Chương 18: Sự cố đêm khuya
Mạc Lý
07/04/2020
Chẳng lẽ Phương Giải cho rằng, chỉ
với một chương trình giải trí kiểu dã ngoại sinh tồn có thể mang theo
búa liền có thể thu hút Tô Kỷ Thì tham gia sao? —
— Anh ta vẫn là đoán đúng, Tô Kỷ Thì không nói thêm gì khác, lập tức bắt đầu thu thập hành trang, hận không thể ngay hôm sau bay tới hiện trường quay tiết mục.
Trời biết được, cô tuy chỉ ở cái đoàn làm phim rách nát này có 4 ngày, nhưng cô thực là không thể chịu nổi nữa. Cô mỗi thời mỗi khắc lo lắng diễn xuất có hạn đã đành, cái chính là phải đối mặt với Chu Tinh khiến người ta ghê tởm kia, mỗi khi nhìn thêm cô ta một cái, nộ khí trong lòng Tô Kỷ Thì lại tăng thêm một phần, cứ tiếp tục như thế, cô không đảm bảo ngày nào đó sẽ tìm một góc khuất không có máy quay, đập vỡ kính xe bảo mẫu của Chu Tinh mất.
Cô Chu Tinh này đã quen mượn gió bẻ măng. Nhớ tới lúc trước, cô ta cho rằng Tô Cẩn bị kim chủ bỏ rơi, liền vội vàng nhảy ra trước mặt Tô Cẩn diễu võ dương oai; kết quả chiều hôm đó Mục Hưu Luân liền tới “thăm”, Chu Tinh lập tức đổi chiều gió, bắt đầu la liếm với cô.
Dùng lời của Tiểu Hà để nói thì — Nghề chính của Chu Tinh không phải là diễn viên, hẳn là ôm đùi mới đúng.
Nữ chính cùng nữ phụ trong phim tương tác rất nhiều, sau khi hết cảnh, chỉ cần cô ta có thời gian liền chạy tới phía Tô Kỷ Thì. Mỗi ngày lúc Tô Kỷ Thì đến và rời khỏi phim trường, Chu Tinh đều sẽ chạy qua chào hỏi, đến bữa trưa cô ta cũng để trợ lý của mình làm thêm một phần ăn dinh dưỡng, không cần biết Tô Kỷ Thì có cần hay không đều chủ động đưa tới trước mặt cô.
Vì khung cảnh đều nằm trong trường, đi tới đi lui đều có không ít sinh viên vây xem. Bất tri bất giác liền để cho quần chúng vây xem thấy được “tương tác” hết sức bình thường như vậy giữa hai người họ, còn cho rằng hai người quan hệ cá nhân rất tốt cơ, nhanh chóng quay chụp lại, đăng lên Weibo, không ngừng khen ngợi hai người họ “tỷ muội tình thâm”.
Tô Kỷ Thì: “…” Còn tỷ muội nữa, Tô Kỷ Thì cô chỉ có một người chị em thôi nhá!
Cô vừa nghĩ tới nụ cười giả tạo của đối phương liền cảm thấy phản cảm, vì thế, lúc cô nghe được có chương trình giải trí mời cô thì hận không thể lập tức kết thúc quay phim, bay tới nơi rừng sâu núi thẳm ở ba tháng cho lành.
Phương Giải vội vàng đè cái tay cầm túi của cô: “Chị Tô! Chị Tô chị đừng gấp! Đây chỉ là một hạng mục mời sơ bộ, chúng ta bên này đồng ý rồi nhưng tổ chương trình bọn họ còn phải liên hệ khách mời khác nữa, chờ đều thỏa thuận xong mới định thời gian, trước sau ít nhất cũng phải ba tuần.”
Tô Kỷ Thì: “Vì sao phải mời khách mời khác?”
Phương Giải: “Đương nhiên là vì để tiết mục đặc sắc và hay hơn rồi, nếu như chỉ có một ngôi sao, không phải là không có tính phổ biến, tính tương tác và tính cạnh tranh sao?”
Tô Kỷ Thì than thở: “Nhưng “Hoang dã sinh tồn” không phải là chỉ có một vị khác mời là Bayer sao?”
“Tổ tông! Đây là chương trình ‘tương tự’! Có bao giờ thấy đem một thần tượng nhảy dù vào rừng mưa nhiệt đới đâu chứ! Chương trình này tôi đã xem qua, một tổ khách mời ít nhất có sáu người, mỗi người sau lưng có hai người quay phim đi theo, còn có tổ kế hoạch, đạo diễn, thu thanh, bác sĩ, nhân viên khác, cứ cho là khách mời không dẫn theo trợ lý, đoàn đội này tối thiểu cũng phải có 30 người.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “……”
Tô Kỷ Thì: “………”
Sự giả tạo trong giới giải trí thật là nghiêm trọng.
Sách! Ba chục người lập đội du xuân — này nào phải là dã ngoại sinh tồn gì, đây là Khoái lạc đại bản doanh*** thì có.
