Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 8: Bảo vệ Mai Côi tiểu ma vương gặp rắc rối
Thuỷ Lam
29/06/2013
Nghiêm Cẩn cũng chẳng cố giả đau nữa, cậu nhóc ôm mông đứng dậy, tốc độ và tư thái như con cóc, hai tay còn không quên ôm chặt mông. Dọa người sao? Rất dọa người. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu ma vương đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên phản ứng sao mới được.
Mai Côi mở to mắt, trong mắt có ý cười rõ ràng, vừa tò mò lại có chút sợ hãi. Nghiêm Cẩn tức giận trong lòng, con rùa này, vì sao cứ ở cạnh nó cậu vĩnh viễn luôn gặp xui? Cậu đã như vậy rồi mà Mai Côi còn trưng ra vẻ mặt đáng yêu như thế là sao?
Mc Donalds lần này đương nhiên là không ăn nổi, Mai Khánh Hải lại đưa hai đứa trẻ quay về. Nghiêm Cẩn cởi áo khoác, bọc kín cái mông lại, còn nghiêm cấm Mai Côi không được đi sau mình. Nhưng Mai Côi vẫn không nhịn được cười, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Nghiêm Cẩn tức giận, một đường lườm cô nhóc. Mai Khánh Hải vội hòa giải, nói lần tới sẽ mua cho hai đứa nhiều cánh gà chiên.
Tiểu Tiểu nhìn ba người trở về thì lắp bắp hoảng sợ, sao lại về nhanh như vậy? Nhìn thấy con mình đang bĩu môi tức giận, vừa vào đến nhà đã chạy tọt vào phòng, chẳng lẽ nó gặp rắc rối? Nhưng nghe xong Mai Khánh Hải kể lại thì Tiểu Tiểu vui vẻ cười, cô giữ cha con Mai Khánh Hải ở lại ăn cơm, rót nước lấy hoa quả cho bọn họ, để bọn họ ngồi chờ, sau đó tự mình vào phòng xem Nghiêm Cẩn.
Tiểu Nghiêm Cẩn đương nhiên khóa cửa, nghe tiếng có người gõ cửa thì cảnh giác hỏi:
- Ai?
- Là mẹ đây!
Nghiêm Cẩn như kẻ trộm mở he hé cửa, từ khe cửa nhìn quanh bên ngoài. Tiểu Tiểu cố gắng nhịn cười nói:
- Không có ai đâu!
Nghiêm Cẩn mở cửa lớn hơn, để Tiểu Tiểu vào rồi lập tức lại đóng sập lại. Tiểu Tiểu thấy con như vậy thì không nhịn nổi mà cười lớn. Hai đùi cậu nhóc để trần, mặc quần lót siêu nhân trứng muối, cái quần bị rách nằm trên đất, rõ ràng đã bị đạp mấy đạp.
Tiểu Tiểu đi đến tủ quần áo lấy cho cậu chiếc quần khác, vừa giúp cậu mặc vừa nghe cậu nhóc cằn nhằn liên hồi:
- Mẹ, chúng ta không mua quần của hãng này nữa
Tiểu Tiểu cười đáp:
- Được, không mua
Cô không nhắc cho cậu nhóc biết chiếc quần đang mặc cũng là cùng một hãng. Lần trước đến cửa hàng thời trang trẻ em chính cậu nhóc chọn hãng quần này, còn một hơi mua mấy bộ. Cậu nhóc này còn nhỏ đã như vậy, lớn lên không biết sẽ thế nào.
Nghiêm Cẩn mặc xong rồi, kéo tay Tiểu Tiểu hỏi:
- Mẹ ơi, có phép thuật gì có thể làm cho người mất trí nhớ không?
Tiểu Tiểu cốc đầu cậu nhóc:
- Con lại định làm chuyện xấu gì?
Tiểu Nghiêm Cẩn nhào vào lòng mẹ làm nũng:
- Con dọa người như vậy, mẹ là người làm mẹ có phải cũng chẳng vẻ vang gì không? Cho nên chúng ta làm cho rùa con quên sạch chuyện này của con, như vậy tốt cho mọi người mà
Tiểu Tiểu lôi cậu nhóc ra, trừng mắt:
- Con đừng nghĩ chuyện đường ngang ngõ tắt đi. Chuyện này thì có gì, Mai Côi đâu có nghịch ngợm như con. Ý nghĩ này không được có trong đầu biết chưa? Phép thuật tuyệt đối không được dùng bừa bãi, năng lực đặc biệt là phải dùng để giúp người khác chứ không phải làm chuyện xấu. Đã nói với con nhiều lần rồi đúng chưa?
