Chương 3: Xuất hiện
Mạc Lý
06/04/2020
“Hoàn toàn thay đổi một người sống sờ sờ cần bao nhiêu bước?”
“… Cảm ơn nha, ba bước mà thôi.”
******
Khí tràng của Tô Kỷ Thì toàn bộ thể hiện ra, đi bước lớn tới ngồi lên sô pha, hai chân vắt chéo, ra lệnh: “Qua đây, trang điểm cho tôi.”
Phương Giải tuy không rõ vì sao cô lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nhưng Tô Kỷ Thì có thể giúp chống đỡ mớ hỗn độn này, dù sao là tốt hơn nhiều so với việc thừa nhận với công chúng Tô Cẩn mất tích!
Lần hoạt động phạm tội “bắt cóc” Tô Kỷ Thì này, vì để giữ bí mật, cả công ty chỉ có ba người biết. Một là lão tổng đã ra lệnh, một là người đại diện Phương Giải, còn có một chính là mãnh nam*** đã bị Tô Kỷ Thì một cưới đá chảy cả máu mũi kia.
Tô Kỷ Thì lúc này mới biết, hóa ra mãnh nam kia không phải là bảo tiêu mà là nhân tài toàn diện một thân kiêm thợ làm móng, thợ trang điểm, nhà tạo hình. Bắt đầu từ khi Tô Cận Thanh vào nghề, anh ta liền trở thành nhà tạo hình chuyên dụng của cô, còn lần này nhiệm vụ thay đổi con người cũng là do anh ta tới tiến hành.
“Chào Tô… chị Tô.” Mãnh nam nhà tạo hình người như một ngọn núi, trong tên cũng có một chữ “Sơn”, mọi người đều gọi anh ta là A Sơn.
Trong lỗ mũi A Sơn vẫn còn nhét một chút khăn giấy, một tay anh ta giữ lấy cằm Tô Kỷ Thì, tay kia thì cầm một con dao tỉa lông mày, cần thận tỉa lông mày cho Tô Kỷ thì.
Hai chị em là song sinh, ngũ quan tương đồng, duy chỉ có một khác biệt lớn nhất. Em gái là lông mày lá liễu, thanh mảnh cong cong, chóp mày nằm ở hai phần ba lông mày rồi đi xuống, lông mày hơi cong xuống, tạo thành cảm giác “vô tội” có xu hướng nhất hiện nay. Còn người chị đây, một đôi lông mày rậm hoàn toàn là dã man sinh trưởng, tà phi nhập tấn***, anh khí bừng bừng.
A Sơn đem lông mày của Tô Kỷ Thì cẩn thận cạo đi một nửa non, dùng chì kẻ mày màu nâu phác thảo ra một dáng mày mới, rồi dùng phấn vẽ lông mày tô kín phần bên trong… Chỉ mới xử lý một nơi là lông mày, Tô Kỷ Thì nhìn đã không còn hung dữ như lúc đầu nữa.
Tô Kỷ Thì bởi vì thường xuyên đi khảo sát dã ngoại, cho dù biện pháp chống nắng có làm tốt thế nào đi nữa thì cũng khó tránh khỏi bị phơi đen. Da của cô so với Tô Cận Thanh đen hơn tới hai số màu, A Sơn dùng tới gần nửa hộp phấn, không chỉ đem mặt và cổ cô che đi, thậm chí còn bao gồm chân tay cùng những phần da sẽ lộ ra ngoài đều bôi thành màu trắng nhất.
Cuối cùng, A Sơn chấm một nốt ruồi mỹ nhân ở khóe mắt cô.
— “Giống! Quá giống!!”
Phương Giải mừng rỡ.
Mày như núi xa xanh mượt, da tựa nụ hoa đào hé nở, chỉ cần Tô Kỷ Thì không nói gì, ai có thể nhìn ra hai chị em họ có gì khác biệt đây?
Lần này Tô Cẩn được chọn làm đại sứ quảng bá du lịch cho một thành phố nào đó ở bờ biển phía Tây nước Mỹ, sau khi hạ cánh sẽ xuất hiện tại hoạt động ký kết hợp đồng chính thức của họ. A Sơn đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ váy lễ phục màu đen có đai, váy dài tơ lụa tạo thành trơn mềm như nước, mềm mại ôm lấy cơ thể cô, khi bước đi dưới ánh đen phản xạ lại các loại màu sắc, đặc biệt bắt mắt.
Tuy nhiên ai cũng không ngờ được, Tô Kỷ Thì làm sao cũng không kéo được khóa váy lên!
Tô Kỷ Thì tuyệt đối không được tính là béo, cân nặng của cô trong những người bình thường thuộc về dạng gầy rồi, nhưng lượng hoạt động của cô lớn, cho nên có một thân cơ bắp thon gọn. Chiếc váy cho tiệc tối bị kẹt ở eo cô, cô dùng sức kéo — “cạch”, khóa kéo đột nhiên bị cô kéo tung ra rồi!!
Móc khóa bay theo một đường parabol, rồi lần nữa đụng vào trên cái mũi gặp nạn của A Sơn.
