Chương 1250: Thịnh yến thế kỉ 4
Nam Hi
03/06/2018
Món cơm trộn này quả thực vô cùng nổi tiếng. Có rất nhiều đại thần trong khi thưởng thức đã hỏi Phác Trí Khiêm về lai lịch của món ăn này. Phác Trí Khiêm đương nhiên là vui lòng giải thích ngay cho bọn họ, liền khẽ hắng giọng, rồi bắt đầu thuyết trình.
Mọi người nghe cũng cực kì nhập tâm, cứ như thể đang đặt mình ở Cao Ly để cảm nhận về phong tục tập quán nơi đó vậy. Bọn họ trong lòng cũng dần bắt đầu hiểu ra cái câu mà lúc trước Lý Kỳ nói, thưởng thức một món ăn, niềm vui lớn nhất chính là thưởng thức phong tục tập quán của địa phương sản sinh ra nó.
Tống Huy Tông và mọi người nghe một lúc rồi đứng dậy rời khỏi quán thịt nướng, đi ra bên ngoài, chỉ thấy cả con phố chật ních người, có không ít người bước vội len lỏi trong dòng người đó, còn ngoảnh mặt làm ngơ cả với Hoàng Thượng.Tống Huy Tông cũng chẳng để ý, chỉ thấy tò mò, đoạn hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Lương Sư Thành nghe vậy lập tức tiến lên, tóm lấy một người, hai người thì thầm một lúc, Lương Sư Thành quay lại chỗ Tống Huy Tông, cười nịnh nói:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, bọn họ thực ra đang vội ra bên ngoài lấy thêm tiền.
Bởi vì con đường này quy mô có hạn, nếu như một đại thần mà mang theo 7, 8 đầy tớ theo, thì chắc chắn không thể chứa nổi, cho nên, đám tùy tùng đều đợi ở bên ngoài, tuy nhiên những người này bình thường ra ngoài đều tiền hô hậu ủng, tiền đồng nặng trịch đều do đầy tớ cầm hộ, vừa rồi bọn họ không rõ tình hình cụ thể, nên chỉ mang theo người mười mấy văn tiền, số này chả đủ để uống chén trà, đây gọi là hưởng thú vui của người nghèo vậy.Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bọn họ còn chưa đủ vui, những món ngon kia làm bọn họ thèm đến mức hận không thể mang hết tiền quỹ đen tới, đoạn vội vã đi lấy thêm tiền, vừa đi vừa chửi Lý Kỳ từ đầu xuống chân, cái trò này chả khác gì chơi nhau quá.
Tống Huy Tông nghe xong lập tức vui hẳn lên, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không ổn, đoạn ghé vào tai Lương Sư Thành nói thầm:
- Ngươi mang đủ tiền đấy chứ?
Hoàng Thượng đã hỏi vậy rồi thì có không mang đủ cũng phải nói là đủ. Lương Sư Thành vội gật đầu nói:
- Hoàng Thượng xin cứ yên tâm, tiểu nhân mang theo không ít đâu.
Tống Huy Tông lúc này mới thở phào một hơi, rồi bắt đầu dẫn mọi người đi thăm thú con phố, thấy đám đại thần của mình túm năm tụm ba kết bạn đồng hành,vô cùng náo nhiệt, quan trọng hơn là có rất ít người chú ý đến ông ta, điều này làm ông ta cảm thấy rất khoái chí.
Đi được một đoạn, chợt thấy một tiệm bên trái hình như có vẻ làm ăn tốt, đoạn tiến gần lại nhìn, chợt ngửi thấy một mùi hương vô cùng đặc biệt bay từ bên trong ra, Tống Huy Tông tò mò hỏi:
- Đây là hương vị gì vậy?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Hoàng Thượng, đây là hương dầu ô liu tỏa ra đó.
- Dầu ô liu?
Lý Kỳ gật đầu nói:- Đúng vậy, dầu ô liu là loại dầu chiết xuất từ quả ô liu. Đại Tống ta cho tới nay vẫn còn ít dùng, nhưng bên Byzantine thì coi loại dầu này là trân bảo. Trong văn hóa ẩm thực của bọn họ, gần như món ăn nào cũng cho thêm dầu ô liu.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy đi vào trong xem sao.
- Tuân mệnh.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Các ngươi cũng đừng có suốt ngày tuân mệnh tuân mệnh, trẫm đã nói rồi, ở đây không phân biệt vua tôi.
- Tuân--- Dạ.Đám người lúng túng nói, Lý Kỳ chửi thầm, ngươi một điều trẫm hai điều trẫm, bọn ta có thể coi như không phân biệt vua tôi không chứ.
Đám người đi vào bên trong tiệm. Chỉ thấy bên trong chẳng còn một chỗ trống, hiển nhiên, bọn họ cũng bị cái hương vị dầu ô liu hấp dẫn vào đây, còn Y Nhĩ Đặc cùng đám đặc phái viên Byzantine cứ như thể là chủ cái quán này, một người có khả năng tiếng Hán khá một chút đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho mọi người về ẩm thực Byzantine.
Đám người kia thấy Tống Huy Tông tới, đang định đứng dậy hành lễ, Tống Huy Tông đã nhấc tay lên ngăn bọn họ lại, nhìn lên bàn của bọn họ, chỉ thấy đồ ăn bày trên bàn hoàn toàn khác hẳn với các món ăn của Đại Tống.
Lúc này, Y Nhĩ Đặc đột nhiên chạy ra đón, hứng khởi nói:- Tài nghệ của Kim Đao Trù Vương thật khiến người ta kinh ngạc, những món ăn này không những mang phong vị Địa Trung Hải chúng tôi, mà còn ngon hơn cả món ăn bản địa, thật là không thể tin được, ta đến giờ vẫn không dám tin.
Lý Kỳ chắp tay cười nói:
- Hoàng Tử Y Nhĩ Đặc quá khen rồi, thực ra những món ăn này cũng có một chút khác biệt với món ăn Địa Trung Hải các vị, mấu chốt nằm ở chỗ nguyên liệu có chút khác biệt.
Y Nhĩ Đặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tống Huy Tông thấy Y Nhĩ Đặc lúc đầu còn ấm ức không phục, nay đã hoàn toàn bị thần phục bởi tài nghệ của Lý Kỳ, đoạn cười ha hả nói:- Y Nhĩ Đặc, ngươi chớ có mong học Lý Kỳ vài chiêu, cậu ta sẽ không dạy ngươi đâu.
Cũng phải nói rằng, Y Nhĩ Đặc đúng là có ý nghĩ đó thật, bởi y vừa ăn xong đã cảm thấy mình phải có trách nhiệm đưa loại mĩ thực này về Byzantine, dù sao thì cái món ăn Địa Trung Hải do Lý Kỳ chế biến này đã vượt trước mấy trăm năm, đoạn không khỏi lúng túng nhìn sang Lý Kỳ.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:
- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, tiệm này còn phải kinh doanh, bí quyết không thể truyền ra ngoài được.
Có bài học về đồ hộp lúc trước rồi, Y Nhĩ Đặc biết là nhiệm vụ này tạm thời không thể hoàn thành được, trong ánh mắt lộ một vẻ thất vọng.- Mau mang một suất thịt cừu lên đây cho lão phu.
Một giọng nói khẩn thiết thu hút sự chú ý của Tống Huy Tông và đám người, đoạn quay đầu sang nhìn, chỉ thấy lão già Thái Kinh đã tìm thấy chỗ ngồi ngồi xuống, cuống quýt gọi một tên bồi bàn tới, phấn khích gọi to.
Tên bồi bàn nói:
- Thái Sư muốn gọi thịt cừu bọc bột?
Thái Kinh chỉ tay sang bàn bên cạnh nói:
- Đây gọi là thịt cừu bọc bột phải không?
- Dạ đúng.- Vậy mau lên, tiền---tiền đây.
Thái Kinh hấp ta hấp tấp rút ra một xâu tiền đồng ném tới.