******
Cần nói cũng đã nói rồi, Phương Giải rốt cuộc khuyên được Tô Kỷ Thì quay lại đoàn làm phim.
Phần truyện này phát sinh vào lúc điện ảnh tới gần hồi kết: Nữ chính từ từ cảm nhận được “bút ký tình yêu” đem tới cho bản thân vô số chỗ tốt, quyết định đem tên của nam khôi trường viết lên bút ký. Dưới tác dụng của bút ký, nam khôi trường quả nhiên yêu nữ chính, nhưng bút ký có giới hạn, chờ đến khi tới hạn, tình yêu của nam khôi trường với nữ chính cũng biến mất. Nữ chính trang điểm lộng lẫy đi hẹn hò với cậu ta, kết quả nghe được tin cậu ta muốn chia tay, cô vừa khóc vừa đi trên đường, suýt chút nữa bị xe máy đâm trúng — thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, có một người kéo cô lại, cô ngẩng đầu, vừa nhìn thì ngoài ý muốn phát hiện ra người cứu cô lại là nữ phụ!
Phần cảnh đêm này không quay tại khu trường đại học mà chọn khu thương mại nào đó ở vành đai 4.
Đoàn làm phim đã chào hỏi trước với thành ủy bên kia, nộp phí thuê đường đắt đỏ theo quy định mới thuê được ngã tư này.
Tô Kỷ Thì lần trước về nước đã là chuyện của mười năm trước, lúc đó, nơi này vẫn là một khu nhà cấp bốn chờ phá dỡ, nào ngờ mười năm qua đi lại thay đổi lớn như vậy, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, đỉnh tòa nhà thương mại treo biển quảng cáo, có mấy cái đều in mặt Tô Cẩn.
Trở về nước không tới một tháng, bất tri bất giác, Tô Kỷ Thì đã quen với việc nhìn thấy gương mặt của “mình” trên ti vi, tạp chí, quảng cáo ngoài trời. Cô và Tô Cận Thanh có gương mặt giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chính là khóe mắt Cận Thanh có một nốt ruồi lệ*** nho nhỏ. Tuy Cận Thanh tính tình yếu đuối nhưng nó không thích khóc, nốt ruồi lệ đó giống như một cánh hoa đào trên mặt hồ nước, tô điểm cho nụ cười của con bé.
“Cận Thanh…” Cô ngẩng đầu nhìn lên biển quảng cáo trên tòa nhà, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Em rốt cuộc là đã đi đâu?”
“Chị Tô? Chị Tô!” Tiểu Hà đưa tay khua khua trước mặt cô.
Tô Kỷ Thì quay đầu lại nhìn cô: “Sao thế?”
Tiểu Hà: “Đây là trang phục của cảnh đầu tiên, đoàn làm phim còn đang lắp thiết bị, chúng ta thay trang phục trước đi.”
“Được.”
Mùa hè trời tối muộn, khu thương mại lại là khu vực tắc đường nặng, cho tới mười giờ tối, người ở khu vực này mới được sơ tán xong. Đội quay phim vội vàng lắp đường chạy máy quay, người khác cũng bận rộn với công việc của mình, điều chỉnh thiết bị khác nhau. Ở góc đường, hai mươi mấy người diễn viên quần chúng dựa vào bên đường ngủ bù, tối nay khẳng định quay thâu đêm, bọn họ có thể vụng trộm lười biếng thì sẽ làm, tranh thủ thời gian ngủ bù.
Tô Kỷ Thì leo lên xe bảo mẫu, rất nhanh thay xong trang phục. Quần áo hôm nay là áo T-shirt tay dơi phối với quần bò ngắn màu đen, chân đi một đôi giày thể thao, đôi chân dài lộ hoàn toàn trong ống kính. Hai chân Tô Kỷ Thì vừa dài vừa thẳng, cơ bắp săn chắc, đường nét duy mỹ, đáng tiếc, vấn đề duy nhất là màu da hơi đen, ai bảo cô thường xuyên thám hiểm dã ngoại, cho dù toàn thân trên dưới đã làm tốt việc chống nắng nhưng ánh nắng chói chang vẫn có thể xuyên qua lớp vải ngăn cách để chiếu lên da.
A Sơn đem một hộp phấn ném cho Tiểu Hà, hai người hợp tác với nhau, đem tất cả phần da lộ ra ngoài của Tô Kỷ Thì phủ lên một tầng phấn, che đi làn da ngăm đen của cô.
Tiểu Hà vừa đánh phấn vừa lèm bèm: “Chị Tô, trước đây em đã muốn hỏi rồi, chị tới Mỹ tham gia hoạt động có mấy ngày, sao bỗng dưng lại phơi đen thế? Cũng đã một tháng rồi, vẫn chưa dưỡng lại được!”
Tô Kỷ Thì không lên tiếng, A Sơn cũng giả điếc.
