Chương 444: Vũ hội hóa trang (p1)
Nam Hi
17/12/2015
Hôm sau.
Tần phủ, Lý Kỳ ngồi trước gương, khẽ nhắc mắt, một bộ rất hưởng thụ. Mà Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô thì đứng ở đằng sau cẩn thận nghiên cứu cái ót mà hắn tự cho là anh tuấn.
- Đại ca, dù huynh để tóc ngắn nhìn không tồi, nhưng hiện tại huynh đã là Mã Phó Đô Chỉ rồi, nếu lại cắt tóc, chỉ sợ không tốt lắm đâu.
Bạch Thiển Dạ lo lắng nói.
Lý Kỳ qua loa:
- Không có cách nào, huynh cắt ngắn đi để phối hợp với vũ hội hóa trang lần này mà.
Trong lòng lại nghĩ, mình cũng không phải là lãng tử, để tóc xõa vai nhìn ra cái gì nữa.
Quý Hồng Nô vừa cắt vừa nói:
- Lý đại ca, tí nữa huynh sẽ khoác cái áo này ở ngoài à?
- Đương nhiên không phải. Nếu đại ca mặc bộ quần áo này đi trên đường, các nam nhân khác còn đường sống hay không. Hồng Nô, muội nói thẳng cho huynh biết, có phải muội thấy đại ca mặc bộ kia vào trông rất phong độ?
Lý Kỳ cười hì hì hỏi.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng. Tối hôm qua lúc Lý Kỳ mặc bộ quần áo mà nàng và Trương Nhuận Nhi làm, quả thật rất đẹp trai, khiến cho tâm hồn thiếu nữ của hai nàng như nai con nhảy loạn.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Hồng Nô, muội không phải thẹn thùng. Là con ngươi thì ai cũng không thể kháng cự được sự vật xinh đẹp, đây là nhân chi thường tình, thuần túy thưởng thức. Huynh có thể hiểu được…Ai, ai, Hồng Nô, sao tay muội run vậy, ổn định, ổn định, tướng mạo anh tuấn của huynh đang nằm trong tay muội đấy.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:
- Đại ca, huynh cũng đừng trêu ghẹo Hồng Nô muội muội nữa. Huynh xem muội ấy xem, cả hai tai đều đỏ, thì làm sao cắt tóc cho huynh được.
Lý Kỳ vội nói:
- Rồi, rồi, ta không nói nữa.
Quý Hồng Nô thả tay xuống, hít sâu một hơi, mới lại cắt tóc tiếp cho Lý Kỳ.
- Đại ca, huynh nói xem, lần này Hoàng thượng có thực sự tới không?
Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi.
Lý Kỳ nhắm mắt lại, đáp:
- Với những gì ta biết về Hoàng thượng, việc thú vị như vậy, ngài ấy chắc sẽ không bỏ qua.
- Nếu thế thì Vương tương khẳng định cũng tới.
Ngữ khí của Bạch Thiển Dạ có hơi chút lo lắng.
- Ta biết, nhưng ta đã thương lượng tốt với Thái úy rồi. Đến lúc đó cho dù Vương tương có tới, y cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Lý Kỳ tự tin cười đáp. Có Cao Cầu duy trì, việc này mười phần thành công.
Quý Hồng Nô hiếu kỳ hỏi:
- Thất Nương tỷ, đại ca, hai người nói xem Hoàng thượng sẽ hóa trang thành ai?
Đây đúng là một chủ đề đáng để thảo luận.
Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu:
- Ta không biết, chỉ cần đừng hóa trang thành thái giám là được.
Bạch Thiển Dạ che miệng cười nói;
- Đại ca, lời này không thể nói linh tinh.
- Ta biết, nhưng ở đây cũng không có người ngoài.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, hỏi:
- Thất Nương, nếu muội đi, muội muốn hóa trang thành ai.
Bạch Thiển Dạ bĩu môi đáp:
- Muội muốn giả trang thành con trai.
Cô nàng này thật không có sức sáng tạo, sao lại suy nghĩ giống Triệu nhân yêu kia không biết.
Lý Kỳ trợn mắt hỏi:
- Vì sao?
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Huynh hỏi vậy, chắc là muội cũng có thể tới đó à?
Hắc, chơi trò này với ta?
Lý Kỳ sao không biết Bạch Thiển Dạ đang suy nghĩ cái gì:
- Thất Nương, vậy thì muội đừng tốn công nữa. Dù đại ca rất thoáng, nhưng đại ca cũng không muốn muội chen chúc với đám nam nhân và đám tiểu tỷ kia.
