Quyển 5 - Chương 20
Lục Đạo
23/04/2013
Tạ Văn Đông ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, trong lòng sớm đã biết là ai, tâm tình lập tức trở nên thoải mái, giả vờ nghi hoặc hỏi: "Giọng nói rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra." Giọng nói đó dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Anh cố nghĩ thêm đi! Sao lại không nhớ ra chứ?" Tạ Văn Đông nhắm mắt đoán, tiểu nha đầu này hiện tại nhất định đang bĩu môi. Hắn lắc đầu nói: "Ài! Xem ra anh thực sự già rồi, trí nhớ kém đi nhiều." "Hừ! Anh không nói ra được thì sau này em không thèm để ý đến anh nữa!"
"Tính khí giống trẻ con như thế này thì không phải là tiểu Kim Dung thì còn có thể là ai?" Tạ Văn Đông kéo đôi tay nhỏ ở trên mắt xuống, cười ha ha nói. Cô bé như khiến cho trước mắt hắn sáng lên, mấy tháng không gặp, Kim Dung lại lớn hơn không ít, nhớ lại cô bé lúc trước hiện tại đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, trên người phát ra khí tức thanh xuân mê người, cả Tạ Văn Đông trong lòng cũng không khỏi cảm thán, thời gian vội vã như nước chảy, nháy mắt trôi đi đã không trở lại. Tuy nhiên, hiện tại hắn mới hơn hai mươi tuổi.
Kim Dung bịt mũi nói: "Đại ca ca xấu nhất!"
Đại ca ca! Tiếng gọi đại ca ca khơi nên chỗ sâu nhất trong lòng Tạ Văn Đông, từ sau khi cứu Kim Dung thoát từ tay Ma Ngũ, cô bé luôn gọi hắn là đại ca ca, cũng là người duy nhất trên thế giới này gọi hắn là đại ca ca. Hắn lúc đó và hiện tại đã khác rất nhiều, trả qua bốn năm năm, hắn đã có được một số thứ, đồng thời cũng mất đi một số thứ. Hắn muốn giống như lúc đó ôm Kim Dung vào lòng, nhưng người hiện tại đã không còn là cô bé nữa rồi, thân hình phát dục chỗ lồi chỗ lõm đã ngăn cả xung động của Tạ Văn Đông, chỉ bấu nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của Kim Dung, thở dài: "Trời ơi, tiểu nha đầu cao lên không ít đó. Không lâu nữa là đuổi kịp anh rồi!"
Kim Dung cảm thấy sự ấm áp của ngón tay Tạ Văn Đông, mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Không thể nào!"
Tạ Văn Đông đảo mắt, thấy lão gia tử đang mỉm cười nhìn mình, lập tức bước tới, nói: "Lão gia tử, tôi về rồi."
Kim Bằng vỗ trán, khoa trương nói: "Văn Đông, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy lão đầu tử ta rồi!" Sau đó nghiêm mặt nói: "Trong Hồng môn phong hội có chuyện gì quan trọng ư?"
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Chuyện quan trong thì không có, cho dù có, tôi thấy những người này không thể cùng nhau thỏa luận được. Mọi người ai cũng có tư tâm, cái gì là tình đồng môn, đó là chỉ biểu hiện bên ngoài mà thôi." Kim Bằng cười ha hả, vỗ vai Tạ Văn Đông nói: "Cậu rốt cuộc đã nói đến điểm này rồi, tất cả tình nghĩa trong Hồng môn đều gắn kết với nhau bởi lợi ích. Nếu không, Hồng môn ở các nơi thực sự liên hợp lại, thế lực của nó rất lớn, tuyệt đối trở thành thế lực mạnh mẽ nhất thế giới."
"Vâng!" Tạ Văn Đông gật đầu, nói: "Đúng rồi, tôi đã gặp đại ca Nam Hồng môn Hướng Thiên Tiếu, cảm thấy hắn không phải là...." Hắn ngừng lời, nhìn Kim Dung đang ở bên cạnh trừng mắt nhìn hắn. Kim Dung rất có kinh nghiệm, nói: "Em biết rồi, em không thể nghe đúng không?" Kim Bằng và Tạ Văn Đông đồng thời gật đầu. Kim Dung hừ một tiếng, bước ra khỏi phòng bệnh. Tạ Văn Đông nhìn về phía Đông Tâm Lôi, Đông Tâm Lôi gật đầu hiểu ý, quay người đi ra. Lúc này, Tạ Văn Đông mới thấp giọng nói: "Tôi thấy Hướng Thiên Tiếu không giống như có liên quan đến chuyện này."