Tô Kỷ Thì: “…”
A Sơn lùi lại một bước, che lấy mũi: “Au.”
Phương Giải ngốc rồi, hỏi cô: “Quần áo của cô số bao nhiêu?”
Tô Kỷ Thì có chút ngại ngùng, đáp: “Ăn nhiều thì là số 4, ăn ít thì là số 2.”
Đây là size theo tiêu chuẩn của Mỹ, nếu như đổi thành tiêu chuẩn của Trung Quốc, có nghĩa là khoảng size S.
Phương Giải muốn ngất rồi: “Em cô mặc cỡ 0.”
Tô Kỷ Thì: “… Anh nhìn tôi chỗ nào giống như số 0 được?!”
Mắt thấy máy bay sắp hạ cánh rồi, trên máy bay căn bản là không có bộ đồ thứ hai có thể lấy ra đưa cho cô thay, cũng không thể để Tô Kỷ Thì mặc bộ đồ dã ngoại cũ nát của cô ấy đi gặp người hâm mộ chứ?!
Nhưng khóa kéo bộ lễ phục duy nhất bị kéo hỏng rồi, A Sơn tuy có thể dùng kim chỉ khâu lại, nhưng từ sau lưng nhìn thì dấu vết của đường khâu khá là rõ…
Đang lúc mọi người mặt ủ mày chau, Tô Kỷ Thì nhìn chằm chằm vào bộ tây phục trên người Phương Giải, bỗng nhiên mở miệng.
“Phương Giải,” Tô Kỷ Thì nói, “Cởi đồ.” (Thật bá đạo, haha, tội anh Phương, không biết kiếp trước ăn ở nào kiếp này bị chị Tô nạt cho the le the lét.)
******
Hiểu Lâm đã đứng trong gió chờ ba tiếng đồng hồ rồi. Sau lưng cô chính là tòa thị chính của thành thị ven biển này, một tiếng sau lễ ký hợp đồng đại sứ du lịch sẽ tổ chức ở đây. Hiện tại rất nhiều thành phố du lịch của nước ngoài muốn mời nghệ sĩ Trung Quốc làm “Đại sứ du lịch”. Đối với nghệ sĩ trong nước mà nói, đây là cơ hội tốt để tiến tới vũ đài quốc tế, còn đối với thành phố của nước ngoài mà nói, có thể dựa vào đó để thu hút được không ít du khách giàu có của Trung Quốc… Hợp tác hai bên cùng có lợi như vậy, ai mà không muốn chứ?
Tuy đang là mùa hè nhưng buổi tối ở thành phố ven biển vẫn là khá lạnh.
Hiểu Lâm ôm máy ảnh bảo bối của mình, chen chúc trong đám người hâm mộ hàng đầu tiên bên thảm đỏ. So với những fan hâm mộ cuồng nhiệt xung quanh, trên mặt Hiểu Lâm không nhìn ra chút hưng phấn nào cả, cô thường xuyên xem đồng hồ, lúc chán thì nghịch điện thoại.
Cô là một chị gái đứng ở tiền tuyến, chẳng qua minh tinh mà cô theo*** căn bản không phải là Tô Cẩn. Cô bám là một nhóm thần tượng nam khác, định hình đóa hoa trắng thanh thuần vô tội như Tô Cẩn này, Hiểu Lâm hoàn toàn vô cảm.
Thế nhưng không có cách nào, ai bảo Hiểu Lâm nợ bạn một ân tình, người bạn chỉ có một thỉnh cầu — “Nữ thần Tô Cẩn của tôi muốn tới thành phố XX tham gia hoạt động! Cậu không phải là du học ở đấy sao, giúp chút đi, chụp cho tôi mấy tấm ảnh đẹp của nữ thần nha!”
Do vậy, theo cách này, Hiểu Lâm bèn xuất hiện ở khu dành cho người hâm mộ gần thảm đỏ, chờ đợi “Nữ thần Tô Cẩn” kia tới.
Không biết là ai đã hô lên một câu: “Trong nhóm có tin tức rồi! Bạn tôi ở sân bay đón, đã đón được Cẩn Cẩn rồi!!”
Lập tức có người tiếp lời: “Thế nào rồi thế nào rồi, liệu có lấy được ảnh chụp cùng chữ ký của Cẩn Cẩn không?”
“…Không.” Người đầu tiên thất vọng nói, “Bạn tôi nói, Cẩn Cẩn đi rất nhanh, không hề chào hỏi với mọi người.”
Mọi người nghe thế, không hẹn mà cùng yên lặng vài giây. Đối với người hâm mộ theo đuổi ngôi sao mà nói, theo đuổi chính là một giấc mộng đẹp “Chỉ có thể mơ tưởng không thể nào đạt được”. Chẳng qua trong lòng mỗi người vẫn có một phần vạn hi vọng xa vời để ngôi sao sáng lấp lánh kia có thể rơi xuống giữa bọn họ, cho dù chỉ là lưu lại một nụ cười, một ánh mắt cũng được.
