Chương 1249: Thịnh yến thế kỉ 3
Nam Hi
03/06/2018
Tuy nhiên, y như vậy thì cũng khó trách, thực ra đây chính là món thịt nướng Hàn Quốc thời hậu thế, đương nhiên, hiện tại thì cũng đã du nhập vào nền ẩm thực Trung Quốc rồi. Chỉ là, với cái văn hóa ẩm thực bác đại tinh thâm của Trung Quốc, thì cái việc dệt hoa trên gấm này chẳng có gì đáng nói, Lý Kỳ cũng cực kì coi nhẹ điều này. Mục đích của hắn là muốn mấy trăm năm sau, bất luận là người nước nào, chỉ cần ăn một món ngon bất kì là nhất định nghĩ ngay tới Trung Quốc.
Thiên hạ mĩ thực, đều từ Trung Quốc mà ra cả.
Tống Huy Tông nhìn bộ dạng Phác Trí Khiêm, cười ha hả nói:
- Phác Đặc phái viên, món thịt nướng này ngươi thấy thế nào?
Phác Trí Khiêm khẽ ngây người một lúc, sau đó liền kinh ngạc nói:- Hồi bẩm Bệ Hạ, đời này thần đã từng đi không ít nơi, nhưng món thịt nướng ngon thế này, quả thật không gì sánh bằng. Đặc biệt là bên trong còn có nước tương và kim chi làm gia vị, rất hợp với khẩu vị của người Cao Ly, thần vừa rồi còn nghĩ là mình đang ở trên chính đất Cao Ly đó.
Tống Huy Tông xua tay cười nói:
- Lời này không thể nói trước mặt Kim Đao Trù Vương đâu nhé, nếu nói về thịt nướng, thì món thịt nướng phên đá của cậu ta cũng chẳng thua kém gì đâu.
Lúc này, tên bồi bàn mang lên một cái nồi nhỏ.
Phác Trí Khiêm nhìn cái nồi, lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói:
- Cơm trộn.Món này chính là món ăn bản địa của người Hàn Quốc, vào thời đại Cao Ly, đó là món mà Cao Ly dùng để cống tiến các vương triều Trung Quốc, do đó chắc hẳn không phải món ăn bình thường, mà là một món ăn rất đặc biệt.
Thái Kinh lại bắt đầu ra vẻ khoe khoang, đoạn vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả nói:
- Món cơm trộn này, lão phu đã từng được nếm, chỉ là không biết cái món cơm trộn này của Lý Kỳ có khác gì với thứ trước kia lão phu từng nếm không thôi.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Món này trẫm biết. Rất ngon.
Lý Kỳ vội nói:
- Hoàng Thượng quá khen, Hoàng Thượng quá khen. Tuy nhiên, điều mà ngườinói đích xác là như vậy đó.
Hắn vừa nói xong, trừ Phác Trí Khiêm ra, những người còn lại đều phá lên cười.
Nắp vung nồi vừa mở, hương vị liền lan tỏa bốn phía, hơn nữa hương vị này là sự kết hợp của nhiều loại hương liệu với nhau. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy thức ăn muôn màu muôn vẻ, có màu vàng của lòng đỏ trứng gà, có màu trắng của cơm tẻ và lòng trắng trứng, ngoài ra còn có củ cải thái sợi, lạp xường, nấm hương, thịt xắt miếng v.v.v, tất cả được sắp xếp đâu vào đấy, bố cục rất đẹp mắt.
Tên bồi bàn cầm cái muôi dài thò vào trong nồi đảo đều, cơm, thức ăn, nước tương tỏa hương thơm cùng với làn hơi nghi ngút bốc lên lan tỏa trong không khí. Còn các loại màu sắc thì được trộn lại với nhau, cứ như thể cầu vồng dưới mặt nước vậy, như tĩnh mà động, khi chưa ăn mà Tống Huy Tông và mọi người ai nấy đã nướcmiếng chảy thành dòng.
Bỗng nhiên, có một người ở bàn bên cạnh hô to:
- Kinh Tế Sử.
Lý Kỳ quay đầu sang nhìn, chính là Tưởng Đạo Ngôn của Ngự Sử Đài, liền cúi đầu nói:
- Không hay Tưởng Ngự Sử có gì chỉ giáo?
Tưởng Đạo Ngôn hỏi với một vẻ tràn đầy mong đợi:
- Tiệm này của ngươi về sau có còn mở nữa không? Thực không dám giấu gì, Tưởng mỗ thích cái món cơm trộn này chết đi được.
