Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 9: Chịu trừng phạt tiểu ma vương bị nghỉ học
Thuỷ Lam
29/06/2013
ợi đến khi Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đến thì
đám trẻ bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Nghiêm Cẩn đứng thẳng trong phòng hiệu trưởng, Mai Côi tựa vào người cậu khóc, nắm chặt tay cậu
không buông
Nghiêm Lạc hỏi đầu đuôi cậu chuyện rồi
cùng Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ về nhà. Về nhà, anh không quát mắng gì,
chỉ phạt Nghiêm Cẩn đứng. Để Tiểu Tiểu trông nhà sau đó đến bệnh viện
xem những đứa trẻ bị con đánh
Tiểu Mai Côi vẫn nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, cậu bị phạt đứng, cô nhóc cũng đứng theo, Nghiêm Cẩn đẩy cô nhóc cũng không đi. Tiểu Tiểu thở dài, rót nước cho hai đứa trẻ con rồi đem khăn mặt lau mặt cho Mai Côi, phát hiện cô nhóc có hơi sốt, hoảng sợ. Lúc sáng ra khỏi nhà còn bình thường, sao giờ lại sốt?
Cô kéo Mai Côi đến ngồi trên ghế nhưng Mai Côi lại không muốn, ra sức lắc đầu, Tiểu Tiểu lại hỏi cô nhóc có thấy khó chịu chỗ nào không thì nhóc cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu phát hiện Mai Côi lại khép kín như tối hôm đó. Cô ầm thầm nhớ trong lòng, tính cùng Mai Khánh Hải bàn chuyện Mai Côi. Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Mai Côi, may chỉ hơi sốt. Tiểu Tiểu không muốn cho Mai Côi uống thuốc loạn nên định để xem sao rồi tính. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng thì sẽ đi tìm bác sĩ
Nghiêm Lạc đến bệnh viện đã lâu không về, Tiểu Tiểu khuyên Mai Côi không hiệu quả cũng đành đi làm việc của mình, để hai đứa trẻ đứng đó. Nghiêm Cẩn đứng hồi lâu có phần không chịu nổi. Cậu rất muốn đi toilet nhưng lần này gây họa quá lớn, cậu không dám lỗ mãng, vẫn cố nhịn. Tiểu Mai Côi ở bên vẫn nhìn cậu, đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên môi ra dấu, sau đó kéo cậu đi toilet, đẩy cậu nhóc vào, sau đó mình đứng ngoài canh chừng. Việc đi toilet lén lút này khiến Nghiêm Cẩn vui vẻ, hoàn toàn không để ý xem sao Mai Côi lại biết mình muốn đi toilet. Cậu nhanh chóng đi ra, chạy đến khẽ hỏi:
- Em có đi không?
Mai Côi đáng yêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cũng đi vào. Hai đứa trẻ đi toilet xong lại lén lút quay về chỗ đứng chịu phạt. Nghiêm Cẩn sờ đầu Mai Côi:
- Rùa con, em yên tâm, cha mẹ sẽ không đánh em, anh cũng không sao, anh bị cha đánh quen rồi, chịu đau chút là được
Mai Côi mím miệng, lắc lắc đầu, Nghiêm Cẩn hỏi:
- Ý em là cha anh sẽ không đánh anh?
Mai Côi gật gật đầu, Nghiêm Cẩn nói:
- Không đời nào. Chắc chắn cha anh sẽ đánh chết anh nhưng em đừng lo, cha sẽ không đánh chết anh, anh là con đẻ, muốn đánh chết anh thì nhìn mặt mẹ sao được.
Mai Côi vẫn lắc đầu, vẻ mặt khổ sở. Nghiêm Cẩn còn định an ủi cô bé thì cửa đã truyền đến tiếng mở khóa. Là Nghiêm Lạc đã quay về. Nghiêm Cẩn vội đứng nghiêm lại, cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha. Tiểu Tiểu nghe tiếng mở cửa cũng ra khỏi phòng bếp, thấy Nghiêm Lạc thì hỏi:
- Sao rồi? Bọn trẻ bị thương nặng không?
