Chương 17: Trả lời công khai
Mạc Lý
07/04/2020
Thấy nữ chính bị các bên truyền thông nhỏ chen chúc xông tới
chặn lại, đoàn làm phim vội vàng cử ra bảy tám nhân viên, đột phá vòng
vây, tạo thành bức tường người, hộ tống Tô Kỷ Thì vào phim trường.
Phương Giải hối hận không thôi, anh ta vốn là cảm thấy quay phim ở trường học khá là yên tĩnh nên không thuê đội bảo vệ bên ngoài, nào ngờ chút sơ sót này lại trở thành cơ hội cho đám ký giả.
Anh ta nhanh chóng chen tới bên Tô Kỷ Thì, hạ giọng nói: “Chị Tô, đừng để ý đến họ, chúng ta đi vào trước đã.”
Nhưng Tô Kỷ Thì lại giống như là chân đã mọc rễ, mắt thấy mấy người phóng viên đó giống như nước thủy triều dâng, cô cứ đứng yên tại chỗ không động đậy.
Bỗng nhiên, Tô Kỷ Thì hơi hơi nghiêng đầu, nhìn vào một cậu thanh niên đen gầy đứng cầm mic ở phía trước. Cậu thanh niên đó nhìn cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, chiều cao không tới một mét bảy, vừa nhỏ vừa đen, trên mặt tràn đầy biểu cảm không biết phải làm sao. Cậu ta bởi vì nhỏ người, hoàn toàn bị những phóng viên truyền thông khác đẩy tới đẩy lui, kết quả đánh bậy đánh bạ chen được tới hàng đầu tiên.
Tô Kỷ Thì nhướn nhướn mày với cậu ta, dùng giọng điệu thân thiết chào: “Yo, khéo vậy, lại gặp nhau rồi.”
Cậu thanh niên: “…???” Cậu nhóc kinh ngạc trợn tròn mắt, một ngón tay chỉ vào mũi mình, lắp bắp hỏi, “Cô, cô Tô, cô còn nhớ được tôi à?”
Phương Giải nghe thế, cũng ném ánh nhìn tò mò sang cậu ta, nhưng Phương Giải nhìn trái nhìn phải, cậu nhóc này có khuôn mặt theo số đông liếc nhìn không có gì bắt mắt, thực sự là không nghĩ ra gặp được ở chỗ nào.
Tô Kỷ Thì đáp: “Tất nhiên là nhớ.” Ngữ khí của cô nhàn nhạt, nghe không ra được là đang tức giận hay đùa giỡn, “Lần đó cậu cùng với thầy cậu chụp trộm ở hầm đậu xe, kết quả bị tôi phát hiện ra. Sao, không làm cẩu tử, đổi sang làm phóng viên tin tức rồi?”
Trên mặt cậu thanh niên thoáng cái trở nên đỏ bừng.
Không sai, phóng viên hiện trường mới bị đẩy tới hàng trước tiên này chính là chú chuột nhỏ mà tối hôm Tô Kỷ Thì “chia tay” với Mục Hưu Luân đó bắt được tại hầm xe. Tuy rằng trong khoang xe ánh sáng mờ ảo nhưng năng lực ghi nhớ của Tô Kỷ Thì kinh người, vẫn là liếc mắt liền nhận ra cậu thanh niên tên Tiểu Lưu này.
Cậu ta ngập ngừng đáp: “Tôi do năng lực chụp trộm không đạt, bị phòng làm việc của Dương Vỹ đuổi rồi… tôi hiện tại đang làm việc tại ‘Dâu tây video’.”
“Dâu tây video?” Tô Kỷ Thì nhướn mày, “chưa từng nghe tới.”
“…” Tiểu Lưu vốn dĩ thấp bé, lúc này càng là không ngóc được đầu lên. Dâu tây video của các cậu từ trên xuống dưới chỉ có 3 nhân viên, người theo dõi Weibo mới chỉ vừa vặn qua mười nghìn, do nhân thủ không đủ, một tháng mới có thể biên soạn được một bản tin, còn lại 29 ngày đều tận lực hò hét “Mong hãy quan tâm!!!”. Gọi cậu là phóng viên gà rừng*** còn làm nhục đến gà rừng.
“Chẳng qua không liên quan.” Tô Kỷ Thì đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ — chỉ thấy cánh tay cô khẽ nâng lên, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải trực tiếp duỗi tới trước mặt Tiểu Lưu, “giật” một cái lấy microphone trong tay cậu ta cầm! “Cậu nhóc, nhìn vào lý do vì tôi hại cậu mất công việc, tặng cậu một lần cơ hội phỏng vấn tôi nhé.”
Tiểu Lưu: “!!!”
Các bên truyền thông khác: “???”
Phương Giải: “…”
Ngữ khí của Tô Kỷ Thì rất thân thiết, còn hơi mang theo chút trìu mến từ trên cao nhìn xuống, dường như đứng trước mặt cô không phải là một phóng viên mà là một con chó hoang nhỏ lông xù. Còn tất cả mọi người ở hiện trường đều không cảm thấy ngữ khí của cô có chỗ nào không đúng, mọi ánh nhìn có ghen ghét, có hâm mộ toàn bộ tập trung trên người Tiểu Lưu, hận tự mình không thể cũng mọc một cái đuôi vẫy vẫy tới trước mặt Tô Cẩn, hi vọng cô ấy nhìn bọn họ một cái!
