Chương 6
Ta Siêu Hố
29/08/2020
Không ai có thể làm gì mình sao?
Từng hình ảnh khắc sâu trong cái đầu nhỏ liên tục hiện lên. Không một ai hiểu một sinh mệnh nhỏ bé được phụ mẫu sinh ra trên cõi đời, lại phải gánh chịu người người xa lánh khinh thường, sợ hãi tránh né sẽ khiến nó bị tổn thương đến thế nào. Mà sẽ không ai muốn hiểu những khát vọng của nó, bởi vì họ không yêu, vì không yêu nên họ thản nhiên nhìn một tiểu sinh mệnh nhỏ bé giãy giụa trong bóng đêm để sinh tồn, lại còn ghét bỏ nó sao nó lại chưa chết. Từ khi hiểu chuyện, tiểu đoàn hắc biết mình bị bỏ rơi, lão lão nói, nếu không phải lão lão tốt bụng cho mình ăn, mang mình về miếu hoang ở, thì mình đã chết đói từ lâu rồi. Cho nên tiểu đoàn hắc luôn ghi nhớ những lời của lão lão nói, phải đi kiếm đồ ăn để hiếu kính lão lão, tuyệt đối không được lén lút ăn đồ ăn một mình. Cúi đầu nhìn xuống, Tiểu đoàn hắc cố nén khổ sở lắc lắc đầu, mình không nghe lời Tiên Tiên, Tiên Tiên sẽ không để ý mình nữa, Tiên Tiên sẽ tức giận lấy lại Tiêu Ốc sao? Hai tay bàn tay nhỏ bé bắt con ốc, nhưng cũng không dám nắm quá mạnh, tiểu đoàn hắc sợ con ốc bị đau.
Nhìn đỉnh đầu xù xù của tiểu đoàn hắc, thiếu niên thật sự không hiểu mình đã nói sai điều gì, nhưng lần đầu tiên muốn bảo vệ một người lại bị từ chối khiến tâm tính thiếu niên thật sự không thoải mái, đôi môi hồng mím lại, cậu đứng phắt dậy xoay người rời đi.
"Tiên... Tiên..." Tiểu đoàn hắc sợ hãi nhịn không được đỏ vành mắt 'oà' khóc, nước mắt ngắn dài vội vã đứng lên đi theo.
"Thật là hết cách với ngươi. Không phải lắc đầu rồi sao? Không cho phép ngươi đi đâu, đứng yên ở đây chờ ta." Nhìn thấy cực độ sợ hãi và quyến luyến trong đôi mắt nhỏ bé của tiểu đoàn hắc, thiếu niên hoảng hốt, nào còn có thể so đo hờn dỗi, nhưng cậu vẫn cố nghiêm mặt nói.
"Um... nghe...lời...chờ... Tiên... Tiên..." Từ vực sâu được kéo đỉnh bất quá cũng như vậy, bởi vì có được thiện ý quá quá ít, cho nên chỉ cần một chút ấm áp cũng khiến tiểu đoàn hắc cảm thấy nó to bằng trời. Tiên Tiên chính là Tiên Tiên tốt nhất trên đời. Ngước mắt nhìn bóng dáng của Tiên Tiên, nghĩ đến bức tượng thổ địa trong miếu được người dân hương khói bái lạy, tiểu đoàn hắc âm thầm nghĩ sẽ nặn một bức tượng cho Tiên Tiên, ngày ngày cắm nhang quỳ lạy, cầu cho Tiên Tiên sống thật lâu thật lâu.
Thiếu niên đứng một gian tửu lâu, căn dặn tiểu nhị lấy vài món chiêu bài, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nhang thoang thoảng, liếc mắt nhìn thấy trong góc phòng có một miếu thờ thổ địa nhỏ, khuôn mặt thổ địa mờ mịt trong làn nhang khói. Hừ. Không ai biết, thổ địa đang khom người vái lạy thiếu niên, vẻ mặt đầy nếp nhăn cười thành một đóa hoa cúc.
Thiếu niên chỉ nhàn nhạt gật nhẹ, sau đó ra hiệu cho thổ địa về chỗ.
"Của công tử đây." Tiểu nhị nhanh nhẹn cầm một hộp đựng thức ăn đưa ra, nhận lại từ thiếu niên một nén bạc, khuôn mặt của tiểu nhị càng thêm ân cần, khom người đưa tiễn thiếu niên ra tận cửa, không ngừng giới thiệu thêm những món ăn đặc sắc của tửu lâu, hy vọng thiếu niên trong lúc ở lại Khê Hà trấn sẽ thường xuyên ghé vào chiếu cố, như vậy hắn có thể sớm tích đủ tiền mua sính lễ cưới cô nương trong lòng. Nhìn bóng khách nhân khuất xa, tiểu nhị lập tức chạy lại miếu thổ địa âm thầm khấn vái.
