Bạch Nguyệt Quang Của Đội Trưởng Quý
Chương 1:
Vinh Cẩn
20/07/2024
Tháng hai tại Giang thành.
Đầu xuân chưa đến mà ngoài trời đã có cơn mưa phùn nhỏ.
Ở phía sau, lớp sơn mạ vàng của ngôi miếu cổ dường như đang đắm chìm trong màn sương mờ mịt dưới trời mưa lất phất.
Bạc Hạnh Nguyệt cầm ô bước ra từ miếu cổ, từng luồng gió lạnh nhè nhẹ thổi qua khiến cô lạnh cóng, cả người không khỏi rùng mình một cái.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cô cất tấm bùa bình an vừa xin được, nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi đưa tay sờ vào chiếc di động đang để trong túi.
Đúng như dự đoán, do chế độ im lặng đã bật, nên khi cô vừa mở máy ra, đã có rất nhiều tin nhắn do Chung Linh gửi đến.
Cô chưa kịp trả lời tin nhắn, điện thoại đã hiển thị có cuộc gọi đến.
“Hạnh Nguyệt, sắp xong chưa? Tớ tới đón cậu đây nè.” Tính cách Chung Linh nóng vội nên khi có chuyện gấp cần xử lý, thì sẽ càng hấp tấp hơn.
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn cơn mưa không có dấu hiệu giảm bớt trước mặt, không nhanh không chậm nói: “Cửa.”
Chung Linh vừa phàn nàn về tình trạng ùn tắc giao thông trên đường, vừa nói: “Chờ tớ vài phút, tớ tới ngay.”
Cho dù xung quanh có khá nhiều du khách nhưng Chung Linh cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy.
Trong màn mưa tịch mịch, hiện lên thân ảnh lẻ loi nhưng lại vô cùng thu hút ánh nhìn.
Cô gái với mái tóc đen và chiếc váy cùng màu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm chặt cán ô, hình ảnh này dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng cũng mang tới cảm giác quyến rũ, lay động lòng người.
Cô ấy hạ cửa kính xe xuống, chiếc xe Hummer màu đen dừng lại.
Chung Linh ngẩng đầu, nói lời trêu ghẹo với cô: “Bạc đại tiểu thư, ta tiếp giá chậm trễ rồi.”
Bạc Hạnh Nguyệt gấp ô lại, bên môi mang theo ý cười.
Cô ngồi trên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn, đôi mắt hồ ly khẽ nhếch lên: “Xe này không giống như chiếc cậu hay lái.”
“Xe của Liền Kỳ đó, tối hôm nay anh ấy sẽ tới đây, chỗ của anh ấy thì để anh ấy làm chủ.” Chung Linh thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp mở định vị, chuẩn bị tới nơi tổ chức tiệc, ở nhà hàng tại Giang Thành.
Trong xe ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, Bạc Hạnh Nguyệt cởi chiếc áo khoác nỉ, mái tóc xoăn dài được cô búi lên, có vài sợi rơi xuống bên tai.
Chung Linh hỏi cô: “Khi nào cậu đến bệnh viện nhậm chức?”
“Thủ tục đã làm xong rồi, tớ đoán là chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa thôi.”
Bạc Hạnh Nguyệt sắp nhậm chức tại một bệnh viện ngoại khoa tên Phổ Nhận, có danh tiếng nhất nhì ở thành phố này.
Hơi lạnh của gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi vào xe, ánh mắt của cô nhìn xa dần từ phía cần gạt hơi nước đang chuyển động.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Không ngờ, quanh đi quẩn lại đã sáu năm trôi qua, cô vẫn sẽ quay trở về nơi này.
Hiện tại ở Giang thành, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, sau khi đèn đường được bật lên, ánh đèn neon cũng sáng mãi không ngừng, sự thay đổi này lớn đến nỗi cô phải đi tìm nơi nào đó mà tiêu khiển, mới cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc quay về.
Khi hai người đến quán ăn, cũng là lúc hoàng hôn tắt hẳn, bầu trời tối đen như mực không thấy một tia sáng.
Vừa nghe là bàn mà Liền Kỳ đã đặt, giám đốc nhà hàng tự mình chạy tới, dẫn hai người lên lầu.
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn một vòng mới nhận ra, chủ bữa tiệc ngày hôm nay vẫn chưa tới.
Nước da cô trắng sáng, ngũ quan tinh xảo mang theo vẻ lạnh lùng, vô cảm, nên lúc không cười càng khiến người ta cảm thấy xa cách, cô tựa như một con thiên nga đen cao quý.
Trái ngược với tính cách của Bạc Hạnh Nguyệt, chính là một Chung Linh không bao giờ có thể ngồi yên một chỗ.
Từ nhỏ cô ấy đã tham gia chạy điền kinh nhưng vì bị chấn thương nên đã phải giải nghệ, sau khi đạt được vị trí vận động viên hạng hai quốc gia.
Đợi khi người kia tới, Chung Linh làm bộ như đang thẩm vấn mà hỏi: “Anh Liền, tới muộn đấy nhé.”