“Tranh thủ thời gian, đoàn phim còn đang chờ tôi, tôi chỉ có thể cho cậu thời gian 5 phút.” Tô Kỷ Thì đứng ở trung tâm đám người, rõ ràng ở đây không có đèn tụ sáng nhưng thân hình của cô lại giống như mặt trời sáng chói nhất giữa đám đông. Giống như nơi này không phải sân trường đại học thô sơ mà là một hội trường họp báo long trọng nào đó.
Tiểu Lưu bị phúc lợi to lớn trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng, chân tay luống cuống lấy ra cuốn sổ nhỏ ghi các câu hỏi, cũng không để ý tới thứ tự, trực tiếp nhảy tới vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Tô Cẩn, hôm qua cô ở trên diễn đàn bảo fan đi chết, đối với việc này cô có giải thích gì không?”
“Tôi bảo fan đi chết? Câu mà tôi nói kia là câu hỏi tu từ, không phải câu mệnh lệnh, nếu người đó thực sự đi chết rồi, thế thì là do ngữ văn của người đó học không tốt.”
“Vì vậys… vì vậy câu trả lời đó đích thực là do bản thân cô đăng? Rất nhiều cư dân mạng suy đoán, liệu có phải là trợ lý của cô đăng đó.” Tiểu Lưu tiếp đó nhảy tới vấn đề thứ hai.
Tô Kỷ Thì quét mắt qua: “Nhìn cậu mặt mày thành thật, không ngờ còn biết đào hố cho tôi, tài khoản đó là do chính tôi thao tác, tôi không có sở thích để trợ lý đội nồi thay.”
Tiếp sau đó là vấn đề thứ ba: “Tô Cẩn, trước đây hình tượng công chúng của cô là tiểu tiên nữ dịu dàng thân thiện,nhưng gần đây cô thường xuyên làm ra những hành động ‘phá hủy hình tượng’, béo lên, đen đi, cắt tóc ngắn, lời nói và cử chỉ cũng ngày càng không cố kỵ, điều này là vì nguyên do gì?”
Tô Kỷ Thì vừa định mở miệng, Phương Giải ở bên cạnh không nhịn được, nhanh chóng tiến lên cầm lấy mic: “Vấn đề này tôi sẽ trả lời! Chị Tô của chúng tôi không phải là béo, gần đây cô ấy đang tập thể hình, tôi tin là fan hâm mộ khẳng định hi vọng cơ thể cô ấy ngày càng khỏe mạnh, chứ không phải là biến thành người giấy bảy tám mươi cân*** gió thổi cũng ngã. Mà nếu tăng cơ, chu vi khẳng định sẽ có chút biến hóa. Còn về bị đen đi… chuyện này tôi đã để cho trợ lý kiểm điểm lại, lần sau nhất định làm tốt việc chống nắng cho chị Tô.”
Tô Kỷ Thì lại giành lại micrô: “Cái gì gọi là ‘trước đây là tiểu tiên nữ dịu dàng thân thiện’? Tôi bây giờ không thân thiện sao? Tôi không thân thiện sẽ để cho cậu phỏng vấn tôi à? Báo cáo hôm nay của cậu không bằng viết thế này này — “Độc quyền phỏng vấn vương mẫu nương nương dịu dàng thân thiện”, thế nào?”
Thật là kỳ lạ, rõ ràng Tô Kỷ Thì không phải đang đùa, kết quả phóng viên ở hiện trường đột nhiên toàn bộ bật cười.
Tô Kỷ Thì nghĩ thầm, đám phóng viên này điểm cười sao lại còn thấp hơn cả điểm nóng chảy của dung nham của XX thế.
Thời gian phỏng vấn 5 phút nháy mắt đã qua, Tô Kỷ Thì rõ ràng không xem đồng hồ nhưng lại giống như đã bấm giờ, thời gian vừa hết, ném mic muốn đi.
Tiểu Lưu ngao ngao hò hét đem cô lưu lại: “Chị Tô, một câu hỏi cuối cùng — thật sự là câu hỏi cuối cùng rồi!” Cậu ta hít sâu một hơi, cuối cùng ném gánh nặng ra, “Vì sao lúc dân mạng nhắc tới tuổi của cô, cô thẹn quá hóa giận? Điều này là bởi vì phụ nữ đều có ưu tư về tuổi tác sao? Cô đã 26 tuổi rồi, công ty quản lý của cô bắt đầu suy nghĩ tới việc cho cô chuyển đổi hình tượng sao?”
Mà vấn đề này, đã hỏi trúng tim đen của Tô Kỷ Thì.
Cô dừng bước, không nhận mic của bất cứ một bên truyền thông nào. Váy đỏ rực rỡ, cô giống như một vị nữ vương kiêu ngạo, đường nhìn lướt qua thần dân của mình, giống như đang nhìn tất cả mọi người, lại cứ như không đem bất kỳ ai để vào trong mắt.