Lý Kỳ gật đầu nói:- Tưởng Ngự Sử xin hãy yên tâm, cả con phố này, ta đã thuê lại rồi, mặc dù nói đây là tiệc yến, nhưng cũng có thể nói đây chính là lễ khai trương con phố ẩm thực này đó.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt, sau này ta nhất định thường xuyên tới ủng hộ.
Những người còn lại nghe vậy, cũng đều mừng thầm, về sau có thể đến ăn bất cứ lúc nào rồi.
Tống Huy Tông cười nói:
- Cả con phố này? Này Lý Kỳ, cả một khoản đầu tư không nhỏ đâu nhỉ.
Lý Kỳ khiêm nhường nói:- Hoàng Thượng quá lời rồi, thực ra con phố này ngoài thần thuê ra, còn có rất nhiều tửu lầu khác góp vốn cùng nữa.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu cái chùa Tướng Quốc này không phải là tài sản sở hữu riêng của triều đình thì ta đã mua quách nó luôn cho rồi.
Cao Cầu nói:
- Con phố này vốn cũng đã hoang phế tồi tàn lắm rồi, tuy nhiên sau hôm nay, tin rằng sẽ trở thành nơi náo nhiệt nhất chùa Tướng Quốc đó.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, tán dương:
- Lý Kỳ, lần này ngươi làm tốt lắm.
Tận dụng đồ bỏ đi thôi mà, điều này thương nhân ai mà chẳng làm được. Lý Kỳ cười vẻ khiêm tốn, nhưng chẳng nói gì thêm.Trong lúc nói chuyện, tên bồi bàn đã chia xong cho mỗi người một bát cơm trộn.
Lần này thì bọn Tống Huy Tông đã rút kinh nghiệm, biết là dù có tí chút nhưng cũng không ăn ngấu nghiến nữa, mà phải chậm rãi thưởng thức, chỉ thấy một vị cay nhẹ chầm chậm đi vào miệng.
Rồi lại một vị ngọt phóng thích trong miệng, một cảm giác cực kì đã.
Thái Kinh cười nói:
- Cái món cơm trộn này, lão phu cho là có thể dùng 4 chữ để miêu tả.
- Ô, không hay là 4 chữ gì?
Tống Huy Tông hiếu kì hỏi.Thái Kinh nói:
- Vị hòa làm một. Cơm trộn, đã là cơm trộn, thì mấu chốt nằm chính ở chữ trộn, phàm là trộn, thì không còn phân biệt chủ thứ, phải đạt tới trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, mỗi loại nguyên liệu đều hòa quyện lại với nhau, đó mới là một món cơm trộn thành công, hiển nhiên, món cơm trộn này đã vượt quá cả thành công.
Điều này quả là trùng khớp với suy nghĩ của Tống Huy Tông, đoạn đập bàn nói:
- Nói hay lắm, đúng là vượt quá cả thành công.
Đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh rộp rộp rộp.
Ăn cơm phát ra âm thanh to vậy, thật là không nên đó! Tống Huy Tông khẽ cau mày, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Phác Trí Khiêm đang bưng cái nồi nhỏ, lúc này đang ăn tới phần cháy, trông rất nhập tâm.Phác Trí Khiêm đang chăm chú ăn, chợt cảm thấy có chút gì đó không ổn, đoạn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy những người kia đều đang nhìn mình, biết là bản thân đã thất thố, liền vội vã đặt cái nồi xuống nói:
- Thật có lỗi quá, ở Cao Ly chúng tôi, cái lớp cháy dưới đáy nồi món cơm trộn này cũng rất được yêu thích, tại hạ cũng rất khoái món này, vừa rồi các vị đều không ăn, nên mới---haha.
Đừng nói là lúc đó, ngay cả thời hậu thế, người Hàn Quốc cũng rất thích dùng cháy cơm chế biến thành món ăn.
Lý Kỳ cười nói:
- Phác Đặc phái viên không phải ngại, cháy cơm vốn cũng là một món ngon, còn cháy cơm của cơm trộn thì lại là ngon của ngon, chỉ cần nhìn màu sắc miếng cháy là có thể biết được món cơm trộn đó có ngon hay không.Thật là tri kỉ! Phác Trí Khiêm cảm thán nói:
- Kinh Tế Sử nói quả là đúng lắm, ồ, nói ra thì ngại, món cơm trộn này làm còn ngon hơn cả người Cao Ly chúng tôi làm nhiều, hôm khác Kinh Tế Sử nếu như có tới Cao Ly chúng tôi làm khách, thì quả thật không biết lấy món gì ra chiêu đãi nữa rồi.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Phác Đặc phái viên không phải ngại, Lý Kỳ vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, món ăn Đại Tống ta tập hợp tinh hoa nhân loại, thành thiên hạ đệ nhất đó.
