Bạch Nguyệt Quang Của Đội Trưởng Quý
Chương 2:
Vinh Cẩn
20/07/2024
Đến thời điểm giao ca, một ngày bận rộn mới lại bắt đầu.
Xung quanh có vô số người, ai ai cũng mang một phong thái riêng, nhưng trong nháy mắt khi đối diện với Quý Vân Hoài, lại khiến Bạc Hạnh Nguyệt cảm giác được giữa hai người họ dường như xuất hiện thêm một lá chắn vô hình, ngăn cách họ với những người xung quanh.
Một tay Quý Vân Hoài đút túi, vị trí cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu không ngừng nhưng khuôn mặt luôn bày ra dáng vẻ không mấy để tâm.
Thịnh Khải Châu nhíu mày nhìn vết thương của anh, lo lắng nói: "Không bị thương tới xương chứ?”
“Không có gì đáng ngại." Anh nhướng mí mắt, giọng nói bâng quơ: "Bác sĩ đã xem qua rồi, dùng băng khử trùng là được.”
“Còn cô bé kia thì sao?" Thịnh Khải Châu dùng ánh mắt tìm kiếm, sốt ruột không thôi.
Thật sự khó khăn lắm mới được cấp trên duyệt đơn xin nghỉ phép, nên hai người đến thăm vợ góa của chiến hữu cũ, trên đường trở về lại đụng độ thêm một vụ nghiêm trọng.
Bọn họ trông thấy một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ khả nghi, nên nhân lúc những người khác không chú ý đến đứa nhỏ mà ôm đứa trẻ lên xe tải rồi nghênh ngang rời đi.
Còn cha mẹ đứa nhỏ đang đuổi theo phía sau nói là con gái họ vừa mới ở ven đường mà mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Lúc biết được tin một đứa nhỏ giữa ban ngày ban mặt bị bọn buôn người bắt nên cha mẹ đứa bé lo lắng đến mức quýnh quáng hết cả lên.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Quý Vân Hoài không nói hai lời đã dùng giọng điệu kiên định nói: "Tôi là đặc công, chuyện còn lại giao cho tôi.”
Sau khi ép chiếc xe kia dừng lại, động tác của anh nhanh nhẹn tiến tới gõ cửa sổ xe buộc bọn buôn người ôm đứa trẻ xuống.
Một nam một nữ với vẻ mặt gian manh có ý định lừa dối cho qua chuyện, người phụ nữ trung niên làm bộ buông bé gái xuống nhưng bà ta không nghĩ tới người đàn ông đeo khẩu trang lại vớ lấy con dao đâm thẳng về phía anh.
Thân là một đặc công đạt tiêu chuẩn, Quý Vân Hoài từng tham dự huấn luyện phòng chống khủng bố nhiều lần.
Trong quá trình chiến đấu bọn buôn người bị khống chế còn cô bé được giải cứu thành công.
Chỉ là người đàn ông vung dao gọt hoa quả lung tung khiến cánh tay anh bị thương, chờ khi anh kịp phản ứng màu máu đã nhuộm đỏ nửa ống tay áo sơ mi.
Sợ cô bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cha mẹ bé đã vội vàng đưa con tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Thịnh Khải Châu kéo Quý Vân Hoài đến khoa cấp cứu, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Đội trưởng Quý, vết thương này của cậu nếu còn không xử lý kỹ tôi cũng muốn khó chịu thay cậu luôn đấy..."
Không biết từ lúc nào Quý Vân Hoài đã bước qua cô, ánh mắt không hề để lộ ra sự khác thường.
Giống như anh đã có thể quên đi cảnh chia tay với cô năm đó.
Cũng đúng là do vài năm xa cách đã hình thành một tầng băng không thể tan khiến hiện tại bọn họ chẳng khác gì hai người xa lạ.
Thậm chí ngay cả một câu "đã lâu không gặp" cũng không thể thốt nên lời.
Bạc Hạnh Nguyệt bước vào phòng làm việc, sau khi nghe được động tĩnh bên trong cô ngừng thất thần, lên tiếng chào hỏi: "Thầy An.”
Chủ nhiệm An có biệt danh là "con dao đứng đầu khoa ngoại", tính cách ôn hòa nhưng yêu cầu làm việc thì vô cùng nghiêm khắc.
Từ sau khi Bạc Hạnh Nguyệt nhậm chức tại bệnh viện này ông ấy cũng xem xét một khoảng thời gian mới quyết định có làm thầy giáo của cô hay không.
An Diệc Kiệt mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước trà cho thấm giọng: "Tiểu Bạc, kiểm tra phòng xong chưa?”
Cô cong khóe môi gật đầu nói: "Vâng xong rồi ạ, thầy vừa mới phẫu thuật xong, vất vả cho thầy rồi.”
