Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 34:
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Kiều Minh Nguyệt vội cười: “Mẹ nuôi, mẹ đừng gắp cho con, mẹ cũng ăn đi!”
“Được, được!” Bà vui vẻ đáp, rồi gắp một miếng khoai tây trong bát thịt chuột hầm mà Kiều Minh Nguyệt mang tới, khen ngợi:
“Món con gái mang đến ngon thật! Con gái nuôi của mẹ đúng là tuyệt vời.”
Nhưng Kiều Minh Nguyệt khổ sở phát hiện rằng cả sáu món trên bàn... đều rất khó ăn.
Cải trắng xào mỡ heo là mẹ nuôi làm cô đã chuẩn bị tâm lý, dù sao từ trước đến nay mẹ nuôi nấu ăn vẫn tệ, nhưng không ngờ bố và hai anh làm năm món kia cũng chẳng khá hơn!
Từ mẫuMẹ Từ còn hào hứng nói: “Minh Nguyệt, sau này cứ về đây ăn cơm. Mẹ nuôi sẽ nuôi con béo tròn!”
…
Tuy nhiên, Kiều Minh Nguyệt biết không thể ăn ở đây thường xuyên. Thêm một miệng ăn là gánh nặng lớn cho một gia đình nông thôn, chưa kể món ăn thật sự... không ngon.
Kiều Minh Nguyệt hơi khó nghĩ.
Làm sao để âm thầm giúp đỡ gia đình mẹ nuôi mà không khiến họ từ chối nhỉ?
Ngoài ra, cô cũng không ngừng nghĩ về Tạ Lệ.
Khi trở về ký túc xá, Kiều Minh Nguyệt phát hiện nhà họ Tạ vẫn tối đèn. Mọi người đã tan ca, nhưng anh vẫn chưa về.
Trời tối rồi, không biết anh ấy đã ăn cơm chưa...
Khi cô đang đi quanh sân lần thứ ba thì cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao gầy bước đến dưới ánh trăng.
Dáng người mảnh khảnh, nhưng đầy sức sống.
Ánh sáng mờ ảo không soi rõ mặt anh, nhưng Kiều Minh Nguyệt biết chắc... đó chính là Tạ Lệ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng thiếu niên Tạ Lệ tiến lại gần, như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh.
Dáng người cao, gầy, xương vai mảnh mai và lưng thẳng tắp. Tuy gương mặt đẹp đến mức ngàn người mới có một, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, toát ra một loại khí tức bạo ngược khiến người khác khó mà tiếp cận.
Khác xa với hình ảnh "đại hán dữ tợn" mà hai anh trai họ Từ đã kể.
Kiều Minh Nguyệt siết chặt tay, lòng đột nhiên có chút hồi hộp.
Lúc Tạ Lệ đến gần, cô nên làm gì? Nên chào hỏi? Hay vẫn phải chào hỏi đây?
Nhưng nếu chào hỏi, cô nên nói gì?
“Chào anh, tôi là Kiều Minh Nguyệt. Cảm ơn anh vì kiếp trước đã chôn tôi?”
… Cô sẽ bị xem là điên mất.
“Kiều Minh Nguyệt?”
Đinh Diễm Hồng ra ngoài đi vệ sinh, từ phía sau bất ngờ lên tiếng: “Minh Nguyệt, muộn thế này mà cậu còn đứng đây làm gì? Không ngủ à?”
Tiếng nói vang lên, khiến bàn tay Tạ Lệ đang buông lỏng bên hông khẽ siết lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn sang.
Dưới ánh trăng, hình ảnh của thanh niên trí thức mới đến trong bộ váy dài, tóc tết bím, đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn chằm chằm vào anh, trông hệt như một con cáo nhỏ tinh ranh trong vở tuồng cổ.
“Được, được!” Bà vui vẻ đáp, rồi gắp một miếng khoai tây trong bát thịt chuột hầm mà Kiều Minh Nguyệt mang tới, khen ngợi:
“Món con gái mang đến ngon thật! Con gái nuôi của mẹ đúng là tuyệt vời.”
Nhưng Kiều Minh Nguyệt khổ sở phát hiện rằng cả sáu món trên bàn... đều rất khó ăn.
Cải trắng xào mỡ heo là mẹ nuôi làm cô đã chuẩn bị tâm lý, dù sao từ trước đến nay mẹ nuôi nấu ăn vẫn tệ, nhưng không ngờ bố và hai anh làm năm món kia cũng chẳng khá hơn!
Từ mẫuMẹ Từ còn hào hứng nói: “Minh Nguyệt, sau này cứ về đây ăn cơm. Mẹ nuôi sẽ nuôi con béo tròn!”
…
Tuy nhiên, Kiều Minh Nguyệt biết không thể ăn ở đây thường xuyên. Thêm một miệng ăn là gánh nặng lớn cho một gia đình nông thôn, chưa kể món ăn thật sự... không ngon.
Kiều Minh Nguyệt hơi khó nghĩ.
Làm sao để âm thầm giúp đỡ gia đình mẹ nuôi mà không khiến họ từ chối nhỉ?
Ngoài ra, cô cũng không ngừng nghĩ về Tạ Lệ.
Khi trở về ký túc xá, Kiều Minh Nguyệt phát hiện nhà họ Tạ vẫn tối đèn. Mọi người đã tan ca, nhưng anh vẫn chưa về.
Trời tối rồi, không biết anh ấy đã ăn cơm chưa...
Khi cô đang đi quanh sân lần thứ ba thì cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao gầy bước đến dưới ánh trăng.
Dáng người mảnh khảnh, nhưng đầy sức sống.
Ánh sáng mờ ảo không soi rõ mặt anh, nhưng Kiều Minh Nguyệt biết chắc... đó chính là Tạ Lệ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng thiếu niên Tạ Lệ tiến lại gần, như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh.
Dáng người cao, gầy, xương vai mảnh mai và lưng thẳng tắp. Tuy gương mặt đẹp đến mức ngàn người mới có một, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, toát ra một loại khí tức bạo ngược khiến người khác khó mà tiếp cận.
Khác xa với hình ảnh "đại hán dữ tợn" mà hai anh trai họ Từ đã kể.
Kiều Minh Nguyệt siết chặt tay, lòng đột nhiên có chút hồi hộp.
Lúc Tạ Lệ đến gần, cô nên làm gì? Nên chào hỏi? Hay vẫn phải chào hỏi đây?
Nhưng nếu chào hỏi, cô nên nói gì?
“Chào anh, tôi là Kiều Minh Nguyệt. Cảm ơn anh vì kiếp trước đã chôn tôi?”
… Cô sẽ bị xem là điên mất.
“Kiều Minh Nguyệt?”
Đinh Diễm Hồng ra ngoài đi vệ sinh, từ phía sau bất ngờ lên tiếng: “Minh Nguyệt, muộn thế này mà cậu còn đứng đây làm gì? Không ngủ à?”
Tiếng nói vang lên, khiến bàn tay Tạ Lệ đang buông lỏng bên hông khẽ siết lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn sang.
Dưới ánh trăng, hình ảnh của thanh niên trí thức mới đến trong bộ váy dài, tóc tết bím, đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn chằm chằm vào anh, trông hệt như một con cáo nhỏ tinh ranh trong vở tuồng cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.