Chương 2: Song sinh (hạ)
Mạc Lý
06/04/2020
Chờ tới khi Tô Kỷ Thì lần nữa tỉnh lại, cô đã thân tại độ cao vạn mét trên không trong một máy bay tư nhân rồi.
Giây đầu tiên khi cô vừa mở mắt liền nghĩ tới bản thân đã gặp phải chuyện gì. Khi cô tỉnh lại, dưới thân là đệm giường mềm mại, trong phòng nhiệt độ điều chỉnh tới 22 độ, một tấm chăn mỏng được đắp trên người cô, cô lật chăn lên nhìn, tuy cô không phải là cả người nude nhưng cũng chỉ mặc có một bộ đồ lót thể thao mà thôi.
Mà đáng sợ nhất là ở cạnh giường cô có một đại hán vạm vỡ đang ngồi!
Đại hán kia dáng người tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn đến mức sắp căng rách cả bộ tây trang màu đen trên người anh ta, anh ta hẳn là đã từng cạo trọc thì mới có kiểu đầu tròn cộc lốc như thế này, nhìn hung dữ vô cùng. Tay trái anh ta nâng chân của Tô Kỷ Thì, mà tay còn lại thì cầm một chiếc chổi siêu nhỏ — đang giúp cô vẽ móng chân!!!
Tô Kỷ Thì nhìn thấy mình lúc này mười móng chân được dán lên hoa văn lập thể, da gà da vịt nhất thời dựng hết lên, nhấc chân đạp tới!
Vị làm móng cơ bắp kia căn bản không để ý tới cô đã tỉnh, không chút phòng bị liền bị cô đá một cái trúng mặt, ngã ngửa xuống đất.
Tráng hán lạch cạch va chạm làm đổ một đống bình bình lọ lọ, động tĩnh này đã kinh động đến người ngoài cửa, cửa phòng ngủ nhanh chóng bị mở ra, một dáng người quen thuộc xông vào.
“Sao vậy?!” Người tới chính là Phương Giải.
Tô Kỷ Thì nhanh chóng ngồi dậy, một tay nắm chăn che lại người, vội vàng nhảy tới một góc, nghiêm giọng chất vấn: “Làm sao thế?! Lời này hẳn là do tôi hỏi chứ?? Nhóm các anh bắt cóc lần này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Mà lúc này, người thợ làm móng cơ bắp bị cô đạp ngã cũng bò lên từ mặt đất, anh ta luống cuống chân tay che lấy mũi, một dòng máu thuận theo lỗ mũi chảy xuống. Anh ta vừa muốn ra vẻ trấn định, lại muốn chăm sóc cho cái mũi, nhất thời khung cảnh có chút buồn cười.
Tô Kỷ Thì nằm trong sự “bao vây” của hai người đàn ông, nhưng cô lại không lo lắng chút nào về tính mạng.
— Trừ khi bọn họ có sở thích đặc thù gì, nếu không sẽ không ai tùy tiện bắt một cô gái về chỉ để làm móng cả.
Phương Giải lập tức nở ra một nụ cười, định thực hiện chính sách mềm mỏng: “Cô Tô, chúng tôi không có ác ý…”
Đáng tiếc, Tô Kỷ Thì đã từng trải qua một lần với anh ta, lần này nói gì cũng không thể tin được. Cô cảnh giác nhìn anh ta, đồng thời đánh mắt tìm kiếm khắp nơi trong phòng xem có cái gì có thể trở thành công cụ thuận tay.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, chú ý đến trong một góc phòng, áo khoác và ba lô của cô cởi ra đều ở đó. Mà ở cạnh ba lô, búa địa chất của cô đang được cài ở đó! Chỉ cần cô tìm cơ hội xông sang được, chạm được vào cây búa nhỏ của cô…
…thì có thể gõ tung hai cái đầu chó này!
Phương Giải còn đang liên tục nói: “Cô Tô, chúng tôi mời cô đến, thực ra là muốn nhờ cô giúp chúng tôi một việc.”
Lời của anh ta vừa nói ra, máy bay tư nhân bỗng nhiên gặp phải rối loạn khí lưu, Phương Giải không đứng vững, vừa loạng choạng liền quỳ xuống đất.
Phương Giải: “…”
Người làm móng cơ bắp: “…”
Tô Kỷ Thì cuối cùng cũng lộ ra chút dáng vẻ cười cười: “Không tệ, đây mới là thái độ cầu người giúp đỡ.”
Phương Giải chật vật muốn đứng dậy, nào ngờ lại thêm một lần xóc nảy, anh ta lại quỳ xuống.
Tô Kỷ Thì nói: “Anh đừng đứng dậy nữa, cứ quỳ thế mà nói đi.”
Không khí quanh cô mạnh mẽ, rõ ràng là cả người trên dưới chỉ mặc một bộ đồ lót thể thao không chút nữ tính nào nhưng cô lại giống như thân mặc hoa phục, hào quang bốn phía, khiến người ta không thể đến gần.
Phương Giải: “…” Anh cũng không có cách nào, anh sao có thể dự đoán được, Tô Kỷ Thì lại là một người khó chơi như vậy, anh còn cho rằng chị em bọn họ tính cách tương đồng, dỗ một chút là sẽ nghe theo. Anh dù sao cũng làm người xấu chuyên nghiệp lâu rồi, lúc này cũng không bày ra nổi gương mặt hung thần ác sát gì được, chỉ có thể dựa theo lời thoại đã viết sẵn nói: “Tôi là người đại diện của em gái cô…”
“Người đại diện của em gái tôi?” Đáp án này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tô Kỷ Thì. Nhưng cô liên tưởng tới những lời đám học viên đã nói, chớp mắt liền đem mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau, “Cận Thanh?”
“Phải, đúng vậy. Cô Tô Cận Thanh nghệ danh là Tô Cẩn, là nghệ sĩ mà Giải trí Hoàn Thần chúng tôi ký kết.” Anh sợ Tô Kỷ Thì không tin, vội vàng lấy điện thoại ra, tìm các tư liệu mà bản thân đi cùng với Tô Cẩn xuất hiện tại các loại hoạt động, đưa cho Tô Kỷ Thì xem.
Tô Kỷ Thì trầm mặc nhận lấy điện thoại, lướt lướt giở xem. Nhưng tư liệu này có hình ảnh, có video, thậm chí còn có tài khoản Weibo của em gái cô.
Tuy rằng bọn cô là song sinh, nhưng từ lúc 8 tuổi cha mẹ ly hôn, giữa bọn họ chỉ có vài lần gặp mặt. Cô hoàn toàn không biết, cô gái nhỏ trong ký ức dịu dàng ngọt ngào, luôn đi theo sau lưng cô, bám đuôi cô, hiện giờ lại trở thành một minh tinh nổi tiếng.
Đoạn video cuối cùng, là quay vào mấy ngày trước.
Tô Cận Thanh… không, hẳn nên nói là Tô Cẩn, tham dự một hoạt động tiệc tối nào đó. Da con bé trắng như tuyết, tóc dài búi cao, trên tóc còn đính những mảnh vụn óng ánh như sao. Cô mặc một bộ lễ phục màu bạc lộ lưng, eo thon nhỏ nhắn không đủ một cái ôm, dưới chân cô đạp lên ánh trăng, từ một phía khác của thảm đỏ phiêu dật đi tới.
Có người hâm mộ nhiệt tình vẫy bảng đèn trong tay, gọi tên con bé, nó liền hơi nghiêng đầu vẫy tay với họ, sóng mắt như nước, nụ cười duyên. Khóe môi của cô gái mở ra một độ cong dịu dàng, đôi môi mỏng nhuộm lên một màu hồng tươi đẹp.
Cô bước đi về phía người hâm mộ ở hai bên thảm đỏ, nhưng vừa cất bước thì người đại diện Phương Giải ở phía sau liền lập tức ngăn lại, biểu cảm lạnh nhạt nói gì đó với cô, nhìn khẩu hình giống như là đang nói thời gian không đủ muốn cô đừng lãng phí thời gian nữa. Mày Tô Cẩn hơi nhăn, sự rạng rỡ trên mặt phút chốc liền ảm đạm xuống, cô cúi thấp đầu, giống như một con thiên nga đang chịu ủy khuất, đi theo người đại diện rời khỏi.