“Tôi có ưu tư về tuổi tác? Không, ngược lại hoàn toàn, có ưu tư về tuổi là các anh chị, là tất cả những người ở hiện trường cùng những người không có mặt ở đây.
Vấn đề này, hôm qua tôi đã thảo luận với công ty quản lý, hôm nay tôi lại lặp lại một lần nữa — Trên thế giới này, vốn là không tồn tại loại suy nghĩ sai lầm gì mà ‘đến độ tuổi nào cần phải làm chuyện gì’ cả. Bạn lúc hai mươi tuổi có thể là sinh viên đại học, bạn lúc 30 tuổi chỉ có thể làm chủ gia đình, bạn đến lúc 40 tuổi nhân sinh đã định hình, tất cả hi vọng đều là con cái lớn lên thành tài, chờ đến lúc 50 tuổi biến thành chờ mong có cháu… loại quan niệm thâm căn cố đế này về tuổi trong giới giải trí càng khoa trương, giống như trên thế giới này nữ diễn viên chỉ phân thành hai kiểu, một kiểu là trẻ trung năng động trước 25 tuổi, một loại chính là lề mề chậm chạp sau 30 tuổi; mà giai đoạn từ 25 đến 30 tuổi liền trở nên đặc biệt lúng túng, khán giả cảm thấy bạn già rồi, bạn không thể tiếp tục ‘giả nai’ nữa rồi…
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cuộc đời của tôi lại bị tuổi tác chế định?” Mỗi câu của Tô Kỷ Thì giống như một cây búa nện vào mặt băng, đem tảng băng dầy nặng đập nát mới có thể lộ ra dòng nước ngầm đang chảy, “Tôi thích diễn ngốc nghếch ngọt ngào, diễn tới 50 tuổi cũng là tự do của tôi; tôi sẵn sàng làm một kẻ phản nghịch theo cách của mình, điều đó lúc 15 tuổi tôi đã có thể làm được.”
Cô cười rạng rỡ: “Tôi chọn làm những việc như thế nào ở độ tuổi này, trải qua cuộc sống như thế nào, đó đều là tự do của tôi, mấy người chỉ biết lấy tuổi của tôi ra để công kích, tôi tặng họ một câu.”
Tất cả truyền thông đều nín thở, mười mấy cái micrô toàn bộ đưa tới trước mặt cô —
— “Tôi biết tôi rất hoàn mỹ, đừng bôi đen nữa, tiết kiệm sức lực đi.”
******
Không đến ba tiếng, điểm nóng Weibo, tài khoản marketing, đầu đề tin giải trí, tin nhanh Tiktok… các kênh có thể dùng để lan truyền tin tức đều bị video phỏng vấn Tô Cẩn chiếm trọn.
Có đảng dùng tiêu đề kiểu cắt câu lấy nghĩa —
“Nóng! Nữ minh tinh Tô Cẩn khai báo công khai, tiết lộ ‘quy tắc ngầm về tuổi tác’ của giới giải trí”
“Tiểu tiên nữ biến thành ‘vương mẫu nương nương’, Tô Cẩn chuyển hình thành công hay thất bại?”
“Có hình có chân tướng, Tô Cẩn công khai phát biểu, thẳng thắn tuyên bố sẽ diễn ngốc nghếch ngọt ngào tới 50 tuổi!”
“Đen béo không phải là mục đích chính, bá khí mới là mục đích! Tô Cẩn thăm dò hướng đi mới”
Cũng có dân mạng theo hướng cảm xúc thật —
“Xem xong phỏng vấn của Tô Cẩn khóc không xong luôn, “gái ế” 30 tuổi đứng tại cửa giao nhau của sự nghiệp và gia đình”
“Đã thành fan của Tô Cẩn, thật sự là rất dám nói, cô ấy mới 26 đã nhìn được thấu triệt như vậy, thật không dễ dàng”
“Quá là thấu hiểu nỗi đau của Tô Cẩn, lolita***, jk***, cos***, Hán phục***… ai nói người trưởng thành không thể có quyền mơ mộng”
Chuyện ngoài dự kiến là video của cô cũng dẫn tới sự quan tâm của một số nhà phê bình —
“Cảnh báo giới giải trí có ‘định kiến về tuổi tác’”
“Từ “phát súng đầu tiên” của Tô Cẩn nghĩ tới hiện tượng kỳ lạ trong giới giải trí — là do công chúng lựa chọn, hay là tư bản tuyển chọn”
“Lựa chọn làm chính mình hay là lựa chọn trở thành một bản thân trong mắt người khác?”
……
Những bình luận này, Tô Kỷ Thì trong lúc ngồi ở nhà vệ sinh có xem vài cái, thậm chí còn chia sẻ vào nhóm nhân viên công tác.
Cô dù chỉ là thân xác phàm tục, vẫn có được ba phần kiêu ngạo.
Dr Tô: Phương Giải, tôi đã nói từ lâu, che che giấu giấu không bằng trực diện đối kháng.
Đan Hà: Quỳ chị Tô!!! Bóp vai cho chị Tô!!!!
A Sơn: Bóp chân cho chị Tô!!!
Dr Tô: Phương Giải đâu?
