương Xuân Nhi còn phải nhờ hai vị chiếu cố nhiều hơn. Tốt rồi, các vị chậm rãi ăn uống.
Dứt lời, nàng còn hơi liếc nhìn Phàn Thiếu Bạch. Thấy vẻ mặt tức giận của y, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Nói vài câu khách sáo liền đi tới bàn khác. Đợi cho nàng hỏi thăm xong vài bàn, nàng bỗng nhiên đi tới giữa, chắp tay hướng xung quanh, cất cao giọng nói:
- Nhờ mọi người hôm nay tới cổ động, tiểu muội thực vô cùng cảm kích. Mặc dù tiểu muội làm trong quán ăn đã hơn mười năm. Nhưng một mực ở trong phòng bếp. Nói tới buôn bán, tiểu muội vẫn phải hướng các vị học hỏi. Có chỗ nào không hiểu, mong các vị vui lòng chỉ giáo cho. Tiểu muội cảm ơn trước.
Nói xong, nàng lại hướng bốn phía thi lễ.
Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng hỏi:
- Lý sư phó, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Lý Kỳ bình tĩnh đáp:
- Cứ xem thế nào đã.
Thi lễ xong, Trương Xuân Nhi lại nói:
- Trước đó vài ngày, tiểu muội chợt nghe có vài người lo lắng với việc Kim Lâu khai trương. Điều này làm cho tiểu muội cũng thấp thỏm lo âu. Kỳ thực tiểu muội mở quán ăn này, chỉ có một mục đích nho nhỏ, chính là muốn có cuộc sống sung túc hơn. Chứ không có ý gì khác. Có thể mua được một mẫu ruộng, ba phần đất, là thấy đủ rồi.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Nhưng giờ chính đang buổi rối loạn. Cho nên tiểu muội cho rằng các quán ăn nên đồng lòng nhất trí, chứ không phải tranh chấp lẫn nhau. Kinh thành là nơi có mấy trăm vạn dân chúng, còn là đô thành giàu có nhất của Đại Tống, lo gì không có sinh ý. Mọi người nói có đúng hay không?
Một người reo lên:
- Trương nương tử có thể nghĩ như vậy thật là đáng quý. Nhưng có một số người sẽ không nghĩ như vậy.
Lý Kỳ vừa nhìn, liền nhận ra chưởng quầy của Sư Tử Lâu, bật dậy nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Hòa khí mới tốt, sao phải tranh đi đấu lại. Ta rất ghét việc đó. Nếu có gì hiểu lầm, mọi người ngồi xuống uống chén trà, ăn cái bánh bao, bình tĩnh nói chuyện. Có vấn đề gì cũng thành không có.
Thái Mẫn Đức cũng không ngu xuẩn, vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lý công tử nói có lý, Thái mỗ cũng nghĩ như vậy.
Các chưởng quầy còn lại đều quăng ánh mắt khinh bỉ tới. Trong lòng nghĩ, gió tanh mưa máu không phải đều do các ngươi gây ra sao? Nếu thiếu bớt hai người các ngươi, ngành ăn uống của thành Biện Kinh đã yên ổn hơn rất nhiều rồi. Nhưng đã nói tới mức này, những người còn lại không tốt đưa ra ý kiến. Chẳng lẽ lại đứng lên công nhiên khiêu chiến hai ông lớn đó sao? Đây chẳng phải chán sống?
Chưởng quầy của Sư Tử Lâu lại hỏi:
- Không biết Trương nương tử có thượng sách gì?
Trương Xuân Nhi cười nói:
- Tiểu muội không dám bêu xấu trước mặt các vị.
Trương viên ngoại của Dương Lâu cười ha hả nói:
- Không sao, có câu là hậu sinh khả úy, Trương nương tử cứ nói đừng ngại.
- Đúng vậy, chúng ta đều muốn nghe cao kiến của Trương nương tử.
- Nếu Trương viên ngoại đã nói như vậy, thì tiểu muội chỉ có thể bêu xấu.
Trương Xuân Nhi khiêm tốn cười nói:
- Kỳ thực tiểu muội cảm thấy từ khi Phàn lão gia qua đời, giới quán ăn của kinh thành thiếu đi một người cầm đầu. Nhưng nếu chọn ra một người, lại có vẻ không công bằng. Người khác sẽ khó phục tùng. Tiểu muội nghĩ, sao chúng ta không mở lại hội Chính Minh?
Thái Mẫn Đức mở to mắt, một tia sáng lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.