Cái lão già này quả là một tên tham ăn, tuy nhiên cũng khó trách, lão cũng sắp xuống lỗ rồi, không ăn thì e là chẳng còn cơ hội nữa. Lý Kỳ thấy thế chỉ biết lắc đầu, đoạn tiến lên nói:
- Thái Sư, nên ăn ít thịt thôi nhé.
Thái Kinh trợn trừng hai mắt lên giận dữ nói:
- Tiểu tử ngươi lui sang một bên.
Chẳng ai có thể ngăn cản cái lòng thèm thuồng của một kẻ tham ăn cả.
Tống Huy Tông cười ha hả, đi tới nói:
- Nguyên Trường, Lý Kỳ cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.Nói rồi lại nhìn tên bồi bàn nói:
- Mang hết những món ghi trên biển hiệu mỗi thứ một suất lên đây, còn cái gì mà thịt cừu bọc bột kia thì cắt thành 4 phần cho ta.
Lương Sư Thành lại lập tức gom tiền với bọn Cao Cầu.
Thật là vạn phần gian khổ!
- Dạ, mấy vị xin đợi một chút.
Hoàng Thượng đã nói thì Thái Kinh không dám nói nhiều nữa, trong lòng lại thầm cho Lý Kỳ vào sổ nợ.
Chỉ trong chốc lát, mấy món ăn từ hình thức tới hương vị đều rất đặc biệt đượcmang lên.
Tống Huy Tông nhìn món thịt cừu bọc bột, thấy trên dưới đều có nước quả ép, đỏ trắng lẫn lộn, xen lẫn màu chàm xanh, chất thịt thơm ngon làm mọi người tán thán không dứt, đoạn tò mò hỏi:
- Lý Kỳ, món thịt cừu bọc bột này có gì đặc sắc?
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng Thượng, chỗ thịt cừu này đầu tiên được ướp với hương liệu làm từ các loại cỏ thơm và dầu ô liu, rồi quệt nước tương quả đường lệ tử lên, thêm một lớp lạc tô, lại dùng bột mì làm vỏ, thêm ít pho mát, tất cả mang vào nướng lên, vì thế, món thịt cừu bọc bột này còn có tên gọi khác là “Lạc Tô Kỳ Dương“.
Thực ra đây là món ăn nổi tiếng nhất của Hy Lạp, thịt cừu bọc bột, lạc tô chính làcà tím. Chỉ khác ở chỗ là thời đại này còn chưa có nước sốt cà chua, nên Lý Kỳ đành phải dùng nước tương đường lệ tử thay thế, người nào đã từng ăn món này với nước sốt cà chua thì sẽ cảm thấy có chút gì đó thiêu thiếu, nhưng những người này đều chưa từng biết tới nước sốt cà chua, nên sẽ không thể phân biệt được.
Tống Huy Tông và Thái Kinh nghe xong ngơ ngác nhìn nhau. Thái Kinh nuốt nước bọt nói:
- Thịt cừu nướng thì lão phu đã ăn không ít lần, nhưng nướng theo cái phương pháp này thì quả là chưa từng nghe bao giờ.
Tống Huy Tông cũng gật đầu nói:
- Không sai, món thịt cừu nướng này còn cho thêm cả tương hoa quả và pho mát, điều này thật đặc biệt đó.Y Nhĩ Đặc cười ha hả nói:
- Bệ Hạ, Byzantine chúng tôi quanh năm mặt trời chiếu rọi, thế nên được xưng là “Nhật Bất Lạc”, cây ăn quả mọc khắp núi đồi, các loại hoa quả vô cùng phong phú, cần gì có nấy, trên các thảo nguyên xanh cừu dê thành đàn, cho nên món thịt cừu này là thực phẩm được người dân ưa chuộng nhất ở đất nước chúng tôi, lại thêm do có nhiều loại hoa quả, nên người dân nước chúng tôi thích trộn các loại nước tương quả vào với nhau, lại thêm sữa cừu làm gia vị, với món thịt cừu bọc bột này, Kinh Tế Sử đã giới thiệu toàn bộ phong vị Địa Trung hải chúng tôi rồi đó.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông gật đầu, cười nói:
- Cái danh xưng Nhật Bất Lạc này cũng kì diệu như Triều Dương Kỳ của Đại Tống ta vậy, Lý Kỳ, lúc đó ngươi nên gọi Triều Dương Kỳ là Nhất Bất Lạc Kỳ, nhưthế nghe hay hơn đó.
Đế quốc Nhật Bất Lạc? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông nói:
- Ngươi sao vậy?
Lý Kỳ ngẩn ra một lúc, rồi vội nói:
- Hoàng Thượng, nếu như người có ý, thì chúng ta có thể đổi Triều Dương Kỳ thành Nhật Bất Lạc Kỳ.
Lý Bang Ngạn gật đầu lia lịa nói:
- Nhật Bất Lạc, Nhật Bất Lạc, cái tên này nghe hay quá, hơn nữa ngụ ý càng thâm sâu đó! Hay! Hay!Lương Sư Thành nịnh bợ nói:
- Hoàng Thượng thật là một lời thức tỉnh kẻ trong mơ, cái danh xưng Nhật Bất Lạc thật là như sinh ra để dành cho Đại Tống ta vậy.
- Thật sao?
Tống Huy Tông đắc ý phá lên cười lớn, ông ta vốn cũng chỉ là buột miệng nói ra, chứ không ngờ là phản ứng lại tốt đến vậy, đoạn nói:
- Lý Kỳ, việc này giao cho ngươi đó.
- Vâng.
Đạo văn! Đạo văn trắng trợn quá! Y Nhĩ Đặc thấy lũ vua tôi vô sỉ kia chẳng kiêng dè gì cướp trắng cái tên Nhật Bất Lạc về cho mình, trong lòng vô cùng buồnbực.
Tống Huy Tông thì chẳng quan tâm, cái tên Nhật Bất Lạc ông ta thích quá rồi, nhất định phải lấy bằng được, đoạn duỗi tay ra nói:
- Vậy chúng ta thưởng thức Lạc Tô Kỳ Dương trước thôi.
So với cái tên thịt cừu bọc bột ra, ông ta thích gọi là Lạc Tô Kỳ Dương hơn, cái tên này cũng thuận mồm dễ nhớ, nhìn mặt chữ cũng biết ngay là món thịt cừu ăn kèm với lạc tô do Lý Kỳ làm.
Thế là mấy người nhao nhao cầm lấy một miếng nhỏ thịt cừu bỏ vào miệng, chỉ thấy một hương vị ngon chưa từng có đang xâm thực vào vị giác bọn họ, khi vừa mới ăn, bọn họ cảm thấy có cảm giác gì đó lạ lạ, thậm chí có thể nói là một cảm giác mâu thuẫn, dù sao thì bọn họ cũng đã quen với món thịt cừu vị mặn, nhưng món thịt cừunày lại chua ngọt vừa miệng, nhiều nước lại non mềm, nhưng thưởng thức kĩ hơn lại cảm thấy ngon miệng vô cùng. Hương thơm của dầu ô liu, thịt cừu tươi ngon nguyên chất, các loại gia vị đã làm mùi hôi của thịt cừu biến sạch không còn dấu vết, cũng không còn vị ngấy. Phong vị này khác biệt hoàn toàn với thịt cừu nướng của Đại Tống, lại thêm lạc tô, tương quả đường lệ tử và các loại hoa quả khác làm gia vị, còn thêm cả pho mát đi kèm, khiến mọi người dường như nhìn thấy hoa ngon quả ngọt nơi núi rừng hoang dã, từng đàn dê cừu dạo chơi trên thảo nguyên, còn cả ánh mặt trời làm người ta cảm thấy ấm áp.
Đẹp! Thật là quá đẹp!
Cái món Lạc Tô Kỳ Dương này thật là làm người ta say mê quá.
Phong vị khác biệt, đã khiến bọn họ cảm nhận được một sự sảng khoái chưa baogiờ có.