Chờ nữa ngày không thấy Phương Giải nói trên nhóm, Tô Kỷ Thì hỏi Tiểu Hà mới biết, vì ngày đó Tô Kỷ Thì bá khí ở trước mặt chúng nhân diễn thuyết, làm cho anh ta dạo này lại một phen lao lực, bỏ quên 3 đóa hoa nhỏ này ở một góc.
Giống như một antifan nào đó đã nói — Cô bây giờ không còn là “xuất phát từ vị trí C”, mà là “solo”.
Cứ thế, tới mời cô làm đại diện phát ngôn, kịch bản, chương trình tạp kỹ ngày càng nhiều, mà không còn là hình tượng bạch liên hoa trước đây nữa, chủ đề cũng phát triển ngày càng đa dạng.
Phương Giải dạo này mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, chăm chỉ tìm tài nguyên về cho cô.
Tô Kỷ Thì cảnh giác hỏi “Lấy tài nguyên gì chứ? Có thể đừng tiếp tục nhận kịch bản gì đó cho tôi được không, tôi không diễn!”
“Không phải kịch bản, không phải kịch bản…” Phương Giải vội vàng giải thích, “Chỉ là lúc trước khi gây sức ép để đài truyền hình mua phim của Tô Cẩn thì đã ký một thỏa thuận trao đổi tài nguyên, căn cứ theo thỏa thuận thì Tô Cẩn phải đến chương trình giải trí độc nhất vô nhị của họ, làm khách mời tham gia. À… đồng thời sẽ bị cắt thành ba tập.”
“Giải trí? Chương trình giải trí nào?”
Phương Giải lấy lòng nói “Chương trình giải trí này là do em lựa chọn kỹ lưỡng, cam đoan chị thích nó.”
“… A?”
“Là Dã ngoại sinh tồn — Có thể mang búa nha.” (Chị Tô quả này được thể rồi, dân tình có mà lác mắt, ta cũng hóng các chương sau quá cơ!!!)
~~~0o0~~~
***Phóng viên gà rừng: Ta hay dịch là phóng viên dã ngoại, phóng viên săn tin, phóng viên tự do gì đấy, nhưng vì có vế sau là sỉ nhục con gà nên là để nguyên vậy.
***Cân ở đoạn này là cân Trung Quốc, thực tế là 35-40 kg nhé. Ta để nguyên như raw dịch cho xuôi.
***Lolita hay còn được dân Trung gọi là Lo nương, nàng Lo, lo娘, là một phong cách hóa trang, ăn mặc nổi tiếng được biết đến rộng rãi từ các tác phẩm của Nhật Bản, bây giờ được thể hiện dưới dạng các trang phục cải tiến từ truyện tranh, theo hướng công chúa, hoặc người hầu, hoặc búp bê…
Trên thực tế, Lolita là tên một cuốn tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov, một tiểu thuyết tiếng Anh được tác giả người Nga viết, xuất bản năm 1955 có nội dung gây tranh cãi khi mà nhân vật chính của truyện là Humbert Humbert, một người đàn ông khá lớn tuổi lại mang sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên là Dolores Haze. Cô bé này được Humbert, một giáo sư ngành văn chương, gọi là Lolita. Cuốn sách này được một nhà phê bình ví như một hồ sơ bệnh án, một tư liệu kinh điển trong giới y học tâm thần.
“Với tư cách là một hồ sơ bệnh án, “Lolita” chắc sẽ trở thành một tư liệu kinh điển trong giới y học tâm thần. Với tư cách là một tác phẩm nghệ thuật, nó siêu việt trên khía cạnh chuộc tội của nó; và đối với chúng tôi, điều còn quan trọng hơn cả ý nghĩa khoa học và giá trị văn học, là tác động đạo lý mà cuốn sách sẽ tạo nên đối với độc giả nghiêm túc; vì trong nghiên cứu cá nhân xót xa này, ẩn chứa một bài học phổ quát; đứa trẻ ngang ngạnh, người mẹ ích kỉ, gã quỷ ám hổn hển, không phải chỉ là những nhân vật sống động trong một câu chuyện duy nhất; họ cảnh báo ta về các khuynh hướng nguy hiểm; họ chỉ ra những cái xấu đầy cường lực.
“Lolita” khiến tất cả chúng ta – những người làm cha mẹ, những nhà hoạt động xã hội, những nhà giáo dục – phải dốc sức, với tinh thần cảnh giác cao hơn nữa và sáng suốt hơn nữa, vào nhiệm vụ nuôi dạy một thế hệ tốt hơn trong một thế giới an toàn hơn.”
— Widworth, Mas
Với ta thì thay vì tìm hiểu sâu hơn về cuốn sách mà theo ngôn ngữ của fan ngôn tình Trung Quốc thì là ngược và SE, ta sẽ chỉ chú trọng tới mặt hình thức mà từ Lolita hiện nay mang đến, theo đúng hướng mà ta đã giới thiệu, là một cách hóa trang độc đáo mà người Nhật đã tạo nên.
Một số hình ảnh cos Lolita
***jk: Nó cũng là một thuật ngữ trong cosplay thôi, chắc là kiểu hóa trang nữ sinh, đồng phục học sinh gì đó.
***Cos: Là từ viết tắt của cosplay, hay costume play, một hình thức hóa trang nhân vật mà bạn yêu thích trong phim hay game. Hầu hết các nhân vật được cos đều là từ anime và manga.