Nghiêm Cẩn tròn miệng:
- Mẹ, nhưng con rất dọa người?
Tiểu Tiểu vuốt đầu cậu:
- Cục cưng của mẹ, con phải hòa thuận với Mai Côi biết chưa? Mai Côi không có mẹ ở bên, không có người chăm sóc, rất đáng thương. Con là anh, phải đối xử tốt với em.
Nghiêm Cẩn muốn nói lại thôi, rất muốn nói nhưng giờ cô nhóc không để ý đến con nhưng nghĩ lại nói vậy chẳng phải lộ chuyện sao? Nỗi khổ này chỉ đành tự nuốt lấy vậy.
Tiểu Tiểu nghĩ bảo bối đã hiểu chuyện thì mang cậu ra ngoài phòng khách, tự mình đi nấu cơm tối. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh Mai Côi nhưng cô nhóc vẫn không để ý đến cậu. Còn Mai Khánh Hải lại rất khách khí nói chuyện đùa vui với cậu. Nghiêm Cẩn thấy vô vị nên lại chạy về phòng hờn dỗi.
Lúc ăn tối, Nghiêm Cẩn còn có chút không vui. Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà to bự cậu thích nhất cho thì cậu mới có chút tinh thần. Nhưng một con gà có hai cái đùi, Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Mai Côi, quả nhiên Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà còn lại cho cô nhóc. Tiểu Mai Côi đang chăm chú ăn rau, trong bát thêm chiếc đùi gà, cô nhóc nhìn về phía Tiểu Tiểu cười ngọt ngào, ăn xong miếng rau thì nói với Tiểu Tiểu:
- Con cảm ơn dì!
Nghiêm Cẩn ghen tức trong lòng, sao lại thân thiết với mẹ như vậy mà hờ hững với mình. Cậu đã thành ra thế này, bọn họ coi như đã hòa nhau rồi. Hừ, rùa con chính là con quỷ siêu cấp hẹp hòi. Cậu hung hăng lườm rùa con một cái rồi bắt đầu ra sức ăn đùi gà trong bát.
Mai Côi lại gắp đùi gà cho cha mình, nhẹ nói:
- Cha ăn đi
Nghiêm Cẩn thấy tình cảnh này, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn cha mẹ mình. Quả nhiên Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đều đang dùng ánh mắt cảm khái nhìn Tiểu ma vương, vì sao con nhà người ta biết thương cha mẹ mà con nhà mình lại chỉ thích gây chuyện
Nghiêm Cẩn cúi đầu vào bát, được rồi, rùa con kia quá âm hiểm, dùng chiêu này giết chết cậu, cậu phải ghi sổ, tuyệt đối không thể mềm lòng với cô nhóc.
Tiểu Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nghe Mai Khánh Hải nói với Mai Côi:
- Cha không ăn, đùi gà là cho bạn nhỏ ăn
Nghiêm Cẩn hừ lạnh trong lòng, Mai Côi người nhỏ như vậy, miệng cũng nhỏ, ăn đùi gà tốt nhất là để cho con bé bị nghẹn đi. Đang nghĩ như vậy, đột nhiên một chiếc đùi gà rơi vào bát cậu. Bên tai nghe tiếng Mai Khánh Hải nói:
- Mai Côi không ăn được đùi gà, để anh Nghiêm Cẩn ăn nhé
Nghiêm Cẩn đang ăn một miếng thịt gà lớn, nghe câu này thì tắc nghẹn, mất nửa ngày mới hết nghẹn. Tiểu ma vương rớt nước mắt trong lòng, sao lại xấu mặt nữa, âm hiểm, rùa con quả nhiên quá âm hiểm.