Tô Kỷ Thì: “…”
Trong mãn hình nho nhỏ, là cuộc đời của một người khác. Hào quang chói mắt, nhưng cũng mang sóng ngầm mãnh liệt.
Hai chị em tướng mạo tương đồng, nhưng Tô Kỷ Thì nhìn gương mặt quen thuộc trong màn hình, lại cảm thấy xa lạ biết bao.
Tô Kỷ Thì nói không ra được cảm thụ trong lòng, cô đem điện thoại ném trở lại, hỏi: “Cho tôi xem mấy thứ này làm gì? Nếu anh là người đại diện của Cận Thanh thì vì sao lại muốn bắt tôi?”
“Không phải là bắt cóc, không phải bắt cóc… chỉ là muốn mời cô giúp một chuyện nhỏ.” Phương Giải không dám tiếp tục giấu diếm, đem lời đều một mạch nói ra hết, “Tô Cẩn tuy mới vào nghề 3 năm nhưng cô ấy đã trở thành tiểu hoa lưu lượng hàng đầu trong nước hiện nay! Khi xưa cô ấy ký với công ty là hợp đồng 5 năm, bây giờ còn có một năm rưỡi nữa là hết hạn, nhưng hai tháng trước cô ấy đột nhiên nói cô ấy muốn rời khỏi giới giải trí! Công ty khẳng định là không đồng ý a, tôi cũng từng khuyên cô ấy mấy lần, thật sự là đã giúp cô ấy bỏ đi rất nhiều hành trình không cần thiết, điện ảnh cô ấy không muốn nhận, tiết mục giải trí tôi đều từ chối rồi… nhưng cô ấy, cô ấy hôm qua để lại một bức thư thoái ẩn rồi biến mất!”
Phương Giải sợ cô không tin, vội vàng lấy lá thư kia từ trong túi ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt Tô Kỷ Thì: “Chị Tô…” Anh vô thức dùng xưng hô này, “Đây là lá thư tự tay cô ấy viết để lại lúc đó. Chúng tôi đã đem thư đi giám định chữ, đúng là chữ viết tay của cô ấy.”
Tô Kỷ Thì nghi ngờ mở thư ra, chỉ thấy trên thư chỉ ngắn gọn viết vài dòng chữ.
[Các vị lãnh đạo của Giải trí Hoàn Thần, người đại diện Phương Giải, đoàn đội của tôi:
Xin lỗi, tôi đi rồi.
Khi trước tiến vào giới giải trí là sự lựa chọn bất đắc dĩ, nhờ có sự giúp đỡ của quý nhân giúp cho tôi đánh bậy đánh bạ mà có được địa vị như hiện nay. Chớp mắt đã qua 3 năm, tôi ngày càng cảm thấy, giới giải trí không hề phù hợp với tôi.
Tất cả thu nhập năm nay tôi có được đều để trong sổ tiết kiệm, làm phiền giúp tôi giải quyết vi phạm hợp đồng.
Xin hãy thay tôi nói lời xin lỗi với người hâm mộ.
Cũng xin hay thay tôi nói lời cảm ơn với quý nhân.
(Gạch bỏ) Tô Cẩn (Gạch bỏ)
Tô Cận Thanh]
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “……”
Tô Kỷ Thì: “………Phụt!”
Nhiều năm không gặp, người em gái này của cô ngược lại gan lớn hơn không ít. Không tệ, không tệ, quyết đoán như vậy, có vài phần phong cách của Tô Kỷ Thì cô!
Tô Kỷ Thì đem thư ném lại, hỏi: “Nó không phải đã nói rất rõ rồi sao, nó cảm thấy giới giải trí quá loạn, rời giới rồi. Tiền cũng không mang đi, đều để lại cho mọi người làm tiền bồi thường hợp đồng… các anh còn tìm tôi làm gì?”
Phương Giải nói rồi nói đến nước mắt cũng muốn rơi xuống luôn: “Cô ấy đúng là kiếm được không ít, nhưng chỉ đủ bồi thường vi phạm hợp đồng đối với công ty mà thôi!” Anh ta không biết từ đâu lấy ra một tập văn kiện dầy, toàn bộ ném lên trên giường, “Đây là hợp đồng đại diện dầu gội đầu, đây là hợp đồng đại diện mỹ phẩm, đây là hợp đồng đại diện trang sức, đây là hợp đồng show giải trí thực tế, đây là hợp đồng đêm dạ hội của CCTV, đây là hợp đồng vai khách mời điện ảnh, đây là hợp đồng vai chính phim truyền hình… Chị Tô, chị biết mấy hợp đồng trên người em gái chị này gộp vào, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?!!!”
Tô Kỷ Thì: “…”
Cô to gan đoán: “Ba…”
Phương Giải: “Không sai! Ba tỷ!!!”
Tô Kỷ Thì: “… Tôi là muốn nói ba mươi triệu cơ.”
Thượng Đế, lượng tiền tài của giới giải trí so với giới nghiên cứu bọn họ khổ ha ha cũng khác biệt quá nhiều đi. Cô học tiến sĩ nhiều năm như vậy, mỗi tháng chỉ có thể nhận một chút tiền lương từ chỗ ông chủ, dù sao thầy hướng dẫn của cô cũng không giàu, mỗi năm trường học phê cho ông tiền nghiên cứu đều phải tính toán cẩn thận. Đừng nói 3 tỷ, cho bọn họ 30 triệu đều đã đủ cho họ tạo ra không biết bao nhiêu bài SCI*** rồi?
Tô Kỷ Thì không phải là mọt sách đọc đến ngốc, cô nhìn móng chân mình được cẩn thận chế tạo còn đính hoa, lập tức hiểu ra Phương Giải có chủ ý gì!
“… Anh sẽ không định để tôi thay em gái, làm minh tinh một năm chứ?” Cô cảm thấy vô cùng hoang đường.
Phương Giải gật đầu.
Tô Kỷ Thì vừa tức vừa buồn cười: “Anh Phương, chẳng lẽ Cận Thanh chưa từng nói với anh, vào thời điểm chúng tôi 8 tuổi, cha mẹ chúng tôi đã ly hôn rồi sao? Hai mươi năm nay, tôi và con bé gặp mặt không quá 5 lần. Tôi biết rất nhiều người sẽ có tưởng tượng lãng mạn đối với song sinh, cái gì mà tâm ý tương thông, cái gì mà thủ túc tình thâm, nhưng điểm này không đúng với tôi và nó. Tôi và nó là hai người hoàn toàn độc lập, phiền phức mà nó để lại, tôi không có nguyên nhân gì phải giúp nó thu thập cả.”
Lần gặp mặt gần nhất, vẫn là vào năm họ mười tám tuổi. Lúc đó Tô Kỷ Thì đã thi được vào chuyên ngành địa chất của đại học nổi tiếng của Mỹ, lúc Tô Cận Thanh đến, Tô Kỷ Thì vừa trở về từ đợt dã ngoại, mặt mũi lấm lem, mệt đến không chịu nổi, căn bản là không có sức tán chuyện với em gái.
Mấy năm sau đó, theo sự phát triển của mạng, hai người họ đều dùng email để liên lạc, sau này biến thành QQ, Wechat… Chỉ là hai người một là ngôi sao lớn, liên hệ riêng tư bị công ty nghiêm khắc thẩm tra; một người là nhà địa chất, đi dã ngoại thường xuyên mất liên lạc cả nửa năm… vì thế liên hệ của bọn họ không thường xuyên.
Phương Giải thì lại ôm cách nghĩ “em gái mất tích thì chị gái tới gánh” mà tới, nhưng đâu nghĩ tới chị gái là một người khó đối phó, căn bản không dễ dao động.
Tô Kỷ Thì nói thêm: “Các anh không cần vọng tưởng để tôi tới thay con bé. Có thời gian, không bằng các anh đi liên lạc mẹ tôi một chút, bà ấy trước giờ thích em gái tôi hơn, lúc ly hôn bà ấy chọn Cận Thanh. Bà ấy nhất định là biết Cận Thanh đi đâu.”
