Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 35: Phát Điên
Tam Thiên Lê
19/10/2024
Ánh mắt của anh chỉ lướt qua cô trong giây lát, sau đó lập tức quay đi.
Hả? Sao lại không nhìn cô nữa?
Trong lòng Kiều Minh Nguyệt dâng lên một cảm giác khó tả, xen lẫn một chút thất vọng.
“Minh Nguyệt, tớ đang gọi cậu mà! Cậu làm gì thế, sao không trả lời?” Đinh Diễm Hồng cau mày bước đến gần, giọng đầy bất mãn.
Chỉ trong thoáng chốc, Tạ Lệ đã lạnh lùng lướt qua hai người, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Kiều Minh Nguyệt mím môi, cảm thấy có chút phiền muộn. Cô quay đầu lại, tức giận trả lời Đinh Diễm Hồng: “Chuyện của tôi, liên quan gì đến cô? Tránh xa ra.”
Cô không chút do dự đẩy Đinh Diễm Hồng mặt dày lảo đảo, rồi mang theo cơn giận không rõ nguyên do, quay về phòng nằm lên giường.
Đáng ghét! Tạ Lệ không phải thích cô sao? Thế mà ngay cả liếc thêm một cái cũng không thèm.
Đúng là phiền phức!
Bị đẩy lùi vài bước, Đinh Diễm Hồng suýt ngã. Cô ta đứng vững lại, phẫn uất lẩm bẩm:
Mình đã hạ thấp như thế rồi mà vẫn không dỗ được đại tiểu thư này à?
Đêm hôm không ngủ lại ra ngoài phơi trăng, đúng là điên thật rồi.
Đinh Diễm Hồng bĩu môi, phất tay rồi cũng quay về phòng ngủ.
Khi tất cả đã yên tĩnh, bước chân của Tạ Lệ mới chậm lại. Anh quay đầu nhìn về phía sân ký túc xá.
Chỗ Kiều Minh Nguyệt từng đứng giờ chỉ còn lại ánh trăng bạc và bóng cây đong đưa trong gió. Khung cảnh tựa như một giấc mơ hư ảo.
Tạ Lệ nhếch môi cười nhạt.
Kiều tiểu thư được mọi người yêu chiều như cô ấy, chỉ có trong mơ mới có thể xuất hiện ở Bắc Thủy lần nữa. Lại còn mang theo ánh mắt như quen biết anh
…
“Con về rồi à?”
Khi Tạ Lệ bước vào nhà, giọng nói bình thản của mẹ Hướng Phương Linh vang lên bên tai.
Bà ngồi trong gian nhà chính, ôm chặt một chiếc gối, tay vỗ nhè nhẹ: “Xảo Nhi ngoan, ngủ đi nào...”
Bước chân Tạ Lệ khựng lại, nhẹ ừ một tiếng rồi liếc nhìn chiếc gối trong tay bà, bình tĩnh đáp: “Trễ rồi, mẹ đi ngủ đi.”
“Đợi mẹ ru em gái con ngủ đã.” Hướng Phương Linh nhẹ nhàng cất tiếng ru. Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt: “Tiểu Lệ, con nhìn xem, em gái của con ngoan chưa này.”
Tạ Lệ không nhúc nhích. Dưới ánh trăng mờ, cậu cúi người nhặt những món đồ bị bà ném ngổn ngang trên sàn.
“Tạ Lệ! Lại đây nhìn em gái con đi!” Thấy cậu không lại gần, Hướng Phương Linh bỗng nhiên hét lớn, trong đêm tối rất chói tai.
“Xảo Xảo đã chết.” Tạ Lệ ngồi dậy, mặt không biểu tình: “Con bé mất từ mười mấy năm trước. Thứ mẹ đang ôm là một cái gối.”
Anh đã nói câu này không biết bao nhiêu năm, cũng biết sắp tới sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ ra sao.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Hả? Sao lại không nhìn cô nữa?
Trong lòng Kiều Minh Nguyệt dâng lên một cảm giác khó tả, xen lẫn một chút thất vọng.
“Minh Nguyệt, tớ đang gọi cậu mà! Cậu làm gì thế, sao không trả lời?” Đinh Diễm Hồng cau mày bước đến gần, giọng đầy bất mãn.
Chỉ trong thoáng chốc, Tạ Lệ đã lạnh lùng lướt qua hai người, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Kiều Minh Nguyệt mím môi, cảm thấy có chút phiền muộn. Cô quay đầu lại, tức giận trả lời Đinh Diễm Hồng: “Chuyện của tôi, liên quan gì đến cô? Tránh xa ra.”
Cô không chút do dự đẩy Đinh Diễm Hồng mặt dày lảo đảo, rồi mang theo cơn giận không rõ nguyên do, quay về phòng nằm lên giường.
Đáng ghét! Tạ Lệ không phải thích cô sao? Thế mà ngay cả liếc thêm một cái cũng không thèm.
Đúng là phiền phức!
Bị đẩy lùi vài bước, Đinh Diễm Hồng suýt ngã. Cô ta đứng vững lại, phẫn uất lẩm bẩm:
Mình đã hạ thấp như thế rồi mà vẫn không dỗ được đại tiểu thư này à?
Đêm hôm không ngủ lại ra ngoài phơi trăng, đúng là điên thật rồi.
Đinh Diễm Hồng bĩu môi, phất tay rồi cũng quay về phòng ngủ.
Khi tất cả đã yên tĩnh, bước chân của Tạ Lệ mới chậm lại. Anh quay đầu nhìn về phía sân ký túc xá.
Chỗ Kiều Minh Nguyệt từng đứng giờ chỉ còn lại ánh trăng bạc và bóng cây đong đưa trong gió. Khung cảnh tựa như một giấc mơ hư ảo.
Tạ Lệ nhếch môi cười nhạt.
Kiều tiểu thư được mọi người yêu chiều như cô ấy, chỉ có trong mơ mới có thể xuất hiện ở Bắc Thủy lần nữa. Lại còn mang theo ánh mắt như quen biết anh
…
“Con về rồi à?”
Khi Tạ Lệ bước vào nhà, giọng nói bình thản của mẹ Hướng Phương Linh vang lên bên tai.
Bà ngồi trong gian nhà chính, ôm chặt một chiếc gối, tay vỗ nhè nhẹ: “Xảo Nhi ngoan, ngủ đi nào...”
Bước chân Tạ Lệ khựng lại, nhẹ ừ một tiếng rồi liếc nhìn chiếc gối trong tay bà, bình tĩnh đáp: “Trễ rồi, mẹ đi ngủ đi.”
“Đợi mẹ ru em gái con ngủ đã.” Hướng Phương Linh nhẹ nhàng cất tiếng ru. Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt: “Tiểu Lệ, con nhìn xem, em gái của con ngoan chưa này.”
Tạ Lệ không nhúc nhích. Dưới ánh trăng mờ, cậu cúi người nhặt những món đồ bị bà ném ngổn ngang trên sàn.
“Tạ Lệ! Lại đây nhìn em gái con đi!” Thấy cậu không lại gần, Hướng Phương Linh bỗng nhiên hét lớn, trong đêm tối rất chói tai.
“Xảo Xảo đã chết.” Tạ Lệ ngồi dậy, mặt không biểu tình: “Con bé mất từ mười mấy năm trước. Thứ mẹ đang ôm là một cái gối.”
Anh đã nói câu này không biết bao nhiêu năm, cũng biết sắp tới sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ ra sao.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.