- Vẫn ổn
Nghiêm Lạc hôn má vợ:
- Anh đã xử lý tốt, đã thỏa thuận với cha mẹ bọn trẻ, đừng lo
Anh nhìn về phía phòng khách, lạnh lùng nói với Nghiêm Cẩn:
- Con đi theo cha.
Nghiêm Cẩn không dám thở mạnh, đi theo cha. Nghiêm Lạc mở cửa, dẫn cậu đi. Mai Côi vội chạy theo lại bị Tiểu Tiểu kéo lại:
- Mai Côi, chú có chuyện muốn nói với anh Nghiêm Cẩn, con ở nhà cùng dì được không?
Mai Côi nhìn theo phía Nghiêm Cẩn bị đưa đi, hai mắt bắt đầu rưng rưng. Tiểu Tiểu ôm cô bé vào lòng an ủi, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô nhóc, may mà không sốt thêm. Cô thở dài, thật ra trong lòng cũng không để ý đến việc cuối cùng Nghiêm tiên sinh nhà mình sẽ phạt đứa nhỏ thế nào.
Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đi nhưng vẫn không nói gì. Nghiêm Cẩn càng đi càng hoảng hốt, không phải cha định đưa mình đến chỗ vắng rồi chôn đi chứ? May mà không bao lâu, Nghiêm Cẩn thấy cảnh vật quen thuộc thì lòng kiên định thêm một chút. Xem ra là đem cậu đến công ty xử lý.
Quả nhiên Nghiêm Lạc một đường đi thẳng đến tầng 36, tầng này là trung tâm nghiên cứu, có hai nhà tù kết giới. Nghiêm Cẩn rất sợ hãi, cậu không muốn bị nhốt ở đây. Nhưng Nghiêm Lạc không định giam cậu, anh dẫn cậu nhóc đến, đứng trước cửa một nhà tù, nhìn qua lớp tường thủy tinh vào phía yêu thú bị giam.
Sau đó Nghiêm Lạc bắt đầu nói chuyện:
- Nhìn thấy đám yêu thú đó không?
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Có thấy ạ!
Cậu sợ đến hai chân run lên, đừng vứt cậu vào đám yêu thú, cậu vẫn là trẻ con, không đánh lại bọn chúng. Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Biết vì sao chúng bị giam không?
Nghiêm Cẩn nuốt nước miếng, giọng càng nhỏ:
- Vì bọn chúng sẽ làm người khác bị thương.
Nghiêm Lạc quay đầu nhìn về phía con, ánh mắt sắc bén khiến Nghiêm Cẩn không thở nổi. Nghiêm Lạc nhìn cậu bé một hồi rồi nói:
- Sai rồi. Không phải vì nó sẽ làm thương người mà là vì nó không có đầu óc. Gặp ai cũng đả thương người. Trẻ con mấy tuổi cũng thế. Nhưng người có đầu óc, sẽ biết tự khống chế hành vi của mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Nghiêm Cẩn bị nói đến cúi đầu, Nghiêm Lạc quát:
- Ngẩng đầu lên nhìn cha
Nghiêm Cẩn bị quát đến chấn động, vội vàng ngẩng đầu.
Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Cha là ai?
- Là cha
- Còn gì nữa
- Diêm la vương
- Cho nên con không phải là đứa trẻ bình thường. Con không có quyền như những đứa trẻ bình thường. Mẹ con rất mềm lòng, cảm thấy nên cho con một tuổi thơ bình thường nhưng con làm cha mẹ quá thất vọng.
Nghiêm Cẩn mím môi không nói lời nào. Trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu lại nghe cha nói tiếp:
- Cha không trách con đánh nhau, trẻ con đánh nhau là chuyện thường. Con vì Mai Côi mà đánh nhau, cha cũng hiểu lí do. Nhưng con hoàn toàn không khống chế được chính mình, không khống chết được cảm xúc, độ mạnh yếu, phương pháp. Có một số kẻ nên bị dạy dỗ nhưng cũng không phải cứ đánh nhau là giải quyết được mọi thứ. Đánh nhau cùng lắm chỉ là võ dũng nhất thời, hậu quả sau đó căn bản con không nghĩ đến.
- Nghiêm Cẩn, con tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết sớm, thật ra cái gì con cũng đã hiểu. Cha thử coi con như người lớn nhưng con lại ỷ mình nhỏ tuổi mà không tự kiềm chế, ước thúc bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa lớn
Nghiêm Cẩn khẽ cắn môi, chịu thua nhận sai:
- Cha ơi. Con biết sai rồi, con chịu bị phạt
Nghiêm Lạc nhìn cậu nói:
- Con cho là con chịu phạt thì giải quyết được vấn đề? Nghiêm Cẩn, hôm nay con đã dùng sai cách bảo vệ Mai Côi, nhưng cũng không có năng lực bảo vệ con bé sau này, hậu quả Mai Côi phải chịu, con có nghĩ đến không?
Nghiêm Cẩn hoảng sợ:
- Có ý gì? Con sẽ không để các bạn ấy lại bắt nạt rùa con
- Con ở trong trường vì Mai Côi gây thù chuốc oán nhưng nếu có ngày con không ở trường, con căn bản không thể bảo vệ con bé, nên hôm nay con đã dùng cách đơn giản nhất và tồi tệ nhất để giải quyết chuyện. Giờ con biết sai chưa?
- Con…
Nghiêm Cẩn nghĩ một chút đã hiểu ra
- Rùa con là do chính con gọi, vì sao các bạn trong trường đều lấy đó để trêu chọc Mai Côi?
Không hổ là cha. Cái gì cũng nghĩ ra được. Gáy Nghiêm Cẩn bắt đầu đổ mồ hôi, cậu lắp bắp:
- Con, con chỉ định đùa thôi, nhưng nói cha mẹ rùa con không cần là không phải do con bảo các bạn nói
Nghiêm Lạc thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con:
- Con xem, con cảm thấy mình rất giỏi, là Tiểu ma vương, có thể kích động các bạn nhưng khi kích động được rồi, con lại không khống chế được sự tình
Sắc mặt anh nghiêm lại:
- Đây là sai lầm nghiêm trọng, cho nên, hậu quả cũng nặng nề, con phải tự gánh lấy
- Hậu quả… hậu quả gì? Nghiêm Cẩn có dự cảm không lành
Nghiêm Lạc đứng lên, nói:
- Ngày mai cha sẽ làm thủ tục thôi học cho con
- Đừng cha ơi!
Nghiêm Cẩn gào lớn như tiếng heo bị chọc tiết, nhào tới ôm chân cha:
- Cha ơi, con biết sai rồi, con thật sự biết rồi, con sẽ không tái phạm. Cha đánh con đi, con nhận đánh, cha đánh rồi để con tiếp tục đi học
Nghiêm Lạc rung chân quát:
- Đừng làm nũng, mỗi lần con đều nói con biết sai nhưng con không biết nên xử lý thế nào mới tốt, con cần phải được huấn luyện
- Nhưng bạn học trong trường không có con sẽ buồn
- Không có con ai cũng sống khỏe mạnh, con yên tâm
- Nhưng rùa con không có con sẽ bị bắt nạt
- Kẻ đầu sỏ bắt nạt con bé là con
- Nhưng không giống, coi bắt nạt là bắt nạt yêu nhưng bọn họ lại khác. Hơn nữa con cải tà quy chính, con sẽ bảo vệ rùa con. Cha, cha buông tha cho chúng con đi, đừng nhẫn tâm chia rẽ chúng con như vậy, rùa con không thể không có con (K Nó biết nó nói gì k vậy =.=”)
Nghiêm Cẩn vì ngày lành sau này mà liều mạng tìm lý do. Thái dương Nghiêm Lạc bắt đầu đau đau. Đứa nhỏ đáng chết này, diễn kịch khổ tình cái gì, đúng là TV làm hư nó nhiều lắm.
- Con đừng gây phiền phức cho Mai Côi là được rồi. Việc này con không xử lý được. Cha và mẹ sẽ thu xếp ổn thỏa cho Mai Côi, con đừng giả đáng thương. Chuyện cứ như vậy mà quyết. Đi, về nhà, mẹ chắc chắn nấu cơm xong rồi.
