Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 10: Năng lực thần kì của Rùa con
Thuỷ Lam
29/06/2013
Tiểu Mai Côi vừa nghe Nghiêm Cẩn hỏi
chuyện này thì không nói, bé kéo chăn trùm kín đầu, như con rùa né
tránh. Nghiêm Cẩn đẩy đẩy:
- Sao thế?
Lại đẩy:
- Nói mau đi, chẳng lẽ em có phép thuật?
- Phép thuật là cái gì?
Nghe có danh từ mới, Mai Côi tò mò, kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt to long lanh.
Nghiêm Cẩn vò đầu, ây dà, cậu nói được nhưng giải thích không dễ, nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Phép thuật chính là chuyện người bình thường không làm được, chỉ cần niệm chú là làm được đó
Tiểu Mai Côi mờ mịt:
- Cái gì là niệm chú?
Nghiêm Cẩn bĩu môi, không trả lời được, cảm thấy mình quá mất mặt. Thở dài, thật đáng thương, vì sao cậu luôn mất mặt trước rùa con? Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên lóe sáng. Cậu lấy chiếc cặp tóc nhỏ ở tủ đầu giường của Mai Côi, cầm trong tay, nói với cô nhóc:
- Em nhìn nhé, phép thuật chính là thế này
Mai Côi chăm chú nhìn, chiếc kẹp tóc đó dần dâng lên trong bàn tay nhỏ của Nghiêm Cẩn. Mai Côi mở to mắt, miệng tròn vo, sợ hãi:
- Oa!
Nghiêm Cẩn vô cùng đắc ý, thầm coi như hòa nhau, cậu thu hồi chiếc cặp tóc lại, đột nhiên nghĩ đến việc mình lộ ra có năng lực, vội nhắc Mai Côi:
- Rùa con, chuyện anh có phép thuật không được nói cùng ai, ngay cả cha em cũng không được nói nhớ chưa
Mai Côi nghiêm túc gật đầu:
- Vâng ạ! Em sẽ giữ bí mật, không nói cho ai cả.
- Vậy em cũng phải nói bí mật của em ra, chúng ta trao đổi! Nghiêm Cẩn nhân cơ hội lấn tới.
Mai Côi khó xử rụt vào chăn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
- Mẹ nói, nếu em nói thì sẽ không có bạn nữa, mọi người sẽ ghét bỏ em.
- Sao có thể. Rùa con đáng yêu nhất, ai dám ghét. Em mau nói cho anh biết đi
Nghiêm Cẩn vì đạt được mục đích mà nói dối thật trơn tru. Mai Côi mím miệng, vẫn không nói. Nghiêm Cẩn thở dài:
- Được rồi, anh biết rồi, em chẳng coi anh là anh trai. Anh đánh nhau vì em, còn bị cha phạt thảm như vậy, sau này không được đi học, anh là đứa trẻ đáng thương, bí mật của mình bị người khác lừa đi rồi mà người ta không nói cho anh biết bí mật của người ta. Chẳng có ai đáng thương bằng anh hết. Anh đi vậy!
Cậu diễn rất nhập tâm, còn cúi đầu lếch thếch đi về phía cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng Mai Côi khẽ gọi lại:
- Anh ơi
Tiểu Nghiêm Cẩn vội quay đầu, nhanh thoăn thoắt cởi giày trèo lên giường Mai Côi, hỏi cô nhóc:
- Là định nói đúng không, anh chờ mãi
Mai Côi thấp giọng:
- Vậy anh cũng phải hứa không được nói với ai, cũng không được ghét em nhé
- Không nói, không nói, anh sẽ giữ bí mật cho em, sẽ không ghét em, chúng mình là bạn tốt, anh là anh Nghiêm Cẩn của em.
Mai Côi nghiêm túc nhìn cậu, bỗng nhiên cọ trán lên trán Nghiêm Cẩn, sau đó cười, má lúm ẩn hiện:
- Em tin anh
Nghiêm Cẩn cũng cười:
- Đây là cách móc tay mới sao?
Cậu cũng cọ cọ trán vào trán Mai Côi:
- Anh hứa!
Mai Côi dựa vào người cậu, lặng lẽ nói:
- Anh, em có thể biết được người khác nghĩ cái gì
Nghiêm Cẩn trừng mắt:
- Thật sao?
