Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2682: Xuất quan (2)

Huyễn Vũ

13/12/2013

Tu sĩ vận áo bào đen bên cạnh kinh hô, những tu sĩ khác cũng cả kinh đến trợn mắt há mồm. Mà bọn hắn phản ứng như vậy cũng là hiển nhiên.

Phải biết rằng tu sĩ bế quan, kiêng kỵ nhất là bị quấy rầy. Nếu đúng lúc trọng yếu, chỉ cần một động tĩnh cực nhỏ cũng có thể khiến bọn hắn phải nhận lấy thất bại trong gang tấc, xui xẻo còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Tóm lại là hậu quả khôn lường.

Đề nghị của lão giá tóc bạc trắng thực sự quá lớn mật, mạo muội xuông vào, khả năng rất lớn là Chung lão quái sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho dù vận khí tốt, thì hành động này cũng khiến hắn vô cùng giận dữ. Hiện tại tình hình nghiêm trọng, có lẽ Chung lão quái sẽ không tính toán. Nhưng một khi đánh lui được Lâm Hiên, chỉ sợ cả đám sẽ chạy trời không khỏi nắng.

An nguy của tông môn quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ của bọn hắn còn quan trọng hơn. Mạo muội như vậy quả thực không đáng.

Những lão quái vật Phân Thần kỳ ở đây đều cúi đầu ủ rũ, hoặc dứt khoát quay mặt đi nơi khác.

"Tốt, tốt."

Ánh mắt lão giả tóc bạc trắng sắc như dao, vẻ mặt càng khó coi đến cực điểm. Nhưng mỗi người đều là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ như nhau, hắn căn bản không có quyền ra lệnh cho đối phương phải làm gì. Trong lòng oán hận, nhưng cũng đành buông tha. Mặc dù đa số Tu Tiên giả đều đặt mạng sống lên hàng đầu, nhưng ngẫu nhiên vẫn có ngoại lệ.

Nói thí dụ như lão giả tóc bạc trắng này, tình cảm của hắn đối với Linh Quỷ tông thâm hậu đến cực điểm. Cho dù bỏ mạng cũng không muốn nhìn thấy Quỷ Linh tông bị diệt vong.

"Các ngươi đều quý trọng cái mạng nhỏ của mình, vậy thì lão phu đành phải làm ác nhân một lần vậy."

Hắn nói lời này là đã đắc tội tất cả Tu Tiên giả ở đây. Nhưng vì tông môn, ngay cả cái mạng nhỏ của mình còn không để ý tới, đắc tội đã là gì?

Cười lạnh một tiếng, liền sải bước hướng vào Huyền Âm đàm.

Oanh!

Nhưng đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Một tiếng nổ thật lớn truyền đến, nước trong hàn đàm đột nhiên cuồn cuộn, sau đó bắn thẳng lên trời.

Nước trong hàn đàm màu đen, biến thành một đầu Giao Long.

Phóng thẳng lên trời, ẩn ẩn còn có tiếng rồng ngâm vang vọng.



"Đây là..."

Tu Tiên giả ở đây đều quá sợ hãi, ngay cả lão giả tóc bạc trắng cũng kinh ngạc mà dừng lại.

Mọi người không khỏi ngẩng đầu, sau đó không biết từ miệng ai phát ra tiếng reo hò.

"Chung lão. Là Chung lão xuất quan."

.....

Niềm vui sướng lan tràn. Lão giả tóc bạc trăng khỏi phải nói, sắc mặt những Tu Tiên giả khác cũng trở nên cuồng hỉ.

"Chung lão thực sự đã xuất quan!"

Càng lúc càng nhiều tiếng reo hò. Chỉ thấy trên đầu Giao Long có một lão giả lăng không mà đứng.

Nhìn qua, niên kỷ đã lớn.

Nhưng cẩn thận quan sát, thân thể vẫn cực kỳ tráng kiện, chẳng khác gì thần tiên trong truyền thuyết.

