Chương 5
Ta Siêu Hố
29/08/2020
"Xem." Thiếu niên vội vàng đánh một pháp quyết, vết máu trên vạt áo lập tức biến mất vô tung.
"Không phải là sạch sẽ rồi sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt nhỏ đỏ bừng trừng ra hết cỡ của tiểu đoàn hắc, thiếu niên tiếp tục xoè bàn tay thon dài đến trước mặt tiểu đoàn hắc.
"Bùm!" Từ lòng bàn tay thiếu niên tràn ra vô số tia sáng nhỏ nhỏ xoay tròn, chúng nó như có ý thức bắt đầu bay đến bao vây khắp người tiểu đoàn hắc, những vết bẩn trên người cũng theo đó từ từ biến mất. Cảnh tượng thiếu niên tạo ra khiến tiểu đoàn hắc theo bản năng "Oa" một tiếng, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẹp lại gần với mình như vậy khiến tiểu đoàn hắc vừa vui vừa sợ, càng thêm không dám động đậy, chỉ có tròng mắt là liên tục loạn đảo ngắm những tia sáng nhỏ kia, không biết có phải vì có Tiên Tiên ở đây, những chỗ đau đau sợ Tiên Tiên nên đã chạy mất như con chó lúc nãy chăng.
Tiên Tiên thật lợi hại. Đau đau đáng sợ như vậy mà cũng bị Tiên Tiên doạ chạy. Tiểu đoàn hắc âm thầm nghĩ nghĩ, lòng sùng bái lập tức dâng cao đến đỉnh điểm.
"Di~ thật là hắc sao? Không bạch được chỗ nào." Thiếu niên bất ngờ đánh giá tiểu đoàn hắc, sau khi được pháp quyết rửa sạch, cả người tiểu đoàn hắc trừ mặt, lông tóc và quần áo sạch sẽ hơn thì tiểu đoàn hắc vẫn hắc.
Tiểu đoàn hắc nghe Tiên Tiên nói, nghĩ nghĩ, tiểu đoàn hắc đưa tay cầm vạt áo rách che mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn thiếu niên, khe khẽ lên tiếng.
"Bạch..."
Nhìn thấy hành động của tiểu đoàn hắc, thiếu niên hiểu ý, không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh như gió xuân tràn đầy sinh lực khiến tiểu đoàn hắc cảm thấy hạnh phúc như được ăn nguyên bánh bao thịt vậy, hay tay bất giác nắm chặt vạt áo, càng thêm nghiêm túc che giấu mặt mình, như vậy Tiên Tiên có thể cười lâu thêm chút nữa sao?
Thiếu niên cười thoải mái một trận, khoé mắt cong cong, bàn tay thon dài xoa đầu tiểu đoàn hắc khích lệ.
"Tiểu đoàn hắc thật là thông minh. Thưởng cho ngươi." Nói xong, thiếu niên móc từ trong hà bao ra một con ốc biển trắng muốt, đang tính đưa cho tiểu đoàn hắc thì chợt nghĩ ra điều gì lại thu tay về, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của tiểu đoàn hắc, thiếu niên giựt trên đầu mình một sợi tóc, rồi dùng sợi tóc ấy đâm vỏ ốc, sợi tóc đen dài mềm mại không ngờ thật sự xiên qua vỏ ốc chắc chắn.
"Ọtttt..." Tuy cái đầu và ánh mắt của tiểu đoàn hắc có thể tập trung nghĩ và nhìn đến Tiên Tiên, nhưng cái bụng nhỏ thì không thể, đã gần một ngày chỉ uống nước, bụng của tiểu đoàn hắc kêu gào thì thầm không được chủ thể để ý nên làm một tiếng trống lớn kháng nghị.
"Phụt! Xong rồi." Thiếu niên cúi đầu cười cười, sau đó mới làm vẻ mặt nghiêm túc cầm tác phẩm mới làm xong đeo vào cổ cho tiểu đoàn hắc.
"Đây là Tiêu Ốc, chỉ có ở quê hương ta, khi nào cảm thấy tâm trạng không vui ta đều cầm nó đặt lên tai nghe. Đây là lễ vật đầu tiên do chính tay ta làm, tiểu đoàn hắc ngươi nhất định phải quý trọng đó."