Nghiêm Cẩn khóc không ra nước mắt, ủ rũ đi theo Nghiêm Lạc trở về nhà. Về nhà, Nghiêm Cẩn nhào đến ôm Mai Côi:
- Rùa con, giờ anh rất thảm, rất thảm
Mai Côi giật mình mở to hai mắt, cô nhóc tuy không nói nhưng Nghiêm Cẩn biết bé muốn hỏi gì:
- Đúng, đúng là không đánh anh nhưng anh thà bị đánh còn hơn…
Đêm hôm đó, Nghiêm Cẩn lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong lòng khóc than cho tuổi ấu thơ vui vẻ trôi nhanh của mình. Bỗng nhiên, cậu như nghe được tiếng rùa con đang gọi. Cậu ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, không có ai mà. Chẳng nhẽ mẹ lại đón rùa con lên đây? Cậu mở cửa phòng đi ra, bên ngoài tối lửa tắt đèn, nào có ai?
Nghiêm Cẩn nhìn cửa phòng cha mẹ, khóa chặt không có động tĩnh, cậu lại về phòng, buồn bực, sao lại thế này?
Một lát sau, lại thoáng nghe rùa con gọi. Lúc này Nghiêm Cẩn đang nằm bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới chính là phòng của rùa con, chẳng lẽ cô nàng cũng ở bên cửa sổ? Nghiêm Cẩn nhìn cửa sổ khẽ gọi:
- Rùa con, em gọi anh à?
- Anh ơi, là em. Hôm nay chú phạt anh thế nào? Vì sao anh nói sau không đi học với em nữa? Anh đừng giận em.
Giọng Mai Côi nghe rất mơ hồ nhưng sự đau lòng rõ rệt khiến Nghiêm Cẩn rất cuống.
- Không phải đâu, anh không giận em
Tiểu Mai Côi hình như lại nói gì đó nhưng Nghiêm Cẩn nghe không rõ. Cậu sốt ruột, đi ra cửa sổ, men theo đường ống dẫn nước leo xuống, đến cửa sổ phòng Mai Côi lại thấy cửa đóng. Cậu gõ cửa. Rất nhanh, Mai Côi xuất hiện, cô nhóc cố sức mở cửa sổ, Nghiêm Cẩn nhảy vào
- Em nói gì anh nghe không rõ nên đi xuống đây. Rùa con, em đừng buồn, anh không giận em. Cha anh bắt anh nghỉ học, về sau anh không thể đi học cùng em nhưng mà anh sẽ bảo các bạn của anh chăm sóc em, không để đám trẻ hư bắt nạt em
- Anh…
Không thể cùng đi học, Mai Côi nghĩ đã buồn
- Đừng khóc, anh rất lợi hại, chỉ kém cha một chút thôi. Anh sẽ biểu hiện tốt, tranh thủ sớm được giải phóng, đến lúc đó, anh đến trường tìm em nhé.
Mai Côi mắt to ngập nước, gật gật đầu.
Nghiêm Cẩn kéo cánh tay nhỏ bé của cô nhóc, đẩy cô nhóc về giường, nói với cô nhóc:
- Nếu không, chờ cha anh hết giận, anh xin cha cho về nhà sớm, cùng mẹ đi đón em, anh đi đón em học về được không?
Mai Côi nín khóc mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn hiện. Nghiêm Cẩn nhìn vậy, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa nhẹ nhàng, cậu nói:
- Rùa con, em yên tâm, sau này nhất định anh sẽ không để ai bắt nạt em, em muốn cái gì, anh nhất định giúp em làm được
Mai Côi nửa ngày không nói chuyện, bỗng nhiên khe khẽ nói:
- Anh ơi, em nhớ mẹ
- Á! Vậy, anh để cha anh giúp em tìm
- Nhưng mẹ nói đừng tìm mẹ
Mai Côi chu miệng nhỏ đáng yêu, than thở:
- Nhưng em rất nhớ mẹ, chờ em lớn, em sẽ tự tìm
Nghiêm Cẩn sờ mái tóc mềm của cô nhóc, nghe cô nhóc nhắc đến mẹ, cậu đột nhiên có nghi vấn:
- Rùa con, em nói nhỏ như vậy, còn đóng cửa sổ nhưng vì sao em gọi anh anh có thể nghe được?