Chiếc đùi gà lớn trong bát là sự dụ hoặc lớn với cậu. Mai Côi ngồi đối diện mím môi cười lén, Nghiêm Cẩn cầm đùi gà hung hăn cắn. Đùi gà vừa mềm vừa thơm, Mai Côi bị tướng ăn của cậu làm cho phì cười, hai má lúm như ẩn như hiện. Nhìn nụ cười đó, Nghiêm Cẩn cảm thấy sao đùi gà hôm nay mẹ nấu ngon đến vậy
Tuy rằng Mai Côi còn chưa nói chuyện với cậu nhưng nếu cô nhóc đã cười với cậu thì Nghiêm Cẩn cảm thấy hai người coi như hòa hảo. Cậu là nam tử hán rộng lượng, miễn cưỡng sẽ tha thứ cho cô nhóc. Dù Nghiêm Cẩn vẫn đang đề phòng rùa con âm hiểm ra chiêu khác. Nhưng ở nhà trẻ cậu không làm chuyện xấu với Mai Côi nữa. Tâm tình này Tiểu ma vương cũng chẳng hiểu nổi mình, vừa đề phòng lại vừa muốn bảo vệ cô nhóc.
Mà tiểu Mai Côi, từ lần bị bắt nạt ở nhà trẻ, cô nhóc đến trường thay đổi rất nhiều. Rất ít khi chơi đùa với các bạn nhỏ. Đại đa số thời gian chơi đều im lặng ngây ngốc. Cô nhóc ở trường cũng không thân cận với Nghiêm Cẩn, về nhà thì có hơn chút nhưng vẫn không nói chuyện với cậu khiến cho lòng Nghiêm Cẩn có chút khó chịu nhưng không dám phát tác.
Rốt cục có một ngày, tính hung bạo của Tiểu ma vương bị châm ngòi nổ.
Hôm đó, ở lớp mẫu giáo bé, cô giáo kể chuyện rùa thỏ thi chạy, lúc đầu thỏ kiêu ngạo, cảm thấy mình chạy nhanh nên không lo lắng nên đi ngủ, còn rùa kiên trì chạy, cuối cùng được quán quân. Lần thứ hai, thỏ đã nhận được bài học, lại đấu cùng rùa, lần này thỏ thay đổi, cố gắng chạy, cuối cùng đã thắng. Cô giáo kể chuyện này là muốn nói với các bạn nhỏ rằng chỉ cần có gắng thì rùa con cũng có thể thắng thỏ, mà thỏ thất bại cũng đừng nản, chỉ cần dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, biết sửa sai thì cũng có thể thành công.
Đó vốn chỉ là truyện ngụ ngôn đơn giản nhưng vì nhân vật chính là Rùa nên kích thích tính bát quái của đám bạn nhỏ. Tan học, mọi người lại bắt đầu đề tài lần trước, nói cái gì mà rùa con ngu ngốc, cho dù có tiện nghi thắng được một lần cũng chẳng có gì đáng để đắc ý, chẳng phải sau này vẫn thua. Rùa chính là đồ vừa ngu vừa xấu. Sau đó mọi người lại bắt đầu thảo luận đến rùa con có phải thực sự không có cha mẹ? Cô nhóc thực sự không có ai thích? Có bạn nhỏ nói đã thấy cha của rùa con, cũng có nói thấy mẹ của Nghiêm Cẩn đến đón cô nhóc. Sau đó mọi người lại nghi ngờ, chẳng lẽ cha mẹ rùa con không cần cô nhóc nên mẹ Nghiêm Cẩn mang về nuôi?
Mấy đứa nhỏ thấy chuyện hay bèn chạy đến bên Mai Côi làm ồn, vừa vặn lúc Mai Côi đang vẽ làm Mai Côi đánh rớt chiếc bút màu, vạch một vạch dài lên váy bạn bên cạnh. Mấy đứa nhỏ kia mặc kệ, vây quanh Mai Côi mắng, nói cha mẹ cô bé không cần cô bé này nọ.
Cô giáo trẻ mới tốt nghiệp trông phòng, thấy thế vội chạy đến can nhưng đám trẻ con vây một vòng, không đứa nào để ý đến cô. Mai Côi hoảng sợ nói không nên lời, lại vị vây kín, trốn cũng không trốn được. Bé gái bị bút lông làm bẩn váy hung hăng đẩy cô nhóc một cái. Nghiêm Cẩn thấy ồn thì chạy đến, vừa thấy một đám trẻ con cả trai cả gái coi thường rùa con, cơn tức trong lòng cậu dâng cao.