Tiểu đoàn hắc vội vàng gật gật đầu, hai bàn tay đưa ra nâng niu con ốc cẩn thận ngắm nghía như trân bảo. Đây cũng là lần đầu tiên có người tặng lễ vật cho mình. A không, không phải người, là Tiên Tiên, trái tim nhỏ bé của tiểu đoàn hắc vì hạnh phúc quá lớn mà phanh phanh đập mạnh, chấn đến màng nhĩ ong ong, Tiên Tiên đang nói gì vậy? Tại sao mình nghe không rõ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu đoàn hắc, thiếu niên rất tốt tính lập lại câu hỏi:
"Không phải đói bụng sao? Đi theo ta tới tửu lâu ăn cơm."
Lần này tiểu đoàn hắc có thể nghe rõ, gật gật đầu, thiếu niên chưa kịp đứng dậy lại thấy tiểu đoàn hắc lắc lắc đầu. Nghĩa là tiểu đoàn hắc đói. Nhưng tiểu đoàn hắc không muốn đi tửu lâu ăn cơm???
"Không muốn đi tửu lâu sao? Vậy đi quán cơm nhỏ?"
Lắc lắc đầu.
"Sạp mì?"
Vẫn lắc lắc đầu.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của tiểu đoàn hắc, thiếu niên như hiểu ra cái gì, nơi này là nhân gian, dáng vẻ của tiểu đoàn hắc thật sự có điểm lạ, trong mắt của nhân tộc thật sự là dị loại, chắc chắn tiểu đoàn hắc đã phải chịu nhiều bài xích, chán ghét... Nhớ đến cảnh tượng ban đầu nhìn thấy, một cảm giác là lạ xuất hiện trong trái tim cậu. Thiếu niên dễ mềm lòng, lần đầu tiên muốn che chở một ai đó chính là bá khí nhìn thẳng vào mắt tiểu đoàn hắc nói.
"Không phải ngươi nói ta là Tiên sao? Đi với ta, không ai có thể làm gì ngươi."
"Không phải là sạch sẽ rồi sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt nhỏ đỏ bừng trừng ra hết cỡ của tiểu đoàn hắc, thiếu niên tiếp tục xoè bàn tay thon dài đến trước mặt tiểu đoàn hắc.
"Bùm!" Từ lòng bàn tay thiếu niên tràn ra vô số tia sáng nhỏ nhỏ xoay tròn, chúng nó như có ý thức bắt đầu bay đến bao vây khắp người tiểu đoàn hắc, những vết bẩn trên người cũng theo đó từ từ biến mất. Cảnh tượng thiếu niên tạo ra khiến tiểu đoàn hắc theo bản năng "Oa" một tiếng, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẹp lại gần với mình như vậy khiến tiểu đoàn hắc vừa vui vừa sợ, càng thêm không dám động đậy, chỉ có tròng mắt là liên tục loạn đảo ngắm những tia sáng nhỏ kia, không biết có phải vì có Tiên Tiên ở đây, những chỗ đau đau sợ Tiên Tiên nên đã chạy mất như con chó lúc nãy chăng.
Tiên Tiên thật lợi hại. Đau đau đáng sợ như vậy mà cũng bị Tiên Tiên doạ chạy. Tiểu đoàn hắc âm thầm nghĩ nghĩ, lòng sùng bái lập tức dâng cao đến đỉnh điểm.
"Di~ thật là hắc sao? Không bạch được chỗ nào." Thiếu niên bất ngờ đánh giá tiểu đoàn hắc, sau khi được pháp quyết rửa sạch, cả người tiểu đoàn hắc trừ mặt, lông tóc và quần áo sạch sẽ hơn thì tiểu đoàn hắc vẫn hắc.
Tiểu đoàn hắc nghe Tiên Tiên nói, nghĩ nghĩ, tiểu đoàn hắc đưa tay cầm vạt áo rách che mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn thiếu niên, khe khẽ lên tiếng.
"Bạch..."