Liền Kỳ cũng hiểu rõ tính cách của cô nên vội vàng nhận lỗi: “Bà cô của tớ ơi, tớ sai rồi, tớ phải mất thêm chút thời gian mang văn kiện đi gửi cho người ta.”
Cái nhất của Chung Linh là có miệng lưỡi sắc bén: “Xin lỗi tớ làm gì chứ? Nhân vật chính của bữa tiệc này cũng không phải là tớ, cậu hỏi thử xem Hạnh Nguyệt có tha lỗi cho cậu hay không.”
Liền Kỳ thở dài, nói một tiếng cho người đi lấy loại trà thượng hạng nhưng lại bị Chung Linh từ chối: "Hôm nay Hạnh Nguyệt trở về chúng ta ăn mừng đi, vậy nên đem rượu ra đây đi.”
Tửu lượng của Chung Linh kém nên chỉ uống bia Ô Tô, người khác cũng đành bó tay với cô ấy.
Giữa chừng, vì Chung Linh đi vệ sinh nên bầu không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào trạng thái ngượng ngùng.
Liền Kỳ hàn huyên mấy câu: “Về nước mấy ngày đã quen chưa?”
“Cũng khá tốt.”
Giọng nói Bạc Hạnh Nguyệt nhẹ nhàng còn mang theo chút thờ ơ.
Liền Kỳ thu lại ánh mắt đang đánh giá khuôn mặt cô, không nhịn được cảm khái: “Cậu gầy đi rồi…”
Bọn họ lớn lên trong khu dành cho gia đình quan chức từ khi còn nhỏ.
Không thể chối bỏ một điều rằng, Bạc Hạnh Nguyệt là kiểu người điển hình cho câu sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Ông là chiến sĩ anh hùng cấp cao, công lao hiển hách, mang quân hàm thượng tướng, nên đến đời cha cô đã hình thành con đường làm quan chức vô cùng thuận lợi, an nhàn, đến cả gia tộc của cô cũng luôn sừng sững, vững chắc, cả mối liên hôn cũng là gia tộc có tiếng trong lĩnh vực ngoại giao, là nhà họ Dương.
Cô sinh ra đã mang ánh sáng rực rỡ, chói lóa, khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Khi đó chỉ có thể dùng một câu, “xinh đẹp đến không gì sánh được, kiêu ngạo đến vênh váo tự đắc” để hình dung cô gái này.
Cô thẳng tay mua những món đồ xa xỉ, trạng thái của cô luôn là tâm điểm chú ý được mọi người vây quanh.
Sau này cô nói muốn ra nước ngoài, là lập tức xuất ngoại luôn, cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân chứ đừng nói đến việc chùn bước.
Trong mắt Liền Kỳ, thì sự gai góc của cô gái này quả thật đã kiềm chế lại không ít nhưng sự xinh đẹp cùng thói kiêu căng, ngạo mạn kia đã khắc vào trong xương cốt từ lâu.
Cổ họng anh hơi chút chuyển động, bàn tay mở chiếc bật lửa, châm điếu thuốc: “Chú Bạc biết cậu về nước rồi, hay là cậu về thăm chú một lúc?”
Trên bàn tiệc lặng im vài giây.
“Không cần đâu, ông ta đã phải phẫu thuật hai lần vì cơn đau tim, nếu tớ còn quay trở về gặp, có khi ông ta sẽ lại lên cơn đau tim lần nữa mất, như vậy thì rắc rối to."
Hơn nữa Bạc Diệu Chu cũng chưa bao giờ thiếu người chăm sóc mình, bao gồm cả mẹ kế Phương Lan Nhu, lẫn chị kế Bạc Sơ của cô, một trong hai người họ ai cũng là sự lựa chọn tốt hơn so với cô.
Bạc Hạnh Nguyệt nở nụ cười tự giễu bản thân, rồi lấy một chiếc kẹo bạc hà từ trong đĩa.
Cô bóc vỏ kẹo rồi dùng sức nuốt, cổ họng theo đó mà thấy mát lạnh.
Người kiêu ngạo như Bạc Hạnh Nguyệt, thì dù thế giới này có chuyện khủng hoảng gì xảy ra nhưng chỉ cần giấu vết sẹo đó, cô vẫn có thể dùng dáng vẻ thờ ơ với tất cả, không sợ trời, không sợ đất, bình tĩnh đối mặt.
“Con người cậu…quá cứng rắn.” Liền Kỳ liếc mắt một cái, rồi nâng tay gạt tàn thuốc.
Chuyện năm đó nếu cô chấp nhận nhận thua, thì mối quan hệ cha con giữa cô và Bạc Diệu Chu cũng không đến mức căng thẳng, đến bước đường này.
“Cậu cứ một hai phải nhắc lại chuyện xưa làm gì, nếu không thì nói tới chuyện của cậu và Bạc Sơ đi?”
Dưới ánh đèn rạng rỡ, gương mặt cô mềm mại nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào anh lại không có một chút ấm áp.
Toàn thân lộ ra tín hiệu không dễ chọc.
Liền Kỳ chợt cảm thấy bản thân đã lỡ lời, nên không nói gì thêm.