Tiểu Mai Côi vẫn nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, cậu bị phạt đứng, cô nhóc cũng đứng theo, Nghiêm Cẩn đẩy cô nhóc cũng không đi. Tiểu Tiểu thở dài, rót nước cho hai đứa trẻ con rồi đem khăn mặt lau mặt cho Mai Côi, phát hiện cô nhóc có hơi sốt, hoảng sợ. Lúc sáng ra khỏi nhà còn bình thường, sao giờ lại sốt?
Cô kéo Mai Côi đến ngồi trên ghế nhưng Mai Côi lại không muốn, ra sức lắc đầu, Tiểu Tiểu lại hỏi cô nhóc có thấy khó chịu chỗ nào không thì nhóc cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu phát hiện Mai Côi lại khép kín như tối hôm đó. Cô ầm thầm nhớ trong lòng, tính cùng Mai Khánh Hải bàn chuyện Mai Côi. Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Mai Côi, may chỉ hơi sốt. Tiểu Tiểu không muốn cho Mai Côi uống thuốc loạn nên định để xem sao rồi tính. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng thì sẽ đi tìm bác sĩ
Nghiêm Lạc đến bệnh viện đã lâu không về, Tiểu Tiểu khuyên Mai Côi không hiệu quả cũng đành đi làm việc của mình, để hai đứa trẻ đứng đó. Nghiêm Cẩn đứng hồi lâu có phần không chịu nổi. Cậu rất muốn đi toilet nhưng lần này gây họa quá lớn, cậu không dám lỗ mãng, vẫn cố nhịn. Tiểu Mai Côi ở bên vẫn nhìn cậu, đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên môi ra dấu, sau đó kéo cậu đi toilet, đẩy cậu nhóc vào, sau đó mình đứng ngoài canh chừng. Việc đi toilet lén lút này khiến Nghiêm Cẩn vui vẻ, hoàn toàn không để ý xem sao Mai Côi lại biết mình muốn đi toilet. Cậu nhanh chóng đi ra, chạy đến khẽ hỏi:
- Em có đi không?
Mai Côi đáng yêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cũng đi vào. Hai đứa trẻ đi toilet xong lại lén lút quay về chỗ đứng chịu phạt. Nghiêm Cẩn sờ đầu Mai Côi:
- Rùa con, em yên tâm, cha mẹ sẽ không đánh em, anh cũng không sao, anh bị cha đánh quen rồi, chịu đau chút là được
Mai Côi mím miệng, lắc lắc đầu, Nghiêm Cẩn hỏi:
- Ý em là cha anh sẽ không đánh anh?
Mai Côi gật gật đầu, Nghiêm Cẩn nói:
- Không đời nào. Chắc chắn cha anh sẽ đánh chết anh nhưng em đừng lo, cha sẽ không đánh chết anh, anh là con đẻ, muốn đánh chết anh thì nhìn mặt mẹ sao được.
Mai Côi vẫn lắc đầu, vẻ mặt khổ sở. Nghiêm Cẩn còn định an ủi cô bé thì cửa đã truyền đến tiếng mở khóa. Là Nghiêm Lạc đã quay về. Nghiêm Cẩn vội đứng nghiêm lại, cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha. Tiểu Tiểu nghe tiếng mở cửa cũng ra khỏi phòng bếp, thấy Nghiêm Lạc thì hỏi:
- Sao rồi? Bọn trẻ bị thương nặng không?
- Vẫn ổn
Nghiêm Lạc hôn má vợ:
- Anh đã xử lý tốt, đã thỏa thuận với cha mẹ bọn trẻ, đừng lo
Anh nhìn về phía phòng khách, lạnh lùng nói với Nghiêm Cẩn:
- Con đi theo cha.