Nào ngờ lời cô vừa nói xong, trên mặt Phương Giải nhất thời lộ ra một biểu cảm kinh ngạc không hề che dấu.
Phương Giải buột miệng: “Chị Tô, chị chẳng lẽ không biết — mẹ chị đã qua đời rồi sao?”
Tô Kỷ Thì: “…”
Nhất thời, đại não Tô Kỷ Thì một mảnh trắng xóa: “Anh nói gì cơ?”
Phương Giải chỉ vào lá thư rút lui kia, cẩn thận lựa từ để nói: “Ba năm trước, Tô Cẩn chính là vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ mới tiến vào giới giải trí. Vì kiếm tiền, cô ấy vẫn luôn rất phối hợp làm tất cả các công việc mà công ty giao cho. Nhưng loại bệnh như ung thư…”
Tô Kỷ Thì dựa vào trong góc, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác thống khổ lạ lẫm dâng trào lên từ đáy lòng.
Vì từ nhỏ đã tách khỏi mẹ và em gái, cô vẫn luôn cho rằng cô đối với bọn họ không có quá nhiều tình cảm. Nhưng khi cô nghe được tin tức mẹ đã qua đời, một loại thống khổ khó có thể khắc chế được mãnh liệt dâng trào, cốt nhục tình thâm, tình thân máu mủ, giống như một trái bom chôn sâu trong lòng, vào thời khắc đó đột nhiên bùng nổ, đem nội tâm của cô dường như đều nổ tan tành.
Tô Kỷ Thì dùng hết sức lực để buộc mình bình tĩnh lại, cô nghe thấy chính mình hỏi: “Mẹ tôi mất lúc nào?”
“Hai tháng trước.”
“Cũng chính là lúc em gái tôi muốn rời khỏi giới?”
“Phải.”
Tô Kỷ Thì hơi hơi khép mắt: “… Cảm ơn anh đã đem chuyện này nói cho tôi. Chẳng qua Cận Thanh đến việc lớn như mẹ bị bệnh, qua đời cũng không nói cho tôi, anh cũng có thể hiểu được giữa hai chúng tôi thực ra không có liên hệ thì cả đi? Tôi không thể nào thay nó thu dọn mớ hỗn độn này được.”
Thấy cô kiên định như vậy, Phương Giải thực sự là không còn cách nào.
Nếu là tình thân ruột thịt, người chị vì danh tiếng của người em, còn có khả năng gánh thay người em. Nhưng Tô Kỷ Thì tính cách cương liệt, căn bản không thể nào phối hợp với kế hoạch của bọn họ a!
Phương Giải nếu như không phải là đến đường cùng rồi thì tuyệt đối sẽ không đi bước này. Anh không có cách nào, chỉ có thể dẫn theo người thợ làm móng cơ bắp kia rời khỏi phòng ngủ, đi gọi điện cho lãnh đạo xin chỉ thị tiếp theo.
Còn Tô Kỷ Thì thì lưu lại trong phòng ngủ, âm thầm đem áo khoác đã bị cởi xuống của cô mặc lại từ đầu.
Trong lòng cô hiện giờ rất loạn, còn có chút trống vắng. Trong đoạn thời gian thăng trầm này, cả người cô đều ngây dại — so với lần đầu tiên cô bị trì hoãn tiến sĩ còn mơ hồ hơn.
Mẹ mắc bệnh ung thư?
Em gái vì để chữa bệnh cho mẹ, trở thành ngôi sao lớn?
Mẹ qua đời rồi?
Em gái tâm tàn ý lạnh không muốn làm minh tinh nữa?
Người đại diện của em gái bắt cô tới thay thế em gái?
… Đây rốt cuộc là tình huống tiểu thuyết hạng ba gì thế!!!
Tô Kỷ Thì còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, vừa khéo trong phòng ngủ của máy bay tư nhân có máy tính nối mạng, cô vì để chuyển lực chú ý liền lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan về em gái.
Cô không có hứng thú với tin tức giải trí bát quái, minh tinh thì cũng chỉ biết mấy người nổi tiếng kia thôi, trước giờ chưa từng chú ý tới giới giải trí trong nước mấy năm gần đây. Nào ngờ, tùy tiện mở ra một trang web liền nhìn thấy trang đầu viết — “Nữ minh tinh Tô Cẩn trở thành đại sứ du lịch của thành phố XX nước Mỹ, sẽ tham gia hoạt động tiệc tối.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Cô tra bản đồ bay của máy bay, quả nhiên, chuyến bay này mục đích chính là thành phố đó!
… Hóa ra Phương Giải định là không trâu bắt chó đi cày đây…
Tô Kỷ Thì cười lạnh một tiếng, mở ra tiêu đề tiếp tục đọc tin.
Trong tin tức có kèm rất nhiều hình của Tô Cẩn, có hình ảnh tinh xảo thời gian gần đây, cũng có ảnh thanh thuần lúc mới vào nghề.
Nhưng mà, không cần biết là ảnh chụp tạp chí hay hình chụp mơ hồ từ điện thoại của người qua đường, trong mỗi một tấm hình, trên người Tô Cẩn đều mang theo một vật phẩm rất bắt mắt.
Đó là một cục đá kỳ lạ màu xanh đậm, thậm chí còn hơi hơi chuyển đen, hình dáng không hề cân đối, dài bằng khoảng nửa ngón tay. Trên đỉnh hòn đá có một cái lỗ, dùng dây da xỏ qua, đeo ở trên cần cổ trắng nõn của cô gái, vừa đúng rơi ở giữa hai xương quai xanh.
Trong những tấm ảnh được chụp trộm bởi người hâm mộ, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng hòn đá xấu xí này. Rất nhiều người đều đang suy đoán xem hòn đá này là thứ gì, từng có phóng viên dò hỏi, Tô Cẩn nói là “Một người rất quan trọng đã tặng làm quà sinh nhật mười tám tuổi”, vì thế hôm đó liền có bài báo viết thành, “Nữ minh tinh Tô Cẩn nhắc tới mối tình đầu với vẻ dịu dàng trên khuôn mặt”; còn có người thề thốt nói đây là được xin từ Thái Lan, giống như là “nuôi tiểu quỷ” vậy, là tà linh mà nữ minh tinh vì tiền đồ tươi đẹp mà nuôi dưỡng.
Tô Kỷ Thì: “… Phóng rắm!”
Mấy người này trí tưởng tượng cũng thật rộng, hòn đá nhìn có vẻ đen thùi lùi trên cổ Tô Cẩn kia, nếu lấy ánh sáng mạnh chiếu vào thì sẽ nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ bên trong nó, giống như nước giếng sâu, lăn tăn gợn sóng.
Đó không phải là đá quý giá trị quý báu… đó chẳng qua chỉ là một viên “Kính thiên thạch***” mà thôi.
Thiên thạch rơi trên mặt đất, nhiệt độ cao làm cho vật chất nóng chảy, sau khi ngưng kết lại tạo thành kính thiên thạch. Kính thiên thạch phân bố ở phạm vi rất rộng, Bắc Mỹ có khu vực tập trung lượng kính thiên thạch nhiều nhất.
— Viên kính thiên thạch được làm thành dây chuyền này, là năm Tô Kỷ Thì mười tám tuổi lần đầu tiên đi dã ngoại, tiện tay nhặt về đưa cho em gái làm vật kỷ niệm mà thôi.
******
Chuyên cơ còn một giờ nữa sẽ hạ cánh, trong phòng làm việc trên máy bay, Phương Giải đang gọi điện cho ông chủ công ty.
“Dương tổng, tôi sớm đã từng nói con đường này không ổn a!” Giọng Phương Giải đề cao, “Tô Kỷ Thì và Tô Cẩn là hai người, chúng ta cho dù có thể giấu được nhất thời, liệu có thể giấu được cả đời không? Hơn nữa bây giờ Tô Kỷ Thì căn bản là không phối hợp, sân bay bên kia người hâm mộ đều đang chờ rồi, Tô Kỷ Thì chỉ cần vừa xuất hiện, tùy tiện túm một người nói cho họ chân tướng, công ty chúng ta liền hủy mất!”
Đầu kia điện thoại không biết lại nói gì, Phương Giải lập tức lắc đầu: “Thực sự không có khả năng. Tô Kỷ Thì tính cách quá cứng, bọn họ là ngoại hình giống như đúc không sai, nhưng chúng ta đâu thể ép cô ấy hóa trang, ép cô ấy mặc đồ, ép đẩy cô ấy lên đài được?”
Phương Giải vừa mệt vừa tức: “Cô ấy không đồng ý, tôi có thể có cách gì được?!”
Đột nhiên, một tiếng động cực lớn cắt ngang cuộc điện thoại của Phương Giải.
Anh ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Kỷ Thì không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng ngủ, trên người cô còn mặc chiếc áo khoác dã ngoại màu xám bụi bặm kia, đôi mắt lại sáng như hai ngọn đèn. Trong tay cô cầm ba lô rồi bị cô vứt xuống đất, chỉ thấy một mảnh bụi bặm.
“Ai nói tôi không đồng ý?” Cô nói, “Qua đây, trang điểm cho bà đây.”
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hôm nay tất cả feedback vẫn đưa hồng bao.
Hai chương đầu giải thích một chút về nhân vật và bối cảnh, chương sau liền bắt đầu chạy tới giới giải trí!
Mặt khác, có người hỏi ta tên nhân vật chính được chọn thế nào ~ giải thích một chút ~
Tô Kỷ Thì – Sugilite: Một loại khoáng thạch màu tím rất đẹp.
canxit
~~~0o0~~~
***SCI: Science Citation Index – Danh mục Trích dẫn Khoa học là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. Hiện nay Thomson Reuters là chủ sở hữu của danh mục này. Phiên bản danh mục lớn hơn với tên gọi Danh mục Trích dẫn Khoa học mở rộng (Science Citation Index Expanded, viết tắt: SCIE) bao gồm hơn 6.500 Tạp chí khoa học danh tiếng và quan trọng, xuyên suốt 150 chuyên ngành, từ năm 1900 cho đến nay. Những tạp chí này theo mô tả là những tạp chí hàng đầu thế giới về khoa học và công nghệ vì quá trình chọn lọc chúng vào danh mục rất nghiêm ngặt. Danh mục trích dẫn này có thể truy cập trực tuyến (online) thông qua cơ sở dữ liệu (database) Web Khoa học (Web of Science) (Web of Science là một phần của bộ sưu tập các database Web Kiến thức (Web of Knowledge)). Ngoài ra còn có phiên bản in và phiên bản trên đĩa CD, trong đó số tạp chí ít hơn. Database này cho phép một nghiên cứu viên xác định danh sách những bài báo xuất bản sau có trích dẫn tới một bài báo bất kì đã được xuất bản trước đó, danh sách những bài báo của cùng một tác giả, hoặc danh sách những bài báo thường xuyên được trích dẫn nhất.
***Kính thiên thạch – Đá Moldavite, còn được gọi là “đá Bouteille” hoặc là “Vltavin” có ở Cộng hòa Séc, là một loại đá quý có màu xanh ô liu hơi mờ (xanh lá cấy hơi nâu), có ánh thủy tinh. Thông thường đá quý màu xanh lá cây thường thu hút rất nhiều sự chú ý và loại đá này nổi tiếng nhờ vào nguồn gốc khác thường của nó. Moldavite được cho là đã được hình thành bởi đá bụi ngưng tụ sau một va chạm thiên thạch. Moldavite thuộc nhóm khoáng sản Tektite, đó là một nhóm nhỏ của đá thủy tinh tự nhiên (trong nhóm này có obsidian). Moldavite đôi khicòn được gọi là “đá quý duy nhất ngoài trái đất” hay là “đá quý sinh ra từ những ngôi sao”.
Moldavite đã từng được cho là một sản phẩm nhân tạo và trong một thời gian dài, nó thậm chí còn được cho là một loại thủy tinh núi lửa obsidian. Moldavite lần đầu tiên được giới thiệu bởi giáo sư Josef Mayer của Đại học Prague như là “chrysolites”. Sau đó, cái tên “chrysolites” đã được thay thế bằng “moldavite” theo tên của thị trấn Moldauthein nơi mà các mẫu vật đầu tiên được phát hiện và mô tả. Đá quý chất lượng moldavite thường được chia ra thành hai loại: thông thường xuyên và cấp độ bảo tàng. Các mẫu vật chất lượng nhất là cấp độ bảo tàng. Cấp độ bảo tàng là các mẫu vật moldavite có độ trong suốt cao hơn và có hình dáng như cây dương xỉ đều nhau. Moldavite thông thường là loại có màu sắc tối hơn màu xanh lá cây có ánh nâu và bề mặt của nó xuất hiện rỗ hoặc bị phong hóa.
Moldavite là đá quý màu xanh lục nhạt cho đến xanh đậm hoặc màu nâu-xanh thuộc nhóm khoáng sản tektite. Ngành Ngọc học coi chúng là một loại thủy tinh tự nhiên với cấu trúc tinh thể vô định hình. Chúng chứa silicon dioxide (SiO2) và ôxit nhôm (AlO3). Chúng có mức độ cứng tương đối tốt, bằng 5,5 trên thang Mohs. Tỷ trọng của Moldavite trong khoảng 2,32-2,38 và chiết suất của nó tương tự như thủy tinh núi lửa obsidian. Moldavite biểu đạt một ánh bóng kiểu thủy tinh pha lê khi cắt mài và đánh bóng.
Moldavite hợp với nhiều kiểu mài và hình dáng khác nhau. Chỉ có những viên đẹp nhất và trong nhất được mài đa cạnh, trong khi những viên còn lại được mua bán theo trạng thái thô tự nhiên. Những hình dáng thông dụng nhất là kết quả hình thành của quá trình nóng chảy, chẳng hạn; hình giọt, hình đĩa, oval, ellip hoặc xoắn, cũng như ‘giọt nước tóe’ theo thể chất lỏng bị rớt trên sàn. Moldavite của Bohemia thường làm theo hình-giọt, trong khi moldavite của vùng Moravian theo hình cầu.
Moldavite khá mềm nếu so với hầu hết các loại đá quý trang sức và tính hiếm của nó làm cho moldavite trở nên không thích hợp với bất cứ thiết kế thông dụng chủ đạo nào. Tuy nhiên, các mẫu đá Moldavite chất lượng-cao trong suốt thường được dùng cho nữ trang thủ công-thiết kế riêng theo yêu cầu khách hàng, đặc biệt là các kiểu trang sức gắn đá-mài đa diện. Các loại tinh thể thô thường được đeo với mặt dây chuyền, nhưng hầu hết mẫu vật moldavite thô chủ yếu được trưng bày bởi các nhà sưu tập đá.
Theo các truyền thuyết của Người Séc, moldavite mang may mắn cho người đeo. Nó thường được dùng để giúp hài hòa quan hệ hôn nhân và tạo nên bùa phép và bùa hộ mạng, moldavite được cho là mang lại tài sản lớn, sự bảo vệ và giúp khi sinh sản. Trong suốt Thời Trung cổ, moldavite đã được đánh giá cao và chỉ giành cho những người sinh ra mang dòng giống quý tộc và giới quý tộc. Trong tiếng Phạn, tên moldavite được đặt là ‘agni mani’ có nghĩa là ‘ngọc trai lửa’. Moldavite được liên hệ với loài chim bí hiểm; phượng hoàng, loài chim theo tương truyền là được thiêu và tái sinh bởi ngọn lửa.
Moldavite không phải là đá sinh nhật truyền thống nhưng nó là đá sinh nhật tự nhiên cho những ai đủ may mắn sinh trong dịp giữa-xuân; giữa 20 Tháng tư và 20 Tháng năm. Mặc dù moldavite không liên quan đến biểu trưng Hoàng đạo, nó vẫn được coi là đá của những ngôi sao và vì thế moldavite là loại đá quý thuộc vũ trụ đối với tất cả các biểu trưng thuộc chiêm tinh học. Về thể chất, moldavite được coi là giúp làm giảm bệnh gout, hen suyễn, dị ứng và phát ban, và giúp vượt qua triệu chứng cảm cúm, thiếu máu và cảm lạnh.
