Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 25:
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Lần đầu xuống nông thôn đã gây ra chuyện, Kiều Minh Nguyệt hơi chột dạ, bèn cúi đầu khuyên nhủ Từ mẫumẹ Từ: “Mẹ nuôi, thôi đừng đánh nữa, con không sao đâu.”
Nghe cô nói thế, Từ mẫumẹ Từ sợ làm con gái nuôi bị thương nên miễn cưỡng dừng tay.
“Không sao là thế nào? Mẹ tận mắt thấy con nhãi này động vào con đấy! Nếu không có mẹ, chắc con bị bắt nạt đến thảm rồi!” Quay sang Kiều Minh Nguyệt, khuôn mặt bà lập tức nở nụ cười tươi rói: “Nhưng con gái nuôi của mẹ hiểu chuyện, đã nói bỏ qua thì mẹ cũng không chấp làm gì. Nghe con hết.”
Hai anh em nhà họ Từ cũng đồng thanh phụ họa: “Bọn con cũng thấy!”
Từ phụBố Từ nhả khói thuốc, bình thản nói: “Thấy hết.”
Kiều Minh Nguyệt: ... Người ra tay trước là Đinh Diễm Hồng mà, phải không?
Trong khi Đinh Diễm Hồng còn chưa hết bàng hoàng, Tề Chí Quốc đã rít xong điếu thuốc và bước tới giảng hòa:
“Có hiểu lầm gì thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng. Đã là nữ thanh niên trí thức, sao lại động tay động chân? Nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao? Thanh niên trí thức Đinh, hôm nay cô vừa mới xuống đây đã phạm hai lỗi, về viết hai bản kiểm điểm nộp lên.”
Ông vừa hút thuốc của Từ phụbố Từ, giờ không thể phê bình gia đình họ được nữa.
Hơn nữa, cái cô Đinh này vừa tới đã gây chuyện, không dằn mặt một chút thì sau này khó quản!
Tề Chí Quốc đảo mắt nhìn đám thanh niên mới đến. Tốt, ai nấy đều bị dọa cho im thin thít rồi.
Đinh Diễm Hồng ấm ức nhỏ giọng biện minh: “Tôi… tôi không…”
Từ mẫuMẹ Từ liếc mắt, kéo tay Kiều Minh Nguyệt, lạnh giọng nói: “Không cái gì? Ý cô là cả nhà họ Từ chúng tôi đang vu oan cho cô chắc? Nói cho cô biết, cô vừa phá hoại tình cảm giữa dân làng và thanh niên trí thức rồi đấy!”
Nhìn vẻ hung dữ của cả nhà họ Từ, Đinh Diễm Hồng vừa sợ vừa uất ức.
Mặt cô ta đau, miệng lại vụng còn bị chụp mũ to như vậy, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Tề Chí Quốc hắng giọng: “Lấy hành lý rồi theo tôi đến điểm trí thức!”
Sau khi kiến thức sự đanh đá của Từ mẫumẹ Từ, đám thanh niên mới đến đều vội vàng nhặt hành lý đuổi kịp đại đội trưởng, chẳng ai dám chậm chạp, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Trời ơi, ở nông thôn thật đáng sợ!
Lúc này, Từ mẫumẹ Từ thỏa mãn phủi bụi trên áo Kiều Minh Nguyệt: “Ôi con gái mẹ chảy nhiều mô hôi quá, đi đến đây vất vả rồi, về ăn cơm thôi nào.”
Thấy hai cậu con trai còn đứng đó ngẩn ngơ, bà lập tức trừng mắt: “Còn đứng đó làm gì? Không thấy em gái vất vả à? Mau khiêng hành lý của nó về!”
Hai thằng ăn hại không có mắt nhìn gì cả, không thấy con gái phải chịu khổ như nào, hành lý cũng không biết xách hộ nữa.
Nghe cô nói thế, Từ mẫumẹ Từ sợ làm con gái nuôi bị thương nên miễn cưỡng dừng tay.
“Không sao là thế nào? Mẹ tận mắt thấy con nhãi này động vào con đấy! Nếu không có mẹ, chắc con bị bắt nạt đến thảm rồi!” Quay sang Kiều Minh Nguyệt, khuôn mặt bà lập tức nở nụ cười tươi rói: “Nhưng con gái nuôi của mẹ hiểu chuyện, đã nói bỏ qua thì mẹ cũng không chấp làm gì. Nghe con hết.”
Hai anh em nhà họ Từ cũng đồng thanh phụ họa: “Bọn con cũng thấy!”
Từ phụBố Từ nhả khói thuốc, bình thản nói: “Thấy hết.”
Kiều Minh Nguyệt: ... Người ra tay trước là Đinh Diễm Hồng mà, phải không?
Trong khi Đinh Diễm Hồng còn chưa hết bàng hoàng, Tề Chí Quốc đã rít xong điếu thuốc và bước tới giảng hòa:
“Có hiểu lầm gì thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng. Đã là nữ thanh niên trí thức, sao lại động tay động chân? Nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao? Thanh niên trí thức Đinh, hôm nay cô vừa mới xuống đây đã phạm hai lỗi, về viết hai bản kiểm điểm nộp lên.”
Ông vừa hút thuốc của Từ phụbố Từ, giờ không thể phê bình gia đình họ được nữa.
Hơn nữa, cái cô Đinh này vừa tới đã gây chuyện, không dằn mặt một chút thì sau này khó quản!
Tề Chí Quốc đảo mắt nhìn đám thanh niên mới đến. Tốt, ai nấy đều bị dọa cho im thin thít rồi.
Đinh Diễm Hồng ấm ức nhỏ giọng biện minh: “Tôi… tôi không…”
Từ mẫuMẹ Từ liếc mắt, kéo tay Kiều Minh Nguyệt, lạnh giọng nói: “Không cái gì? Ý cô là cả nhà họ Từ chúng tôi đang vu oan cho cô chắc? Nói cho cô biết, cô vừa phá hoại tình cảm giữa dân làng và thanh niên trí thức rồi đấy!”
Nhìn vẻ hung dữ của cả nhà họ Từ, Đinh Diễm Hồng vừa sợ vừa uất ức.
Mặt cô ta đau, miệng lại vụng còn bị chụp mũ to như vậy, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Tề Chí Quốc hắng giọng: “Lấy hành lý rồi theo tôi đến điểm trí thức!”
Sau khi kiến thức sự đanh đá của Từ mẫumẹ Từ, đám thanh niên mới đến đều vội vàng nhặt hành lý đuổi kịp đại đội trưởng, chẳng ai dám chậm chạp, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Trời ơi, ở nông thôn thật đáng sợ!
Lúc này, Từ mẫumẹ Từ thỏa mãn phủi bụi trên áo Kiều Minh Nguyệt: “Ôi con gái mẹ chảy nhiều mô hôi quá, đi đến đây vất vả rồi, về ăn cơm thôi nào.”
Thấy hai cậu con trai còn đứng đó ngẩn ngơ, bà lập tức trừng mắt: “Còn đứng đó làm gì? Không thấy em gái vất vả à? Mau khiêng hành lý của nó về!”
Hai thằng ăn hại không có mắt nhìn gì cả, không thấy con gái phải chịu khổ như nào, hành lý cũng không biết xách hộ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.