Phác Trí Khiêm mặc dù không cam tâm, nhưng cái sự thực như sắt đá kia thì vẫn đang còn lưu dư vị trong miệng y, nên cho dù không muốn thừa nhận cũng vẫn phải thừa nhận!
Thiên hạ mĩ thực, đều từ Trung Quốc mà ra cả.
Tống Huy Tông nhìn bộ dạng Phác Trí Khiêm, cười ha hả nói:
- Phác Đặc phái viên, món thịt nướng này ngươi thấy thế nào?
Phác Trí Khiêm khẽ ngây người một lúc, sau đó liền kinh ngạc nói:- Hồi bẩm Bệ Hạ, đời này thần đã từng đi không ít nơi, nhưng món thịt nướng ngon thế này, quả thật không gì sánh bằng. Đặc biệt là bên trong còn có nước tương và kim chi làm gia vị, rất hợp với khẩu vị của người Cao Ly, thần vừa rồi còn nghĩ là mình đang ở trên chính đất Cao Ly đó.
Tống Huy Tông xua tay cười nói:
- Lời này không thể nói trước mặt Kim Đao Trù Vương đâu nhé, nếu nói về thịt nướng, thì món thịt nướng phên đá của cậu ta cũng chẳng thua kém gì đâu.
Lúc này, tên bồi bàn mang lên một cái nồi nhỏ.
Phác Trí Khiêm nhìn cái nồi, lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói:
- Cơm trộn.Món này chính là món ăn bản địa của người Hàn Quốc, vào thời đại Cao Ly, đó là món mà Cao Ly dùng để cống tiến các vương triều Trung Quốc, do đó chắc hẳn không phải món ăn bình thường, mà là một món ăn rất đặc biệt.
Thái Kinh lại bắt đầu ra vẻ khoe khoang, đoạn vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả nói:
- Món cơm trộn này, lão phu đã từng được nếm, chỉ là không biết cái món cơm trộn này của Lý Kỳ có khác gì với thứ trước kia lão phu từng nếm không thôi.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Món này trẫm biết. Rất ngon.
Lý Kỳ vội nói:
- Hoàng Thượng quá khen, Hoàng Thượng quá khen. Tuy nhiên, điều mà ngườinói đích xác là như vậy đó.
Hắn vừa nói xong, trừ Phác Trí Khiêm ra, những người còn lại đều phá lên cười.
Nắp vung nồi vừa mở, hương vị liền lan tỏa bốn phía, hơn nữa hương vị này là sự kết hợp của nhiều loại hương liệu với nhau. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy thức ăn muôn màu muôn vẻ, có màu vàng của lòng đỏ trứng gà, có màu trắng của cơm tẻ và lòng trắng trứng, ngoài ra còn có củ cải thái sợi, lạp xường, nấm hương, thịt xắt miếng v.v.v, tất cả được sắp xếp đâu vào đấy, bố cục rất đẹp mắt.
Tên bồi bàn cầm cái muôi dài thò vào trong nồi đảo đều, cơm, thức ăn, nước tương tỏa hương thơm cùng với làn hơi nghi ngút bốc lên lan tỏa trong không khí. Còn các loại màu sắc thì được trộn lại với nhau, cứ như thể cầu vồng dưới mặt nước vậy, như tĩnh mà động, khi chưa ăn mà Tống Huy Tông và mọi người ai nấy đã nướcmiếng chảy thành dòng.
Bỗng nhiên, có một người ở bàn bên cạnh hô to:
- Kinh Tế Sử.
Lý Kỳ quay đầu sang nhìn, chính là Tưởng Đạo Ngôn của Ngự Sử Đài, liền cúi đầu nói:
- Không hay Tưởng Ngự Sử có gì chỉ giáo?
Tưởng Đạo Ngôn hỏi với một vẻ tràn đầy mong đợi:
- Tiệm này của ngươi về sau có còn mở nữa không? Thực không dám giấu gì, Tưởng mỗ thích cái món cơm trộn này chết đi được.
Lý Kỳ gật đầu nói:- Tưởng Ngự Sử xin hãy yên tâm, cả con phố này, ta đã thuê lại rồi, mặc dù nói đây là tiệc yến, nhưng cũng có thể nói đây chính là lễ khai trương con phố ẩm thực này đó.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt, sau này ta nhất định thường xuyên tới ủng hộ.
Những người còn lại nghe vậy, cũng đều mừng thầm, về sau có thể đến ăn bất cứ lúc nào rồi.