Người hâm mộ chỉ có thể vực lại tinh thần, an ủi lẫn nhau: “Chuyện này cũng không trách Cẩn Cẩn được. Khẳng định là người đại diện Phương Giải của cô ấy! Cẩn Cẩn mỗi lần định giao lưu với fan đều bị Phương Giải ngăn lại.”
“Đúng đúng đúng, khẳng định là lỗi của Phương Giải!” “Đều là lỗi của công ty quản lý!” “Cẩn Cẩn là vô tội!” “Trong lòng Cẩn Cẩn là có chúng ta!”
Hiểu Lâm nghe thế, trong lòng trào phúng, không tiếp lời. Cô đại mở ra máy ảnh DSLR của mình, kiểm tra cài đặt tham số lại lần cuối. Thành phố du lịch này không lớn, Tô Cẩn từ sân bay đi tới đây cũng chỉ đi quãng đường mất hai mươi phút, bọn họ rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy cô thôi.
“Nhưng mà, bạn tôi nói hôm nay Cẩn Cẩn cảm giác hoàn toàn không giống!!” Người fan kia lại nói, “Tôi hỏi cô ấy cụ thể là khác thế nào, cô ấy không nói, chỉ gửi qua một màn hình đầy “A a a a a a a a a a a”, thật khó hiểu.”
Cô bé vừa nói thế, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị kéo lên. Liền tới Hiểu Lâm đều ngừng lại động tác lau máy ảnh, nghiêng đầu suy ngẫm.
… Hoàn toàn khác biệt? Có thể là sự khác biệt gì nhỉ?
Tô Cẩn vào nghề đã ba năm, luôn đi theo phong cách ngọc nữ thanh thuần, loại nghi thức ký kết như hôm nay cô ta khẳng định là mặc lễ phục dự tiệc chính thức, hơi đoán là có thể đoán được ra.
Đang lúc Hiểu Lâm đang suy tư, đột nhiên có không ít nhân viên bảo an đi ra từ trong cửa lớn của tòa thị chính, cầm tay nhau làm thành một bức tường người, ngăn lại đám người hâm mộ đang kích động. Nhân viên công tác nói với họ, 5 phút nữa Tô Cẩn sẽ đến nơi!
Đây là 5 phút đồng hồ dài nhất, đồng thời cũng là 5 phút ngắn ngủi nhất.
Hiểu Lâm đã đứng tới mức lưng đau chân tê, cô mặc quần cộc áo cộc, bốn phía đều bị gió lạnh thổi cho phát lạnh, nổi lên một tầng da gà da vịt. Thế nhưng khi chiếc xe Lincoln cỡ lớn*** dừng ở đầu thảm đỏ trong tiếng hoan hô của người hâm mộ, cô vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất cầm lên máy ảnh, hai tay nâng ống kính nặng tới mấy cân, đem tiêu cự nhắm chuẩn vào cửa sau của xe.
Mười giây sau, bóng dáng người đại diện Phương Giải, trợ lý kiêm nhà tạo hình A Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Trên mặt Phương Giải mang theo một loại kích động khó hiểu cùng với khẩn trương, anh ta căng mặt, bước nhanh đi vòng tới bên cạnh của ghế ngồi phía sau xe.
Nhưng không đợi tay anh ta chạm được vào tay nắm cửa xe, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Trong giây lát, tiếng la hét đủ để xuyên thấu màn đêm của người hâm mộ cùng với tiếng đèn flash chói mắt đồng thời vang lên.
Một đôi chân trắng noãn như ngọc dẫm trên giày cao gót bước vào tầm nhìn của chúng nhân — Ngay sau đó, Tô Cẩn cúi người ra khỏi khoang xe.
Cô không biết từ lúc nào đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc vốn là dài tới eo mông bị tỉa ngắn đến vai, môi hồng của cô khẽ nhếch, dựa ở cạnh xe, đường nhìn nhàn nhạt lướt tới phía người hâm mộ hai bên thảm đỏ.
Cô giống như là đang nhìn tất cả mọi người, lại hình như là không nhìn bất cứ ai cả.
Một khắc đó, thanh âm vốn đang ồn ào đột nhiên ngừng lại. Dường như có nút tắt tiếng nào đó đã bị bấm phải, tiếng hò reo của người hâm mộ sắp ra khỏi miệng liền bị kẹt lại trong họng, hầu kết lên xuống, liền đến một âm tiết đơn giản nhất đều không thể phát ra được.
Hiểu Lâm rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại có người nói là, “Tô Cẩn cảm giác không giống”.
Mày mắt vẫn là mày mắt đó, ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng Tô Cẩn thì giống như là đã thay đổi thành một người khác từ trong ra ngoài vậy.
Nếu như nói cô của trước đây giống như là ánh trăng, vậy cô của hiện tại đã biến thành vầng mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, khiến cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Hiểu Lâm hoàn toàn là dựa vào bản năng bấm nút chụp, cả người cô đã bị đóng đinh lại rồi, cô chỉ có thể thông qua ống kính máy ảnh nho nhỏ đó để đuổi theo bóng dáng tiêu sái kia.
Giống như những gì fan đón sân bay đã nói, Tô Cẩn không tương tác chút nào với người hâm mộ. Cô đóng cửa xe lại, mắt không chớp bước lên thảm đỏ.