Thái Kinh không nén nổi kinh ngạc tán thán:
- Lão phu tự cho là mình đã từng thưởng thức mọi mĩ thực trong thiên hạ, nhưng giờ này phút này mới hiểu được, thì ra lão phu chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cái hương vị độc đáo này, đem lại cho người ta một cảm giác kì diệu quá!Thái Kinh chính là ẩm thực gia nổi tiếng của Đại Tống, thế mà món ăn này lại khiến lão tự nhận mình là ếch ngồi đáy giếng, vậy cũng đủ để thấy được sức hấp dẫn của nó thế nào.
Tống Huy Tông cười nói:
- Nguyên Trường, thực ra ngươi có thể nói là đã thưởng thức hết mĩ thực trong thiên hạ, chứ không phải là thưởng thức hết các phong vị trong thiên hạ. Cái hay của món ăn này chủ yếu không nằm ở mĩ vị, mà ở một cảm giác kì diệu, đây có thể là cái vị tình đất tình người mà Lý Kỳ đã nói chăng.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Hoàng Thượng nói hay quá! Thực ra hương vị ngon hay không không hề quan trọng, quan trọng là cái sức hút tiềm ẩn nằm ở bên trong, là món ăn có thể khiếnngười ta mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết của bản thân. Đó mới xứng đáng là mĩ thực chân chính.
Y Nhĩ Đặc thấy vậy cảm thấy rất buồn bực. Trong thâm tâm của y, cái mĩ vị này tuyệt đối phải thuộc về Byzantine, tiếc là lại làm ra từ tay của một người Hán.
Đúng lúc này, tên bồi bàn lập tức mang tới cho Tống Huy Tông và đám người một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong đựng Thiên Hạ Vô Song được ủ từ nho.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, các vị, thưởng thức Lạc Tô Kỳ Dương, nhất định phải uống cùng với loại Thiên Hạ Vô Song này.Mấy người nhao nhao làm theo lời, hớp một ngụm mĩ tửu, quả nhiên là như vậy, cái loại mĩ tửu mát lành thơm ngon này vừa vào miệng, đã hoàn toàn kết hợp với hương vị của Lạc Tô Kỳ Dương, càng làm dư vị đọng mãi trong miệng người ăn.
Y Nhĩ Đặc nhìn loại mĩ tửu này, hai con mắt dưng dưng lệ. Cư dân vùng Địa Trung Hải bọn họ đều thích dùng nho để ủ rượu, tự cho là thiên hạ vô song, nhưng đến nay, so với loại Thiên Hạ Vô Song chính cống này, y chẳng còn mặt mũi nào mà giới thiệu mĩ tửu của nước mình nữa, thật là không cùng một đẳng cấp.
Thưởng thức xong chén rượu, Tống Huy Tông vẫn cảm thấy chưa đã, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, đoạn hướng mắt sang món ăn khác, chỉ thấy trong đĩa bày mấy cái bánh mì bên ngoài phủ một lớp trắng tuyết, bên trong lại màu sắc sặc sỡ, kích cỡ độ bàn tay trẻ con, bèn hỏi:
- Đây lại là món gì nữa vậy?Lý Kỳ nói:
- Món này là bánh mì kẹp mà vi thần làm dựa theo phong vị Địa Trung Hải, phải chấm nước sốt ăn kèm.
Tống Huy Tông thì cực kì yêu thích món bánh mì kẹp, đoạn cầm lên một cái, chấm với nước sốt, cắn một miếng thật to, lông mày nhướng lên nói:
- Món rau ở bên trong sao lại đặc biệt thế?
Trước kia ông ta ăn bánh mì kẹp, thứ làm ông ta thích nhất là thịt kẹp trong đó, nhưng lần này, ông ta lại ấn tượng nhất với rau tươi và hoa quả bên trong, thật là thơm mát ngon miệng, như thể là phát huy mĩ vị tới cực độ, hơn nữa bánh kẹp thông thường không cho thêm hoa quả.
Khi Lý Kỳ vẫn chưa kịp nói gì thì Y Nhĩ Đặc đã nói:- Bệ Hạ, là bởi chỗ rau xanh và hoa quả này đã được ướp với dầu ô liu và dấm, cho nên hương vị rất đặc biệt, dân chúng nước chúng tôi thích nhất cách ăn này.
Đây chính là món ăn nổi tiếng của Hy Lạp thời hậu thế - bánh mì Pita.
Thái Kinh nói:
- Thì ra là vậy, trước kia lão phu chưa từng ăn dầu ô liu, nay được thưởng thức, cái hương vị của dầu ô liu này quả thật rất ngon.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái Sư, dầu ô liu là một thực phẩm rất tốt cho sức khỏe, tốt hơn nhiều so với mỡ lợn hoặc các loại mỡ động vật khác, đặc biệt là đối với người ở độ tuổi của ông, càng là loại thực phẩm có lợi. Ông nên ăn nhiều các loại thức ăn làm từ rau xanh và hoa quả thế này.Nói rồi lại hướng về phía Tống Huy Tông nói:
- Hoàng Thượng, người cũng nên như vậy, nên chú trọng sự kết hợp giữa dinh dưỡng và hương vị, chứ đừng chỉ thiên về hương vị. Chỉ khi ẩm thực được cải thiện, thì mới có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.
Tên tiểu tử này lại dám dạy khôn trẫm đây. Mặc dù là vậy, nhưng cái câu cuối cùng của Lý Kỳ thì lại làm Tống Huy Tông cảm kích, điều ông ta mong muốn nhất là được sống lâu trăm tuổi, tốt nhất thì là trường sinh bất lão, đây có lẽ là điều mà dường như vị hoàng đế nào cũng truy tìm. Đoạn gật đầu nói:
- Lý Kỳ, loại dầu ô liu này nên quảng bá rộng rãi mới phải.
- Vâng.
Lý Kỳ cúi đầu nói. Thực ra cho dù Tống Huy Tông có không nói thì hắn cũng sẽlàm vậy. Đó không chỉ là mĩ vị hay dinh dưỡng đơn thuần, mà đó càng là một loại thương phẩm, vậy thì dân chúng sẽ có thêm một nguồn thu nhập. Việc quảng bá dầu ô liu nhất định sẽ làm giàu cho một bộ phận người.
- Ô ô ô, nếu so với bánh mì kẹp thì ta thích món thịt xiên nướng hơn!
Chỉ thấy Lý Bang Ngạn tay cầm một xiên thịt đủ mọi màu sắc, cực kì đẹp mắt, khiến mọi người nước dãi nhỏ thành dòng.
Lương Sư Thành u uất nói:
- Món thịt xiên này đắt lắm, chỉ cái xiên thịt trong tay Tả Tướng đã 10 văn tiền rồi.
Lý Bang Ngạn tay run lên, kinh ngạc nói:- Đắt vậy sao?
Vừa rồi y chỉ chú ý đến việc góp tiền, chứ không hề chú ý tới giá của mỗi món ăn, khi nghe vậy đã sợ phát khiếp.
Tống Huy Tông cũng nói:
- Chút ít vậy mà những 10 văn.
Cao Cầu vuốt râu cười ha hả nói:
- Luận về bản lĩnh kiếm tiền thì ai so được với Lý Kỳ chứ!
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang phía Lý Kỳ.
Ngươi còn mặt mũi mà nói ta, ngươi còn giàu hơn ta nhiều ý chứ. Lý Kỳ vội giải thích:- Hoàng Thượng, người phải tin vi thần, vi thần buôn bán luôn lấy thành tín làm gốc.
Tống Huy Tông nghe hắn nói lấy thành tín làm gốc, liền thấy nghèn nghẹn chỗ ngực, nói:
- Cái xiên thịt này của ngươi có bao nhiêu thịt vậy? Đa số chỉ là rau, nhưng lại bán đắt như thế, đây gọi là lấy thành tín làm gốc đấy à?
