Quyển 5 - Chương 17
Lục Đạo
23/04/2013
Tạ Văn Đông không thèm để ý, đi qua người hắn, cười ha hả, lẩm bẩm nói: "Có chí không cần tuổi cao, có những người cho dù sống đến trăm tuổi vẫn là người bình thường, mà có những người vừa sinh ra đã không tầm thường. Ta có lẽ chính là loại người sau cùng. Cho nên từ trước đến nay chưa có ai dám xem nhẹ ta, mặc dù ta còn rất trẻ"
"Hừ" người trung niên hói đầu cười lạnh một tiếng, đầu dựa vào ghế, ngửa mặt phì một hơi, nói: "Tuổi còn nhỏ không nên quá kiêu ngạo, bất cứ ai ở đây cũng là trưởng bối của mày"
Tạ Văn Đông không để ý đến hắn, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, lấy một điếu thuốc châm, xoay xoay bật lửa trong tay. Một người trung niên mặt ngựa ngồi cách hắn không xa hơi hướng sang phía này, cười nói: " Tạ Văn Đông, ta đã nghe nói đến tên của cậu"
"Ồ?" Tạ Văn Đông nhướng mày, nhìn người vừa nói chuyện, trong ấn tượng của hắn không có người này, nói: "Xin lỗi, ta không nhận ra anh"
Người trung niên mặt ngựa cười ha hả, đưa tay ra nói: "Cậu nếu nhận ra tôi mới là kỳ. Tôi tên là Lý Uy, chưởng môn Hồng môn Nhật Bản"
Tạ Văn Đông ngẩn người, thì ra hắn chính là Lão Đại Hồng môn Nhật Bản ủng hộ Nam Hồng môn, bắt tay hắn, cười nói: "Người vô danh tiểu tốt như ta sao lọt vào pháp nhãn của anh?" Lý Uy cười nói: "Người khác có lẽ không biết cậu, nhưng ta lại như sấm bên tai. Phải biết rằng có thể chọc vào Hồn Tổ, thiên hạ chỉ sợ không có mấy người" Hồn tổ ở Nhật Bản là một thế lực rất lớn, Hồng môn cũng là thế lực lớn ở Nhật Bản nhưng vẫn bị nó áp chế. Bởi vì sau lưng Hồn tổ có chính phủ bí mật ủng hộ, Lý Uy vẫn phải nhẫn nhịn. Tạ Văn Đông ở Đông Bắc dám diệt Hồn tổ, hắn cũng nghe nói đến. Đúng là thoải mái trong lòng, quả thực muốn gặp mặt người thanh niên trong truyền thuyết này, nhưng vẫn không có cơ hội.
Lý Uy nói chuyện không lớn nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy, mọi người đều ngừng nói, đưa mắt nhìn Tạ Văn Đông, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Hồn tổ, tất cả mọi người đều nghe nói tới, đó là tổ chức gì cũng biết rõ, thực lực mạnh thế nào cũng đều biết. Thật không ngờ người thanh niên trước mặt này lại dám đối đầu với Hồn tổ. Nhìn Lý Uy là biết hắn đã bị thiệt thòi với Hồn tổ như thế nào, không khỏi cảm thấy khó tin.
Tạ Văn Đông xua tay, khiêm tốn nói: "Đó chỉ là chuyện quá khứ. Thực ra có thể đuổi Hồn tổ ra khỏi thành phố H cũng là may mắn, không có gì đáng khoe khoang"
Lý Uy gật đầu khen: "Không sai. Thanh niên có công không kiêu ngạo, điểm này quả thực tốt hơn rất nhiều người ở đây" Nói thì nói với Tạ Văn Đông, nhưng mắt lại nhìn khắp nơi. Người trung niên hói đầu với châm chọc Tạ Văn Đông lúc nãy mặt đỏ lên, có chút xấu hổ, điếu thuốc trong tay bị cầm cho biến hình. Nhưng dù sao hắn cũng là lão giang hồ, hừ một tiếng nhưng không phát tác. Còn có một vài người có vẻ mặt cười nhạo, nhiều người có ý cười. Tạ Văn Đông thầm lắc đầu, xem ra Hồng môn các nơi mâu thuẫn không nhỏ, hơn nữa quan hệ phức tạp, nói về việc thống nhất là không có khả năng.