Cho tới lúc này, mọi người mới có sức chú ý tới tạo hình hôm nay của cô. Vì tham gia hoạt động, cô đúng là mặc một thân váy dài tơ lụa, nhưng ở ngoài váy, nhà thiết kế còn có dụng tâm khác, giúp cô phối với một chiếc áo vest tây trang oversize. Vai áo vest rộng rãi, mặc trên người cô lại không thấy lôi thôi mà lại có cảm giác retro (phục cổ). Eo cô dùng một chiếc đai da màu nâu thắt chặt, làm hiện lên đường cong cơ thể.
Vốn là váy dài nữ tính, dưới sự thêm thắt của áo vest và đôi môi đỏ liền có thêm ba phần gợi cảm cùng anh khí.
Cô từ trước đến nay đều rất gần gũi, thường xuyên chụp hình cùng fan, ký tên cho họ. Nhưng hôm nay cô căn bản là không để ý tới người hâm mộ giống như đang ngậm loa gào thét ở hai bên thảm đỏ, ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.
Rõ ràng là Tô Cẩn đi giày cao gót, dáng người cũng không đến một mét bảy lăm, còn Phương Giải, A Sơn đều là những người đàn ông cao hơn một mét tám, nhưng lại bị bức tới chạy chậm theo bước chân cô cả quãng đường.
Vào giờ khắc này, Hiểu Lâm cảm thấy, cả người cô từ trên xuống dưới bộ phận duy nhất có thể hoạt động, chỉ còn lại ngón tay bấm cửa chớp (nút chụp ảnh á) mà thôi. Cô giống như là trúng phải ma pháp biến thành người gỗ vậy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đang cất bước kia, ngày càng tiến tới gần mình, ngày càng gần, gần tới mức…
— “A!”
Hiểu Lâm không nhớ được, tất cả mọi thứ phát sinh như thế nào. Hình như có một fan kích động nào đó đẩy cô một cái, khiến cho người đang ôm máy ảnh là cô mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã xuống đất rồi.
Thế nhưng đúng vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, bóng dàng người vừa mới lướt qua trước mặt cô đột nhiên xoay người quay lại, đưa tay ra đỡ lấy cô đã gần như là ngã xuống!
Máy ảnh nặng nề đập vào vai Tô Cẩn, lông mày Tô Cẩn hơi chau lại, nhưng không hề trách Hiểu Lâm, mà nói: “Cẩn thận.”
Đây là câu đầu tiên mà cô nói trên thảm đỏ hôm nay.
Tô Cẩn đem Hiểu Lâm bị trẹo chân giao cho bảo an, sau đó lại tiếp tục cất bước hướng tới phía trước.
Hiểu Lâm ôm máy ảnh, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của cô ở xa xa, không quan tâm tới ánh mắt đố kỵ của người hâm mộ khác, cả linh hồn cũng giống như đã rời khỏi đỉnh đầu, biến thành vô số bong bóng màu hồng, phiêu đãng trong không khí. — Mẹ ơi!!! Con muốn “đeo” cô ấy cả đời!!!!!!!!!! (:)))))) mẹ ơi con buồn cười quá)
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Thế mà đã 3 chương rồi nam chính còn chưa lên sàn 2333, màn sau nam chính tuyệt đối sẽ lên sàn nha!
Hôm nay vẫn là tất cả comment đều tặng hồng bao nha!!! Tặng cùng với chương hôm qua, buổi tối sẽ tặng thêm!!!.
~~~0o0~~~
***Mãnh nam: Người đàn ông hung dữ, cơ bắp.
***Tà phi nhập tấn: Lông mày dạng lưỡi mác, xếch đuôi. Ta chả biết dùng cách tả nào cho nó văn vẻ, vác nguyên Hán Việt vào cho lành.
Tạo hình Đông Phương Bất Bại của Lâm Thanh Hà chính là ví dụ điển hình.
Gửi mấy cái ảnh cho các đồng chí tự ảo.
***Theo: nguyên văn là “Cẩu” trong cẩu tải, paparazi, dịch thành theo dõi, đeo bám, săn đón gì đó đều được.
***Xe Lincoln cỡ lớn hay cũng có người gọi là SUV ý, hoặc là Lincoln Extended.
Lincoln là một hãng xe của Mỹ. Thực ra dòng này rất nhiều bản, năm 2018 hiện có mẫu mới nhất là Lincoln Navigator 2018, có loại Extended và dòng cao cấp hơn là Black Label L. Giá bán cho phiên bản tiêu chuẩn sẽ bắt đầu từ 73.250 USD, phiên bản Extended trục cơ sở kéo dài sẽ có giá bắt đầu từ 80.750 USD. Trong khi bản cao cấp Black Label L sẽ có giá cao hơn và ở mức 94.900 USD với một số trang bị khác biệt như ốp gỗ cao cấp, thảm sàn da lộn, hệ thống Camera 360 độ, gói công nghệ với bộ điều khiển hành trình thích ứng, hệ thống âm thanh 20 loa Stereo và hệ thống dẫn đường và giá cao nhất cho mẫu xe này có thể lên đến 104.595 USD.