Qua một lúc lâu, Phương Giải cũng tiến vào, anh ta thấy ba người đang bận, vội giục: “Mấy người tranh thủ nhanh chút, bên ngoài thiết bị đều điều chỉnh xong rồi, Chu Tinh cũng vào chỗ rồi, chỉ thiếu chị thôi, đừng để người ta nắm được chứng cớ nói chị giở trò ngôi sao.”
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy phía đoàn làm phim truyền tới một trận tiếng ốn ào —
— “Tám mươi nghìn tệ? Không thể nào, các anh đây là sư tử ngoạm.”
— “Sếp, anh cũng nhìn xem chúng tôi ở đây có bao nhiêu anh em, nhiều cái miệng cần ăn như vậy!”
— “Anh Ngũ, thế này đi, tôi cho con số này, coi như mời anh ăn một bữa thế nào?”
— “Đây mới được mấy đồng? Chỉ chút mưa bụi này liền muốn đuổi bọn này đi? Người đâu, đem gia hỏa này giữ lấy!”
— “Các anh, các anh muốn làm gì? Chúng tôi lúc nào cũng có thể báo cảnh sát!”
— “Báo cảnh sát, báo đi! Bọn này là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cũng không đánh người, cũng không đập đồ của ông. Đường lớn tận trời anh đây đi, mấy ông chỉ thuê một đoạn này, những chỗ khác trên đường là chỗ công cộng! Bọn này là dân chúng bình thường muốn làm gì trên đường còn không đến lượt mấy người chứ?”
— “Nhưng các anh cũng…”
Lời của phó đạo diễn còn chưa hết, thần khúc có thể nói là đinh tai nhức óc liền vang lên khắp phim trường.
“Để anh tặng em 99 đóa hoa hồng!”
Thần khúc đó có hiệu quả tẩy não mạnh mẽ, hơn nữa lại là dùng loa công suất lớn tiến hành phát, Tô Kỷ Thì nào đã được nghe ở đâu loại bài hát quê mùa như thế này, nhất thời bị nhịp điệu quỷ dị lại tuyệt vời này dẫn lối.
Không chỉ có cô, 3 người khác trong xe bảo mẫu đều vô thức che tai, không muốn để thần khúc tấn công vào thần kinh yếu đuối của họ.
Phương Giải một bên tìm đồ nhét tai một bên tức giận mắng: “Thật sự là đến đâu cũng có đám châu chấu này, mấy gia hỏa lòng tham không đáy!”
A Sơn và Tiểu Hà bên cạnh cũng gật đầu theo, nhìn bộ dạng có vẻ chuyện này đối với họ mà nói đã là chuyện nhỏ nhìn mãi thành quen rồi.
Nhưng bọn họ từng thấy, Tô Kỷ Thì thì chưa.
Tô Kỷ Thì kéo Phương Giải, cau mày hỏi: “Đám người này làm gì vậy? Phát bài hát âm thanh lớn như vậy, lát nữa còn quay thế nào?”
“Mục đích của họ chính là để làm nhiễu quá trình quay của đoàn!” Qua giải thích của Phương Giải, Tô Kỷ Thì rốt cuộc hiểu rõ được chân tướng của sự việc.
Hóa ra, bọn họ gặp phải tình huống mà đoàn phim ngoại cảnh thường gặp nhất — cướp đường.
Không sai, chính là cướp đường.
Khi đoàn làm phim quay cảnh đêm bên ngoài cần thuê trước địa điểm. Phí thuê địa điểm rất cao, nếu như lại thêm vào chi phí nhân công một ngày, thù lao diễn viên, các loại hao tổn khác, một buổi tối này chi ra có thể nói chính là con số thiên văn.
Mà nhưng nhóm lưu manh chặn đường cướp này sẽ nhằm đúng lúc này tới đoàn làm phim làm khó. Nếu như đoàn không đồng ý, chúng sẽ kiếm chuyện, có lúc là loa to phát nhạc, có lúc là dùng đèn laze chiếu diễn viên, cực kỳ vô lại.
Loại bang nhóm này thậm chí đến xã hội đen đều không làm gì được, chỉ có thể coi như là một đám thổ phỉ không theo đường lối nào mà thôi. Nhưng lại chính đám thổ phỉ như bọ chét này lại có thể dính lấy họ không thôi, hút máu đoàn làm phim.
Tô Kỷ Thì cau mày: “Vì sao không báo cảnh sát?”
Phương Giải nói: “Trước đây cũng từng có đoàn báo cảnh sát, nhưng nếu báo cảnh sát, trước sau đều phí thời gian nhiều hơn. Vừa phải làm khai báo, vừa phải đến cục, tổn thất đối với đoàn quá lớn, nhưng tên săn tin bát quái lại không cần biết anh là bị quấy rối hay bị tập kích, chỉ cần anh vào cục cảnh sát, thế thì anh liền chỉ có thể bỏ ra càng nhiều tiền mời thủy quân xóa tìm kiếm nóng thôi.”
