Chương 10
Kinh Tê
28/09/2024
Tỷ tỷ ta vốn yếu đuối, ba ngày đã ngất xỉu bốn lần, ta bèn sai người lập một phòng thuốc nhỏ ở sương phòng phía Tây, chuyên để sắc thuốc cho tỷ tỷ.
Như vậy đối với ta cũng không có gì bất tiện, chỉ là cung Chung Túy của ta thường xuyên có người ra vào, vài lần Thục phi muốn đến trò chuyện với ta, đều vì có người mà thôi.
Thực ra cũng không phải trò chuyện, Thục phi là bậc thầy về chuyện phiếm trong cung, Thái hoàng thái hậu ra đi đột ngột, Thục phi chắc chắn đang sốt ruột, muốn tìm ta hỏi rõ tình hình.
Thực ra ta chẳng biết gì cả, ta chỉ biết lúc Thái hoàng thái hậu băng hà, chỉ có Hoàng thượng và tỷ tỷ ta ở bên cạnh bà.
Tiểu Tuệ còn lén nói với ta, lúc đó tỷ tỷ quỳ trước mặt Thái hoàng thái hậu muốn nói gì đó, Hoàng thượng kéo nàng lại nhưng không giữ được, tỷ tỷ mở miệng, như van xin Thái hoàng thái hậu một thứ gì đó, Thái hoàng thái hậu nghe một hồi, gắng gượng ngồi dậy, tát tỷ tỷ một cái, động tác này quá mạnh, liền tắt thở.
Ta nghe câu chuyện huyền bí này xong, cảm thấy rất khó hiểu.
Tỷ tỷ ta trước đây nhất quyết muốn gả cho Ngô Lăng, nay tâm nguyện đã thành, vợ chồng hòa thuận, còn cầu mong gì nữa chứ.
Ta bỗng nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa ta và Ngô Lăng ở góc vườn.
Thôi được, cho dù Ngô Lăng có hồ đồ, vẫn còn vương vấn ta, nhưng Ngô Lăng này, ta vẫn có thể đảm bảo, hắn tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt, người cha tốt.
Vậy thì, Ngụy Oanh Nhi còn có thể cầu xin điều gì nữa?
Ta một mặt chăm sóc tỉ mỉ cho Ngụy Oanh Nhi, một mặt phái người của ta bí mật điều tra chuyện thư từ mà Ngô Lăng nói, một mặt khác lại sai người đưa đồ ăn bổ dưỡng cho Triệu Hành, khuyên hắn nén bi thương.
Ta bận tối mắt tối mũi.
Những người ta cài vào phủ của bá phụ những năm qua rất có ích, trước khi Ngụy Oanh Nhi ngất xỉu lần thứ năm, đã mang cho ta một hộp lớn đầy thư từ.
Từ giấy đã ố vàng đến mực còn mới tinh.
Từng phong thư, từng phong thư, đều là do Ngô Lăng gửi về từ nơi biên ải xa xôi.
Có bức ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn vài dòng kể về việc hôm nay hắn cưỡi ngựa b.ắ.n tên lại gặp phải thương tích gì.
Lại có bức dài lê thê, tỉ mỉ vẽ nên viễn cảnh tương lai của đôi ta.
Hắn nói hắn mới hay tin mình và Ngụy Oanh Nhi đã có hôn ước từ trước, nhưng dặn ta đừng đau lòng.
Hắn tin rằng một khi hắn lập được công danh sự nghiệp, việc hôn nhân sẽ do chính hắn quyết định.
Người nọ nói với ta rằng, rốt cuộc hắn đã được phong tước vị, muốn tiến vào kinh thành cầu hôn ta.
Nhưng mẹ hắn kiên quyết không cho, đe dọa nhất định sẽ tự vẫn.
Hắn đã cứng rắn như thế nào để khuyên giải mẹ mình.
Hắn nói đại sự không ổn, tỷ tỷ của ta bỗng dưng quyết chí không gả cho thái tử, Thái hoàng thái hậu đã đích thân nói với hắn, nếu hắn không gật đầu, thì sẽ lấy mạng của ta.
Trong bức thư cuối cùng này, hắn nói tạo hóa trêu ngươi, nhưng người ta dù thế nào cũng không thể tin vào số mệnh.
Hắn nguyện vứt bỏ công danh lợi lộc, mời ta cùng hắn bỏ trốn, chúng ta sẽ đến Giang Nam, hắn muốn dẫn ta đi khắp muôn sông nghìn núi.
Xem xong, ta ngây người ngồi thật lâu, từ lúc đèn hoa mới lên ngồi thẫn thờ cho đến khi đêm khuya thanh vắng, Tiểu Tuệ ở bên cạnh lặng lẽ khóc như mưa.
Bá phụ bá mẫu của ta, chỉ mong ta gả vào cung, nối tiếp vinh hoa phú quý của họ, đã chặn hết những bức thư này, còn giả mạo bút tích của ta để hồi âm cho Ngô Lăng.
Trừ bức thư cuối cùng mời ta bỏ trốn kia ra.
Một lúc lâu sau, ta thở dài một hơi thật sâu, dùng một ngọn lửa đốt sạch những bức thư này.
Ta và Ngô Lăng không giống nhau, ta tin vào số mệnh, tin rằng mọi việc đều có nhân quả.
Ta trải giấy mài mực, viết cho Ngô Lăng bức hồi âm chân thực duy nhất trong đời này, giao cho Tiểu Tuệ tự tay mang đi.
Vợ của tướng quân hiện giờ đang ở trong cung của ta, thật sự quá tiện lợi để truyền tin tức với phủ tướng quân.
Viết xong, ta đột nhiên rất nhớ Triệu Hành, ta dặn phòng bếp nấu hai bát canh nhân sâm rồi đi thăm hắn.
Triệu Hành đang cùng Ngụy Oanh Nhi quỳ trước linh cữu của Thái hoàng thái hậu, toàn bộ đại điện chỉ có hai người bọn họ.
Ta do dự ở cửa một lúc lâu, vào cũng không được mà không vào cũng không xong.
Chỉ nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện trong điện.
Giọng nói của Triệu Hành lạnh lùng như băng, "Kết quả bây giờ, ngươi hài lòng chứ?"
Tỷ tỷ ruột của ta khóc như mưa, ta lo lắng nàng ấy sẽ ngất đi lần thứ năm.
"Muội cũng không muốn như vậy, Hành ca ca, huynh có thể đừng nói chuyện với Oanh nhi như thế được không?"
Nàng ấy yêu kiều đáng thương, khiến người ta không khỏi động lòng.
Đáng tiếc, giọng nói của Triệu Hành vẫn lạnh lùng như vậy, "Ba năm trước, ngươi lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p đòi gả ra khỏi cung, khiến Hoàng tổ mẫu đau lòng biết bao. Bây giờ ngươi lại cầu xin bà ấy cho ngươi hồi cung. Ngụy Oanh nhi, Hoàng tổ mẫu đã vì ngươi mà lo lắng hơn bất cứ ai trên đời này. Ngươi hà cớ gì lại làm khó bà ấy như vậy?"
"Năm đó, năm đó là muội hiểu lầm. Bá phụ bá mẫu nói với muội rằng, cửa cung sâu như biển, không bằng thế giới tự do tự tại ngoài kia, bảo muội đến cung Hàm An ..."
Cung Hàm An, lòng ta khẽ động.
Như vậy đối với ta cũng không có gì bất tiện, chỉ là cung Chung Túy của ta thường xuyên có người ra vào, vài lần Thục phi muốn đến trò chuyện với ta, đều vì có người mà thôi.
Thực ra cũng không phải trò chuyện, Thục phi là bậc thầy về chuyện phiếm trong cung, Thái hoàng thái hậu ra đi đột ngột, Thục phi chắc chắn đang sốt ruột, muốn tìm ta hỏi rõ tình hình.
Thực ra ta chẳng biết gì cả, ta chỉ biết lúc Thái hoàng thái hậu băng hà, chỉ có Hoàng thượng và tỷ tỷ ta ở bên cạnh bà.
Tiểu Tuệ còn lén nói với ta, lúc đó tỷ tỷ quỳ trước mặt Thái hoàng thái hậu muốn nói gì đó, Hoàng thượng kéo nàng lại nhưng không giữ được, tỷ tỷ mở miệng, như van xin Thái hoàng thái hậu một thứ gì đó, Thái hoàng thái hậu nghe một hồi, gắng gượng ngồi dậy, tát tỷ tỷ một cái, động tác này quá mạnh, liền tắt thở.
Ta nghe câu chuyện huyền bí này xong, cảm thấy rất khó hiểu.
Tỷ tỷ ta trước đây nhất quyết muốn gả cho Ngô Lăng, nay tâm nguyện đã thành, vợ chồng hòa thuận, còn cầu mong gì nữa chứ.
Ta bỗng nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa ta và Ngô Lăng ở góc vườn.
Thôi được, cho dù Ngô Lăng có hồ đồ, vẫn còn vương vấn ta, nhưng Ngô Lăng này, ta vẫn có thể đảm bảo, hắn tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt, người cha tốt.
Vậy thì, Ngụy Oanh Nhi còn có thể cầu xin điều gì nữa?
Ta một mặt chăm sóc tỉ mỉ cho Ngụy Oanh Nhi, một mặt phái người của ta bí mật điều tra chuyện thư từ mà Ngô Lăng nói, một mặt khác lại sai người đưa đồ ăn bổ dưỡng cho Triệu Hành, khuyên hắn nén bi thương.
Ta bận tối mắt tối mũi.