“… Cảm ơn nha, ba bước mà thôi.”
******
Khí tràng của Tô Kỷ Thì toàn bộ thể hiện ra, đi bước lớn tới ngồi lên sô pha, hai chân vắt chéo, ra lệnh: “Qua đây, trang điểm cho tôi.”
Phương Giải tuy không rõ vì sao cô lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nhưng Tô Kỷ Thì có thể giúp chống đỡ mớ hỗn độn này, dù sao là tốt hơn nhiều so với việc thừa nhận với công chúng Tô Cẩn mất tích!
Lần hoạt động phạm tội “bắt cóc” Tô Kỷ Thì này, vì để giữ bí mật, cả công ty chỉ có ba người biết. Một là lão tổng đã ra lệnh, một là người đại diện Phương Giải, còn có một chính là mãnh nam*** đã bị Tô Kỷ Thì một cưới đá chảy cả máu mũi kia.
Tô Kỷ Thì lúc này mới biết, hóa ra mãnh nam kia không phải là bảo tiêu mà là nhân tài toàn diện một thân kiêm thợ làm móng, thợ trang điểm, nhà tạo hình. Bắt đầu từ khi Tô Cận Thanh vào nghề, anh ta liền trở thành nhà tạo hình chuyên dụng của cô, còn lần này nhiệm vụ thay đổi con người cũng là do anh ta tới tiến hành.
“Chào Tô… chị Tô.” Mãnh nam nhà tạo hình người như một ngọn núi, trong tên cũng có một chữ “Sơn”, mọi người đều gọi anh ta là A Sơn.
Trong lỗ mũi A Sơn vẫn còn nhét một chút khăn giấy, một tay anh ta giữ lấy cằm Tô Kỷ Thì, tay kia thì cầm một con dao tỉa lông mày, cần thận tỉa lông mày cho Tô Kỷ thì.
Hai chị em là song sinh, ngũ quan tương đồng, duy chỉ có một khác biệt lớn nhất. Em gái là lông mày lá liễu, thanh mảnh cong cong, chóp mày nằm ở hai phần ba lông mày rồi đi xuống, lông mày hơi cong xuống, tạo thành cảm giác “vô tội” có xu hướng nhất hiện nay. Còn người chị đây, một đôi lông mày rậm hoàn toàn là dã man sinh trưởng, tà phi nhập tấn***, anh khí bừng bừng.
A Sơn đem lông mày của Tô Kỷ Thì cẩn thận cạo đi một nửa non, dùng chì kẻ mày màu nâu phác thảo ra một dáng mày mới, rồi dùng phấn vẽ lông mày tô kín phần bên trong… Chỉ mới xử lý một nơi là lông mày, Tô Kỷ Thì nhìn đã không còn hung dữ như lúc đầu nữa.
Tô Kỷ Thì bởi vì thường xuyên đi khảo sát dã ngoại, cho dù biện pháp chống nắng có làm tốt thế nào đi nữa thì cũng khó tránh khỏi bị phơi đen. Da của cô so với Tô Cận Thanh đen hơn tới hai số màu, A Sơn dùng tới gần nửa hộp phấn, không chỉ đem mặt và cổ cô che đi, thậm chí còn bao gồm chân tay cùng những phần da sẽ lộ ra ngoài đều bôi thành màu trắng nhất.
Cuối cùng, A Sơn chấm một nốt ruồi mỹ nhân ở khóe mắt cô.
— “Giống! Quá giống!!”
Phương Giải mừng rỡ.
Mày như núi xa xanh mượt, da tựa nụ hoa đào hé nở, chỉ cần Tô Kỷ Thì không nói gì, ai có thể nhìn ra hai chị em họ có gì khác biệt đây?
Lần này Tô Cẩn được chọn làm đại sứ quảng bá du lịch cho một thành phố nào đó ở bờ biển phía Tây nước Mỹ, sau khi hạ cánh sẽ xuất hiện tại hoạt động ký kết hợp đồng chính thức của họ. A Sơn đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ váy lễ phục màu đen có đai, váy dài tơ lụa tạo thành trơn mềm như nước, mềm mại ôm lấy cơ thể cô, khi bước đi dưới ánh đen phản xạ lại các loại màu sắc, đặc biệt bắt mắt.
Tuy nhiên ai cũng không ngờ được, Tô Kỷ Thì làm sao cũng không kéo được khóa váy lên!
Tô Kỷ Thì tuyệt đối không được tính là béo, cân nặng của cô trong những người bình thường thuộc về dạng gầy rồi, nhưng lượng hoạt động của cô lớn, cho nên có một thân cơ bắp thon gọn. Chiếc váy cho tiệc tối bị kẹt ở eo cô, cô dùng sức kéo — “cạch”, khóa kéo đột nhiên bị cô kéo tung ra rồi!!
Móc khóa bay theo một đường parabol, rồi lần nữa đụng vào trên cái mũi gặp nạn của A Sơn.
Tô Kỷ Thì: “…”
A Sơn lùi lại một bước, che lấy mũi: “Au.”