- Tiểu tỷ? Đại ca, huynh gọi cả những người kia tới à?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.
(Tiểu tỷ: Gái lầu xanh)
Đổ mồ hôi, lỡ lời.
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Là như vậy, hôm nay không giống như dĩ vãng, mời một vài tiểu tỷ tới để trợ hứng, khiến không khí thoải mái hơn. Tuy nhiên muội yên tâm, những dong chi tục phấn kia, đại ca chướng mắt, cùng lắm cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Hơn nữa việc này là do tiểu tử A Nam phụ trách. Huynh chưa từng thấy qua người nào trong đó. Đợi tí nữa các muội có thể nói với Tiểu Ngọc, bảo nàng ấy nhìn chằm chằm vào A Nam. Hiện tại nghĩ lại, để A Nam đi làm mấy việc đó, thật có chút xin lỗi Tiểu Ngọc. Ai biết tiểu tử kia có dùng việc công làm việc tư không.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái:
- Đại ca, huynh đừng nói xấu A Nam, A Nam thành thật hơn huynh nhiều.
Lý Kỳ vô cùng đau đớn nói:
- Thất Nương à, muội bị tiểu tử kia lừa rồi. Nếu như cậu ta thành thật, thì cả thiên hạ không có một người thành thật rồi. Tới tây thành hỏi danh tiếng của Nam ca xem, sắp vượt qua cả huynh rồi.
Bạch Thiển Dạ khẽ nói:
- Muội ngày nào cũng tới phòng nữ nhân, cho nên tinh tường việc này hơn huynh. Đại ca, đợi tí nữa huynh dùng xe ngựa của muội mà tới đó.
- Vậy thì….
Chữ ‘Tốt’ còn chưa nói ra khỏi miệng, Lý Kỳ bỗng phản ứng, cẩn thận nói:
- Thất Nương, huynh ngồi xe ngựa của muội, vậy lúc muội về dùng cái gì mà đi?
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Muội đi cùng với huynh. Đại ca yên tâm, muội chỉ muốn nhìn xem bọn họ hóa trang thành cái gì, không cần đi vào. Hồng Nô muội muội, muội cũng đi cùng nhé.
Quý Hồng Nô gật đầu, sau đó không yên nhìn Lý Kỳ.
Cô gái nhỏ này thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, lôi kéo cả Hồng Nô, mình sao có thể phản đối được, thật đúng là không có nhân quyền mà. Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu:
- Rồi, chúng ta cùng đi.
…
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, nhưng không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu.
Người xưa hóa trang, có thể hóa trang thành cái gì?
Về vấn đề này Lý Kỳ cũng rất tò mò. Đêm nay rốt cuộc có thể vạch trần đáp án. Dưới sự kèm cặp của hai mỹ nữ, xe ngựa đi thẳng tới quán bar. Giờ đây quán vẫn chưa có ai tới, Lý Kỳ cũng không vội vã xuống xe, mà bảo xa phu dừng xe ngựa ở một con đường đối diện, xốc vải lên vụng trộm nhìn về hướng cửa quán bar. Chỉ thấy ở cửa ra vào đứng một vị mặc ngân giáp, khoác áo bào trắng, ánh sáng lấp lánh, quả thực giống như môn thần vậy, rất là có khí phách.
Lý Kỳ nhận ra bộ ngân giáp này, chính là của Hồng Thiên Cửu. Nhưng người đứng ở cửa không phải là Hồng Thiên Cửu, mà là Trần A Nam. Có vẻ như tiểu tử này rất hài lòng với cách ăn mặc như vậy. Khách còn chưa tới, đã bắt đầu bày vài tư thế uy vũ nhất.
- Ủa, đó có phải A Nam không nhỉ?
Bạch Thiển Dạ cũng ngó đầu ra cửa sổ, nhìn về hướng cửa ra vào.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Không phải tiểu tử đó thì là ai. Khó trách tiểu tử đó không quan tâm tới quần áo mới của huynh. Thì ra cậu ta đã mượn bộ ngân giáp ở chỗ Tiểu Cửu.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:
- Cậu ta ăn mặc thành như vậy, lại đứng ở trước cửa ra vào, trông thật là kỳ quái.
Nhận xét thật chuẩn.
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng thật.
Nhưng đúng vào lúc này, một tên ăn xin đội cái mũ rách, chống gậy, cầm bát vỡ, đi cà thọt tới hướng quán bar.
