Quyển 5 - Chương 19
Lục Đạo
23/04/2013
Nhìn số tiền trên mặt bàn, Tạ Văn Đông nói: "Hướng huynh không cần đỏ mắt, có hứng thú chơi với tôi một ván?"
Hướng Vấn Thiên đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười nói: "Không biết Tạ huynh đệ muốn đánh cuộc gì với ta?"
Tạ Văn Đông thở dài nói: "Tôi đánh bạc không quá tinh thông, chỉ biết chơi mỗi Toa cáp, chẳng qua chơi lâu như vậy cũng chán rồi, hay là chúng ta đánh cuộc vận may?" "Đánh cuộc vận may?" Hướng Vấn Thiên khó hiểu nói: "Vận may còn có thể đánh cuộc sao? Nghe cũng thú vị đó"
Tạ Văn Đông nói: "Mỗi người chỉ lấy một lá bài tẩy, ai to người đó thắng" Hướng Vấn Thiên hỏi: "Đơn giản như vậy sao?" Tạ Văn Đông nói: "Đơn giản vậy thôi"
"Thú vị" Hướng Vấn Thiên ngửa mặt cười nói: "Thú vị như vậy, không đánh thật đáng tiếc" Vừa nói Hướng Vấn Thiên liền đi tới đối diện với Tạ Văn Đông, khách khí nói với người trung niên: "Mời tiền bối nhường một lát, ta và Tạ huynh đệ đánh cuộc vận may" Tạ Văn Đông lại nói với những người khác: "Ai còn có hứng thú đều có thể chơi một ván"
Người trung niên đeo kính đứng sang một bên, bất đắc dĩ nói: "Ta mặc dù thích đánh cuộc, nhưng lần này chỉ là trò chơi, tôi đứng sang bên xem" Những người khác cũng đứng dậy, trên bàn chỉ còn Tạ Văn Đông và Hướng Vấn Thiên ngồi ở hai đầu. Người sau nói: "Ai đưa tiền cược?" "Người thắng đầu" "Ván đầu tiên ai bắt đầu?" "Tôi là khách, anh là chủ, khách theo chủ, anh quyết định" "Được, chia bài" Hướng Vấn Thiên nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, phân biệt chia cho hai người một con bài tẩy. Hướng Vấn Thiên mỉm cười cầm lên xem, búng ngón tay, thủ hạ hiểu rõ ý của hắn, lập tức có hai nhân viên phục vụ bê mâm đến, trên mâm chất đầy tiền đánh bạc. Hướng Vấn Thiên cầm lấy năm sấp hơn trăm ngàn vứt lên bàn. Tạ Văn Đông cũng ném bài của mình ra, là con số tám. Tạ Văn Đông đặt bài lên bài, thở dài nói: "Bài này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thật đúng là khó người ta" Sau đó quay đầu cười hỏi cô gái bên cạnh: "Em nói anh có nên theo hay không?"
Cô gái ngẩn ra, không nghĩ đến Tạ Văn Đông lại hỏi mình, khẩn trương nói: "Em, em cũng không biết. Em nghĩ anh có thể thắng" Nàng đang đoán mò, nhìn Tạ Văn Đông chơi lâu như vậy, thấy hắn hình như thua rất ít. Tạ Văn Đông lấy tay lướt qua mặt nàng, ném năm trăm ngàn ra, nói với cô gái: "Thông minh. Tiền thắng lần này cho em"
Hướng Vấn Thiên cười ha hả nói: "Ta thật nghi ngờ niềm tin của cậu đến từ đâu, cậu sao biết mình nhất định sẽ thắng?'
Tạ Văn Đông không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Mở bài của anh ra đi" Hướng Vấn Thiên nhìn mặt hắn một lát, mới lật lá bài trong tay lên, bất đắc dĩ nói: "Ta thua" Thì ra bài trong tay hắn là bảy, vừa lúc nhỏ hơn của Tạ Văn Đông một bậc. Tạ Văn Đông mỉm cười thu tiền, đặt năm khối đến trước mặt cô gái, cười nói: "Cho em"
"Em, em" Cô gái khẩn trương không dám nhận, ánh mắt không khỏi nhìn vào Hướng Vấn Thiên ở đối diện. Tạ Văn Đông gõ gõ tay nói: "Em bây giờ ngồi cạnh anh, tức là của anh. Anh tặng em thì em cứ yên tâm mà nhận, không cần phải xem vẻ mặt bất cứ ai. Hướng huynh, anh nói có đúng không?"
Hướng Vấn Thiên nhướng mày, cười ha hả nói: "Không sai. Tạ huynh đệ nói không sai" Tạ Văn Đông cũng ngửa mặt cười dài.