… Vì thế, nếu tiền đòi hỏi của đám thổ phỉ nằm trong phạm vi đoàn có thể chấp nhận được, đoàn làm phim đều sẽ lựa chọn cắn răng cắt thịt.
Nhưng lần này lại cứ đến một đám thổ phỉ gan lớn bằng trời, nghe nói đoàn làm phim này có tiểu hoa lưu lượng Tô Cẩn, vì thế há miệng rộng, đòi gấp đôi số tiền!
Đoàn làm phim không thể làm kẻ chịu trận, tràng diện nhất thời đóng băng.
Tô Kỷ Thì nghe xong tất cả chân tướng, một đoàn hỏa khí trong lòng “phừng” một cái bốc lên đầu.
“Một đám hỗn đản.” Tô Kỷ Thì cười lạnh, không nói thêm gì liền muốn xuống xe, “Không phải chỉ là mấy tên thổ phỉ lưu manh sao? Cho bọn chúng tiền một lần, lòng tham chúng sẽ ngày càng lớn, không cho cũng một trận giáo huấn thuyết phục chúng sẽ không biết ai mới là tổ tông!”
Cùng một sự việc, Tô Kỷ Thì lúc đi dã ngoại đã từng gặp rất nhiều lần. Một mình cô lên đường, có lúc gặp phải sơn trại nhỏ, luôn khó tránh khỏi đám du côn dây dưa. Họ thấy cô là một cô gái, có lúc muốn tiền, có lúc đòi sắc, Tô Kỷ Thì trước nay chưa từng lùi bước nào.
Thầy của cô từng nhận xét cô “Xử lý sự tình không đủ khéo”, nhưng Tô Kỷ Thì cảm thấy, giữ được mình luôn sắc bén so với biến thành đưa đẩy khôn khéo còn quan trọng hơn.
“Chị Tô!” Phương Giải giật mình, anh ta cùng A Sơn một trái một phải giữ cô lại, “Chị chị chị chị đừng xúc động nha! Chị là một cô gái đấy, sao mà đánh thắng được mười mấy người du côn ngoài kia?”
“Ai nói tôi muốn đánh thắng mười mấy người?” Tô Kỷ Thì tự có cách ứng chiến, “Người đứng đầu của họ không phải tên là “anh Ngũ” sao? Chỉ cần tìm một mình anh ta hạ thủ là được. Đám du côn đó chẳng qua là cậy người đông thế mạnh thôi, nếu như có gan thật chúng hẳn nên đập đồ chứ không phải phát thần khúc. Anh có tin không, lột sạch anh Ngũ kia ném vào bồn tắm, dây chuyền vàng của anh ta cũng muốn bay lên, hình xăm trên cánh tay cũng sẽ bị nhòe sạch?”
Phương Giải: “…”
Phương Giải: “……”
Phương Giải: “………”
Cô thuận theo cửa kính chắn gió liếc ra ngoài một cái…
A, đầu sói trên cánh tay anh Ngũ kia, sao càng nhìn càng giống một con Husky thế nhỉ?
Tô Kỷ Thì thừa cơ đẩy Phương Giải ra, dứt khoát đi xuống xe bảo mẫu.
A Sơn đưa tay chụp lại, bàn tay to như quạt hương bồ sượt qua cánh tay vừa đánh phấn lót của cô, lưu lại vết 5 ngón tay đen.
“Phương Giải, tôi biết anh đang lo lắng điều gì.” Tô Kỷ Thì quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, cô gái duyên dáng yêu kiều, mái tóc ngắn tiêu sái vén qua tai, thần sắc tươi sáng tùy ý.
Bên cạnh xe bảo mẫu, chiếc xe máy lát nữa cần dùng để quay dựng ở đó, trên đầu xe đặt một chiếc mũ bảo hiểm màu đen.
“Yên tâm.” Cô gái lấy mũ bảo hiểm xuống, leo lên xe máy, “Tôi sẽ không để cho họ biết tôi là Tô Cẩn đâu.”
~~~0o0~~~
***Khoái lạc đại bản doanh hay Đại bản doanh vui vẻ hay Happycamp 快乐大本营, là chương trình giải trí nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc, do 5 MC rất nổi tiếng của đài Hồ Nam, Trung Quốc dẫn dắt, được ghi nhận là chương trình giải trí lâu đời nhất của Trung Quốc. Chương trình này lên sóng mỗi tối thứ 7 hàng tuần và đã kéo dài hơn 20 năm. Gia tộc vui vẻ, 5 MC bao gồm: Hà Cảnh, Tạ Na, Lý Duy Gia, Ngô Hân, Hải Đào, là 5 nhân vật linh hồn của chương trình. Mỗi tập phát sóng thường có rất nhiều người nổi tiếng tham gia làm khách mời, chơi các trò chơi khác nhau, dựa vào các hoạt động và tương tác thú vị đem lại tiếng cười cho khán giả. Các bộ phim, tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng được chiếu trên kênh Hồ Nam đa số đều có nghệ sĩ tới chương trình này quảng bá.