Những người ta cài vào phủ của bá phụ những năm qua rất có ích, trước khi Ngụy Oanh Nhi ngất xỉu lần thứ năm, đã mang cho ta một hộp lớn đầy thư từ.
Từ giấy đã ố vàng đến mực còn mới tinh.
Từng phong thư, từng phong thư, đều là do Ngô Lăng gửi về từ nơi biên ải xa xôi.
Có bức ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn vài dòng kể về việc hôm nay hắn cưỡi ngựa b.ắ.n tên lại gặp phải thương tích gì.
Lại có bức dài lê thê, tỉ mỉ vẽ nên viễn cảnh tương lai của đôi ta.
Hắn nói hắn mới hay tin mình và Ngụy Oanh Nhi đã có hôn ước từ trước, nhưng dặn ta đừng đau lòng.
Hắn tin rằng một khi hắn lập được công danh sự nghiệp, việc hôn nhân sẽ do chính hắn quyết định.
Người nọ nói với ta rằng, rốt cuộc hắn đã được phong tước vị, muốn tiến vào kinh thành cầu hôn ta.
Nhưng mẹ hắn kiên quyết không cho, đe dọa nhất định sẽ tự vẫn.
Hắn đã cứng rắn như thế nào để khuyên giải mẹ mình.
Hắn nói đại sự không ổn, tỷ tỷ của ta bỗng dưng quyết chí không gả cho thái tử, Thái hoàng thái hậu đã đích thân nói với hắn, nếu hắn không gật đầu, thì sẽ lấy mạng của ta.
Trong bức thư cuối cùng này, hắn nói tạo hóa trêu ngươi, nhưng người ta dù thế nào cũng không thể tin vào số mệnh.
Hắn nguyện vứt bỏ công danh lợi lộc, mời ta cùng hắn bỏ trốn, chúng ta sẽ đến Giang Nam, hắn muốn dẫn ta đi khắp muôn sông nghìn núi.
Xem xong, ta ngây người ngồi thật lâu, từ lúc đèn hoa mới lên ngồi thẫn thờ cho đến khi đêm khuya thanh vắng, Tiểu Tuệ ở bên cạnh lặng lẽ khóc như mưa.
Bá phụ bá mẫu của ta, chỉ mong ta gả vào cung, nối tiếp vinh hoa phú quý của họ, đã chặn hết những bức thư này, còn giả mạo bút tích của ta để hồi âm cho Ngô Lăng.
Trừ bức thư cuối cùng mời ta bỏ trốn kia ra.
Một lúc lâu sau, ta thở dài một hơi thật sâu, dùng một ngọn lửa đốt sạch những bức thư này.
Ta và Ngô Lăng không giống nhau, ta tin vào số mệnh, tin rằng mọi việc đều có nhân quả.
Ta trải giấy mài mực, viết cho Ngô Lăng bức hồi âm chân thực duy nhất trong đời này, giao cho Tiểu Tuệ tự tay mang đi.
Vợ của tướng quân hiện giờ đang ở trong cung của ta, thật sự quá tiện lợi để truyền tin tức với phủ tướng quân.
Viết xong, ta đột nhiên rất nhớ Triệu Hành, ta dặn phòng bếp nấu hai bát canh nhân sâm rồi đi thăm hắn.
Triệu Hành đang cùng Ngụy Oanh Nhi quỳ trước linh cữu của Thái hoàng thái hậu, toàn bộ đại điện chỉ có hai người bọn họ.
Ta do dự ở cửa một lúc lâu, vào cũng không được mà không vào cũng không xong.
Chỉ nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện trong điện.
Giọng nói của Triệu Hành lạnh lùng như băng, "Kết quả bây giờ, ngươi hài lòng chứ?"
Tỷ tỷ ruột của ta khóc như mưa, ta lo lắng nàng ấy sẽ ngất đi lần thứ năm.
"Muội cũng không muốn như vậy, Hành ca ca, huynh có thể đừng nói chuyện với Oanh nhi như thế được không?"
Nàng ấy yêu kiều đáng thương, khiến người ta không khỏi động lòng.
Đáng tiếc, giọng nói của Triệu Hành vẫn lạnh lùng như vậy, "Ba năm trước, ngươi lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p đòi gả ra khỏi cung, khiến Hoàng tổ mẫu đau lòng biết bao. Bây giờ ngươi lại cầu xin bà ấy cho ngươi hồi cung. Ngụy Oanh nhi, Hoàng tổ mẫu đã vì ngươi mà lo lắng hơn bất cứ ai trên đời này. Ngươi hà cớ gì lại làm khó bà ấy như vậy?"
"Năm đó, năm đó là muội hiểu lầm. Bá phụ bá mẫu nói với muội rằng, cửa cung sâu như biển, không bằng thế giới tự do tự tại ngoài kia, bảo muội đến cung Hàm An ..."
Cung Hàm An, lòng ta khẽ động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.