Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh
Chương 6:
Cửu Trọng Tuyết
05/09/2022
Thân thể Hoa Tư hơi cứng đờ, đứng không nhúc nhích, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp biểu tình cực nhạt, đối với việc gây khó dễ của Minh Yên, cô ta sớm đã quen.
Minh Yên buông cái thìa nhỏ tinh xảo trên tay xuống, giương mắt nhìn Hoa Tư, nếu như nói cô là tranh sơn dầu hoa lệ cổ điển, thì Hoa Tư như thuộc về sơn thủy mặc họa, dáng vẻ này chính là gương mặt yêu thích nhất của đám đàn ông hiện nay, thanh thuần xinh đẹp, tóc dài cùng eo thon, giống như tiểu bạch hoa thanh thuần lạc vào hào môn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có khí chất, hấp dẫn ánh mắt của những vị công tử nhà giàu, bao gồm cả Lam đại thiếu gia Lam Hi.
Minh Yên không giống Hoa Tư cô có cuộc sống khá nhấp nhô, tự cao, sau lưng vô số lần bị người ta cười nhạo không bằng nữ giúp việc trong nhà.
Tính cách kiêu căng của cô, thường xuyên đi làm khó Hoa Tư, vì thế thanh danh càng ngày càng kém, ngược lại thanh danh Hoa Tư trong giới thượng lưu dần dần nổi lên, lọt vào mắt một đám công tử thế gia.
Minh Yên thấy cô ta mặc váy màu trắng, xách theo một túi vải đựng sách, còn xách theo một cái túi quà nhỏ tinh xảo, logo phía trên là thương hiệu cô thường hay mua, một mặt dây chuyền đơn giản cũng phải hơn mười vạn, đây là đồ Hoa Tư không thể nào mua được, nhất thời có chút hoài nghi.
Đây nhất định là Lam Hi tặng, cô theo đuổi anh ta bảy năm, đối phương lại xem cô như kẻ bám đuổi phiền phức, ngược lại đối với Hoa Tư lại coi như bảo bối. Đây xem như là hào quang của nữ chính đi.
"Cô gọi mẹ Lý đi, theo tôi lên thư phòng.” Minh Yên nói xong đứng dậy, chỉnh lại áo dệt kim rộng thùng thình.
Sắc mặt Hoa Tư đột nhiên biến đổi, vội vàng đem hộp quà mặt dây chuyền đặt lên bàn trà nhỏ, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, mặt dây chuyền này là thiếu gia Lam gia bảo tôi chuyển cho cô, xin cô đừng đuổi việc hai mẹ con tôi.”
Minh Yên có chút kinh ngạc, đây là mánh khóe mà Lam Hi đã dùng mấy năm nay, chỉ có ba người là hiểu rõ.
Sợ cô làm khó Hoa Tư, Lam Hi liền cách một khoảng thời gian đưa quà cho Hoa Tư, nếu có chuyện gì không đúng, sẽ để cho Hoa Tư đem quà về cho cô, cô nhận được quà liền không hoài nghi hai người, cho nên đã hình thành một vòng luẩn quẩn.
Trước kia khi cô nhận được quà từ Hoa Tư đều sẽ dương dương đắc ý, tự nhiên cũng sẽ không quá làm khó dễ cô ta nữa. Chỉ là hôm nay nhìn những món quà này, nội tâm Minh Yên không hề dao động. Nghĩ đến mấy năm đó cô điên cuồng theo đuổi Lam Hi, chỉ vì ham hư vinh gia thế của Lam Hi, và muốn hơn thua với Hoa Tư, còn lại chính là thói quen.
Minh Yên nhíu mày, thản nhiên nói: "Đến thư phòng rồi nói sau.”
Cô đi thẳng lên lầu, gõ cửa thư phòng của ba cô.
Minh Hòa Bình cùng Úc Ân Dương cãi nhau nửa ngày, lúc đó bị tức giận đến hồ đồ, lúc này đã phục hồi lại tinh thần, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mất hết mặt mũi, thấy Minh Yên còn dám đến gõ cửa, liền ném chén trà, giận dữ nói: “Không muốn bị đánh thì con nên tránh xa ba một chút.”
