Chương 9
Kinh Tê
28/09/2024
Ta nhớ tới Triệu Hành tối qua, quả thực là rất khác thường, nhưng vì tình bạn keo sơn, ta vẫn kiên định lắc đầu.
Thái hậu và Hoàng hậu trao đổi ánh mắt với nhau.
"Cầu phúc ở chùa Đại quốc ân, ngươi cũng đi cùng, rất tốt." Thái hậu cẩn trọng mở lời, "Vợ chồng Trấn Tây Tướng quân cũng đi theo, họ quanh năm ở biên cương, đến kinh đô hẳn là có nhiều bất tiện, Hoàng hậu địa vị cao quý, không thể đích thân lo liệu, ngươi là phi tần được Hoàng thượng coi trọng nhất, nhất định phải thay ta chăm sóc họ thật tốt."
Thái hậu nhấn mạnh giọng điệu, "Đặc biệt là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi phải luôn bên cạnh chăm sóc nàng ta."
Lòng ta khẽ động, hiểu rồi.
Chắc chắn họ sợ Hoàng thượng không kìm được lòng, nối lại tình xưa với tỷ tỷ ta, làm chuyện trái luân thường, tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia.
Cho nên giao cho ta nhiệm vụ giám sát mọi lúc mọi nơi.
Ta và Thái hậu, Hoàng hậu trao đổi một ánh mắt "tất cả đều hiểu", rồi ta nhận lời.
Ta chưa từng đến chùa Đại quốc ân, nơi đây không có vẻ nguy nga tráng lệ như ta tưởng tượng, mà lại mang một cảm giác mộc mạc, thanh tâm khác lạ.
Sau khi hoàn thành nghi lễ cầu phúc rườm rà, ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để cởi bỏ bộ lễ phục nặng nề này.
Căn phòng mà chùa tạm thời sắp xếp cho ta hơi xa, phải đi qua một rừng trúc rậm rạp, ta đã xin phép Hoàng thượng và Hoàng hậu, mang theo Tiểu Tuệ đi tới đó.
Thái hoàng thái hậu bệnh nặng đã lâu, sức khỏe có hạn, chỉ cho phép những người bà triệu kiến vào thăm.
Lúc này cũng chỉ cho phép Triệu Hành và Ngụy Oanh Nhi vào.
Ta vừa thong thả tản bộ, vừa thầm xin lỗi Hoàng hậu và Thái hậu trong lòng.
Tình huống này vượt quá phạm vi giám sát của ta, trừ phi ta biến thành con muỗi bay vào, nếu không cũng đành bất lực.
Ta bước đi vội vàng, trong lòng nhớ đến tiệm bánh đậu ngoài cửa Tây, không ngờ Tiểu Tuệ lại giật mạnh ta một cái.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Lăng đang đứng trước mặt ta.
Tim ta đập thình thịch.
Tiểu Tuệ ngẩn người vài giây, rồi chạy đi, trước khi đi còn đóng cánh cửa hình trăng khuyết mà chúng ta vừa bước qua lại.
Đúng là đứa trẻ tốt, ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ngô Lăng vái chào ta, ta gật đầu, rất tự nhiên định bước qua.
Nhưng hắn lại nắm lấy tay áo ta.
Ta giật mình, quay đầu nhìn hắn, vừa hay chạm vào ánh mắt hắn.
Trong đó tràn đầy đau khổ và kìm nén, giống như lần cuối cùng hắn gặp ta trước khi lấy vợ.
"To gan!" Ta hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.
Hắn rõ ràng không ngờ ta phản ứng như vậy, giật mình, trên mặt có chút buồn bã.
"Dung phi nương nương, người vẫn khỏe chứ?"
"Ăn ngon ngủ kỹ, dĩ nhiên là khỏe." Ta cau mày nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Ta không biết lần này hắn có ý gì, trước đây hắn giấu ta chuyện có hôn ước, sau lại lặng lẽ cầu hôn tỷ tỷ ta, những chuyện trước kia ta đều có thể xem như nông nổi tuổi trẻ, sau khi vết thương lành thì lại cười cho qua.
Vậy tại sao hắn lại dây dưa như thế này?
“Nếu tình cảm giữa nương nương và Hoàng thượng tốt như vậy, có lẽ thư của ta cũng không cần viết nữa."