Giây đầu tiên khi cô vừa mở mắt liền nghĩ tới bản thân đã gặp phải chuyện gì. Khi cô tỉnh lại, dưới thân là đệm giường mềm mại, trong phòng nhiệt độ điều chỉnh tới 22 độ, một tấm chăn mỏng được đắp trên người cô, cô lật chăn lên nhìn, tuy cô không phải là cả người nude nhưng cũng chỉ mặc có một bộ đồ lót thể thao mà thôi.
Mà đáng sợ nhất là ở cạnh giường cô có một đại hán vạm vỡ đang ngồi!
Đại hán kia dáng người tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn đến mức sắp căng rách cả bộ tây trang màu đen trên người anh ta, anh ta hẳn là đã từng cạo trọc thì mới có kiểu đầu tròn cộc lốc như thế này, nhìn hung dữ vô cùng. Tay trái anh ta nâng chân của Tô Kỷ Thì, mà tay còn lại thì cầm một chiếc chổi siêu nhỏ — đang giúp cô vẽ móng chân!!!
Tô Kỷ Thì nhìn thấy mình lúc này mười móng chân được dán lên hoa văn lập thể, da gà da vịt nhất thời dựng hết lên, nhấc chân đạp tới!
Vị làm móng cơ bắp kia căn bản không để ý tới cô đã tỉnh, không chút phòng bị liền bị cô đá một cái trúng mặt, ngã ngửa xuống đất.
Tráng hán lạch cạch va chạm làm đổ một đống bình bình lọ lọ, động tĩnh này đã kinh động đến người ngoài cửa, cửa phòng ngủ nhanh chóng bị mở ra, một dáng người quen thuộc xông vào.
“Sao vậy?!” Người tới chính là Phương Giải.
Tô Kỷ Thì nhanh chóng ngồi dậy, một tay nắm chăn che lại người, vội vàng nhảy tới một góc, nghiêm giọng chất vấn: “Làm sao thế?! Lời này hẳn là do tôi hỏi chứ?? Nhóm các anh bắt cóc lần này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Mà lúc này, người thợ làm móng cơ bắp bị cô đạp ngã cũng bò lên từ mặt đất, anh ta luống cuống chân tay che lấy mũi, một dòng máu thuận theo lỗ mũi chảy xuống. Anh ta vừa muốn ra vẻ trấn định, lại muốn chăm sóc cho cái mũi, nhất thời khung cảnh có chút buồn cười.
Tô Kỷ Thì nằm trong sự “bao vây” của hai người đàn ông, nhưng cô lại không lo lắng chút nào về tính mạng.
— Trừ khi bọn họ có sở thích đặc thù gì, nếu không sẽ không ai tùy tiện bắt một cô gái về chỉ để làm móng cả.
Phương Giải lập tức nở ra một nụ cười, định thực hiện chính sách mềm mỏng: “Cô Tô, chúng tôi không có ác ý…”
Đáng tiếc, Tô Kỷ Thì đã từng trải qua một lần với anh ta, lần này nói gì cũng không thể tin được. Cô cảnh giác nhìn anh ta, đồng thời đánh mắt tìm kiếm khắp nơi trong phòng xem có cái gì có thể trở thành công cụ thuận tay.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, chú ý đến trong một góc phòng, áo khoác và ba lô của cô cởi ra đều ở đó. Mà ở cạnh ba lô, búa địa chất của cô đang được cài ở đó! Chỉ cần cô tìm cơ hội xông sang được, chạm được vào cây búa nhỏ của cô…
…thì có thể gõ tung hai cái đầu chó này!
Phương Giải còn đang liên tục nói: “Cô Tô, chúng tôi mời cô đến, thực ra là muốn nhờ cô giúp chúng tôi một việc.”
Lời của anh ta vừa nói ra, máy bay tư nhân bỗng nhiên gặp phải rối loạn khí lưu, Phương Giải không đứng vững, vừa loạng choạng liền quỳ xuống đất.
Phương Giải: “…”
Người làm móng cơ bắp: “…”
Tô Kỷ Thì cuối cùng cũng lộ ra chút dáng vẻ cười cười: “Không tệ, đây mới là thái độ cầu người giúp đỡ.”
Phương Giải chật vật muốn đứng dậy, nào ngờ lại thêm một lần xóc nảy, anh ta lại quỳ xuống.
Tô Kỷ Thì nói: “Anh đừng đứng dậy nữa, cứ quỳ thế mà nói đi.”
Không khí quanh cô mạnh mẽ, rõ ràng là cả người trên dưới chỉ mặc một bộ đồ lót thể thao không chút nữ tính nào nhưng cô lại giống như thân mặc hoa phục, hào quang bốn phía, khiến người ta không thể đến gần.
Phương Giải: “…” Anh cũng không có cách nào, anh sao có thể dự đoán được, Tô Kỷ Thì lại là một người khó chơi như vậy, anh còn cho rằng chị em bọn họ tính cách tương đồng, dỗ một chút là sẽ nghe theo. Anh dù sao cũng làm người xấu chuyên nghiệp lâu rồi, lúc này cũng không bày ra nổi gương mặt hung thần ác sát gì được, chỉ có thể dựa theo lời thoại đã viết sẵn nói: “Tôi là người đại diện của em gái cô…”
“Người đại diện của em gái tôi?” Đáp án này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tô Kỷ Thì. Nhưng cô liên tưởng tới những lời đám học viên đã nói, chớp mắt liền đem mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau, “Cận Thanh?”
“Phải, đúng vậy. Cô Tô Cận Thanh nghệ danh là Tô Cẩn, là nghệ sĩ mà Giải trí Hoàn Thần chúng tôi ký kết.” Anh sợ Tô Kỷ Thì không tin, vội vàng lấy điện thoại ra, tìm các tư liệu mà bản thân đi cùng với Tô Cẩn xuất hiện tại các loại hoạt động, đưa cho Tô Kỷ Thì xem.
Tô Kỷ Thì trầm mặc nhận lấy điện thoại, lướt lướt giở xem. Nhưng tư liệu này có hình ảnh, có video, thậm chí còn có tài khoản Weibo của em gái cô.
Tuy rằng bọn cô là song sinh, nhưng từ lúc 8 tuổi cha mẹ ly hôn, giữa bọn họ chỉ có vài lần gặp mặt. Cô hoàn toàn không biết, cô gái nhỏ trong ký ức dịu dàng ngọt ngào, luôn đi theo sau lưng cô, bám đuôi cô, hiện giờ lại trở thành một minh tinh nổi tiếng.
Đoạn video cuối cùng, là quay vào mấy ngày trước.
Tô Cận Thanh… không, hẳn nên nói là Tô Cẩn, tham dự một hoạt động tiệc tối nào đó. Da con bé trắng như tuyết, tóc dài búi cao, trên tóc còn đính những mảnh vụn óng ánh như sao. Cô mặc một bộ lễ phục màu bạc lộ lưng, eo thon nhỏ nhắn không đủ một cái ôm, dưới chân cô đạp lên ánh trăng, từ một phía khác của thảm đỏ phiêu dật đi tới.
Có người hâm mộ nhiệt tình vẫy bảng đèn trong tay, gọi tên con bé, nó liền hơi nghiêng đầu vẫy tay với họ, sóng mắt như nước, nụ cười duyên. Khóe môi của cô gái mở ra một độ cong dịu dàng, đôi môi mỏng nhuộm lên một màu hồng tươi đẹp.
Cô bước đi về phía người hâm mộ ở hai bên thảm đỏ, nhưng vừa cất bước thì người đại diện Phương Giải ở phía sau liền lập tức ngăn lại, biểu cảm lạnh nhạt nói gì đó với cô, nhìn khẩu hình giống như là đang nói thời gian không đủ muốn cô đừng lãng phí thời gian nữa. Mày Tô Cẩn hơi nhăn, sự rạng rỡ trên mặt phút chốc liền ảm đạm xuống, cô cúi thấp đầu, giống như một con thiên nga đang chịu ủy khuất, đi theo người đại diện rời khỏi.