Lúc này cửa phòng hội nghị lại mở ra, Hướng Vấn Thiên đi vào, vẻ mặt tươi cười liên tục gật đầu nói: "Xin lỗi mọi người, tắc đường, tiểu đệ đến chậm" Nói xong cũng tìm một vị trí ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy Tạ Văn Đông, gật đầu cười, Tạ Văn Đông cũng gật đầu với hắn.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, một lão già khá cao tuổi, tinh thần phấn chấn đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Chưởng môn Đông ca các nơi đã đến coi như đông đủ, như vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ thời gian. Dù sao thời gian đối với mọi người đều là tiền bạc. Trước nói một chút các chuyện đã diễn ra ở Hồng môn của mọi người trong một năm qua. Chúng ta vẫn luôn nói, dù là ở nơi nào trên thế giới, Hồng môn chúng ta là người một nhà, mọi người phải chung sức hợp tác mới đúng, nhưng lại không có quan hệ gì mấy, có chuyện không thể đưa lên bàn đàm phán mà lại dùng đao và súng gặp nhau. Lý Uy Lý Lão Đại, Trịnh Long Trinh Lão Đại, hai người thấy ta nói có đúng không?" Lý Uy giơ ngón tay lên, không nói. Trịnh Long chính là người trung niên hói đầu vung tay lên, cười lạnh nói: "Ngồi xuống nói chuyện gì? Ngồi xuống có thể trả lại hơn triệu của ta về không? Lương lão, việc này lão không quản được"
Lý Uy cười hắc hắc: "Đừng quên xảy ra chuyện là ở Giao Đồ địa bàn của ai. Lại nói mày cho rằng chỉ có mày là tổn thất sao, tao cũng có mười mấy huynh đệ chôn thân nơi biển rộng"
Trịnh Long cả giận nói: "Giao Đồ đúng là địa bàn của tao, vậy tổn thất sẽ do một mình tao gánh chịu sao? Dù sao hàng vẫn còn trên tay tao, cũng nên coi giao dịch thành công. Dù nói như thế nào, mày cũng phải nôn tiền của tao ra đây" "Nực cười. Tao thấy mày đang nói đùa à. Hay mày là một lão già hồ đồ?" "Mày nói gì?"
Tạ Văn Đông bị hai người cãi nhau, không hiểu gì cả. Đông Tâm Lôi ở phía sau nhỏ giọng nói: "Trịnh Long và Lý Uy có một vụ giao dịch hơn triệu, tiền cũng đã giao, nhưng trên biển Giao Đồ gặp phải một nhóm cướp thần bí, không chỉ cướp hàng, mười mấy thủ hạ đắc lực của Lý Uy cũng không một ai sống sót. Sau đó hai bên đều tra xét lai lịch đám người thần bí kia nhưng không có kết quả. Qua mấy tháng Trịnh Long không cam tâm, đòi tiền Lý Uy. Người sau quả quyết từ chối, vì vậy quan hệ giữa hai người bắt đầu căng thẳng, không ngừng tranh đấu"
"Ồ" Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, thì ra có chuyện như vậy, chuyện này không có biện pháp, là thiên tai.
Lão già chủ trì hội nghị thấy hai người lại khắc khẩu, tức giận vỗ bàn: "Yên tĩnh. Yên tĩnh" Một lúc sau Lý Uy và Trịnh Long mặt đỏ tận cổ mới dùng lại, nhìn nhau với ánh mắt như muốn giết người. Lão già thở hổn hển nói: "Các người làm cái gì vậy, có biết đây là đại hội Hồng môn không, quy củ đâu hết rồi?"
Trịnh Long đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lương lão, ta không phải nhằm vào ông. Ngay từ đầu ta đã nói việc này ông không thể quản. Họ Lý nếu không nôn tiền ra, ta sẽ không ngừng tấn công. Bây giờ không phải vấn đề có tiền hay không, hàng hóa không có, hơn triệu cũng mất, ta còn mặt mũi tự xưng Lão Đại trước mặt huynh đệ của mình sao?" Nói xong Trịnh Long xoay người đi ra ngoài, phất tay nói: "Ta thấy thảo luận ở đây cũng không có kết quả gì. Các vị, tiểu đệ đi trước"
"...." Lão già tức giận, dậm chân, một lúc sau không nói thành lời. Lý Uy cười lạnh một tiếng, nói: "Các vị cũng thấy đó, thái độ của hắn là như thế nào, quá kiêu ngạo ngang ngược. Ta cũng không để ý đến một triệu này, nhưng nếu thực sự đưa tiền cho hắn, người biết nói ta xuất phát từ tình đồng môn, không biết nói ta sợ hắn. Ta sau này còn lăn lộn được sao. Lương lão, ta nói không phải không có lý?"
