Chương 445: Vũ hội hóa trang (p2)
Nam Hi
17/12/2015
- Ngươi tới là ai?
Trần A Nam rất khí phách chỉ một ngón tay về phía người ăn xin, cất cao giọng quát. Thật giống như một vị tướng quân cửu kinh sa trường.
Người ăn xin kia bị Trần A Nam làm cho hoảng sợ, bát nẻ trong tay rơi xuống đất, bỗng cả kinh kêu lên:
- A Nam?
- Ngươi biết ta?
- A Nam, ngươi không nhận ra ta à?
Tên khất cái kia kích động bỏ mũ xuống, hưng phấn kêu lên.
- Ủa, có phải là Hồ Nhị Ca không?
Trần A Nam sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Hồ Nhị Ca, sao huynh lại phải ăn xin. Lẽ nào xưởng của nhà huynh đã bị phá sản?
- Nói linh tinh gì vậy.
Hồ Nhị Ca phất tay, buồn bực nói
- A Nam, ngươi đừng có trù ẻo ta. Hôm nay không phải có vũ hội hóa trang đó sao. Ta đã suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra hóa trang thành tên ăn mày. Ngươi thấy ta thế nào?
Trần A Nam ngượng ngùng đáp:
- Rất giống.
- Cái gì? Ngươi nói ta rất giống một tên ăn mày?
- A, không phải, ý của đệ là huynh hóa trang rất giống.
- Như vậy mới phải chứ.
- Hồ Nhị Ca, mau vào bên trong.
Một người mặc khôi giáp tướng quân cúi đầu khom lưng nhận tội một tên ăn mày, cảnh này khiến cho Lý Kỳ cười tới chảy nước mắt. Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cũng cười khúc khích.
Bạch Thiển Dạ cố nhịn cười nói:
- Đại ca, vũ hội hóa trang này của huynh thật là thú vị. Tiếc rằng muội và Hồng Nô không được chứng kiến.
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:
- Tốt rồi, ta phải đi vào đây. Tiểu tử A Nam này chơi đùa quá nhập vai rồi. Không khéo lại đuổi nhầm khách hàng của ta mất.
Nói xong, hắn cười ha hả nhảy xuống xe.
Trần A Nam thấy Lý Kỳ tới, hưng phấn nói:
- Lý đại ca, huynh đã tới rồi à.
Lý Kỳ cười ha hả:
- A Nam, ngươi thật không tồi a, trông rất giống một vị tướng quân. Ủa, sao ngươi phải thở dốc như vậy? Ta biết rồi, có phải ngươi dùng công mưu tư, thông đồng với các tiểu tỷ của Phượng Tê Lâu, khiến tinh khí mất hết rồi phải không? Ta sẽ mách Tiểu Ngọc.
- Lý đại ca, huynh nói gì vậy, là do bộ giáp này quá nặng.
Trần A Nam vội vàng giải thích.
Lý Kỳ cố nhịn cười nói:
- Vậy ngươi còn mặc vào làm gì?
Trần A Nam cười ngây ngô đáp:
- Không dối gì đại ca, từ nhỏ đệ đã hy vọng có thể tới sa trường, kiến công lập nghiệp cho Đại Tống của chúng ta. Giống như vị Triệu Tử Long kia vậy.
- Tốt rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng mơ mộng hão.
Lý Kỳ tức giận lườm cậu ta một cái, thực không biết đánh nhau có gì thú vị mà mơ với mộng.
- Tiểu Ngọc đâu?
- Nàng ấy đang bố trí ở bên trong.
- Được lắm, vợ chồng son các ngươi, một trong một ngoài, phối hợp thật là ăn ý.
Lý Kỳ cười ha hả.
Trần A Nam ngượng ngùng nói:
- Đại ca, lời này huynh nói với đệ thì được, chớ đừng nói trước mặt Tiểu Ngọc. Bọn đệ còn chưa thành thân mà.