“Con cũng vậy, gần đây nhiệm vụ ở khoa cũng nặng nề không kém, thấy con ngày nào cũng phải liên tục làm việc.” An Diệc Kiệt chuyển đề tài: "Nhưng mà vấn đề cá nhân của con phải được đưa lên hàng đầu, theo thầy biết thì hiện tại con vẫn còn độc thân, phải không?.”
Ông ấy cảm thán một tiếng: "Xinh đẹp như vậy còn lo không tìm được một người bạn trai vừa ý sao?"
Bạc Hạnh Nguyệt bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, bây giờ lời phản bác nào cũng không thể nói ra được nên đành im lặng không nói gì.
Ai bảo sở thích lớn nhất của chủ nhiệm An chính là làm mai cho người ta chứ.
An Diệc Kiệt phân tích đạo lý nửa ngày cuối cùng vỗ đầu: "Suýt nữa thì thầy quên mất, để thầy gọi điện thoại cho vợ trước đã."
Cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm may mắn một trận này có thể coi như xong.
Đang rửa tay, y tá vội vã chạy tới nói cô qua khoa khám bệnh một chút bởi vì bác sĩ Thích gặp phải một số chuyện khó giải quyết, trong một lát cũng khó lòng xong việc được.
Bạc Hạnh Nguyệt lau khô vết nước trên tay, vừa vào khoa khám vô tình đụng phải một đôi mắt đen nhánh thâm thúy.
Lúc này Quý Vân Hoài không một chút lảng tránh, ánh mặt trời chiếu rọi vào con ngươi hiện ra màu đen thuần túy.
Đôi mắt anh giống như một vòng xoáy khiến người ta bị cuốn vào.
Xử lý vết thương xong trên cánh tay anh quấn băng gạc màu trắng.
Bước thêm về phía trước hai bước, Bạc Hạnh Nguyệt ngửi thấy mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Là mùi ở trên người Quý Vân Hoài.
Hơi thở quanh quẩn làm cho người ta không thể không để ý đến.
Trong ánh mắt cô bé bên cạnh tràn ngập sự sợ hãi và cảnh giác, cô bé chỉ muốn ở trong lòng mẹ ai tới gần cũng không được.
Bác sĩ Thích khó khăn khuyên nhủ: "Bé con à, dì bác sĩ sẽ không làm con bị đau đâu, chúng ta chỉ làm một bài kiểm tra bình thường chỉ mất có vài phút là xong thôi.”
Bạc Hạnh Nguyệt ngồi xổm xuống, dùng mắt thường cũng có thể thấy được trên người cô bé không hề có vết xây xát nào.
Nghe y tá trưởng nói ra đầu đuôi sự việc cô cũng đoán được đứa bé này chắc là bị dọa sợ cho nên mới không phối hợp làm kiểm tra.
Cô lấy kẹo trong túi ra, khuôn mặt dịu dàng nói: "Con rất tuyệt, viên kẹo này cô thưởng cho con, đám người xấu kia chắc chắn sẽ không còn dám đến nữa đâu.”
Bởi vì cô đang nghiêng người về phía trước nên tóc đuôi ngựa buộc thấp rơi xuống một bên để lộ cái cổ thon dài, trắng đến chói mắt.
Nhìn vào khiến cổ họng người ngứa ngáy.
Cảm giác như vậy Quý Vân Hoài đã quá quen thuộc.
Thời thiếu nữ cô sẽ lợi dụng ưu thế của bản thân mà mê hoặc lòng người nên chuyện như này hoàn toàn không thành vấn đề.
Anh đã từng rơi vào cái bẫy tương tự này một lần.
Cũng nếm được mùi vị của sự bào mòn.
Sau khi gặp lại cô anh đã tự giác kiềm chế bản thân nên sẽ không để mình té ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Cô bé nhận lấy kẹo, ngón tay nắm chặt lại nhưng sự cảnh giác cũng dần tan biến.
Động tác Bạc Hạnh Nguyệt nhẹ nhàng giúp cô bé buộc lại tóc, cô bé cũng không còn phòng bị muốn đuổi người đi.
Bác sĩ Thích nháy mắt cảm kích với cô.
Đợi đến khi có kết quả kiểm tra tất cả chỉ số sức khỏe trên thân thể cô bé đều ở mức bình thường.
Cặp cha mẹ kia tìm đến Quý Vân Hoài nói lời cảm kích: "Nhờ cậu để lại tên họ, lúc sau chúng tôi sẽ liên lạc hậu tạ với cậu sau.”
“Không cần đâu." Giọng nói trầm ổn của anh mang theo vài phần lạnh lùng, vẫn giống như thiếu niên năm đó lạnh đến thấu xương.
