Chương 8
Kinh Tê
28/09/2024
Cả thiên hạ đều yêu thích tỷ tỷ ta, ta biết nàng ấy tốt đẹp ngàn vạn lần, nhưng cũng không cần phải giày vò ta như vậy chứ.
Sự tủi thân của ta bùng phát dữ dội, nhất thời cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên đời, cũng chẳng màng đến lễ nghi phép tắc gì nữa, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Triệu Hành che mặt, òa khóc.
Ta khóc một lúc, cảm thấy mình không còn đau lòng khổ sở như vậy nữa.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ta len lén nhìn qua kẽ tay.
Chỉ thấy Triệu Hành vẻ mặt bất lực, một tay vỗ về lưng ta.
Ở cửa sổ phía sau lưng Triệu Hành, dẫn đầu là Tiểu Tuệ, một đám cung nữ trong cung của ta đều bám vào khung cửa sổ nhìn trộm.
"Bệ hạ thứ tội, thần thiếp vô lễ rồi." Ta bỗng chốc cảm thấy ngại ngùng.
Triệu Hành thở dài, rụt tay áo lại.
Trên ống tay áo của hắn chỗ đậm chỗ nhạt, toàn là nước mắt nước mũi của ta.
"Nàng này..." Triệu Hành nhìn ống tay áo, thở dài lần nữa. "Nàng cố chấp như vậy, trẫm biết phải làm sao với nàng đây?"
Vô duyên vô cớ lại nói ta cố chấp, ta có biết mình cố chấp chỗ nào đâu, ta bĩu môi, nước mắt lại chực trào.
Triệu Hành dường như sợ ta thật rồi, vội vàng bịt miệng ta lại. "Thôi thôi, trẫm sợ nàng rồi."
Ta chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.
“Nàng..." Triệu Hành nhìn ta hồi lâu, thở dài rồi ôm ta vào lòng.
Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, hắn khẽ vuốt tóc ta, rồi gọi Tiểu Tuệ tới. "Hãy pha cho nương nương một chút trà sữa hoa quế."
Có chén trà sữa ngọt ngào ấy, nỗi lòng ta vơi đi chín phần.
Đêm đã khuya, ta vốn đã say, lại còn khóc lóc một trận, giờ đây được uống trà nóng, nằm trong lòng Triệu Hành, lại được hắn nhẹ nhàng vỗ về, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh, ta nghe thấy bên tai có tiếng thở dài khe khẽ.
"Tiểu Tranh ngây thơ của ta, đã rơi vào tay ta rồi thì hãy quên hắn đi."
Đêm nay ta như bị cuốn vào một giấc mơ dài, ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại mơ thấy hắn.
Đúng là ta và Ngô Lăng có mối tình sâu đậm thuở niên thiếu, nhưng ngay cả đứa trẻ lên sáu cũng hiểu nước chảy về đông, chẳng thể nào quay đầu lại.
Ngô Lăng chỉ biết mang ta trèo tường ra khỏi Hầu phủ, nhưng hắn nào hay biết, sau khi ta về nhà, đã phải chịu trận đòn roi đầu tiên trong đời.
Bá mẫu phát hiện ta tự ý ra ngoài, sợ đến mất cả hồn vía, một mặt sai người bí mật đi tìm, một mặt lại sai người đi báo cho bá phụ của ta.
Lúc này, ta lẻn về từ cửa sau, vừa hay đụng phải người đi tìm ta.
Bá mẫu phạt ta quỳ ở từ đường nhà họ Ngụy, nói ta không còn là một đứa nhỏ nữa, mà là tiểu thư khuê các, danh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Ta tự tiện ra ngoài như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy, đáng lẽ phải bị đánh c.h.ế.t ném xuống sông cho cá ăn.
Bá mẫu tìm một chiếc roi tre mảnh như sợi tóc quất vào chân ta, hỏi ta đi với ai.
Từ nhỏ ta đã cam chịu, chưa từng làm trái lời bá mẫu, nhưng lúc này lại cắn răng không hé nửa lời.
Bá mẫu nổi trận lôi đình, dọa sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, nhưng bị bá phụ vừa tới ngăn lại.
Bá phụ chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn ta, thở dài một hơi.
"Đừng giấu nữa," bá phụ nói, "Hạ nhân nhìn thấy con ở cùng nhị thiếu gia nhà họ Ngô."
Rồi bá phụ đi đi lại lại bên cạnh ta, tiếp tục nói, "Ta thật không biết từ khi nào con lại thân thiết với nhị thiếu gia nhà họ Ngô như vậy. Nhà ta và nhà Trấn Tây Đại Tướng quân vốn đã nhiều đời kết giao, ban đầu định gả con qua đó cũng là thân càng thêm thân."