Sau khi bữa tiệc liên hoan kết thúc, con số phải trả là không nhỏ, ba người cũng chẳng ăn hết bao nhiêu, chỉ có Chung Linh, tuy biết tửu lượng của bản thân kém nhưng vẫn cố uống thêm vài chén, chỉ trong chốc lát đã say đến mức cả người không dậy nổi, bất tỉnh nhân sự.
Thấy vậy đôi mắt Liền Kỳ ảm đạm, thuận miệng hỏi: "Các cậu ở đâu? Tớ đưa hai người về.”
Bạc Hạnh Nguyệt muốn tiện cho việc chăm sóc Chung Linh, nên bảo Liền Kỳ đưa hai người đến khu nhà khi trước.
Vốn đám cảnh vệ muốn tiến tới ngăn lại nhưng vừa nhìn biển số xe, thì chẳng còn ai dám lên tiếng, trực tiếp cho qua.
“Cậu đưa đến đây thôi, ngày khác gặp lại.” Bạc Hạnh Nguyệt vẫy tay, tính cách phóng khoáng kia vẫn không hề thay đổi so với lúc mười tám tuổi.
“Được, nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Tiếng gió thổi lấn át giọng nói của Liền Kỳ.
Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy hai người đi vào nhà, anh mới lái xe rời đi.
Mấy năm không có ai ở nhưng những căn phòng ở biệt thự vẫn luôn có người quét dọn, vì thế ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Đến cửa, Bạc Hạnh Nguyệt sờ sờ chìa khóa, mới phát hiện trong túi còn một hộp thuốc lá Marlboro của Hắc Băng Bạo Châu.
Mấy ngày liên tục trôi qua, làm cô quên mất là ai đã nhét nó vào.
Cô không nghiện thuốc lá nhưng lúc trước, có đôi khi cũng sẽ hút vài điếu, còn bây giờ đã cai hẳn, nếu có thèm cô cũng chỉ dùng kẹo bạc hà thay thế.
Mới vừa vứt bao thuốc lá kia vào thùng rác, Bạc Hạnh Nguyệt chợt nghe Chung Linh kêu to: "Tớ muốn ói..."
Sắc mặt Chung Linh đỏ bừng, đang mơ mơ màng màng, nằm sấp người trên sofa ngủ.
Sợ cô bị cảm lạnh, nên Bạc Hạnh Nguyệt cố ý lấy chiếc chăn mỏng đắp cho cô ấy.
Sau đó cô xách thùng rác đi tới, kết quả Chung Linh nôn khan nửa ngày, cũng không ra được cái gì nhưng người cũng đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Biết cô gái này là một người có tính cách trẻ con, kiểu gì cũng không thể tự chăm sóc bản thân được, Bạc Hạnh Nguyệt không yên tâm nên nhanh chóng xỏ dép lê, đi làm nước mật ong cho cô ấy.
“Hạnh Nguyệt, tớ rất nhớ cậu." Hốc mắt Chung Linh phiếm hồng, còn ôm cô cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Bạc Hạnh Nguyệt đỡ người dậy, tự mình canh chừng cô uống hết ly nước mật ong mới chịu dừng lại.
Chung Linh chống khuỷu tay, con ngươi đen nhánh chuyển động, kéo theo giọng điệu lười biếng hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cậu tới miếu, trụ trì nói với cậu cái gì vậy?"
Đại sư Tuệ Năng là người hiếm khi chịu gặp khách đến chùa, ở chỗ ông ấy không ít người từng bị đóng cửa tiễn khách.
May mà khi còn nhỏ, Bạc Hạnh Nguyệt đã theo cha mình đến đây một lần, nên hai người từng có duyên gặp mặt.
Gặp lại một lần nữa trụ trì cũng không quá bất ngờ, mà chỉ nhìn cô gật đầu, ý bảo: "Thí chủ, đã lâu không gặp.”
Bạc Hạnh Nguyệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ kính trọng.
Trụ trì nhắm mắt niệm phật châu, dường như ông ấy đoán được ý đồ của cô khi tới đây, nên chỉ dặn dò: "Tất cả đều có số, có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.”
Ánh trăng bao phủ mọi thứ, Bạc Hạnh Nguyệt ngừng suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Không có gì, ngủ đi.”
…
Sau khi làm xong thủ tục nhậm chức, sự nghiệp, công việc của Bạc Hạnh Nguyệt chính thức chào đón sự bận rộn trước nay chưa từng có.
Trong khoảng thời gian đón lễ mừng năm mới này, có rất nhiều người say rượu vẫn lái xe, nên cho dù là ban đêm, thì bệnh viện vẫn bật đèn điện sáng trưng, trên hành lang tràn ngập dấu vết bánh xe cáng.
Sáu giờ sáng, sau khi hoàn thành xong hai ca phẫu thuật, Bạc Hạnh Nguyệt rửa sơ qua khuôn mặt, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi không thể che giấu được.
Một lát sau là thời gian kiểm tra phòng bệnh của bộ phận nội trú.
Mấy bác sĩ thực tập nhắm mắt theo đuôi cô.