- Da mặt của tiểu tử ngươi càng ngày càng dày.
- Còn không phải học của huynh sao?
- Ừ…ngươi nói cái gì?
- Hắc hắc, không có gì, không có gì.
Lý Kỳ hừ một tiếng, quay đầu nhìn, bỗng hít một hơi khí lạnh, kêu lên:
- Má ơi.
Trần A Nam nhìn sang, trợn mắt, ngạc nhiên nói:
- Ủa, sao hòa thượng lại ôm đạo cô đi tới?
Nhìn từ xa xa, chỉ thấy một tiểu tử mặc áo cà sa màu đỏ và một người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, kề vai sát cánh với tiểu tử kia đi về bên này.
- Ngu ngốc, hòa thượng mà để tóc à. Còn đạo cô kia, râu ria còn còn nhiều hơn tóc của lão tử.
Lý Kỳ theo thói quen vỗ vào đầu của Trần A Nam một cái.
- Ai, ôi, tay của ta, con mẹ cái mũ giáp của ngươi, đau chết ta mất.
Trần A Nam không dám cãi lại, cúi đầu cười trộm.
Trong nháy mắt, hai người kia đã đi tới gần. Trần A Nam cẩn thận nhìn, kinh hô:
- Đây không phải là Hồ Tam Ca sao?
Tiểu tử kia chắp tay trước ngực nói:
- Hai vị thí chủ, bần tăng và vị đạo cô này đường xa mà tới. Có thể hay không bố thí một chén rượu cho hai chúng tôi giải khát? A Di Đà Phật.
Khoan hẵng nói, tên gia hỏa này rất nhập vai. Lý Kỳ cũng không vạch trần bọn họ, chắp tay đáp:
- Đương nhiên có thể, mời hai vị cao nhân vào bên trong.
- Thí chủ thật có lòng nhân từ, cầu mong Đức Phật phù hộ cho thí chủ, Ai Di Đà Phật. Đúng rồi, xin hỏi Nhị Ca của ta đã tới chưa?
- Hồ Nhị Ca vừa mới vào không lâu.
- Đa tạ thí chủ bẩm báo. Tối hôm qua ta và Nhị Ca chơi bài, huynh ấy còn nợ ta ba xâu tiền, đến nay vẫn chưa trả, thật quá ghê tởm mà, A Di Đà Phật, bần tăng vào đây.
Hòa thượng giả nói xong, liền nổi giận đùng đùng đi vào.
Hai tên gia hỏa này thật đáng yêu. Đợi bọn họ vào trong, Lý Kỳ nhịn không được cười ha hả.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Càng ngày càng có nhiều khách nhân tới. Thợ sơn, đồ phu, lang trung, tiểu nhị, đầu bếp, mã phu, nam giả trang tú bà, ngoài ra còn có các nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là được hóa trang nhiều nhất. Đặc biệt là Lữ Bố, tiếp theo là Quan Vũ, Triệu Tử Long, Hứa Chử, Chu Du, Tào Thưc. Đặc biêt là hóa trang Quan Vũ. Đặc thù của Quan Vũ là gì? Chính là râu dài. Nhưng có mấy ai nuôi được râu dài như vậy đâu. Cho nên có vài công tử ca vụng trộm cắt đuôi ngựa rồi dán lên mặt. Kết quả là, có thể thấy Quan Vũ phiên bản râu trắng, râu đen, khiến cho Lý Kỳ cười lộn ruột đến không còn sức để nói chuyện.
Nói ngắn lại, hôm nay quả thực là các lộ thần tiên đều xuất hiện.
Dù đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng biểu hiện của các khách hàng đã khiến vũ hội hóa trang lần này của Lý Kỳ đạt được thành công chưa từng có. Cũng khó trách, thời này không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí. Hôm nay bỗng toát ra một ngày hội thú vị như vậy, mọi người còn không chen chúc mà tới.