Ta còn chưa kịp vui mừng, lời nói tiếp theo của bá phụ đã khiến ta như rơi xuống vực sâu.
"Nhưng con có biết, tỷ tỷ của con và hắn đã sớm có hôn ước, chỉ là tỷ tỷ của con được Thái hậu nương nương yêu mến, giữ bên cạnh thêm vài năm mà thôi. Hắn sẽ là tỷ phu của con."
Bá phụ nhìn ta với ánh mắt thương hại, "Con cảm thấy hai đứa tâm đầu ý hợp, nhưng hắn đã nói với con chuyện này chưa?"
Khi ấy, ta như sét đánh ngang tai.
Quỳ ở từ đường nhà họ Ngụy lâu như vậy, cũng không đau bằng cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy lúc này.
Khi tỉnh dậy, cả người ta bị khóa chặt trong vòng tay của Triệu Hành.
Dưới mắt hắn có quầng thâm, chắc là tối qua ngủ rất muộn.
Ta nhớ lại trận khóc lớn hôm qua của mình, thấy rất xấu hổ.
Nhưng dám khóc thì dám chịu, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đến phòng bếp, làm cho hắn món bánh mè và bánh hoa quế mà hắn thích nhất.
Trước khi đi cầu phúc ở chùa Đại quốc ân, Thái hậu đương triều, cũng chính là mẹ đẻ của Triệu Hành, đã triệu ta đến một chuyến.
Từ nhỏ ta đã quen nhìn sắc mặt người khác, hiểu rõ đạo lý ở dưới mái hiên nhà người.
Từ ngày gả vào phủ Thái tử, ta luôn cung kính người mẹ chồng này, hết mực ôn hòa, nhún nhường, chưa từng bị bắt được nhược điểm.
Mẹ chồng đối với ta bình bình đạm đạm, nhưng cũng chưa từng làm khó.
Đến nơi, ta mới phát hiện, Hoàng hậu cũng ở đó.
Thái hậu và Hoàng hậu trông như đã trò chuyện một lúc lâu, sắc mặt hai người đều không tốt, thấy ta đến mới bày ra vẻ đoan trang ôn hòa.
"Gần đây Hoàng thượng đều ở chỗ ngươi, có gì khác thường không?"
Sự tủi thân của ta bùng phát dữ dội, nhất thời cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên đời, cũng chẳng màng đến lễ nghi phép tắc gì nữa, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Triệu Hành che mặt, òa khóc.
Ta khóc một lúc, cảm thấy mình không còn đau lòng khổ sở như vậy nữa.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ta len lén nhìn qua kẽ tay.
Chỉ thấy Triệu Hành vẻ mặt bất lực, một tay vỗ về lưng ta.
Ở cửa sổ phía sau lưng Triệu Hành, dẫn đầu là Tiểu Tuệ, một đám cung nữ trong cung của ta đều bám vào khung cửa sổ nhìn trộm.
"Bệ hạ thứ tội, thần thiếp vô lễ rồi." Ta bỗng chốc cảm thấy ngại ngùng.
Triệu Hành thở dài, rụt tay áo lại.
Trên ống tay áo của hắn chỗ đậm chỗ nhạt, toàn là nước mắt nước mũi của ta.
"Nàng này..." Triệu Hành nhìn ống tay áo, thở dài lần nữa. "Nàng cố chấp như vậy, trẫm biết phải làm sao với nàng đây?"
Vô duyên vô cớ lại nói ta cố chấp, ta có biết mình cố chấp chỗ nào đâu, ta bĩu môi, nước mắt lại chực trào.
Triệu Hành dường như sợ ta thật rồi, vội vàng bịt miệng ta lại. "Thôi thôi, trẫm sợ nàng rồi."
Ta chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.
“Nàng..." Triệu Hành nhìn ta hồi lâu, thở dài rồi ôm ta vào lòng.
Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, hắn khẽ vuốt tóc ta, rồi gọi Tiểu Tuệ tới. "Hãy pha cho nương nương một chút trà sữa hoa quế."
Có chén trà sữa ngọt ngào ấy, nỗi lòng ta vơi đi chín phần.
Đêm đã khuya, ta vốn đã say, lại còn khóc lóc một trận, giờ đây được uống trà nóng, nằm trong lòng Triệu Hành, lại được hắn nhẹ nhàng vỗ về, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh, ta nghe thấy bên tai có tiếng thở dài khe khẽ.
"Tiểu Tranh ngây thơ của ta, đã rơi vào tay ta rồi thì hãy quên hắn đi."
Đêm nay ta như bị cuốn vào một giấc mơ dài, ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại mơ thấy hắn.
Đúng là ta và Ngô Lăng có mối tình sâu đậm thuở niên thiếu, nhưng ngay cả đứa trẻ lên sáu cũng hiểu nước chảy về đông, chẳng thể nào quay đầu lại.
Ngô Lăng chỉ biết mang ta trèo tường ra khỏi Hầu phủ, nhưng hắn nào hay biết, sau khi ta về nhà, đã phải chịu trận đòn roi đầu tiên trong đời.
Bá mẫu phát hiện ta tự ý ra ngoài, sợ đến mất cả hồn vía, một mặt sai người bí mật đi tìm, một mặt lại sai người đi báo cho bá phụ của ta.
Lúc này, ta lẻn về từ cửa sau, vừa hay đụng phải người đi tìm ta.
Bá mẫu phạt ta quỳ ở từ đường nhà họ Ngụy, nói ta không còn là một đứa nhỏ nữa, mà là tiểu thư khuê các, danh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Ta tự tiện ra ngoài như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy, đáng lẽ phải bị đánh c.h.ế.t ném xuống sông cho cá ăn.
Bá mẫu tìm một chiếc roi tre mảnh như sợi tóc quất vào chân ta, hỏi ta đi với ai.
Từ nhỏ ta đã cam chịu, chưa từng làm trái lời bá mẫu, nhưng lúc này lại cắn răng không hé nửa lời.
Bá mẫu nổi trận lôi đình, dọa sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, nhưng bị bá phụ vừa tới ngăn lại.
Bá phụ chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn ta, thở dài một hơi.
"Đừng giấu nữa," bá phụ nói, "Hạ nhân nhìn thấy con ở cùng nhị thiếu gia nhà họ Ngô."
Rồi bá phụ đi đi lại lại bên cạnh ta, tiếp tục nói, "Ta thật không biết từ khi nào con lại thân thiết với nhị thiếu gia nhà họ Ngô như vậy. Nhà ta và nhà Trấn Tây Đại Tướng quân vốn đã nhiều đời kết giao, ban đầu định gả con qua đó cũng là thân càng thêm thân."
Ta còn chưa kịp vui mừng, lời nói tiếp theo của bá phụ đã khiến ta như rơi xuống vực sâu.
"Nhưng con có biết, tỷ tỷ của con và hắn đã sớm có hôn ước, chỉ là tỷ tỷ của con được Thái hậu nương nương yêu mến, giữ bên cạnh thêm vài năm mà thôi. Hắn sẽ là tỷ phu của con."
Bá phụ nhìn ta với ánh mắt thương hại, "Con cảm thấy hai đứa tâm đầu ý hợp, nhưng hắn đã nói với con chuyện này chưa?"
Khi ấy, ta như sét đánh ngang tai.
Quỳ ở từ đường nhà họ Ngụy lâu như vậy, cũng không đau bằng cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy lúc này.
Khi tỉnh dậy, cả người ta bị khóa chặt trong vòng tay của Triệu Hành.
Dưới mắt hắn có quầng thâm, chắc là tối qua ngủ rất muộn.
Ta nhớ lại trận khóc lớn hôm qua của mình, thấy rất xấu hổ.
Nhưng dám khóc thì dám chịu, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đến phòng bếp, làm cho hắn món bánh mè và bánh hoa quế mà hắn thích nhất.
Trước khi đi cầu phúc ở chùa Đại quốc ân, Thái hậu đương triều, cũng chính là mẹ đẻ của Triệu Hành, đã triệu ta đến một chuyến.
Từ nhỏ ta đã quen nhìn sắc mặt người khác, hiểu rõ đạo lý ở dưới mái hiên nhà người.
Từ ngày gả vào phủ Thái tử, ta luôn cung kính người mẹ chồng này, hết mực ôn hòa, nhún nhường, chưa từng bị bắt được nhược điểm.
Mẹ chồng đối với ta bình bình đạm đạm, nhưng cũng chưa từng làm khó.
Đến nơi, ta mới phát hiện, Hoàng hậu cũng ở đó.
Thái hậu và Hoàng hậu trông như đã trò chuyện một lúc lâu, sắc mặt hai người đều không tốt, thấy ta đến mới bày ra vẻ đoan trang ôn hòa.
"Gần đây Hoàng thượng đều ở chỗ ngươi, có gì khác thường không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.