Mai Côi gật gật đầu:
- Mẹ em cũng có thể. Trước kia em hay khóc nhè, bởi vì cảm thấy rất ồn nên mẹ dạy em làm sao có thể nghe được suy nghĩ của người khác, cũng đôi khi em không làm được nhưng hầu hết là làm được
Nghiêm Cẩn đảo mắt:
- Vậy giờ anh đang nghĩ gì?
- Anh không thực sự tin em, muốn kiểm tra em.
- Hứ! Cái này đoán cũng đoán được. Anh còn thật sự nghĩ một chuyện, em đoán được mới là lợi hại.
Mai Côi nhìn cậu, dùng trán chạm vào trán cậu, sau đó nhíu mày nói:
- Cái gì là con rùa con trong lãnh cung?
- Wow! Em thật sự biết
Nghiêm Cẩn hưng phấn:
- Phải chạm trán là biết à?
- Cũng không phải, chẳng qua đôi khi em nghe không rõ, không dám chắc chắn, phải chạm trán thì sẽ rõ hơn
Mai Côi giải thích rồi lại hỏi:
- Anh ơi, con rùa con trong lãnh cung là gì?
Nghiêm Cẩn khoát tay:
- Cái đó không quan trọng. Rùa con, về sau em phải giúp anh giám thị cha anh, chỉ cần cha muốn phạt anh thì em phải báo cáo lại ngay cho anh để anh chuẩn bị
Mai Côi lắc đầu:
- Mẹ bảo không được dùng
- Ai. Em nói xem sao người lớn đều chán ngán như vậy, cái gì cũng không được. Không đúng, rùa con, vừa rồi em đã dùng, em lén đọc suy nghĩ của anh. Con nữa, em còn biết cha anh sẽ không đánh anh, lúc đó em có dùng.
- Em, em không cố ý. Có đôi khi em không khống chế được, nhưng là ý tưởng của người khác đột nhiên xuất hiện trong đầu em, em chỉ cảm nhận được rằng chú sẽ không đánh anh, em cũng không biết rằng chú sẽ bắt anh nghỉ học, em không nghe lén. Hơn nữa vừa nãy là anh để em dùng. Mẹ bảo không được dùng thì em sẽ không dùng. Em phải nghe lời mẹ. Bình thường, chỉ có lúc nào sợ hãi em mới dùng.
- Như thế nào thì em sợ hãi?
- Tối hôm đó, chị Phương tìm đồ, em rất sợ, em đã nghe lén suy nghĩ của chị ấy. Chị ấy đang tìm thứ gì đó, rất hung dữ, còn nghĩ nếu không tìm được đồ thì sẽ bắt em đi nên em trốn đi. Em rất sợ hãi, cố gắng gọi dì nên dì tới.
- Cô ta đáng ghét như vậy?
Nghiêm Cẩn nhíu mày:
- Có phải là cô ta định trộm tiền nhà em, không trộm được thì định bắt cóc em?
- Em không biết. Mai Côi rụt người, vẫn rất sợ hãi.
- Đừng sợ, cha anh và cha em đã đuổi cô ta đi rồi. Sau này gặp nguy hiểm, em gọi anh, anh sẽ giúp em đánh người xấu
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Này, vậy em có thể nghe lén ý tưởng của người khác thì có thể để người khác nghe được suy nghĩ của em không? Để lúc em gọi anh có thể biết được?
Mai Côi gật gật đầu:
- Em không biết chú vì sao lại làm vậy, anh nói anh không thể cùng em đi học, em sợ sau này không gặp được anh nên mới muốn nói chuyện với anh, không ngờ anh lại đáp lại, chạy xuống đây.
Mắt Nghiêm Cẩn sáng bừng:
- Cái này chơi vui đây
Cậu ngậm miệng, ra sức nghĩ trong đầu:
- Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, Tiểu ma vương gọi rùa con, em nghe thấy không?