Quý Vân Hoài lạnh nhạt nhếch môi không mặn không nhạt mở miệng: "Đây là việc chúng tôi nên làm.”
Đối phương vẫn ngượng ngùng cảm ơn như cũ, mẹ cô bé dắt con mình từng bước một đến chỗ hai người: "Nào, cảm ơn anh đặc công, cảm ơn chị bác sĩ đi.”
Cô bé ê a học nói theo, khóe môi cong lên nở một nụ cười ngọt ngào.
Người vừa đi, trước cửa phòng khám chỉ còn lại cô và Quý Vân Hoài.
Bạc Hạnh Nguyệt không biết sáu năm nay Quý Vân Hoài đã trải qua những gì.
Từ biệt nhiều năm, bây giờ gặp lại anh đã không còn là thiếu niên nghèo rớt mồng tơi lúc trước nữa.
Chỉ liếc qua một cái là biết nếu người đàn ông vai rộng eo hẹp này mặc thêm bộ quân phục vào thì khí chất nhất định sẽ áp đảo mọi thứ.
Sự im lặng quỷ dị kéo dài đến một phút đồng hồ, cũng không biết là ai đang đợi ai mở miệng trước.
Bạc Hạnh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, giọng nói trong trẻo không một chút lưu luyến nào: "Tạm biệt Quý Vân Hoài.”
Sau đó, cô rời đi cũng không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Trong tầm mắt chỉ còn lại chiếc váy tung bay của cô.
Quý Vân Hoài đứng tại chỗ ánh mắt âm trầm.
“Cạch" Anh nhìn chiếc bật lửa, đầu lưỡi quét qua hàm răng, trong nụ cười tràn đầy tự giễu.
…
Qua một đêm mệt mỏi Bạc Hạnh Nguyệt vừa về nhà chỉ muốn thoải mái tắm rửa một cái rồi chuyển đến trạng thái ngủ bù.
Ngay khi vào giấc mộng, ký ức của cô bắt đầu rơi không kiểm soát vào vòng ký ức này đến vòng khác.
Vào lúc Quý Vân Hoài mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh bị giặt đến trắng bệch, thành tích xếp hạng luôn luôn là người đứng đầu bảng đồng thời làm mấy công việc một lúc để trả nợ, kiên định duy trì lòng tự trọng, quật cường và kiêu ngạo của mình.
Thiếu niên như vậy cả đời đáng lẽ ra luôn giữ được trong sáng thuần khiết mới phải.
Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt chưa bao giờ là học sinh giỏi theo nghĩa truyền thống nên những thứ cô có được cũng không phải tuổi thanh xuân của người thường.
Thiếu nữ gia cảnh tốt, điều kiện xuất sắc, thành tích khoa học theo đó lại càng tuyệt.
Đối với thầy cô mà nói Bạc Hạnh Nguyệt là tồn tại lập dị nhất trong tất cả học sinh, một động tác tùy tiện của cô cũng có thể hô mưa gọi gió.
Khiến người ta càng thêm hâm mộ ghen tị chính là ngay cả "đóa hoa cao lãnh" trong mắt mọi người cũng bị Bạc Hạnh Nguyệt kéo từ đỉnh mây xuống hồng trần.
Không ai biết sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, trong phòng học trống trải thiếu niên gần như lấy hết lòng thành kính mà tới gần bông hồng dành riêng cho cậu ấy.
Hơi thở của thiếu nữ cực nóng, môi cô đỏ bừng đôi mắt hồ ly như hàm chứa cả hồ nước xuân.
Gió đêm như có như không mà mang theo nhiệt độ.
Chàng trai giữ chặt cổ tay cô, không chút chần chừ.
Rèm cửa phòng học bị thổi tung che giấu điều bí ẩn và cấm kỵ trong phòng học.
Giấc mộng kéo dài đã khiến cô nằm quá lâu, đến gần chạng vạng tối Bạc Hạnh Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi giấc mộng.
Sắp năm giờ chiều, ráng chiều buông xuống, đám mây trên bầu trời phương xa cũng nhiễm màu sắc tươi đẹp.
Chung Linh tiện đường tới nhét cho cô một đống rau quả và nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị.
Biết Bạc Hạnh Nguyệt thích ăn cay, cô ấy còn đặc biệt mang nguyên liệu nấu lẩu tới.
Sau khi Bạc Diệu Chu bị bệnh vẫn luôn nghỉ dưỡng ở ngoại ô nên nơi này đã lâu không có người ở, Chung Linh vừa đến xem như là có thêm chút khói lửa hơi người.
Bạc Hạnh Nguyệt mở cửa sổ thông gió, cảnh sắc trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tuổi thơ và thời thiếu nữ của cô đều để lại dấu ấn sâu sắc ở đây.
