Chương 46: Triệu Lan Hương Hung Dữ
Tố Muội Bình Sinh
19/11/2021
Hạ Tùng Bách nhìn cô khó xử, cảm giác vừa bị cô làm cho nghẹn lời.
Lúc Triệu Lan Hương đang muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người ở trong phòng đều giật mình vội vàng ngẩng đầu lên, Triệu Lan Hương thì lập tức ra khỏi phòng.
Cô nhìn thấy chị Hạ đang vội vàng chạy về từ đằng xa, còn tam nha đang bị một bà thím xô đẩy, chỉ vào đầu mắng.
"Thằng hai nhà họ Hạ đâu, bảo nó đi ra đây! Chúng ta cùng phân xử."
"Nó ăn gan hùm rồi à, dám đánh Thanh Sơn nhà tôi."
"Nhanh bảo nó ra đây nói cho rõ, Khẩu Tử nhà tôi bây giờ cũng kêu đau cả người, có lẽ thời gian tới không làm được việc gì."
Mấy người phụ nữ đứng trước cửa nhà họ Hạ mắng to, khí thế hung hăng tìm chị Hạ tính sổ.
Chị Hạ sao có thể ngăn cản được trường hợp này, chị ta cuống quýt ngăn cản rồi vội vàng kéo em gái mình lại, sau đó vỗ tay cô bé một cái dùng tay ra hiệu ý bảo con bé nói chuyện.
"Bọn tôi không hiểu người điếc như cô nói gì, bảo thằng hai nhà cô ra đây." Một bà thím không kiên nhẫn nói.
Có lẽ trong lòng bọn họ cũng biết, nhà họ Hạ vừa nghèo vừa rách, không có gì đáng giá để phí công diễn trò cả, ngay cả tiền bồi thường có lẽ cũng không trả được, bọn họ đến đây chính vì muốn xả giận, muốn kéo Hạ Tùng Bách ra, để đánh một trận cho hả giận mới thôi. Phụ nữ nông thôn sức lực cũng không kém đàn ông, chuyện đánh nhau cũng không kém chút nào.
Triệu Lan Hương lén lút kéo Tam Nha qua chỗ mình, rồi nhỏ giọng nói: "Đi tìm bí thư chi bộ đến đây, nói có người muốn đánh nhau ở nhà họ Hạ."
Hạ Tam Nha ngây thơ gật đầu, rồi hấp tấp chạy ra ngoài.
Triệu Lan Hương thì bước ra ngoài, cười híp mắt nói: "Giữa trưa, các thím đều cơm nước xong rồi ạ?"
Trông thấy nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố ăn mặc chỉnh tề xinh xắn, lại ăn nói nhỏ nhẹ, khiến lửa giận trong lòng bọn họ vơi bớt một chút, một bà thím hỏi cô: "Nữ đồng chí, cô có thấy thằng hai nhà họ Hạ ở đâu không?"
Triệu Lan Hương lắc đầu hỏi: "Tôi nghe nói chồng các chị bị anh ta đánh, là ai bị thương?"
Nghe thấy câu này, mấy người phụ nữ kia cho rằng nữ thanh niên trí thức này muốn minh oan cho bọn họ, cho nên bọn họ đều
nhanh chóng nói ra tên tuổi người đàn ông nhà mình.
Triệu Lan Hương thầm nhớ kỹ những cái tên này, Chu Gia Trân nói cô ấy quen biết hết người trong thôn Hà Tử này, Triệu Lan Hương mới đến vài hôm cũng nhớ kỹ được những người trong đại đội này rồi.
Trong số những người bọn họ vừa nói không có Vương Lại Tử, Triệu Lan Hương nở nụ cười không khách khí chút bào.
"Bây giờ mọi người đến đây xin lỗi anh Hạ một tiếng, chuyện này coi như xong." Triệu Lan Hương bình tĩnh nói với bốn người phụ nữ kia.
Vừa nghe thấy những lời này, bầu không khí bình tĩnh giữa đám người đột nhiên nổ tung, bốn người kia vừa đè xuống cơn giận, lúc này lại bắt đầu hung dữ.
"Ai da, hóa ra cô cùng một phe với thắng hai nhà họ Hạ, nữ đồng chí, cô không phân biệt được thị phi thì đừng có xen mồm vào, một con nhóc như cô thì biết cái gì?"
Tuy rằng ngoài miệng Triệu Lan Hương vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại rất lạnh lùng.
Chỉ vì thành phần gia đình anh không tốt, xuất thân không tốt, cho nên khi xảy ra chuyện đánh nhau, những người kia dám đổi trắng thay đen không hề kiêng kị chút nào, mỗi người đều dám xông đến dẫm đạp anh một cước. Nhà họ Hạ yếu thế, trước giờ luôn yếu thế, bị đánh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dựa vào đâu mà bọn họ cho rằng, Hạ Tùng Bách vĩnh viễn sẽ không phản kháng?
Khi bị những lời châm chọc đầy ác ý của những người này, lúc quần ẩu có lẽ trong lòng Hạ Tùng Bách rất khổ sở.
"Lý Ái Đảng, Hạ Thanh Sơn, Phan Hoa Ngọc, Dương Chí Mẫn, tôi nhỡ kỹ tất cả những người này, lát nữa tôi sẽ đi tìm công an. Bốn người này phạm vào tội cố ý gây thương tích, tụ tập đánh nhau, không chỉ phá hoại an ninh trật tự nơi công cộng, còn làm chậm trễ công việc của đội sản xuất. Bây giờ anh Hạ vẫn còn co quắp trên giường không nhúc nhích được, anh ta không đi báo công an được, tôi sẽ báo thay anh ta."
"Cô dọa ai chứ? Dám nói hươu nói vượn để xem tôi có xé nát miệng cô ra không."
Triệu Lan Hương nói: "Mấy thím này, con người tôi chưa bao giờ dọa người khác, tôi cũng không nói hươu nói vượn, không tin cứ chờ rồi sẽ biết. Mọi người có thể về hỏi chồng mình xem, hôm qua bọn họ có nhục mạ anh Hạ không, có phải đã đánh anh Hạ không, có phải còn lấy cuốc xẻng đánh nhau không? Tội cố ý gây thương tích nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù. Rốt cuộc mấy người có muốn xin lỗi hay không?"
Vợ nhà họ Lý hít sâu một hơi, rồi tức giận nói: "Chồng tôi còn bị thằng hai nhà họ Hạ đánh cho không xuống giường được kia kìa, nữ đồng chí cô bớt dọa người khác đi."
Triệu Lan Hương lại lắc đầu nói: "Đám Lý Ái Đảng tụ tập đánh người, còn dùng hung khí, coi như phạm tội, hơn nữa còn là tội cố ý gây thương tích."
Lúc Triệu Lan Hương đang muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người ở trong phòng đều giật mình vội vàng ngẩng đầu lên, Triệu Lan Hương thì lập tức ra khỏi phòng.
Cô nhìn thấy chị Hạ đang vội vàng chạy về từ đằng xa, còn tam nha đang bị một bà thím xô đẩy, chỉ vào đầu mắng.
"Thằng hai nhà họ Hạ đâu, bảo nó đi ra đây! Chúng ta cùng phân xử."
"Nó ăn gan hùm rồi à, dám đánh Thanh Sơn nhà tôi."
"Nhanh bảo nó ra đây nói cho rõ, Khẩu Tử nhà tôi bây giờ cũng kêu đau cả người, có lẽ thời gian tới không làm được việc gì."
Mấy người phụ nữ đứng trước cửa nhà họ Hạ mắng to, khí thế hung hăng tìm chị Hạ tính sổ.
Chị Hạ sao có thể ngăn cản được trường hợp này, chị ta cuống quýt ngăn cản rồi vội vàng kéo em gái mình lại, sau đó vỗ tay cô bé một cái dùng tay ra hiệu ý bảo con bé nói chuyện.
"Bọn tôi không hiểu người điếc như cô nói gì, bảo thằng hai nhà cô ra đây." Một bà thím không kiên nhẫn nói.
Có lẽ trong lòng bọn họ cũng biết, nhà họ Hạ vừa nghèo vừa rách, không có gì đáng giá để phí công diễn trò cả, ngay cả tiền bồi thường có lẽ cũng không trả được, bọn họ đến đây chính vì muốn xả giận, muốn kéo Hạ Tùng Bách ra, để đánh một trận cho hả giận mới thôi. Phụ nữ nông thôn sức lực cũng không kém đàn ông, chuyện đánh nhau cũng không kém chút nào.
Triệu Lan Hương lén lút kéo Tam Nha qua chỗ mình, rồi nhỏ giọng nói: "Đi tìm bí thư chi bộ đến đây, nói có người muốn đánh nhau ở nhà họ Hạ."
Hạ Tam Nha ngây thơ gật đầu, rồi hấp tấp chạy ra ngoài.
Triệu Lan Hương thì bước ra ngoài, cười híp mắt nói: "Giữa trưa, các thím đều cơm nước xong rồi ạ?"
Trông thấy nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố ăn mặc chỉnh tề xinh xắn, lại ăn nói nhỏ nhẹ, khiến lửa giận trong lòng bọn họ vơi bớt một chút, một bà thím hỏi cô: "Nữ đồng chí, cô có thấy thằng hai nhà họ Hạ ở đâu không?"
Triệu Lan Hương lắc đầu hỏi: "Tôi nghe nói chồng các chị bị anh ta đánh, là ai bị thương?"
Nghe thấy câu này, mấy người phụ nữ kia cho rằng nữ thanh niên trí thức này muốn minh oan cho bọn họ, cho nên bọn họ đều
nhanh chóng nói ra tên tuổi người đàn ông nhà mình.
Triệu Lan Hương thầm nhớ kỹ những cái tên này, Chu Gia Trân nói cô ấy quen biết hết người trong thôn Hà Tử này, Triệu Lan Hương mới đến vài hôm cũng nhớ kỹ được những người trong đại đội này rồi.
Trong số những người bọn họ vừa nói không có Vương Lại Tử, Triệu Lan Hương nở nụ cười không khách khí chút bào.
"Bây giờ mọi người đến đây xin lỗi anh Hạ một tiếng, chuyện này coi như xong." Triệu Lan Hương bình tĩnh nói với bốn người phụ nữ kia.
Vừa nghe thấy những lời này, bầu không khí bình tĩnh giữa đám người đột nhiên nổ tung, bốn người kia vừa đè xuống cơn giận, lúc này lại bắt đầu hung dữ.
"Ai da, hóa ra cô cùng một phe với thắng hai nhà họ Hạ, nữ đồng chí, cô không phân biệt được thị phi thì đừng có xen mồm vào, một con nhóc như cô thì biết cái gì?"
Tuy rằng ngoài miệng Triệu Lan Hương vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại rất lạnh lùng.
Chỉ vì thành phần gia đình anh không tốt, xuất thân không tốt, cho nên khi xảy ra chuyện đánh nhau, những người kia dám đổi trắng thay đen không hề kiêng kị chút nào, mỗi người đều dám xông đến dẫm đạp anh một cước. Nhà họ Hạ yếu thế, trước giờ luôn yếu thế, bị đánh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dựa vào đâu mà bọn họ cho rằng, Hạ Tùng Bách vĩnh viễn sẽ không phản kháng?
Khi bị những lời châm chọc đầy ác ý của những người này, lúc quần ẩu có lẽ trong lòng Hạ Tùng Bách rất khổ sở.
"Lý Ái Đảng, Hạ Thanh Sơn, Phan Hoa Ngọc, Dương Chí Mẫn, tôi nhỡ kỹ tất cả những người này, lát nữa tôi sẽ đi tìm công an. Bốn người này phạm vào tội cố ý gây thương tích, tụ tập đánh nhau, không chỉ phá hoại an ninh trật tự nơi công cộng, còn làm chậm trễ công việc của đội sản xuất. Bây giờ anh Hạ vẫn còn co quắp trên giường không nhúc nhích được, anh ta không đi báo công an được, tôi sẽ báo thay anh ta."
"Cô dọa ai chứ? Dám nói hươu nói vượn để xem tôi có xé nát miệng cô ra không."
Triệu Lan Hương nói: "Mấy thím này, con người tôi chưa bao giờ dọa người khác, tôi cũng không nói hươu nói vượn, không tin cứ chờ rồi sẽ biết. Mọi người có thể về hỏi chồng mình xem, hôm qua bọn họ có nhục mạ anh Hạ không, có phải đã đánh anh Hạ không, có phải còn lấy cuốc xẻng đánh nhau không? Tội cố ý gây thương tích nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù. Rốt cuộc mấy người có muốn xin lỗi hay không?"
Vợ nhà họ Lý hít sâu một hơi, rồi tức giận nói: "Chồng tôi còn bị thằng hai nhà họ Hạ đánh cho không xuống giường được kia kìa, nữ đồng chí cô bớt dọa người khác đi."
Triệu Lan Hương lại lắc đầu nói: "Đám Lý Ái Đảng tụ tập đánh người, còn dùng hung khí, coi như phạm tội, hơn nữa còn là tội cố ý gây thương tích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.