Nói thêm, đây là một trong nhưng chương trình tủ của Trung Quốc mà ta hay xem, tiếng Trung của ta phần lớn cũng là học từ việc xem chương trình này haha.
— Anh ta vẫn là đoán đúng, Tô Kỷ Thì không nói thêm gì khác, lập tức bắt đầu thu thập hành trang, hận không thể ngay hôm sau bay tới hiện trường quay tiết mục.
Trời biết được, cô tuy chỉ ở cái đoàn làm phim rách nát này có 4 ngày, nhưng cô thực là không thể chịu nổi nữa. Cô mỗi thời mỗi khắc lo lắng diễn xuất có hạn đã đành, cái chính là phải đối mặt với Chu Tinh khiến người ta ghê tởm kia, mỗi khi nhìn thêm cô ta một cái, nộ khí trong lòng Tô Kỷ Thì lại tăng thêm một phần, cứ tiếp tục như thế, cô không đảm bảo ngày nào đó sẽ tìm một góc khuất không có máy quay, đập vỡ kính xe bảo mẫu của Chu Tinh mất.
Cô Chu Tinh này đã quen mượn gió bẻ măng. Nhớ tới lúc trước, cô ta cho rằng Tô Cẩn bị kim chủ bỏ rơi, liền vội vàng nhảy ra trước mặt Tô Cẩn diễu võ dương oai; kết quả chiều hôm đó Mục Hưu Luân liền tới “thăm”, Chu Tinh lập tức đổi chiều gió, bắt đầu la liếm với cô.
Dùng lời của Tiểu Hà để nói thì — Nghề chính của Chu Tinh không phải là diễn viên, hẳn là ôm đùi mới đúng.
Nữ chính cùng nữ phụ trong phim tương tác rất nhiều, sau khi hết cảnh, chỉ cần cô ta có thời gian liền chạy tới phía Tô Kỷ Thì. Mỗi ngày lúc Tô Kỷ Thì đến và rời khỏi phim trường, Chu Tinh đều sẽ chạy qua chào hỏi, đến bữa trưa cô ta cũng để trợ lý của mình làm thêm một phần ăn dinh dưỡng, không cần biết Tô Kỷ Thì có cần hay không đều chủ động đưa tới trước mặt cô.
Vì khung cảnh đều nằm trong trường, đi tới đi lui đều có không ít sinh viên vây xem. Bất tri bất giác liền để cho quần chúng vây xem thấy được “tương tác” hết sức bình thường như vậy giữa hai người họ, còn cho rằng hai người quan hệ cá nhân rất tốt cơ, nhanh chóng quay chụp lại, đăng lên Weibo, không ngừng khen ngợi hai người họ “tỷ muội tình thâm”.
Tô Kỷ Thì: “…” Còn tỷ muội nữa, Tô Kỷ Thì cô chỉ có một người chị em thôi nhá!
Cô vừa nghĩ tới nụ cười giả tạo của đối phương liền cảm thấy phản cảm, vì thế, lúc cô nghe được có chương trình giải trí mời cô thì hận không thể lập tức kết thúc quay phim, bay tới nơi rừng sâu núi thẳm ở ba tháng cho lành.
Phương Giải vội vàng đè cái tay cầm túi của cô: “Chị Tô! Chị Tô chị đừng gấp! Đây chỉ là một hạng mục mời sơ bộ, chúng ta bên này đồng ý rồi nhưng tổ chương trình bọn họ còn phải liên hệ khách mời khác nữa, chờ đều thỏa thuận xong mới định thời gian, trước sau ít nhất cũng phải ba tuần.”
Tô Kỷ Thì: “Vì sao phải mời khách mời khác?”
Phương Giải: “Đương nhiên là vì để tiết mục đặc sắc và hay hơn rồi, nếu như chỉ có một ngôi sao, không phải là không có tính phổ biến, tính tương tác và tính cạnh tranh sao?”
Tô Kỷ Thì than thở: “Nhưng “Hoang dã sinh tồn” không phải là chỉ có một vị khác mời là Bayer sao?”
“Tổ tông! Đây là chương trình ‘tương tự’! Có bao giờ thấy đem một thần tượng nhảy dù vào rừng mưa nhiệt đới đâu chứ! Chương trình này tôi đã xem qua, một tổ khách mời ít nhất có sáu người, mỗi người sau lưng có hai người quay phim đi theo, còn có tổ kế hoạch, đạo diễn, thu thanh, bác sĩ, nhân viên khác, cứ cho là khách mời không dẫn theo trợ lý, đoàn đội này tối thiểu cũng phải có 30 người.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “……”
Tô Kỷ Thì: “………”
Sự giả tạo trong giới giải trí thật là nghiêm trọng.
Sách! Ba chục người lập đội du xuân — này nào phải là dã ngoại sinh tồn gì, đây là Khoái lạc đại bản doanh*** thì có.
******
Cần nói cũng đã nói rồi, Phương Giải rốt cuộc khuyên được Tô Kỷ Thì quay lại đoàn làm phim.
