Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh
Chương 10:
Cửu Trọng Tuyết
16/10/2022
"Được, ngày mai anh sẽ đi." Lam Hi đứng dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dưới ánh đèn của cô, thấp giọng hỏi: "Chuyện giữa em và Úc Hàn Chi là thật sao?”
"Ừm." Minh Yên gật đầu, cũng không có quay đầu lại, đi từng bước tính một bước.
Lam Hi muốn nói lại thôi, anh ta xoay người rời đi.
Lam Hi vừa đi, Minh Yên giống như con công nhỏ suy sụp, ôm dạ dày mệt nhừ nằm trên sopha, vội vàng đi ra, cả ngày nay cô đã không ăn cơm, vừa đói vừa khát vừa thất tình, còn biết tương lai bi thảm của mình, thảm hại.
"Minh tiểu thư, bữa tối và rượu của cô." Quản lý của câu lạc bộ gõ cửa nói.
Không có ai trả lời.
Quản lý của bộ phận VIP gõ cửa hai lần nữa, sau đó hoảng loạn, ngay lập tức gõ cửa bên cạnh.
Không ai biết, câu lạc bộ Phong Hoa là sản nghiệp của Úc gia, thuộc danh nghĩa tài sản của Úc Hàn Chi ở nước ngoài.
"Xác định chỉ có một mình cô ấy ở bên trong?" Úc Vân Đình có chút trợn tròn mắt, cô gái này sao lại nhiều chuyện như vậy?
"Thiếu gia Lam gia vừa mới rời đi, thật sự chỉ có một mình Minh tiểu thư ở bên trong."
"Anh, cô ta không phải là bị Lam Hi từ chối, chịu đã kích, nên đã nghĩ quẩn đó chứ?" Úc Vân Đình rùng mình một cái.
Úc Hàn Chi nhíu mày lại, buông văn kiện trên tay xuống, không nói một lời liền đi qua phòng bên cạnh.
Minh Yên bị tuột huyết áp, hơn nữa bụng đói đến ngất xỉu, nghe được tiếng quản lý gõ cửa, thật sự không đứng lên nổi, chờ nghe được cửa bị người từ bên ngoài mở ra, vừa mở mắt đã thấy Úc Hàn Chi cúi người xuống ôm cô, anh đeo kính mắt vàng, ngũ quan càng thêm nhã nhặn tuấn nhã, mặt mày lại lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
"Chóng mặt sao?" Giọng người đàn ông trầm thấp gợi cảm, thấy cô tỉnh, làm bộ muốn thu tay lại.
Minh Yên bị độ đẹp trai của anh làm cho tim đập trật nửa nhịp, cô từ nhỏ đến lớn đã không hề chống cự được đối với những thứ đẹp đẽ, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy cổ anh, vừa làm nũng vừa ủy khuất kêu lên: "Em đói~!"
Úc Vân Đình đi theo phía sau đều muốn trừng rớt con mắt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại ôm được? Anh trai anh ta không phải là mắc bệnh sạch sẽ sao? Sao anh ấy lại không đẩy ra?
Úc Hàn Chi đẩy đẩy, đụng phải thân thể mềm mại thơm thơm của cô, đầu ngón tay dừng lại, mắt phượng sau tròng kính mắt vàng híp lại sâu thẳm như mực.
"Minh Yên, cô lại uống rượu?" Úc Vân Đình tức giận nói.
Úc Vân Đình? Minh Yên cắn răng, Úc Vân Đình là học bá nổi tiếng với Lam Hi trong giới thế gia Nam thành, từng ở trường cười nhạo cô ngu rốt trước mặt mọi người, tuyên bố người đàn ông coi trọng Minh Yên không phải là bại não thì chính là mù mắt, từ đó về sau hai người xem nhau như kẻ thù.
Minh Yên vốn là cơ thể khó chịu, hai ngày nay lại bị kích thích, tinh thần không tốt vẫn cố gắng chống đỡ, giờ phút này gặp được tình địch hết sức đỏ mắt, gắt gao ôm Úc Hàn Chi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh, làm nũng mà nói: "Sao giờ anh mới đến, em khó chịu chóng mặt, bụng vẫn còn đói.”
Cô vốn có dáng vẻ cực đẹp, giờ phút này đôi mắt to đen như nho tím ướt sũng, làm động lòng người, ôm Úc Hàn Chi làm nũng, còn đắc ý trừng mắt nhìn Úc Vân Đình một cái, hừ, cô liền ôm Úc Hàn Chi, cho anh ta tức chết.
Một giây sau, Minh Yên bị anh vô tình đẩy ra, anh đẩy với sức lực khá mạnh, trực tiếp lật đổ cô, ngã xuống đất.
"Thực xin lỗi, tôi có thói quen sạch sẽ." Úc Hàn Chi mang theo ánh mắt tơ vàng, nhã nhặn tuấn nhã mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra khăn tay, nghiêm túc mà tỉ mỉ lau tay.
Vẻ mặt Minh Yên ngây thơ, trong lòng có một vạn con nai chạy qua.
Trong mơ, Úc Hàn Chi quả thật có thói quen sạch sẽ, đừng nói đụng vào con gái, căn bản liền bị thói quen sạch sẽ làm như phát bệnh, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu cô gái muốn đụng vào anh đều bị anh quăng đi không thương tiếc.
Thấy Úc Vân Đình nín cười, vẻ mặt bình tĩnh sau tròng kính màu vàng của Úc Hàn Chi, Minh Yên ấn mông đau đớn đứng lên, cười lạnh một tiếng, kiễng mũi chân hôn lên môi mỏng manh của anh, sau đó tự đắc tùy ý cong mắt cười nói: "Có bệnh, thì phải trị.”
Minh Yên lấy túi xách của mình lên, đẩy Úc Vân Đình đang chắn đường ra, hừ lạnh một tiếng, quẹo một đường rời đi.
Úc Vân Đình trợn trừng mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi u ám dày đặc, giơ tay đè mi tâm lại, mắt phượng khép hờ, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ trước mắt đắc ý mà muốn nhảy dựng lên.
"Ừm." Minh Yên gật đầu, cũng không có quay đầu lại, đi từng bước tính một bước.
Lam Hi muốn nói lại thôi, anh ta xoay người rời đi.
Lam Hi vừa đi, Minh Yên giống như con công nhỏ suy sụp, ôm dạ dày mệt nhừ nằm trên sopha, vội vàng đi ra, cả ngày nay cô đã không ăn cơm, vừa đói vừa khát vừa thất tình, còn biết tương lai bi thảm của mình, thảm hại.
"Minh tiểu thư, bữa tối và rượu của cô." Quản lý của câu lạc bộ gõ cửa nói.
Không có ai trả lời.
Quản lý của bộ phận VIP gõ cửa hai lần nữa, sau đó hoảng loạn, ngay lập tức gõ cửa bên cạnh.
Không ai biết, câu lạc bộ Phong Hoa là sản nghiệp của Úc gia, thuộc danh nghĩa tài sản của Úc Hàn Chi ở nước ngoài.
"Xác định chỉ có một mình cô ấy ở bên trong?" Úc Vân Đình có chút trợn tròn mắt, cô gái này sao lại nhiều chuyện như vậy?
"Thiếu gia Lam gia vừa mới rời đi, thật sự chỉ có một mình Minh tiểu thư ở bên trong."
"Anh, cô ta không phải là bị Lam Hi từ chối, chịu đã kích, nên đã nghĩ quẩn đó chứ?" Úc Vân Đình rùng mình một cái.
Úc Hàn Chi nhíu mày lại, buông văn kiện trên tay xuống, không nói một lời liền đi qua phòng bên cạnh.
Minh Yên bị tuột huyết áp, hơn nữa bụng đói đến ngất xỉu, nghe được tiếng quản lý gõ cửa, thật sự không đứng lên nổi, chờ nghe được cửa bị người từ bên ngoài mở ra, vừa mở mắt đã thấy Úc Hàn Chi cúi người xuống ôm cô, anh đeo kính mắt vàng, ngũ quan càng thêm nhã nhặn tuấn nhã, mặt mày lại lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
"Chóng mặt sao?" Giọng người đàn ông trầm thấp gợi cảm, thấy cô tỉnh, làm bộ muốn thu tay lại.
Minh Yên bị độ đẹp trai của anh làm cho tim đập trật nửa nhịp, cô từ nhỏ đến lớn đã không hề chống cự được đối với những thứ đẹp đẽ, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy cổ anh, vừa làm nũng vừa ủy khuất kêu lên: "Em đói~!"
Úc Vân Đình đi theo phía sau đều muốn trừng rớt con mắt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại ôm được? Anh trai anh ta không phải là mắc bệnh sạch sẽ sao? Sao anh ấy lại không đẩy ra?
Úc Hàn Chi đẩy đẩy, đụng phải thân thể mềm mại thơm thơm của cô, đầu ngón tay dừng lại, mắt phượng sau tròng kính mắt vàng híp lại sâu thẳm như mực.
"Minh Yên, cô lại uống rượu?" Úc Vân Đình tức giận nói.
Úc Vân Đình? Minh Yên cắn răng, Úc Vân Đình là học bá nổi tiếng với Lam Hi trong giới thế gia Nam thành, từng ở trường cười nhạo cô ngu rốt trước mặt mọi người, tuyên bố người đàn ông coi trọng Minh Yên không phải là bại não thì chính là mù mắt, từ đó về sau hai người xem nhau như kẻ thù.
Minh Yên vốn là cơ thể khó chịu, hai ngày nay lại bị kích thích, tinh thần không tốt vẫn cố gắng chống đỡ, giờ phút này gặp được tình địch hết sức đỏ mắt, gắt gao ôm Úc Hàn Chi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh, làm nũng mà nói: "Sao giờ anh mới đến, em khó chịu chóng mặt, bụng vẫn còn đói.”
Cô vốn có dáng vẻ cực đẹp, giờ phút này đôi mắt to đen như nho tím ướt sũng, làm động lòng người, ôm Úc Hàn Chi làm nũng, còn đắc ý trừng mắt nhìn Úc Vân Đình một cái, hừ, cô liền ôm Úc Hàn Chi, cho anh ta tức chết.
Một giây sau, Minh Yên bị anh vô tình đẩy ra, anh đẩy với sức lực khá mạnh, trực tiếp lật đổ cô, ngã xuống đất.
"Thực xin lỗi, tôi có thói quen sạch sẽ." Úc Hàn Chi mang theo ánh mắt tơ vàng, nhã nhặn tuấn nhã mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra khăn tay, nghiêm túc mà tỉ mỉ lau tay.
Vẻ mặt Minh Yên ngây thơ, trong lòng có một vạn con nai chạy qua.
Trong mơ, Úc Hàn Chi quả thật có thói quen sạch sẽ, đừng nói đụng vào con gái, căn bản liền bị thói quen sạch sẽ làm như phát bệnh, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu cô gái muốn đụng vào anh đều bị anh quăng đi không thương tiếc.
Thấy Úc Vân Đình nín cười, vẻ mặt bình tĩnh sau tròng kính màu vàng của Úc Hàn Chi, Minh Yên ấn mông đau đớn đứng lên, cười lạnh một tiếng, kiễng mũi chân hôn lên môi mỏng manh của anh, sau đó tự đắc tùy ý cong mắt cười nói: "Có bệnh, thì phải trị.”
Minh Yên lấy túi xách của mình lên, đẩy Úc Vân Đình đang chắn đường ra, hừ lạnh một tiếng, quẹo một đường rời đi.
Úc Vân Đình trợn trừng mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi u ám dày đặc, giơ tay đè mi tâm lại, mắt phượng khép hờ, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ trước mắt đắc ý mà muốn nhảy dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.