Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 18

Lục Đạo

23/04/2013



Giang hồ là mày dối tao lừa, nhìn như bạn tốt nhưng rất có thể đâm cho mày một đao từ phía sau, hại người vô cùng tàn nhẫn. Tạ Văn Đông thích hoàn cảnh như vậy, thậm chí vừa nghĩ đến là máu huyết sôi trào. Hắn là một người thích khiêu chiến, không có khiêu chiến con người sao tiến bộ được chứ.

Đại hội sau đó nói đến một vài nội dung, hầu hết là các nơi tiến hành hợp tác, quyên góp kinh phí cho hoạt động của hội liên hợp. Tạ Văn Đông không có hứng thú với mấy vấn đề này, nghe mấy lão già lẩm bà lẩm bẩm mà thấy buồn ngủ, mí mắt trên và dưới cứ muốn tụ lại. Nếu không phải Đông Tâm Lôi đứng sau lưng đẩy đẩy thì sợ rằng Tạ Văn Đông đã sớm ngủ rồi. Lại nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, thấy hắn chống tay lên má, hai mắt nhìn chằm chằm vào các lão già đang thương lượng, Tạ Văn Đông cảm thấy bội phục. Thật vất vả có thể đợi đến khi đại hội kết thúc, Tạ Văn Đông rốt cuộc có thể đứng dậy hoạt động gân cốt đã trở nên cứng ngắc. Nhìn Hướng Vấn Thiên vẫn còn giữ được nụ cười, Niếp Thiên Hành cười lạnh nói: "Người này đang ngủ, nhưng lúc ngủ có hơi đặc biệt" Tạ Văn Đông đồng cảm gật đầu, thở dài nói: "Đúng là đặc biệt.

Chính sự xong, hưởng thụ là không thể thiếu. Mọi người xuống tầng một, nơi này đã sớm chuẩn bị bàn tiệc. Hoàng Thân rất thích Tạ Văn Đông, kéo hắn ngồi cạnh mình. Lý Uy muốn mượn sức hắn không thể làm gì khác là lui sang bên. Bữa cơm này Tạ Văn Đông cũng không được bình yên. Lão già Hoàng Thân thi thoảng hỏi han hắn, đồng thời còn phải đối phó các Lão Đại khác, đặc biệt là hắn còn trẻ nên phải lấy tư cách vãn bối mà tiếp đón, với ai cũng phải có lễ phép mà không mất phong độ một chưởng môn đại ca. Sau bữa cơm này, lưng Tạ Văn Đông đầy mồ hôi, như mới đánh nhau một trận vậy. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi uống trà bàn chuyện. Hoàng Thân kéo Tạ Văn Đông đến một chỗ khá yên tĩnh, mở miệng nói: "Lần trước Kim huynh định mua một số xe ở chỗ ta. Bây giờ Hồng môn do cậu làm chủ, không biết có hứng thú với việc này không?"

"Ồ?" Tạ Văn Đông hỏi: "Việc này ta thực sự không biết. Không biết Lão gia tử định mua bao nhiêu xe? Giá cả như thế nào?"

Hoàng Thân nói: "Đều là người một nhà, với quan hệ giữa ta và Kim huynh, giá cả đương nhiên là rẻ nhất. Lúc đầu định mua trăm chiếc xe, tổng là ba triệu"

Tạ Văn Đông quay đầu nhìn Đông Tâm Lôi, người sau khẽ gật đầu tỏ vẻ đúng là có chuyện này. Tạ Văn Đông suy nghĩ thật nhanh, lập tức cười ha hả nói: "Nếu như vậy ta cũng không có gì mà nói. Tiền bối là bạn tốt ảu Lão gia tử, hiển nhiên sẽ không gạt ta. Thực ra ta cảm thấy mua một trăm xe không phải là buôn bán lớn. Chỗ ngài có bao nhiêu, ta sẽ mua từng đó, chẳng qua tài chính hơi khó khăn. Tiền bối cũng biết, ta vừa tiếp quản Hồng môn, tiêu một khoản lớn vẫn chưa dễ dàng gì" Đông Tâm Lôi và Niếp Thiên Hành ở phía sau đều biến sắc, cảm tấy Tạ Văn Đông nói quá hoàn mỹ. Phải biết rằng Hoàng Thân rất giỏi về buôn lậu xe hơi. Nếu như đối phương thực sự xuất ra mấy trăm chiếc, sợ rằng ngay cả Lão gia tử cũng không thể ăn hết.