Tống Huy Tông cười nói:
- Cả con phố này? Này Lý Kỳ, cả một khoản đầu tư không nhỏ đâu nhỉ.
Lý Kỳ khiêm nhường nói:- Hoàng Thượng quá lời rồi, thực ra con phố này ngoài thần thuê ra, còn có rất nhiều tửu lầu khác góp vốn cùng nữa.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu cái chùa Tướng Quốc này không phải là tài sản sở hữu riêng của triều đình thì ta đã mua quách nó luôn cho rồi.
Cao Cầu nói:
- Con phố này vốn cũng đã hoang phế tồi tàn lắm rồi, tuy nhiên sau hôm nay, tin rằng sẽ trở thành nơi náo nhiệt nhất chùa Tướng Quốc đó.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, tán dương:
- Lý Kỳ, lần này ngươi làm tốt lắm.
Tận dụng đồ bỏ đi thôi mà, điều này thương nhân ai mà chẳng làm được. Lý Kỳ cười vẻ khiêm tốn, nhưng chẳng nói gì thêm.Trong lúc nói chuyện, tên bồi bàn đã chia xong cho mỗi người một bát cơm trộn.
Lần này thì bọn Tống Huy Tông đã rút kinh nghiệm, biết là dù có tí chút nhưng cũng không ăn ngấu nghiến nữa, mà phải chậm rãi thưởng thức, chỉ thấy một vị cay nhẹ chầm chậm đi vào miệng.
Rồi lại một vị ngọt phóng thích trong miệng, một cảm giác cực kì đã.
Thái Kinh cười nói:
- Cái món cơm trộn này, lão phu cho là có thể dùng 4 chữ để miêu tả.
- Ô, không hay là 4 chữ gì?
Tống Huy Tông hiếu kì hỏi.Thái Kinh nói:
- Vị hòa làm một. Cơm trộn, đã là cơm trộn, thì mấu chốt nằm chính ở chữ trộn, phàm là trộn, thì không còn phân biệt chủ thứ, phải đạt tới trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, mỗi loại nguyên liệu đều hòa quyện lại với nhau, đó mới là một món cơm trộn thành công, hiển nhiên, món cơm trộn này đã vượt quá cả thành công.
Điều này quả là trùng khớp với suy nghĩ của Tống Huy Tông, đoạn đập bàn nói:
- Nói hay lắm, đúng là vượt quá cả thành công.
Đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh rộp rộp rộp.
Ăn cơm phát ra âm thanh to vậy, thật là không nên đó! Tống Huy Tông khẽ cau mày, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Phác Trí Khiêm đang bưng cái nồi nhỏ, lúc này đang ăn tới phần cháy, trông rất nhập tâm.Phác Trí Khiêm đang chăm chú ăn, chợt cảm thấy có chút gì đó không ổn, đoạn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy những người kia đều đang nhìn mình, biết là bản thân đã thất thố, liền vội vã đặt cái nồi xuống nói:
- Thật có lỗi quá, ở Cao Ly chúng tôi, cái lớp cháy dưới đáy nồi món cơm trộn này cũng rất được yêu thích, tại hạ cũng rất khoái món này, vừa rồi các vị đều không ăn, nên mới---haha.
Đừng nói là lúc đó, ngay cả thời hậu thế, người Hàn Quốc cũng rất thích dùng cháy cơm chế biến thành món ăn.
Lý Kỳ cười nói:
- Phác Đặc phái viên không phải ngại, cháy cơm vốn cũng là một món ngon, còn cháy cơm của cơm trộn thì lại là ngon của ngon, chỉ cần nhìn màu sắc miếng cháy là có thể biết được món cơm trộn đó có ngon hay không.Thật là tri kỉ! Phác Trí Khiêm cảm thán nói:
- Kinh Tế Sử nói quả là đúng lắm, ồ, nói ra thì ngại, món cơm trộn này làm còn ngon hơn cả người Cao Ly chúng tôi làm nhiều, hôm khác Kinh Tế Sử nếu như có tới Cao Ly chúng tôi làm khách, thì quả thật không biết lấy món gì ra chiêu đãi nữa rồi.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Phác Đặc phái viên không phải ngại, Lý Kỳ vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, món ăn Đại Tống ta tập hợp tinh hoa nhân loại, thành thiên hạ đệ nhất đó.
Phác Trí Khiêm mặc dù không cam tâm, nhưng cái sự thực như sắt đá kia thì vẫn đang còn lưu dư vị trong miệng y, nên cho dù không muốn thừa nhận cũng vẫn phải thừa nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.