Bạc Hạnh Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa thấp, tuy cô đi không nhanh nhưng mỗi bước lại mang theo cơn gió nhẹ, khiến góc áo bay lên, làm cho dòng chữ nhỏ trên bảng đeo ở ngực, thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô bước tới bên giường, nhẹ nhàng hỏi vài câu về tình hình của bệnh nhân.
Bệnh nhân quen biết cô cũng sẽ lịch sự gọi một tiếng "bác sĩ Bạc", bởi vì trong các bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Phổ Nhân, thì cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất kiên nhẫn với bọn họ.
Người như vậy muốn để cho người khác không có ấn tượng cũng khó.
Chỉ là với mấy tay bác sĩ khác, đối với vị đồng nghiệp vừa nhảy dù tới này, vẫn có rất nhiều lời bàn tán sau lưng không ngừng nổi lên.
Trước đó không lâu, Bạc Hạnh Nguyệt đã nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn những tiếng thì thầm.
“Nghe gì chưa, sau lưng Bạc Hạnh Nguyệt có thế lực rất lớn đấy.”
Chủ đề bàn tán bắt đầu, luôn khiến cho mọi người không khỏi dấy lên một trận sốt ruột, ai cũng hăng hái tò mò chờ người đến giải đáp.
“Có tầng quan hệ gì à?”
“Có người thấy cô ấy bước xuống từ xe cơ quan chính phủ, còn nói cô ấy là tình nhân của một ông lớn nào đó.”
“Chẳng trách chủ nhiệm lại ưu ái cô ấy đến như vậy…”
Đúng vào lúc này Bạc Hạnh Nguyệt đẩy cửa phòng, nét mặt bình tĩnh đi ra.
Hai y tá đang bàn tán câm như hến trong nháy mắt, rồi ngượng ngùng rời đi.
Cô lau sạch vết nước trên tay, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng.
Mấy câu buôn dưa lê bán dưa chuột này nghe một chút là được, chứ không cần thiết phải để trong lòng.
Sắp đến giờ tan tầm, nên đám người thực tập sinh cũng bắt đầu tụ lại một chỗ nghỉ ngơi.
Lúc đầu là tán gẫu mấy chuyện linh tinh, sau đó đề tài dần dần lệch khỏi quỹ đạo.
“Người bên kia đẹp trai quá đi.”
"Người cao chân dài, nhìn cái ót thôi là biết đúng gu của tôi!"
Bạc Hạnh Nguyệt kiểm tra phòng, cũng vừa nghe được, không thèm để ý làm nốt công việc cuối cùng.
Sau đó cô rũ mi mắt xuống, định quay về văn phòng của mình.
Ánh mắt lại rơi về phía cuối hành lang, tầm nhìn trở nên rộng hơn.
Một giây sau, tim cô đột nhiên ngừng mất vài nhịp.
Không phải bởi vì cái gì khác, chỉ là bóng lưng kia quá quen thuộc.
Rộng rãi nhưng đầy lạnh lùng...
Bóng lưng dần dần trùng khớp với hình ảnh thiếu niên của nhiều năm trước.
Phía sau có người gọi: "Đồng chí Quý.”
Sau đó người kia quay lại, tầm mắt tĩnh lặng quét qua khuôn mặt cô.
Ánh mắt như là gió đêm lạnh lẽo, thổi qua mặt hồ chỉ để lại một gợn sóng.
Người đàn ông chân dài, dáng người thẳng tắp.
Áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, cúc áo được cởi hai nút làm yết hầu lộ ra.
Ống tay áo xắn lên trên, chỗ cánh tay bị thương không ngừng chảy máu.
Phía dưới là quần tây, thắt lưng bên hông là kiểu thịnh hành nhất lúc này, khí chất cấm dục lại mê người.
Thời gian quá lâu, ký ức năm mười mấy tuổi giống như một bức ảnh cũ, dần dần ố vàng, phai nhạt.
Nếu như nói khi đó, cô là người bắt đầu bày ra thiên la địa võng, cố tình gặp gỡ, thì nhiều năm sau gặp lại chỉ có thể dùng định mệnh, dùng trùng hợp để giải thích.
Thực tập sinh thấy cô ngây người một lúc lâu, nên lo lắng cầm lấy tay cô lắc lư: "Bác sĩ Bạc.”
Thịnh Khải Châu bước nhanh tới, đang muốn hỏi anh tại sao vừa nghỉ phép đã bị thương, kết quả nhận ra, Quý Vân Hoài luôn luôn không để lộ cảm xúc ra mặt, lúc này lại có chút hoảng hốt.
Anh ấy thuận theo ánh mắt nhìn qua, cũng chẳng e dè mà đánh giá Bạc Hạnh Nguyệt nhưng cũng không mở miệng.
Nhận thấy bầu không khí giữa hai người như sóng ngầm dữ dội, Thịnh Khải Châu là người có gì nói đó, lúc này mỉm cười trêu ghẹo: "Sao, người quen của cậu à?"
Ánh sáng mờ nhạt.
Khuôn mặt đẹp của Quý Vân Hoài lạnh lùng, giọng nói chối bỏ: "Không quen biết.”