Hoàng Thân nhìn Tạ Văn Đông một lúc, sau đó mới cười nói: "Đúng là ghé non không sợ hổ. Tiền không thành vấn đề, ta sợ hàng quá nhiều cậu ăn không hết, đến lúc đó Kim huynh sẽ oán giận ta. Như vậy đi, ta xuất ra một trăm năm mươi chiếc, nhưng vẫn chỉ thu số tiền một trăm chiếc của cậu, số tiền còn lại một thời gian sau trả. Cậu cảm thấy thế nào?"

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, một lời đã định" Cùng Hoàng Thân vỗ tay ước định, xác định vụ mua bán này. Thực ra hắn có thể nói có bao nhiêu hàng sẽ mua từng đó, chính là vì muốn mở một con đường kiếm tiền mới cho Văn Đông hội. Dù sao con đường kiếm tiền chính của Văn Đông hội bây giờ là dựa vào mua bán thuốc phiện. Tạ Văn Đông tuy rằng không định buông tah nó, nhưng hắn muốn chuyển trọng tâm kiếm tiền của bang hội dựa vào buôn lậu. Thông qua quan hệ với Bộ chính trị, buôn lậu là con đường an toàn hơn. Nhưng buôn lậu không chỉ là chuyện của riêng mình, phải có quan hệ thân mật và ổn định lâu dài với đầu bên kia mới quan trọng. Như vậy Hoàng Thân là lựa chọn tốt nhất, vừa đáng tin, vừa có thực lực.

Trời tù mù tối, Hướng Vấn Thiên mời mọi người đến sòng bạc bí mật của Nam Hồng môn ở Nam Kinh chơi, coi như làm trọn tình địa chủ, mọi người vui vẻ đáp ứng.

Khu Huyền Vũ Nam Kinh, Thủy thượng nhân gian là do Nam Hồng môn mở, đó là một khách sạn ẩm thực, giải trí... Cũng là sòng bạc bí mật lớn nhất của Nam Hồng môn ở Nam Kinh. Tầng hai khách sạn có một trạm gác ngầm, đi không xa sẽ thấy một cánh cửa màu nâu, qua cánh cửa sẽ tiến vào một sòng bạc lớn hơn ngàn mét vuông, bên trong rất hào hoa, đủ trò cờ bạc. Trong mắt Tạ Văn Đông, nơi này quả thực không thua gì sòng bạc ở Macao và Florida. Xem ra Hướng Vấn Thiên đã sớm có chuẩn bị, trong sòng bạc không có một vị khách, nhân viên phục vụ đứng hai bên chờ đón.

Hướng Vấn Thiên cười nói với mọi người: "Mời mọi người tùy ý. Ta đã chuẩn bị cho mỗi Lão Đại một triệu, không tính nhiều, coi như để mọi người chơi đùa" Vừa nói, hắn vỗ vỗ tay, từ phía sau một loạt cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ ba mảnh đi ra, trên tay mỗi người đều cầm tiền đánh bạc, phân biệt đứng bên cạnh các Lão Đại. Nhất thời trong sòng bạc đầy cảnh xuân sắc, mùi hương bay khắp nơi.



Ngay cả Tạ Văn Đông cũng không khỏi thầm gật đầu. Hướng Vấn Thiên thật hào phóng, dễ dàng bỏ ra mười mấy triệu. Lão Đại các nơi càng vui vẻ, một triệu nhân dân tệ không tính là gì, nhưng có mỹ nữ làm bạn, cảm giác lại khác. Không khỏi có hảo cảm với Hướng Vấn Thiên, lời nói cũng khách khí hơn nhiều.

Đông Tâm Lôi mặt mày khó coi. Hướng Vấn Thiên làm như vậy rõ ràng là thị uy với bên mình, cùng là địa chủ mà Bắc Hồng môn rõ ràng bị Nam Hồng môn đè ép. Tạ Văn Đông không để ý nhiều, hưng phấn đi quanh sòng bạc một chuyến, cười hỏi: "Không biết xây một khách sạn như vậy cần bao nhiêu tiền?"