Minh Yên nghe vậy liền cười nhạo ra tiếng, mở cửa thư phòng ra, bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ủy khuất nói: "Ba, vậy con vẫn nên vào quỳ đi.”
Lại nói tiếp, Minh Hòa Bình vốn không phải tốt đẹp gì, lòng dạ thực sự hiểm độc, vì muốn kiếm tiền mà vẫn luôn ẩu đả tranh chấp ở mảnh đất xám đó, sau đấy bị Úc Hàn Chi bắt được rất nhiều bằng chứng thực tế, đưa vào tù, Minh Yên biết những chuyện này không thể rửa sạch, nhưng mà Minh Hòa Bình đối với cô quả thật rất tốt, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, tuy rằng chưa thiết lập quyền thừa kế cho cô, nhưng khi cho cô tiền quả thật rất hào phóng, ăn, mặc, ở đi lại mọi thứ đều đứng đầu, cô luôn có được những thứ mình thích.
Đương nhiên điều này cũng xuất phát từ việc cô hay làm nũng, và biết nịnh nọt ông.
Minh Yên đi vào thư phòng, đương nhiên sẽ không thật sự mà quỳ xuống liền chạy đến trước bàn trà, cọ cọ bình trà cực phẩm của ba cô đang uống, chờ Hoa Tư cùng Lý Quế Hoa đều tiến vào, lúc này mới đi vào trọng điểm.
"Con gọi Hoa Tư cùng mẹ Lý đến làm gì?” Minh Hòa Bình phồng mũi trừng mắt nói: "Đừng đụng vào trà của ba, con lại không uống được, đành đổ đi.”
Minh Yên mở miệng nói: "Ba, Lam Hi hình như vẫn luôn theo đuổi Hoa Tư.”
Sắc mặt Minh Hòa Bình thay đổi một chút.
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, mẹ Lý nghe vậy lập tức đánh cô ta, vừa đánh vừa khóc nói: "Lão gia, đại tiểu thư, nhất định là hiểu lầm, con bé này cho dù có ăn gan hùm cũng không dám có tâm tư này, tôi trở về sẽ đánh chết nó.”
Hoa Tư bị đánh, bóng lưng thẳng tắp, không nói một tiếng.
Minh Yên buông cái thìa nhỏ tinh xảo trên tay xuống, giương mắt nhìn Hoa Tư, nếu như nói cô là tranh sơn dầu hoa lệ cổ điển, thì Hoa Tư như thuộc về sơn thủy mặc họa, dáng vẻ này chính là gương mặt yêu thích nhất của đám đàn ông hiện nay, thanh thuần xinh đẹp, tóc dài cùng eo thon, giống như tiểu bạch hoa thanh thuần lạc vào hào môn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có khí chất, hấp dẫn ánh mắt của những vị công tử nhà giàu, bao gồm cả Lam đại thiếu gia Lam Hi.
Minh Yên không giống Hoa Tư cô có cuộc sống khá nhấp nhô, tự cao, sau lưng vô số lần bị người ta cười nhạo không bằng nữ giúp việc trong nhà.
Tính cách kiêu căng của cô, thường xuyên đi làm khó Hoa Tư, vì thế thanh danh càng ngày càng kém, ngược lại thanh danh Hoa Tư trong giới thượng lưu dần dần nổi lên, lọt vào mắt một đám công tử thế gia.
Minh Yên thấy cô ta mặc váy màu trắng, xách theo một túi vải đựng sách, còn xách theo một cái túi quà nhỏ tinh xảo, logo phía trên là thương hiệu cô thường hay mua, một mặt dây chuyền đơn giản cũng phải hơn mười vạn, đây là đồ Hoa Tư không thể nào mua được, nhất thời có chút hoài nghi.
Đây nhất định là Lam Hi tặng, cô theo đuổi anh ta bảy năm, đối phương lại xem cô như kẻ bám đuổi phiền phức, ngược lại đối với Hoa Tư lại coi như bảo bối. Đây xem như là hào quang của nữ chính đi.
"Cô gọi mẹ Lý đi, theo tôi lên thư phòng.” Minh Yên nói xong đứng dậy, chỉnh lại áo dệt kim rộng thùng thình.
Sắc mặt Hoa Tư đột nhiên biến đổi, vội vàng đem hộp quà mặt dây chuyền đặt lên bàn trà nhỏ, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, mặt dây chuyền này là thiếu gia Lam gia bảo tôi chuyển cho cô, xin cô đừng đuổi việc hai mẹ con tôi.”
Minh Yên có chút kinh ngạc, đây là mánh khóe mà Lam Hi đã dùng mấy năm nay, chỉ có ba người là hiểu rõ.
Sợ cô làm khó Hoa Tư, Lam Hi liền cách một khoảng thời gian đưa quà cho Hoa Tư, nếu có chuyện gì không đúng, sẽ để cho Hoa Tư đem quà về cho cô, cô nhận được quà liền không hoài nghi hai người, cho nên đã hình thành một vòng luẩn quẩn.
Trước kia khi cô nhận được quà từ Hoa Tư đều sẽ dương dương đắc ý, tự nhiên cũng sẽ không quá làm khó dễ cô ta nữa. Chỉ là hôm nay nhìn những món quà này, nội tâm Minh Yên không hề dao động. Nghĩ đến mấy năm đó cô điên cuồng theo đuổi Lam Hi, chỉ vì ham hư vinh gia thế của Lam Hi, và muốn hơn thua với Hoa Tư, còn lại chính là thói quen.
Minh Yên nhíu mày, thản nhiên nói: "Đến thư phòng rồi nói sau.”
Cô đi thẳng lên lầu, gõ cửa thư phòng của ba cô.
Minh Hòa Bình cùng Úc Ân Dương cãi nhau nửa ngày, lúc đó bị tức giận đến hồ đồ, lúc này đã phục hồi lại tinh thần, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mất hết mặt mũi, thấy Minh Yên còn dám đến gõ cửa, liền ném chén trà, giận dữ nói: “Không muốn bị đánh thì con nên tránh xa ba một chút.”
Minh Yên nghe vậy liền cười nhạo ra tiếng, mở cửa thư phòng ra, bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ủy khuất nói: "Ba, vậy con vẫn nên vào quỳ đi.”
Lại nói tiếp, Minh Hòa Bình vốn không phải tốt đẹp gì, lòng dạ thực sự hiểm độc, vì muốn kiếm tiền mà vẫn luôn ẩu đả tranh chấp ở mảnh đất xám đó, sau đấy bị Úc Hàn Chi bắt được rất nhiều bằng chứng thực tế, đưa vào tù, Minh Yên biết những chuyện này không thể rửa sạch, nhưng mà Minh Hòa Bình đối với cô quả thật rất tốt, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, tuy rằng chưa thiết lập quyền thừa kế cho cô, nhưng khi cho cô tiền quả thật rất hào phóng, ăn, mặc, ở đi lại mọi thứ đều đứng đầu, cô luôn có được những thứ mình thích.
Đương nhiên điều này cũng xuất phát từ việc cô hay làm nũng, và biết nịnh nọt ông.
Minh Yên đi vào thư phòng, đương nhiên sẽ không thật sự mà quỳ xuống liền chạy đến trước bàn trà, cọ cọ bình trà cực phẩm của ba cô đang uống, chờ Hoa Tư cùng Lý Quế Hoa đều tiến vào, lúc này mới đi vào trọng điểm.
"Con gọi Hoa Tư cùng mẹ Lý đến làm gì?” Minh Hòa Bình phồng mũi trừng mắt nói: "Đừng đụng vào trà của ba, con lại không uống được, đành đổ đi.”
Minh Yên mở miệng nói: "Ba, Lam Hi hình như vẫn luôn theo đuổi Hoa Tư.”
Sắc mặt Minh Hòa Bình thay đổi một chút.
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, mẹ Lý nghe vậy lập tức đánh cô ta, vừa đánh vừa khóc nói: "Lão gia, đại tiểu thư, nhất định là hiểu lầm, con bé này cho dù có ăn gan hùm cũng không dám có tâm tư này, tôi trở về sẽ đánh chết nó.”
Hoa Tư bị đánh, bóng lưng thẳng tắp, không nói một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.