Phương Giải ngốc rồi, hỏi cô: “Quần áo của cô số bao nhiêu?”
Tô Kỷ Thì có chút ngại ngùng, đáp: “Ăn nhiều thì là số 4, ăn ít thì là số 2.”
Đây là size theo tiêu chuẩn của Mỹ, nếu như đổi thành tiêu chuẩn của Trung Quốc, có nghĩa là khoảng size S.
Phương Giải muốn ngất rồi: “Em cô mặc cỡ 0.”
Tô Kỷ Thì: “… Anh nhìn tôi chỗ nào giống như số 0 được?!”
Mắt thấy máy bay sắp hạ cánh rồi, trên máy bay căn bản là không có bộ đồ thứ hai có thể lấy ra đưa cho cô thay, cũng không thể để Tô Kỷ Thì mặc bộ đồ dã ngoại cũ nát của cô ấy đi gặp người hâm mộ chứ?!
Nhưng khóa kéo bộ lễ phục duy nhất bị kéo hỏng rồi, A Sơn tuy có thể dùng kim chỉ khâu lại, nhưng từ sau lưng nhìn thì dấu vết của đường khâu khá là rõ…
Đang lúc mọi người mặt ủ mày chau, Tô Kỷ Thì nhìn chằm chằm vào bộ tây phục trên người Phương Giải, bỗng nhiên mở miệng.
“Phương Giải,” Tô Kỷ Thì nói, “Cởi đồ.” (Thật bá đạo, haha, tội anh Phương, không biết kiếp trước ăn ở nào kiếp này bị chị Tô nạt cho the le the lét.)
******
Hiểu Lâm đã đứng trong gió chờ ba tiếng đồng hồ rồi. Sau lưng cô chính là tòa thị chính của thành thị ven biển này, một tiếng sau lễ ký hợp đồng đại sứ du lịch sẽ tổ chức ở đây. Hiện tại rất nhiều thành phố du lịch của nước ngoài muốn mời nghệ sĩ Trung Quốc làm “Đại sứ du lịch”. Đối với nghệ sĩ trong nước mà nói, đây là cơ hội tốt để tiến tới vũ đài quốc tế, còn đối với thành phố của nước ngoài mà nói, có thể dựa vào đó để thu hút được không ít du khách giàu có của Trung Quốc… Hợp tác hai bên cùng có lợi như vậy, ai mà không muốn chứ?
Tuy đang là mùa hè nhưng buổi tối ở thành phố ven biển vẫn là khá lạnh.
Hiểu Lâm ôm máy ảnh bảo bối của mình, chen chúc trong đám người hâm mộ hàng đầu tiên bên thảm đỏ. So với những fan hâm mộ cuồng nhiệt xung quanh, trên mặt Hiểu Lâm không nhìn ra chút hưng phấn nào cả, cô thường xuyên xem đồng hồ, lúc chán thì nghịch điện thoại.
Cô là một chị gái đứng ở tiền tuyến, chẳng qua minh tinh mà cô theo*** căn bản không phải là Tô Cẩn. Cô bám là một nhóm thần tượng nam khác, định hình đóa hoa trắng thanh thuần vô tội như Tô Cẩn này, Hiểu Lâm hoàn toàn vô cảm.
Thế nhưng không có cách nào, ai bảo Hiểu Lâm nợ bạn một ân tình, người bạn chỉ có một thỉnh cầu — “Nữ thần Tô Cẩn của tôi muốn tới thành phố XX tham gia hoạt động! Cậu không phải là du học ở đấy sao, giúp chút đi, chụp cho tôi mấy tấm ảnh đẹp của nữ thần nha!”
Do vậy, theo cách này, Hiểu Lâm bèn xuất hiện ở khu dành cho người hâm mộ gần thảm đỏ, chờ đợi “Nữ thần Tô Cẩn” kia tới.
Không biết là ai đã hô lên một câu: “Trong nhóm có tin tức rồi! Bạn tôi ở sân bay đón, đã đón được Cẩn Cẩn rồi!!”
Lập tức có người tiếp lời: “Thế nào rồi thế nào rồi, liệu có lấy được ảnh chụp cùng chữ ký của Cẩn Cẩn không?”
“…Không.” Người đầu tiên thất vọng nói, “Bạn tôi nói, Cẩn Cẩn đi rất nhanh, không hề chào hỏi với mọi người.”
Mọi người nghe thế, không hẹn mà cùng yên lặng vài giây. Đối với người hâm mộ theo đuổi ngôi sao mà nói, theo đuổi chính là một giấc mộng đẹp “Chỉ có thể mơ tưởng không thể nào đạt được”. Chẳng qua trong lòng mỗi người vẫn có một phần vạn hi vọng xa vời để ngôi sao sáng lấp lánh kia có thể rơi xuống giữa bọn họ, cho dù chỉ là lưu lại một nụ cười, một ánh mắt cũng được.
Người hâm mộ chỉ có thể vực lại tinh thần, an ủi lẫn nhau: “Chuyện này cũng không trách Cẩn Cẩn được. Khẳng định là người đại diện Phương Giải của cô ấy! Cẩn Cẩn mỗi lần định giao lưu với fan đều bị Phương Giải ngăn lại.”