Tô Kỷ Thì: “…”
Trong mãn hình nho nhỏ, là cuộc đời của một người khác. Hào quang chói mắt, nhưng cũng mang sóng ngầm mãnh liệt.
Hai chị em tướng mạo tương đồng, nhưng Tô Kỷ Thì nhìn gương mặt quen thuộc trong màn hình, lại cảm thấy xa lạ biết bao.
Tô Kỷ Thì nói không ra được cảm thụ trong lòng, cô đem điện thoại ném trở lại, hỏi: “Cho tôi xem mấy thứ này làm gì? Nếu anh là người đại diện của Cận Thanh thì vì sao lại muốn bắt tôi?”
“Không phải là bắt cóc, không phải bắt cóc… chỉ là muốn mời cô giúp một chuyện nhỏ.” Phương Giải không dám tiếp tục giấu diếm, đem lời đều một mạch nói ra hết, “Tô Cẩn tuy mới vào nghề 3 năm nhưng cô ấy đã trở thành tiểu hoa lưu lượng hàng đầu trong nước hiện nay! Khi xưa cô ấy ký với công ty là hợp đồng 5 năm, bây giờ còn có một năm rưỡi nữa là hết hạn, nhưng hai tháng trước cô ấy đột nhiên nói cô ấy muốn rời khỏi giới giải trí! Công ty khẳng định là không đồng ý a, tôi cũng từng khuyên cô ấy mấy lần, thật sự là đã giúp cô ấy bỏ đi rất nhiều hành trình không cần thiết, điện ảnh cô ấy không muốn nhận, tiết mục giải trí tôi đều từ chối rồi… nhưng cô ấy, cô ấy hôm qua để lại một bức thư thoái ẩn rồi biến mất!”
Phương Giải sợ cô không tin, vội vàng lấy lá thư kia từ trong túi ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt Tô Kỷ Thì: “Chị Tô…” Anh vô thức dùng xưng hô này, “Đây là lá thư tự tay cô ấy viết để lại lúc đó. Chúng tôi đã đem thư đi giám định chữ, đúng là chữ viết tay của cô ấy.”
Tô Kỷ Thì nghi ngờ mở thư ra, chỉ thấy trên thư chỉ ngắn gọn viết vài dòng chữ.
[Các vị lãnh đạo của Giải trí Hoàn Thần, người đại diện Phương Giải, đoàn đội của tôi:
Xin lỗi, tôi đi rồi.
Khi trước tiến vào giới giải trí là sự lựa chọn bất đắc dĩ, nhờ có sự giúp đỡ của quý nhân giúp cho tôi đánh bậy đánh bạ mà có được địa vị như hiện nay. Chớp mắt đã qua 3 năm, tôi ngày càng cảm thấy, giới giải trí không hề phù hợp với tôi.
Tất cả thu nhập năm nay tôi có được đều để trong sổ tiết kiệm, làm phiền giúp tôi giải quyết vi phạm hợp đồng.
Xin hãy thay tôi nói lời xin lỗi với người hâm mộ.
Cũng xin hay thay tôi nói lời cảm ơn với quý nhân.
(Gạch bỏ) Tô Cẩn (Gạch bỏ)
Tô Cận Thanh]
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “……”
Tô Kỷ Thì: “………Phụt!”
Nhiều năm không gặp, người em gái này của cô ngược lại gan lớn hơn không ít. Không tệ, không tệ, quyết đoán như vậy, có vài phần phong cách của Tô Kỷ Thì cô!
Tô Kỷ Thì đem thư ném lại, hỏi: “Nó không phải đã nói rất rõ rồi sao, nó cảm thấy giới giải trí quá loạn, rời giới rồi. Tiền cũng không mang đi, đều để lại cho mọi người làm tiền bồi thường hợp đồng… các anh còn tìm tôi làm gì?”
Phương Giải nói rồi nói đến nước mắt cũng muốn rơi xuống luôn: “Cô ấy đúng là kiếm được không ít, nhưng chỉ đủ bồi thường vi phạm hợp đồng đối với công ty mà thôi!” Anh ta không biết từ đâu lấy ra một tập văn kiện dầy, toàn bộ ném lên trên giường, “Đây là hợp đồng đại diện dầu gội đầu, đây là hợp đồng đại diện mỹ phẩm, đây là hợp đồng đại diện trang sức, đây là hợp đồng show giải trí thực tế, đây là hợp đồng đêm dạ hội của CCTV, đây là hợp đồng vai khách mời điện ảnh, đây là hợp đồng vai chính phim truyền hình… Chị Tô, chị biết mấy hợp đồng trên người em gái chị này gộp vào, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không?!!!”
Tô Kỷ Thì: “…”
Cô to gan đoán: “Ba…”
Phương Giải: “Không sai! Ba tỷ!!!”
Tô Kỷ Thì: “… Tôi là muốn nói ba mươi triệu cơ.”
Thượng Đế, lượng tiền tài của giới giải trí so với giới nghiên cứu bọn họ khổ ha ha cũng khác biệt quá nhiều đi. Cô học tiến sĩ nhiều năm như vậy, mỗi tháng chỉ có thể nhận một chút tiền lương từ chỗ ông chủ, dù sao thầy hướng dẫn của cô cũng không giàu, mỗi năm trường học phê cho ông tiền nghiên cứu đều phải tính toán cẩn thận. Đừng nói 3 tỷ, cho bọn họ 30 triệu đều đã đủ cho họ tạo ra không biết bao nhiêu bài SCI*** rồi?
Tô Kỷ Thì không phải là mọt sách đọc đến ngốc, cô nhìn móng chân mình được cẩn thận chế tạo còn đính hoa, lập tức hiểu ra Phương Giải có chủ ý gì!
“… Anh sẽ không định để tôi thay em gái, làm minh tinh một năm chứ?” Cô cảm thấy vô cùng hoang đường.
Phương Giải gật đầu.
Tô Kỷ Thì vừa tức vừa buồn cười: “Anh Phương, chẳng lẽ Cận Thanh chưa từng nói với anh, vào thời điểm chúng tôi 8 tuổi, cha mẹ chúng tôi đã ly hôn rồi sao? Hai mươi năm nay, tôi và con bé gặp mặt không quá 5 lần. Tôi biết rất nhiều người sẽ có tưởng tượng lãng mạn đối với song sinh, cái gì mà tâm ý tương thông, cái gì mà thủ túc tình thâm, nhưng điểm này không đúng với tôi và nó. Tôi và nó là hai người hoàn toàn độc lập, phiền phức mà nó để lại, tôi không có nguyên nhân gì phải giúp nó thu thập cả.”
Lần gặp mặt gần nhất, vẫn là vào năm họ mười tám tuổi. Lúc đó Tô Kỷ Thì đã thi được vào chuyên ngành địa chất của đại học nổi tiếng của Mỹ, lúc Tô Cận Thanh đến, Tô Kỷ Thì vừa trở về từ đợt dã ngoại, mặt mũi lấm lem, mệt đến không chịu nổi, căn bản là không có sức tán chuyện với em gái.
Mấy năm sau đó, theo sự phát triển của mạng, hai người họ đều dùng email để liên lạc, sau này biến thành QQ, Wechat… Chỉ là hai người một là ngôi sao lớn, liên hệ riêng tư bị công ty nghiêm khắc thẩm tra; một người là nhà địa chất, đi dã ngoại thường xuyên mất liên lạc cả nửa năm… vì thế liên hệ của bọn họ không thường xuyên.
Phương Giải thì lại ôm cách nghĩ “em gái mất tích thì chị gái tới gánh” mà tới, nhưng đâu nghĩ tới chị gái là một người khó đối phó, căn bản không dễ dao động.
Tô Kỷ Thì nói thêm: “Các anh không cần vọng tưởng để tôi tới thay con bé. Có thời gian, không bằng các anh đi liên lạc mẹ tôi một chút, bà ấy trước giờ thích em gái tôi hơn, lúc ly hôn bà ấy chọn Cận Thanh. Bà ấy nhất định là biết Cận Thanh đi đâu.”