Thời gian trôi qua giống như trôi vuột mất khỏi lòng bàn tay, nhanh đến nỗi không thể bắt được.
Tất cả mọi người đều bị thời gian bao phủ, trưởng thành.
Có lẽ chia lìa phải là quá trình trưởng thành nhất định phải trải qua.
Hai tay Bạc Hạnh Nguyệt đan lại, lông mi khẽ rung, dáng vẻ thờ ơ.
Trước cửa sổ, bóng lưng cô thướt tha, eo nhỏ mềm mại kết hợp với xương hồ điệp sau lưng như vỗ cánh muốn bay, váy màu đen dài tới mắt cá chân càng làm nổi bật da thịt như tuyết.
Chung Linh cắm ống hút vào sữa chua uống xong mới cảm giác được cô có chút khác thường nên lập tức hỏi: "Hạnh Nguyệt, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?"
Hai người quen biết nhiều năm như vậy đối với tính cách của cô Chung Linh cũng hiểu được bảy, tám phần, chỉ cần cảm giác được có cái gì không ổn sẽ trực tiếp hỏi luôn.
Bạc Hạnh Nguyệt cảm thấy không phải chuyện gì đáng để giấu diếm: "Hôm nay tớ gặp bạn trai cũ ở bệnh viện.”
Gặp phải vấn đề này đầu óc Chung Linh bỗng dưng ngừng hoạt động trong nháy mắt.
Chưa suy nghĩ cô đã buột miệng thốt lên: "Bạn trai cũ nào vậy?”
Hỏi như vậy cũng đúng, trong tiềm thức của mọi người, đại mỹ nữ cấp cao như Bạc Hạnh Nguyệt có không ít người theo đuổi.
Thời trung học, cô là sự tồn tại như hạc trong bầy gà.
Dựa vào mỹ sắc không ít lần gây rối, đường hoàng ương ngạnh.
Nếu tướng mạo cô trong sáng mà không diễm lệ thì tin đồn trong bệnh viện cũng sẽ không lan nhanh như thế.
Ra nước ngoài vài năm cô không yêu đương mà chỉ quen lẻ loi một mình.
Dù sao ngoại trừ Quý Vân Hoài không ai mang đến cho cô tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.
Chung Linh biết bạn trai cũ của cô dừng lại ở thiếu niên Bạc Hạnh Nguyệt quen lúc học trung học.
Đó là mối tình đầu của cô.
Chung Linh không thể tin, trợn tròn mắt hỏi lại: “Là Quý Vân Hoài à?”
Vẻ mặt Bạc Hạnh Nguyệt như đang cam chịu.
"Sau khi các cậu gặp lại nhau đã nói những gì?" Chung Linh kích động xong lại khôi phục thành bộ dáng quần chúng hóng hớt.
Giọng cô cực kỳ nhạt: "Không nói gì cả.”
Nếu như lời "tạm biệt" mà cô nói trước khi đi có thể tính vậy đó hẳn là câu nói duy nhất mà hai người bọn họ nói.
Không hiểu sao lần gặp gỡ ngoài ý muốn này khiến cô trong lúc giật mình lại nghĩ đến cảnh tượng bản thân gặp chàng thiếu niên đó lần cuối cùng.
Thời tiết nóng bức, sắc trời âm u rồi sau đó là một trận mưa to mùa hè thổi quét qua Giang Thành.
Quý Vân Hoài đứng ở ngõ sau trường học, mặt mày lạnh lẽo để mặc cho hơn nửa người bị mưa xối ướt.
Thiếu nữ che ô trong suốt, vẻ đẹp diễm lệ nhưng không hào nhoáng.
Sau khi tuyên bố chia tay cô vẫn không dao động.
Bạc Hạnh Nguyệt luôn duy trì trạng thái cao cao tại thượng khi cắt đứt mối quan hệ này.
Anh căng thẳng mím môi, giọng nói khàn khàn: "Bạc Hạnh Nguyệt, cô ở bên tôi đều là cố ý?"
Rõ ràng đã biết được đáp án lại càng muốn phá nát nó.
Mà tâm tình của cô lúc đó như bị màn mưa cọ rửa đến mơ hồ.
Cô chỉ nhớ có một thiếu niên kiêu ngạo như vậy nhưng trong giây phút ở trước mặt cô lại mất hết sự kiêu ngạo vốn có.
Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, đều là người trưởng thành nên theo lý mà nói không ai còn có thể ngây thơ đến mức đối với cái gọi là mối tình đầu nhớ mãi không quên.
Nhưng quên đi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giống như một quả mơ chua chát nên mỗi lần nhớ lại sẽ chỉ khiến trong lòng thêm chua xót.