Đi lại một hồi cũng đã trưa, ánh nắng mùa Xuân không gắt lắm, người qua lại trên đường vẫn còn rất nhiều, tiếng rao hàng liên tục ghé vào tai, thiếu niên không chút hưng thú cầm hộp điểm tâm đi thẳng một mạch.
"Nãi nãi, A Tài muốn ăn bánh bao thịt. Nãi nãi mua đi, mua cho A Tài đi."
Thấy cảnh tượng này, lão bản nương lập tức trổ tài ba tấc lưỡi, liên tục khoe khoang bánh bao thịt chỗ này làm là ngon nhất Khê Hà trấn, tiểu hài tử ăn vào sẽ thông minh tài trí, cao lớn khỏe mạnh, sau này có thể thi đậu công danh, thành công khiến lão phụ nhân tâm động, móc tiền túi ra mua một cái. Thiếu niên đã đi xa cũng đột nhiên dừng lại bước chân, cũng không phải cậu tin tưởng lời ma quỷ của lão bản nương, mà trong đầu cậu đang huyễn ra cảnh tượng tiểu đoàn hắc cầm tiểu bạch bao, hắc ăn bạch, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Trùng hợp tiểu bánh bao cũng là món tiểu đoàn hắc từng được may mắn ăn một lần, nhớ mãi không quên, cho nên khi nhận được túi bánh bao từ trong tay Tiên Tiên, tiểu đoàn hắc không nhịn được vui vẻ ôm túi bánh bao nhảy nhót.
"Cám... ơn... Tiên... Tiên...rất...thích... bánh...bao..."
Đây là lần đầu tiên tiểu đoàn hắc nói nhiều như vậy, quả nhiên quyết định mua tiểu bạch bao cho tiểu đoàn hắc là chính xác, thiếu niên đắc ý khoanh tay dựa lưng vào gốc cây, nhìn tiểu đoàn hắc và tiểu bạch bao đối đầu với nhau. Rất nhanh, thiếu niên phát hiện tiểu đoàn hắc chỉ ôm bánh bao ngửi ngửi, không nỡ ăn.
"Tiểu đoàn hắc mau ăn đi, bánh bao để nguội sẽ không ngon."
"Đồ...ăn... phải...hiếu... kính...lão.... lão..." Tiểu đoàn hắc ngừng nhảy nhót, đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn thiếu niên, chậm rãi nói từng chữ.
"Lão lão? Là gia gia của ngươi?" Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt sáng cũng tối lại.
"Không... phải, ... là...lão... lão..., tiểu...đoàn.. hắc... bị... bỏ...,lão... lão...cho... tiểu... đoàn... hắc... ăn. Tiểu... đoàn... hắc... sống... Ừm!" Tiểu đoàn hắc ôm túi bánh bao, giống như một tiểu đại nhân nghiêm túc sửa đúng lại xưng hô với thiếu niên, nói xong còn gật đầu khẳng định thêm.
Tuy rằng đã đoán được tiểu đoàn hắc bị bỏ rơi, nhưng nghe chính miệng tiểu đoàn hắc nói lại là một tư vị khác, thiếu niên nhìn vẻ mặt non nớt trước mặt, cậu không biết phải làm sao, nếu tiểu đoàn hắc khóc lóc khổ sở, cậu có thể vỗ về an ủi, nhưng tiểu đoàn hắc chỉ ngây ngô trần thuật lại những gì tiểu đoàn hắc biết, cậu im lặng đối diện với đôi mắt sáng ngời ấy, giọng nói bất giác càng thêm nhu hòa.
"Ta mua rất nhiều thức ăn, tiểu đoàn hắc không cần phải để dành lại cho lão lão. Ăn trước một cái bánh bao mới có sức lực xách hộp thức ăn về cho lão lão đúng không?"
Tiểu đoàn hắc cúi đầu nhìn bánh bao bốc mùi hương thơm thơm, rồi lại nhìn hộp thức ăn thật lớn trước mặt, rồi lại nhìn Tiên Tiên, trong cái đầu nhỏ không biết nghĩ gì. Tiểu đoàn hắc đưa tay bốc một cái bánh bao phủng đến trước mặt thiếu niên.