Nhân viên phục vụ lại bắt đầu chia bài. Lần này Tạ Văn Đông ra tiền trước, không hề nhìn bài trong tay mình, đẩy tất cả tiền ra, nói: "Chỗ này tổng cộng khoảng bốn mươi triệu, tôi đặt hết.
Hướng Vấn Thiên thu hồi vẻ tươi cười, tỉnh táo nói: "Tạ huynh đệ, chuyện không cần phải làm như vậy, tốt nhất để cho mình một đường lui. Thua một lần sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục"
Mặt Tạ Văn Đông như vô hại, vẫn mỉm cười. Vẻ mặt thanh tú của hắn phối hợp với nụ cười, đôi mắt nhỏ và dài tạo thành khuôn mặt của một đứa trẻ ăn vụng kẹo hồ lô mà lại không làm cho người lớn phát hiện. Có ai lại e ngại thằng bé chứ? Hướng Vấn Thiên bây giờ cũng không quá e ngại hắn. Người chưa từng xảy ra va chạm với Tạ Văn Đông căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của hắn, cũng không thể nhận ra sự âm trầm của hắn. Cái loại âm trầm có thể gõ một cái thật sâu vào trong lòng mày. Hắn giống như lúc nào cũng có thể nhìn thấu bí mật được giấu kín trong lòng mày, nhưng vĩnh viễn không thể nào đến gần trái tim của hắn. Hai mắt Tạ Văn Đông cười như trăng rằm, nói: "Tôi có một trực giác, rất chuẩn. Tôi biết lần này mình nhất định sẽ thắng"
Hướng Vấn Thiên cầm lá bài trong tay lên, giơ mặt bài về phía Tạ Văn Đông, là Hắc đào quốc vương, nói: "Lớn hơn lá bài trong tay ta chỉ có bốn lá. Cậu tin rằng mình may mắn đến mức như vậy sao?" Tạ Văn Đông nhún vai nói: "Vận may của tôi luôn rất tốt. Ông trời vẫn chiếu cố tôi, nên tôi mới có thể sống đến bây giờ. Nếu tôi đã dám đổ một lần, anh chẳng lẽ không dám thử một lần sao?" Hướng Vấn Thiên cười nói: "Nếu vậy ta cũng không khách khí" Nói xong nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Ta ở đây không có đủ bốn mươi triệu"
Tạ Văn Đông nhìn một vòng quanh sòng bạc, thở dài nói: "Nơi này được bố trí rất tuyệt. Có ai nghĩ ra ở trong một khách sạn đắt tiền thế này lại có một sòng bạc lớn như vậy? Tôi nghĩ nơi này cũng có giá bốn mươi triệu, tại sao anh không lấy khách sạn ra này làm tiền đặt cược với tôi?"
Tất cả mọi người trong sòng bạc đều đã dừng cuộc chơi, vây quanh hai người. Nghe xong lời này của Tạ Văn Đông, mọi người đều biến sắc, cảm thấy Tạ Văn Đông hơi quá đáng. Thủ hạ của Hướng Vấn Thiên càng không cần phải nói, vẻ mặt tức giận, ánh mắt nếu có thể giết người thì Tạ Văn Đông đã sớm chết ngàn lần.
Hướng Vấn Thiên như có lửa trong lòng, nhưng khống chế không cho phát tác, trên mặt vẫn mỉm cười, không mất phong độ nói: "Được. Được. Ta dùng Thủy thượng nhân gian đánh một ván với cậu" hắn vung tay lên với thủ hạ. Một đại hán đi tới bên cạnh, Hướng Vấn Thiên thì thầm vài câu, đại hán gật đầu rời đi. Chỉ một lát sau, đại hán cầm một tờ giấy về giao cho Hướng Vấn Thiên. Người sau đặt tờ giấy lên bàn, cười lạnh nói: "Đây là giấy kinh doanh và sở hữu khách sạn, có bản lãnh cậu có thể lấy đi"
Tạ Văn Đông thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Tôi cảm thấy ánh sáng nơi này hơi tối, sau này tôi phải mở một cửa sổ ở đây. Lão Lôi, anh nghĩ sao?" Tạ Văn Đông chỉ vào một bức tướng mà nói, khách sạn giống như đã thuộc về hắn. Đông Tâm Lôi nhìn thấy những ánh mắt giết người ở xung quanh, trong lòng run lên, đầy mồ hôi lạnh, nói cho qua: "Không sai, không sai"
"Con mẹ mày, khinh người quá đáng" Một đại hán nổn giận gầm lên một tiếng, lao về phía Tạ Văn Đông. Đại hán còn chưa đến được trước người Tạ Văn Đông đã bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu. Thủ hạ của Tạ Văn Đông đều rút súng ra. Thủ hạ của Hướng Vấn Thiên cũng vội vàng rút súng ra, hai bên trợn mắt nhìn nhau, hỗn chiến sắp xảy ra.
