Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 28:
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Từ mẫuMẹ Từ nhìn trời, bảo Kiều Minh Nguyệt về nghỉ ngơi một chút. Đến tối trời mát sẽ qua đón cô đi ăn cơm, rồi cùng hai con trai rời đi.
Khi tiễn mẹ nuôi và hai anh trai ra cửa, Kiều Minh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lại dừng trên căn nhà tranh có người phụ nữ hát tuồng. Cô không nhịn được hỏi:
“Mẹ nuôi, nhà đó là của ai thế ạ? Lúc nãy con thấy hình như có người đang hát.”
Từ mẫuMẹ Từ lập tức cau mày: “Nhà đó con không cần quan tâm. Sau này gặp thì tránh xa ra, biết chưa?”
Anh hai Từ chen vào: “Đúng đó Minh Nguyệt, tốt nhất là đừng dính dáng tới nhà đó. Trong nhà có một thằng nhóc dữ lắm, ngay cả chó trong làng còn sợ nó.”
Vậy thì thôi.
Dữ đến mức chó còn sợ.
Kiều Minh Nguyệt nghe vậy không khỏi tưởng tượng ra một gã đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông dữ tợn đến mức ngay cả chó cũng phải tránh xa. Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô rùng mình, vội gật đầu: “Dạ, con biết rồi! Sau này nhất định sẽ tránh thật xa.”
Chuyện gì cũng không hóng hớt, sau này nhất định sẽ cách nhà này rất xa.
Khi họ vừa ra khỏi cổng, một người phụ nữ xách giỏ đi tới, trông có vẻ thân thiết với Vương Tam Ni. Hai người nhanh chóng trò chuyện rôm rả bên lề đường.
Kiều Minh Nguyệt thấy mẹ nuôi cười tươi rói, thỉnh thoảng còn liếc về phía cô.
“...”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên, liền lui về phía sau và quay sang hỏi hai anh trai nuôi: “Anh cả, anh hai, em hỏi chút. Trong làng có ai tên là Tạ Lệ không?”
Cô chưa từng gặp Tạ Lệ thời trẻ nên sợ không nhận ra. Vẫn nên hỏi trước cho chắc.
Hai anh em nhà họ Từ nhìn nhau, rồi hỏi lại: “Minh Nguyệt, em quen Tạ Lệ à?”
“Quen chứ.” Kiều Minh Nguyệt bịa ngay: “Lúc nhỏ em từng đến đây mà, hồi đó em với cậu ấy chơi thân lắm. Chúng em là bạn cũ đó. Anh thấy sao? Chắc chắn Tạ Lệ không dữ như gã đàn ông chó còn sợ kia chứ?”
“...”
Hai anh em im lặng, biểu cảm khó tả. Cuối cùng anh cả Từ ho khan rồi nói: “Khá là giống đấy.”
Anh cố nghĩ một lúc rồi phun ra: “Như nhau cả thôi.”
“???”
Kiều Minh Nguyệt tròn mắt. “Như nhau” là sao?
Không lẽ Tạ Lệ bây giờ trông xấu xí lắm?
Nghĩ cũng phải, ở nông thôn ăn uống thiếu thốn, có người thì xanh xao, có người lại béo phì. Đòi hỏi cao quá cũng không được.
Cô tự nhủ, dù xấu chút cũng không sao, sau này mình chăm sóc kỹ lưỡng biết đâu sẽ đẹp lên.
Dù vậy, nghĩ đến hình ảnh Tạ Lệ tuấn tú sau này, cô không khỏi có chút tiếc nuối. Cô vốn tưởng cậu ấy lúc trẻ hẳn phải là một thiếu niên đẹp đến nao lòng.
Nào ngờ...
Haizzz...
Thấy ánh mắt tiếc nuối của Kiều Minh Nguyệt, anh hai Từ buông một câu đầy ẩn ý: “Minh Nguyệt, cái gã mà em bảo dữ đến nỗi chó còn sợ… chính là Tạ Lệ đấy.”
Khi tiễn mẹ nuôi và hai anh trai ra cửa, Kiều Minh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lại dừng trên căn nhà tranh có người phụ nữ hát tuồng. Cô không nhịn được hỏi:
“Mẹ nuôi, nhà đó là của ai thế ạ? Lúc nãy con thấy hình như có người đang hát.”
Từ mẫuMẹ Từ lập tức cau mày: “Nhà đó con không cần quan tâm. Sau này gặp thì tránh xa ra, biết chưa?”
Anh hai Từ chen vào: “Đúng đó Minh Nguyệt, tốt nhất là đừng dính dáng tới nhà đó. Trong nhà có một thằng nhóc dữ lắm, ngay cả chó trong làng còn sợ nó.”
Vậy thì thôi.
Dữ đến mức chó còn sợ.
Kiều Minh Nguyệt nghe vậy không khỏi tưởng tượng ra một gã đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông dữ tợn đến mức ngay cả chó cũng phải tránh xa. Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô rùng mình, vội gật đầu: “Dạ, con biết rồi! Sau này nhất định sẽ tránh thật xa.”
Chuyện gì cũng không hóng hớt, sau này nhất định sẽ cách nhà này rất xa.
Khi họ vừa ra khỏi cổng, một người phụ nữ xách giỏ đi tới, trông có vẻ thân thiết với Vương Tam Ni. Hai người nhanh chóng trò chuyện rôm rả bên lề đường.
Kiều Minh Nguyệt thấy mẹ nuôi cười tươi rói, thỉnh thoảng còn liếc về phía cô.
“...”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên, liền lui về phía sau và quay sang hỏi hai anh trai nuôi: “Anh cả, anh hai, em hỏi chút. Trong làng có ai tên là Tạ Lệ không?”
Cô chưa từng gặp Tạ Lệ thời trẻ nên sợ không nhận ra. Vẫn nên hỏi trước cho chắc.
Hai anh em nhà họ Từ nhìn nhau, rồi hỏi lại: “Minh Nguyệt, em quen Tạ Lệ à?”
“Quen chứ.” Kiều Minh Nguyệt bịa ngay: “Lúc nhỏ em từng đến đây mà, hồi đó em với cậu ấy chơi thân lắm. Chúng em là bạn cũ đó. Anh thấy sao? Chắc chắn Tạ Lệ không dữ như gã đàn ông chó còn sợ kia chứ?”
“...”
Hai anh em im lặng, biểu cảm khó tả. Cuối cùng anh cả Từ ho khan rồi nói: “Khá là giống đấy.”
Anh cố nghĩ một lúc rồi phun ra: “Như nhau cả thôi.”
“???”
Kiều Minh Nguyệt tròn mắt. “Như nhau” là sao?
Không lẽ Tạ Lệ bây giờ trông xấu xí lắm?
Nghĩ cũng phải, ở nông thôn ăn uống thiếu thốn, có người thì xanh xao, có người lại béo phì. Đòi hỏi cao quá cũng không được.
Cô tự nhủ, dù xấu chút cũng không sao, sau này mình chăm sóc kỹ lưỡng biết đâu sẽ đẹp lên.
Dù vậy, nghĩ đến hình ảnh Tạ Lệ tuấn tú sau này, cô không khỏi có chút tiếc nuối. Cô vốn tưởng cậu ấy lúc trẻ hẳn phải là một thiếu niên đẹp đến nao lòng.
Nào ngờ...
Haizzz...
Thấy ánh mắt tiếc nuối của Kiều Minh Nguyệt, anh hai Từ buông một câu đầy ẩn ý: “Minh Nguyệt, cái gã mà em bảo dữ đến nỗi chó còn sợ… chính là Tạ Lệ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.