"Tiên... Tiên... ăn..."
Từng hình ảnh khắc sâu trong cái đầu nhỏ liên tục hiện lên. Không một ai hiểu một sinh mệnh nhỏ bé được phụ mẫu sinh ra trên cõi đời, lại phải gánh chịu người người xa lánh khinh thường, sợ hãi tránh né sẽ khiến nó bị tổn thương đến thế nào. Mà sẽ không ai muốn hiểu những khát vọng của nó, bởi vì họ không yêu, vì không yêu nên họ thản nhiên nhìn một tiểu sinh mệnh nhỏ bé giãy giụa trong bóng đêm để sinh tồn, lại còn ghét bỏ nó sao nó lại chưa chết. Từ khi hiểu chuyện, tiểu đoàn hắc biết mình bị bỏ rơi, lão lão nói, nếu không phải lão lão tốt bụng cho mình ăn, mang mình về miếu hoang ở, thì mình đã chết đói từ lâu rồi. Cho nên tiểu đoàn hắc luôn ghi nhớ những lời của lão lão nói, phải đi kiếm đồ ăn để hiếu kính lão lão, tuyệt đối không được lén lút ăn đồ ăn một mình. Cúi đầu nhìn xuống, Tiểu đoàn hắc cố nén khổ sở lắc lắc đầu, mình không nghe lời Tiên Tiên, Tiên Tiên sẽ không để ý mình nữa, Tiên Tiên sẽ tức giận lấy lại Tiêu Ốc sao? Hai tay bàn tay nhỏ bé bắt con ốc, nhưng cũng không dám nắm quá mạnh, tiểu đoàn hắc sợ con ốc bị đau.
Nhìn đỉnh đầu xù xù của tiểu đoàn hắc, thiếu niên thật sự không hiểu mình đã nói sai điều gì, nhưng lần đầu tiên muốn bảo vệ một người lại bị từ chối khiến tâm tính thiếu niên thật sự không thoải mái, đôi môi hồng mím lại, cậu đứng phắt dậy xoay người rời đi.
"Tiên... Tiên..." Tiểu đoàn hắc sợ hãi nhịn không được đỏ vành mắt 'oà' khóc, nước mắt ngắn dài vội vã đứng lên đi theo.
"Thật là hết cách với ngươi. Không phải lắc đầu rồi sao? Không cho phép ngươi đi đâu, đứng yên ở đây chờ ta." Nhìn thấy cực độ sợ hãi và quyến luyến trong đôi mắt nhỏ bé của tiểu đoàn hắc, thiếu niên hoảng hốt, nào còn có thể so đo hờn dỗi, nhưng cậu vẫn cố nghiêm mặt nói.
"Um... nghe...lời...chờ... Tiên... Tiên..." Từ vực sâu được kéo đỉnh bất quá cũng như vậy, bởi vì có được thiện ý quá quá ít, cho nên chỉ cần một chút ấm áp cũng khiến tiểu đoàn hắc cảm thấy nó to bằng trời. Tiên Tiên chính là Tiên Tiên tốt nhất trên đời. Ngước mắt nhìn bóng dáng của Tiên Tiên, nghĩ đến bức tượng thổ địa trong miếu được người dân hương khói bái lạy, tiểu đoàn hắc âm thầm nghĩ sẽ nặn một bức tượng cho Tiên Tiên, ngày ngày cắm nhang quỳ lạy, cầu cho Tiên Tiên sống thật lâu thật lâu.
Thiếu niên đứng một gian tửu lâu, căn dặn tiểu nhị lấy vài món chiêu bài, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nhang thoang thoảng, liếc mắt nhìn thấy trong góc phòng có một miếu thờ thổ địa nhỏ, khuôn mặt thổ địa mờ mịt trong làn nhang khói. Hừ. Không ai biết, thổ địa đang khom người vái lạy thiếu niên, vẻ mặt đầy nếp nhăn cười thành một đóa hoa cúc.
Thiếu niên chỉ nhàn nhạt gật nhẹ, sau đó ra hiệu cho thổ địa về chỗ.
"Của công tử đây." Tiểu nhị nhanh nhẹn cầm một hộp đựng thức ăn đưa ra, nhận lại từ thiếu niên một nén bạc, khuôn mặt của tiểu nhị càng thêm ân cần, khom người đưa tiễn thiếu niên ra tận cửa, không ngừng giới thiệu thêm những món ăn đặc sắc của tửu lâu, hy vọng thiếu niên trong lúc ở lại Khê Hà trấn sẽ thường xuyên ghé vào chiếu cố, như vậy hắn có thể sớm tích đủ tiền mua sính lễ cưới cô nương trong lòng. Nhìn bóng khách nhân khuất xa, tiểu nhị lập tức chạy lại miếu thổ địa âm thầm khấn vái.