Mai Côi cười khanh khách, miệng không động nhưng Nghiêm Cẩn lại nghe được cô đáp lời: Em nghe thấy
- Wow! Lợi hại quá, rùa con, em thật lợi hai
Nghiêm Cẩn có phần hơi phấn khích:
- Rùa con, em nhất định phải làm trinh sát cho anh, giúp anh giám thị cha, ngày lành của anh đều trông cậy vào em cả
- Nhưng cách xa quá em sẽ không nghe được, phải rất cố gắng mới có thể. Nếu là mẹ thì không sao cả rồi
- Mẹ em còn lợi hại hơn em sao?
- Vâng. Mẹ đi tìm em thì mẹ sẽ trò chuyện với em như vậy. Mẹ nói mẹ ở một nơi rất xa, bảo em phải ngoan. Mẹ nói mẹ không vứt bỏ em, bảo em phải dũng cảm
Mai Côi nói rồi mắt lại ướt ướt:
- Anh ơi, mẹ không cho em tìm mẹ nhưng em nhớ mẹ lắm
Nghiêm Cẩn ngây ngốc vỗ vỗ lưng cô nhóc, không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng chỉ đành nói:
- Đừng khóc nữa, em còn có anh. Anh cho em mượn mẹ của anh, cha thì thôi, anh còn ghét nữa là, ba em là tốt rồi…
- Cha không biết chuyện này, mẹ bảo không được nói cho cha biết. Anh ơi nhất định anh phải giữ bí mật cho em
- Được. Vậy em phải giúp anh giám thị cha anh, còn nữa, về sau anh sẽ lấy ba ngàn vợ, em cũng quản cho anh, ai muốn làm chuyện xấu thì em nói cho anh biết, anh sẽ đánh bọn họ.
- Mẹ bảo không được xem trộm suy nghĩ của người khác. Cô giáo cũng bảo đánh người là không ngoan.
- Anh đánh nhau vì em, em nói anh tốt hay xấu?
- Tốt
- Cho nên phải nghe lời anh biết chưa
Hai đứa trẻ đầu tựa đầu, trò chuyện liên thiên. Cuối cùng dựa vào nhau mà ngủ say. Sáng hôm sau, khi Mai Khánh Hải mở cửa phòng con gái để gọi con dậy thì đã thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Trên lầu, nhà họ Nghiêm, Tiểu Tiểu cũng rất kinh ngạc, sao sáng sớm đã chẳng thấy con đâu? Đang nghĩ không biết tìm cậu nhóc ở đâu thì chuông cửa vang. Cô vội mở cửa, tiểu Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông chạy vào, còn vội vã khóa cửa lớn. Cậu nhìn khắp bốn phía, may không thấy bóng dáng cha, vội nhỏ giọng thành thật khai báo với mẹ:
- Mẹ, con bị bắt gian tại giường, mẹ phải làm chủ cho con (Ngã ngửa=))))
Tiểu Tiểu vừa định hỏi cậu bé sáng ra chạy đi đâu đã bị câu này của cậu làm cho rớt cằm. Trẻ con bốn tuổi mà cái gì “bắt gian tại giường”, thế này là thế nào đây? Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Cẩn nói hươu nói vượn mà như thật, đang muốn nhét cậu vào bụng rồi sinh lại lần nữa.
Tiểu Nghiêm Cẩn cho rằng việc lần này rất quan trọng, vì để được mẹ ủng hộ, cậu báo cáo lại chuyện hôm qua lẻn vào phòng rùa con, hai người nói chuyện phiếm rất cao hứng nên ngủ quên, sáng ra bị cha người ta tóm gáy. Đương nhiên là đã tỉnh lược đi đoạn rùa con có năng lực đặc biệt và cậu dụ dỗ cô nhóc làm trinh sát cho mình
Tiểu Tiểu rất đau đầu, không biết trẻ con nhà khác bốn tuổi đã biết làm Romeo như vậy không. Cô không nói gì nhìn cha đứa bé từ toilet đi ra, quyết định việc này giao cho người đứng đầu giải quyết. Nghiêm Lạc vừa thấy con thì hỏi:
- Lại làm sao thế?
- Không có gì đâu ạ, cha à, chào buổi sáng. Con vừa đi tập thể dục, đói quá, bữa sáng đâu?
Tiểu Nghiêm Cẩn vừa lấp liếm vừa nháy mắt với mẹ. Nghiêm Lạc biết rõ cậu có vấn đề nhưng cũng không nói gì. Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy thất buồn cười, con nhà mình học theo ai thế này? Còn nửa đêm trèo cửa sổ đi hẹn hò.