Kim Bằng nghi hoặc nói: "Sao cậu biết?" Tạ Văn Đông nói: "Trải qua sự tiếp xúc với hắn, tôi thấy hắn là người quang minh lỗi lạc. Chắc không sai đâu!" Hắn lại thở dài rồi nói: "Sát thủ có thể vượt qua lớp lớp bảo vệ của Hồng môn, xong chuyện thì an nhiên chạy thoát, rõ ràng là một sát thủ đỉnh cao. Nhưng tôi nghe bác sĩ nói, đạn trên người ông lại không phạm đến chỗ yếu hại. Điều này chỉ có hai khả năng, một là sát thủ đó hạ thủ lưu tình, nhưng khả năng này rất nhỏ, sát thủ đã phải mạo hiểm lớn như vậy mà chỉ đả thương một người là rất không có khả năng. Còn một khả năng là..." Tạ Văn Đông ngừng lại, không nói tiếp. Lão gia tử gấp giọng nói: "Cậu đừng dừng lại, nói nốt đi!"
Tạ Văn Đông nói: "Khả năng nữa là sát thủ hành thích chỉ là một sát thủ nhất lưu bình thường, mà có thể tới lui tự nhiên như vậy, là vì nội bộ có gian tế giở trò quỷ!"
"Gian tế!" Kim Bằng nhíu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì. Tạ Văn Đông thở dài nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, có lẽ không có gian tế, nguyên do là vì sát thủ quá khẩn trương cho nên không bắn chỗ yếu hại cũng không chừng." Kim Bằng lắc đầu: "Văn Đông, cậu không cần phải an ủi ta, một sát thủ đỉnh cao có thể bắn hai phát lên trời sao?"
Tạ Văn Đông thở dài trong lòng, không biết đối lại thế nào. Kim Bằng không nhịn được thương cảm, nói: "Ta luôn không dám nghĩ rằng trong bang hội có thể xuất hiện gian tế, nếu hôm nay không phải cậu nhắc nhở, ra căn bản không thể nghĩ tới phương diện này. Ài! Ta luôn đối đãi với mọi người giống nhau, nhưng vì sao lại có người trong lòng bất mãn với ta?"
Tạ Văn Đông cảm thán nói: "Lòng người khó đoán, không biết thế nào là đủ, có những người, hôm nay ông có thể cho họ quyền lợi rất lớn, ngày mai hắn lại yêu cầu ông cho quyền lợi lớn hơn, ông nếu không cho hắn, vậy thì hắn sẽ coi ông là cái đinh trong mắt phải trừ đi thật nhanh."
Kim Bằng nắm chặt tay Tạ Văn Đông, híp mắt nói: "Văn Đông, cậu nhất định phải tìm ra kẻ này cho ta, ta muốn xem xem hắn rốt cuộc là ai?" Tạ Văn Đông cảm thấy tay của lão gia tử hơi run rẩy, trong nháy mắt giống như già đi mấy tuổi, trong lòng hắn đau đớn, gật đầu nói: "Lão gia tử yên tâm đi, người này nhất định tôi sẽ tóm được."
Kim Bằng gật đầu nói: "Ta mệt rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, vừa xuống máy bay đã chạy ngay tới đây, thân thể của mình thì phải tự mình quý trọng." Tạ Văn Đông trong lòng ấm áp, đắp lại chăn cho Kim Bằng rồi im lặng ra khỏi phòng bệnh. Kim Dung đang buồn chán đi đi lại lại ở hành lang, Tạ Văn Đông cười nói: "Gia gia mệt rồi, hiện tại đã nghỉ ngơi. Đúng rồi, cô nhóc tới lúc nào vậy, đi cùng ai?"
"Hôm nay mới tới, em tự mình lén lút chạy tới đây!" Kim Dung đắc ý nói. "Lén lút tới đây?" Tạ Văn Đông không tin, lão gia tử tự mình an bài bảo tiêu bí mật bên cạnh cô ta chắc không dưới mười người, toàn là cao thủ, có thể lén lút chạy ra mới là lạ. Tạ Văn Đông mặt đầy ngạc nhiên nói: "Phải biết là trẻ chưa thành niên không được một mình đi máy bay."