Bạc Hạnh Nguyệt suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động: "Trong lòng anh ấy chắc là vẫn rất hận tớ.”
Xung quanh có vô số người, ai ai cũng mang một phong thái riêng, nhưng trong nháy mắt khi đối diện với Quý Vân Hoài, lại khiến Bạc Hạnh Nguyệt cảm giác được giữa hai người họ dường như xuất hiện thêm một lá chắn vô hình, ngăn cách họ với những người xung quanh.
Một tay Quý Vân Hoài đút túi, vị trí cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu không ngừng nhưng khuôn mặt luôn bày ra dáng vẻ không mấy để tâm.
Thịnh Khải Châu nhíu mày nhìn vết thương của anh, lo lắng nói: "Không bị thương tới xương chứ?”
“Không có gì đáng ngại." Anh nhướng mí mắt, giọng nói bâng quơ: "Bác sĩ đã xem qua rồi, dùng băng khử trùng là được.”
“Còn cô bé kia thì sao?" Thịnh Khải Châu dùng ánh mắt tìm kiếm, sốt ruột không thôi.
Thật sự khó khăn lắm mới được cấp trên duyệt đơn xin nghỉ phép, nên hai người đến thăm vợ góa của chiến hữu cũ, trên đường trở về lại đụng độ thêm một vụ nghiêm trọng.
Bọn họ trông thấy một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ khả nghi, nên nhân lúc những người khác không chú ý đến đứa nhỏ mà ôm đứa trẻ lên xe tải rồi nghênh ngang rời đi.
Còn cha mẹ đứa nhỏ đang đuổi theo phía sau nói là con gái họ vừa mới ở ven đường mà mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Lúc biết được tin một đứa nhỏ giữa ban ngày ban mặt bị bọn buôn người bắt nên cha mẹ đứa bé lo lắng đến mức quýnh quáng hết cả lên.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Quý Vân Hoài không nói hai lời đã dùng giọng điệu kiên định nói: "Tôi là đặc công, chuyện còn lại giao cho tôi.”
Sau khi ép chiếc xe kia dừng lại, động tác của anh nhanh nhẹn tiến tới gõ cửa sổ xe buộc bọn buôn người ôm đứa trẻ xuống.
Một nam một nữ với vẻ mặt gian manh có ý định lừa dối cho qua chuyện, người phụ nữ trung niên làm bộ buông bé gái xuống nhưng bà ta không nghĩ tới người đàn ông đeo khẩu trang lại vớ lấy con dao đâm thẳng về phía anh.
Thân là một đặc công đạt tiêu chuẩn, Quý Vân Hoài từng tham dự huấn luyện phòng chống khủng bố nhiều lần.
Trong quá trình chiến đấu bọn buôn người bị khống chế còn cô bé được giải cứu thành công.
Chỉ là người đàn ông vung dao gọt hoa quả lung tung khiến cánh tay anh bị thương, chờ khi anh kịp phản ứng màu máu đã nhuộm đỏ nửa ống tay áo sơ mi.
Sợ cô bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cha mẹ bé đã vội vàng đưa con tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Thịnh Khải Châu kéo Quý Vân Hoài đến khoa cấp cứu, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Đội trưởng Quý, vết thương này của cậu nếu còn không xử lý kỹ tôi cũng muốn khó chịu thay cậu luôn đấy..."
Không biết từ lúc nào Quý Vân Hoài đã bước qua cô, ánh mắt không hề để lộ ra sự khác thường.
Giống như anh đã có thể quên đi cảnh chia tay với cô năm đó.
Cũng đúng là do vài năm xa cách đã hình thành một tầng băng không thể tan khiến hiện tại bọn họ chẳng khác gì hai người xa lạ.
Thậm chí ngay cả một câu "đã lâu không gặp" cũng không thể thốt nên lời.
Bạc Hạnh Nguyệt bước vào phòng làm việc, sau khi nghe được động tĩnh bên trong cô ngừng thất thần, lên tiếng chào hỏi: "Thầy An.”
Chủ nhiệm An có biệt danh là "con dao đứng đầu khoa ngoại", tính cách ôn hòa nhưng yêu cầu làm việc thì vô cùng nghiêm khắc.
Từ sau khi Bạc Hạnh Nguyệt nhậm chức tại bệnh viện này ông ấy cũng xem xét một khoảng thời gian mới quyết định có làm thầy giáo của cô hay không.
An Diệc Kiệt mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước trà cho thấm giọng: "Tiểu Bạc, kiểm tra phòng xong chưa?”
Cô cong khóe môi gật đầu nói: "Vâng xong rồi ạ, thầy vừa mới phẫu thuật xong, vất vả cho thầy rồi.”
“Con cũng vậy, gần đây nhiệm vụ ở khoa cũng nặng nề không kém, thấy con ngày nào cũng phải liên tục làm việc.” An Diệc Kiệt chuyển đề tài: "Nhưng mà vấn đề cá nhân của con phải được đưa lên hàng đầu, theo thầy biết thì hiện tại con vẫn còn độc thân, phải không?.”
Ông ấy cảm thán một tiếng: "Xinh đẹp như vậy còn lo không tìm được một người bạn trai vừa ý sao?"
Bạc Hạnh Nguyệt bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, bây giờ lời phản bác nào cũng không thể nói ra được nên đành im lặng không nói gì.
Ai bảo sở thích lớn nhất của chủ nhiệm An chính là làm mai cho người ta chứ.
An Diệc Kiệt phân tích đạo lý nửa ngày cuối cùng vỗ đầu: "Suýt nữa thì thầy quên mất, để thầy gọi điện thoại cho vợ trước đã."
Cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm may mắn một trận này có thể coi như xong.
Đang rửa tay, y tá vội vã chạy tới nói cô qua khoa khám bệnh một chút bởi vì bác sĩ Thích gặp phải một số chuyện khó giải quyết, trong một lát cũng khó lòng xong việc được.
Bạc Hạnh Nguyệt lau khô vết nước trên tay, vừa vào khoa khám vô tình đụng phải một đôi mắt đen nhánh thâm thúy.
Lúc này Quý Vân Hoài không một chút lảng tránh, ánh mặt trời chiếu rọi vào con ngươi hiện ra màu đen thuần túy.
Đôi mắt anh giống như một vòng xoáy khiến người ta bị cuốn vào.
Xử lý vết thương xong trên cánh tay anh quấn băng gạc màu trắng.
Bước thêm về phía trước hai bước, Bạc Hạnh Nguyệt ngửi thấy mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Là mùi ở trên người Quý Vân Hoài.
Hơi thở quanh quẩn làm cho người ta không thể không để ý đến.
Trong ánh mắt cô bé bên cạnh tràn ngập sự sợ hãi và cảnh giác, cô bé chỉ muốn ở trong lòng mẹ ai tới gần cũng không được.
Bác sĩ Thích khó khăn khuyên nhủ: "Bé con à, dì bác sĩ sẽ không làm con bị đau đâu, chúng ta chỉ làm một bài kiểm tra bình thường chỉ mất có vài phút là xong thôi.”
Bạc Hạnh Nguyệt ngồi xổm xuống, dùng mắt thường cũng có thể thấy được trên người cô bé không hề có vết xây xát nào.
Nghe y tá trưởng nói ra đầu đuôi sự việc cô cũng đoán được đứa bé này chắc là bị dọa sợ cho nên mới không phối hợp làm kiểm tra.
Cô lấy kẹo trong túi ra, khuôn mặt dịu dàng nói: "Con rất tuyệt, viên kẹo này cô thưởng cho con, đám người xấu kia chắc chắn sẽ không còn dám đến nữa đâu.”
Bởi vì cô đang nghiêng người về phía trước nên tóc đuôi ngựa buộc thấp rơi xuống một bên để lộ cái cổ thon dài, trắng đến chói mắt.
Nhìn vào khiến cổ họng người ngứa ngáy.
Cảm giác như vậy Quý Vân Hoài đã quá quen thuộc.
Thời thiếu nữ cô sẽ lợi dụng ưu thế của bản thân mà mê hoặc lòng người nên chuyện như này hoàn toàn không thành vấn đề.
Anh đã từng rơi vào cái bẫy tương tự này một lần.
Cũng nếm được mùi vị của sự bào mòn.
Sau khi gặp lại cô anh đã tự giác kiềm chế bản thân nên sẽ không để mình té ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Cô bé nhận lấy kẹo, ngón tay nắm chặt lại nhưng sự cảnh giác cũng dần tan biến.
Động tác Bạc Hạnh Nguyệt nhẹ nhàng giúp cô bé buộc lại tóc, cô bé cũng không còn phòng bị muốn đuổi người đi.
Bác sĩ Thích nháy mắt cảm kích với cô.
Đợi đến khi có kết quả kiểm tra tất cả chỉ số sức khỏe trên thân thể cô bé đều ở mức bình thường.
Cặp cha mẹ kia tìm đến Quý Vân Hoài nói lời cảm kích: "Nhờ cậu để lại tên họ, lúc sau chúng tôi sẽ liên lạc hậu tạ với cậu sau.”
“Không cần đâu." Giọng nói trầm ổn của anh mang theo vài phần lạnh lùng, vẫn giống như thiếu niên năm đó lạnh đến thấu xương.
Quý Vân Hoài lạnh nhạt nhếch môi không mặn không nhạt mở miệng: "Đây là việc chúng tôi nên làm.”
Đối phương vẫn ngượng ngùng cảm ơn như cũ, mẹ cô bé dắt con mình từng bước một đến chỗ hai người: "Nào, cảm ơn anh đặc công, cảm ơn chị bác sĩ đi.”
Cô bé ê a học nói theo, khóe môi cong lên nở một nụ cười ngọt ngào.
Người vừa đi, trước cửa phòng khám chỉ còn lại cô và Quý Vân Hoài.
Bạc Hạnh Nguyệt không biết sáu năm nay Quý Vân Hoài đã trải qua những gì.
Từ biệt nhiều năm, bây giờ gặp lại anh đã không còn là thiếu niên nghèo rớt mồng tơi lúc trước nữa.
Chỉ liếc qua một cái là biết nếu người đàn ông vai rộng eo hẹp này mặc thêm bộ quân phục vào thì khí chất nhất định sẽ áp đảo mọi thứ.
Sự im lặng quỷ dị kéo dài đến một phút đồng hồ, cũng không biết là ai đang đợi ai mở miệng trước.
Bạc Hạnh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, giọng nói trong trẻo không một chút lưu luyến nào: "Tạm biệt Quý Vân Hoài.”
Sau đó, cô rời đi cũng không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Trong tầm mắt chỉ còn lại chiếc váy tung bay của cô.
Quý Vân Hoài đứng tại chỗ ánh mắt âm trầm.
“Cạch" Anh nhìn chiếc bật lửa, đầu lưỡi quét qua hàm răng, trong nụ cười tràn đầy tự giễu.
…
Qua một đêm mệt mỏi Bạc Hạnh Nguyệt vừa về nhà chỉ muốn thoải mái tắm rửa một cái rồi chuyển đến trạng thái ngủ bù.
Ngay khi vào giấc mộng, ký ức của cô bắt đầu rơi không kiểm soát vào vòng ký ức này đến vòng khác.
Vào lúc Quý Vân Hoài mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh bị giặt đến trắng bệch, thành tích xếp hạng luôn luôn là người đứng đầu bảng đồng thời làm mấy công việc một lúc để trả nợ, kiên định duy trì lòng tự trọng, quật cường và kiêu ngạo của mình.
Thiếu niên như vậy cả đời đáng lẽ ra luôn giữ được trong sáng thuần khiết mới phải.
Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt chưa bao giờ là học sinh giỏi theo nghĩa truyền thống nên những thứ cô có được cũng không phải tuổi thanh xuân của người thường.
Thiếu nữ gia cảnh tốt, điều kiện xuất sắc, thành tích khoa học theo đó lại càng tuyệt.
Đối với thầy cô mà nói Bạc Hạnh Nguyệt là tồn tại lập dị nhất trong tất cả học sinh, một động tác tùy tiện của cô cũng có thể hô mưa gọi gió.
Khiến người ta càng thêm hâm mộ ghen tị chính là ngay cả "đóa hoa cao lãnh" trong mắt mọi người cũng bị Bạc Hạnh Nguyệt kéo từ đỉnh mây xuống hồng trần.
Không ai biết sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, trong phòng học trống trải thiếu niên gần như lấy hết lòng thành kính mà tới gần bông hồng dành riêng cho cậu ấy.
Hơi thở của thiếu nữ cực nóng, môi cô đỏ bừng đôi mắt hồ ly như hàm chứa cả hồ nước xuân.
Gió đêm như có như không mà mang theo nhiệt độ.
Chàng trai giữ chặt cổ tay cô, không chút chần chừ.
Rèm cửa phòng học bị thổi tung che giấu điều bí ẩn và cấm kỵ trong phòng học.
Giấc mộng kéo dài đã khiến cô nằm quá lâu, đến gần chạng vạng tối Bạc Hạnh Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi giấc mộng.
Sắp năm giờ chiều, ráng chiều buông xuống, đám mây trên bầu trời phương xa cũng nhiễm màu sắc tươi đẹp.
Chung Linh tiện đường tới nhét cho cô một đống rau quả và nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị.
Biết Bạc Hạnh Nguyệt thích ăn cay, cô ấy còn đặc biệt mang nguyên liệu nấu lẩu tới.
Sau khi Bạc Diệu Chu bị bệnh vẫn luôn nghỉ dưỡng ở ngoại ô nên nơi này đã lâu không có người ở, Chung Linh vừa đến xem như là có thêm chút khói lửa hơi người.
Bạc Hạnh Nguyệt mở cửa sổ thông gió, cảnh sắc trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tuổi thơ và thời thiếu nữ của cô đều để lại dấu ấn sâu sắc ở đây.
