Quyển 7 - Chương 2481: Động phủ Linh Hoa Tiên Tử
Huyễn Vũ
20/07/2013
Trên mặt Ác Hỏa Đầu Đà hiện rõ vẻ uể oải, kể lại sự việc của mấy ngày nay một lượt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lâm Hiên cũng có chút bó tay.
Tên này gần như là một đường chém giết tới đây. Mặc dù hắn rất thích tranh đấu giết chóc, nếu đem đi so sánh thì thực sự cũng không thua kém những Cổ Ma kia là mấy, nhưng phải kể đến tu vi của hắn không tệ, nếu đổi lại một gã Tu tiên giả cùng giai khác, trong tình cảnh như vậy, có thể mở một đường máu hay không cũng rất khó nói.
"Được rồi, mọi người không cần phải cảm khái, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Ác Hỏa đạo hữu nếu là một đường đánh giết tới đây, hành tung của hắn khẳng định đã bị bại lộ, chắc chắn càng ngày sẽ càng có nhiều Yêu tu chú ý, khi đó nếu chúng ta tiếp tục lưu lại đây thì …”
Lời của Phạm lão giả chưa nói hết câu liền ngừng lại một chút, dù sao những người đang ngồi ở đây không có kẻ nào là ngốc, vì thế đều có thể hiểu hết hàm ý trong lời nói của lão.
Những người khác liếc nhìn nhau, tự nhiên không có ai phản đối.
Vì vậy, Phạm lão giả đi trước dẫn đường, mấy người còn lại cùng thi triển thần thông, vô cùng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vì để tránh bị Yêu tu khám phá ra tung tích, bọn hắn không đi theo một lộ tuyến nhất định, mà cố ý đi theo một vòng tròn lớn. Tuy vì thế mà lộ trình dài hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng đồng thời cũng an toàn hơn rất nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, bọn hắn quả nhiên không gặp phải Yêu Tộc, trải qua gần mười ngày gian nan vất vả, rút cuộc hôm nay bọn hắn cũng đã dừng lại bên ngoài một hạp cốc nhỏ.
Hai bên hạp cốc này đều là núi tuyết cao vạn trượng, song tại Hàn Phách Băng Nguyên này, núi tuyết như vậy quả thực có rất nhiều, không có gì là hiếm thấy.
Đừng nói là vài tên Tu tiên giả Động Huyền Kỳ, cho dù Lâm Hiên thả toàn bộ thần thức ra, cũng không có phát hiện tại đây có bất kỳ điều gì không ổn. Thậm chí hắn còn không thể cảm nhận được chút dao động nào của cấm chế. Nếu không phải có người dẫn đường, Lâm Hiên tự hỏi nếu mình đi ngang qua nòa đây, cũng sẽ tuyệt đối không chú ý tới hạp cốc này.
"Nơi đây thật sự là động phủ của vị Linh Hoa Tiên Tử đã tọa hóa kia sao?"
"Phạm lão, ngươi chắc chắn rằng không dẫn sai đường chứ?"
"Ha ha, các vị đạo hữu vội cái gì! Phạm mỗ nếu không có điểm nắm chắc, há lại ngu ngốc đến nỗi đang yên đang lành lại mạo hiểm dấn thân vào nơi nguy hiểm như thế này sao?”
Phạm lão giả ra vẻ tin tưởng mười phần, mà lời giải thích của lão lần này cũng hết sức thuyết phục, những người khác mặc dù còn có chút nghi ngờ, nhưng cũng đều ngậm miệng lại.
Tuy nhiên bằng thần thức của mỗi người, dù vô tình hay hữu ý đều khóa chặt mọi hành động của Phạm lão giả lại. Trên đường đi vào Hàn Phách Băng Nguyên, mọi người có thể chân thành hợp tác, nhưng khi đã tìm được bảo vật, trong thâm tâm của mỗi người khẳng định là vẫn phải có chút tâm tư phòng bị đối với đồng bạn.