Lý Kỳ đứng ở trước cửa đón khách, chứng kiến những trang phục kỳ quái của khách hàng, muốn cười lại không có ý tứ, nhịn tới đau cả bụng, cả người run rẩy.
Lộc cộc lộc cộc.
Chợt, có bốn con tuấn mã lao nhanh tới.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người tới chính là Sài Thông, Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu, và Chu Hoa bàn tử. Ngoại trừ Sài Thông, ba người còn lại đều thống nhất mặc áo đen, quần đen, bên trong là áo trắng. Nếu để tóc thả tự nhiên chút, thì chả khác gì đám thổ phỉ của thời đại dân quốc.
Bốn tên nhảy xuống ngựa, lập tức có người đi lên giúp bọn họ buộc ngựa lại.
Cao nha nội hùng hồn ném cho những mã đồng kia một vài xâu tiền, đi tới, cười ha hả:
- Lý Kỳ, mặc bộ trang phục này cưỡi ngựa thật là thư thái.
Còn phải nói, bộ y phục này chính là thiết kế cho đám thổ phỉ các ngươi. Lý Kỳ cười ha hả:
- Thoải mái là tốt rồi.
- Lý đại ca, vì sao lại may mấy bộ này đồng màu vậy, nhìn có chút không được tự nhiên.
Hồng Thiên Cửu bất mãn nói.
Nói nhảm, không đồng màu, đợi tí nữa nhìn đâu giống tiểu đệ của ta. Tuy nhiên cho dù cho các ngươi mặc long bào, chỉ cần đợi tí nữa ta thay trang phục vào, các ngươi cũng chỉ là phụ gia. Mặc hay không mặc đều giống nhau. Lý Kỳ cười đáp:
- Tiểu Cửu, ngươi có điều không biết, màu trắng và đen mãi mãi là màu chủ đạo. Chỉ có màu trắng và đen mới thể hiện ra được sự thú vị của trang phục này.
- Huynh nói cũng có lý.
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Trần A Nam rất khí phách chỉ một ngón tay về phía người ăn xin, cất cao giọng quát. Thật giống như một vị tướng quân cửu kinh sa trường.
Người ăn xin kia bị Trần A Nam làm cho hoảng sợ, bát nẻ trong tay rơi xuống đất, bỗng cả kinh kêu lên:
- A Nam?
- Ngươi biết ta?
- A Nam, ngươi không nhận ra ta à?
Tên khất cái kia kích động bỏ mũ xuống, hưng phấn kêu lên.
- Ủa, có phải là Hồ Nhị Ca không?
Trần A Nam sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Hồ Nhị Ca, sao huynh lại phải ăn xin. Lẽ nào xưởng của nhà huynh đã bị phá sản?
- Nói linh tinh gì vậy.
Hồ Nhị Ca phất tay, buồn bực nói
- A Nam, ngươi đừng có trù ẻo ta. Hôm nay không phải có vũ hội hóa trang đó sao. Ta đã suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra hóa trang thành tên ăn mày. Ngươi thấy ta thế nào?
Trần A Nam ngượng ngùng đáp:
- Rất giống.
- Cái gì? Ngươi nói ta rất giống một tên ăn mày?
- A, không phải, ý của đệ là huynh hóa trang rất giống.
- Như vậy mới phải chứ.
- Hồ Nhị Ca, mau vào bên trong.
Một người mặc khôi giáp tướng quân cúi đầu khom lưng nhận tội một tên ăn mày, cảnh này khiến cho Lý Kỳ cười tới chảy nước mắt. Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cũng cười khúc khích.
Bạch Thiển Dạ cố nhịn cười nói:
- Đại ca, vũ hội hóa trang này của huynh thật là thú vị. Tiếc rằng muội và Hồng Nô không được chứng kiến.