Đi lại một hồi cũng đã trưa, ánh nắng mùa Xuân không gắt lắm, người qua lại trên đường vẫn còn rất nhiều, tiếng rao hàng liên tục ghé vào tai, thiếu niên không chút hưng thú cầm hộp điểm tâm đi thẳng một mạch.
"Nãi nãi, A Tài muốn ăn bánh bao thịt. Nãi nãi mua đi, mua cho A Tài đi."
Thấy cảnh tượng này, lão bản nương lập tức trổ tài ba tấc lưỡi, liên tục khoe khoang bánh bao thịt chỗ này làm là ngon nhất Khê Hà trấn, tiểu hài tử ăn vào sẽ thông minh tài trí, cao lớn khỏe mạnh, sau này có thể thi đậu công danh, thành công khiến lão phụ nhân tâm động, móc tiền túi ra mua một cái. Thiếu niên đã đi xa cũng đột nhiên dừng lại bước chân, cũng không phải cậu tin tưởng lời ma quỷ của lão bản nương, mà trong đầu cậu đang huyễn ra cảnh tượng tiểu đoàn hắc cầm tiểu bạch bao, hắc ăn bạch, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Trùng hợp tiểu bánh bao cũng là món tiểu đoàn hắc từng được may mắn ăn một lần, nhớ mãi không quên, cho nên khi nhận được túi bánh bao từ trong tay Tiên Tiên, tiểu đoàn hắc không nhịn được vui vẻ ôm túi bánh bao nhảy nhót.
"Cám... ơn... Tiên... Tiên...rất...thích... bánh...bao..."
Đây là lần đầu tiên tiểu đoàn hắc nói nhiều như vậy, quả nhiên quyết định mua tiểu bạch bao cho tiểu đoàn hắc là chính xác, thiếu niên đắc ý khoanh tay dựa lưng vào gốc cây, nhìn tiểu đoàn hắc và tiểu bạch bao đối đầu với nhau. Rất nhanh, thiếu niên phát hiện tiểu đoàn hắc chỉ ôm bánh bao ngửi ngửi, không nỡ ăn.
"Tiểu đoàn hắc mau ăn đi, bánh bao để nguội sẽ không ngon."
"Đồ...ăn... phải...hiếu... kính...lão.... lão..." Tiểu đoàn hắc ngừng nhảy nhót, đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn thiếu niên, chậm rãi nói từng chữ.
"Lão lão? Là gia gia của ngươi?" Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt sáng cũng tối lại.
"Không... phải, ... là...lão... lão..., tiểu...đoàn.. hắc... bị... bỏ...,lão... lão...cho... tiểu... đoàn... hắc... ăn. Tiểu... đoàn... hắc... sống... Ừm!" Tiểu đoàn hắc ôm túi bánh bao, giống như một tiểu đại nhân nghiêm túc sửa đúng lại xưng hô với thiếu niên, nói xong còn gật đầu khẳng định thêm.
Tuy rằng đã đoán được tiểu đoàn hắc bị bỏ rơi, nhưng nghe chính miệng tiểu đoàn hắc nói lại là một tư vị khác, thiếu niên nhìn vẻ mặt non nớt trước mặt, cậu không biết phải làm sao, nếu tiểu đoàn hắc khóc lóc khổ sở, cậu có thể vỗ về an ủi, nhưng tiểu đoàn hắc chỉ ngây ngô trần thuật lại những gì tiểu đoàn hắc biết, cậu im lặng đối diện với đôi mắt sáng ngời ấy, giọng nói bất giác càng thêm nhu hòa.
"Ta mua rất nhiều thức ăn, tiểu đoàn hắc không cần phải để dành lại cho lão lão. Ăn trước một cái bánh bao mới có sức lực xách hộp thức ăn về cho lão lão đúng không?"
Tiểu đoàn hắc cúi đầu nhìn bánh bao bốc mùi hương thơm thơm, rồi lại nhìn hộp thức ăn thật lớn trước mặt, rồi lại nhìn Tiên Tiên, trong cái đầu nhỏ không biết nghĩ gì. Tiểu đoàn hắc đưa tay bốc một cái bánh bao phủng đến trước mặt thiếu niên.
"Tiên... Tiên... ăn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.