Dù sao con đường tu tiên nguy hiểm trùng trùng, lòng người bội bạc cũng không kỳ quái chút nào.
Phạm lão giả tự nhiên cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút khác thường, tuy nhiên trên mặt lão lại không hề có tí dị sắc, ra vẻ không biết phất tay áo một cái, một vật đen sì tựa như làm bằng da thú bay vút ra.
Vật ấy chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên mặt chi chít chữ như gà bới.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, bằng nhãn lực của hắn tự nhiên thấy rất rõ ràng, nhưng nó là cái gì, thực sự hắn không hiểu được.
Lâm Hiên thoáng chú ý sắc mặt của những tu sĩ khác, đa số cũng đều là kinh ngạc mờ mịt, hiển nhiên trong lòng bọn hắn cũng đang tràn đầy nghi hoặc.
Lập tức, tất cả tu sĩ đều im lặng không nói gì, để mặc Phạm lão giả hành động.
Chỉ thấy lão lấy tấm da thú kia ra, sau đó đẩy một hòn đá trong hạp cốc, đồng thời quay lại ấn vào phía trên một tảng băng.
Lão tất bật chạy hết bên nọ đến bên kia, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới ngừng lại.
Đột nhiên, thanh âm răng rắc phát ra, ngọn núi phía trước mắt bắt đầu rung lên kịch liệt, sau đó rõ ràng nó đã dịch chuyển sang một khoảng ngắn, lộ ra trước mắt một cửa động đen nhánh, đi sâu vào lòng đất.
Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ kinh ngạc, cũng không phải bởi vì núi tuyết di động, đối với cảnh giới hiện giờ của hắn mà nói, di sơn đảo hải là chuyện rất đỗi bình thường.
Điểm làm cho Lâm Hiên kinh ngạc chính là ngọn núi này di chuyển, không dựa vào lực cấm chế, mà là dùng cơ quan thuật của phàm nhân thế tục. Trách không được chính mình không cảm nhận được chút chấn động nào của pháp lực.
Biểu hiện của mấy người khác cũng không khác biệt lắm, cả bọn đều hết sức ngạc nhiên.
Nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên, từ đằng xa truyền đến một tiếng thét dài, hơn nữa còn đang tiến gần lại nơi này, sau đó chỉ thấy ở một góc đằng chân trời một vệt sáng xanh lóe lên, một đạo cầu vồng đang bay cực nhanh đến đây, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chúng tu sĩ.
Sau khi quang mang thu vào, một tên tu sĩ hình dáng cổ quái xuất hiện trước mắt mọi người.
Người này thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi, trên đầu quấn dải băng tạo thành một cái mào, người mặc áo da thú, tướng mạo vô cùng dữ tợn, hơn nữa mặt hắn lỗ rỗ khắp nơi, trông lại càng thêm phần hung lệ.
Ánh mắt của Lâm Hiên đảo qua, nhưng lại không nhìn ra cảnh giới của người này như thế nào, hơn nữa toàn thân hắn phát ra một loại khí tức hết kì lạ, không phải tu sĩ cũng không phải Yêu Tộc, lại càng không có quan hệ với cổ ma, chẳng lẽ …
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vài phần đăm chiêu.
Mà quái nhân này sau một lát nhìn rõ ràng nơi đây, thế nào mà lại tụ tập được nhiều Tu tiên giả như vậy, biểu lộ cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi hắn nhìn thấy núi tuyết đã dịch chuyển một khoảng cách nhất định, cũng đã lộ ra cửa động sâu không thấy đáy, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.
"Bọn chuột nhắt chán sống, dám chiếm động phủ của bản tôn, còn không mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta rút hồn luyện phách nguyên một đám bọn ngươi."
"Động phủ của ngươi?"
Bọn Lâm Hiên hết sức kinh ngạc, không nhịn được nhìn Phạm lão giả một cái, lão ta không phải là một con Ô Long chứ, đến cả địa điểm của bảo tàng cũng tính sai.
"Khục." Phạm lão giả ho nhẹ một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên nét xấu hổ và nghi hoặc : "Các vị đạo hữu không cần phải nghe hắn nói bậy, đây tuyệt đối là động phủ nơi Linh Hoa Tiên Tử tọa hóa, chúng ta hãy cùng liên thủ, trước tiên diệt trừ tên quái nhân này."
"Cái gì, các ngươi biết rõ đây là động phủ của Linh Hoa Tiên Tử sao? Hừ, vậy một người trong số các ngươi cũng không thể trở về." Quái nhân kia nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ thất kinh, sau đó tay áo phất một cái, hai vệt sáng xanh từ trong tay áo bắn ra.
Lá gan tên này cũng thật lớn, đối mặt nhiều Tu tiên giả đẳng cấp cao như vậy, nhưng lại không mảy may sợ hãi chút nào, nói xong liền động thủ.
Không biết có phải bởi vì quả hồng mềm thường dễ bóp hay không mà hai đạo ánh sáng xanh kia đều đánh tới mỹ phụ mặc cung trang.
Nàng ta thấy vậy thì giận dữ vô cùng, dù sao nàng ta cũng là Tu tiên giả Động Huyền kỳ, đâu có dễ bị người khi nhục như vậy, bàn tay trắng như ngọc khẽ múa, hai dải băng đeo bên người bay vút ra. Chúng đón gió lóe lên, hóa thành vô số tiên kiếm trong suốt, linh quang cuồn cuộn nổi lên, nghênh hai đạo ánh sáng màu xanh lục kia.
Ngay khi cả hai chạm vào nhau, thanh âm "xuy xuy" vang lên, ánh sáng màu xanh lục rõ ràng không chịu nổi một kích, rất đơn giản đã bị đánh tan thành bột phấn, hóa thành mấy chục điểm sáng nhỏ rơi xuống mặt đất.
Kết quả như vậy khiến cho mấy tên tu sĩ chuẩn bị động thủ ngẩn ra, mỹ phụ mặc cung trang cũng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương chỉ là mạnh miệng thôi sao?
Tên này gần như là một đường chém giết tới đây. Mặc dù hắn rất thích tranh đấu giết chóc, nếu đem đi so sánh thì thực sự cũng không thua kém những Cổ Ma kia là mấy, nhưng phải kể đến tu vi của hắn không tệ, nếu đổi lại một gã Tu tiên giả cùng giai khác, trong tình cảnh như vậy, có thể mở một đường máu hay không cũng rất khó nói.
"Được rồi, mọi người không cần phải cảm khái, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Ác Hỏa đạo hữu nếu là một đường đánh giết tới đây, hành tung của hắn khẳng định đã bị bại lộ, chắc chắn càng ngày sẽ càng có nhiều Yêu tu chú ý, khi đó nếu chúng ta tiếp tục lưu lại đây thì …”
Lời của Phạm lão giả chưa nói hết câu liền ngừng lại một chút, dù sao những người đang ngồi ở đây không có kẻ nào là ngốc, vì thế đều có thể hiểu hết hàm ý trong lời nói của lão.
Những người khác liếc nhìn nhau, tự nhiên không có ai phản đối.
Vì vậy, Phạm lão giả đi trước dẫn đường, mấy người còn lại cùng thi triển thần thông, vô cùng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vì để tránh bị Yêu tu khám phá ra tung tích, bọn hắn không đi theo một lộ tuyến nhất định, mà cố ý đi theo một vòng tròn lớn. Tuy vì thế mà lộ trình dài hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng đồng thời cũng an toàn hơn rất nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, bọn hắn quả nhiên không gặp phải Yêu Tộc, trải qua gần mười ngày gian nan vất vả, rút cuộc hôm nay bọn hắn cũng đã dừng lại bên ngoài một hạp cốc nhỏ.
Hai bên hạp cốc này đều là núi tuyết cao vạn trượng, song tại Hàn Phách Băng Nguyên này, núi tuyết như vậy quả thực có rất nhiều, không có gì là hiếm thấy.
Đừng nói là vài tên Tu tiên giả Động Huyền Kỳ, cho dù Lâm Hiên thả toàn bộ thần thức ra, cũng không có phát hiện tại đây có bất kỳ điều gì không ổn. Thậm chí hắn còn không thể cảm nhận được chút dao động nào của cấm chế. Nếu không phải có người dẫn đường, Lâm Hiên tự hỏi nếu mình đi ngang qua nòa đây, cũng sẽ tuyệt đối không chú ý tới hạp cốc này.
"Nơi đây thật sự là động phủ của vị Linh Hoa Tiên Tử đã tọa hóa kia sao?"
"Phạm lão, ngươi chắc chắn rằng không dẫn sai đường chứ?"
"Ha ha, các vị đạo hữu vội cái gì! Phạm mỗ nếu không có điểm nắm chắc, há lại ngu ngốc đến nỗi đang yên đang lành lại mạo hiểm dấn thân vào nơi nguy hiểm như thế này sao?”
Phạm lão giả ra vẻ tin tưởng mười phần, mà lời giải thích của lão lần này cũng hết sức thuyết phục, những người khác mặc dù còn có chút nghi ngờ, nhưng cũng đều ngậm miệng lại.
Tuy nhiên bằng thần thức của mỗi người, dù vô tình hay hữu ý đều khóa chặt mọi hành động của Phạm lão giả lại. Trên đường đi vào Hàn Phách Băng Nguyên, mọi người có thể chân thành hợp tác, nhưng khi đã tìm được bảo vật, trong thâm tâm của mỗi người khẳng định là vẫn phải có chút tâm tư phòng bị đối với đồng bạn.
Dù sao con đường tu tiên nguy hiểm trùng trùng, lòng người bội bạc cũng không kỳ quái chút nào.
Phạm lão giả tự nhiên cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút khác thường, tuy nhiên trên mặt lão lại không hề có tí dị sắc, ra vẻ không biết phất tay áo một cái, một vật đen sì tựa như làm bằng da thú bay vút ra.
Vật ấy chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên mặt chi chít chữ như gà bới.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, bằng nhãn lực của hắn tự nhiên thấy rất rõ ràng, nhưng nó là cái gì, thực sự hắn không hiểu được.
Lâm Hiên thoáng chú ý sắc mặt của những tu sĩ khác, đa số cũng đều là kinh ngạc mờ mịt, hiển nhiên trong lòng bọn hắn cũng đang tràn đầy nghi hoặc.
Lập tức, tất cả tu sĩ đều im lặng không nói gì, để mặc Phạm lão giả hành động.
Chỉ thấy lão lấy tấm da thú kia ra, sau đó đẩy một hòn đá trong hạp cốc, đồng thời quay lại ấn vào phía trên một tảng băng.
Lão tất bật chạy hết bên nọ đến bên kia, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới ngừng lại.
Đột nhiên, thanh âm răng rắc phát ra, ngọn núi phía trước mắt bắt đầu rung lên kịch liệt, sau đó rõ ràng nó đã dịch chuyển sang một khoảng ngắn, lộ ra trước mắt một cửa động đen nhánh, đi sâu vào lòng đất.
Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ kinh ngạc, cũng không phải bởi vì núi tuyết di động, đối với cảnh giới hiện giờ của hắn mà nói, di sơn đảo hải là chuyện rất đỗi bình thường.
Điểm làm cho Lâm Hiên kinh ngạc chính là ngọn núi này di chuyển, không dựa vào lực cấm chế, mà là dùng cơ quan thuật của phàm nhân thế tục. Trách không được chính mình không cảm nhận được chút chấn động nào của pháp lực.
Biểu hiện của mấy người khác cũng không khác biệt lắm, cả bọn đều hết sức ngạc nhiên.
Nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên, từ đằng xa truyền đến một tiếng thét dài, hơn nữa còn đang tiến gần lại nơi này, sau đó chỉ thấy ở một góc đằng chân trời một vệt sáng xanh lóe lên, một đạo cầu vồng đang bay cực nhanh đến đây, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chúng tu sĩ.
Sau khi quang mang thu vào, một tên tu sĩ hình dáng cổ quái xuất hiện trước mắt mọi người.
Người này thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi, trên đầu quấn dải băng tạo thành một cái mào, người mặc áo da thú, tướng mạo vô cùng dữ tợn, hơn nữa mặt hắn lỗ rỗ khắp nơi, trông lại càng thêm phần hung lệ.
Ánh mắt của Lâm Hiên đảo qua, nhưng lại không nhìn ra cảnh giới của người này như thế nào, hơn nữa toàn thân hắn phát ra một loại khí tức hết kì lạ, không phải tu sĩ cũng không phải Yêu Tộc, lại càng không có quan hệ với cổ ma, chẳng lẽ …
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vài phần đăm chiêu.
Mà quái nhân này sau một lát nhìn rõ ràng nơi đây, thế nào mà lại tụ tập được nhiều Tu tiên giả như vậy, biểu lộ cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi hắn nhìn thấy núi tuyết đã dịch chuyển một khoảng cách nhất định, cũng đã lộ ra cửa động sâu không thấy đáy, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.
"Bọn chuột nhắt chán sống, dám chiếm động phủ của bản tôn, còn không mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta rút hồn luyện phách nguyên một đám bọn ngươi."
"Động phủ của ngươi?"
Bọn Lâm Hiên hết sức kinh ngạc, không nhịn được nhìn Phạm lão giả một cái, lão ta không phải là một con Ô Long chứ, đến cả địa điểm của bảo tàng cũng tính sai.
"Khục." Phạm lão giả ho nhẹ một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên nét xấu hổ và nghi hoặc : "Các vị đạo hữu không cần phải nghe hắn nói bậy, đây tuyệt đối là động phủ nơi Linh Hoa Tiên Tử tọa hóa, chúng ta hãy cùng liên thủ, trước tiên diệt trừ tên quái nhân này."
"Cái gì, các ngươi biết rõ đây là động phủ của Linh Hoa Tiên Tử sao? Hừ, vậy một người trong số các ngươi cũng không thể trở về." Quái nhân kia nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ thất kinh, sau đó tay áo phất một cái, hai vệt sáng xanh từ trong tay áo bắn ra.
Lá gan tên này cũng thật lớn, đối mặt nhiều Tu tiên giả đẳng cấp cao như vậy, nhưng lại không mảy may sợ hãi chút nào, nói xong liền động thủ.
Không biết có phải bởi vì quả hồng mềm thường dễ bóp hay không mà hai đạo ánh sáng xanh kia đều đánh tới mỹ phụ mặc cung trang.
Nàng ta thấy vậy thì giận dữ vô cùng, dù sao nàng ta cũng là Tu tiên giả Động Huyền kỳ, đâu có dễ bị người khi nhục như vậy, bàn tay trắng như ngọc khẽ múa, hai dải băng đeo bên người bay vút ra. Chúng đón gió lóe lên, hóa thành vô số tiên kiếm trong suốt, linh quang cuồn cuộn nổi lên, nghênh hai đạo ánh sáng màu xanh lục kia.
Ngay khi cả hai chạm vào nhau, thanh âm "xuy xuy" vang lên, ánh sáng màu xanh lục rõ ràng không chịu nổi một kích, rất đơn giản đã bị đánh tan thành bột phấn, hóa thành mấy chục điểm sáng nhỏ rơi xuống mặt đất.
Kết quả như vậy khiến cho mấy tên tu sĩ chuẩn bị động thủ ngẩn ra, mỹ phụ mặc cung trang cũng vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương chỉ là mạnh miệng thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.