Đầu xuân chưa đến mà ngoài trời đã có cơn mưa phùn nhỏ.
Ở phía sau, lớp sơn mạ vàng của ngôi miếu cổ dường như đang đắm chìm trong màn sương mờ mịt dưới trời mưa lất phất.
Bạc Hạnh Nguyệt cầm ô bước ra từ miếu cổ, từng luồng gió lạnh nhè nhẹ thổi qua khiến cô lạnh cóng, cả người không khỏi rùng mình một cái.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cô cất tấm bùa bình an vừa xin được, nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi đưa tay sờ vào chiếc di động đang để trong túi.
Đúng như dự đoán, do chế độ im lặng đã bật, nên khi cô vừa mở máy ra, đã có rất nhiều tin nhắn do Chung Linh gửi đến.
Cô chưa kịp trả lời tin nhắn, điện thoại đã hiển thị có cuộc gọi đến.
“Hạnh Nguyệt, sắp xong chưa? Tớ tới đón cậu đây nè.” Tính cách Chung Linh nóng vội nên khi có chuyện gấp cần xử lý, thì sẽ càng hấp tấp hơn.
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn cơn mưa không có dấu hiệu giảm bớt trước mặt, không nhanh không chậm nói: “Cửa.”
Chung Linh vừa phàn nàn về tình trạng ùn tắc giao thông trên đường, vừa nói: “Chờ tớ vài phút, tớ tới ngay.”
Cho dù xung quanh có khá nhiều du khách nhưng Chung Linh cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy.
Trong màn mưa tịch mịch, hiện lên thân ảnh lẻ loi nhưng lại vô cùng thu hút ánh nhìn.
Cô gái với mái tóc đen và chiếc váy cùng màu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm chặt cán ô, hình ảnh này dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng cũng mang tới cảm giác quyến rũ, lay động lòng người.
Cô ấy hạ cửa kính xe xuống, chiếc xe Hummer màu đen dừng lại.
Chung Linh ngẩng đầu, nói lời trêu ghẹo với cô: “Bạc đại tiểu thư, ta tiếp giá chậm trễ rồi.”
Bạc Hạnh Nguyệt gấp ô lại, bên môi mang theo ý cười.
Cô ngồi trên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn, đôi mắt hồ ly khẽ nhếch lên: “Xe này không giống như chiếc cậu hay lái.”
“Xe của Liền Kỳ đó, tối hôm nay anh ấy sẽ tới đây, chỗ của anh ấy thì để anh ấy làm chủ.” Chung Linh thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp mở định vị, chuẩn bị tới nơi tổ chức tiệc, ở nhà hàng tại Giang Thành.
Trong xe ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, Bạc Hạnh Nguyệt cởi chiếc áo khoác nỉ, mái tóc xoăn dài được cô búi lên, có vài sợi rơi xuống bên tai.
Chung Linh hỏi cô: “Khi nào cậu đến bệnh viện nhậm chức?”
“Thủ tục đã làm xong rồi, tớ đoán là chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa thôi.”
Bạc Hạnh Nguyệt sắp nhậm chức tại một bệnh viện ngoại khoa tên Phổ Nhận, có danh tiếng nhất nhì ở thành phố này.
Hơi lạnh của gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi vào xe, ánh mắt của cô nhìn xa dần từ phía cần gạt hơi nước đang chuyển động.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Không ngờ, quanh đi quẩn lại đã sáu năm trôi qua, cô vẫn sẽ quay trở về nơi này.
Hiện tại ở Giang thành, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, sau khi đèn đường được bật lên, ánh đèn neon cũng sáng mãi không ngừng, sự thay đổi này lớn đến nỗi cô phải đi tìm nơi nào đó mà tiêu khiển, mới cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc quay về.
Khi hai người đến quán ăn, cũng là lúc hoàng hôn tắt hẳn, bầu trời tối đen như mực không thấy một tia sáng.
Vừa nghe là bàn mà Liền Kỳ đã đặt, giám đốc nhà hàng tự mình chạy tới, dẫn hai người lên lầu.
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn một vòng mới nhận ra, chủ bữa tiệc ngày hôm nay vẫn chưa tới.
Nước da cô trắng sáng, ngũ quan tinh xảo mang theo vẻ lạnh lùng, vô cảm, nên lúc không cười càng khiến người ta cảm thấy xa cách, cô tựa như một con thiên nga đen cao quý.
Trái ngược với tính cách của Bạc Hạnh Nguyệt, chính là một Chung Linh không bao giờ có thể ngồi yên một chỗ.
Từ nhỏ cô ấy đã tham gia chạy điền kinh nhưng vì bị chấn thương nên đã phải giải nghệ, sau khi đạt được vị trí vận động viên hạng hai quốc gia.
Đợi khi người kia tới, Chung Linh làm bộ như đang thẩm vấn mà hỏi: “Anh Liền, tới muộn đấy nhé.”
Liền Kỳ cũng hiểu rõ tính cách của cô nên vội vàng nhận lỗi: “Bà cô của tớ ơi, tớ sai rồi, tớ phải mất thêm chút thời gian mang văn kiện đi gửi cho người ta.”