Phương Giải hối hận không thôi, anh ta vốn là cảm thấy quay phim ở trường học khá là yên tĩnh nên không thuê đội bảo vệ bên ngoài, nào ngờ chút sơ sót này lại trở thành cơ hội cho đám ký giả.
Anh ta nhanh chóng chen tới bên Tô Kỷ Thì, hạ giọng nói: “Chị Tô, đừng để ý đến họ, chúng ta đi vào trước đã.”
Nhưng Tô Kỷ Thì lại giống như là chân đã mọc rễ, mắt thấy mấy người phóng viên đó giống như nước thủy triều dâng, cô cứ đứng yên tại chỗ không động đậy.
Bỗng nhiên, Tô Kỷ Thì hơi hơi nghiêng đầu, nhìn vào một cậu thanh niên đen gầy đứng cầm mic ở phía trước. Cậu thanh niên đó nhìn cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, chiều cao không tới một mét bảy, vừa nhỏ vừa đen, trên mặt tràn đầy biểu cảm không biết phải làm sao. Cậu ta bởi vì nhỏ người, hoàn toàn bị những phóng viên truyền thông khác đẩy tới đẩy lui, kết quả đánh bậy đánh bạ chen được tới hàng đầu tiên.
Tô Kỷ Thì nhướn nhướn mày với cậu ta, dùng giọng điệu thân thiết chào: “Yo, khéo vậy, lại gặp nhau rồi.”
Cậu thanh niên: “…???” Cậu nhóc kinh ngạc trợn tròn mắt, một ngón tay chỉ vào mũi mình, lắp bắp hỏi, “Cô, cô Tô, cô còn nhớ được tôi à?”
Phương Giải nghe thế, cũng ném ánh nhìn tò mò sang cậu ta, nhưng Phương Giải nhìn trái nhìn phải, cậu nhóc này có khuôn mặt theo số đông liếc nhìn không có gì bắt mắt, thực sự là không nghĩ ra gặp được ở chỗ nào.
Tô Kỷ Thì đáp: “Tất nhiên là nhớ.” Ngữ khí của cô nhàn nhạt, nghe không ra được là đang tức giận hay đùa giỡn, “Lần đó cậu cùng với thầy cậu chụp trộm ở hầm đậu xe, kết quả bị tôi phát hiện ra. Sao, không làm cẩu tử, đổi sang làm phóng viên tin tức rồi?”
Trên mặt cậu thanh niên thoáng cái trở nên đỏ bừng.
Không sai, phóng viên hiện trường mới bị đẩy tới hàng trước tiên này chính là chú chuột nhỏ mà tối hôm Tô Kỷ Thì “chia tay” với Mục Hưu Luân đó bắt được tại hầm xe. Tuy rằng trong khoang xe ánh sáng mờ ảo nhưng năng lực ghi nhớ của Tô Kỷ Thì kinh người, vẫn là liếc mắt liền nhận ra cậu thanh niên tên Tiểu Lưu này.
Cậu ta ngập ngừng đáp: “Tôi do năng lực chụp trộm không đạt, bị phòng làm việc của Dương Vỹ đuổi rồi… tôi hiện tại đang làm việc tại ‘Dâu tây video’.”
“Dâu tây video?” Tô Kỷ Thì nhướn mày, “chưa từng nghe tới.”
“…” Tiểu Lưu vốn dĩ thấp bé, lúc này càng là không ngóc được đầu lên. Dâu tây video của các cậu từ trên xuống dưới chỉ có 3 nhân viên, người theo dõi Weibo mới chỉ vừa vặn qua mười nghìn, do nhân thủ không đủ, một tháng mới có thể biên soạn được một bản tin, còn lại 29 ngày đều tận lực hò hét “Mong hãy quan tâm!!!”. Gọi cậu là phóng viên gà rừng*** còn làm nhục đến gà rừng.
“Chẳng qua không liên quan.” Tô Kỷ Thì đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ — chỉ thấy cánh tay cô khẽ nâng lên, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải trực tiếp duỗi tới trước mặt Tiểu Lưu, “giật” một cái lấy microphone trong tay cậu ta cầm! “Cậu nhóc, nhìn vào lý do vì tôi hại cậu mất công việc, tặng cậu một lần cơ hội phỏng vấn tôi nhé.”
Tiểu Lưu: “!!!”
Các bên truyền thông khác: “???”
Phương Giải: “…”
Ngữ khí của Tô Kỷ Thì rất thân thiết, còn hơi mang theo chút trìu mến từ trên cao nhìn xuống, dường như đứng trước mặt cô không phải là một phóng viên mà là một con chó hoang nhỏ lông xù. Còn tất cả mọi người ở hiện trường đều không cảm thấy ngữ khí của cô có chỗ nào không đúng, mọi ánh nhìn có ghen ghét, có hâm mộ toàn bộ tập trung trên người Tiểu Lưu, hận tự mình không thể cũng mọc một cái đuôi vẫy vẫy tới trước mặt Tô Cẩn, hi vọng cô ấy nhìn bọn họ một cái!