“Đúng đúng đúng, khẳng định là lỗi của Phương Giải!” “Đều là lỗi của công ty quản lý!” “Cẩn Cẩn là vô tội!” “Trong lòng Cẩn Cẩn là có chúng ta!”
Hiểu Lâm nghe thế, trong lòng trào phúng, không tiếp lời. Cô đại mở ra máy ảnh DSLR của mình, kiểm tra cài đặt tham số lại lần cuối. Thành phố du lịch này không lớn, Tô Cẩn từ sân bay đi tới đây cũng chỉ đi quãng đường mất hai mươi phút, bọn họ rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy cô thôi.
“Nhưng mà, bạn tôi nói hôm nay Cẩn Cẩn cảm giác hoàn toàn không giống!!” Người fan kia lại nói, “Tôi hỏi cô ấy cụ thể là khác thế nào, cô ấy không nói, chỉ gửi qua một màn hình đầy “A a a a a a a a a a a”, thật khó hiểu.”
Cô bé vừa nói thế, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị kéo lên. Liền tới Hiểu Lâm đều ngừng lại động tác lau máy ảnh, nghiêng đầu suy ngẫm.
… Hoàn toàn khác biệt? Có thể là sự khác biệt gì nhỉ?
Tô Cẩn vào nghề đã ba năm, luôn đi theo phong cách ngọc nữ thanh thuần, loại nghi thức ký kết như hôm nay cô ta khẳng định là mặc lễ phục dự tiệc chính thức, hơi đoán là có thể đoán được ra.
Đang lúc Hiểu Lâm đang suy tư, đột nhiên có không ít nhân viên bảo an đi ra từ trong cửa lớn của tòa thị chính, cầm tay nhau làm thành một bức tường người, ngăn lại đám người hâm mộ đang kích động. Nhân viên công tác nói với họ, 5 phút nữa Tô Cẩn sẽ đến nơi!
Đây là 5 phút đồng hồ dài nhất, đồng thời cũng là 5 phút ngắn ngủi nhất.
Hiểu Lâm đã đứng tới mức lưng đau chân tê, cô mặc quần cộc áo cộc, bốn phía đều bị gió lạnh thổi cho phát lạnh, nổi lên một tầng da gà da vịt. Thế nhưng khi chiếc xe Lincoln cỡ lớn*** dừng ở đầu thảm đỏ trong tiếng hoan hô của người hâm mộ, cô vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất cầm lên máy ảnh, hai tay nâng ống kính nặng tới mấy cân, đem tiêu cự nhắm chuẩn vào cửa sau của xe.
Mười giây sau, bóng dáng người đại diện Phương Giải, trợ lý kiêm nhà tạo hình A Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Trên mặt Phương Giải mang theo một loại kích động khó hiểu cùng với khẩn trương, anh ta căng mặt, bước nhanh đi vòng tới bên cạnh của ghế ngồi phía sau xe.
Nhưng không đợi tay anh ta chạm được vào tay nắm cửa xe, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Trong giây lát, tiếng la hét đủ để xuyên thấu màn đêm của người hâm mộ cùng với tiếng đèn flash chói mắt đồng thời vang lên.
Một đôi chân trắng noãn như ngọc dẫm trên giày cao gót bước vào tầm nhìn của chúng nhân — Ngay sau đó, Tô Cẩn cúi người ra khỏi khoang xe.
Cô không biết từ lúc nào đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc vốn là dài tới eo mông bị tỉa ngắn đến vai, môi hồng của cô khẽ nhếch, dựa ở cạnh xe, đường nhìn nhàn nhạt lướt tới phía người hâm mộ hai bên thảm đỏ.
Cô giống như là đang nhìn tất cả mọi người, lại hình như là không nhìn bất cứ ai cả.
Một khắc đó, thanh âm vốn đang ồn ào đột nhiên ngừng lại. Dường như có nút tắt tiếng nào đó đã bị bấm phải, tiếng hò reo của người hâm mộ sắp ra khỏi miệng liền bị kẹt lại trong họng, hầu kết lên xuống, liền đến một âm tiết đơn giản nhất đều không thể phát ra được.
Hiểu Lâm rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại có người nói là, “Tô Cẩn cảm giác không giống”.
Mày mắt vẫn là mày mắt đó, ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng Tô Cẩn thì giống như là đã thay đổi thành một người khác từ trong ra ngoài vậy.
Nếu như nói cô của trước đây giống như là ánh trăng, vậy cô của hiện tại đã biến thành vầng mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, khiến cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Hiểu Lâm hoàn toàn là dựa vào bản năng bấm nút chụp, cả người cô đã bị đóng đinh lại rồi, cô chỉ có thể thông qua ống kính máy ảnh nho nhỏ đó để đuổi theo bóng dáng tiêu sái kia.
Giống như những gì fan đón sân bay đã nói, Tô Cẩn không tương tác chút nào với người hâm mộ. Cô đóng cửa xe lại, mắt không chớp bước lên thảm đỏ.