Cái nhất của Chung Linh là có miệng lưỡi sắc bén: “Xin lỗi tớ làm gì chứ? Nhân vật chính của bữa tiệc này cũng không phải là tớ, cậu hỏi thử xem Hạnh Nguyệt có tha lỗi cho cậu hay không.”
Liền Kỳ thở dài, nói một tiếng cho người đi lấy loại trà thượng hạng nhưng lại bị Chung Linh từ chối: "Hôm nay Hạnh Nguyệt trở về chúng ta ăn mừng đi, vậy nên đem rượu ra đây đi.”
Tửu lượng của Chung Linh kém nên chỉ uống bia Ô Tô, người khác cũng đành bó tay với cô ấy.
Giữa chừng, vì Chung Linh đi vệ sinh nên bầu không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào trạng thái ngượng ngùng.
Liền Kỳ hàn huyên mấy câu: “Về nước mấy ngày đã quen chưa?”
“Cũng khá tốt.”
Giọng nói Bạc Hạnh Nguyệt nhẹ nhàng còn mang theo chút thờ ơ.
Liền Kỳ thu lại ánh mắt đang đánh giá khuôn mặt cô, không nhịn được cảm khái: “Cậu gầy đi rồi…”
Bọn họ lớn lên trong khu dành cho gia đình quan chức từ khi còn nhỏ.
Không thể chối bỏ một điều rằng, Bạc Hạnh Nguyệt là kiểu người điển hình cho câu sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Ông là chiến sĩ anh hùng cấp cao, công lao hiển hách, mang quân hàm thượng tướng, nên đến đời cha cô đã hình thành con đường làm quan chức vô cùng thuận lợi, an nhàn, đến cả gia tộc của cô cũng luôn sừng sững, vững chắc, cả mối liên hôn cũng là gia tộc có tiếng trong lĩnh vực ngoại giao, là nhà họ Dương.
Cô sinh ra đã mang ánh sáng rực rỡ, chói lóa, khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Khi đó chỉ có thể dùng một câu, “xinh đẹp đến không gì sánh được, kiêu ngạo đến vênh váo tự đắc” để hình dung cô gái này.
Cô thẳng tay mua những món đồ xa xỉ, trạng thái của cô luôn là tâm điểm chú ý được mọi người vây quanh.
Sau này cô nói muốn ra nước ngoài, là lập tức xuất ngoại luôn, cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân chứ đừng nói đến việc chùn bước.
Trong mắt Liền Kỳ, thì sự gai góc của cô gái này quả thật đã kiềm chế lại không ít nhưng sự xinh đẹp cùng thói kiêu căng, ngạo mạn kia đã khắc vào trong xương cốt từ lâu.
Cổ họng anh hơi chút chuyển động, bàn tay mở chiếc bật lửa, châm điếu thuốc: “Chú Bạc biết cậu về nước rồi, hay là cậu về thăm chú một lúc?”
Trên bàn tiệc lặng im vài giây.
“Không cần đâu, ông ta đã phải phẫu thuật hai lần vì cơn đau tim, nếu tớ còn quay trở về gặp, có khi ông ta sẽ lại lên cơn đau tim lần nữa mất, như vậy thì rắc rối to."
Hơn nữa Bạc Diệu Chu cũng chưa bao giờ thiếu người chăm sóc mình, bao gồm cả mẹ kế Phương Lan Nhu, lẫn chị kế Bạc Sơ của cô, một trong hai người họ ai cũng là sự lựa chọn tốt hơn so với cô.
Bạc Hạnh Nguyệt nở nụ cười tự giễu bản thân, rồi lấy một chiếc kẹo bạc hà từ trong đĩa.
Cô bóc vỏ kẹo rồi dùng sức nuốt, cổ họng theo đó mà thấy mát lạnh.
Người kiêu ngạo như Bạc Hạnh Nguyệt, thì dù thế giới này có chuyện khủng hoảng gì xảy ra nhưng chỉ cần giấu vết sẹo đó, cô vẫn có thể dùng dáng vẻ thờ ơ với tất cả, không sợ trời, không sợ đất, bình tĩnh đối mặt.
“Con người cậu…quá cứng rắn.” Liền Kỳ liếc mắt một cái, rồi nâng tay gạt tàn thuốc.
Chuyện năm đó nếu cô chấp nhận nhận thua, thì mối quan hệ cha con giữa cô và Bạc Diệu Chu cũng không đến mức căng thẳng, đến bước đường này.
“Cậu cứ một hai phải nhắc lại chuyện xưa làm gì, nếu không thì nói tới chuyện của cậu và Bạc Sơ đi?”
Dưới ánh đèn rạng rỡ, gương mặt cô mềm mại nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào anh lại không có một chút ấm áp.
Toàn thân lộ ra tín hiệu không dễ chọc.
Liền Kỳ chợt cảm thấy bản thân đã lỡ lời, nên không nói gì thêm.