Cô vừa cười vừa bảo cậu đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng. Nghiêm Cẩn ngồi trong toilet suy nghĩ vất vả nửa ngày cũng không ra đối sách. Nếu bắt cậu chịu trách nhiệm thì cậu rất buồn, rùa con giờ đang làm trinh sát của cậu, không thể làm vợ. Hơn nữa, hình như rùa con cũng không thích lãnh cung nhưng phải nói sao với chú Mai bây giờ?
Cậu đang đánh răng, chợt nghe chuông cửa vang, thầm nghĩ không xong rồi, bị tìm tới cửa rồi. Kem đánh răng còn chưa nhổ hết, cậu cắn bàn chải, lung búng hô:
- Mẹ, mẹ
Đáng tiếc không kịp rồi. Nghiêm Lạc đã mở cửa, Mai Khánh Hải nắm tay Mai Côi đứng ngoài cửa:
- Chúng tôi mua bữa sáng, không biết mọi người đã ăn chưa nên có mua thêm một phần cho mọi người.
Tiểu Tiểu đẩy con về toilet, mời cha con họ Mai vào. Mai Khánh Hải theo lệ thường đưa con gái đến nhà họ Nghiêm, hàn huyên mấy câu, dặn con gái phải ngoan rồi vội vàng đi làm.
Nghiêm Cẩn trốn trong nhà nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sao không phải là đến yêu cầu chịu trách nhiệm? Không diễn giống như trên TV à. Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong, chạy ra ngoài vừa khéo lúc Mai Khánh Hải đi rồi. Nghiêm Cẩn lén kéo mẹ đến một góc, hỏi:
- Mẹ, sao chú ấy không la to như trong TV chiếu cảnh bắt kẻ thông dâm tại giường, chú ấy không bắt con lấy rùa con à?
- Con nghĩ hay nhỉ. Con ơi là con. Loại chuyên gia gây sự như con ấy à, chuyện tốt này sao đến lượt con được
Người làm mẹ vuốt tóc con trai thở dài.
Chuyện tốt không đến lượt mình sao? Tiểu ma vương cảm thấy rất buồn rầu.
- Sao thế?
Lại đẩy:
- Nói mau đi, chẳng lẽ em có phép thuật?
- Phép thuật là cái gì?
Nghe có danh từ mới, Mai Côi tò mò, kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt to long lanh.
Nghiêm Cẩn vò đầu, ây dà, cậu nói được nhưng giải thích không dễ, nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Phép thuật chính là chuyện người bình thường không làm được, chỉ cần niệm chú là làm được đó
Tiểu Mai Côi mờ mịt:
- Cái gì là niệm chú?
Nghiêm Cẩn bĩu môi, không trả lời được, cảm thấy mình quá mất mặt. Thở dài, thật đáng thương, vì sao cậu luôn mất mặt trước rùa con? Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên lóe sáng. Cậu lấy chiếc cặp tóc nhỏ ở tủ đầu giường của Mai Côi, cầm trong tay, nói với cô nhóc:
- Em nhìn nhé, phép thuật chính là thế này
Mai Côi chăm chú nhìn, chiếc kẹp tóc đó dần dâng lên trong bàn tay nhỏ của Nghiêm Cẩn. Mai Côi mở to mắt, miệng tròn vo, sợ hãi:
- Oa!
Nghiêm Cẩn vô cùng đắc ý, thầm coi như hòa nhau, cậu thu hồi chiếc cặp tóc lại, đột nhiên nghĩ đến việc mình lộ ra có năng lực, vội nhắc Mai Côi:
- Rùa con, chuyện anh có phép thuật không được nói cùng ai, ngay cả cha em cũng không được nói nhớ chưa
Mai Côi nghiêm túc gật đầu:
- Vâng ạ! Em sẽ giữ bí mật, không nói cho ai cả.
- Vậy em cũng phải nói bí mật của em ra, chúng ta trao đổi! Nghiêm Cẩn nhân cơ hội lấn tới.
Mai Côi khó xử rụt vào chăn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
- Mẹ nói, nếu em nói thì sẽ không có bạn nữa, mọi người sẽ ghét bỏ em.