Thời gian trôi qua giống như trôi vuột mất khỏi lòng bàn tay, nhanh đến nỗi không thể bắt được.
Tất cả mọi người đều bị thời gian bao phủ, trưởng thành.
Có lẽ chia lìa phải là quá trình trưởng thành nhất định phải trải qua.
Hai tay Bạc Hạnh Nguyệt đan lại, lông mi khẽ rung, dáng vẻ thờ ơ.
Trước cửa sổ, bóng lưng cô thướt tha, eo nhỏ mềm mại kết hợp với xương hồ điệp sau lưng như vỗ cánh muốn bay, váy màu đen dài tới mắt cá chân càng làm nổi bật da thịt như tuyết.
Chung Linh cắm ống hút vào sữa chua uống xong mới cảm giác được cô có chút khác thường nên lập tức hỏi: "Hạnh Nguyệt, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?"
Hai người quen biết nhiều năm như vậy đối với tính cách của cô Chung Linh cũng hiểu được bảy, tám phần, chỉ cần cảm giác được có cái gì không ổn sẽ trực tiếp hỏi luôn.
Bạc Hạnh Nguyệt cảm thấy không phải chuyện gì đáng để giấu diếm: "Hôm nay tớ gặp bạn trai cũ ở bệnh viện.”
Gặp phải vấn đề này đầu óc Chung Linh bỗng dưng ngừng hoạt động trong nháy mắt.
Chưa suy nghĩ cô đã buột miệng thốt lên: "Bạn trai cũ nào vậy?”
Hỏi như vậy cũng đúng, trong tiềm thức của mọi người, đại mỹ nữ cấp cao như Bạc Hạnh Nguyệt có không ít người theo đuổi.
Thời trung học, cô là sự tồn tại như hạc trong bầy gà.
Dựa vào mỹ sắc không ít lần gây rối, đường hoàng ương ngạnh.
Nếu tướng mạo cô trong sáng mà không diễm lệ thì tin đồn trong bệnh viện cũng sẽ không lan nhanh như thế.
Ra nước ngoài vài năm cô không yêu đương mà chỉ quen lẻ loi một mình.
Dù sao ngoại trừ Quý Vân Hoài không ai mang đến cho cô tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.
Chung Linh biết bạn trai cũ của cô dừng lại ở thiếu niên Bạc Hạnh Nguyệt quen lúc học trung học.
Đó là mối tình đầu của cô.
Chung Linh không thể tin, trợn tròn mắt hỏi lại: “Là Quý Vân Hoài à?”
Vẻ mặt Bạc Hạnh Nguyệt như đang cam chịu.
"Sau khi các cậu gặp lại nhau đã nói những gì?" Chung Linh kích động xong lại khôi phục thành bộ dáng quần chúng hóng hớt.
Giọng cô cực kỳ nhạt: "Không nói gì cả.”
Nếu như lời "tạm biệt" mà cô nói trước khi đi có thể tính vậy đó hẳn là câu nói duy nhất mà hai người bọn họ nói.
Không hiểu sao lần gặp gỡ ngoài ý muốn này khiến cô trong lúc giật mình lại nghĩ đến cảnh tượng bản thân gặp chàng thiếu niên đó lần cuối cùng.
Thời tiết nóng bức, sắc trời âm u rồi sau đó là một trận mưa to mùa hè thổi quét qua Giang Thành.
Quý Vân Hoài đứng ở ngõ sau trường học, mặt mày lạnh lẽo để mặc cho hơn nửa người bị mưa xối ướt.
Thiếu nữ che ô trong suốt, vẻ đẹp diễm lệ nhưng không hào nhoáng.
Sau khi tuyên bố chia tay cô vẫn không dao động.
Bạc Hạnh Nguyệt luôn duy trì trạng thái cao cao tại thượng khi cắt đứt mối quan hệ này.
Anh căng thẳng mím môi, giọng nói khàn khàn: "Bạc Hạnh Nguyệt, cô ở bên tôi đều là cố ý?"
Rõ ràng đã biết được đáp án lại càng muốn phá nát nó.
Mà tâm tình của cô lúc đó như bị màn mưa cọ rửa đến mơ hồ.
Cô chỉ nhớ có một thiếu niên kiêu ngạo như vậy nhưng trong giây phút ở trước mặt cô lại mất hết sự kiêu ngạo vốn có.
Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, đều là người trưởng thành nên theo lý mà nói không ai còn có thể ngây thơ đến mức đối với cái gọi là mối tình đầu nhớ mãi không quên.
Nhưng quên đi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giống như một quả mơ chua chát nên mỗi lần nhớ lại sẽ chỉ khiến trong lòng thêm chua xót.
Bạc Hạnh Nguyệt suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động: "Trong lòng anh ấy chắc là vẫn rất hận tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.