Chương 47: Em Sẽ Đi Nghe Chứ
Tố Muội Bình Sinh
19/11/2021
Sau đó cô bình tĩnh nói tiếp: "Trong tay tôi có kết luận về vết thương của anh Hạ do bác sĩ viết để chứng minh, chỉ cần cầm nó, tôi có thể đi báo công an, chỉ cần báo một tiếng chắc chắn đám đàn ông nhà các thím sẽ bị bắt, thím có tin hay không?"
Triệu Lan Hương vừa nói dứt lời, dường như cô nghe thấy tiếng thứ gì rơi vỡ trong phòng Hạ Tùng Bách, cô vội vàng kéo áo chị Hạ, bảo chị đi xem thử xem có chuyện gì.
Rất nhanh bí thư chi bộ Lý đã chạy đến nhà họ Hạ, nhìn thấy hai đám người ngày hôm qua khiến hắn đau đầu đang tụ tập, mặt ông ta lập tức đen xì.
(Suy nghĩ của tác giả: Nữ chính của chúng ta cũng chỉ hung dữ được một lần thôi, sau này không chửi nhau với đám đàn bà đanh đá nữa.
Sói con bị đánh thê thảm quá, nên cho anh phát tiết một chút nhỉ?)
Mấy bà thím kia trách móc: "Bí thư chi bộ, nữ đồng chí này kết bè với phần tử xấu! Ông mau bảo cô ta viết kiểm điểm đi."
"Cô ta còn dọa đòi báo công an nữa!"
Bí thư chi bộ Lý nghiêm mặt, sau đó không vui nói: "Đàn ông nhà các cô đánh nhau trước mặt đội xây dựng thì vinh quang lắm hả?"
"Lập tức quay về kiểm điểm ba ngày, chưa nhận ra lỗi của mình thì đừng bắt đầu làm việc, dù công trình có chậm một chút cũng không khiến đám phần tử gây rối như bọn họ xen vào."
Nghe thấy thế bốn người phụ nữ kia đều hoảng hốt, tuy rằng đào mương rất mệt, nhưng mà công điểm lại không ít, vất vả một ngày, thuận lợi kiếm được mười công điểm, biết kiếm đâu ra chuyện dễ dàng như vậy nữa?
Bọn họ lập tức kinh ngạc chảy ra giọt nước mắt, thế mà bí thư chi bộ lại đứng về phía thằng hai nhà họ Hạ, trong lòng bọn họ vừa tức lại vừa sợ.
"Chồng tôi bị đánh vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi, bây giờ lại không cho tôi nhận việc này, thế thì nhà chúng tôi biết sống thế nào..."
Lúc này Lý Đại Lực cũng đã đến, anh ta sa sầm mặt nói: "Ồn áo cái gì mà ồn ào?"
"Lại còn khóc nữa, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy."
Trong gọng nói nghiêm túc của Lý Đại Lực lộ ra vài phần tức giận, bốn người phụ nữ kia gạt lệ, không dám tiếp tục khóc ra tiếng nữa, chỉ đứng ở bên cạnh thút thít lau nước mắt.
Sau đó Lý Đại Lực nói: "Đánh nhau, nói chuyện lưu manh, là không được, lần này chồng các chị cũng sai, cậu hai nhà họ Hạ cũng sai, hai bên đều phải viết kiểm điểm. Mọi người phải nhớ kỹ sau này không được tái phạm nữa, đời đến khi bí thư chi bộ thấy mọi người đá hổi cải rồi, lúc ấy mọi người mới được quay lại làm việc."
Anh ta nhìn về phía mấy bà thím kia nói: "Cũng đừng oán hận trong lòng, càng oán hận lại càng không được! Nếu tiếp tục gây chuyện, đồng chí Triệu báo công an bắt người, đến lúc đó thể diện của đội sản xuất chúng ta cũng mất hết."
Sau khi bị dạy dỗ, bốn người kia ngoan ngoãn ra về, trong lòng bọn họ không dám oán hận chút nào nữa.
Đội trưởng đội sản xuất nói là do chồng bọn họ đã gây chuyện, lời anh ta nói rất cứng rắn.
...
Lý Đại Lực đến đây nói hai câu, đã khiến đám người kia ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Lan Hương ở bên cạnh xem, không phục cũng không được.
Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đội trưởng."
Lý Đại Lực hừ một tiếng, sau đó nói: "Một cô gái nhỏ tuổi như cô, nhưng thật ra tính tình lại không nhỏ chút nào."
Dừng một chút anh ta nói tiếp: "Chuyện báo công an thì thôi, lần quần ẩu này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, lại còn quần ẩu trên công trường nữa, làm mất hết mặt mũi thôn Hà Tử. Mấy ngày nữa đại đội trưởng sẽ mở cuộc họp phê bình, cả cậu hai nhà họ Hạ và đám người kia đều phải đi lên nói vài câu nhận lỗi, cô không có ý kiến gì chứ?"
Tuy rằng cả ngày Lý Đại Lực đều vùi đầu làm việc, nhưng trong lòng anh ta vẫn có vài phần tôn trọng người làm công tác văn hóa, cũng hay giúp đỡ thanh niên trí thức. Bởi vì hắn không được đi học, còn đại đội trưởng của thôn bên cạnh từng đi học, biết dùng khoa học kỹ thuật chỉ đạo xã viên của mình trồng trọt, khiến năm nào cũng được mùa, anh ta vô cùng hâm mộ. Tất cả đều vì anh ta không biết chữ nên mới bị thiệt thòi, sau đó anh ta tìm thanh niên trí thức nhờ giúp đỡ. Tuy rằng thanh niên trí thức không thạo nghề nông, nhưng bọn họ rất nhiệt tình, sau khi thường xuyên qua lại, Lý Đại Lực đã trang bị được không ít kiến thức cho đội sản xuất số một.
Tất nhiên là Triệu Lan Hương không vui, nhưng mà vói tình hình đánh lộn trước mắt mà nói, được Lý Đại Lực tha thứ đã là nhân nhượng lắm rồi. Cô nói với Lý Đại Lực: "Nếu đám người ki cũng chịu xin lỗi, thì tôi không ý kiến gì."
Lý Đại Lực đồng ý ngay không cần suy nghĩ: "Được."
Nói xong anh ta và Lý Hoành Đức cùng nhau ra về.
Triệu Lan Hương thì đi đến phòng Hạ Tùng Bách, xem vừa rồi anh bị làm sao.
Lúc này chị Hạ đang gõ đầu anh, dạy dỗ:
"Đánh nhau, lại đánh nhau."
"Cho em đánh nhau này."
"Em không nghe lời, bà sẽ đau lòng."
Triệu Lan Hương vừa nói dứt lời, dường như cô nghe thấy tiếng thứ gì rơi vỡ trong phòng Hạ Tùng Bách, cô vội vàng kéo áo chị Hạ, bảo chị đi xem thử xem có chuyện gì.
Rất nhanh bí thư chi bộ Lý đã chạy đến nhà họ Hạ, nhìn thấy hai đám người ngày hôm qua khiến hắn đau đầu đang tụ tập, mặt ông ta lập tức đen xì.
(Suy nghĩ của tác giả: Nữ chính của chúng ta cũng chỉ hung dữ được một lần thôi, sau này không chửi nhau với đám đàn bà đanh đá nữa.
Sói con bị đánh thê thảm quá, nên cho anh phát tiết một chút nhỉ?)
Mấy bà thím kia trách móc: "Bí thư chi bộ, nữ đồng chí này kết bè với phần tử xấu! Ông mau bảo cô ta viết kiểm điểm đi."
"Cô ta còn dọa đòi báo công an nữa!"
Bí thư chi bộ Lý nghiêm mặt, sau đó không vui nói: "Đàn ông nhà các cô đánh nhau trước mặt đội xây dựng thì vinh quang lắm hả?"
"Lập tức quay về kiểm điểm ba ngày, chưa nhận ra lỗi của mình thì đừng bắt đầu làm việc, dù công trình có chậm một chút cũng không khiến đám phần tử gây rối như bọn họ xen vào."
Nghe thấy thế bốn người phụ nữ kia đều hoảng hốt, tuy rằng đào mương rất mệt, nhưng mà công điểm lại không ít, vất vả một ngày, thuận lợi kiếm được mười công điểm, biết kiếm đâu ra chuyện dễ dàng như vậy nữa?
Bọn họ lập tức kinh ngạc chảy ra giọt nước mắt, thế mà bí thư chi bộ lại đứng về phía thằng hai nhà họ Hạ, trong lòng bọn họ vừa tức lại vừa sợ.
"Chồng tôi bị đánh vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi, bây giờ lại không cho tôi nhận việc này, thế thì nhà chúng tôi biết sống thế nào..."
Lúc này Lý Đại Lực cũng đã đến, anh ta sa sầm mặt nói: "Ồn áo cái gì mà ồn ào?"
"Lại còn khóc nữa, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy."
Trong gọng nói nghiêm túc của Lý Đại Lực lộ ra vài phần tức giận, bốn người phụ nữ kia gạt lệ, không dám tiếp tục khóc ra tiếng nữa, chỉ đứng ở bên cạnh thút thít lau nước mắt.
Sau đó Lý Đại Lực nói: "Đánh nhau, nói chuyện lưu manh, là không được, lần này chồng các chị cũng sai, cậu hai nhà họ Hạ cũng sai, hai bên đều phải viết kiểm điểm. Mọi người phải nhớ kỹ sau này không được tái phạm nữa, đời đến khi bí thư chi bộ thấy mọi người đá hổi cải rồi, lúc ấy mọi người mới được quay lại làm việc."
Anh ta nhìn về phía mấy bà thím kia nói: "Cũng đừng oán hận trong lòng, càng oán hận lại càng không được! Nếu tiếp tục gây chuyện, đồng chí Triệu báo công an bắt người, đến lúc đó thể diện của đội sản xuất chúng ta cũng mất hết."
Sau khi bị dạy dỗ, bốn người kia ngoan ngoãn ra về, trong lòng bọn họ không dám oán hận chút nào nữa.
Đội trưởng đội sản xuất nói là do chồng bọn họ đã gây chuyện, lời anh ta nói rất cứng rắn.
...
Lý Đại Lực đến đây nói hai câu, đã khiến đám người kia ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Lan Hương ở bên cạnh xem, không phục cũng không được.
Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đội trưởng."
Lý Đại Lực hừ một tiếng, sau đó nói: "Một cô gái nhỏ tuổi như cô, nhưng thật ra tính tình lại không nhỏ chút nào."
Dừng một chút anh ta nói tiếp: "Chuyện báo công an thì thôi, lần quần ẩu này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, lại còn quần ẩu trên công trường nữa, làm mất hết mặt mũi thôn Hà Tử. Mấy ngày nữa đại đội trưởng sẽ mở cuộc họp phê bình, cả cậu hai nhà họ Hạ và đám người kia đều phải đi lên nói vài câu nhận lỗi, cô không có ý kiến gì chứ?"
Tuy rằng cả ngày Lý Đại Lực đều vùi đầu làm việc, nhưng trong lòng anh ta vẫn có vài phần tôn trọng người làm công tác văn hóa, cũng hay giúp đỡ thanh niên trí thức. Bởi vì hắn không được đi học, còn đại đội trưởng của thôn bên cạnh từng đi học, biết dùng khoa học kỹ thuật chỉ đạo xã viên của mình trồng trọt, khiến năm nào cũng được mùa, anh ta vô cùng hâm mộ. Tất cả đều vì anh ta không biết chữ nên mới bị thiệt thòi, sau đó anh ta tìm thanh niên trí thức nhờ giúp đỡ. Tuy rằng thanh niên trí thức không thạo nghề nông, nhưng bọn họ rất nhiệt tình, sau khi thường xuyên qua lại, Lý Đại Lực đã trang bị được không ít kiến thức cho đội sản xuất số một.
Tất nhiên là Triệu Lan Hương không vui, nhưng mà vói tình hình đánh lộn trước mắt mà nói, được Lý Đại Lực tha thứ đã là nhân nhượng lắm rồi. Cô nói với Lý Đại Lực: "Nếu đám người ki cũng chịu xin lỗi, thì tôi không ý kiến gì."
Lý Đại Lực đồng ý ngay không cần suy nghĩ: "Được."
Nói xong anh ta và Lý Hoành Đức cùng nhau ra về.
Triệu Lan Hương thì đi đến phòng Hạ Tùng Bách, xem vừa rồi anh bị làm sao.
Lúc này chị Hạ đang gõ đầu anh, dạy dỗ:
"Đánh nhau, lại đánh nhau."
"Cho em đánh nhau này."
"Em không nghe lời, bà sẽ đau lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.