“Tranh thủ thời gian, đoàn phim còn đang chờ tôi, tôi chỉ có thể cho cậu thời gian 5 phút.” Tô Kỷ Thì đứng ở trung tâm đám người, rõ ràng ở đây không có đèn tụ sáng nhưng thân hình của cô lại giống như mặt trời sáng chói nhất giữa đám đông. Giống như nơi này không phải sân trường đại học thô sơ mà là một hội trường họp báo long trọng nào đó.
Tiểu Lưu bị phúc lợi to lớn trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng, chân tay luống cuống lấy ra cuốn sổ nhỏ ghi các câu hỏi, cũng không để ý tới thứ tự, trực tiếp nhảy tới vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Tô Cẩn, hôm qua cô ở trên diễn đàn bảo fan đi chết, đối với việc này cô có giải thích gì không?”
“Tôi bảo fan đi chết? Câu mà tôi nói kia là câu hỏi tu từ, không phải câu mệnh lệnh, nếu người đó thực sự đi chết rồi, thế thì là do ngữ văn của người đó học không tốt.”
“Vì vậys… vì vậy câu trả lời đó đích thực là do bản thân cô đăng? Rất nhiều cư dân mạng suy đoán, liệu có phải là trợ lý của cô đăng đó.” Tiểu Lưu tiếp đó nhảy tới vấn đề thứ hai.
Tô Kỷ Thì quét mắt qua: “Nhìn cậu mặt mày thành thật, không ngờ còn biết đào hố cho tôi, tài khoản đó là do chính tôi thao tác, tôi không có sở thích để trợ lý đội nồi thay.”
Tiếp sau đó là vấn đề thứ ba: “Tô Cẩn, trước đây hình tượng công chúng của cô là tiểu tiên nữ dịu dàng thân thiện,nhưng gần đây cô thường xuyên làm ra những hành động ‘phá hủy hình tượng’, béo lên, đen đi, cắt tóc ngắn, lời nói và cử chỉ cũng ngày càng không cố kỵ, điều này là vì nguyên do gì?”
Tô Kỷ Thì vừa định mở miệng, Phương Giải ở bên cạnh không nhịn được, nhanh chóng tiến lên cầm lấy mic: “Vấn đề này tôi sẽ trả lời! Chị Tô của chúng tôi không phải là béo, gần đây cô ấy đang tập thể hình, tôi tin là fan hâm mộ khẳng định hi vọng cơ thể cô ấy ngày càng khỏe mạnh, chứ không phải là biến thành người giấy bảy tám mươi cân*** gió thổi cũng ngã. Mà nếu tăng cơ, chu vi khẳng định sẽ có chút biến hóa. Còn về bị đen đi… chuyện này tôi đã để cho trợ lý kiểm điểm lại, lần sau nhất định làm tốt việc chống nắng cho chị Tô.”
Tô Kỷ Thì lại giành lại micrô: “Cái gì gọi là ‘trước đây là tiểu tiên nữ dịu dàng thân thiện’? Tôi bây giờ không thân thiện sao? Tôi không thân thiện sẽ để cho cậu phỏng vấn tôi à? Báo cáo hôm nay của cậu không bằng viết thế này này — “Độc quyền phỏng vấn vương mẫu nương nương dịu dàng thân thiện”, thế nào?”
Thật là kỳ lạ, rõ ràng Tô Kỷ Thì không phải đang đùa, kết quả phóng viên ở hiện trường đột nhiên toàn bộ bật cười.
Tô Kỷ Thì nghĩ thầm, đám phóng viên này điểm cười sao lại còn thấp hơn cả điểm nóng chảy của dung nham của XX thế.
Thời gian phỏng vấn 5 phút nháy mắt đã qua, Tô Kỷ Thì rõ ràng không xem đồng hồ nhưng lại giống như đã bấm giờ, thời gian vừa hết, ném mic muốn đi.
Tiểu Lưu ngao ngao hò hét đem cô lưu lại: “Chị Tô, một câu hỏi cuối cùng — thật sự là câu hỏi cuối cùng rồi!” Cậu ta hít sâu một hơi, cuối cùng ném gánh nặng ra, “Vì sao lúc dân mạng nhắc tới tuổi của cô, cô thẹn quá hóa giận? Điều này là bởi vì phụ nữ đều có ưu tư về tuổi tác sao? Cô đã 26 tuổi rồi, công ty quản lý của cô bắt đầu suy nghĩ tới việc cho cô chuyển đổi hình tượng sao?”
Mà vấn đề này, đã hỏi trúng tim đen của Tô Kỷ Thì.
Cô dừng bước, không nhận mic của bất cứ một bên truyền thông nào. Váy đỏ rực rỡ, cô giống như một vị nữ vương kiêu ngạo, đường nhìn lướt qua thần dân của mình, giống như đang nhìn tất cả mọi người, lại cứ như không đem bất kỳ ai để vào trong mắt.
“Tôi có ưu tư về tuổi tác? Không, ngược lại hoàn toàn, có ưu tư về tuổi là các anh chị, là tất cả những người ở hiện trường cùng những người không có mặt ở đây.