Tạ Văn Đông phất tay, giọng nói bình tĩnh: "Bọn mày làm gì thế, không có lễ phép gì cả. Đừng quên chúng ta là khách, chủ nhân dù không khách khí chúng ta cũng phải nhẫn nại. Thu súng" Hướng Vấn Thiên đỏ mặt, tức giận nói: "Hồng Tiểu Quỷ, về" đại hán bị gọi là Hồng Tiểu Quỷ trừng mắt nhìn Tạ Văn Đông một cái, lui về phía sau Hướng Vấn Thiên: "Ta đánh cuộc với cậu" Hướng Vấn Thiên đẩy tờ giấy lên trước, nói: "Tạ huynh đệ, ta quên nói cho cậu, thực ra tôi cũng rất may mắn"
"Phải không? Chỉ tiếc anh gặp phải một người tên là Tạ Văn Đông" Nói xong, cầm lá bài trong tay lên. Mắt mọi người đều nhìn vào lá bài, kể cả Hướng Vấn Thiên. Bên trên chỉ có hai trái tim đen ngòn, rất đen, rất đen. Hướng Vấn Thiên chưa bao giờ cảm thấy Hắc đào A đen như vậy, có lẽ là do mắt hắn đã hoa lên. Tạ Văn Đông ngửa mặt cười dài, chỉ vào bức tường nói: "Ta đã nói, nơi này phải có một cửa sổ, như vậy trong phòng sẽ sáng hơn" Sau đó lại nói với Hướng Vấn Thiên: "Vận may không nhất định luôn ở bên một người. Ai có khí thế áp đảo đối phương, vậy vận may sẽ ở bên cạnh kẻ đó. Xin bỏ qua cho sự vô lễ vừa rồi của tôi, đó chỉ là thủ đoạn tăng khí thế mà thôi"
Hướng Vấn Thiên thở dài nói: "Lợi hại. Hướng Vấn Thiên ta hôm nay thua tâm phục khẩu phục. Chẳng qua lần sau vận may nhất định sẽ đứng bên phía ta"
Tạ Văn Đông gật đầu cười nói: "Tôi cũng mong chờ ngày đó. Đời người khó gặp tri kỷ, mà gặp phải kỳ phùng địch thủ cũng là chuyện đáng vui mừng"
Rất lâu sau, Hướng Vấn Thiên vẫn nói với mọi người, Tạ Văn Đông là một thiên tài, mày không bao giờ đọc được bất cứ điều gì trên mặt hắn. Nhưng mày lại bị ánh mắt của hắn nhìn thấy hết. Nếu như chia loại thiên tài, vậy hắn là cực phẩm thiên tài. Nếu như phân loại bại hoại, hắn là tuyệt đỉnh bại hoại. Có một đối thủ như vậy, dù kẻ nào cả đời cũng thấy đủ. Nếu như hắn xem mày là đối thủ, vậy mình đáng tự hào.
Tạ Văn Đông đi tới Thủy thượng nhân gian, với ánh mắt hâm mộ, lúc rời đi lại cầm giấy tờ sở hữu của nó ra. Ngồi trong xe, hắn rất cao hứng. Không phải vì thắng được nơi này, cũng không phải bởi vì lần đầu tiên va chạm đã thắng được Hướng Vấn Thiên. Mà hắn cảm thấy mình gặp được một người có thể làm đối thủ của hắn, Hướng Vấn Thiên và hắn đều là người gan lớn, đều điên cuồng như vậy: "Trên đời này, ta không còn cô đơn nữa" Tạ Văn Đông dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại nhưng không thể khống chế được mình thôi cười, ngửa mặt thở dài nói. Đông Tâm Lôi ngẩn ra nói: "Đó là đương nhiên. Dù như thế nào, tôi đều ủng hộ Đông ca"
Niếp Thiên Hành thầm than một tiếng, hắn hiểu được ý của Tạ Văn Đông, than thở: "Thiên hạ rất nhiều người ngông cuồng, Đông ca đứng đầu trong số đó"
"Ha ha" Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, ngửa mặt cười. Đông Tâm Lôi khó hiểu nói: "Ồ? Các người đang nói gì thế?" "Nói mày cũng không hiểu" "Muốn chết à"
Đoàn người Tạ Văn Đông ở lại Nam Kinh hai ngày. Niếp Thiên Hành phải xử lý vài việc ở Nam Kinh nên không cùng đi với đám Tạ Văn Đông được. Sau khi đại hội kết thúc, Lão Đại các nơi đều vội vàng lên máy bay trở về địa bàn của mình. Ngồi trên máy bay, nhìn cả thành phố Nam Kinh, Tạ Văn Đông hỏi: "Lão Lôi, nếu là mày, có mấy phần nắm chắc đá Nam Hồng môn ra khỏi Nam Kinh?"