Lý Kỳ nói:
- Hoàng Thượng, không thể nói như vậy chứ, thứ mà mọi người nhìn thấy có thể không đáng tiền, nhưng cái đáng tiền đều nằm ở chỗ mọi người không nhìn thấy cơ.
Thái Kinh cau mày nói:
- Chỗ không nhìn thấy?Lý Kỳ thở dài một hơi nói:
- Thực ra 10 văn tiền là ta đã bán lỗ rồi đó.
Lời này thật lố bịch quá, bọn Thái Kinh hận không thể quơ lấy ghế đẩu mà phang cho hắn một trận.
Mẹ kiếp! Các ngươi muốn làm vì vậy? Không phải là muốn động thủ đấy chứ? Lý Kỳ thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều mang một vẻ dị thường, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang, lập tức rụt mình lại phía sau. - Kinh Tế Sử nói không sai, xiên thịt này 10 văn tiền không hề đắt chút nào.
Y Nhĩ Đặc đột nhiên nói.
Tri âm đó! Lý Kỳ lập tức nói:- Tam Vương tử nói vậy là hiểu lòng ta đó!
Tống Huy Tông trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là vì sao?
Lý Kỳ duỗi tay nói:
- Hoàng Thượng, mọi người cứ ăn đi đã thì sẽ biết.
- Ồ?
Mấy người bán tín bán nghi mỗi người cầm lấy một xiên thịt lên ăn, khi vừa bỏ vào miệng thì chưa có cảm giác gì, nhưng khi vừa nhai một cái, chỉ thấy chất thịt tươi non, đồng thời lại có độ dai, như nửa chín nửa sống, quan trọng hơn là một mùi hương rượu nồng tỏa ra, nước cốt thịt cứ như mĩ tửu, mát ngọt vừa miệng, hương vịcực kì độc đáo, rốt cuộc là đang ăn thịt xiên nướng hay là đang uống rượu đây? Chẳng ai có thể phân biệt được, ai cũng nói là rượu thịt, vậy lần này đúng theo nghĩa đó luôn, rượu và thịt cùng nhau bỏ vào miệng, cái cảm giác đó thật vi diệu.
Thái Kinh càng ăn càng tò mò nói:
- Lý Kỳ, cái món thịt xiên nướng này của ngươi đúng là khác biệt lắm, rượu hòa với vị thịt có thể nói là đạt tới cực độ, rốt cuộc là làm thế nào vậy?
Lý Kỳ vừa cười vừa giải thích:
- Rất đơn giản, bình thường thì trong quá trình nướng thịt xiên, cùng lắm thì chỉ quết mỡ, nhưng loại thịt xiên này hoàn toàn khác, nó chú trọng dinh dưỡng hơn, ăn nhiều dầu mỡ đương nhiên là không tốt, cho nên, trong quá trình nướng thịt, dầu mỡ quết rất ít, ta dùng hai loại Thiên Hạ Vô Song, quết luôn tay cả hai mặt, nhưng do dầu mỡ ít nên không thể nướng quá lâu, do đó yêu cầu thợ nướng phải có trình độ cao,bắt buộc phải dừng lại đúng vào cái thời khắc rượu ngấm vào thịt nhưng thịt lại chưa bị cháy, đòi hỏi kĩ thuật rất cao đó. Do đó miếng thịt vô cùng tươi non, lại thêm các gia vị như nấm hương tẩm ướp, làm cho tăng thêm hương vị, đồng thời vẫn giữ được độ tươi ngon nguyên chất.
Nói tới đây, hắn cười ha hả, xoa tay nói:
- Đúng, có tí tẹo thịt, và ít nấm hương thì chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng các vị cũng đều biết, Thiên Hạ Vô Song thì lại rất đắt đỏ, đắt hơn cả chỗ thịt này, lại phải liên tục quết, thì phải cần bao nhiêu rượu? Hơn nữa lại sử dụng hai loại rượu, giá tiền đương nhiên là phải cao hơn thịt xiên nướng thông thương chút ít rồi.
Tống Huy Tông và đám người chỉ biết nhìn nhau chứ chẳng nói thêm gì nữa, dùng Thiên Hạ Vô Song thay thế dầu mỡ, thì giá tiền đương nhiên phải tăng lên nhiều. Nếu như là bình thường thì bọn họ cũng chẳng kêu đắt, nhưng hôm nay, khôngít đại thần bị cái trò nửa ăn tự chọn nửa chân thực hóa này của Lý Kỳ làm cho mệt mỏi không chịu nổi. Tham gia tiệc yến còn phải trả tiền, có còn gì xỏ lá hơn không cơ chứ?
Tuy nhiên, truy ngược căn nguyên ngọn nguồn, thì tội đồ vẫn là Tống Huy Tông thôi! Nếu như ông ta không đặt ra cái nhiệm vụ bất khả thi kia thì Lý Kỳ cần quái gì phải ném tiền vào chỗ chết như vậy chứ!
Cao Cầu nói:
- Nhưng đắt thế này thì ít người ăn nổi lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái Úy quá lo lắng rồi, Đông Kinh ta đâu thiếu gì người có tiền, bọn họ thì khôn mồm vô cùng. Còn nếu như gia cảnh bần hàn chút thì có thể tới con phố ẩmthực bên cạnh sòng bạc ý!
Thực ra việc xây dựng một con phố ẩm thực ở đẳng cấp cao Lý Kỳ đã sớm nghĩ tới, đừng thấy con phố ẩm thực bên cạnh sòng bạc ngày nào cũng bán đắt hàng mà hay, vấn đề là có rất nhiều người có tiền, có địa vị, họ thấy ngồi ở đó đều là hạng lôi thôi lếch thếch, thì cho dù rượu thịt có ngon đến mấy, bọn họ cũng không muốn ngồi với cái đám người đó. Đương nhiên, với cái hạng người như tứ tiểu công tử thì lại không thể dùng phương thức thông thường để nhìn nhận.
Nhưng làm một người kinh doanh, không thể bỏ qua số người có tiền này được. Bắt buộc phải căn cứ vào thị hiếu để thỏa mãn bọn họ, xây dựng một con phố ẩm thực xứng tầm với bọn họ.
Thế là, con phố ẩm thực này được trang hoàng thanh nhã, yên tĩnh, đồ ăn xa hoa,và mấu chốt là phải đắt, có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của người có tiền.
Đương nhiên, trong con mắt của Lý Kỳ thì giá trị của chùa Tướng Quốc còn vượt xa hơn thế, điều mà hắn muốn hơn nữa là xây dựng một con phố tương tự với phố Wall. Dù sao thì kinh tế Đại Tống đứng đầu thế giới, về lí mà nói cũng nên có một con phố như vậy.
Cao Cầu cũng là một thương nhân, rất nhanh đã hiểu ra mấu chốt vấn đề, liên tiếp nói 3 từ “diệu“.
Những người còn lại thấy vậy chỉ cười chứ chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp tục thưởng thức đồ ăn. So với món kim chi lúc trước, bọn họ càng thích món ăn mang phong vị Địa Trung Hải này hơn. Thứ nhất, món kim chi thì bọn họ đã từng được ăn, dù sao thì một bộ phận lớn trong ẩm thực Cao Ly đều do từ Trung Quốc truyền bátới. Còn cái món ăn mang phong vị Địa Trung Hải này thì hoàn toàn khác biệt với ẩm thực Trung Nguyên. Những món này chú trọng sự nguyên chất nguyên vị, khẩu vị khá thanh đạm, lấy hoa quả rau xanh làm chủ, mấu chốt nhất là chúng đều thể hiện một đặc điểm, đó là có lợi cho sức khỏe. Chúng rất chú trọng tới sự kết hợp hài hòa, không như những món ăn khác, đầu tiên quan tâm tới hương vị, sau đó mới quan tâm tới những phương diện khác, món ăn Địa Trung Hải đầu tiên quan tâm tới dinh dưỡng, sau đó mới là hương vị.