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:
- Tốt rồi, ta phải đi vào đây. Tiểu tử A Nam này chơi đùa quá nhập vai rồi. Không khéo lại đuổi nhầm khách hàng của ta mất.
Nói xong, hắn cười ha hả nhảy xuống xe.
Trần A Nam thấy Lý Kỳ tới, hưng phấn nói:
- Lý đại ca, huynh đã tới rồi à.
Lý Kỳ cười ha hả:
- A Nam, ngươi thật không tồi a, trông rất giống một vị tướng quân. Ủa, sao ngươi phải thở dốc như vậy? Ta biết rồi, có phải ngươi dùng công mưu tư, thông đồng với các tiểu tỷ của Phượng Tê Lâu, khiến tinh khí mất hết rồi phải không? Ta sẽ mách Tiểu Ngọc.
- Lý đại ca, huynh nói gì vậy, là do bộ giáp này quá nặng.
Trần A Nam vội vàng giải thích.
Lý Kỳ cố nhịn cười nói:
- Vậy ngươi còn mặc vào làm gì?
Trần A Nam cười ngây ngô đáp:
- Không dối gì đại ca, từ nhỏ đệ đã hy vọng có thể tới sa trường, kiến công lập nghiệp cho Đại Tống của chúng ta. Giống như vị Triệu Tử Long kia vậy.
- Tốt rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng mơ mộng hão.
Lý Kỳ tức giận lườm cậu ta một cái, thực không biết đánh nhau có gì thú vị mà mơ với mộng.
- Tiểu Ngọc đâu?
- Nàng ấy đang bố trí ở bên trong.
- Được lắm, vợ chồng son các ngươi, một trong một ngoài, phối hợp thật là ăn ý.
Lý Kỳ cười ha hả.
Trần A Nam ngượng ngùng nói:
- Đại ca, lời này huynh nói với đệ thì được, chớ đừng nói trước mặt Tiểu Ngọc. Bọn đệ còn chưa thành thân mà.
- Da mặt của tiểu tử ngươi càng ngày càng dày.
- Còn không phải học của huynh sao?
- Ừ…ngươi nói cái gì?
- Hắc hắc, không có gì, không có gì.
Lý Kỳ hừ một tiếng, quay đầu nhìn, bỗng hít một hơi khí lạnh, kêu lên:
- Má ơi.
Trần A Nam nhìn sang, trợn mắt, ngạc nhiên nói:
- Ủa, sao hòa thượng lại ôm đạo cô đi tới?
Nhìn từ xa xa, chỉ thấy một tiểu tử mặc áo cà sa màu đỏ và một người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, kề vai sát cánh với tiểu tử kia đi về bên này.
- Ngu ngốc, hòa thượng mà để tóc à. Còn đạo cô kia, râu ria còn còn nhiều hơn tóc của lão tử.
Lý Kỳ theo thói quen vỗ vào đầu của Trần A Nam một cái.
- Ai, ôi, tay của ta, con mẹ cái mũ giáp của ngươi, đau chết ta mất.
Trần A Nam không dám cãi lại, cúi đầu cười trộm.
Trong nháy mắt, hai người kia đã đi tới gần. Trần A Nam cẩn thận nhìn, kinh hô:
- Đây không phải là Hồ Tam Ca sao?
Tiểu tử kia chắp tay trước ngực nói:
- Hai vị thí chủ, bần tăng và vị đạo cô này đường xa mà tới. Có thể hay không bố thí một chén rượu cho hai chúng tôi giải khát? A Di Đà Phật.
Khoan hẵng nói, tên gia hỏa này rất nhập vai. Lý Kỳ cũng không vạch trần bọn họ, chắp tay đáp:
- Đương nhiên có thể, mời hai vị cao nhân vào bên trong.
- Thí chủ thật có lòng nhân từ, cầu mong Đức Phật phù hộ cho thí chủ, Ai Di Đà Phật. Đúng rồi, xin hỏi Nhị Ca của ta đã tới chưa?