Niếp Thiên Hành thở dài nói: "Với giá cả Nam Kinh, sợ rằng cũng phải mười mấy triệu"

"Ồ" Tạ Văn Đông nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, không quá hai mươi, lông mi dài, mắt to, xinh đẹp, mái tóc đen phất ngang vai, da dẻ trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt má nàng, Tạ Văn Đông nói: "Trông rất đẹp" Nhưng sau đó cầm một đồng tiền, ném lên không trung, cười nói: "Hôm nay chúng ta sẽ thằng hắn mười mấy triệu, làm cho Hướng Vấn Thiên mất máu một lần"

Niếp Thiên Hành nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói thắng mười mấy triệu là thắng được sao. Chúng ta không phải Đổ thần"

"Ha ha" Tạ Văn Đông cười nói: "Sòng bài như chiến trường. Trên chiến trường hai quân giao chiến, người mạnh thắng. Sòng bài cũng là như vậy. Ai có khí thế thắng, may mắn sẽ đứng bên người đó. Lão Lôi, anh nói có đúng không?" Đông Tâm Lôi không bao giờ có ý kiến với lời Tạ Văn Đông nói. Dù là Tạ Văn Đông nói lên mặt trăng, Đông Tâm Lôi cũng sẽ đi theo.

Quy tắc Toa cáp của sòng bạc khá đơn giản, nhưng đánh bạc không có hứng thú. Tạ Văn Đông cũng chơi, nói lại sòng bạc này hắn chỉ biết chơi mỗi mình Toa cáp. Tạ Văn Đông cười ha hả đi tới, lúc này đã có năm người ngồi chờ nhà cái chia bài. Tạ Văn Đông khách khí nói: "Các vị, không ngại thêm một người chứ"

Năm người này sao coi Tạ Văn Đông vào đâu. Một người béo, đeo cặp kính gọng vàng tinh xảo cười nói: "Đã có người đến đưa tiền, chúng ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại từ chối. Ha ha?" Vừa nói, tay đặt trên đùi cô gái ngồi bên cạnh, ngọ nguậy.

Tạ Văn Đông nhún vai, tìm một cái ghế ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi kéo một cái ghế, ra hiệu cho cô gái bên cạnh ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Đông Tâm Lôi: "Lấy hai trăm vạn từ quỹ bang hội, đổi thành tiền chia cho các huynh đệ chơi"

Đông Tâm Lôi ừm một tiếng, lấy một tờ ngân phiếu trong túi giao cho Sa Mộc, sau đó cùng Niếp Thiên Hành đứng hai bên Tạ Văn Đông. Nhân viên phục vụ thấy sáu người đã chuẩn bị xong, ra hiệu cho Tạ Văn Đông mới gia nhập xem bài, Tạ Văn Đông xua tay nói: "Không cần"

Nhân viên phục vụ bắt đầu chia bài. Mỗi người có hai con bài tảy, đặt lên bàn, bài ai lớn nhất thì người đó có quyền ưu tiên đặt cược. Ván bài lớn nhất chính là người đeo kính mắt, cầm lấy tiền ném lên bàn, cười hắc hắc: "Mới đầu không tệ, trăm ngàn chơi cho vui"

Một nhà lui, hai nhà theo cuộc, Tạ Văn Đông nhìn bài ẩn, cũng ném ra trăm ngàn. Chia bài vòng thứ ba, Tạ Văn Đông khá may mắn, được quân hắc đào A lớn nhất, tiện tay ném ra thêm hai trăm ngàn. Ba nhà khác lắc đầu rời khỏi. Vòng thứ tư đến lượt người trung niên đeo kính, cầm lấy toàn bộ số tiền ném lên bàn, cười nói: "Ta là người hào sảng, không thích lề mề, chúng ta một lần quyết thắng bại"

Người còn lại nhìn bài ẩn của mình, thở dài nói: "Ta lấy mạng bồi quân tử vậy, theo" Vừa nói cũng đẩy số tiền còn lại của mình ra.



Tạ Văn Đông nhìn bài của mình, cười tủm tỉm: "Ta cũng thích dứt khoát, lần này không lui làm mất hứng thú của mọi người" vung tay lên, ném tiền ra ngoài.