Cậu chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Mai Côi bị đẩy ngã. Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, một tay đẩy cô bé đã đẩy ngã Mai Côi xuống. Sức của cậu không như người thường, lửa giận bừng lên mất đi khống chế, đẩy cô nhóc kia rất đau, đầu đập vào bàn, bàn nghiêng đổ, cô bé kia khóc òa, đầu chảy máu. Điều này khiến những đứa trẻ còn lại sợ hãi, cô giáo trẻ kia hoảng sợ vội đi kêu các cô giáo khác đến.
Mấy đứa trẻ khác cũng bị kích thích, vây lấy Nghiêm Cẩn và Mai Côi, hùng hùng hổ hổ. Nghiêm Cẩn thấy đánh người chảy máu thì cũng biết mình gây họa nhưng cậu vẫn tức giận. Có mấy đứa trẻ không dám đến gần cậu, cầm mấy đồ chơi ném lại. cuối cùng khiến Mai Côi khóc òa, Nghiêm Cẩn bước lên, đánh đứa trẻ ném đồ kia một quyền. Một quyền đó làm đứa trẻ kia chảy máu mũi, òa khóc lớn.
Mấy cậu nhóc khác cũng tức giận, tất cả đều xông lên. Nghiêm Cẩn một cước đá, trái một quyền, phải một cước, đợi cô giáo và bảo vệ đến thì chỉ thấy mấy đứa trẻ bị Nghiêm Cẩn đánh cho ngã lăn xuống đất, đang òa khóc lớn.
Cô giáo bước đến giữ Nghiêm Cẩn lại. Nghiêm Cẩn hung hăng gạt tay cô giáo khiến tay cô đau đến sửng sốt. Nghiêm Cẩn không để ý đến cô, đi đến bên Mai Côi, kéo Mai Côi lên. Mai Côi sớm đã bị dọa, không nói được lời nào, chỉ có nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nghiêm Cẩn lau nước mắt cho Mai Côi, vuốt mái tóc mềm của cô nhóc nói:
- Rùa con đừng sợ, có anh ở đây, đừng khóc, anh sẽ không để ai bắt nạt em.
Cô giáo trừng mắt nhìn đứa trẻ kiêu ngạo này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: – phải nhanh chóng gọi điện thoại cho cha của Tiểu ma vương, ngay lập tức!
Mai Côi mở to mắt, trong mắt có ý cười rõ ràng, vừa tò mò lại có chút sợ hãi. Nghiêm Cẩn tức giận trong lòng, con rùa này, vì sao cứ ở cạnh nó cậu vĩnh viễn luôn gặp xui? Cậu đã như vậy rồi mà Mai Côi còn trưng ra vẻ mặt đáng yêu như thế là sao?
Mc Donalds lần này đương nhiên là không ăn nổi, Mai Khánh Hải lại đưa hai đứa trẻ quay về. Nghiêm Cẩn cởi áo khoác, bọc kín cái mông lại, còn nghiêm cấm Mai Côi không được đi sau mình. Nhưng Mai Côi vẫn không nhịn được cười, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Nghiêm Cẩn tức giận, một đường lườm cô nhóc. Mai Khánh Hải vội hòa giải, nói lần tới sẽ mua cho hai đứa nhiều cánh gà chiên.
Tiểu Tiểu nhìn ba người trở về thì lắp bắp hoảng sợ, sao lại về nhanh như vậy? Nhìn thấy con mình đang bĩu môi tức giận, vừa vào đến nhà đã chạy tọt vào phòng, chẳng lẽ nó gặp rắc rối? Nhưng nghe xong Mai Khánh Hải kể lại thì Tiểu Tiểu vui vẻ cười, cô giữ cha con Mai Khánh Hải ở lại ăn cơm, rót nước lấy hoa quả cho bọn họ, để bọn họ ngồi chờ, sau đó tự mình vào phòng xem Nghiêm Cẩn.
Tiểu Nghiêm Cẩn đương nhiên khóa cửa, nghe tiếng có người gõ cửa thì cảnh giác hỏi:
- Ai?
- Là mẹ đây!
Nghiêm Cẩn như kẻ trộm mở he hé cửa, từ khe cửa nhìn quanh bên ngoài. Tiểu Tiểu cố gắng nhịn cười nói:
- Không có ai đâu!
