Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 29: Thịt Chuột Đồng
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Kiều Minh Nguyệt sững người mất một lúc mới hiểu ra – thì ra cô và Tạ Lệ là hàng xóm.
Tạm không bàn đến ngoại hình, nhưng tại sao danh tiếng của anh ta lại tệ đến thế?
Cô chưa kịp hỏi thêm thì mẹ nuôi Vương Tam Ni đã cười tươi như hoa, kéo cô lại giới thiệu với người phụ nữ đeo giỏ. Kiều Minh Nguyệt ngoan ngoãn gọi một tiếng "thím", nhưng nụ cười của cô gần như đông cứng.
Từ mẫuMẹ Từ ra sức khoe khoang: “Con gái nhà tôi thế này, con gái nhà tôi thế kia! Xinh đẹp, ngoan ngoãn.” Cứ như sợ người khác không biết. Kiều Minh Nguyệt thầm nghĩ, chắc người phụ nữ kia khi rời đi cũng chẳng nhớ nổi mình đã nghe những gì ngoài hai chữ “con gái”.
Đã khoe mẽ thỏa thuê, mẹ nuôi Vương Tam Ni cuối cùng cũng hài lòng. Bà thò tay vào túi, lấy ra một nắm kẹo đưa cho Kiều Minh Nguyệt: “Con gái à, đem kẹo này chia cho các bạn trong ký túc. Ở cùng một chỗ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Phải tỏ chút thành ý cho dễ sống.”
Hôm nay bà đã ra mặt răn đe một hồi, nhưng sau này ngày tháng còn dài, con gái cũng phải thân thiết với mọi người mới khiến người ta không dị nghị.
Bà làm mặt nghiêm, liếc hai đứa con trai một cái, tức đến phồng má. Phải chi không có hai cái đứa ăn hại này, con bé đã dọn về nhà mình ở luôn rồi, cần gì phải chịu khổ ở ký túc xá nữa.
Anh cả Từ đổ mồ hôi hột, vội vàng hứa hẹn: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Minh Nguyệt, không cho ai bắt nạt em.”
Chỉ còn kém không khắc chữ mình còn có tác dụng lên trán.
Anh hai Từ cũng sốt sắng chen vào: “Mẹ, con sẽ cố cưới vợ sớm để được tách ra ở riêng. Lúc đó Minh Nguyệt có thể dọn về ở với bố mẹ.”
Anh đắc ý nhìn anh cả, như muốn khoe: "Đấy, xem ai nói trúng ý mẹ hơn."
Kiều Minh Nguyệt: “…”
Vương Tam Ni nghe hai đứa con trai cam kết, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nói mồm suông! Mẹ nói cho các con biết, Minh Nguyệt là con gái mẹ, dù không sinh ra từ bụng mẹ cũng chẳng khác gì con ruột. Đứa nào dám không tốt với nó, mẹ sẽ lột da chúng mày ra!”
Hai anh em vội gật đầu như gà mổ thóc, coi chuyện này là lẽ đương nhiên.
Từ nhỏ họ đã biết mẹ mình cưng chiều cô em nuôi này như thế nào. Hơn nữa, đã là anh trai thì tất nhiên phải đối xử tốt với em gái rồi. Trước đây vì Minh Nguyệt ở xa, họ ít có dịp thể hiện. Giờ cô đã xuống nông thôn, họ càng phải lo lắng nhiều hơn.
Hai anh em vừa đi vừa bàn tán: “Hay mình viết thư cho thằng ba đi, báo tin Minh Nguyệt xuống đây rồi.”
“Haha, tụi mình còn được chăm sóc em, thằng ba ở bộ đội không thấy được chỉ tổ tức thôi!”
Tạm không bàn đến ngoại hình, nhưng tại sao danh tiếng của anh ta lại tệ đến thế?
Cô chưa kịp hỏi thêm thì mẹ nuôi Vương Tam Ni đã cười tươi như hoa, kéo cô lại giới thiệu với người phụ nữ đeo giỏ. Kiều Minh Nguyệt ngoan ngoãn gọi một tiếng "thím", nhưng nụ cười của cô gần như đông cứng.
Từ mẫuMẹ Từ ra sức khoe khoang: “Con gái nhà tôi thế này, con gái nhà tôi thế kia! Xinh đẹp, ngoan ngoãn.” Cứ như sợ người khác không biết. Kiều Minh Nguyệt thầm nghĩ, chắc người phụ nữ kia khi rời đi cũng chẳng nhớ nổi mình đã nghe những gì ngoài hai chữ “con gái”.
Đã khoe mẽ thỏa thuê, mẹ nuôi Vương Tam Ni cuối cùng cũng hài lòng. Bà thò tay vào túi, lấy ra một nắm kẹo đưa cho Kiều Minh Nguyệt: “Con gái à, đem kẹo này chia cho các bạn trong ký túc. Ở cùng một chỗ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Phải tỏ chút thành ý cho dễ sống.”
Hôm nay bà đã ra mặt răn đe một hồi, nhưng sau này ngày tháng còn dài, con gái cũng phải thân thiết với mọi người mới khiến người ta không dị nghị.
Bà làm mặt nghiêm, liếc hai đứa con trai một cái, tức đến phồng má. Phải chi không có hai cái đứa ăn hại này, con bé đã dọn về nhà mình ở luôn rồi, cần gì phải chịu khổ ở ký túc xá nữa.
Anh cả Từ đổ mồ hôi hột, vội vàng hứa hẹn: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Minh Nguyệt, không cho ai bắt nạt em.”
Chỉ còn kém không khắc chữ mình còn có tác dụng lên trán.
Anh hai Từ cũng sốt sắng chen vào: “Mẹ, con sẽ cố cưới vợ sớm để được tách ra ở riêng. Lúc đó Minh Nguyệt có thể dọn về ở với bố mẹ.”
Anh đắc ý nhìn anh cả, như muốn khoe: "Đấy, xem ai nói trúng ý mẹ hơn."
Kiều Minh Nguyệt: “…”
Vương Tam Ni nghe hai đứa con trai cam kết, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nói mồm suông! Mẹ nói cho các con biết, Minh Nguyệt là con gái mẹ, dù không sinh ra từ bụng mẹ cũng chẳng khác gì con ruột. Đứa nào dám không tốt với nó, mẹ sẽ lột da chúng mày ra!”
Hai anh em vội gật đầu như gà mổ thóc, coi chuyện này là lẽ đương nhiên.
Từ nhỏ họ đã biết mẹ mình cưng chiều cô em nuôi này như thế nào. Hơn nữa, đã là anh trai thì tất nhiên phải đối xử tốt với em gái rồi. Trước đây vì Minh Nguyệt ở xa, họ ít có dịp thể hiện. Giờ cô đã xuống nông thôn, họ càng phải lo lắng nhiều hơn.
Hai anh em vừa đi vừa bàn tán: “Hay mình viết thư cho thằng ba đi, báo tin Minh Nguyệt xuống đây rồi.”
“Haha, tụi mình còn được chăm sóc em, thằng ba ở bộ đội không thấy được chỉ tổ tức thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.