- Hồ Nhị Ca vừa mới vào không lâu.
- Đa tạ thí chủ bẩm báo. Tối hôm qua ta và Nhị Ca chơi bài, huynh ấy còn nợ ta ba xâu tiền, đến nay vẫn chưa trả, thật quá ghê tởm mà, A Di Đà Phật, bần tăng vào đây.
Hòa thượng giả nói xong, liền nổi giận đùng đùng đi vào.
Hai tên gia hỏa này thật đáng yêu. Đợi bọn họ vào trong, Lý Kỳ nhịn không được cười ha hả.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Càng ngày càng có nhiều khách nhân tới. Thợ sơn, đồ phu, lang trung, tiểu nhị, đầu bếp, mã phu, nam giả trang tú bà, ngoài ra còn có các nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là được hóa trang nhiều nhất. Đặc biệt là Lữ Bố, tiếp theo là Quan Vũ, Triệu Tử Long, Hứa Chử, Chu Du, Tào Thưc. Đặc biêt là hóa trang Quan Vũ. Đặc thù của Quan Vũ là gì? Chính là râu dài. Nhưng có mấy ai nuôi được râu dài như vậy đâu. Cho nên có vài công tử ca vụng trộm cắt đuôi ngựa rồi dán lên mặt. Kết quả là, có thể thấy Quan Vũ phiên bản râu trắng, râu đen, khiến cho Lý Kỳ cười lộn ruột đến không còn sức để nói chuyện.
Nói ngắn lại, hôm nay quả thực là các lộ thần tiên đều xuất hiện.
Dù đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng biểu hiện của các khách hàng đã khiến vũ hội hóa trang lần này của Lý Kỳ đạt được thành công chưa từng có. Cũng khó trách, thời này không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí. Hôm nay bỗng toát ra một ngày hội thú vị như vậy, mọi người còn không chen chúc mà tới.
Lý Kỳ đứng ở trước cửa đón khách, chứng kiến những trang phục kỳ quái của khách hàng, muốn cười lại không có ý tứ, nhịn tới đau cả bụng, cả người run rẩy.
Lộc cộc lộc cộc.
Chợt, có bốn con tuấn mã lao nhanh tới.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người tới chính là Sài Thông, Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu, và Chu Hoa bàn tử. Ngoại trừ Sài Thông, ba người còn lại đều thống nhất mặc áo đen, quần đen, bên trong là áo trắng. Nếu để tóc thả tự nhiên chút, thì chả khác gì đám thổ phỉ của thời đại dân quốc.
Bốn tên nhảy xuống ngựa, lập tức có người đi lên giúp bọn họ buộc ngựa lại.
Cao nha nội hùng hồn ném cho những mã đồng kia một vài xâu tiền, đi tới, cười ha hả:
- Lý Kỳ, mặc bộ trang phục này cưỡi ngựa thật là thư thái.
Còn phải nói, bộ y phục này chính là thiết kế cho đám thổ phỉ các ngươi. Lý Kỳ cười ha hả:
- Thoải mái là tốt rồi.
- Lý đại ca, vì sao lại may mấy bộ này đồng màu vậy, nhìn có chút không được tự nhiên.
Hồng Thiên Cửu bất mãn nói.
Nói nhảm, không đồng màu, đợi tí nữa nhìn đâu giống tiểu đệ của ta. Tuy nhiên cho dù cho các ngươi mặc long bào, chỉ cần đợi tí nữa ta thay trang phục vào, các ngươi cũng chỉ là phụ gia. Mặc hay không mặc đều giống nhau. Lý Kỳ cười đáp:
- Tiểu Cửu, ngươi có điều không biết, màu trắng và đen mãi mãi là màu chủ đạo. Chỉ có màu trắng và đen mới thể hiện ra được sự thú vị của trang phục này.
- Huynh nói cũng có lý.
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.