Nghiêm Cẩn không dám thở mạnh, đi theo cha. Nghiêm Lạc mở cửa, dẫn cậu đi. Mai Côi vội chạy theo lại bị Tiểu Tiểu kéo lại:
- Mai Côi, chú có chuyện muốn nói với anh Nghiêm Cẩn, con ở nhà cùng dì được không?
Mai Côi nhìn theo phía Nghiêm Cẩn bị đưa đi, hai mắt bắt đầu rưng rưng. Tiểu Tiểu ôm cô bé vào lòng an ủi, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô nhóc, may mà không sốt thêm. Cô thở dài, thật ra trong lòng cũng không để ý đến việc cuối cùng Nghiêm tiên sinh nhà mình sẽ phạt đứa nhỏ thế nào.
Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đi nhưng vẫn không nói gì. Nghiêm Cẩn càng đi càng hoảng hốt, không phải cha định đưa mình đến chỗ vắng rồi chôn đi chứ? May mà không bao lâu, Nghiêm Cẩn thấy cảnh vật quen thuộc thì lòng kiên định thêm một chút. Xem ra là đem cậu đến công ty xử lý.
Quả nhiên Nghiêm Lạc một đường đi thẳng đến tầng 36, tầng này là trung tâm nghiên cứu, có hai nhà tù kết giới. Nghiêm Cẩn rất sợ hãi, cậu không muốn bị nhốt ở đây. Nhưng Nghiêm Lạc không định giam cậu, anh dẫn cậu nhóc đến, đứng trước cửa một nhà tù, nhìn qua lớp tường thủy tinh vào phía yêu thú bị giam.
Sau đó Nghiêm Lạc bắt đầu nói chuyện:
- Nhìn thấy đám yêu thú đó không?
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Có thấy ạ!
Cậu sợ đến hai chân run lên, đừng vứt cậu vào đám yêu thú, cậu vẫn là trẻ con, không đánh lại bọn chúng. Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Biết vì sao chúng bị giam không?
Nghiêm Cẩn nuốt nước miếng, giọng càng nhỏ:
- Vì bọn chúng sẽ làm người khác bị thương.
Nghiêm Lạc quay đầu nhìn về phía con, ánh mắt sắc bén khiến Nghiêm Cẩn không thở nổi. Nghiêm Lạc nhìn cậu bé một hồi rồi nói:
- Sai rồi. Không phải vì nó sẽ làm thương người mà là vì nó không có đầu óc. Gặp ai cũng đả thương người. Trẻ con mấy tuổi cũng thế. Nhưng người có đầu óc, sẽ biết tự khống chế hành vi của mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Nghiêm Cẩn bị nói đến cúi đầu, Nghiêm Lạc quát:
- Ngẩng đầu lên nhìn cha
Nghiêm Cẩn bị quát đến chấn động, vội vàng ngẩng đầu.
Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Cha là ai?
- Là cha
- Còn gì nữa
- Diêm la vương
- Cho nên con không phải là đứa trẻ bình thường. Con không có quyền như những đứa trẻ bình thường. Mẹ con rất mềm lòng, cảm thấy nên cho con một tuổi thơ bình thường nhưng con làm cha mẹ quá thất vọng.
Nghiêm Cẩn mím môi không nói lời nào. Trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu lại nghe cha nói tiếp:
- Cha không trách con đánh nhau, trẻ con đánh nhau là chuyện thường. Con vì Mai Côi mà đánh nhau, cha cũng hiểu lí do. Nhưng con hoàn toàn không khống chế được chính mình, không khống chết được cảm xúc, độ mạnh yếu, phương pháp. Có một số kẻ nên bị dạy dỗ nhưng cũng không phải cứ đánh nhau là giải quyết được mọi thứ. Đánh nhau cùng lắm chỉ là võ dũng nhất thời, hậu quả sau đó căn bản con không nghĩ đến.