Tần phủ, Lý Kỳ ngồi trước gương, khẽ nhắc mắt, một bộ rất hưởng thụ. Mà Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô thì đứng ở đằng sau cẩn thận nghiên cứu cái ót mà hắn tự cho là anh tuấn.
- Đại ca, dù huynh để tóc ngắn nhìn không tồi, nhưng hiện tại huynh đã là Mã Phó Đô Chỉ rồi, nếu lại cắt tóc, chỉ sợ không tốt lắm đâu.
Bạch Thiển Dạ lo lắng nói.
Lý Kỳ qua loa:
- Không có cách nào, huynh cắt ngắn đi để phối hợp với vũ hội hóa trang lần này mà.
Trong lòng lại nghĩ, mình cũng không phải là lãng tử, để tóc xõa vai nhìn ra cái gì nữa.
Quý Hồng Nô vừa cắt vừa nói:
- Lý đại ca, tí nữa huynh sẽ khoác cái áo này ở ngoài à?
- Đương nhiên không phải. Nếu đại ca mặc bộ quần áo này đi trên đường, các nam nhân khác còn đường sống hay không. Hồng Nô, muội nói thẳng cho huynh biết, có phải muội thấy đại ca mặc bộ kia vào trông rất phong độ?
Lý Kỳ cười hì hì hỏi.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng. Tối hôm qua lúc Lý Kỳ mặc bộ quần áo mà nàng và Trương Nhuận Nhi làm, quả thật rất đẹp trai, khiến cho tâm hồn thiếu nữ của hai nàng như nai con nhảy loạn.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Hồng Nô, muội không phải thẹn thùng. Là con ngươi thì ai cũng không thể kháng cự được sự vật xinh đẹp, đây là nhân chi thường tình, thuần túy thưởng thức. Huynh có thể hiểu được…Ai, ai, Hồng Nô, sao tay muội run vậy, ổn định, ổn định, tướng mạo anh tuấn của huynh đang nằm trong tay muội đấy.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:
- Đại ca, huynh cũng đừng trêu ghẹo Hồng Nô muội muội nữa. Huynh xem muội ấy xem, cả hai tai đều đỏ, thì làm sao cắt tóc cho huynh được.
Lý Kỳ vội nói:
- Rồi, rồi, ta không nói nữa.
Quý Hồng Nô thả tay xuống, hít sâu một hơi, mới lại cắt tóc tiếp cho Lý Kỳ.
- Đại ca, huynh nói xem, lần này Hoàng thượng có thực sự tới không?
Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi.
Lý Kỳ nhắm mắt lại, đáp:
- Với những gì ta biết về Hoàng thượng, việc thú vị như vậy, ngài ấy chắc sẽ không bỏ qua.
- Nếu thế thì Vương tương khẳng định cũng tới.
Ngữ khí của Bạch Thiển Dạ có hơi chút lo lắng.
- Ta biết, nhưng ta đã thương lượng tốt với Thái úy rồi. Đến lúc đó cho dù Vương tương có tới, y cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Lý Kỳ tự tin cười đáp. Có Cao Cầu duy trì, việc này mười phần thành công.
Quý Hồng Nô hiếu kỳ hỏi:
- Thất Nương tỷ, đại ca, hai người nói xem Hoàng thượng sẽ hóa trang thành ai?
Đây đúng là một chủ đề đáng để thảo luận.
Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu:
- Ta không biết, chỉ cần đừng hóa trang thành thái giám là được.
Bạch Thiển Dạ che miệng cười nói;
- Đại ca, lời này không thể nói linh tinh.
- Ta biết, nhưng ở đây cũng không có người ngoài.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, hỏi:
- Thất Nương, nếu muội đi, muội muốn hóa trang thành ai.
Bạch Thiển Dạ bĩu môi đáp:
- Muội muốn giả trang thành con trai.
Cô nàng này thật không có sức sáng tạo, sao lại suy nghĩ giống Triệu nhân yêu kia không biết.
Lý Kỳ trợn mắt hỏi:
- Vì sao?
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Huynh hỏi vậy, chắc là muội cũng có thể tới đó à?
Hắc, chơi trò này với ta?
Lý Kỳ sao không biết Bạch Thiển Dạ đang suy nghĩ cái gì:
- Thất Nương, vậy thì muội đừng tốn công nữa. Dù đại ca rất thoáng, nhưng đại ca cũng không muốn muội chen chúc với đám nam nhân và đám tiểu tỷ kia.