- Sao có thể. Rùa con đáng yêu nhất, ai dám ghét. Em mau nói cho anh biết đi
Nghiêm Cẩn vì đạt được mục đích mà nói dối thật trơn tru. Mai Côi mím miệng, vẫn không nói. Nghiêm Cẩn thở dài:
- Được rồi, anh biết rồi, em chẳng coi anh là anh trai. Anh đánh nhau vì em, còn bị cha phạt thảm như vậy, sau này không được đi học, anh là đứa trẻ đáng thương, bí mật của mình bị người khác lừa đi rồi mà người ta không nói cho anh biết bí mật của người ta. Chẳng có ai đáng thương bằng anh hết. Anh đi vậy!
Cậu diễn rất nhập tâm, còn cúi đầu lếch thếch đi về phía cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng Mai Côi khẽ gọi lại:
- Anh ơi
Tiểu Nghiêm Cẩn vội quay đầu, nhanh thoăn thoắt cởi giày trèo lên giường Mai Côi, hỏi cô nhóc:
- Là định nói đúng không, anh chờ mãi
Mai Côi thấp giọng:
- Vậy anh cũng phải hứa không được nói với ai, cũng không được ghét em nhé
- Không nói, không nói, anh sẽ giữ bí mật cho em, sẽ không ghét em, chúng mình là bạn tốt, anh là anh Nghiêm Cẩn của em.
Mai Côi nghiêm túc nhìn cậu, bỗng nhiên cọ trán lên trán Nghiêm Cẩn, sau đó cười, má lúm ẩn hiện:
- Em tin anh
Nghiêm Cẩn cũng cười:
- Đây là cách móc tay mới sao?
Cậu cũng cọ cọ trán vào trán Mai Côi:
- Anh hứa!
Mai Côi dựa vào người cậu, lặng lẽ nói:
- Anh, em có thể biết được người khác nghĩ cái gì
Nghiêm Cẩn trừng mắt:
- Thật sao?
Mai Côi gật gật đầu:
- Mẹ em cũng có thể. Trước kia em hay khóc nhè, bởi vì cảm thấy rất ồn nên mẹ dạy em làm sao có thể nghe được suy nghĩ của người khác, cũng đôi khi em không làm được nhưng hầu hết là làm được
Nghiêm Cẩn đảo mắt:
- Vậy giờ anh đang nghĩ gì?
- Anh không thực sự tin em, muốn kiểm tra em.
- Hứ! Cái này đoán cũng đoán được. Anh còn thật sự nghĩ một chuyện, em đoán được mới là lợi hại.
Mai Côi nhìn cậu, dùng trán chạm vào trán cậu, sau đó nhíu mày nói:
- Cái gì là con rùa con trong lãnh cung?
- Wow! Em thật sự biết
Nghiêm Cẩn hưng phấn:
- Phải chạm trán là biết à?
- Cũng không phải, chẳng qua đôi khi em nghe không rõ, không dám chắc chắn, phải chạm trán thì sẽ rõ hơn
Mai Côi giải thích rồi lại hỏi:
- Anh ơi, con rùa con trong lãnh cung là gì?
Nghiêm Cẩn khoát tay:
- Cái đó không quan trọng. Rùa con, về sau em phải giúp anh giám thị cha anh, chỉ cần cha muốn phạt anh thì em phải báo cáo lại ngay cho anh để anh chuẩn bị
Mai Côi lắc đầu:
- Mẹ bảo không được dùng
- Ai. Em nói xem sao người lớn đều chán ngán như vậy, cái gì cũng không được. Không đúng, rùa con, vừa rồi em đã dùng, em lén đọc suy nghĩ của anh. Con nữa, em còn biết cha anh sẽ không đánh anh, lúc đó em có dùng.
- Em, em không cố ý. Có đôi khi em không khống chế được, nhưng là ý tưởng của người khác đột nhiên xuất hiện trong đầu em, em chỉ cảm nhận được rằng chú sẽ không đánh anh, em cũng không biết rằng chú sẽ bắt anh nghỉ học, em không nghe lén. Hơn nữa vừa nãy là anh để em dùng. Mẹ bảo không được dùng thì em sẽ không dùng. Em phải nghe lời mẹ. Bình thường, chỉ có lúc nào sợ hãi em mới dùng.