Có ai mà không muốn mạnh khỏe? Nếu như cùng lúc có lợi cho sức khỏe, lại còn được thưởng thức mĩ vị nữa, thì chỉ có làm cho người ăn vừa yên tâm vừa sảng khoái mà thôi.
Mọi người nghe cũng cực kì nhập tâm, cứ như thể đang đặt mình ở Cao Ly để cảm nhận về phong tục tập quán nơi đó vậy. Bọn họ trong lòng cũng dần bắt đầu hiểu ra cái câu mà lúc trước Lý Kỳ nói, thưởng thức một món ăn, niềm vui lớn nhất chính là thưởng thức phong tục tập quán của địa phương sản sinh ra nó.
Tống Huy Tông và mọi người nghe một lúc rồi đứng dậy rời khỏi quán thịt nướng, đi ra bên ngoài, chỉ thấy cả con phố chật ních người, có không ít người bước vội len lỏi trong dòng người đó, còn ngoảnh mặt làm ngơ cả với Hoàng Thượng.Tống Huy Tông cũng chẳng để ý, chỉ thấy tò mò, đoạn hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Lương Sư Thành nghe vậy lập tức tiến lên, tóm lấy một người, hai người thì thầm một lúc, Lương Sư Thành quay lại chỗ Tống Huy Tông, cười nịnh nói:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, bọn họ thực ra đang vội ra bên ngoài lấy thêm tiền.
Bởi vì con đường này quy mô có hạn, nếu như một đại thần mà mang theo 7, 8 đầy tớ theo, thì chắc chắn không thể chứa nổi, cho nên, đám tùy tùng đều đợi ở bên ngoài, tuy nhiên những người này bình thường ra ngoài đều tiền hô hậu ủng, tiền đồng nặng trịch đều do đầy tớ cầm hộ, vừa rồi bọn họ không rõ tình hình cụ thể, nên chỉ mang theo người mười mấy văn tiền, số này chả đủ để uống chén trà, đây gọi là hưởng thú vui của người nghèo vậy.Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bọn họ còn chưa đủ vui, những món ngon kia làm bọn họ thèm đến mức hận không thể mang hết tiền quỹ đen tới, đoạn vội vã đi lấy thêm tiền, vừa đi vừa chửi Lý Kỳ từ đầu xuống chân, cái trò này chả khác gì chơi nhau quá.
Tống Huy Tông nghe xong lập tức vui hẳn lên, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không ổn, đoạn ghé vào tai Lương Sư Thành nói thầm:
- Ngươi mang đủ tiền đấy chứ?
Hoàng Thượng đã hỏi vậy rồi thì có không mang đủ cũng phải nói là đủ. Lương Sư Thành vội gật đầu nói:
- Hoàng Thượng xin cứ yên tâm, tiểu nhân mang theo không ít đâu.
Tống Huy Tông lúc này mới thở phào một hơi, rồi bắt đầu dẫn mọi người đi thăm thú con phố, thấy đám đại thần của mình túm năm tụm ba kết bạn đồng hành,vô cùng náo nhiệt, quan trọng hơn là có rất ít người chú ý đến ông ta, điều này làm ông ta cảm thấy rất khoái chí.
Đi được một đoạn, chợt thấy một tiệm bên trái hình như có vẻ làm ăn tốt, đoạn tiến gần lại nhìn, chợt ngửi thấy một mùi hương vô cùng đặc biệt bay từ bên trong ra, Tống Huy Tông tò mò hỏi:
- Đây là hương vị gì vậy?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Hoàng Thượng, đây là hương dầu ô liu tỏa ra đó.
- Dầu ô liu?
Lý Kỳ gật đầu nói:- Đúng vậy, dầu ô liu là loại dầu chiết xuất từ quả ô liu. Đại Tống ta cho tới nay vẫn còn ít dùng, nhưng bên Byzantine thì coi loại dầu này là trân bảo. Trong văn hóa ẩm thực của bọn họ, gần như món ăn nào cũng cho thêm dầu ô liu.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy đi vào trong xem sao.
- Tuân mệnh.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Các ngươi cũng đừng có suốt ngày tuân mệnh tuân mệnh, trẫm đã nói rồi, ở đây không phân biệt vua tôi.
- Tuân--- Dạ.Đám người lúng túng nói, Lý Kỳ chửi thầm, ngươi một điều trẫm hai điều trẫm, bọn ta có thể coi như không phân biệt vua tôi không chứ.
Đám người đi vào bên trong tiệm. Chỉ thấy bên trong chẳng còn một chỗ trống, hiển nhiên, bọn họ cũng bị cái hương vị dầu ô liu hấp dẫn vào đây, còn Y Nhĩ Đặc cùng đám đặc phái viên Byzantine cứ như thể là chủ cái quán này, một người có khả năng tiếng Hán khá một chút đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho mọi người về ẩm thực Byzantine.
Đám người kia thấy Tống Huy Tông tới, đang định đứng dậy hành lễ, Tống Huy Tông đã nhấc tay lên ngăn bọn họ lại, nhìn lên bàn của bọn họ, chỉ thấy đồ ăn bày trên bàn hoàn toàn khác hẳn với các món ăn của Đại Tống.
Lúc này, Y Nhĩ Đặc đột nhiên chạy ra đón, hứng khởi nói:- Tài nghệ của Kim Đao Trù Vương thật khiến người ta kinh ngạc, những món ăn này không những mang phong vị Địa Trung Hải chúng tôi, mà còn ngon hơn cả món ăn bản địa, thật là không thể tin được, ta đến giờ vẫn không dám tin.
Lý Kỳ chắp tay cười nói:
- Hoàng Tử Y Nhĩ Đặc quá khen rồi, thực ra những món ăn này cũng có một chút khác biệt với món ăn Địa Trung Hải các vị, mấu chốt nằm ở chỗ nguyên liệu có chút khác biệt.
Y Nhĩ Đặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tống Huy Tông thấy Y Nhĩ Đặc lúc đầu còn ấm ức không phục, nay đã hoàn toàn bị thần phục bởi tài nghệ của Lý Kỳ, đoạn cười ha hả nói:- Y Nhĩ Đặc, ngươi chớ có mong học Lý Kỳ vài chiêu, cậu ta sẽ không dạy ngươi đâu.
Cũng phải nói rằng, Y Nhĩ Đặc đúng là có ý nghĩ đó thật, bởi y vừa ăn xong đã cảm thấy mình phải có trách nhiệm đưa loại mĩ thực này về Byzantine, dù sao thì cái món ăn Địa Trung Hải do Lý Kỳ chế biến này đã vượt trước mấy trăm năm, đoạn không khỏi lúng túng nhìn sang Lý Kỳ.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:
- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, tiệm này còn phải kinh doanh, bí quyết không thể truyền ra ngoài được.
Có bài học về đồ hộp lúc trước rồi, Y Nhĩ Đặc biết là nhiệm vụ này tạm thời không thể hoàn thành được, trong ánh mắt lộ một vẻ thất vọng.- Mau mang một suất thịt cừu lên đây cho lão phu.
Một giọng nói khẩn thiết thu hút sự chú ý của Tống Huy Tông và đám người, đoạn quay đầu sang nhìn, chỉ thấy lão già Thái Kinh đã tìm thấy chỗ ngồi ngồi xuống, cuống quýt gọi một tên bồi bàn tới, phấn khích gọi to.
Tên bồi bàn nói:
- Thái Sư muốn gọi thịt cừu bọc bột?
Thái Kinh chỉ tay sang bàn bên cạnh nói:
- Đây gọi là thịt cừu bọc bột phải không?
- Dạ đúng.- Vậy mau lên, tiền---tiền đây.
Thái Kinh hấp ta hấp tấp rút ra một xâu tiền đồng ném tới.
Cái lão già này quả là một tên tham ăn, tuy nhiên cũng khó trách, lão cũng sắp xuống lỗ rồi, không ăn thì e là chẳng còn cơ hội nữa. Lý Kỳ thấy thế chỉ biết lắc đầu, đoạn tiến lên nói:
- Thái Sư, nên ăn ít thịt thôi nhé.