Phần truyện này phát sinh vào lúc điện ảnh tới gần hồi kết: Nữ chính từ từ cảm nhận được “bút ký tình yêu” đem tới cho bản thân vô số chỗ tốt, quyết định đem tên của nam khôi trường viết lên bút ký. Dưới tác dụng của bút ký, nam khôi trường quả nhiên yêu nữ chính, nhưng bút ký có giới hạn, chờ đến khi tới hạn, tình yêu của nam khôi trường với nữ chính cũng biến mất. Nữ chính trang điểm lộng lẫy đi hẹn hò với cậu ta, kết quả nghe được tin cậu ta muốn chia tay, cô vừa khóc vừa đi trên đường, suýt chút nữa bị xe máy đâm trúng — thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, có một người kéo cô lại, cô ngẩng đầu, vừa nhìn thì ngoài ý muốn phát hiện ra người cứu cô lại là nữ phụ!
Phần cảnh đêm này không quay tại khu trường đại học mà chọn khu thương mại nào đó ở vành đai 4.
Đoàn làm phim đã chào hỏi trước với thành ủy bên kia, nộp phí thuê đường đắt đỏ theo quy định mới thuê được ngã tư này.
Tô Kỷ Thì lần trước về nước đã là chuyện của mười năm trước, lúc đó, nơi này vẫn là một khu nhà cấp bốn chờ phá dỡ, nào ngờ mười năm qua đi lại thay đổi lớn như vậy, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, đỉnh tòa nhà thương mại treo biển quảng cáo, có mấy cái đều in mặt Tô Cẩn.
Trở về nước không tới một tháng, bất tri bất giác, Tô Kỷ Thì đã quen với việc nhìn thấy gương mặt của “mình” trên ti vi, tạp chí, quảng cáo ngoài trời. Cô và Tô Cận Thanh có gương mặt giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chính là khóe mắt Cận Thanh có một nốt ruồi lệ*** nho nhỏ. Tuy Cận Thanh tính tình yếu đuối nhưng nó không thích khóc, nốt ruồi lệ đó giống như một cánh hoa đào trên mặt hồ nước, tô điểm cho nụ cười của con bé.
“Cận Thanh…” Cô ngẩng đầu nhìn lên biển quảng cáo trên tòa nhà, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Em rốt cuộc là đã đi đâu?”
“Chị Tô? Chị Tô!” Tiểu Hà đưa tay khua khua trước mặt cô.
Tô Kỷ Thì quay đầu lại nhìn cô: “Sao thế?”
Tiểu Hà: “Đây là trang phục của cảnh đầu tiên, đoàn làm phim còn đang lắp thiết bị, chúng ta thay trang phục trước đi.”
“Được.”
Mùa hè trời tối muộn, khu thương mại lại là khu vực tắc đường nặng, cho tới mười giờ tối, người ở khu vực này mới được sơ tán xong. Đội quay phim vội vàng lắp đường chạy máy quay, người khác cũng bận rộn với công việc của mình, điều chỉnh thiết bị khác nhau. Ở góc đường, hai mươi mấy người diễn viên quần chúng dựa vào bên đường ngủ bù, tối nay khẳng định quay thâu đêm, bọn họ có thể vụng trộm lười biếng thì sẽ làm, tranh thủ thời gian ngủ bù.
Tô Kỷ Thì leo lên xe bảo mẫu, rất nhanh thay xong trang phục. Quần áo hôm nay là áo T-shirt tay dơi phối với quần bò ngắn màu đen, chân đi một đôi giày thể thao, đôi chân dài lộ hoàn toàn trong ống kính. Hai chân Tô Kỷ Thì vừa dài vừa thẳng, cơ bắp săn chắc, đường nét duy mỹ, đáng tiếc, vấn đề duy nhất là màu da hơi đen, ai bảo cô thường xuyên thám hiểm dã ngoại, cho dù toàn thân trên dưới đã làm tốt việc chống nắng nhưng ánh nắng chói chang vẫn có thể xuyên qua lớp vải ngăn cách để chiếu lên da.
A Sơn đem một hộp phấn ném cho Tiểu Hà, hai người hợp tác với nhau, đem tất cả phần da lộ ra ngoài của Tô Kỷ Thì phủ lên một tầng phấn, che đi làn da ngăm đen của cô.
Tiểu Hà vừa đánh phấn vừa lèm bèm: “Chị Tô, trước đây em đã muốn hỏi rồi, chị tới Mỹ tham gia hoạt động có mấy ngày, sao bỗng dưng lại phơi đen thế? Cũng đã một tháng rồi, vẫn chưa dưỡng lại được!”
Tô Kỷ Thì không lên tiếng, A Sơn cũng giả điếc.
Qua một lúc lâu, Phương Giải cũng tiến vào, anh ta thấy ba người đang bận, vội giục: “Mấy người tranh thủ nhanh chút, bên ngoài thiết bị đều điều chỉnh xong rồi, Chu Tinh cũng vào chỗ rồi, chỉ thiếu chị thôi, đừng để người ta nắm được chứng cớ nói chị giở trò ngôi sao.”