Nào ngờ lời cô vừa nói xong, trên mặt Phương Giải nhất thời lộ ra một biểu cảm kinh ngạc không hề che dấu.
Phương Giải buột miệng: “Chị Tô, chị chẳng lẽ không biết — mẹ chị đã qua đời rồi sao?”
Tô Kỷ Thì: “…”
Nhất thời, đại não Tô Kỷ Thì một mảnh trắng xóa: “Anh nói gì cơ?”
Phương Giải chỉ vào lá thư rút lui kia, cẩn thận lựa từ để nói: “Ba năm trước, Tô Cẩn chính là vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ mới tiến vào giới giải trí. Vì kiếm tiền, cô ấy vẫn luôn rất phối hợp làm tất cả các công việc mà công ty giao cho. Nhưng loại bệnh như ung thư…”
Tô Kỷ Thì dựa vào trong góc, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác thống khổ lạ lẫm dâng trào lên từ đáy lòng.
Vì từ nhỏ đã tách khỏi mẹ và em gái, cô vẫn luôn cho rằng cô đối với bọn họ không có quá nhiều tình cảm. Nhưng khi cô nghe được tin tức mẹ đã qua đời, một loại thống khổ khó có thể khắc chế được mãnh liệt dâng trào, cốt nhục tình thâm, tình thân máu mủ, giống như một trái bom chôn sâu trong lòng, vào thời khắc đó đột nhiên bùng nổ, đem nội tâm của cô dường như đều nổ tan tành.
Tô Kỷ Thì dùng hết sức lực để buộc mình bình tĩnh lại, cô nghe thấy chính mình hỏi: “Mẹ tôi mất lúc nào?”
“Hai tháng trước.”
“Cũng chính là lúc em gái tôi muốn rời khỏi giới?”
“Phải.”
Tô Kỷ Thì hơi hơi khép mắt: “… Cảm ơn anh đã đem chuyện này nói cho tôi. Chẳng qua Cận Thanh đến việc lớn như mẹ bị bệnh, qua đời cũng không nói cho tôi, anh cũng có thể hiểu được giữa hai chúng tôi thực ra không có liên hệ thì cả đi? Tôi không thể nào thay nó thu dọn mớ hỗn độn này được.”
Thấy cô kiên định như vậy, Phương Giải thực sự là không còn cách nào.
Nếu là tình thân ruột thịt, người chị vì danh tiếng của người em, còn có khả năng gánh thay người em. Nhưng Tô Kỷ Thì tính cách cương liệt, căn bản không thể nào phối hợp với kế hoạch của bọn họ a!
Phương Giải nếu như không phải là đến đường cùng rồi thì tuyệt đối sẽ không đi bước này. Anh không có cách nào, chỉ có thể dẫn theo người thợ làm móng cơ bắp kia rời khỏi phòng ngủ, đi gọi điện cho lãnh đạo xin chỉ thị tiếp theo.
Còn Tô Kỷ Thì thì lưu lại trong phòng ngủ, âm thầm đem áo khoác đã bị cởi xuống của cô mặc lại từ đầu.
Trong lòng cô hiện giờ rất loạn, còn có chút trống vắng. Trong đoạn thời gian thăng trầm này, cả người cô đều ngây dại — so với lần đầu tiên cô bị trì hoãn tiến sĩ còn mơ hồ hơn.
Mẹ mắc bệnh ung thư?
Em gái vì để chữa bệnh cho mẹ, trở thành ngôi sao lớn?
Mẹ qua đời rồi?
Em gái tâm tàn ý lạnh không muốn làm minh tinh nữa?
Người đại diện của em gái bắt cô tới thay thế em gái?
… Đây rốt cuộc là tình huống tiểu thuyết hạng ba gì thế!!!
Tô Kỷ Thì còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, vừa khéo trong phòng ngủ của máy bay tư nhân có máy tính nối mạng, cô vì để chuyển lực chú ý liền lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan về em gái.
Cô không có hứng thú với tin tức giải trí bát quái, minh tinh thì cũng chỉ biết mấy người nổi tiếng kia thôi, trước giờ chưa từng chú ý tới giới giải trí trong nước mấy năm gần đây. Nào ngờ, tùy tiện mở ra một trang web liền nhìn thấy trang đầu viết — “Nữ minh tinh Tô Cẩn trở thành đại sứ du lịch của thành phố XX nước Mỹ, sẽ tham gia hoạt động tiệc tối.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Cô tra bản đồ bay của máy bay, quả nhiên, chuyến bay này mục đích chính là thành phố đó!
… Hóa ra Phương Giải định là không trâu bắt chó đi cày đây…
Tô Kỷ Thì cười lạnh một tiếng, mở ra tiêu đề tiếp tục đọc tin.
Trong tin tức có kèm rất nhiều hình của Tô Cẩn, có hình ảnh tinh xảo thời gian gần đây, cũng có ảnh thanh thuần lúc mới vào nghề.
Nhưng mà, không cần biết là ảnh chụp tạp chí hay hình chụp mơ hồ từ điện thoại của người qua đường, trong mỗi một tấm hình, trên người Tô Cẩn đều mang theo một vật phẩm rất bắt mắt.
Đó là một cục đá kỳ lạ màu xanh đậm, thậm chí còn hơi hơi chuyển đen, hình dáng không hề cân đối, dài bằng khoảng nửa ngón tay. Trên đỉnh hòn đá có một cái lỗ, dùng dây da xỏ qua, đeo ở trên cần cổ trắng nõn của cô gái, vừa đúng rơi ở giữa hai xương quai xanh.
Trong những tấm ảnh được chụp trộm bởi người hâm mộ, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng hòn đá xấu xí này. Rất nhiều người đều đang suy đoán xem hòn đá này là thứ gì, từng có phóng viên dò hỏi, Tô Cẩn nói là “Một người rất quan trọng đã tặng làm quà sinh nhật mười tám tuổi”, vì thế hôm đó liền có bài báo viết thành, “Nữ minh tinh Tô Cẩn nhắc tới mối tình đầu với vẻ dịu dàng trên khuôn mặt”; còn có người thề thốt nói đây là được xin từ Thái Lan, giống như là “nuôi tiểu quỷ” vậy, là tà linh mà nữ minh tinh vì tiền đồ tươi đẹp mà nuôi dưỡng.
Tô Kỷ Thì: “… Phóng rắm!”
Mấy người này trí tưởng tượng cũng thật rộng, hòn đá nhìn có vẻ đen thùi lùi trên cổ Tô Cẩn kia, nếu lấy ánh sáng mạnh chiếu vào thì sẽ nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ bên trong nó, giống như nước giếng sâu, lăn tăn gợn sóng.
Đó không phải là đá quý giá trị quý báu… đó chẳng qua chỉ là một viên “Kính thiên thạch***” mà thôi.
Thiên thạch rơi trên mặt đất, nhiệt độ cao làm cho vật chất nóng chảy, sau khi ngưng kết lại tạo thành kính thiên thạch. Kính thiên thạch phân bố ở phạm vi rất rộng, Bắc Mỹ có khu vực tập trung lượng kính thiên thạch nhiều nhất.
— Viên kính thiên thạch được làm thành dây chuyền này, là năm Tô Kỷ Thì mười tám tuổi lần đầu tiên đi dã ngoại, tiện tay nhặt về đưa cho em gái làm vật kỷ niệm mà thôi.
******
Chuyên cơ còn một giờ nữa sẽ hạ cánh, trong phòng làm việc trên máy bay, Phương Giải đang gọi điện cho ông chủ công ty.
“Dương tổng, tôi sớm đã từng nói con đường này không ổn a!” Giọng Phương Giải đề cao, “Tô Kỷ Thì và Tô Cẩn là hai người, chúng ta cho dù có thể giấu được nhất thời, liệu có thể giấu được cả đời không? Hơn nữa bây giờ Tô Kỷ Thì căn bản là không phối hợp, sân bay bên kia người hâm mộ đều đang chờ rồi, Tô Kỷ Thì chỉ cần vừa xuất hiện, tùy tiện túm một người nói cho họ chân tướng, công ty chúng ta liền hủy mất!”