Sau khi bữa tiệc liên hoan kết thúc, con số phải trả là không nhỏ, ba người cũng chẳng ăn hết bao nhiêu, chỉ có Chung Linh, tuy biết tửu lượng của bản thân kém nhưng vẫn cố uống thêm vài chén, chỉ trong chốc lát đã say đến mức cả người không dậy nổi, bất tỉnh nhân sự.
Thấy vậy đôi mắt Liền Kỳ ảm đạm, thuận miệng hỏi: "Các cậu ở đâu? Tớ đưa hai người về.”
Bạc Hạnh Nguyệt muốn tiện cho việc chăm sóc Chung Linh, nên bảo Liền Kỳ đưa hai người đến khu nhà khi trước.
Vốn đám cảnh vệ muốn tiến tới ngăn lại nhưng vừa nhìn biển số xe, thì chẳng còn ai dám lên tiếng, trực tiếp cho qua.
“Cậu đưa đến đây thôi, ngày khác gặp lại.” Bạc Hạnh Nguyệt vẫy tay, tính cách phóng khoáng kia vẫn không hề thay đổi so với lúc mười tám tuổi.
“Được, nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Tiếng gió thổi lấn át giọng nói của Liền Kỳ.
Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy hai người đi vào nhà, anh mới lái xe rời đi.
Mấy năm không có ai ở nhưng những căn phòng ở biệt thự vẫn luôn có người quét dọn, vì thế ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Đến cửa, Bạc Hạnh Nguyệt sờ sờ chìa khóa, mới phát hiện trong túi còn một hộp thuốc lá Marlboro của Hắc Băng Bạo Châu.
Mấy ngày liên tục trôi qua, làm cô quên mất là ai đã nhét nó vào.
Cô không nghiện thuốc lá nhưng lúc trước, có đôi khi cũng sẽ hút vài điếu, còn bây giờ đã cai hẳn, nếu có thèm cô cũng chỉ dùng kẹo bạc hà thay thế.
Mới vừa vứt bao thuốc lá kia vào thùng rác, Bạc Hạnh Nguyệt chợt nghe Chung Linh kêu to: "Tớ muốn ói..."
Sắc mặt Chung Linh đỏ bừng, đang mơ mơ màng màng, nằm sấp người trên sofa ngủ.
Sợ cô bị cảm lạnh, nên Bạc Hạnh Nguyệt cố ý lấy chiếc chăn mỏng đắp cho cô ấy.
Sau đó cô xách thùng rác đi tới, kết quả Chung Linh nôn khan nửa ngày, cũng không ra được cái gì nhưng người cũng đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Biết cô gái này là một người có tính cách trẻ con, kiểu gì cũng không thể tự chăm sóc bản thân được, Bạc Hạnh Nguyệt không yên tâm nên nhanh chóng xỏ dép lê, đi làm nước mật ong cho cô ấy.
“Hạnh Nguyệt, tớ rất nhớ cậu." Hốc mắt Chung Linh phiếm hồng, còn ôm cô cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Bạc Hạnh Nguyệt đỡ người dậy, tự mình canh chừng cô uống hết ly nước mật ong mới chịu dừng lại.
Chung Linh chống khuỷu tay, con ngươi đen nhánh chuyển động, kéo theo giọng điệu lười biếng hỏi: "Đúng rồi, hôm nay cậu tới miếu, trụ trì nói với cậu cái gì vậy?"
Đại sư Tuệ Năng là người hiếm khi chịu gặp khách đến chùa, ở chỗ ông ấy không ít người từng bị đóng cửa tiễn khách.
May mà khi còn nhỏ, Bạc Hạnh Nguyệt đã theo cha mình đến đây một lần, nên hai người từng có duyên gặp mặt.
Gặp lại một lần nữa trụ trì cũng không quá bất ngờ, mà chỉ nhìn cô gật đầu, ý bảo: "Thí chủ, đã lâu không gặp.”
Bạc Hạnh Nguyệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ kính trọng.
Trụ trì nhắm mắt niệm phật châu, dường như ông ấy đoán được ý đồ của cô khi tới đây, nên chỉ dặn dò: "Tất cả đều có số, có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.”
Ánh trăng bao phủ mọi thứ, Bạc Hạnh Nguyệt ngừng suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Không có gì, ngủ đi.”
…
Sau khi làm xong thủ tục nhậm chức, sự nghiệp, công việc của Bạc Hạnh Nguyệt chính thức chào đón sự bận rộn trước nay chưa từng có.
Trong khoảng thời gian đón lễ mừng năm mới này, có rất nhiều người say rượu vẫn lái xe, nên cho dù là ban đêm, thì bệnh viện vẫn bật đèn điện sáng trưng, trên hành lang tràn ngập dấu vết bánh xe cáng.
Sáu giờ sáng, sau khi hoàn thành xong hai ca phẫu thuật, Bạc Hạnh Nguyệt rửa sơ qua khuôn mặt, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi không thể che giấu được.
Một lát sau là thời gian kiểm tra phòng bệnh của bộ phận nội trú.
Mấy bác sĩ thực tập nhắm mắt theo đuôi cô.
