Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh
Chương 11:
Cửu Trọng Tuyết
16/10/2022
Về đến nhà, Minh Yên ăn lung tung một chút đồ ăn vặt, tẩy trang xong liền đi tắm rửa, mơ mơ màng màng lại mơ thấy một ít hình ảnh.
Trong mơ là một căn phòng tối tăm, một cậu nhóc điển trai khắp người đầy thương tích, nằm bệt trên mặt đất. Khi đó Hoa Tư còn nhỏ đã len lén cầm hai cái bánh bao nhét cho cậu bé, cho cậu uống một ít nước.
Cậu bé uống nước, mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cô bé, với dắng vẻ phòng bị.
"Không được cho cậu ta ăn." Minh Yên bảy tuổi mặc váy sa thạch công chúa xinh đẹp, từ bên ngoài chạy tới, kiêu căng ngang ngược đánh bánh bao rơi xuống đất, đẩy Hoa Tư ngã xuống đất.
Hoa Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc lóc.
Đáy mắt cậu bé thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, giận dữ nhìn cô, một phen đẩy cô ngã xuống đất.
Minh Yên đau đớn "Oa" một tiếng khóc chạy ra ngoài.
Hoa Tư lau khô nước mắt, nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, xé đi chỗ bẩn bên ngoài, non nớt nói: " Anh, còn có thể ăn, ăn no mới có sức lực phản kháng.”
Đáy lòng cậu bé lướt qua một tia ấm áp, đem hai cái bánh bao đều ăn hết xuống bụng, sau đó từ trong túi lấy ra một cái mặt dây chuyền, nhét cho cô, khàn khàn nói: "Cái này cho em, sau này anh sẽ trả ơn em."
Đó là một mặt dây chuyền ngọc cực kỳ quý giá, màu sắc tươi sáng như hổ phách, mặt trên điêu khắc cánh hoa điểu đồ án tinh xảo.
"Đại tiểu thư, sao cô lại ngủ thiếp đi trong bồn tắm?"
Minh Yên bị người khác đánh thức, đột nhiên mở to hai mắt, mặt trắng bệch nhìn Thải Nguyệt trước mặt. Trong mơ là chuyện lúc còn nhỏ đã xảy ra, nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có, lúc còn nhỏ cô đã cùng Úc Hàn Chi gặp nhau, hơn nữa cái mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia rất quen mắt.
Minh Yên vội vội vàng vàng kéo áo choàng tắm mặc vào, tóc cũng không kịp lau, đi mở tủ trong phòng ngủ.
Thải Nguyệt thấy bộ dạng xông thẳng vào phòng của cô, hoảng sợ, liền cần khăn tắm, máy sấy, giúp cô là khô tóc ướt, hỏi: "Đại tiểu thư, cô đang tìm cái gì vậy?”
Minh Yên lấy hết hộp trang sức trong ngăn tủ ra, mở từng hộp một ra kiểm tra xem, cái này là một số châu báu cô nhận được mấy năm gần đây hoặc là từ chỗ ba cô đưa tới, không hề có mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia.
"Thải Nguyệt, chị đi phòng đựng đồ tìm đồ chơi thời thơ ấu của tôi đang cất trong hộp, đem tới đây." Minh Yên ngồi trên mặt đất, ngực lạnh đi một nửa. Thì ra đây chính là lần đầu tiên Úc Hàn Chi cùng Hoa Tư gặp mặt, hồi nhỏ Hoa Tư đã giúp đỡ anh, bây giờ anh báo ơn.
Bắt cóc một cậu bé, nhốt vào trong nhà kho, đánh đến mình đầy thương tích? Ba cô không thoát khỏi chuyện này, khó trách Minh gia sau đó bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, cả người Minh Yên ớn lạnh.
"Đại tiểu thư, tìm được rồi." Thải Nguyệt mang theo một cái rương gỗ lim nặng nề, thở hồng hộc đi vào.