- Nghiêm Cẩn, con tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết sớm, thật ra cái gì con cũng đã hiểu. Cha thử coi con như người lớn nhưng con lại ỷ mình nhỏ tuổi mà không tự kiềm chế, ước thúc bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa lớn
Nghiêm Cẩn khẽ cắn môi, chịu thua nhận sai:
- Cha ơi. Con biết sai rồi, con chịu bị phạt
Nghiêm Lạc nhìn cậu nói:
- Con cho là con chịu phạt thì giải quyết được vấn đề? Nghiêm Cẩn, hôm nay con đã dùng sai cách bảo vệ Mai Côi, nhưng cũng không có năng lực bảo vệ con bé sau này, hậu quả Mai Côi phải chịu, con có nghĩ đến không?
Nghiêm Cẩn hoảng sợ:
- Có ý gì? Con sẽ không để các bạn ấy lại bắt nạt rùa con
- Con ở trong trường vì Mai Côi gây thù chuốc oán nhưng nếu có ngày con không ở trường, con căn bản không thể bảo vệ con bé, nên hôm nay con đã dùng cách đơn giản nhất và tồi tệ nhất để giải quyết chuyện. Giờ con biết sai chưa?
- Con…
Nghiêm Cẩn nghĩ một chút đã hiểu ra
- Rùa con là do chính con gọi, vì sao các bạn trong trường đều lấy đó để trêu chọc Mai Côi?
Không hổ là cha. Cái gì cũng nghĩ ra được. Gáy Nghiêm Cẩn bắt đầu đổ mồ hôi, cậu lắp bắp:
- Con, con chỉ định đùa thôi, nhưng nói cha mẹ rùa con không cần là không phải do con bảo các bạn nói
Nghiêm Lạc thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con:
- Con xem, con cảm thấy mình rất giỏi, là Tiểu ma vương, có thể kích động các bạn nhưng khi kích động được rồi, con lại không khống chế được sự tình
Sắc mặt anh nghiêm lại:
- Đây là sai lầm nghiêm trọng, cho nên, hậu quả cũng nặng nề, con phải tự gánh lấy
- Hậu quả… hậu quả gì? Nghiêm Cẩn có dự cảm không lành
Nghiêm Lạc đứng lên, nói:
- Ngày mai cha sẽ làm thủ tục thôi học cho con
- Đừng cha ơi!
Nghiêm Cẩn gào lớn như tiếng heo bị chọc tiết, nhào tới ôm chân cha:
- Cha ơi, con biết sai rồi, con thật sự biết rồi, con sẽ không tái phạm. Cha đánh con đi, con nhận đánh, cha đánh rồi để con tiếp tục đi học
Nghiêm Lạc rung chân quát:
- Đừng làm nũng, mỗi lần con đều nói con biết sai nhưng con không biết nên xử lý thế nào mới tốt, con cần phải được huấn luyện
- Nhưng bạn học trong trường không có con sẽ buồn
- Không có con ai cũng sống khỏe mạnh, con yên tâm
- Nhưng rùa con không có con sẽ bị bắt nạt
- Kẻ đầu sỏ bắt nạt con bé là con
- Nhưng không giống, coi bắt nạt là bắt nạt yêu nhưng bọn họ lại khác. Hơn nữa con cải tà quy chính, con sẽ bảo vệ rùa con. Cha, cha buông tha cho chúng con đi, đừng nhẫn tâm chia rẽ chúng con như vậy, rùa con không thể không có con (K Nó biết nó nói gì k vậy =.=”)
Nghiêm Cẩn vì ngày lành sau này mà liều mạng tìm lý do. Thái dương Nghiêm Lạc bắt đầu đau đau. Đứa nhỏ đáng chết này, diễn kịch khổ tình cái gì, đúng là TV làm hư nó nhiều lắm.
- Con đừng gây phiền phức cho Mai Côi là được rồi. Việc này con không xử lý được. Cha và mẹ sẽ thu xếp ổn thỏa cho Mai Côi, con đừng giả đáng thương. Chuyện cứ như vậy mà quyết. Đi, về nhà, mẹ chắc chắn nấu cơm xong rồi.