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy phía đoàn làm phim truyền tới một trận tiếng ốn ào —
— “Tám mươi nghìn tệ? Không thể nào, các anh đây là sư tử ngoạm.”
— “Sếp, anh cũng nhìn xem chúng tôi ở đây có bao nhiêu anh em, nhiều cái miệng cần ăn như vậy!”
— “Anh Ngũ, thế này đi, tôi cho con số này, coi như mời anh ăn một bữa thế nào?”
— “Đây mới được mấy đồng? Chỉ chút mưa bụi này liền muốn đuổi bọn này đi? Người đâu, đem gia hỏa này giữ lấy!”
— “Các anh, các anh muốn làm gì? Chúng tôi lúc nào cũng có thể báo cảnh sát!”
— “Báo cảnh sát, báo đi! Bọn này là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cũng không đánh người, cũng không đập đồ của ông. Đường lớn tận trời anh đây đi, mấy ông chỉ thuê một đoạn này, những chỗ khác trên đường là chỗ công cộng! Bọn này là dân chúng bình thường muốn làm gì trên đường còn không đến lượt mấy người chứ?”
— “Nhưng các anh cũng…”
Lời của phó đạo diễn còn chưa hết, thần khúc có thể nói là đinh tai nhức óc liền vang lên khắp phim trường.
“Để anh tặng em 99 đóa hoa hồng!”
Thần khúc đó có hiệu quả tẩy não mạnh mẽ, hơn nữa lại là dùng loa công suất lớn tiến hành phát, Tô Kỷ Thì nào đã được nghe ở đâu loại bài hát quê mùa như thế này, nhất thời bị nhịp điệu quỷ dị lại tuyệt vời này dẫn lối.
Không chỉ có cô, 3 người khác trong xe bảo mẫu đều vô thức che tai, không muốn để thần khúc tấn công vào thần kinh yếu đuối của họ.
Phương Giải một bên tìm đồ nhét tai một bên tức giận mắng: “Thật sự là đến đâu cũng có đám châu chấu này, mấy gia hỏa lòng tham không đáy!”
A Sơn và Tiểu Hà bên cạnh cũng gật đầu theo, nhìn bộ dạng có vẻ chuyện này đối với họ mà nói đã là chuyện nhỏ nhìn mãi thành quen rồi.
Nhưng bọn họ từng thấy, Tô Kỷ Thì thì chưa.
Tô Kỷ Thì kéo Phương Giải, cau mày hỏi: “Đám người này làm gì vậy? Phát bài hát âm thanh lớn như vậy, lát nữa còn quay thế nào?”
“Mục đích của họ chính là để làm nhiễu quá trình quay của đoàn!” Qua giải thích của Phương Giải, Tô Kỷ Thì rốt cuộc hiểu rõ được chân tướng của sự việc.
Hóa ra, bọn họ gặp phải tình huống mà đoàn phim ngoại cảnh thường gặp nhất — cướp đường.
Không sai, chính là cướp đường.
Khi đoàn làm phim quay cảnh đêm bên ngoài cần thuê trước địa điểm. Phí thuê địa điểm rất cao, nếu như lại thêm vào chi phí nhân công một ngày, thù lao diễn viên, các loại hao tổn khác, một buổi tối này chi ra có thể nói chính là con số thiên văn.
Mà nhưng nhóm lưu manh chặn đường cướp này sẽ nhằm đúng lúc này tới đoàn làm phim làm khó. Nếu như đoàn không đồng ý, chúng sẽ kiếm chuyện, có lúc là loa to phát nhạc, có lúc là dùng đèn laze chiếu diễn viên, cực kỳ vô lại.
Loại bang nhóm này thậm chí đến xã hội đen đều không làm gì được, chỉ có thể coi như là một đám thổ phỉ không theo đường lối nào mà thôi. Nhưng lại chính đám thổ phỉ như bọ chét này lại có thể dính lấy họ không thôi, hút máu đoàn làm phim.
Tô Kỷ Thì cau mày: “Vì sao không báo cảnh sát?”
Phương Giải nói: “Trước đây cũng từng có đoàn báo cảnh sát, nhưng nếu báo cảnh sát, trước sau đều phí thời gian nhiều hơn. Vừa phải làm khai báo, vừa phải đến cục, tổn thất đối với đoàn quá lớn, nhưng tên săn tin bát quái lại không cần biết anh là bị quấy rối hay bị tập kích, chỉ cần anh vào cục cảnh sát, thế thì anh liền chỉ có thể bỏ ra càng nhiều tiền mời thủy quân xóa tìm kiếm nóng thôi.”
… Vì thế, nếu tiền đòi hỏi của đám thổ phỉ nằm trong phạm vi đoàn có thể chấp nhận được, đoàn làm phim đều sẽ lựa chọn cắn răng cắt thịt.