"Ai" Lương lão thở dài, phiền lòng nói: "Các người thích nói thế nào thì nói. Ta nói thế này, đến sau này hai bên lưỡng bại câu thương bị người chê cười thì đừng đến tìm ta, cũng đừng trách ta là trưởng bối không cảnh tích các người" Nõi xong, Lương lão lại nhìn mọi người, nói: "Gần đây Hồng môn có một việc ta nghĩ mọi người đều biết. Chính là chưởng môn đại ca Bắc Hồng môn của đại lục, Kim Bằng bị ám sát phải vào bệnh viện. Vấn Thiên, cậu thấy việc này như thế nào?" Vừa nói, ánh mắt liền nhìn và Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên thở dài nói: "Ta nghe nói việc này cũng rất kinh ngạc, người vừa có quyền lại nhân từ như Kim lão, ai lại đi ám sát ông ta chứ?"
Lương lão nói: "Ta nghe người ta nói, việc này hình như liên quan đến Nam Hồng môn của cậu? Không phải cậu tìm người gây ra chứ?"
Hướng Vấn Thiên cười ha hả nói: "Cũng từng có người hỏi ta vấn đề này. Ta biết Kim lão xảy ra chuyện, ta là kẻ tình nghi lớn nhất. Nhưng ta muốn nói rõ ở đây, việc này quả thực không phải ta làm, cũng không hề tham dự. Lấy nhân cách và tính mạng của ta thề với Tổ sư gia"
Lương lão đưa mắt nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Cậu có hài lòng với đáp án này?"
Tạ Văn Đông ngừng xoay bật lửa, nhét bật lửa vào túi lạnh nhạt nói: "Ta tin hắn"
Vẻ mặt mọi người khá khác nhau, có người ngạc nhiên, có người trào phúng. Một lão già cao gầy tức giận vỗ bàn nói: "Chỉ bằng một câu nói đơn giản của hắn, mà cậu đã tin. Cậu ngu thế sao?" Tạ Văn Đông nhíu mày nói: "Ông sao biết hắn không nói thật?"
Người lão già run lên, chỉ vào Tạ Văn Đông nói: "Nếu không phải Kim huynh nâng mày lên, tao nghi ngờ có phải các ngươi cùng một bọn không? Không biết tại sao Kim huynh lại chọn loại người như mày làm người thừa kế. Mềm yếu như vậy, không có phách lực của chưởng môn, khó thành đại sự"
Tạ Văn Đông nhún vai, cười cười nhìn lão già. Đông Tâm Lôi thấy có chuyện xấu, vội vàng nhỏ giọng nói: " Đông ca, lão già này chính là bạn tốt của Lão gia tử, là Đông ca Hồng môn nước Mỹ, không thể đắc tội" Tạ Văn Đông sớm đã nghĩ ra nên mới không phát tác. Ở trong Hồng môn, người có thể nói giúp Lão gia tử không nhiều lắm, mà nói như vậy chỉ sợ có mình hắn ta. Tạ Văn Đông thở dài nói: "Bây giờ chúng ta chỉ đang hoài nghi, suy đoán, không có chứng cứ xác thực. Oan có đầu, nợ có chủ. Ta sẽ không làm người vô tội bị oan khiến cho kẻ thủ ác cười trộm sau lưng. Nhưng ta cũng không để bất cứ kẻ thù nào chạy thoát. Nếu như việc này thật sự là hắn làm, ta nếu đã trả thù, không ai có thể nhận được" hắn dừng một chút, nhìn Hướng Vấn Thiên với ánh mắt sắc lạnh, lại nói: "Thế lực Hồng môn lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, có kẻ âm thầm gây họa sau lưng không phải không có. Nếu mù quáng tiến hành trả thù, những kẻ đó không cười đến rụng răng sao. Hy vọng tiền bối hiểu được nỗi khổ của ta.
Hoàng Thân nghe xong, hòa hoãn hơn chút, thở dài nói: "Lời cậu vừa nói, hy vọng cậu có thể làm được. Được rồi, dù sao đó cũng là chuyện giữa Nam Hồng môn và Bắc Hồng môn, ta là người ngoài xen vào cũng phí công" Tạ Văn Đông xua tay nói: "Dù như thế nào thì vãn bối vẫn phải cảm ơn lão nhân gia đã nhắc nhở, cũng hy vọng người có thể giúp vãn bối"
"Ha ha" HOàng Thân gật đầu cười nói: "Trẻ nhỏ bây giờ rất được, nói ra mà không đắc tội hai bên, thật không sai. Thực ra cho dù cậu không nói, ta cũng sẽ hỗ trợ. Kim huynh là bạn tốt nhiều năm với ta, già rồi mà vẫn gặp kiến nạn này, ai" Hoàng Thân thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: "Kẻ ra tay với Kim huynh không khác gì ra tay với ta, đừng làm cho ta bắt được người này, nếu không, hắc hắc" Hoàng Thân cười lạnh một tiếng, tính cách của hắn cũng lớn dần theo tuổi, thuộc loại nóng ra mặt.