"Cái gì!" Kim Dung đỏ mặt, vội vàng nói: "Em mười tám rồi, sớm đã thành niên rồi mà."
"Ha ha!" Tạ Văn Đông vỗ đầu Kim Dung, thở dài: "Nhanh thật. Em trong mắt anh vẫn còn là một cô bé." Kỳ thật Tạ Văn Đông luôn đối xử với cô ta như với em gái, cho dù Kim Dung có lớn hơn, trong mắt hắn vẫn là trẻ con. Kim Dung đẩy tay Tạ Văn Đông đang đặt trên đầu nàng ra, tức giận hét lớn: "Em đã không là cô bé nữa rồi!"
"Ừ ừ!" Tạ Văn Đông cười ha ha, Kim Dung có một loại ma lực, luôn luôn có thể dễ dàng quét sương mù trong lòng hắn, nhìn không được liền ngâm nga: "Cô nương mười tám giống như một đóa hoa, một đóa hoa, mỗi nam nhân đều muốn nàng, đều muốn nàng...."
Quay về biệt thự, Tạ Văn Đông có chút mệt mỏi, vốn muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng nhớ tới lời lão gia tử thì lại không có tâm tình để ngủ, sai Đông Tâm Lôi mang toàn bộ tư liệu về cán bộ của Hồng môn tới, hắn chuẩn bị xem kỹ về mỗi người, muốn tìm ra gian tế thì phải biết rõ về tình huống, quá khứ của mỗi người. Nhìn tài liệu của Hồng môn giống như một tòa núi nhỏ, Tạ Văn Đông thở dài rồi chăm chú đọc. Lúc này giống như tìm kim dưới đáy biển, nhưng Tạ Văn Đông tin rằng, trên thế giới này không có chuyện gì là không thể, chỉ có chuyện mà ngươi ngại không muốn làm mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Kim Dung lẳng lặng đẩy cửa vào, thấy đầu Tạ Văn Đông sắp bị chôn trong hàng chồng tư liệu, căn bản không chú ý thấy cô. Kim Dung bước tới cạnh bàn, cánh tay tì lên mặt bàn, hai tay chống cằm, nhìn Tạ Văn Đông không nháy mắt. Máu tóc màu đen có chút rối bù, mái dài quá lông mày, đôi mắt nhỏ rất dài, bên trong thỉnh thoảng lại lóe sáng, miệng mím chặt, bên trên thấy lún phún ria. Kim Dung đối với bang hội cũng nghe thấy một số lời đồn, mọi người đều nói Tạ Văn Đông đáng sợ như thế nào, là một ma vương giết người không chớp mắt như thế nào, tiểu lý tàng đao như thế nào..... Nhưng trong mắt cô, người đó đã từng cứu mình, mãi mãi là một ca ca luôn bảo vệ mình, có lẽ cũng có một chút biến hóa, đó chính là đại ca ca anh hùng trong mắt này đã biến thành tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô. Rất đáng tiếc, trong học giáo của cô, tìm không ra một nam sinh nào có thể ngang bằng Tạ Văn Đông. Đặc biệt là tính cách của hắn, không ai có thể sánh bằng hắn. Ông trời tạo ra một Tạ Văn Đông đã đủ để cả thế giới này đau đầu rồi, nếu thêm một người, thiện hạ e rằng sớm đã đại loạn.
"Trên mặt anh nở hoa à? Nếu nở thì chắc là đẹp lắm." Tạ Văn Đông vẫn cúi đầu nói.
"Hả?" Kim Dung kinh ngạc, vội vàng ném hết những suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, sắc mặt đỏ lên, giận dỗi nói: "Anh sao biết em đến? Còn giả vờ không biết nữa."
Tạ Văn Đông thở ra một hơi, dụi đôi mắt đang đau đớn, cười nói: "Trong không khí có tinh linh, tinh linh thầm nói với anh là có một cô bé đến!"
"Lừa người ta!" Kim Dung quét mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Trên đời làm gì có tinh linh?"
"Ha ha! Sao lại không có?" Tạ Văn Đông khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của cô, thở dài: "Em chính là tinh linh đáng yêu nhất trong mắt anh."