Nhìn thấy hành động của tiểu đoàn hắc, thiếu niên hiểu ý, không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh như gió xuân tràn đầy sinh lực khiến tiểu đoàn hắc cảm thấy hạnh phúc như được ăn nguyên bánh bao thịt vậy, hay tay bất giác nắm chặt vạt áo, càng thêm nghiêm túc che giấu mặt mình, như vậy Tiên Tiên có thể cười lâu thêm chút nữa sao?
Thiếu niên cười thoải mái một trận, khoé mắt cong cong, bàn tay thon dài xoa đầu tiểu đoàn hắc khích lệ.
"Tiểu đoàn hắc thật là thông minh. Thưởng cho ngươi." Nói xong, thiếu niên móc từ trong hà bao ra một con ốc biển trắng muốt, đang tính đưa cho tiểu đoàn hắc thì chợt nghĩ ra điều gì lại thu tay về, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của tiểu đoàn hắc, thiếu niên giựt trên đầu mình một sợi tóc, rồi dùng sợi tóc ấy đâm vỏ ốc, sợi tóc đen dài mềm mại không ngờ thật sự xiên qua vỏ ốc chắc chắn.
"Ọtttt..." Tuy cái đầu và ánh mắt của tiểu đoàn hắc có thể tập trung nghĩ và nhìn đến Tiên Tiên, nhưng cái bụng nhỏ thì không thể, đã gần một ngày chỉ uống nước, bụng của tiểu đoàn hắc kêu gào thì thầm không được chủ thể để ý nên làm một tiếng trống lớn kháng nghị.
"Phụt! Xong rồi." Thiếu niên cúi đầu cười cười, sau đó mới làm vẻ mặt nghiêm túc cầm tác phẩm mới làm xong đeo vào cổ cho tiểu đoàn hắc.
"Đây là Tiêu Ốc, chỉ có ở quê hương ta, khi nào cảm thấy tâm trạng không vui ta đều cầm nó đặt lên tai nghe. Đây là lễ vật đầu tiên do chính tay ta làm, tiểu đoàn hắc ngươi nhất định phải quý trọng đó."
Tiểu đoàn hắc vội vàng gật gật đầu, hai bàn tay đưa ra nâng niu con ốc cẩn thận ngắm nghía như trân bảo. Đây cũng là lần đầu tiên có người tặng lễ vật cho mình. A không, không phải người, là Tiên Tiên, trái tim nhỏ bé của tiểu đoàn hắc vì hạnh phúc quá lớn mà phanh phanh đập mạnh, chấn đến màng nhĩ ong ong, Tiên Tiên đang nói gì vậy? Tại sao mình nghe không rõ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu đoàn hắc, thiếu niên rất tốt tính lập lại câu hỏi:
"Không phải đói bụng sao? Đi theo ta tới tửu lâu ăn cơm."
Lần này tiểu đoàn hắc có thể nghe rõ, gật gật đầu, thiếu niên chưa kịp đứng dậy lại thấy tiểu đoàn hắc lắc lắc đầu. Nghĩa là tiểu đoàn hắc đói. Nhưng tiểu đoàn hắc không muốn đi tửu lâu ăn cơm???
"Không muốn đi tửu lâu sao? Vậy đi quán cơm nhỏ?"
Lắc lắc đầu.
"Sạp mì?"
Vẫn lắc lắc đầu.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của tiểu đoàn hắc, thiếu niên như hiểu ra cái gì, nơi này là nhân gian, dáng vẻ của tiểu đoàn hắc thật sự có điểm lạ, trong mắt của nhân tộc thật sự là dị loại, chắc chắn tiểu đoàn hắc đã phải chịu nhiều bài xích, chán ghét... Nhớ đến cảnh tượng ban đầu nhìn thấy, một cảm giác là lạ xuất hiện trong trái tim cậu. Thiếu niên dễ mềm lòng, lần đầu tiên muốn che chở một ai đó chính là bá khí nhìn thẳng vào mắt tiểu đoàn hắc nói.
"Không phải ngươi nói ta là Tiên sao? Đi với ta, không ai có thể làm gì ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.