- Như thế nào thì em sợ hãi?
- Tối hôm đó, chị Phương tìm đồ, em rất sợ, em đã nghe lén suy nghĩ của chị ấy. Chị ấy đang tìm thứ gì đó, rất hung dữ, còn nghĩ nếu không tìm được đồ thì sẽ bắt em đi nên em trốn đi. Em rất sợ hãi, cố gắng gọi dì nên dì tới.
- Cô ta đáng ghét như vậy?
Nghiêm Cẩn nhíu mày:
- Có phải là cô ta định trộm tiền nhà em, không trộm được thì định bắt cóc em?
- Em không biết. Mai Côi rụt người, vẫn rất sợ hãi.
- Đừng sợ, cha anh và cha em đã đuổi cô ta đi rồi. Sau này gặp nguy hiểm, em gọi anh, anh sẽ giúp em đánh người xấu
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Này, vậy em có thể nghe lén ý tưởng của người khác thì có thể để người khác nghe được suy nghĩ của em không? Để lúc em gọi anh có thể biết được?
Mai Côi gật gật đầu:
- Em không biết chú vì sao lại làm vậy, anh nói anh không thể cùng em đi học, em sợ sau này không gặp được anh nên mới muốn nói chuyện với anh, không ngờ anh lại đáp lại, chạy xuống đây.
Mắt Nghiêm Cẩn sáng bừng:
- Cái này chơi vui đây
Cậu ngậm miệng, ra sức nghĩ trong đầu:
- Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, Tiểu ma vương gọi rùa con, em nghe thấy không?
Mai Côi cười khanh khách, miệng không động nhưng Nghiêm Cẩn lại nghe được cô đáp lời: Em nghe thấy
- Wow! Lợi hại quá, rùa con, em thật lợi hai
Nghiêm Cẩn có phần hơi phấn khích:
- Rùa con, em nhất định phải làm trinh sát cho anh, giúp anh giám thị cha, ngày lành của anh đều trông cậy vào em cả
- Nhưng cách xa quá em sẽ không nghe được, phải rất cố gắng mới có thể. Nếu là mẹ thì không sao cả rồi
- Mẹ em còn lợi hại hơn em sao?
- Vâng. Mẹ đi tìm em thì mẹ sẽ trò chuyện với em như vậy. Mẹ nói mẹ ở một nơi rất xa, bảo em phải ngoan. Mẹ nói mẹ không vứt bỏ em, bảo em phải dũng cảm
Mai Côi nói rồi mắt lại ướt ướt:
- Anh ơi, mẹ không cho em tìm mẹ nhưng em nhớ mẹ lắm
Nghiêm Cẩn ngây ngốc vỗ vỗ lưng cô nhóc, không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng chỉ đành nói:
- Đừng khóc nữa, em còn có anh. Anh cho em mượn mẹ của anh, cha thì thôi, anh còn ghét nữa là, ba em là tốt rồi…
- Cha không biết chuyện này, mẹ bảo không được nói cho cha biết. Anh ơi nhất định anh phải giữ bí mật cho em
- Được. Vậy em phải giúp anh giám thị cha anh, còn nữa, về sau anh sẽ lấy ba ngàn vợ, em cũng quản cho anh, ai muốn làm chuyện xấu thì em nói cho anh biết, anh sẽ đánh bọn họ.
- Mẹ bảo không được xem trộm suy nghĩ của người khác. Cô giáo cũng bảo đánh người là không ngoan.
- Anh đánh nhau vì em, em nói anh tốt hay xấu?