- Tiểu tỷ? Đại ca, huynh gọi cả những người kia tới à?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.
(Tiểu tỷ: Gái lầu xanh)
Đổ mồ hôi, lỡ lời.
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Là như vậy, hôm nay không giống như dĩ vãng, mời một vài tiểu tỷ tới để trợ hứng, khiến không khí thoải mái hơn. Tuy nhiên muội yên tâm, những dong chi tục phấn kia, đại ca chướng mắt, cùng lắm cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Hơn nữa việc này là do tiểu tử A Nam phụ trách. Huynh chưa từng thấy qua người nào trong đó. Đợi tí nữa các muội có thể nói với Tiểu Ngọc, bảo nàng ấy nhìn chằm chằm vào A Nam. Hiện tại nghĩ lại, để A Nam đi làm mấy việc đó, thật có chút xin lỗi Tiểu Ngọc. Ai biết tiểu tử kia có dùng việc công làm việc tư không.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái:
- Đại ca, huynh đừng nói xấu A Nam, A Nam thành thật hơn huynh nhiều.
Lý Kỳ vô cùng đau đớn nói:
- Thất Nương à, muội bị tiểu tử kia lừa rồi. Nếu như cậu ta thành thật, thì cả thiên hạ không có một người thành thật rồi. Tới tây thành hỏi danh tiếng của Nam ca xem, sắp vượt qua cả huynh rồi.
Bạch Thiển Dạ khẽ nói:
- Muội ngày nào cũng tới phòng nữ nhân, cho nên tinh tường việc này hơn huynh. Đại ca, đợi tí nữa huynh dùng xe ngựa của muội mà tới đó.
- Vậy thì….
Chữ ‘Tốt’ còn chưa nói ra khỏi miệng, Lý Kỳ bỗng phản ứng, cẩn thận nói:
- Thất Nương, huynh ngồi xe ngựa của muội, vậy lúc muội về dùng cái gì mà đi?
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Muội đi cùng với huynh. Đại ca yên tâm, muội chỉ muốn nhìn xem bọn họ hóa trang thành cái gì, không cần đi vào. Hồng Nô muội muội, muội cũng đi cùng nhé.
Quý Hồng Nô gật đầu, sau đó không yên nhìn Lý Kỳ.
Cô gái nhỏ này thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, lôi kéo cả Hồng Nô, mình sao có thể phản đối được, thật đúng là không có nhân quyền mà. Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu:
- Rồi, chúng ta cùng đi.
…
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, nhưng không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu.
Người xưa hóa trang, có thể hóa trang thành cái gì?
Về vấn đề này Lý Kỳ cũng rất tò mò. Đêm nay rốt cuộc có thể vạch trần đáp án. Dưới sự kèm cặp của hai mỹ nữ, xe ngựa đi thẳng tới quán bar. Giờ đây quán vẫn chưa có ai tới, Lý Kỳ cũng không vội vã xuống xe, mà bảo xa phu dừng xe ngựa ở một con đường đối diện, xốc vải lên vụng trộm nhìn về hướng cửa quán bar. Chỉ thấy ở cửa ra vào đứng một vị mặc ngân giáp, khoác áo bào trắng, ánh sáng lấp lánh, quả thực giống như môn thần vậy, rất là có khí phách.
Lý Kỳ nhận ra bộ ngân giáp này, chính là của Hồng Thiên Cửu. Nhưng người đứng ở cửa không phải là Hồng Thiên Cửu, mà là Trần A Nam. Có vẻ như tiểu tử này rất hài lòng với cách ăn mặc như vậy. Khách còn chưa tới, đã bắt đầu bày vài tư thế uy vũ nhất.
- Ủa, đó có phải A Nam không nhỉ?
Bạch Thiển Dạ cũng ngó đầu ra cửa sổ, nhìn về hướng cửa ra vào.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Không phải tiểu tử đó thì là ai. Khó trách tiểu tử đó không quan tâm tới quần áo mới của huynh. Thì ra cậu ta đã mượn bộ ngân giáp ở chỗ Tiểu Cửu.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:
- Cậu ta ăn mặc thành như vậy, lại đứng ở trước cửa ra vào, trông thật là kỳ quái.
Nhận xét thật chuẩn.
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng thật.
Nhưng đúng vào lúc này, một tên ăn xin đội cái mũ rách, chống gậy, cầm bát vỡ, đi cà thọt tới hướng quán bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.