Thái Kinh trợn trừng hai mắt lên giận dữ nói:
- Tiểu tử ngươi lui sang một bên.
Chẳng ai có thể ngăn cản cái lòng thèm thuồng của một kẻ tham ăn cả.
Tống Huy Tông cười ha hả, đi tới nói:
- Nguyên Trường, Lý Kỳ cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.Nói rồi lại nhìn tên bồi bàn nói:
- Mang hết những món ghi trên biển hiệu mỗi thứ một suất lên đây, còn cái gì mà thịt cừu bọc bột kia thì cắt thành 4 phần cho ta.
Lương Sư Thành lại lập tức gom tiền với bọn Cao Cầu.
Thật là vạn phần gian khổ!
- Dạ, mấy vị xin đợi một chút.
Hoàng Thượng đã nói thì Thái Kinh không dám nói nhiều nữa, trong lòng lại thầm cho Lý Kỳ vào sổ nợ.
Chỉ trong chốc lát, mấy món ăn từ hình thức tới hương vị đều rất đặc biệt đượcmang lên.
Tống Huy Tông nhìn món thịt cừu bọc bột, thấy trên dưới đều có nước quả ép, đỏ trắng lẫn lộn, xen lẫn màu chàm xanh, chất thịt thơm ngon làm mọi người tán thán không dứt, đoạn tò mò hỏi:
- Lý Kỳ, món thịt cừu bọc bột này có gì đặc sắc?
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng Thượng, chỗ thịt cừu này đầu tiên được ướp với hương liệu làm từ các loại cỏ thơm và dầu ô liu, rồi quệt nước tương quả đường lệ tử lên, thêm một lớp lạc tô, lại dùng bột mì làm vỏ, thêm ít pho mát, tất cả mang vào nướng lên, vì thế, món thịt cừu bọc bột này còn có tên gọi khác là “Lạc Tô Kỳ Dương“.
Thực ra đây là món ăn nổi tiếng nhất của Hy Lạp, thịt cừu bọc bột, lạc tô chính làcà tím. Chỉ khác ở chỗ là thời đại này còn chưa có nước sốt cà chua, nên Lý Kỳ đành phải dùng nước tương đường lệ tử thay thế, người nào đã từng ăn món này với nước sốt cà chua thì sẽ cảm thấy có chút gì đó thiêu thiếu, nhưng những người này đều chưa từng biết tới nước sốt cà chua, nên sẽ không thể phân biệt được.
Tống Huy Tông và Thái Kinh nghe xong ngơ ngác nhìn nhau. Thái Kinh nuốt nước bọt nói:
- Thịt cừu nướng thì lão phu đã ăn không ít lần, nhưng nướng theo cái phương pháp này thì quả là chưa từng nghe bao giờ.
Tống Huy Tông cũng gật đầu nói:
- Không sai, món thịt cừu nướng này còn cho thêm cả tương hoa quả và pho mát, điều này thật đặc biệt đó.Y Nhĩ Đặc cười ha hả nói:
- Bệ Hạ, Byzantine chúng tôi quanh năm mặt trời chiếu rọi, thế nên được xưng là “Nhật Bất Lạc”, cây ăn quả mọc khắp núi đồi, các loại hoa quả vô cùng phong phú, cần gì có nấy, trên các thảo nguyên xanh cừu dê thành đàn, cho nên món thịt cừu này là thực phẩm được người dân ưa chuộng nhất ở đất nước chúng tôi, lại thêm do có nhiều loại hoa quả, nên người dân nước chúng tôi thích trộn các loại nước tương quả vào với nhau, lại thêm sữa cừu làm gia vị, với món thịt cừu bọc bột này, Kinh Tế Sử đã giới thiệu toàn bộ phong vị Địa Trung hải chúng tôi rồi đó.
- Thì ra là thế.
Tống Huy Tông gật đầu, cười nói:
- Cái danh xưng Nhật Bất Lạc này cũng kì diệu như Triều Dương Kỳ của Đại Tống ta vậy, Lý Kỳ, lúc đó ngươi nên gọi Triều Dương Kỳ là Nhất Bất Lạc Kỳ, nhưthế nghe hay hơn đó.
Đế quốc Nhật Bất Lạc? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông nói:
- Ngươi sao vậy?
Lý Kỳ ngẩn ra một lúc, rồi vội nói:
- Hoàng Thượng, nếu như người có ý, thì chúng ta có thể đổi Triều Dương Kỳ thành Nhật Bất Lạc Kỳ.
Lý Bang Ngạn gật đầu lia lịa nói:
- Nhật Bất Lạc, Nhật Bất Lạc, cái tên này nghe hay quá, hơn nữa ngụ ý càng thâm sâu đó! Hay! Hay!Lương Sư Thành nịnh bợ nói:
- Hoàng Thượng thật là một lời thức tỉnh kẻ trong mơ, cái danh xưng Nhật Bất Lạc thật là như sinh ra để dành cho Đại Tống ta vậy.
- Thật sao?
Tống Huy Tông đắc ý phá lên cười lớn, ông ta vốn cũng chỉ là buột miệng nói ra, chứ không ngờ là phản ứng lại tốt đến vậy, đoạn nói:
- Lý Kỳ, việc này giao cho ngươi đó.
- Vâng.
Đạo văn! Đạo văn trắng trợn quá! Y Nhĩ Đặc thấy lũ vua tôi vô sỉ kia chẳng kiêng dè gì cướp trắng cái tên Nhật Bất Lạc về cho mình, trong lòng vô cùng buồnbực.
Tống Huy Tông thì chẳng quan tâm, cái tên Nhật Bất Lạc ông ta thích quá rồi, nhất định phải lấy bằng được, đoạn duỗi tay ra nói:
- Vậy chúng ta thưởng thức Lạc Tô Kỳ Dương trước thôi.
So với cái tên thịt cừu bọc bột ra, ông ta thích gọi là Lạc Tô Kỳ Dương hơn, cái tên này cũng thuận mồm dễ nhớ, nhìn mặt chữ cũng biết ngay là món thịt cừu ăn kèm với lạc tô do Lý Kỳ làm.
Thế là mấy người nhao nhao cầm lấy một miếng nhỏ thịt cừu bỏ vào miệng, chỉ thấy một hương vị ngon chưa từng có đang xâm thực vào vị giác bọn họ, khi vừa mới ăn, bọn họ cảm thấy có cảm giác gì đó lạ lạ, thậm chí có thể nói là một cảm giác mâu thuẫn, dù sao thì bọn họ cũng đã quen với món thịt cừu vị mặn, nhưng món thịt cừunày lại chua ngọt vừa miệng, nhiều nước lại non mềm, nhưng thưởng thức kĩ hơn lại cảm thấy ngon miệng vô cùng. Hương thơm của dầu ô liu, thịt cừu tươi ngon nguyên chất, các loại gia vị đã làm mùi hôi của thịt cừu biến sạch không còn dấu vết, cũng không còn vị ngấy. Phong vị này khác biệt hoàn toàn với thịt cừu nướng của Đại Tống, lại thêm lạc tô, tương quả đường lệ tử và các loại hoa quả khác làm gia vị, còn thêm cả pho mát đi kèm, khiến mọi người dường như nhìn thấy hoa ngon quả ngọt nơi núi rừng hoang dã, từng đàn dê cừu dạo chơi trên thảo nguyên, còn cả ánh mặt trời làm người ta cảm thấy ấm áp.
Đẹp! Thật là quá đẹp!
Cái món Lạc Tô Kỳ Dương này thật là làm người ta say mê quá.
Phong vị khác biệt, đã khiến bọn họ cảm nhận được một sự sảng khoái chưa baogiờ có.