Bạc Hạnh Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa thấp, tuy cô đi không nhanh nhưng mỗi bước lại mang theo cơn gió nhẹ, khiến góc áo bay lên, làm cho dòng chữ nhỏ trên bảng đeo ở ngực, thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô bước tới bên giường, nhẹ nhàng hỏi vài câu về tình hình của bệnh nhân.
Bệnh nhân quen biết cô cũng sẽ lịch sự gọi một tiếng "bác sĩ Bạc", bởi vì trong các bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Phổ Nhân, thì cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất kiên nhẫn với bọn họ.
Người như vậy muốn để cho người khác không có ấn tượng cũng khó.
Chỉ là với mấy tay bác sĩ khác, đối với vị đồng nghiệp vừa nhảy dù tới này, vẫn có rất nhiều lời bàn tán sau lưng không ngừng nổi lên.
Trước đó không lâu, Bạc Hạnh Nguyệt đã nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn những tiếng thì thầm.
“Nghe gì chưa, sau lưng Bạc Hạnh Nguyệt có thế lực rất lớn đấy.”
Chủ đề bàn tán bắt đầu, luôn khiến cho mọi người không khỏi dấy lên một trận sốt ruột, ai cũng hăng hái tò mò chờ người đến giải đáp.
“Có tầng quan hệ gì à?”
“Có người thấy cô ấy bước xuống từ xe cơ quan chính phủ, còn nói cô ấy là tình nhân của một ông lớn nào đó.”
“Chẳng trách chủ nhiệm lại ưu ái cô ấy đến như vậy…”
Đúng vào lúc này Bạc Hạnh Nguyệt đẩy cửa phòng, nét mặt bình tĩnh đi ra.
Hai y tá đang bàn tán câm như hến trong nháy mắt, rồi ngượng ngùng rời đi.
Cô lau sạch vết nước trên tay, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng.
Mấy câu buôn dưa lê bán dưa chuột này nghe một chút là được, chứ không cần thiết phải để trong lòng.
Sắp đến giờ tan tầm, nên đám người thực tập sinh cũng bắt đầu tụ lại một chỗ nghỉ ngơi.
Lúc đầu là tán gẫu mấy chuyện linh tinh, sau đó đề tài dần dần lệch khỏi quỹ đạo.
“Người bên kia đẹp trai quá đi.”
"Người cao chân dài, nhìn cái ót thôi là biết đúng gu của tôi!"
Bạc Hạnh Nguyệt kiểm tra phòng, cũng vừa nghe được, không thèm để ý làm nốt công việc cuối cùng.
Sau đó cô rũ mi mắt xuống, định quay về văn phòng của mình.
Ánh mắt lại rơi về phía cuối hành lang, tầm nhìn trở nên rộng hơn.
Một giây sau, tim cô đột nhiên ngừng mất vài nhịp.
Không phải bởi vì cái gì khác, chỉ là bóng lưng kia quá quen thuộc.
Rộng rãi nhưng đầy lạnh lùng...
Bóng lưng dần dần trùng khớp với hình ảnh thiếu niên của nhiều năm trước.
Phía sau có người gọi: "Đồng chí Quý.”
Sau đó người kia quay lại, tầm mắt tĩnh lặng quét qua khuôn mặt cô.
Ánh mắt như là gió đêm lạnh lẽo, thổi qua mặt hồ chỉ để lại một gợn sóng.
Người đàn ông chân dài, dáng người thẳng tắp.
Áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, cúc áo được cởi hai nút làm yết hầu lộ ra.
Ống tay áo xắn lên trên, chỗ cánh tay bị thương không ngừng chảy máu.
Phía dưới là quần tây, thắt lưng bên hông là kiểu thịnh hành nhất lúc này, khí chất cấm dục lại mê người.
Thời gian quá lâu, ký ức năm mười mấy tuổi giống như một bức ảnh cũ, dần dần ố vàng, phai nhạt.
Nếu như nói khi đó, cô là người bắt đầu bày ra thiên la địa võng, cố tình gặp gỡ, thì nhiều năm sau gặp lại chỉ có thể dùng định mệnh, dùng trùng hợp để giải thích.
Thực tập sinh thấy cô ngây người một lúc lâu, nên lo lắng cầm lấy tay cô lắc lư: "Bác sĩ Bạc.”
Thịnh Khải Châu bước nhanh tới, đang muốn hỏi anh tại sao vừa nghỉ phép đã bị thương, kết quả nhận ra, Quý Vân Hoài luôn luôn không để lộ cảm xúc ra mặt, lúc này lại có chút hoảng hốt.
Anh ấy thuận theo ánh mắt nhìn qua, cũng chẳng e dè mà đánh giá Bạc Hạnh Nguyệt nhưng cũng không mở miệng.
Nhận thấy bầu không khí giữa hai người như sóng ngầm dữ dội, Thịnh Khải Châu là người có gì nói đó, lúc này mỉm cười trêu ghẹo: "Sao, người quen của cậu à?"
Ánh sáng mờ nhạt.
Khuôn mặt đẹp của Quý Vân Hoài lạnh lùng, giọng nói chối bỏ: "Không quen biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.