Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1114: Tình là gì 1

Nam Hi

02/06/2018

Tần phủ

Trong hậu viện, một tổ hợp khiến cho nhân thần cộng phẫn gồm một nam ba nữ, nam dĩ nhiên là Lý Kỳ, ba đại mỹ nữ phong tình vạn chủng còn lại bao gồm Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, Tần phu nhân. Tuy nhiên, lúc này không khí trong phòng có chút quỷ dị.

Ánh mắt của Lý Kỳ có chút né tránh, nhìn trái nhìn phải nói:

- Các cô đừng nhìn ta như thế, nhìn như vậy thật sự làm cho người khác hoảng sợ

Ướt mồ hôi! Chẳng lẽ bị câm! Lý Kỳ lại cười ha hả nói:

- Hôm nay Sư Sư cô nương đến chắc là để thúc giục bản thảo phải không, như

vậy chúng ta bắt đầu đi. Tiểu Đào, mau lấy văn phòng tứ bảo đến đây.

Phong Nghi Nô không nhịn được, vểnh khóe miệng bất mãn nói:

- Lúc này mà huynh còn có tâm tư nói cố sự sao.

Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi lại:

- Vậy nên nói điều gì?

Phong Nghi nô vội vàng nói:

- Tất nhiên là nói về Lý tỷ tỷ rồi, Đăng Châu xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, Lai Châu chắc chắn cũng không thể tránh được, hiện giờ Lý tỷ tỷ nhất định là vô cùng nguy hiểm.

Lý Kỳ cau mày hỏi:

- Điều này­­­­­đây là có ai nói với muội sao ?

Hỏi xong câu này, hắn liền nghiêng mắt nhìn về phía Tần phu nhân.

Tần phu nhân khuôn mặt ửng đỏ, gật đầu nói:

- Điều này đúng là do ta nói, Phong muội muội cũng không phải người ngoài, nói cho nàng biết sẽ không có chuyện gì đi.

Lý Kỳ phất tay, nói:

- Phu nhân nhìn tình huống hiện giờ có thể gọi là không có chuyện gì sao? Rõ ràng là ba người đang thẩm vấn ta.

- Chúng ta chỉ là lo lắng cho Lý tỷ tỷ mà thôi, không có ý gì khác.

Phong Nghi Nô lo lắng hỏi:

- Huynh nhanh nói cho chúng muội biết tình huống ở đó như thế nào? Lý tỷ tỷ liệu có gặp phải nguy hiểm hay không?

Lý Kỳ tận tình khuyên bảo nói:

- Nghi Nô muội muội, ta nói ­­­­­

Phong Nghi Nô mặt đỏ lên nói:

- Ai là muội muội của huynh.

- Đúng rồi, hình như muội lớn hơn ta

- Huynh ­­­­.

Phong Nghi Nô “hung ác” nhìn Lý Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Trời ạ. Xem ra ở bất kể niên đại nào, tuổi tác mãi mãi là nữ nhân cấm kỵ a! Lý

Kỳ chuyển ánh mắt, gãi cằm nói:



- Chẳng lẽ không đúng sao, năm nay ta mười tám tuổi, muội thì hai mươi rồi.

Phong Nghi Nô cười khúc khích nói:

- Nếu huynh mười tám tuổi, thì ta chỉ có mười sáu.

- Thật sao? Xin lỗi, xin lỗi, là do ta ước tính quá tuổi của muội rồi. Lý Kỳ vội nói tiếp.

Xem ra đời này biểu muội khó mà thoát được khỏi bàn tay người này. Lý Sư Sư

lắc đầu cười nói:

- Lý sư phó, ngươi trước hết nói cho chúng ta tình huống ở Đăng Châu đi.

- Sư Sư cô nương, không phải ta không muốn nói cho các cô biết, mà thật sự là ta biết đến cũng không nhiều.

Lý Kỳ thở dài, thấy ba người sắc mặt nặng nề. Lại cười nói:

- Tuy nhiên ­­­­­­.

Ba người nữ tử đồng thanh hỏi:

- Tuy nhiên cái gì?

Lý Kỳ nói:

- Tuy nhiên Thanh Chiếu tỷ tỷ không gặp phải nguy hiểm, các cô cứ yên tâm một trăm lần đi, thực lực của bọn phản tặc còn chưa đủ để công phá Lai Châu, trừ khi

-­ Trừ khi chuyện gì?

Ba người nữ tử lại đồng thanh hỏi.

Tần phu nhân khẽ cau mày nói:

- Sao ngươi cứ hay thừa nước đục thả câu vậy, không thể nói xong trong một lần sao?

Lý Kỳ nhấc tay nói:

- Có thể phu nhân không biết, những lời ta nói kế tiếp có liên quan đến danh dự của Triệu tri phủ, ta có chút do dự cũng là đương nhiên, ta không nhanh chóng nói ra cũng là để tránh các cô hiểu lầm rằng ta cố ý bôi đen Triệu tri phủ.

Lý Sư Sư hỏi:

- Chẳng lẽ điều ngươi muốn nói là, trừ phi Triệu tiểu tướng công bỏ thành chạy mất?