"Ồ..." Lương lão nói: "Nếu chuyện này Bắc Hồng môn đã có quyết định của riêng mình, chúng ta cũng không có gì để nói. Vậy còn việc sát nhập Nam Bắc Hồng môn..."
Không chờ hắn nói xong, Hoàng Thân đã cướp lời mà nói: "Lương huynh, Kim lão vừa vào bệnh viện, huynh sao còn tâm trí nói chuyện sát nhập, ta nghĩ sau này hãy nói, ít nhất chờ sau khi Kim lão huynh ra viện, tìm ra được hung thủ thực sự rồi bàn lại cũng không muộn. Văn Đông, cậu có ý kiến gì thì nói ra nghe một chút"
Tạ Văn Đông sao có ý kiến gì, hắn vốn cũng không muốn đàm phán chuyện sát nhập, trước không nói sau khi sát nhập ai sẽ làm chủ, theo kinh nghiệm của hắn đều là "súng ống dành chính quyền" chỉ có thể dùng vũ lực áp đảo đối phương, lấy thực lực cường đại làm hậu thuẫn. Muốn sát nhập cũng phải dùng vũ lực để giải quyết, sát nhập dựa trên đàm phán thì không thể tin, cũng không chắc chắn. Tạ Văn Đông lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: "Hoàng tiền bối là bạn tốt của Lão gia tử, lời người nói không khác gì Lão gia tử nói. Ta không có ý kiến, tất cả do tiền bối làm chủ"
Hoàng Thân cảm thấy rất tự hào, cười ha hả nói: "Cậu thật đúng là biết nói, tốt lắm, ta sẽ làm chủ chuyện này. Chuyện sát nhập để sau hãy bàn, Lương huynh thấy thế nào?" Hướng Vấn Thiên cũng không tích cực với chuyện này, nói: "Ta cũng cho rằng chờ Kim Lão gia tử ra viện rồi nói"
Lương lão thấy thái độ lạnh nhạt của hai bên, mình cần gì phải dán cái mặt nóng vào mông lạnh của người, không thể làm gì khác hơn đành thở dài nói: "Nam Bắc một ngày không sát nhập, chinh chiến sợ rằng không có ngày ngừng nghỉ"
"Đây là số mệnh mà trời cao an bài" Tạ Văn Đông cười nói. Hướng Vấn Thiên cũng cười nói: "Không sai, ông trời không nên để hai con hổ trên một ngọn núi, chúng ta cũng không có cách nào cả"
Tạ Văn Đông xua tay, đặt lên trán nói: "Biện pháp không phải không có, hơn nữa rất đơn giản" Hướng Vấn Thiên lạnh nhạt nói: "Chỉ có một con hổ cắn chết một con hổ, như vậy thiên hạ sẽ thái bình" Tạ Văn Đông giơ ngón tay lên với Hướng Vấn Thiên, cười nói: "Con hổ phóa Bắc nhất định sẽ không phải là con hổ bị ngã" "Ta cũng tin con hổ phía nam sẽ đứng đến cuối cùng" Hướng Vấn Thiên khẳng định.
Tạ Văn Đông nói: "Chúng ta có thể đánh cuộc" "Đánh cuộc gì?" "Tính mạng bản thân và thiên hạ" "Ha ha, cậu biết không, ta thích tích cách ngông cuồng của cậu" "Tốt nhất không nên như vậy, tôi ngông cuồng bởi vì thích mạng người, bởi vì..." "Bởi vì cậu rất thông minh...." Thì ra trí nhớ của anh cũng rất tốt, ha ha..." "Ha ha..." Hai người nhìn nhau cười, người không biết nội tình nhất định cho rằng đây là bạn tốt đang nói chuyện. Nhưng trong mắt mọi người ở đây, hai người đã hạ chiến thư cho nhau.
Chuyện sát nhập Nam Bắc Hồng môn, đã bắt đầu diễn ra khi Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên nói chuyện. Đây là giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.