"Thư gì?" Ta nghi hoặc.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, "Dung phi nương nương cũng không cần như vậy, nếu không cần, cứ xem như giấy vụn mà đốt đi."
Hắn không đợi ta trả lời, liền nâng một thứ gì đó đưa cho ta.
Là loại giấy dầu quen thuộc, chính là bánh đậu mà ta và Ngô Lăng thường ăn cùng nhau khi còn nhỏ.
Thêm thật nhiều bột đậu, đúng là kiểu mà ta yêu thích nhất.
Ta sững sờ, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
Chúng ta giằng co tại chỗ.
Bên ngoài cửa đột nhiên ồn ào, chúng ta như bừng tỉnh, Ngô Lăng đặt bánh đậu vào tay ta, xoay người bỏ đi.
Hắn còn chưa kịp bước ra khỏi góc vườn này, bên ngoài đã truyền đến tiếng khóc gào đinh tai nhức óc, như sóng cuộn trào tới.
Ta hoảng hốt vô cùng, mãi đến khi Tiểu Tuệ ngoài cửa kéo cửa ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống, gào khóc thảm thiết, ta mới nghe rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Thái hoàng thái hậu băng hà rồi!"
Ta theo bản năng nhìn về phía Ngô Lăng.
Bóng lưng hắn cũng cứng đờ.
Tang lễ của Thái hoàng thái hậu có Hoàng thượng và Hoàng hậu lo liệu, không đến lượt ta phải bận tâm, ta và Thái hoàng thái hậu cũng chưa từng tiếp xúc, cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ là khóc theo mọi người cho có lệ mà thôi.
Người thật sự phải khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, vẫn là tỷ tỷ ruột của ta.
Điều đó cũng là lẽ đương nhiên, dù sao nàng cũng là do Thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ.
Thái hoàng thái hậu vừa băng hà, vợ chồng Trấn Tây Tướng quân vốn có nửa tháng nghỉ phép thăm nhà, không thể không kéo dài hết lần này đến lần khác.
Ngoài thời gian túc trực bên linh cữu Thái hoàng thái hậu, thời gian còn lại, tỷ tỷ ta đều ở trong cung Chung Túy của ta.
Thái hậu và Hoàng hậu trao đổi ánh mắt với nhau.
"Cầu phúc ở chùa Đại quốc ân, ngươi cũng đi cùng, rất tốt." Thái hậu cẩn trọng mở lời, "Vợ chồng Trấn Tây Tướng quân cũng đi theo, họ quanh năm ở biên cương, đến kinh đô hẳn là có nhiều bất tiện, Hoàng hậu địa vị cao quý, không thể đích thân lo liệu, ngươi là phi tần được Hoàng thượng coi trọng nhất, nhất định phải thay ta chăm sóc họ thật tốt."
Thái hậu nhấn mạnh giọng điệu, "Đặc biệt là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi phải luôn bên cạnh chăm sóc nàng ta."
Lòng ta khẽ động, hiểu rồi.
Chắc chắn họ sợ Hoàng thượng không kìm được lòng, nối lại tình xưa với tỷ tỷ ta, làm chuyện trái luân thường, tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia.
Cho nên giao cho ta nhiệm vụ giám sát mọi lúc mọi nơi.
Ta và Thái hậu, Hoàng hậu trao đổi một ánh mắt "tất cả đều hiểu", rồi ta nhận lời.
Ta chưa từng đến chùa Đại quốc ân, nơi đây không có vẻ nguy nga tráng lệ như ta tưởng tượng, mà lại mang một cảm giác mộc mạc, thanh tâm khác lạ.
Sau khi hoàn thành nghi lễ cầu phúc rườm rà, ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để cởi bỏ bộ lễ phục nặng nề này.
Căn phòng mà chùa tạm thời sắp xếp cho ta hơi xa, phải đi qua một rừng trúc rậm rạp, ta đã xin phép Hoàng thượng và Hoàng hậu, mang theo Tiểu Tuệ đi tới đó.
Thái hoàng thái hậu bệnh nặng đã lâu, sức khỏe có hạn, chỉ cho phép những người bà triệu kiến vào thăm.