Nghiêm Cẩn mở cửa lớn hơn, để Tiểu Tiểu vào rồi lập tức lại đóng sập lại. Tiểu Tiểu thấy con như vậy thì không nhịn nổi mà cười lớn. Hai đùi cậu nhóc để trần, mặc quần lót siêu nhân trứng muối, cái quần bị rách nằm trên đất, rõ ràng đã bị đạp mấy đạp.
Tiểu Tiểu đi đến tủ quần áo lấy cho cậu chiếc quần khác, vừa giúp cậu mặc vừa nghe cậu nhóc cằn nhằn liên hồi:
- Mẹ, chúng ta không mua quần của hãng này nữa
Tiểu Tiểu cười đáp:
- Được, không mua
Cô không nhắc cho cậu nhóc biết chiếc quần đang mặc cũng là cùng một hãng. Lần trước đến cửa hàng thời trang trẻ em chính cậu nhóc chọn hãng quần này, còn một hơi mua mấy bộ. Cậu nhóc này còn nhỏ đã như vậy, lớn lên không biết sẽ thế nào.
Nghiêm Cẩn mặc xong rồi, kéo tay Tiểu Tiểu hỏi:
- Mẹ ơi, có phép thuật gì có thể làm cho người mất trí nhớ không?
Tiểu Tiểu cốc đầu cậu nhóc:
- Con lại định làm chuyện xấu gì?
Tiểu Nghiêm Cẩn nhào vào lòng mẹ làm nũng:
- Con dọa người như vậy, mẹ là người làm mẹ có phải cũng chẳng vẻ vang gì không? Cho nên chúng ta làm cho rùa con quên sạch chuyện này của con, như vậy tốt cho mọi người mà
Tiểu Tiểu lôi cậu nhóc ra, trừng mắt:
- Con đừng nghĩ chuyện đường ngang ngõ tắt đi. Chuyện này thì có gì, Mai Côi đâu có nghịch ngợm như con. Ý nghĩ này không được có trong đầu biết chưa? Phép thuật tuyệt đối không được dùng bừa bãi, năng lực đặc biệt là phải dùng để giúp người khác chứ không phải làm chuyện xấu. Đã nói với con nhiều lần rồi đúng chưa?
Nghiêm Cẩn tròn miệng:
- Mẹ, nhưng con rất dọa người?
Tiểu Tiểu vuốt đầu cậu:
- Cục cưng của mẹ, con phải hòa thuận với Mai Côi biết chưa? Mai Côi không có mẹ ở bên, không có người chăm sóc, rất đáng thương. Con là anh, phải đối xử tốt với em.
Nghiêm Cẩn muốn nói lại thôi, rất muốn nói nhưng giờ cô nhóc không để ý đến con nhưng nghĩ lại nói vậy chẳng phải lộ chuyện sao? Nỗi khổ này chỉ đành tự nuốt lấy vậy.
Tiểu Tiểu nghĩ bảo bối đã hiểu chuyện thì mang cậu ra ngoài phòng khách, tự mình đi nấu cơm tối. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh Mai Côi nhưng cô nhóc vẫn không để ý đến cậu. Còn Mai Khánh Hải lại rất khách khí nói chuyện đùa vui với cậu. Nghiêm Cẩn thấy vô vị nên lại chạy về phòng hờn dỗi.
Lúc ăn tối, Nghiêm Cẩn còn có chút không vui. Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà to bự cậu thích nhất cho thì cậu mới có chút tinh thần. Nhưng một con gà có hai cái đùi, Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Mai Côi, quả nhiên Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà còn lại cho cô nhóc. Tiểu Mai Côi đang chăm chú ăn rau, trong bát thêm chiếc đùi gà, cô nhóc nhìn về phía Tiểu Tiểu cười ngọt ngào, ăn xong miếng rau thì nói với Tiểu Tiểu:
- Con cảm ơn dì!
Nghiêm Cẩn ghen tức trong lòng, sao lại thân thiết với mẹ như vậy mà hờ hững với mình. Cậu đã thành ra thế này, bọn họ coi như đã hòa nhau rồi. Hừ, rùa con chính là con quỷ siêu cấp hẹp hòi. Cậu hung hăng lườm rùa con một cái rồi bắt đầu ra sức ăn đùi gà trong bát.