Cho tới lúc này, mọi người mới có sức chú ý tới tạo hình hôm nay của cô. Vì tham gia hoạt động, cô đúng là mặc một thân váy dài tơ lụa, nhưng ở ngoài váy, nhà thiết kế còn có dụng tâm khác, giúp cô phối với một chiếc áo vest tây trang oversize. Vai áo vest rộng rãi, mặc trên người cô lại không thấy lôi thôi mà lại có cảm giác retro (phục cổ). Eo cô dùng một chiếc đai da màu nâu thắt chặt, làm hiện lên đường cong cơ thể.
Vốn là váy dài nữ tính, dưới sự thêm thắt của áo vest và đôi môi đỏ liền có thêm ba phần gợi cảm cùng anh khí.
Cô từ trước đến nay đều rất gần gũi, thường xuyên chụp hình cùng fan, ký tên cho họ. Nhưng hôm nay cô căn bản là không để ý tới người hâm mộ giống như đang ngậm loa gào thét ở hai bên thảm đỏ, ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.
Rõ ràng là Tô Cẩn đi giày cao gót, dáng người cũng không đến một mét bảy lăm, còn Phương Giải, A Sơn đều là những người đàn ông cao hơn một mét tám, nhưng lại bị bức tới chạy chậm theo bước chân cô cả quãng đường.
Vào giờ khắc này, Hiểu Lâm cảm thấy, cả người cô từ trên xuống dưới bộ phận duy nhất có thể hoạt động, chỉ còn lại ngón tay bấm cửa chớp (nút chụp ảnh á) mà thôi. Cô giống như là trúng phải ma pháp biến thành người gỗ vậy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đang cất bước kia, ngày càng tiến tới gần mình, ngày càng gần, gần tới mức…
— “A!”
Hiểu Lâm không nhớ được, tất cả mọi thứ phát sinh như thế nào. Hình như có một fan kích động nào đó đẩy cô một cái, khiến cho người đang ôm máy ảnh là cô mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã xuống đất rồi.
Thế nhưng đúng vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, bóng dàng người vừa mới lướt qua trước mặt cô đột nhiên xoay người quay lại, đưa tay ra đỡ lấy cô đã gần như là ngã xuống!
Máy ảnh nặng nề đập vào vai Tô Cẩn, lông mày Tô Cẩn hơi chau lại, nhưng không hề trách Hiểu Lâm, mà nói: “Cẩn thận.”
Đây là câu đầu tiên mà cô nói trên thảm đỏ hôm nay.
Tô Cẩn đem Hiểu Lâm bị trẹo chân giao cho bảo an, sau đó lại tiếp tục cất bước hướng tới phía trước.
Hiểu Lâm ôm máy ảnh, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của cô ở xa xa, không quan tâm tới ánh mắt đố kỵ của người hâm mộ khác, cả linh hồn cũng giống như đã rời khỏi đỉnh đầu, biến thành vô số bong bóng màu hồng, phiêu đãng trong không khí. — Mẹ ơi!!! Con muốn “đeo” cô ấy cả đời!!!!!!!!!! (:)))))) mẹ ơi con buồn cười quá)
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Thế mà đã 3 chương rồi nam chính còn chưa lên sàn 2333, màn sau nam chính tuyệt đối sẽ lên sàn nha!
Hôm nay vẫn là tất cả comment đều tặng hồng bao nha!!! Tặng cùng với chương hôm qua, buổi tối sẽ tặng thêm!!!.
~~~0o0~~~
***Mãnh nam: Người đàn ông hung dữ, cơ bắp.
***Tà phi nhập tấn: Lông mày dạng lưỡi mác, xếch đuôi. Ta chả biết dùng cách tả nào cho nó văn vẻ, vác nguyên Hán Việt vào cho lành.
Tạo hình Đông Phương Bất Bại của Lâm Thanh Hà chính là ví dụ điển hình.
Gửi mấy cái ảnh cho các đồng chí tự ảo.
***Theo: nguyên văn là “Cẩu” trong cẩu tải, paparazi, dịch thành theo dõi, đeo bám, săn đón gì đó đều được.
***Xe Lincoln cỡ lớn hay cũng có người gọi là SUV ý, hoặc là Lincoln Extended.
Lincoln là một hãng xe của Mỹ. Thực ra dòng này rất nhiều bản, năm 2018 hiện có mẫu mới nhất là Lincoln Navigator 2018, có loại Extended và dòng cao cấp hơn là Black Label L. Giá bán cho phiên bản tiêu chuẩn sẽ bắt đầu từ 73.250 USD, phiên bản Extended trục cơ sở kéo dài sẽ có giá bắt đầu từ 80.750 USD. Trong khi bản cao cấp Black Label L sẽ có giá cao hơn và ở mức 94.900 USD với một số trang bị khác biệt như ốp gỗ cao cấp, thảm sàn da lộn, hệ thống Camera 360 độ, gói công nghệ với bộ điều khiển hành trình thích ứng, hệ thống âm thanh 20 loa Stereo và hệ thống dẫn đường và giá cao nhất cho mẫu xe này có thể lên đến 104.595 USD.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.