Nghiêm Cẩn khóc không ra nước mắt, ủ rũ đi theo Nghiêm Lạc trở về nhà. Về nhà, Nghiêm Cẩn nhào đến ôm Mai Côi:
- Rùa con, giờ anh rất thảm, rất thảm
Mai Côi giật mình mở to hai mắt, cô nhóc tuy không nói nhưng Nghiêm Cẩn biết bé muốn hỏi gì:
- Đúng, đúng là không đánh anh nhưng anh thà bị đánh còn hơn…
Đêm hôm đó, Nghiêm Cẩn lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong lòng khóc than cho tuổi ấu thơ vui vẻ trôi nhanh của mình. Bỗng nhiên, cậu như nghe được tiếng rùa con đang gọi. Cậu ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, không có ai mà. Chẳng nhẽ mẹ lại đón rùa con lên đây? Cậu mở cửa phòng đi ra, bên ngoài tối lửa tắt đèn, nào có ai?
Nghiêm Cẩn nhìn cửa phòng cha mẹ, khóa chặt không có động tĩnh, cậu lại về phòng, buồn bực, sao lại thế này?
Một lát sau, lại thoáng nghe rùa con gọi. Lúc này Nghiêm Cẩn đang nằm bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới chính là phòng của rùa con, chẳng lẽ cô nàng cũng ở bên cửa sổ? Nghiêm Cẩn nhìn cửa sổ khẽ gọi:
- Rùa con, em gọi anh à?
- Anh ơi, là em. Hôm nay chú phạt anh thế nào? Vì sao anh nói sau không đi học với em nữa? Anh đừng giận em.
Giọng Mai Côi nghe rất mơ hồ nhưng sự đau lòng rõ rệt khiến Nghiêm Cẩn rất cuống.
- Không phải đâu, anh không giận em
Tiểu Mai Côi hình như lại nói gì đó nhưng Nghiêm Cẩn nghe không rõ. Cậu sốt ruột, đi ra cửa sổ, men theo đường ống dẫn nước leo xuống, đến cửa sổ phòng Mai Côi lại thấy cửa đóng. Cậu gõ cửa. Rất nhanh, Mai Côi xuất hiện, cô nhóc cố sức mở cửa sổ, Nghiêm Cẩn nhảy vào
- Em nói gì anh nghe không rõ nên đi xuống đây. Rùa con, em đừng buồn, anh không giận em. Cha anh bắt anh nghỉ học, về sau anh không thể đi học cùng em nhưng mà anh sẽ bảo các bạn của anh chăm sóc em, không để đám trẻ hư bắt nạt em
- Anh…
Không thể cùng đi học, Mai Côi nghĩ đã buồn
- Đừng khóc, anh rất lợi hại, chỉ kém cha một chút thôi. Anh sẽ biểu hiện tốt, tranh thủ sớm được giải phóng, đến lúc đó, anh đến trường tìm em nhé.
Mai Côi mắt to ngập nước, gật gật đầu.
Nghiêm Cẩn kéo cánh tay nhỏ bé của cô nhóc, đẩy cô nhóc về giường, nói với cô nhóc:
- Nếu không, chờ cha anh hết giận, anh xin cha cho về nhà sớm, cùng mẹ đi đón em, anh đi đón em học về được không?
Mai Côi nín khóc mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn hiện. Nghiêm Cẩn nhìn vậy, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa nhẹ nhàng, cậu nói:
- Rùa con, em yên tâm, sau này nhất định anh sẽ không để ai bắt nạt em, em muốn cái gì, anh nhất định giúp em làm được
Mai Côi nửa ngày không nói chuyện, bỗng nhiên khe khẽ nói:
- Anh ơi, em nhớ mẹ
- Á! Vậy, anh để cha anh giúp em tìm
- Nhưng mẹ nói đừng tìm mẹ
Mai Côi chu miệng nhỏ đáng yêu, than thở:
- Nhưng em rất nhớ mẹ, chờ em lớn, em sẽ tự tìm
Nghiêm Cẩn sờ mái tóc mềm của cô nhóc, nghe cô nhóc nhắc đến mẹ, cậu đột nhiên có nghi vấn:
- Rùa con, em nói nhỏ như vậy, còn đóng cửa sổ nhưng vì sao em gọi anh anh có thể nghe được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.