Mai Côi lại gắp đùi gà cho cha mình, nhẹ nói:
- Cha ăn đi
Nghiêm Cẩn thấy tình cảnh này, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn cha mẹ mình. Quả nhiên Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đều đang dùng ánh mắt cảm khái nhìn Tiểu ma vương, vì sao con nhà người ta biết thương cha mẹ mà con nhà mình lại chỉ thích gây chuyện
Nghiêm Cẩn cúi đầu vào bát, được rồi, rùa con kia quá âm hiểm, dùng chiêu này giết chết cậu, cậu phải ghi sổ, tuyệt đối không thể mềm lòng với cô nhóc.
Tiểu Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nghe Mai Khánh Hải nói với Mai Côi:
- Cha không ăn, đùi gà là cho bạn nhỏ ăn
Nghiêm Cẩn hừ lạnh trong lòng, Mai Côi người nhỏ như vậy, miệng cũng nhỏ, ăn đùi gà tốt nhất là để cho con bé bị nghẹn đi. Đang nghĩ như vậy, đột nhiên một chiếc đùi gà rơi vào bát cậu. Bên tai nghe tiếng Mai Khánh Hải nói:
- Mai Côi không ăn được đùi gà, để anh Nghiêm Cẩn ăn nhé
Nghiêm Cẩn đang ăn một miếng thịt gà lớn, nghe câu này thì tắc nghẹn, mất nửa ngày mới hết nghẹn. Tiểu ma vương rớt nước mắt trong lòng, sao lại xấu mặt nữa, âm hiểm, rùa con quả nhiên quá âm hiểm.
Chiếc đùi gà lớn trong bát là sự dụ hoặc lớn với cậu. Mai Côi ngồi đối diện mím môi cười lén, Nghiêm Cẩn cầm đùi gà hung hăn cắn. Đùi gà vừa mềm vừa thơm, Mai Côi bị tướng ăn của cậu làm cho phì cười, hai má lúm như ẩn như hiện. Nhìn nụ cười đó, Nghiêm Cẩn cảm thấy sao đùi gà hôm nay mẹ nấu ngon đến vậy
Tuy rằng Mai Côi còn chưa nói chuyện với cậu nhưng nếu cô nhóc đã cười với cậu thì Nghiêm Cẩn cảm thấy hai người coi như hòa hảo. Cậu là nam tử hán rộng lượng, miễn cưỡng sẽ tha thứ cho cô nhóc. Dù Nghiêm Cẩn vẫn đang đề phòng rùa con âm hiểm ra chiêu khác. Nhưng ở nhà trẻ cậu không làm chuyện xấu với Mai Côi nữa. Tâm tình này Tiểu ma vương cũng chẳng hiểu nổi mình, vừa đề phòng lại vừa muốn bảo vệ cô nhóc.
Mà tiểu Mai Côi, từ lần bị bắt nạt ở nhà trẻ, cô nhóc đến trường thay đổi rất nhiều. Rất ít khi chơi đùa với các bạn nhỏ. Đại đa số thời gian chơi đều im lặng ngây ngốc. Cô nhóc ở trường cũng không thân cận với Nghiêm Cẩn, về nhà thì có hơn chút nhưng vẫn không nói chuyện với cậu khiến cho lòng Nghiêm Cẩn có chút khó chịu nhưng không dám phát tác.
Rốt cục có một ngày, tính hung bạo của Tiểu ma vương bị châm ngòi nổ.
Hôm đó, ở lớp mẫu giáo bé, cô giáo kể chuyện rùa thỏ thi chạy, lúc đầu thỏ kiêu ngạo, cảm thấy mình chạy nhanh nên không lo lắng nên đi ngủ, còn rùa kiên trì chạy, cuối cùng được quán quân. Lần thứ hai, thỏ đã nhận được bài học, lại đấu cùng rùa, lần này thỏ thay đổi, cố gắng chạy, cuối cùng đã thắng. Cô giáo kể chuyện này là muốn nói với các bạn nhỏ rằng chỉ cần có gắng thì rùa con cũng có thể thắng thỏ, mà thỏ thất bại cũng đừng nản, chỉ cần dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, biết sửa sai thì cũng có thể thành công.