Đầu kia điện thoại không biết lại nói gì, Phương Giải lập tức lắc đầu: “Thực sự không có khả năng. Tô Kỷ Thì tính cách quá cứng, bọn họ là ngoại hình giống như đúc không sai, nhưng chúng ta đâu thể ép cô ấy hóa trang, ép cô ấy mặc đồ, ép đẩy cô ấy lên đài được?”
Phương Giải vừa mệt vừa tức: “Cô ấy không đồng ý, tôi có thể có cách gì được?!”
Đột nhiên, một tiếng động cực lớn cắt ngang cuộc điện thoại của Phương Giải.
Anh ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Kỷ Thì không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng ngủ, trên người cô còn mặc chiếc áo khoác dã ngoại màu xám bụi bặm kia, đôi mắt lại sáng như hai ngọn đèn. Trong tay cô cầm ba lô rồi bị cô vứt xuống đất, chỉ thấy một mảnh bụi bặm.
“Ai nói tôi không đồng ý?” Cô nói, “Qua đây, trang điểm cho bà đây.”
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hôm nay tất cả feedback vẫn đưa hồng bao.
Hai chương đầu giải thích một chút về nhân vật và bối cảnh, chương sau liền bắt đầu chạy tới giới giải trí!
Mặt khác, có người hỏi ta tên nhân vật chính được chọn thế nào ~ giải thích một chút ~
Tô Kỷ Thì – Sugilite: Một loại khoáng thạch màu tím rất đẹp.
canxit
~~~0o0~~~
***SCI: Science Citation Index – Danh mục Trích dẫn Khoa học là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. Hiện nay Thomson Reuters là chủ sở hữu của danh mục này. Phiên bản danh mục lớn hơn với tên gọi Danh mục Trích dẫn Khoa học mở rộng (Science Citation Index Expanded, viết tắt: SCIE) bao gồm hơn 6.500 Tạp chí khoa học danh tiếng và quan trọng, xuyên suốt 150 chuyên ngành, từ năm 1900 cho đến nay. Những tạp chí này theo mô tả là những tạp chí hàng đầu thế giới về khoa học và công nghệ vì quá trình chọn lọc chúng vào danh mục rất nghiêm ngặt. Danh mục trích dẫn này có thể truy cập trực tuyến (online) thông qua cơ sở dữ liệu (database) Web Khoa học (Web of Science) (Web of Science là một phần của bộ sưu tập các database Web Kiến thức (Web of Knowledge)). Ngoài ra còn có phiên bản in và phiên bản trên đĩa CD, trong đó số tạp chí ít hơn. Database này cho phép một nghiên cứu viên xác định danh sách những bài báo xuất bản sau có trích dẫn tới một bài báo bất kì đã được xuất bản trước đó, danh sách những bài báo của cùng một tác giả, hoặc danh sách những bài báo thường xuyên được trích dẫn nhất.
***Kính thiên thạch – Đá Moldavite, còn được gọi là “đá Bouteille” hoặc là “Vltavin” có ở Cộng hòa Séc, là một loại đá quý có màu xanh ô liu hơi mờ (xanh lá cấy hơi nâu), có ánh thủy tinh. Thông thường đá quý màu xanh lá cây thường thu hút rất nhiều sự chú ý và loại đá này nổi tiếng nhờ vào nguồn gốc khác thường của nó. Moldavite được cho là đã được hình thành bởi đá bụi ngưng tụ sau một va chạm thiên thạch. Moldavite thuộc nhóm khoáng sản Tektite, đó là một nhóm nhỏ của đá thủy tinh tự nhiên (trong nhóm này có obsidian). Moldavite đôi khicòn được gọi là “đá quý duy nhất ngoài trái đất” hay là “đá quý sinh ra từ những ngôi sao”.
Moldavite đã từng được cho là một sản phẩm nhân tạo và trong một thời gian dài, nó thậm chí còn được cho là một loại thủy tinh núi lửa obsidian. Moldavite lần đầu tiên được giới thiệu bởi giáo sư Josef Mayer của Đại học Prague như là “chrysolites”. Sau đó, cái tên “chrysolites” đã được thay thế bằng “moldavite” theo tên của thị trấn Moldauthein nơi mà các mẫu vật đầu tiên được phát hiện và mô tả. Đá quý chất lượng moldavite thường được chia ra thành hai loại: thông thường xuyên và cấp độ bảo tàng. Các mẫu vật chất lượng nhất là cấp độ bảo tàng. Cấp độ bảo tàng là các mẫu vật moldavite có độ trong suốt cao hơn và có hình dáng như cây dương xỉ đều nhau. Moldavite thông thường là loại có màu sắc tối hơn màu xanh lá cây có ánh nâu và bề mặt của nó xuất hiện rỗ hoặc bị phong hóa.
Moldavite là đá quý màu xanh lục nhạt cho đến xanh đậm hoặc màu nâu-xanh thuộc nhóm khoáng sản tektite. Ngành Ngọc học coi chúng là một loại thủy tinh tự nhiên với cấu trúc tinh thể vô định hình. Chúng chứa silicon dioxide (SiO2) và ôxit nhôm (AlO3). Chúng có mức độ cứng tương đối tốt, bằng 5,5 trên thang Mohs. Tỷ trọng của Moldavite trong khoảng 2,32-2,38 và chiết suất của nó tương tự như thủy tinh núi lửa obsidian. Moldavite biểu đạt một ánh bóng kiểu thủy tinh pha lê khi cắt mài và đánh bóng.
Moldavite hợp với nhiều kiểu mài và hình dáng khác nhau. Chỉ có những viên đẹp nhất và trong nhất được mài đa cạnh, trong khi những viên còn lại được mua bán theo trạng thái thô tự nhiên. Những hình dáng thông dụng nhất là kết quả hình thành của quá trình nóng chảy, chẳng hạn; hình giọt, hình đĩa, oval, ellip hoặc xoắn, cũng như ‘giọt nước tóe’ theo thể chất lỏng bị rớt trên sàn. Moldavite của Bohemia thường làm theo hình-giọt, trong khi moldavite của vùng Moravian theo hình cầu.
Moldavite khá mềm nếu so với hầu hết các loại đá quý trang sức và tính hiếm của nó làm cho moldavite trở nên không thích hợp với bất cứ thiết kế thông dụng chủ đạo nào. Tuy nhiên, các mẫu đá Moldavite chất lượng-cao trong suốt thường được dùng cho nữ trang thủ công-thiết kế riêng theo yêu cầu khách hàng, đặc biệt là các kiểu trang sức gắn đá-mài đa diện. Các loại tinh thể thô thường được đeo với mặt dây chuyền, nhưng hầu hết mẫu vật moldavite thô chủ yếu được trưng bày bởi các nhà sưu tập đá.
Theo các truyền thuyết của Người Séc, moldavite mang may mắn cho người đeo. Nó thường được dùng để giúp hài hòa quan hệ hôn nhân và tạo nên bùa phép và bùa hộ mạng, moldavite được cho là mang lại tài sản lớn, sự bảo vệ và giúp khi sinh sản. Trong suốt Thời Trung cổ, moldavite đã được đánh giá cao và chỉ giành cho những người sinh ra mang dòng giống quý tộc và giới quý tộc. Trong tiếng Phạn, tên moldavite được đặt là ‘agni mani’ có nghĩa là ‘ngọc trai lửa’. Moldavite được liên hệ với loài chim bí hiểm; phượng hoàng, loài chim theo tương truyền là được thiêu và tái sinh bởi ngọn lửa.
Moldavite không phải là đá sinh nhật truyền thống nhưng nó là đá sinh nhật tự nhiên cho những ai đủ may mắn sinh trong dịp giữa-xuân; giữa 20 Tháng tư và 20 Tháng năm. Mặc dù moldavite không liên quan đến biểu trưng Hoàng đạo, nó vẫn được coi là đá của những ngôi sao và vì thế moldavite là loại đá quý thuộc vũ trụ đối với tất cả các biểu trưng thuộc chiêm tinh học. Về thể chất, moldavite được coi là giúp làm giảm bệnh gout, hen suyễn, dị ứng và phát ban, và giúp vượt qua triệu chứng cảm cúm, thiếu máu và cảm lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.