Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 36:
Tam Thiên Lê
19/10/2024
“Không! Xảo Xảo không chết! Xảo Nhi đang ngủ trong tay mẹ. Con nói bậy!”
Hướng Phương Linh hoảng hốt, tay run rẩy sờ vào chiếc gối. Khi nhận ra sự thật, bà hét lên kinh hoàng, ném chiếc gối ra xa.
Bà lao về phía Tạ Lệ, điên cuồng đánh đập và cào cấu, gào thét mắng mỏ:
“Chính mày đã hại chết em gái! Tất cả là lỗi của mày! Là mày hại chết em gái mày, nó còn nhỏ như thế, mày hại chết nó.”
“Tại sao không phải mày chết trong núi? Sao mày còn quay về làm gì? Mày là tai họa! Mày đáng chết! Sao mày không chết thay em gái mày đi!”
“Mày là đồ động vật máu lạnh, đến gần mày, ai cũng gặp bất hạnh! Cả đời này mày sẽ chẳng ai yêu, mày sẽ mãi mãi cô độc!”
…
Lời nguyền rủa điên cuồng của bà vọng khắp ngôi nhà. Tạ Lệ đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hằn lên những vết máu dài do bà cào rách.
Anh giống như không còn cảm giác gì. Chỉ đến khi cơn điên của Hướng Phương Linh dịu xuống, anh mới lẳng lặng trở về căn phòng nhỏ với chiếc giường gỗ đơn sơ.
Ánh trăng bạc len qua khung cửa hẹp, chiếu vào một góc phòng.
Tạ Lệ nằm trong bóng tối, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào tia sáng đó.
“Minh Nguyệt.”
Tên cô vang lên để lại một cảm giác âm ấm trong lồng ngực.
Nhưng rồi, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
Bóng dáng cô gái dịu dàng lóe lên trong đầu.
Tạ Lệ nghĩ có lẽ hôm nay anh cũng phát điên giống mẹ rồi.
Vậy mà lại gặp được người không có khả năng nhìn thấy.
Đám thanh niên trí thức mới chỉ được cho nghỉ ngày hôm qua để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đồ đạc, hôm nay mọi người đều phải xuống đồng làm việc.
Kiều Minh Nguyệt bị gọi dậy từ sáng sớm, ngồi trước bát cháo loãng đến mức có thể soi gương.
Không biết có phải vì mới đến chưa quen hay vì đêm qua gặp lại Tạ Lệ hơi hưng phấn nên cô lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi mới ngủ được.
Nhiếp Mạn Lệ ngồi cạnh cô, thấy đầu cô sắp gục xuống bàn thì nhanh tay đỡ lấy: “Thanh niên trí thức Kiều không ngủ được à?”
Kiều Minh Nguyệt dùng sức chớp mắt, cố gắng tỉnh táo hơn một chút, rồi nở một nụ cười cảm kích: “Cảm ơn cô.”
Nhiếp Mạn Lệ cười xòa: “Chuyện nhỏ thôi.”
Ấn tượng của Kiều Minh Nguyệt về Nhiếp Mạn Lệ lại tăng thêm một bậc.
Lúc này, Đinh Diễm Hồng với hai quầng thâm trên mắt vừa húp cháo vừa than thở: “Đêm qua không biết ai đó kêu gào gì mà ồn thế, làm mình mất ngủ.”
Nam thanh niên mới đến Tào Húc cũng phụ họa: “Đúng thế, tiếng còn to nữa. Không biết có chuyện gì không.”
Các thanh niên cũ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: “Chắc bà điên bên cạnh lại phát bệnh thôi. Ba ngày hai bữa lại thế, rồi mọi người sẽ quen.”
Kiều Minh Nguyệt nghe đến đây, lập tức đoán được chuyện xảy ra ở nhà Tạ Lệ. Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Lưu Tuyết Mai đã giục: “Mau ăn sáng đi, ăn không vào cũng phải ăn, không ăn sẽ không có sức làm việc đâu.”