Nhưng lần này lại cứ đến một đám thổ phỉ gan lớn bằng trời, nghe nói đoàn làm phim này có tiểu hoa lưu lượng Tô Cẩn, vì thế há miệng rộng, đòi gấp đôi số tiền!
Đoàn làm phim không thể làm kẻ chịu trận, tràng diện nhất thời đóng băng.
Tô Kỷ Thì nghe xong tất cả chân tướng, một đoàn hỏa khí trong lòng “phừng” một cái bốc lên đầu.
“Một đám hỗn đản.” Tô Kỷ Thì cười lạnh, không nói thêm gì liền muốn xuống xe, “Không phải chỉ là mấy tên thổ phỉ lưu manh sao? Cho bọn chúng tiền một lần, lòng tham chúng sẽ ngày càng lớn, không cho cũng một trận giáo huấn thuyết phục chúng sẽ không biết ai mới là tổ tông!”
Cùng một sự việc, Tô Kỷ Thì lúc đi dã ngoại đã từng gặp rất nhiều lần. Một mình cô lên đường, có lúc gặp phải sơn trại nhỏ, luôn khó tránh khỏi đám du côn dây dưa. Họ thấy cô là một cô gái, có lúc muốn tiền, có lúc đòi sắc, Tô Kỷ Thì trước nay chưa từng lùi bước nào.
Thầy của cô từng nhận xét cô “Xử lý sự tình không đủ khéo”, nhưng Tô Kỷ Thì cảm thấy, giữ được mình luôn sắc bén so với biến thành đưa đẩy khôn khéo còn quan trọng hơn.
“Chị Tô!” Phương Giải giật mình, anh ta cùng A Sơn một trái một phải giữ cô lại, “Chị chị chị chị đừng xúc động nha! Chị là một cô gái đấy, sao mà đánh thắng được mười mấy người du côn ngoài kia?”
“Ai nói tôi muốn đánh thắng mười mấy người?” Tô Kỷ Thì tự có cách ứng chiến, “Người đứng đầu của họ không phải tên là “anh Ngũ” sao? Chỉ cần tìm một mình anh ta hạ thủ là được. Đám du côn đó chẳng qua là cậy người đông thế mạnh thôi, nếu như có gan thật chúng hẳn nên đập đồ chứ không phải phát thần khúc. Anh có tin không, lột sạch anh Ngũ kia ném vào bồn tắm, dây chuyền vàng của anh ta cũng muốn bay lên, hình xăm trên cánh tay cũng sẽ bị nhòe sạch?”
Phương Giải: “…”
Phương Giải: “……”
Phương Giải: “………”
Cô thuận theo cửa kính chắn gió liếc ra ngoài một cái…
A, đầu sói trên cánh tay anh Ngũ kia, sao càng nhìn càng giống một con Husky thế nhỉ?
Tô Kỷ Thì thừa cơ đẩy Phương Giải ra, dứt khoát đi xuống xe bảo mẫu.
A Sơn đưa tay chụp lại, bàn tay to như quạt hương bồ sượt qua cánh tay vừa đánh phấn lót của cô, lưu lại vết 5 ngón tay đen.
“Phương Giải, tôi biết anh đang lo lắng điều gì.” Tô Kỷ Thì quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, cô gái duyên dáng yêu kiều, mái tóc ngắn tiêu sái vén qua tai, thần sắc tươi sáng tùy ý.
Bên cạnh xe bảo mẫu, chiếc xe máy lát nữa cần dùng để quay dựng ở đó, trên đầu xe đặt một chiếc mũ bảo hiểm màu đen.
“Yên tâm.” Cô gái lấy mũ bảo hiểm xuống, leo lên xe máy, “Tôi sẽ không để cho họ biết tôi là Tô Cẩn đâu.”
~~~0o0~~~
***Khoái lạc đại bản doanh hay Đại bản doanh vui vẻ hay Happycamp 快乐大本营, là chương trình giải trí nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc, do 5 MC rất nổi tiếng của đài Hồ Nam, Trung Quốc dẫn dắt, được ghi nhận là chương trình giải trí lâu đời nhất của Trung Quốc. Chương trình này lên sóng mỗi tối thứ 7 hàng tuần và đã kéo dài hơn 20 năm. Gia tộc vui vẻ, 5 MC bao gồm: Hà Cảnh, Tạ Na, Lý Duy Gia, Ngô Hân, Hải Đào, là 5 nhân vật linh hồn của chương trình. Mỗi tập phát sóng thường có rất nhiều người nổi tiếng tham gia làm khách mời, chơi các trò chơi khác nhau, dựa vào các hoạt động và tương tác thú vị đem lại tiếng cười cho khán giả. Các bộ phim, tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng được chiếu trên kênh Hồ Nam đa số đều có nghệ sĩ tới chương trình này quảng bá.
Nói thêm, đây là một trong nhưng chương trình tủ của Trung Quốc mà ta hay xem, tiếng Trung của ta phần lớn cũng là học từ việc xem chương trình này haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.