- Tốt
- Cho nên phải nghe lời anh biết chưa
Hai đứa trẻ đầu tựa đầu, trò chuyện liên thiên. Cuối cùng dựa vào nhau mà ngủ say. Sáng hôm sau, khi Mai Khánh Hải mở cửa phòng con gái để gọi con dậy thì đã thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Trên lầu, nhà họ Nghiêm, Tiểu Tiểu cũng rất kinh ngạc, sao sáng sớm đã chẳng thấy con đâu? Đang nghĩ không biết tìm cậu nhóc ở đâu thì chuông cửa vang. Cô vội mở cửa, tiểu Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông chạy vào, còn vội vã khóa cửa lớn. Cậu nhìn khắp bốn phía, may không thấy bóng dáng cha, vội nhỏ giọng thành thật khai báo với mẹ:
- Mẹ, con bị bắt gian tại giường, mẹ phải làm chủ cho con (Ngã ngửa=))))
Tiểu Tiểu vừa định hỏi cậu bé sáng ra chạy đi đâu đã bị câu này của cậu làm cho rớt cằm. Trẻ con bốn tuổi mà cái gì “bắt gian tại giường”, thế này là thế nào đây? Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Cẩn nói hươu nói vượn mà như thật, đang muốn nhét cậu vào bụng rồi sinh lại lần nữa.
Tiểu Nghiêm Cẩn cho rằng việc lần này rất quan trọng, vì để được mẹ ủng hộ, cậu báo cáo lại chuyện hôm qua lẻn vào phòng rùa con, hai người nói chuyện phiếm rất cao hứng nên ngủ quên, sáng ra bị cha người ta tóm gáy. Đương nhiên là đã tỉnh lược đi đoạn rùa con có năng lực đặc biệt và cậu dụ dỗ cô nhóc làm trinh sát cho mình
Tiểu Tiểu rất đau đầu, không biết trẻ con nhà khác bốn tuổi đã biết làm Romeo như vậy không. Cô không nói gì nhìn cha đứa bé từ toilet đi ra, quyết định việc này giao cho người đứng đầu giải quyết. Nghiêm Lạc vừa thấy con thì hỏi:
- Lại làm sao thế?
- Không có gì đâu ạ, cha à, chào buổi sáng. Con vừa đi tập thể dục, đói quá, bữa sáng đâu?
Tiểu Nghiêm Cẩn vừa lấp liếm vừa nháy mắt với mẹ. Nghiêm Lạc biết rõ cậu có vấn đề nhưng cũng không nói gì. Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy thất buồn cười, con nhà mình học theo ai thế này? Còn nửa đêm trèo cửa sổ đi hẹn hò.
Cô vừa cười vừa bảo cậu đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng. Nghiêm Cẩn ngồi trong toilet suy nghĩ vất vả nửa ngày cũng không ra đối sách. Nếu bắt cậu chịu trách nhiệm thì cậu rất buồn, rùa con giờ đang làm trinh sát của cậu, không thể làm vợ. Hơn nữa, hình như rùa con cũng không thích lãnh cung nhưng phải nói sao với chú Mai bây giờ?
Cậu đang đánh răng, chợt nghe chuông cửa vang, thầm nghĩ không xong rồi, bị tìm tới cửa rồi. Kem đánh răng còn chưa nhổ hết, cậu cắn bàn chải, lung búng hô:
- Mẹ, mẹ
Đáng tiếc không kịp rồi. Nghiêm Lạc đã mở cửa, Mai Khánh Hải nắm tay Mai Côi đứng ngoài cửa:
- Chúng tôi mua bữa sáng, không biết mọi người đã ăn chưa nên có mua thêm một phần cho mọi người.
Tiểu Tiểu đẩy con về toilet, mời cha con họ Mai vào. Mai Khánh Hải theo lệ thường đưa con gái đến nhà họ Nghiêm, hàn huyên mấy câu, dặn con gái phải ngoan rồi vội vàng đi làm.
Nghiêm Cẩn trốn trong nhà nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sao không phải là đến yêu cầu chịu trách nhiệm? Không diễn giống như trên TV à. Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong, chạy ra ngoài vừa khéo lúc Mai Khánh Hải đi rồi. Nghiêm Cẩn lén kéo mẹ đến một góc, hỏi:
- Mẹ, sao chú ấy không la to như trong TV chiếu cảnh bắt kẻ thông dâm tại giường, chú ấy không bắt con lấy rùa con à?
- Con nghĩ hay nhỉ. Con ơi là con. Loại chuyên gia gây sự như con ấy à, chuyện tốt này sao đến lượt con được
Người làm mẹ vuốt tóc con trai thở dài.
Chuyện tốt không đến lượt mình sao? Tiểu ma vương cảm thấy rất buồn rầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.