Thái Kinh không nén nổi kinh ngạc tán thán:
- Lão phu tự cho là mình đã từng thưởng thức mọi mĩ thực trong thiên hạ, nhưng giờ này phút này mới hiểu được, thì ra lão phu chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cái hương vị độc đáo này, đem lại cho người ta một cảm giác kì diệu quá!Thái Kinh chính là ẩm thực gia nổi tiếng của Đại Tống, thế mà món ăn này lại khiến lão tự nhận mình là ếch ngồi đáy giếng, vậy cũng đủ để thấy được sức hấp dẫn của nó thế nào.
Tống Huy Tông cười nói:
- Nguyên Trường, thực ra ngươi có thể nói là đã thưởng thức hết mĩ thực trong thiên hạ, chứ không phải là thưởng thức hết các phong vị trong thiên hạ. Cái hay của món ăn này chủ yếu không nằm ở mĩ vị, mà ở một cảm giác kì diệu, đây có thể là cái vị tình đất tình người mà Lý Kỳ đã nói chăng.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Hoàng Thượng nói hay quá! Thực ra hương vị ngon hay không không hề quan trọng, quan trọng là cái sức hút tiềm ẩn nằm ở bên trong, là món ăn có thể khiếnngười ta mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết của bản thân. Đó mới xứng đáng là mĩ thực chân chính.
Y Nhĩ Đặc thấy vậy cảm thấy rất buồn bực. Trong thâm tâm của y, cái mĩ vị này tuyệt đối phải thuộc về Byzantine, tiếc là lại làm ra từ tay của một người Hán.
Đúng lúc này, tên bồi bàn lập tức mang tới cho Tống Huy Tông và đám người một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong đựng Thiên Hạ Vô Song được ủ từ nho.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, các vị, thưởng thức Lạc Tô Kỳ Dương, nhất định phải uống cùng với loại Thiên Hạ Vô Song này.Mấy người nhao nhao làm theo lời, hớp một ngụm mĩ tửu, quả nhiên là như vậy, cái loại mĩ tửu mát lành thơm ngon này vừa vào miệng, đã hoàn toàn kết hợp với hương vị của Lạc Tô Kỳ Dương, càng làm dư vị đọng mãi trong miệng người ăn.
Y Nhĩ Đặc nhìn loại mĩ tửu này, hai con mắt dưng dưng lệ. Cư dân vùng Địa Trung Hải bọn họ đều thích dùng nho để ủ rượu, tự cho là thiên hạ vô song, nhưng đến nay, so với loại Thiên Hạ Vô Song chính cống này, y chẳng còn mặt mũi nào mà giới thiệu mĩ tửu của nước mình nữa, thật là không cùng một đẳng cấp.
Thưởng thức xong chén rượu, Tống Huy Tông vẫn cảm thấy chưa đã, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, đoạn hướng mắt sang món ăn khác, chỉ thấy trong đĩa bày mấy cái bánh mì bên ngoài phủ một lớp trắng tuyết, bên trong lại màu sắc sặc sỡ, kích cỡ độ bàn tay trẻ con, bèn hỏi:
- Đây lại là món gì nữa vậy?Lý Kỳ nói:
- Món này là bánh mì kẹp mà vi thần làm dựa theo phong vị Địa Trung Hải, phải chấm nước sốt ăn kèm.
Tống Huy Tông thì cực kì yêu thích món bánh mì kẹp, đoạn cầm lên một cái, chấm với nước sốt, cắn một miếng thật to, lông mày nhướng lên nói:
- Món rau ở bên trong sao lại đặc biệt thế?
Trước kia ông ta ăn bánh mì kẹp, thứ làm ông ta thích nhất là thịt kẹp trong đó, nhưng lần này, ông ta lại ấn tượng nhất với rau tươi và hoa quả bên trong, thật là thơm mát ngon miệng, như thể là phát huy mĩ vị tới cực độ, hơn nữa bánh kẹp thông thường không cho thêm hoa quả.
Khi Lý Kỳ vẫn chưa kịp nói gì thì Y Nhĩ Đặc đã nói:- Bệ Hạ, là bởi chỗ rau xanh và hoa quả này đã được ướp với dầu ô liu và dấm, cho nên hương vị rất đặc biệt, dân chúng nước chúng tôi thích nhất cách ăn này.
Đây chính là món ăn nổi tiếng của Hy Lạp thời hậu thế - bánh mì Pita.
Thái Kinh nói:
- Thì ra là vậy, trước kia lão phu chưa từng ăn dầu ô liu, nay được thưởng thức, cái hương vị của dầu ô liu này quả thật rất ngon.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái Sư, dầu ô liu là một thực phẩm rất tốt cho sức khỏe, tốt hơn nhiều so với mỡ lợn hoặc các loại mỡ động vật khác, đặc biệt là đối với người ở độ tuổi của ông, càng là loại thực phẩm có lợi. Ông nên ăn nhiều các loại thức ăn làm từ rau xanh và hoa quả thế này.Nói rồi lại hướng về phía Tống Huy Tông nói:
- Hoàng Thượng, người cũng nên như vậy, nên chú trọng sự kết hợp giữa dinh dưỡng và hương vị, chứ đừng chỉ thiên về hương vị. Chỉ khi ẩm thực được cải thiện, thì mới có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.
Tên tiểu tử này lại dám dạy khôn trẫm đây. Mặc dù là vậy, nhưng cái câu cuối cùng của Lý Kỳ thì lại làm Tống Huy Tông cảm kích, điều ông ta mong muốn nhất là được sống lâu trăm tuổi, tốt nhất thì là trường sinh bất lão, đây có lẽ là điều mà dường như vị hoàng đế nào cũng truy tìm. Đoạn gật đầu nói:
- Lý Kỳ, loại dầu ô liu này nên quảng bá rộng rãi mới phải.
- Vâng.
Lý Kỳ cúi đầu nói. Thực ra cho dù Tống Huy Tông có không nói thì hắn cũng sẽlàm vậy. Đó không chỉ là mĩ vị hay dinh dưỡng đơn thuần, mà đó càng là một loại thương phẩm, vậy thì dân chúng sẽ có thêm một nguồn thu nhập. Việc quảng bá dầu ô liu nhất định sẽ làm giàu cho một bộ phận người.
- Ô ô ô, nếu so với bánh mì kẹp thì ta thích món thịt xiên nướng hơn!
Chỉ thấy Lý Bang Ngạn tay cầm một xiên thịt đủ mọi màu sắc, cực kì đẹp mắt, khiến mọi người nước dãi nhỏ thành dòng.
Lương Sư Thành u uất nói:
- Món thịt xiên này đắt lắm, chỉ cái xiên thịt trong tay Tả Tướng đã 10 văn tiền rồi.
Lý Bang Ngạn tay run lên, kinh ngạc nói:- Đắt vậy sao?
Vừa rồi y chỉ chú ý đến việc góp tiền, chứ không hề chú ý tới giá của mỗi món ăn, khi nghe vậy đã sợ phát khiếp.
Tống Huy Tông cũng nói:
- Chút ít vậy mà những 10 văn.
Cao Cầu vuốt râu cười ha hả nói:
- Luận về bản lĩnh kiếm tiền thì ai so được với Lý Kỳ chứ!
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang phía Lý Kỳ.
Ngươi còn mặt mũi mà nói ta, ngươi còn giàu hơn ta nhiều ý chứ. Lý Kỳ vội giải thích:- Hoàng Thượng, người phải tin vi thần, vi thần buôn bán luôn lấy thành tín làm gốc.
Tống Huy Tông nghe hắn nói lấy thành tín làm gốc, liền thấy nghèn nghẹn chỗ ngực, nói:
- Cái xiên thịt này của ngươi có bao nhiêu thịt vậy? Đa số chỉ là rau, nhưng lại bán đắt như thế, đây gọi là lấy thành tín làm gốc đấy à?
Lý Kỳ nói:
- Hoàng Thượng, không thể nói như vậy chứ, thứ mà mọi người nhìn thấy có thể không đáng tiền, nhưng cái đáng tiền đều nằm ở chỗ mọi người không nhìn thấy cơ.