Đông Tâm Lôi suy nghĩ một chút nói: "Bảy phần chắc chắn" "Chỉ có bảy phần sao?" "Nếu chuẩn bị đầy đủ, cùng với tập kích thì thêm hai phần nữa" "Vậy chỉ có chín phần" "Nếu như Thiên Hành cùng tôi, thì dù chúng ta không chuẩn bị đầy đủ, đối phương chuẩn bị đầy đủ, tôi cũng nắm chắc" "Thiên Hành...?" "Thiên Hành bình thường không thích thể hiện bản thân, vẻ mặt xấu xa, cười cợt suốt ngày. Nhưng tôi hiểu rõ hắn, hắn là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, đương nhiên ngoại trừ Lão gia tử và Đông ca. Bắc Hồng môn có ngày hôm nay, hơn phân nửa là do công lao của hắn. Tôi chẳng qua chỉ là thằng binh lính quèn chiến đấu anh dũng mà thôi. Lão gia tử từng nói: Được Tâm Lôi thắng ngàn quân. Được Thiên Hành, thắng vạn mã"
Tạ Văn Đông thở dài một tiếng, không nói gì. Hắn có cảm giác, Niếp Thiên Hành sẽ không để hắn sử dụng. Rất kỳ quái, mặc dù không có bất cứ dấu hiệu gì nhưng hắn lại có cảm giác này. Người như vậy nếu mình không sử dụng được, vậy sẽ là một loại uy hiếp ẩn đối với mình. Tạ Văn Đông nắm tay lại, trong lòng đã có sát khí. Lời vừa nãy của Đông Tâm Lôi càng làm tăng thêm sát khí trong lòng hắn. Nghĩ đến đây, Tạ Văn Đông thả lỏng tay, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm: "Thiên hạ ai có thể trở thành uy hiếp trong mắt ta?'
"Hả?" Đông Tâm Lôi hỏi: " Đông ca, ai tạo thành uy hiếp với chúng ta? Là Hướng Vấn Thiên sao?"
Tạ Văn Đông lắc đầu cười nói: " Hướng Vấn Thiên coi như là một anh hùng. Nhưng dù anh cho Hướng Vấn Thiên một ngàn cơ hội, hắn cũng không thể đánh lại Lưu Bang. Đây là sự khác nhau giữa anh hùng và kiêu hùng"
"Ha ha" Đông Tâm Lôi cười nói: "Dù như thế nào, tôi cũng thích mình là Hạng Vũ hơn" "Cho nên anh chỉ có thể là tướng tài"
Thành phố T, bệnh viện. Tạ Văn Đông vừa mới trở về đã đi xe đến bệnh viện, muốn kể lại chuyện ở đại hội với Lão gia tử. Chưa vào đến phòng bệnh thì thấy bác sĩ đi tới, Tạ Văn Đông tiến lên hỏi: "Bác sĩ, bệnh tình của Lão gia tử sao rồi?"
Bác sĩ là người của Hồng môn, thấy chưởng môn Đông ca tới, vội vàng khách khí nói: "Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, bệnh tình ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian. Mặc dù trúng hai viên đạn nhưng không vào chỗ hiểm"
"Ồ" Tạ Văn Đông yên tâm hơn, như nhớ ra gì đó hỏi: "Anh vừa nói gì, Lão gia tử trúng hai viên đạn không vào chỗ hiểm?"
"Đúng vậy" bác sĩ gật đầu hỏi: "Có gì không đúng sao?"
Tạ Văn Đông lắc đầu, vội vàng nói: "Không có gì, không có gì. Anh đi làm đi, tôi vào thăm Lão gia tử" Nói xong Tạ Văn Đông cau mày đi vào phòng bệnh. Nghe bác sĩ nói, trong lòng hắn có một suy nghĩ, nhưng chưa dám khẳng định. Vừa mới vào phòng, một mùi thơm ngát bay tới, một thân hình nhỏ bé đụng vào hắn, hai mắt cũng bị đôi tay nhỏ bé đó che, một giọng nói vang lên: "Đoán xem là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.