Chia vòng thứ năm, ba người đều lật bài, mỗi người đều có một đôi, nhưng lớn nhất lại là Tạ Văn Đông. Chỉ trong nháy mắt hai người thua một triệu, nhưng mặt không đổi sắc, móc ngân phiếu trong lòng ra, cười nói với năm người: "Tiểu huynh đệ may mắn đó, xem ra ta phải bỏ vốn ra rồi"

Tạ Văn Đông nhìn tiền mới thu được, cười tủm tỉm nói: "Chỉ may mắn nhất thời mà thôi, cũng là hai vị tiền bối nhường vãn bối"

"Ha ha" người trung niên gật đầu nói: "Thanh niên biết ăn nói đó, chúng ta tiếp tục" Vừa nói liền đưa ngân phiếu cho thủ hạ, bảo hắn đi đổi tiền"

Sáu người lại bắt đầu chơi, mọi người có thắng có thua, đặt cược càng lúc càng lớn, rất náo nhiệt. Tạ Văn Đông và người trung niên đeo kính là người thắng, trước mặt hai người là một xếp tiền đánh bạc, sợ rằng không dưới mười triệu. Bốn nhà còn lại, có hai nhà đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn đánh cuộc không nương tay, ném từng bó lớn xuống, trong nháy mắt biến thành người khác, mắt không chớp lấy một lần. Tiền trên sòng bạc không phải là tiền, chỉ là một công cụ, một công cụ duy trì liên tục.

Nhìn tiền như một núi nhỏ trước mặt, Tạ Văn Đông nhìn bài tẩy, bài rất đẹp là Đồng hoa thuận, bài ẩn hắn không xem. Tạ Văn Đông gõ gõ vào mặt bàn, cười nói: "Bài tẩy của ta lớn như vậy, nếu đặt cược nhỏ chẳng phải rất đáng tiếc sao" Vừa nói liền đẩy hết số tiền của mình ra.

Người trung niên đeo kính nhìn bài tẩy của hắn, cười nói: "Bài tẩy đúng là không nhỏ, nhưng ai biết bài ẩn của cậu là gì? Cứ như vậy đặt hết, không phải lừa chúng ta đó chứ"

Tạ Văn Đông nhún vai: "Ta có phải là đang lừa hay không, thử một lần là biết"

Người trung niên ngồi cạnh Tạ Văn Đông cười nói: "Chẳng qua thử lần này trả giá khá đắt đó, hơn chục triệu, ta không có can đảm này" Nói xong ném bài tẩy ra ngoài. Người bên cạnh hắn cười nói: "Phú quý hiểm trung cầu. Không có can đảm ra tay sao có thể phát tài? Ta chơi với cậu" Tiền của hắn không đủ mười triệu, lấy ngân phiếu ra ném lên đống tiền.

Người trung niên đeo kính nhìn bài ẩn của mình một cái, trên mặt mặc dù mỉm cười nhưng không thoải mái như lúc đầu, do dự một lát rồi đẩy toàn bộ tiền ra.

Những người khác đều úp bài rút lui. Mười triệu đối với ai cũng không phải con số nhỏ. Thấy không có người nào đặt cược nữa, nhân viên phục vụ ra hiệu cho ba người lật bài. Lúc này có rất nhiều người vây xem, tiền xếp cao như núi trên bàn, tổng cộng phải tầm mấy chục triệu. Đông Tâm Lôi và Niếp Thiên Hành đầu đầy mồ hôi. Bọn họ không biết bài ẩn Tạ Văn Đông là gì, bởi vì hắn căn bản không nhìn bài ẩn. Tạ Văn Đông không có chút khẩn trương nào, hai tay nhẹ nhàng kẹp bài ẩn, mọi người đều nhìn lại. Động tác của hắn rất chậm, nhưng rất trầm ổn, bài ẩn rốt cuộc được mở ra. Mọi người tập trung tinh thần mà nhìn, tiếng kêu kinh ngạc vang lên xung quanh. Bài ẩn Tạ Văn Đông giống hệt bài tẩy, đều là Đồng hoa thuận.

Chơi Toa cáp, tỷ lệ xuất hiện Đồng hoa thuận là bao nhiêu, mọi người đều hiểu rõ, thầm than Tạ Văn Đông quá may mắn. Lúc này Hướng Vấn Thiên không biết từ chỗ nào đi tới, mỉm cười nói: "Tạ huynh đệ quả thực quá may mắn, làm người ta đỏ cả mắt"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bại Hoại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook