Chương 7
Kinh Tê
28/09/2024
Ngô Lăng thật sự xứng đáng với bốn chữ "niên thiếu hữu vi", lấn át cả ca ca mình đến mức không còn chút ánh sáng nào.
*Niên thiếu hữu vi: tuổi trẻ hứa hẹn, đầy triển vọng
Ngay cả Đại tướng quân cũng phải thừa nhận người con trai thứ hai này, người chưa từng được coi trọng, vừa có thiên phú lại vừa cố gắng.
Những gì hắn muốn làm, ta tin hắn nhất định sẽ làm được.
"Bao gồm cả muội." Ngô Lăng đột nhiên quay đầu nhìn ta.
Vẻ mặt bối rối của ta đều lọt vào mắt hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu vào tận đáy mắt ta.
Ta ngủ mê man, nửa tỉnh nửa mơ, giữa lúc mơ màng nghe thấy tiếng đàn vang lên, là khúc "Lương Tiêu Dẫn" mà ta yêu thích nhất.
Quay đầu nhìn lại, người gảy đàn cũng quen thuộc, chính là Triệu Hành.
Ta chậm rãi bước xuống giường, hành lễ.
"Hoàng thượng, đêm khuya thế này còn đến ăn khuya sao?"
Tay Triệu Hành đang gảy đàn khựng lại, liếc nhìn ta, "Đây đâu phải ngự thiện phòng."
Nghe vậy, ta lập tức tỉnh táo, ánh mắt sáng rực nhìn Triệu Hành.
"Hoàng thượng, vậy hôm nay chàng mang đến bảo bối gì?"
"Muốn bảo bối gì thì tự mình đến kho chọn, trẫm không làm quan truyền lệnh cho nàng." Triệu Hành không nhìn ta nữa, tiếp tục gảy đàn.
Ta ngồi trên giường nghe Hoàng thượng gảy đàn.
Quả thật đàn rất hay, đáng tiếc đã muộn thế này, tiếng đàn dù hay đến đâu cũng có vẻ hơi ồn ào.
Hoàng thượng lúc này rõ ràng tâm trạng không tốt, ta rụt cổ lại, không dám động vào vận xui này.
May mà cung Chung Túy ở xa, nếu không các phi tần trong hậu cung lại có thêm một lý do để ghét ta.
"Ái phi không có gì muốn nói sao?" Đàn xong một khúc, Triệu Hành hỏi.
"Tiếng đàn của Hoàng thượng thật tuyệt vời, quả thực là vang vọng ba hôm, dư âm không dứt, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, như mây bay nước chảy." Ta ra sức vỗ tay.
Triệu Hành nhìn ta chán nản, "Trẫm đang nói về bữa tiệc gia đình tối nay."
Đây là một câu hỏi vượt quá phạm vi, xem ra cũng là một câu hỏi mang tính sinh tử.
Theo ta phân tích, lần này Hoàng thượng làm vậy, là vì muốn để lại cho ánh trăng sáng một bóng lưng cao ngất ngưởng, để người xưa phải khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi mới là tốt nhất.
Vậy bây giờ, ta nên ca ngợi Hoàng thượng phóng khoáng thanh cao, hay là chê bai tỷ tỷ ta không còn như xưa?
Đây chẳng phải là nói dối trắng trợn sao?
Bộ dạng so đo này của hoàng thượng rõ ràng không hề phóng khoáng, tỷ tỷ ta vẫn là tuyệt sắc giai nhân, thậm chí còn hơn xưa.
Vẻ mặt khó xử của ta lọt vào mắt Triệu Hành.
Ta chỉ nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, "Vẫn không thể buông bỏ sao?"
Ta cảm thấy mình như bị đặt trên lửa nướng.
Hoàng thượng, người có thể buông bỏ hay không, trong lòng người không rõ sao?
Tìm đến ta để đánh giá, người có nghe được lời thật lòng không?
Ta càng thêm khó xử, toát cả mồ hôi hột.
Hoàng thượng tiến lại gần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, ta có chút sợ hãi.
Khi ta và Hoàng thượng thành hôn đều còn rất trẻ, lại có cùng sở thích vui chơi, tâm đầu ý hợp, Hoàng thượng luôn đối xử với ta rất ôn hòa, chưa từng nói lời lạnh nhạt với ta.
Lúc này, ta mới ý thức được hắn là một bậc đế vương nắm trong tay quyền sinh quyền sát, dường như chỉ cần ta bước sai một bước, sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
"Đã thành hôn ba năm rồi, sao còn nghĩ đến hắn nữa, hửm?" Hắn nâng mặt ta, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.
Áp lực này khiến ta không thở nổi, trong lòng rối như tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
Hoàng thượng phát hiện mình vẫn chưa thể buông bỏ, nên mới tức giận sao?
Vậy ta có nên an ủi hắn một chút không?
"Hoàng thượng." Ta cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, "Tình yêu không biết từ đâu mà đến, cứ thế sâu đậm, huống hồ lúc đó còn trẻ, tình cảm chân thành, khó tránh khỏi để trong lòng..."
"Vô lễ!" Triệu Hành nghiêm giọng ngắt lời ta, lửa giận bừng bừng, giọng nói trầm xuống, "Tranh Tranh, nàng còn có trái tim hay không?"
Câu nói này so với câu trước càng thêm lạnh lùng, cũng càng thêm khó hiểu.
Ngươi không quên được ánh trăng sáng của ngươi, lại quay sang hỏi ta có còn trái tim hay không.
Triệu Hành nhéo mặt ta, ép ta nhìn vào mắt hắn, sự lạnh lùng, phẫn nộ và thất vọng trong đó đều ập về phía ta.
Ta làm sao chịu đựng nổi loại cảm xúc này, bĩu môi, khóc.
Ta cũng không muốn trông có vẻ yếu đuối như vậy, chỉ là sống trong những ngày tháng an nhàn quá lâu, con người khó tránh khỏi trở nên yếu đuối.
Sự yếu đuối của ta thật nghiêm trọng, nhất thời khóc đến tê tâm liệt phế, khiến Triệu Hành sợ hãi lùi lại hai bước.
Ta được giải thoát khỏi sự áp bức mạnh mẽ của hắn, càng khóc đến mức thở không ra hơi.
"Sao lại khóc nữa." Không ngờ, Triệu Hành lại hoảng hốt, luống cuống tay chân.
Hắn lục tung cả người tìm khăn tay, đáng tiếc không tìm thấy, chỉ đành dùng tay áo thêu hoa văn phức tạp lau nước mắt cho ta. "Đừng khóc nữa, trẫm không hỏi nữa."
Trong lòng ta oan ức đến rối bời.
Làm gì có người vô lý như vậy, bản thân đối với mối tình cũ luyến tiếc không quên, còn trút giận lên người nằm bên gối.
*Niên thiếu hữu vi: tuổi trẻ hứa hẹn, đầy triển vọng
Ngay cả Đại tướng quân cũng phải thừa nhận người con trai thứ hai này, người chưa từng được coi trọng, vừa có thiên phú lại vừa cố gắng.
Những gì hắn muốn làm, ta tin hắn nhất định sẽ làm được.
"Bao gồm cả muội." Ngô Lăng đột nhiên quay đầu nhìn ta.
Vẻ mặt bối rối của ta đều lọt vào mắt hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu vào tận đáy mắt ta.
Ta ngủ mê man, nửa tỉnh nửa mơ, giữa lúc mơ màng nghe thấy tiếng đàn vang lên, là khúc "Lương Tiêu Dẫn" mà ta yêu thích nhất.
Quay đầu nhìn lại, người gảy đàn cũng quen thuộc, chính là Triệu Hành.
Ta chậm rãi bước xuống giường, hành lễ.
"Hoàng thượng, đêm khuya thế này còn đến ăn khuya sao?"
Tay Triệu Hành đang gảy đàn khựng lại, liếc nhìn ta, "Đây đâu phải ngự thiện phòng."
Nghe vậy, ta lập tức tỉnh táo, ánh mắt sáng rực nhìn Triệu Hành.
"Hoàng thượng, vậy hôm nay chàng mang đến bảo bối gì?"
"Muốn bảo bối gì thì tự mình đến kho chọn, trẫm không làm quan truyền lệnh cho nàng." Triệu Hành không nhìn ta nữa, tiếp tục gảy đàn.
Ta ngồi trên giường nghe Hoàng thượng gảy đàn.
Quả thật đàn rất hay, đáng tiếc đã muộn thế này, tiếng đàn dù hay đến đâu cũng có vẻ hơi ồn ào.
Hoàng thượng lúc này rõ ràng tâm trạng không tốt, ta rụt cổ lại, không dám động vào vận xui này.
May mà cung Chung Túy ở xa, nếu không các phi tần trong hậu cung lại có thêm một lý do để ghét ta.
"Ái phi không có gì muốn nói sao?" Đàn xong một khúc, Triệu Hành hỏi.
"Tiếng đàn của Hoàng thượng thật tuyệt vời, quả thực là vang vọng ba hôm, dư âm không dứt, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, như mây bay nước chảy." Ta ra sức vỗ tay.
Triệu Hành nhìn ta chán nản, "Trẫm đang nói về bữa tiệc gia đình tối nay."
Đây là một câu hỏi vượt quá phạm vi, xem ra cũng là một câu hỏi mang tính sinh tử.
Theo ta phân tích, lần này Hoàng thượng làm vậy, là vì muốn để lại cho ánh trăng sáng một bóng lưng cao ngất ngưởng, để người xưa phải khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi mới là tốt nhất.
Vậy bây giờ, ta nên ca ngợi Hoàng thượng phóng khoáng thanh cao, hay là chê bai tỷ tỷ ta không còn như xưa?
Đây chẳng phải là nói dối trắng trợn sao?
Bộ dạng so đo này của hoàng thượng rõ ràng không hề phóng khoáng, tỷ tỷ ta vẫn là tuyệt sắc giai nhân, thậm chí còn hơn xưa.
Vẻ mặt khó xử của ta lọt vào mắt Triệu Hành.
Ta chỉ nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, "Vẫn không thể buông bỏ sao?"
Ta cảm thấy mình như bị đặt trên lửa nướng.
Hoàng thượng, người có thể buông bỏ hay không, trong lòng người không rõ sao?
Tìm đến ta để đánh giá, người có nghe được lời thật lòng không?
Ta càng thêm khó xử, toát cả mồ hôi hột.
Hoàng thượng tiến lại gần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, ta có chút sợ hãi.
Khi ta và Hoàng thượng thành hôn đều còn rất trẻ, lại có cùng sở thích vui chơi, tâm đầu ý hợp, Hoàng thượng luôn đối xử với ta rất ôn hòa, chưa từng nói lời lạnh nhạt với ta.
Lúc này, ta mới ý thức được hắn là một bậc đế vương nắm trong tay quyền sinh quyền sát, dường như chỉ cần ta bước sai một bước, sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
"Đã thành hôn ba năm rồi, sao còn nghĩ đến hắn nữa, hửm?" Hắn nâng mặt ta, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.
Áp lực này khiến ta không thở nổi, trong lòng rối như tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
Hoàng thượng phát hiện mình vẫn chưa thể buông bỏ, nên mới tức giận sao?
Vậy ta có nên an ủi hắn một chút không?
"Hoàng thượng." Ta cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, "Tình yêu không biết từ đâu mà đến, cứ thế sâu đậm, huống hồ lúc đó còn trẻ, tình cảm chân thành, khó tránh khỏi để trong lòng..."
"Vô lễ!" Triệu Hành nghiêm giọng ngắt lời ta, lửa giận bừng bừng, giọng nói trầm xuống, "Tranh Tranh, nàng còn có trái tim hay không?"
Câu nói này so với câu trước càng thêm lạnh lùng, cũng càng thêm khó hiểu.
Ngươi không quên được ánh trăng sáng của ngươi, lại quay sang hỏi ta có còn trái tim hay không.
Triệu Hành nhéo mặt ta, ép ta nhìn vào mắt hắn, sự lạnh lùng, phẫn nộ và thất vọng trong đó đều ập về phía ta.
Ta làm sao chịu đựng nổi loại cảm xúc này, bĩu môi, khóc.
Ta cũng không muốn trông có vẻ yếu đuối như vậy, chỉ là sống trong những ngày tháng an nhàn quá lâu, con người khó tránh khỏi trở nên yếu đuối.
Sự yếu đuối của ta thật nghiêm trọng, nhất thời khóc đến tê tâm liệt phế, khiến Triệu Hành sợ hãi lùi lại hai bước.
Ta được giải thoát khỏi sự áp bức mạnh mẽ của hắn, càng khóc đến mức thở không ra hơi.
"Sao lại khóc nữa." Không ngờ, Triệu Hành lại hoảng hốt, luống cuống tay chân.
Hắn lục tung cả người tìm khăn tay, đáng tiếc không tìm thấy, chỉ đành dùng tay áo thêu hoa văn phức tạp lau nước mắt cho ta. "Đừng khóc nữa, trẫm không hỏi nữa."
Trong lòng ta oan ức đến rối bời.
Làm gì có người vô lý như vậy, bản thân đối với mối tình cũ luyến tiếc không quên, còn trút giận lên người nằm bên gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.