Hộp gỗ lim bị khóa, Minh Yên từ trong hộp trang sức tìm được một chiếc chìa khóa, cầm lấy cuối cùng mở khóa, ở dưới đáy hộp tìm được một mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương bị tùy tiện vứt bỏ.
Dây chuyền quả nhiên ở chỗ cô, không cần nghĩ cũng biết, Minh Yên có mặt dây chuyền này nhất định là mình đoạt được từ chỗ Hoa Tư. Chơi trong hai ngày và ném nó xuống đáy hộp.
"Đại tiểu thư, cô tìm cái mặt dây chuyền này làm gì?" Thải Nguyệt nhận ra ngọc chương quý giá này, nghi hoặc hỏi.
Minh Yên hít sâu, không nói gì, siết chặt mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương trong tay, chải chuốt nó một lần, Úc Hàn Chi quả nhiên là người không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm qua chính cô đã thử nghiệm, vừa ôm ấp vừa hôn anh, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Nếu để cho anh biết Hoa Tư chính là bạch nguyệt quang mà anh luôn tìm mười mấy năm qua, chính cô khi còn nhỏ đã hung hăng bắt nạt anh, thì cô nhất định sẽ chết thảm như trong mơ.
"Thải Nguyệt, tôi đây có một ít túi xách cùng trang sức không cần dùng đến, chị giúp tôi mang ra bên ngoài bán đi." Minh Yên đem mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương thu lại, nhìn về phía Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt hoảng sợ, hỏi: "Đại tiểu thư, đang yên đang lành sao lại bán hết đồ đi?”
Bởi vì một khi Minh gia phá sản, những thứ đồ vật này không phải là bị mẹ ruột của cô cuốn đi, thì cũng bị người đòi nợ dọn sạch, cô một chút cũng không có được gì.
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống trên sopha, nhẹ giọng nói: "Tôi không có chị, từ nhỏ đã luôn đối đầu với Hoa Tư, những chị em trong giới tùy tiện lúc nào cũng có thể đâm dao sau lưng, tôi vẫn coi chị như bạn bè, những thứ này bán đi, tôi muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chị giúp tôi trông chừng nó, được chứ?”
Trong mơ là một căn phòng tối tăm, một cậu nhóc điển trai khắp người đầy thương tích, nằm bệt trên mặt đất. Khi đó Hoa Tư còn nhỏ đã len lén cầm hai cái bánh bao nhét cho cậu bé, cho cậu uống một ít nước.
Cậu bé uống nước, mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cô bé, với dắng vẻ phòng bị.
"Không được cho cậu ta ăn." Minh Yên bảy tuổi mặc váy sa thạch công chúa xinh đẹp, từ bên ngoài chạy tới, kiêu căng ngang ngược đánh bánh bao rơi xuống đất, đẩy Hoa Tư ngã xuống đất.
Hoa Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc lóc.
Đáy mắt cậu bé thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, giận dữ nhìn cô, một phen đẩy cô ngã xuống đất.
Minh Yên đau đớn "Oa" một tiếng khóc chạy ra ngoài.
Hoa Tư lau khô nước mắt, nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, xé đi chỗ bẩn bên ngoài, non nớt nói: " Anh, còn có thể ăn, ăn no mới có sức lực phản kháng.”
Đáy lòng cậu bé lướt qua một tia ấm áp, đem hai cái bánh bao đều ăn hết xuống bụng, sau đó từ trong túi lấy ra một cái mặt dây chuyền, nhét cho cô, khàn khàn nói: "Cái này cho em, sau này anh sẽ trả ơn em."
Đó là một mặt dây chuyền ngọc cực kỳ quý giá, màu sắc tươi sáng như hổ phách, mặt trên điêu khắc cánh hoa điểu đồ án tinh xảo.
"Đại tiểu thư, sao cô lại ngủ thiếp đi trong bồn tắm?"
Minh Yên bị người khác đánh thức, đột nhiên mở to hai mắt, mặt trắng bệch nhìn Thải Nguyệt trước mặt. Trong mơ là chuyện lúc còn nhỏ đã xảy ra, nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có, lúc còn nhỏ cô đã cùng Úc Hàn Chi gặp nhau, hơn nữa cái mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia rất quen mắt.
Minh Yên vội vội vàng vàng kéo áo choàng tắm mặc vào, tóc cũng không kịp lau, đi mở tủ trong phòng ngủ.
Thải Nguyệt thấy bộ dạng xông thẳng vào phòng của cô, hoảng sợ, liền cần khăn tắm, máy sấy, giúp cô là khô tóc ướt, hỏi: "Đại tiểu thư, cô đang tìm cái gì vậy?”
Minh Yên lấy hết hộp trang sức trong ngăn tủ ra, mở từng hộp một ra kiểm tra xem, cái này là một số châu báu cô nhận được mấy năm gần đây hoặc là từ chỗ ba cô đưa tới, không hề có mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia.
"Thải Nguyệt, chị đi phòng đựng đồ tìm đồ chơi thời thơ ấu của tôi đang cất trong hộp, đem tới đây." Minh Yên ngồi trên mặt đất, ngực lạnh đi một nửa. Thì ra đây chính là lần đầu tiên Úc Hàn Chi cùng Hoa Tư gặp mặt, hồi nhỏ Hoa Tư đã giúp đỡ anh, bây giờ anh báo ơn.
Bắt cóc một cậu bé, nhốt vào trong nhà kho, đánh đến mình đầy thương tích? Ba cô không thoát khỏi chuyện này, khó trách Minh gia sau đó bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, cả người Minh Yên ớn lạnh.
"Đại tiểu thư, tìm được rồi." Thải Nguyệt mang theo một cái rương gỗ lim nặng nề, thở hồng hộc đi vào.
Hộp gỗ lim bị khóa, Minh Yên từ trong hộp trang sức tìm được một chiếc chìa khóa, cầm lấy cuối cùng mở khóa, ở dưới đáy hộp tìm được một mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương bị tùy tiện vứt bỏ.
Dây chuyền quả nhiên ở chỗ cô, không cần nghĩ cũng biết, Minh Yên có mặt dây chuyền này nhất định là mình đoạt được từ chỗ Hoa Tư. Chơi trong hai ngày và ném nó xuống đáy hộp.
"Đại tiểu thư, cô tìm cái mặt dây chuyền này làm gì?" Thải Nguyệt nhận ra ngọc chương quý giá này, nghi hoặc hỏi.
Minh Yên hít sâu, không nói gì, siết chặt mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương trong tay, chải chuốt nó một lần, Úc Hàn Chi quả nhiên là người không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm qua chính cô đã thử nghiệm, vừa ôm ấp vừa hôn anh, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Nếu để cho anh biết Hoa Tư chính là bạch nguyệt quang mà anh luôn tìm mười mấy năm qua, chính cô khi còn nhỏ đã hung hăng bắt nạt anh, thì cô nhất định sẽ chết thảm như trong mơ.
"Thải Nguyệt, tôi đây có một ít túi xách cùng trang sức không cần dùng đến, chị giúp tôi mang ra bên ngoài bán đi." Minh Yên đem mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương thu lại, nhìn về phía Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt hoảng sợ, hỏi: "Đại tiểu thư, đang yên đang lành sao lại bán hết đồ đi?”
Bởi vì một khi Minh gia phá sản, những thứ đồ vật này không phải là bị mẹ ruột của cô cuốn đi, thì cũng bị người đòi nợ dọn sạch, cô một chút cũng không có được gì.
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống trên sopha, nhẹ giọng nói: "Tôi không có chị, từ nhỏ đã luôn đối đầu với Hoa Tư, những chị em trong giới tùy tiện lúc nào cũng có thể đâm dao sau lưng, tôi vẫn coi chị như bạn bè, những thứ này bán đi, tôi muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chị giúp tôi trông chừng nó, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.