Thái Kinh cau mày nói:
- Chỗ không nhìn thấy?Lý Kỳ thở dài một hơi nói:
- Thực ra 10 văn tiền là ta đã bán lỗ rồi đó.
Lời này thật lố bịch quá, bọn Thái Kinh hận không thể quơ lấy ghế đẩu mà phang cho hắn một trận.
Mẹ kiếp! Các ngươi muốn làm vì vậy? Không phải là muốn động thủ đấy chứ? Lý Kỳ thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều mang một vẻ dị thường, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang, lập tức rụt mình lại phía sau. - Kinh Tế Sử nói không sai, xiên thịt này 10 văn tiền không hề đắt chút nào.
Y Nhĩ Đặc đột nhiên nói.
Tri âm đó! Lý Kỳ lập tức nói:- Tam Vương tử nói vậy là hiểu lòng ta đó!
Tống Huy Tông trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là vì sao?
Lý Kỳ duỗi tay nói:
- Hoàng Thượng, mọi người cứ ăn đi đã thì sẽ biết.
- Ồ?
Mấy người bán tín bán nghi mỗi người cầm lấy một xiên thịt lên ăn, khi vừa bỏ vào miệng thì chưa có cảm giác gì, nhưng khi vừa nhai một cái, chỉ thấy chất thịt tươi non, đồng thời lại có độ dai, như nửa chín nửa sống, quan trọng hơn là một mùi hương rượu nồng tỏa ra, nước cốt thịt cứ như mĩ tửu, mát ngọt vừa miệng, hương vịcực kì độc đáo, rốt cuộc là đang ăn thịt xiên nướng hay là đang uống rượu đây? Chẳng ai có thể phân biệt được, ai cũng nói là rượu thịt, vậy lần này đúng theo nghĩa đó luôn, rượu và thịt cùng nhau bỏ vào miệng, cái cảm giác đó thật vi diệu.
Thái Kinh càng ăn càng tò mò nói:
- Lý Kỳ, cái món thịt xiên nướng này của ngươi đúng là khác biệt lắm, rượu hòa với vị thịt có thể nói là đạt tới cực độ, rốt cuộc là làm thế nào vậy?
Lý Kỳ vừa cười vừa giải thích:
- Rất đơn giản, bình thường thì trong quá trình nướng thịt xiên, cùng lắm thì chỉ quết mỡ, nhưng loại thịt xiên này hoàn toàn khác, nó chú trọng dinh dưỡng hơn, ăn nhiều dầu mỡ đương nhiên là không tốt, cho nên, trong quá trình nướng thịt, dầu mỡ quết rất ít, ta dùng hai loại Thiên Hạ Vô Song, quết luôn tay cả hai mặt, nhưng do dầu mỡ ít nên không thể nướng quá lâu, do đó yêu cầu thợ nướng phải có trình độ cao,bắt buộc phải dừng lại đúng vào cái thời khắc rượu ngấm vào thịt nhưng thịt lại chưa bị cháy, đòi hỏi kĩ thuật rất cao đó. Do đó miếng thịt vô cùng tươi non, lại thêm các gia vị như nấm hương tẩm ướp, làm cho tăng thêm hương vị, đồng thời vẫn giữ được độ tươi ngon nguyên chất.
Nói tới đây, hắn cười ha hả, xoa tay nói:
- Đúng, có tí tẹo thịt, và ít nấm hương thì chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng các vị cũng đều biết, Thiên Hạ Vô Song thì lại rất đắt đỏ, đắt hơn cả chỗ thịt này, lại phải liên tục quết, thì phải cần bao nhiêu rượu? Hơn nữa lại sử dụng hai loại rượu, giá tiền đương nhiên là phải cao hơn thịt xiên nướng thông thương chút ít rồi.
Tống Huy Tông và đám người chỉ biết nhìn nhau chứ chẳng nói thêm gì nữa, dùng Thiên Hạ Vô Song thay thế dầu mỡ, thì giá tiền đương nhiên phải tăng lên nhiều. Nếu như là bình thường thì bọn họ cũng chẳng kêu đắt, nhưng hôm nay, khôngít đại thần bị cái trò nửa ăn tự chọn nửa chân thực hóa này của Lý Kỳ làm cho mệt mỏi không chịu nổi. Tham gia tiệc yến còn phải trả tiền, có còn gì xỏ lá hơn không cơ chứ?
Tuy nhiên, truy ngược căn nguyên ngọn nguồn, thì tội đồ vẫn là Tống Huy Tông thôi! Nếu như ông ta không đặt ra cái nhiệm vụ bất khả thi kia thì Lý Kỳ cần quái gì phải ném tiền vào chỗ chết như vậy chứ!
Cao Cầu nói:
- Nhưng đắt thế này thì ít người ăn nổi lắm.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái Úy quá lo lắng rồi, Đông Kinh ta đâu thiếu gì người có tiền, bọn họ thì khôn mồm vô cùng. Còn nếu như gia cảnh bần hàn chút thì có thể tới con phố ẩmthực bên cạnh sòng bạc ý!
Thực ra việc xây dựng một con phố ẩm thực ở đẳng cấp cao Lý Kỳ đã sớm nghĩ tới, đừng thấy con phố ẩm thực bên cạnh sòng bạc ngày nào cũng bán đắt hàng mà hay, vấn đề là có rất nhiều người có tiền, có địa vị, họ thấy ngồi ở đó đều là hạng lôi thôi lếch thếch, thì cho dù rượu thịt có ngon đến mấy, bọn họ cũng không muốn ngồi với cái đám người đó. Đương nhiên, với cái hạng người như tứ tiểu công tử thì lại không thể dùng phương thức thông thường để nhìn nhận.
Nhưng làm một người kinh doanh, không thể bỏ qua số người có tiền này được. Bắt buộc phải căn cứ vào thị hiếu để thỏa mãn bọn họ, xây dựng một con phố ẩm thực xứng tầm với bọn họ.
Thế là, con phố ẩm thực này được trang hoàng thanh nhã, yên tĩnh, đồ ăn xa hoa,và mấu chốt là phải đắt, có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của người có tiền.
Đương nhiên, trong con mắt của Lý Kỳ thì giá trị của chùa Tướng Quốc còn vượt xa hơn thế, điều mà hắn muốn hơn nữa là xây dựng một con phố tương tự với phố Wall. Dù sao thì kinh tế Đại Tống đứng đầu thế giới, về lí mà nói cũng nên có một con phố như vậy.
Cao Cầu cũng là một thương nhân, rất nhanh đã hiểu ra mấu chốt vấn đề, liên tiếp nói 3 từ “diệu“.
Những người còn lại thấy vậy chỉ cười chứ chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp tục thưởng thức đồ ăn. So với món kim chi lúc trước, bọn họ càng thích món ăn mang phong vị Địa Trung Hải này hơn. Thứ nhất, món kim chi thì bọn họ đã từng được ăn, dù sao thì một bộ phận lớn trong ẩm thực Cao Ly đều do từ Trung Quốc truyền bátới. Còn cái món ăn mang phong vị Địa Trung Hải này thì hoàn toàn khác biệt với ẩm thực Trung Nguyên. Những món này chú trọng sự nguyên chất nguyên vị, khẩu vị khá thanh đạm, lấy hoa quả rau xanh làm chủ, mấu chốt nhất là chúng đều thể hiện một đặc điểm, đó là có lợi cho sức khỏe. Chúng rất chú trọng tới sự kết hợp hài hòa, không như những món ăn khác, đầu tiên quan tâm tới hương vị, sau đó mới quan tâm tới những phương diện khác, món ăn Địa Trung Hải đầu tiên quan tâm tới dinh dưỡng, sau đó mới là hương vị.
Có ai mà không muốn mạnh khỏe? Nếu như cùng lúc có lợi cho sức khỏe, lại còn được thưởng thức mĩ vị nữa, thì chỉ có làm cho người ăn vừa yên tâm vừa sảng khoái mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.