Lúc này cũng chỉ cho phép Triệu Hành và Ngụy Oanh Nhi vào.
Ta vừa thong thả tản bộ, vừa thầm xin lỗi Hoàng hậu và Thái hậu trong lòng.
Tình huống này vượt quá phạm vi giám sát của ta, trừ phi ta biến thành con muỗi bay vào, nếu không cũng đành bất lực.
Ta bước đi vội vàng, trong lòng nhớ đến tiệm bánh đậu ngoài cửa Tây, không ngờ Tiểu Tuệ lại giật mạnh ta một cái.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Lăng đang đứng trước mặt ta.
Tim ta đập thình thịch.
Tiểu Tuệ ngẩn người vài giây, rồi chạy đi, trước khi đi còn đóng cánh cửa hình trăng khuyết mà chúng ta vừa bước qua lại.
Đúng là đứa trẻ tốt, ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ngô Lăng vái chào ta, ta gật đầu, rất tự nhiên định bước qua.
Nhưng hắn lại nắm lấy tay áo ta.
Ta giật mình, quay đầu nhìn hắn, vừa hay chạm vào ánh mắt hắn.
Trong đó tràn đầy đau khổ và kìm nén, giống như lần cuối cùng hắn gặp ta trước khi lấy vợ.
"To gan!" Ta hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.
Hắn rõ ràng không ngờ ta phản ứng như vậy, giật mình, trên mặt có chút buồn bã.
"Dung phi nương nương, người vẫn khỏe chứ?"
"Ăn ngon ngủ kỹ, dĩ nhiên là khỏe." Ta cau mày nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Ta không biết lần này hắn có ý gì, trước đây hắn giấu ta chuyện có hôn ước, sau lại lặng lẽ cầu hôn tỷ tỷ ta, những chuyện trước kia ta đều có thể xem như nông nổi tuổi trẻ, sau khi vết thương lành thì lại cười cho qua.
Vậy tại sao hắn lại dây dưa như thế này?
“Nếu tình cảm giữa nương nương và Hoàng thượng tốt như vậy, có lẽ thư của ta cũng không cần viết nữa."
"Thư gì?" Ta nghi hoặc.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, "Dung phi nương nương cũng không cần như vậy, nếu không cần, cứ xem như giấy vụn mà đốt đi."
Hắn không đợi ta trả lời, liền nâng một thứ gì đó đưa cho ta.
Là loại giấy dầu quen thuộc, chính là bánh đậu mà ta và Ngô Lăng thường ăn cùng nhau khi còn nhỏ.
Thêm thật nhiều bột đậu, đúng là kiểu mà ta yêu thích nhất.
Ta sững sờ, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
Chúng ta giằng co tại chỗ.
Bên ngoài cửa đột nhiên ồn ào, chúng ta như bừng tỉnh, Ngô Lăng đặt bánh đậu vào tay ta, xoay người bỏ đi.
Hắn còn chưa kịp bước ra khỏi góc vườn này, bên ngoài đã truyền đến tiếng khóc gào đinh tai nhức óc, như sóng cuộn trào tới.
Ta hoảng hốt vô cùng, mãi đến khi Tiểu Tuệ ngoài cửa kéo cửa ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống, gào khóc thảm thiết, ta mới nghe rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Thái hoàng thái hậu băng hà rồi!"
Ta theo bản năng nhìn về phía Ngô Lăng.
Bóng lưng hắn cũng cứng đờ.
Tang lễ của Thái hoàng thái hậu có Hoàng thượng và Hoàng hậu lo liệu, không đến lượt ta phải bận tâm, ta và Thái hoàng thái hậu cũng chưa từng tiếp xúc, cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ là khóc theo mọi người cho có lệ mà thôi.
Người thật sự phải khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, vẫn là tỷ tỷ ruột của ta.
Điều đó cũng là lẽ đương nhiên, dù sao nàng cũng là do Thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ.
Thái hoàng thái hậu vừa băng hà, vợ chồng Trấn Tây Tướng quân vốn có nửa tháng nghỉ phép thăm nhà, không thể không kéo dài hết lần này đến lần khác.
Ngoài thời gian túc trực bên linh cữu Thái hoàng thái hậu, thời gian còn lại, tỷ tỷ ta đều ở trong cung Chung Túy của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.