- Thông minh!

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Thế nhưng nếu Triệu tri phủ bỏ thành chạy đi, y nhất định sẽ mang theo Thanh Chiếu tỷ tỷ, như vậy Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, tóm lại, bất kể như thế nào, Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nếu không ta cũng nhàn rỗi ngồi đây cùng các cô nói một ít chuyện không có ý nghĩa rồi.

Ba người nữ tử sau khi nghe xong, mới thở phào một hơi.

Tần phu nhân nói:

- Triệu tiểu tướng công làm người khiêm tốn. Mà Lý tỷ tỷ lại là nữ trung hào kiệt, không thua kém đấng mày râu, tuyệt đối sẽ không bỏ thành mà chạy.

Lý Kỳ cười không nói, nghĩ thầm rằng, Triệu Minh Thành không phải là kẻ có thể làm việc lớn, nếu muốn chạy trốn, đó cũng là hợp tình lý thôi. Nhưng hắn cũng không nói rõ ra, chỉ nói:

- Phu nhân, việc này không nên nói cho Hồng Nô, nàng đang có mang, sợ rằng nàng ta sẽ suy nghĩ nhiều.

Tần phu nhân gật đầu đáp lại:

- Ta tất nhiên biết rõ điều này

Nói xong, Nàng lại nhỏ giọng than thở:



- Lý tỷ tỷ gặp thật nhiều, vất vả đi từ Thanh Châu đến Lai Châu, cứ tưởng

rằng nàng sẽ được sống vui vẻ, ai ngờ lại gặp chuyện này.

Lý Kỳ ngẫm lại những gì Lý Thanh Chiếu đã phải trải qua, trong lòng cũng tràn

đầy đồng cảm, kìm lòng không được nói:

- Xin phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần ta còn ở trong triều, Thanh Chiếu tỷ tỷ chắc chắn sẽ không có việc gì.

Tần phu nhân không khỏi liếc nhìn Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Sư Sư thấy bầu không khí có chút trầm trọng, người giỏi về điều tiết không

khí như nàng lập tức nói sang chuyện khác:

- Lý sư phó, Thần Điêu Đại Hiệp đã ra được đến hồi thứ ba, chuẩn bị đến lúc

Tiểu Long Nữ ­­­­­­ Tiểu Long Nữ và Dương Quá phải chia cách, ta xem chương đấy vẫn cảm thấy rất lo lắng, ngươi có thể hay không sửa lại một lần.

Lý Kỳ khoát tay, cười ha hả nói:

- Không cần, ta đã tìm được cách giải quyết, chỉ cần Sư Sư cô nương không

mang miêu tả chi tiết quá lâm li khéo léo như vậy sẽ không có vấn đề gì.

Lý Sư Sư không giống như Tần phu nhân và Phong Nghi Nô, gặp mặt Lý Kỳ cũng dám nói ra những lời trêu chọc, mỉm cười nói:

- Không biết chi tiết như lời của Lý sư phó là chỉ phương diện nào, Sư Sư không hiểu, kính xin Lý sư phó giải thích rõ ràng.

Yêu tinh này, không ngờ lại trêu chọc ta, thực cho rằng Lý Kỳ ta là chính nhân quân tử, không đúng, ta vốn là chính nhân quân tử, lời nói như vậy không thể nói rõ ra, Cái mặt mo của Lý Kỳ khó được đỏ lên, ngượng ngùng cười, không trả lời.

Đây chính là nữ nhân của hoàng thượng, hơn nữa bây giờ còn có cả Tần phu nhân và Phong Nghi Nô, hắn làm sao dám nói thẳng ra.

Tần phu nhân không biết nguyên do, còn hiếu kỳ hỏi:

- Sư Sư và Lý Kỳ đang nói chuyện gì vậy?

Phong Nghi Nô hiểu rõ nguyên do, gắt một câu:

- Vương tỷ tỷ, từ miệng hắn liệu có thể nói ra câu nào tốt đẹp, tỷ tốt nhất vẫn không nên nghe.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Nghi Nô, muội toàn thích nói xấu người trong nhà thôi

Phong Nghi Nô bữu môi nói:

- Muội chỉ nói sự thật thôi.

Kỳ thật bất cứ ai đọc chương này cũng sẽ có chút ít không thoải mái.

Lý Sư Sư kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, thấy bầu không khí tốt hơn thì cũng không trêu

đùa nữa, nói:

- Vừa vặn hiện tại chúng ta cũng không có sự tình gì, không bằng Lý sư phó giải thích thêm một chút đi.

Phong Nghi Nô vội vàng gật đầu nói:

- Tốt quá! Muội còn muốn xem Tiểu Long Nữ và Dương quá gặp nhau.

Lý Kỳ cũng không muốn nói nhiều về chuyện Lý Thanh Chiếu, vội mượn cớ xuống thang. Tiểu Đào lập tức mang văn phòng tứ bảo lên, Lý Kỳ uống một ngụm trà, điều tiết cảm xúc, mới mở miệng nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook