Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 26:
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười thân thiết, khoác tay Từ mẫumẹ Từ: “Mẹ nuôi, đông người thế này, con không thể làm gì khác biệt được đâu. Con cứ đến nơi ở của thanh niên trí thức trước, sắp xếp xong xuôi rồi con sẽ qua thăm mẹ, bố nuôi và hai anh, được không?”
Nghe con gái nuôi dịu dàng gọi “mẹ”, lòng Từ mẫumẹ Từ như nở hoa, mặt mày rạng rỡ đến mức không ngậm được miệng.
“Vẫn là con gái nuôi của mẹ hiểu chuyện nhất! Được rồi, nghe lời con hết.” Bà quay sang hai cậu con trai, giọng ra lệnh: “Mau lấy hành lý của em gái, chúng ta đến chỗ thanh niên trí thức trước.”
Từ mẫuMẹ Từ làm như không nghe thấy nửa câu sau của Kiều Minh Nguyệt.
Bà quyết tâm phải theo con gái đến đó, phòng khi có kẻ nào không biết điều gây chuyện với con mình.
Vừa nghĩ, bà vừa liếc Đinh Diễm Hồng một cái sắc lẻm, rồi hùng dũng dắt tay Kiều Minh Nguyệt bước lên trước.
Đinh Diễm Hồng vẫn ôm mặt, trên má in hằn mấy cái bạt tai rõ ràng. Cô ta phải cố nén đau để kéo lê túi hành lý rách nát của mình, trong khi tai còn nghe tiếng hai anh em nhà họ Từ tranh nhau mang hành lý của Kiều Minh Nguyệt. Cảm giác vừa ghen tị vừa tủi thân khiến cô ta chỉ muốn bật khóc.
Kiều Minh Nguyệt đã may mắn như vậy, sao không thể giúp đỡ mình một chút chứ?
Từ cổng làng đến ký túc xá thanh niên trí thức cũng khá xa, phải đi bộ khoảng mười phút.
Từ phụBố Từ có việc nên đi trước. Trên đường, Kiều Minh Nguyệt vừa quan sát xung quanh vừa nghe mẹ nuôi Vương Tam Ni giới thiệu từng nhà:
“Nhà kia là nhà bí thư chi bộ, con còn nhớ không? Ông cụ hói đầu ấy, hồi nhỏ còn từng bế con nữa.”
“Nhà đội trưởng ở đằng kia. Sau này nếu có chuyện gấp mà không tìm được chúng ta, con cứ tìm đội trưởng.”
“Còn ngôi nhà kia, cô con dâu thứ hai là thợ may. Tay nghề cô ấy tốt lắm, cả làng ai có vải muốn may quần áo đều đến nhờ cô ấy. Mà này, con gái, con tuyệt đối đừng tự dùng kim chỉ hay kéo làm gì. Tay con mềm mịn như thế, lỡ bị thương thì không hay. Có gì cần vá hay sửa, cứ đến tìm mẹ nuôi.”
“Mảnh vườn bỏ hoang kia là của nhà bà mồm mép nhất làng. Bà ta vừa lười vừa thích buôn chuyện. Nếu bà ta dám bắt nạt con, mẹ lại đánh cho một trận!”
Trên suốt quãng đường, Vương Tam Ni không ngừng trò chuyện. Hai anh trai nuôi thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu, khiến hành trình trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến ký túc xá thanh niên trí thức nằm dưới chân núi.
Khi đến gần, Kiều Minh Nguyệt để ý thấy không xa có một căn nhà lợp mái tranh, hàng rào quanh nhà quấn đầy dây leo xanh tốt. Trong sân, có bóng dáng một người phụ nữ đang di chuyển qua lại, tựa như đang diễn tuồng.
Nghe con gái nuôi dịu dàng gọi “mẹ”, lòng Từ mẫumẹ Từ như nở hoa, mặt mày rạng rỡ đến mức không ngậm được miệng.
“Vẫn là con gái nuôi của mẹ hiểu chuyện nhất! Được rồi, nghe lời con hết.” Bà quay sang hai cậu con trai, giọng ra lệnh: “Mau lấy hành lý của em gái, chúng ta đến chỗ thanh niên trí thức trước.”
Từ mẫuMẹ Từ làm như không nghe thấy nửa câu sau của Kiều Minh Nguyệt.
Bà quyết tâm phải theo con gái đến đó, phòng khi có kẻ nào không biết điều gây chuyện với con mình.
Vừa nghĩ, bà vừa liếc Đinh Diễm Hồng một cái sắc lẻm, rồi hùng dũng dắt tay Kiều Minh Nguyệt bước lên trước.
Đinh Diễm Hồng vẫn ôm mặt, trên má in hằn mấy cái bạt tai rõ ràng. Cô ta phải cố nén đau để kéo lê túi hành lý rách nát của mình, trong khi tai còn nghe tiếng hai anh em nhà họ Từ tranh nhau mang hành lý của Kiều Minh Nguyệt. Cảm giác vừa ghen tị vừa tủi thân khiến cô ta chỉ muốn bật khóc.
Kiều Minh Nguyệt đã may mắn như vậy, sao không thể giúp đỡ mình một chút chứ?
Từ cổng làng đến ký túc xá thanh niên trí thức cũng khá xa, phải đi bộ khoảng mười phút.
Từ phụBố Từ có việc nên đi trước. Trên đường, Kiều Minh Nguyệt vừa quan sát xung quanh vừa nghe mẹ nuôi Vương Tam Ni giới thiệu từng nhà:
“Nhà kia là nhà bí thư chi bộ, con còn nhớ không? Ông cụ hói đầu ấy, hồi nhỏ còn từng bế con nữa.”
“Nhà đội trưởng ở đằng kia. Sau này nếu có chuyện gấp mà không tìm được chúng ta, con cứ tìm đội trưởng.”
“Còn ngôi nhà kia, cô con dâu thứ hai là thợ may. Tay nghề cô ấy tốt lắm, cả làng ai có vải muốn may quần áo đều đến nhờ cô ấy. Mà này, con gái, con tuyệt đối đừng tự dùng kim chỉ hay kéo làm gì. Tay con mềm mịn như thế, lỡ bị thương thì không hay. Có gì cần vá hay sửa, cứ đến tìm mẹ nuôi.”
“Mảnh vườn bỏ hoang kia là của nhà bà mồm mép nhất làng. Bà ta vừa lười vừa thích buôn chuyện. Nếu bà ta dám bắt nạt con, mẹ lại đánh cho một trận!”
Trên suốt quãng đường, Vương Tam Ni không ngừng trò chuyện. Hai anh trai nuôi thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu, khiến hành trình trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, họ đã đến ký túc xá thanh niên trí thức nằm dưới chân núi.
Khi đến gần, Kiều Minh Nguyệt để ý thấy không xa có một căn nhà lợp mái tranh, hàng rào quanh nhà quấn đầy dây leo xanh tốt. Trong sân, có bóng dáng một người phụ nữ đang di chuyển qua lại, tựa như đang diễn tuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.