Hướng Phương Linh hoảng hốt, tay run rẩy sờ vào chiếc gối. Khi nhận ra sự thật, bà hét lên kinh hoàng, ném chiếc gối ra xa.
Bà lao về phía Tạ Lệ, điên cuồng đánh đập và cào cấu, gào thét mắng mỏ:
“Chính mày đã hại chết em gái! Tất cả là lỗi của mày! Là mày hại chết em gái mày, nó còn nhỏ như thế, mày hại chết nó.”
“Tại sao không phải mày chết trong núi? Sao mày còn quay về làm gì? Mày là tai họa! Mày đáng chết! Sao mày không chết thay em gái mày đi!”
“Mày là đồ động vật máu lạnh, đến gần mày, ai cũng gặp bất hạnh! Cả đời này mày sẽ chẳng ai yêu, mày sẽ mãi mãi cô độc!”
…
Lời nguyền rủa điên cuồng của bà vọng khắp ngôi nhà. Tạ Lệ đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hằn lên những vết máu dài do bà cào rách.
Anh giống như không còn cảm giác gì. Chỉ đến khi cơn điên của Hướng Phương Linh dịu xuống, anh mới lẳng lặng trở về căn phòng nhỏ với chiếc giường gỗ đơn sơ.
Ánh trăng bạc len qua khung cửa hẹp, chiếu vào một góc phòng.
Tạ Lệ nằm trong bóng tối, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào tia sáng đó.
“Minh Nguyệt.”
Tên cô vang lên để lại một cảm giác âm ấm trong lồng ngực.
Nhưng rồi, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
Bóng dáng cô gái dịu dàng lóe lên trong đầu.
Tạ Lệ nghĩ có lẽ hôm nay anh cũng phát điên giống mẹ rồi.
Vậy mà lại gặp được người không có khả năng nhìn thấy.
Đám thanh niên trí thức mới chỉ được cho nghỉ ngày hôm qua để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đồ đạc, hôm nay mọi người đều phải xuống đồng làm việc.
Kiều Minh Nguyệt bị gọi dậy từ sáng sớm, ngồi trước bát cháo loãng đến mức có thể soi gương.
Không biết có phải vì mới đến chưa quen hay vì đêm qua gặp lại Tạ Lệ hơi hưng phấn nên cô lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi mới ngủ được.
Nhiếp Mạn Lệ ngồi cạnh cô, thấy đầu cô sắp gục xuống bàn thì nhanh tay đỡ lấy: “Thanh niên trí thức Kiều không ngủ được à?”
Kiều Minh Nguyệt dùng sức chớp mắt, cố gắng tỉnh táo hơn một chút, rồi nở một nụ cười cảm kích: “Cảm ơn cô.”
Nhiếp Mạn Lệ cười xòa: “Chuyện nhỏ thôi.”
Ấn tượng của Kiều Minh Nguyệt về Nhiếp Mạn Lệ lại tăng thêm một bậc.
Lúc này, Đinh Diễm Hồng với hai quầng thâm trên mắt vừa húp cháo vừa than thở: “Đêm qua không biết ai đó kêu gào gì mà ồn thế, làm mình mất ngủ.”
Nam thanh niên mới đến Tào Húc cũng phụ họa: “Đúng thế, tiếng còn to nữa. Không biết có chuyện gì không.”
Các thanh niên cũ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: “Chắc bà điên bên cạnh lại phát bệnh thôi. Ba ngày hai bữa lại thế, rồi mọi người sẽ quen.”
Kiều Minh Nguyệt nghe đến đây, lập tức đoán được chuyện xảy ra ở nhà Tạ Lệ. Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Lưu Tuyết Mai đã giục: “Mau ăn sáng đi, ăn không vào cũng phải ăn, không ăn sẽ không có sức làm việc đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.