Đó vốn chỉ là truyện ngụ ngôn đơn giản nhưng vì nhân vật chính là Rùa nên kích thích tính bát quái của đám bạn nhỏ. Tan học, mọi người lại bắt đầu đề tài lần trước, nói cái gì mà rùa con ngu ngốc, cho dù có tiện nghi thắng được một lần cũng chẳng có gì đáng để đắc ý, chẳng phải sau này vẫn thua. Rùa chính là đồ vừa ngu vừa xấu. Sau đó mọi người lại bắt đầu thảo luận đến rùa con có phải thực sự không có cha mẹ? Cô nhóc thực sự không có ai thích? Có bạn nhỏ nói đã thấy cha của rùa con, cũng có nói thấy mẹ của Nghiêm Cẩn đến đón cô nhóc. Sau đó mọi người lại nghi ngờ, chẳng lẽ cha mẹ rùa con không cần cô nhóc nên mẹ Nghiêm Cẩn mang về nuôi?
Mấy đứa nhỏ thấy chuyện hay bèn chạy đến bên Mai Côi làm ồn, vừa vặn lúc Mai Côi đang vẽ làm Mai Côi đánh rớt chiếc bút màu, vạch một vạch dài lên váy bạn bên cạnh. Mấy đứa nhỏ kia mặc kệ, vây quanh Mai Côi mắng, nói cha mẹ cô bé không cần cô bé này nọ.
Cô giáo trẻ mới tốt nghiệp trông phòng, thấy thế vội chạy đến can nhưng đám trẻ con vây một vòng, không đứa nào để ý đến cô. Mai Côi hoảng sợ nói không nên lời, lại vị vây kín, trốn cũng không trốn được. Bé gái bị bút lông làm bẩn váy hung hăng đẩy cô nhóc một cái. Nghiêm Cẩn thấy ồn thì chạy đến, vừa thấy một đám trẻ con cả trai cả gái coi thường rùa con, cơn tức trong lòng cậu dâng cao.
Cậu chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Mai Côi bị đẩy ngã. Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, một tay đẩy cô bé đã đẩy ngã Mai Côi xuống. Sức của cậu không như người thường, lửa giận bừng lên mất đi khống chế, đẩy cô nhóc kia rất đau, đầu đập vào bàn, bàn nghiêng đổ, cô bé kia khóc òa, đầu chảy máu. Điều này khiến những đứa trẻ còn lại sợ hãi, cô giáo trẻ kia hoảng sợ vội đi kêu các cô giáo khác đến.
Mấy đứa trẻ khác cũng bị kích thích, vây lấy Nghiêm Cẩn và Mai Côi, hùng hùng hổ hổ. Nghiêm Cẩn thấy đánh người chảy máu thì cũng biết mình gây họa nhưng cậu vẫn tức giận. Có mấy đứa trẻ không dám đến gần cậu, cầm mấy đồ chơi ném lại. cuối cùng khiến Mai Côi khóc òa, Nghiêm Cẩn bước lên, đánh đứa trẻ ném đồ kia một quyền. Một quyền đó làm đứa trẻ kia chảy máu mũi, òa khóc lớn.
Mấy cậu nhóc khác cũng tức giận, tất cả đều xông lên. Nghiêm Cẩn một cước đá, trái một quyền, phải một cước, đợi cô giáo và bảo vệ đến thì chỉ thấy mấy đứa trẻ bị Nghiêm Cẩn đánh cho ngã lăn xuống đất, đang òa khóc lớn.
Cô giáo bước đến giữ Nghiêm Cẩn lại. Nghiêm Cẩn hung hăng gạt tay cô giáo khiến tay cô đau đến sửng sốt. Nghiêm Cẩn không để ý đến cô, đi đến bên Mai Côi, kéo Mai Côi lên. Mai Côi sớm đã bị dọa, không nói được lời nào, chỉ có nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nghiêm Cẩn lau nước mắt cho Mai Côi, vuốt mái tóc mềm của cô nhóc nói:
- Rùa con đừng sợ, có anh ở đây, đừng khóc, anh sẽ không để ai bắt nạt em.
Cô giáo trừng mắt nhìn đứa trẻ kiêu ngạo này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: – phải nhanh chóng gọi điện thoại cho cha của Tiểu ma vương, ngay lập tức!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.