Vấn đề này, hôm qua tôi đã thảo luận với công ty quản lý, hôm nay tôi lại lặp lại một lần nữa — Trên thế giới này, vốn là không tồn tại loại suy nghĩ sai lầm gì mà ‘đến độ tuổi nào cần phải làm chuyện gì’ cả. Bạn lúc hai mươi tuổi có thể là sinh viên đại học, bạn lúc 30 tuổi chỉ có thể làm chủ gia đình, bạn đến lúc 40 tuổi nhân sinh đã định hình, tất cả hi vọng đều là con cái lớn lên thành tài, chờ đến lúc 50 tuổi biến thành chờ mong có cháu… loại quan niệm thâm căn cố đế này về tuổi trong giới giải trí càng khoa trương, giống như trên thế giới này nữ diễn viên chỉ phân thành hai kiểu, một kiểu là trẻ trung năng động trước 25 tuổi, một loại chính là lề mề chậm chạp sau 30 tuổi; mà giai đoạn từ 25 đến 30 tuổi liền trở nên đặc biệt lúng túng, khán giả cảm thấy bạn già rồi, bạn không thể tiếp tục ‘giả nai’ nữa rồi…
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cuộc đời của tôi lại bị tuổi tác chế định?” Mỗi câu của Tô Kỷ Thì giống như một cây búa nện vào mặt băng, đem tảng băng dầy nặng đập nát mới có thể lộ ra dòng nước ngầm đang chảy, “Tôi thích diễn ngốc nghếch ngọt ngào, diễn tới 50 tuổi cũng là tự do của tôi; tôi sẵn sàng làm một kẻ phản nghịch theo cách của mình, điều đó lúc 15 tuổi tôi đã có thể làm được.”
Cô cười rạng rỡ: “Tôi chọn làm những việc như thế nào ở độ tuổi này, trải qua cuộc sống như thế nào, đó đều là tự do của tôi, mấy người chỉ biết lấy tuổi của tôi ra để công kích, tôi tặng họ một câu.”
Tất cả truyền thông đều nín thở, mười mấy cái micrô toàn bộ đưa tới trước mặt cô —
— “Tôi biết tôi rất hoàn mỹ, đừng bôi đen nữa, tiết kiệm sức lực đi.”
******
Không đến ba tiếng, điểm nóng Weibo, tài khoản marketing, đầu đề tin giải trí, tin nhanh Tiktok… các kênh có thể dùng để lan truyền tin tức đều bị video phỏng vấn Tô Cẩn chiếm trọn.
Có đảng dùng tiêu đề kiểu cắt câu lấy nghĩa —
“Nóng! Nữ minh tinh Tô Cẩn khai báo công khai, tiết lộ ‘quy tắc ngầm về tuổi tác’ của giới giải trí”
“Tiểu tiên nữ biến thành ‘vương mẫu nương nương’, Tô Cẩn chuyển hình thành công hay thất bại?”
“Có hình có chân tướng, Tô Cẩn công khai phát biểu, thẳng thắn tuyên bố sẽ diễn ngốc nghếch ngọt ngào tới 50 tuổi!”
“Đen béo không phải là mục đích chính, bá khí mới là mục đích! Tô Cẩn thăm dò hướng đi mới”
Cũng có dân mạng theo hướng cảm xúc thật —
“Xem xong phỏng vấn của Tô Cẩn khóc không xong luôn, “gái ế” 30 tuổi đứng tại cửa giao nhau của sự nghiệp và gia đình”
“Đã thành fan của Tô Cẩn, thật sự là rất dám nói, cô ấy mới 26 đã nhìn được thấu triệt như vậy, thật không dễ dàng”
“Quá là thấu hiểu nỗi đau của Tô Cẩn, lolita***, jk***, cos***, Hán phục***… ai nói người trưởng thành không thể có quyền mơ mộng”
Chuyện ngoài dự kiến là video của cô cũng dẫn tới sự quan tâm của một số nhà phê bình —
“Cảnh báo giới giải trí có ‘định kiến về tuổi tác’”
“Từ “phát súng đầu tiên” của Tô Cẩn nghĩ tới hiện tượng kỳ lạ trong giới giải trí — là do công chúng lựa chọn, hay là tư bản tuyển chọn”
“Lựa chọn làm chính mình hay là lựa chọn trở thành một bản thân trong mắt người khác?”
……
Những bình luận này, Tô Kỷ Thì trong lúc ngồi ở nhà vệ sinh có xem vài cái, thậm chí còn chia sẻ vào nhóm nhân viên công tác.
Cô dù chỉ là thân xác phàm tục, vẫn có được ba phần kiêu ngạo.
Dr Tô: Phương Giải, tôi đã nói từ lâu, che che giấu giấu không bằng trực diện đối kháng.
Đan Hà: Quỳ chị Tô!!! Bóp vai cho chị Tô!!!!
A Sơn: Bóp chân cho chị Tô!!!
Dr Tô: Phương Giải đâu?
Chờ nữa ngày không thấy Phương Giải nói trên nhóm, Tô Kỷ Thì hỏi Tiểu Hà mới biết, vì ngày đó Tô Kỷ Thì bá khí ở trước mặt chúng nhân diễn thuyết, làm cho anh ta dạo này lại một phen lao lực, bỏ quên 3 đóa hoa nhỏ này ở một góc.
Giống như một antifan nào đó đã nói — Cô bây giờ không còn là “xuất phát từ vị trí C”, mà là “solo”.
Cứ thế, tới mời cô làm đại diện phát ngôn, kịch bản, chương trình tạp kỹ ngày càng nhiều, mà không còn là hình tượng bạch liên hoa trước đây nữa, chủ đề cũng phát triển ngày càng đa dạng.
Phương Giải dạo này mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, chăm chỉ tìm tài nguyên về cho cô.
Tô Kỷ Thì cảnh giác hỏi “Lấy tài nguyên gì chứ? Có thể đừng tiếp tục nhận kịch bản gì đó cho tôi được không, tôi không diễn!”
“Không phải kịch bản, không phải kịch bản…” Phương Giải vội vàng giải thích, “Chỉ là lúc trước khi gây sức ép để đài truyền hình mua phim của Tô Cẩn thì đã ký một thỏa thuận trao đổi tài nguyên, căn cứ theo thỏa thuận thì Tô Cẩn phải đến chương trình giải trí độc nhất vô nhị của họ, làm khách mời tham gia. À… đồng thời sẽ bị cắt thành ba tập.”
“Giải trí? Chương trình giải trí nào?”
Phương Giải lấy lòng nói “Chương trình giải trí này là do em lựa chọn kỹ lưỡng, cam đoan chị thích nó.”
“… A?”
“Là Dã ngoại sinh tồn — Có thể mang búa nha.” (Chị Tô quả này được thể rồi, dân tình có mà lác mắt, ta cũng hóng các chương sau quá cơ!!!)
~~~0o0~~~
***Phóng viên gà rừng: Ta hay dịch là phóng viên dã ngoại, phóng viên săn tin, phóng viên tự do gì đấy, nhưng vì có vế sau là sỉ nhục con gà nên là để nguyên vậy.
***Cân ở đoạn này là cân Trung Quốc, thực tế là 35-40 kg nhé. Ta để nguyên như raw dịch cho xuôi.
***Lolita hay còn được dân Trung gọi là Lo nương, nàng Lo, lo娘, là một phong cách hóa trang, ăn mặc nổi tiếng được biết đến rộng rãi từ các tác phẩm của Nhật Bản, bây giờ được thể hiện dưới dạng các trang phục cải tiến từ truyện tranh, theo hướng công chúa, hoặc người hầu, hoặc búp bê…
Trên thực tế, Lolita là tên một cuốn tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov, một tiểu thuyết tiếng Anh được tác giả người Nga viết, xuất bản năm 1955 có nội dung gây tranh cãi khi mà nhân vật chính của truyện là Humbert Humbert, một người đàn ông khá lớn tuổi lại mang sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên là Dolores Haze. Cô bé này được Humbert, một giáo sư ngành văn chương, gọi là Lolita. Cuốn sách này được một nhà phê bình ví như một hồ sơ bệnh án, một tư liệu kinh điển trong giới y học tâm thần.
“Với tư cách là một hồ sơ bệnh án, “Lolita” chắc sẽ trở thành một tư liệu kinh điển trong giới y học tâm thần. Với tư cách là một tác phẩm nghệ thuật, nó siêu việt trên khía cạnh chuộc tội của nó; và đối với chúng tôi, điều còn quan trọng hơn cả ý nghĩa khoa học và giá trị văn học, là tác động đạo lý mà cuốn sách sẽ tạo nên đối với độc giả nghiêm túc; vì trong nghiên cứu cá nhân xót xa này, ẩn chứa một bài học phổ quát; đứa trẻ ngang ngạnh, người mẹ ích kỉ, gã quỷ ám hổn hển, không phải chỉ là những nhân vật sống động trong một câu chuyện duy nhất; họ cảnh báo ta về các khuynh hướng nguy hiểm; họ chỉ ra những cái xấu đầy cường lực.
“Lolita” khiến tất cả chúng ta – những người làm cha mẹ, những nhà hoạt động xã hội, những nhà giáo dục – phải dốc sức, với tinh thần cảnh giác cao hơn nữa và sáng suốt hơn nữa, vào nhiệm vụ nuôi dạy một thế hệ tốt hơn trong một thế giới an toàn hơn.”
— Widworth, Mas
Với ta thì thay vì tìm hiểu sâu hơn về cuốn sách mà theo ngôn ngữ của fan ngôn tình Trung Quốc thì là ngược và SE, ta sẽ chỉ chú trọng tới mặt hình thức mà từ Lolita hiện nay mang đến, theo đúng hướng mà ta đã giới thiệu, là một cách hóa trang độc đáo mà người Nhật đã tạo nên.
Một số hình ảnh cos Lolita
***jk: Nó cũng là một thuật ngữ trong cosplay thôi, chắc là kiểu hóa trang nữ sinh, đồng phục học sinh gì đó.
***Cos: Là từ viết tắt của cosplay, hay costume play, một hình thức hóa trang nhân vật mà bạn yêu thích trong phim hay game. Hầu hết các nhân vật được cos đều là từ anime và manga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.