Kim Trung trong lòng ngọt ngạo, cảm thấy mình như thực sự mọc ra đôi cánh để bay lượn trên không trung, biến thành một tinh linh nhỏ hạnh phúc. Kéo tay Tạ Văn Đông, nói: "Đừng cả ngày ngồi chết dí trong phòng như vậy, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Tạ Văn Đông bất lực nhìn tư liệu trên bàn, thở dài nói: "Anh còn nhiều chuyện chưa làm xong, anh bảo lão Lôi đi cùng em nhé!"
Kim Dung bĩu môi nói: "Ai muốn đi cùng tên đầu gỗ đó chứ? Anh mà cứ ở rịt trong phòng thì cũng biến thành ông già đấy, đi nào!"
"Đầu gỗ? Ông già?" Tạ Văn Đông bị kéo dậy, đành đầu hàng nói: "Được rồi, được rồi, anh cùng em ra ngoài là được chứ gì? Còn kéo nữa là cánh tay anh gãy đấy."
Thành phố T, trên con phố phồn hoa, Kim Dung chỉ vào một tấm biển lớn bên đường, vui vẻ nói: "Chúng ta vào đó chơi đi!" Tạ Văn Đông ngẩng đầu nhìn, là khu vui chơi điện tử, trời ạ! Hắn vỗ đầu, thở dài: "Anh đâu phải là trẻ con nữa, sao có thể đi chơi game." "Có sao đâu nào? Bên trong có rất nhiều người còn lớn hơn anh đó!" "Sặc!"
Khu vui chơi điện tử là phiên bản của khu điện tử thành phố J, chỉ là quy mô có khác biệt rất lớn. Bên trong chừng hai ngàn mét vuông, máy móc nối dài, rất nhiều chủng loại. Bên trong có rất nhiều những người trẻ tuổi, tóc lòe loẹt các màu, ăn mặc lố bịch, có một vài đứa chỉ hơn chục tuổi miệng đã phì phèo điếu thuốc, mặt ra vẻ người lớn. Tạ Văn Đông sau khi tiến vào thì tinh thần có chút không thoải mái, Đông Tâm Lôi theo sau còn khó chịu hơn, chỉ có Kim Dung là mặt đầy hưng phấn, mua thẻ rồi kéo Tạ Văn Đông đi chơi. Tạ Văn Đông tranh thủ nói với Đông Tâm Lôi: "Thấy chưa? Đây chính là sự khách biệt giữa hai thế hệ!" Đông Tâm Lôi gật đầu tỏ ý tán đồng.
"Đại ca ca, chúng ta đi chơi xe mô-tô đi!" Kim Dung không cho Tạ Văn Đông giải bày, kéo hắn đi vào bên trong. Xe mô-tô mô phỏng rất giống xe thực, Tạ Văn Đông ngồi lên trên, cười nói: "Anh chỉ lái mô-tô một đoạn thời gian hồi học trung học, lâu rồi chưa lái, sợ rằng không quen."
"Không sao, có phải là thật đâu nào." Nói xong, Kim Dung nhảy tới ngồi sau Tạ Văn Đông, hai tay ôm lấy eo hắn. Tạ Văn Đông cười ha hả, nổ máy nói: "Chúng ta xuất phát nào!" Trình độ của Tạ Văn Đông quả thật rất tệ, đi được một kilomet đã va vào tường năm lần, lật xe ba lần, khiến cho Kim Dung ở đằng sau cười trách luôn miệng. Đợi sau khi hắn quen hơn một chút, số lần "hôn" càng lúc càng ít đi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh hơn. Nhìn hắn lần lượt vượt qua các xe khác, Kim Dung vỗ tay hoan hô. Tiếng hô của Kim Dung khiến mọi người chú ý, nhao nhao đi lên xem, nhiều người tỏ vẻ khinh thường, Kim Dung bĩu môi, nói: "Ai không phục, lên đây so tài hết đi!" Tạ Văn Đông dừng xe lại, thầm lắc đầu, cô bé này thật là biết gây chuyện.
Một thanh niên cao gầy nhảy lên chiếc xe mô-tô ở bên cạnh hắn, quay đầu nhìn Kim Dung, cười nói: "Nếu các người thua thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.