Mặc dù râu tóc đều bạc trắng, nhưng thần thái quắc thước. Càng khiến người ta kinh ngạc là trên mặt không hề có môt nếp nhăn. Sắc mặt hồng hào, cho dù trai tráng đôi mươi thúc ngựa cũng khó đuổi kịp.

Trước khi Chung lão bế quan, lại không có được tướng mạo như vậy.

Chúng tu sĩ trong nội tâm thầm kêu kinh dị. Một vạn hai ngàn năm qua đi, Chung lão rõ ràng lại trẻ ra không ít, cái này quả thực có chút không hợp thói thường. Phải biết rằng, thuật Trú Nhan ở Tu Tiên giới không phải là ít, nhưng muốn phản lão hoàn đồng lại không hề đơn giản.

Bọn hắn còn nhớ rõ, trước khi Chung lão bế quan đã là lão quái sống vài vạn năm. Mặc dù pháp lực cao cường, nhưng trên mặt đầy những nếp nhăn, chẳng khác gì vỏ cây, như thế nào.....

Ngoài kinh ngạc, bọn hắn còn nhớ đến một truyền thuyết.

Nghe nói, Tu Tiên giả đến lúc về giả, muốn phản lão hoàn đồng, chỉ có thể tiến giai đến Độ Kiếp kỳ, có thực lực đủ lớn để đảo ngược Thiên Địa pháp tắc, làm cho chính mình một lần nữa lấy lại vẻ thành xuân.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là....Chung lão đã tiến giai đến Độ Kiếp kỳ?



Nghĩ tới đây, chúng tu sĩ ngoài rung động, còn không hẹn mà cùng đem thần thức thả ra.

Thoáng quét qua. Nhưng kế tiếp, trên mặt lại tràn đầy vẻ mờ mịt.

Không thể nhìn ra cảnh giới đối phương.

Cũng là thâm bất khả trắc, nhưng cụ thể lại khó mà nói được.

Ngoài mờ mịt, cả đám trở nên kinh hỉ.

Chẳng lẽ Chung lão đã thực sự tiến giai tới Độ Kiếp kỳ.

Nếu thế thì một tên Lâm tiểu tử đã là gì. Cho dù hắn mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ. Phóng nhãn khắp tam giới, từ cổ chí kim, còn chưa từng nghe nói qua, có vị thiên tài Phân Thần kỳ nào có thể khiêu chiến vượt cấp.

Chung lão có thể dễ dàng diệt sát tiểu tử kia.

Không chỉ như thế, bổn môn sinh ra một vị đại năng Độ Kiếp kỳ. Sao lại phải ru rú ở quận Bạch Phàm nhỏ nhoi này. Tu Tiên giới mấy quận phụ cận đương nhiên phải cúi đầu xưng thần. Bổn môn sẽ được xếp vào hàng siêu cấp tông môn ở toàn bộ Hàn Long giới.

Kể từ đó, thân phận chính mình cũng như nước lên thuyền. Đạt được vô số tài nguyên, bảo vật.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm chúng tu sĩ kích động vô cùng. Mà đúng lúc này, một cỗ linh áp cực kỳ kinh người từ thân thể Chung lão quái phát ra.

Oanh!

Trước đó không hề có một chút dấu hiệu báo trước, lại khiến tu sĩ ở đây đều không chịu nổi,"Bạch bạch bạch" lập tức phải lùi mấy bước. Giống như thân thể phải chống đỡ sức nặng ngàn cân, thậm chí còn có người phải tế ra linh quang hộ thể mới miễn cưỡng đứng vững.

Phải biết rằng Tu Tiên giả ở đây, thấp nhất cũng là Phân Thần sơ kỳ. Chỉ linh áp đã khiến bọn hắn thất thố như thế, ngoại trừ đại năng Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết, còn ai khác có thể làm được?

Từ đó, nghi hoặc cuối cùng cũng bị xóa bỏ.

Cả đám nhao nhao hành lễ, biểu lộ cung kính vô cùng: "Chúc mừng sư thúc tiến giai Độ Kiếp kỳ, thần thông vô địch, uy chấn Linh giới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook