Bấm Tay Tính Toán, Năm Mối Hôn Sự Đến Cửa
Chương 49:
Tang Gia Tĩnh
29/10/2024
“Trần Vương, Đường gia của tiểu nhân chỉ là lái buôn, nào có tư cách bám víu vào ngài.”
Họ quỳ xuống trong sợ hãi.
“Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự, làm sao có thể thiếu tiền bạc? Đường gia các ngươi ở trên đất phong của bản vương, nếu không có sự che chở của bản vương, thì của cải của Đường gia làm sao có thể lớn mạnh được? Giờ đây bản vương cần các ngươi báo đáp, Đường gia các ngươi chắc chắn không dại dột mà từ chối đúng không?”
Giọng điệu cố ý hạ thấp mang theo một ý uy hiếp mạnh mẽ.
Trần Vương cũng biết có một số việc không nên quá bức ép, vì vậy ông ta cho Đường gia ba ngày để suy nghĩ.
Sau khi ông ta rời đi, ba vị công của Đường gia liền đổ mồ hôi lạnh, ngồi thụp xuống với vẻ mặt mệt mỏi.
“Con người của Trần Vương này tuyệt đối không phải là một vị minh quân, nếu dựa vào hắn ta thì chẳng khác nào bảo hổ lột da nhưng nếu cự tuyệt thì chỉ sợ Đường gia….” Y công thở dài tuyệt vọng.
Hải công cũng bực tức trong lòng: “Gần đây, Đường gia thật sự là liên tiếp gặp xui xẻo nha.”
Nói đến đây, Nông công cũng thêm vào: “Đúng vậy, thành chủ không biết học đâu ra cái chiêu độc ác này, mở cổng thành cho những nạn dân đói khát từ bên ngoài vào thành cứu trợ khiến cho Đường gia của chúng ta ngày càng thua lỗ, chỉ còn cách bán rẻ lương thực dự trữ!”
Y công vội hỏi: “Chuyện này ta còn chưa hỏi kỹ, thành chủ làm chuyện hồ đồ như vậy, dân chúng trong thành có đồng ý không?”
“Toàn bộ dân chúng trong thành dĩ nhiên không đồng ý, kéo đến phủ thành chủ để làm loạn. Nhưng y đã có sẵn đối sách ứng phó, nói rằng triều đình đã cho phép mở kho lương thực, hơn nữa còn phái Hoắc thiếu tướng quân đến giám sát việc này, đảm bảo sẽ không gây ra hỗn loạn.”
“Nói như vậy thì đã có lý do, nhưng ai ngờ thành chủ lại là một tên gian thần. Mỗi ngày y chỉ phát cháo loãng được hòa với nước, đơn giản là dùng lương thực trong kho để cầm chừng mạng sống của đám nạn dân.”
“Chắc các đệ cũng biết, khi con người đói đến mức cùng cực, họ sẽ bí quá hóa liều. Nghe nói cách đây không lâu, tất cả lương thực giá cao
trong cửa hàng của Liễu gia đều đã bị cướp sạch. Liễu gia đi khắp nơi khóc lóc kể về cảnh ngộ thảm thương của mình khiến cho tất cả dân chúng trong thành đều hô hào đòi giết hết bọn thương nhân vô lương tâm làm cho các tiệm gạo đều sợ hãi, lo lắng cho sự an toàn của mình.”
“Đáng hận là Vương thành chủ đóng cửa không ra, Hoắc thiếu tướng quân chỉ nói rằng đó là lời đồn đại. Cuối cùng, phần lớn các thương nhân và cửa tiệm trong thành Giang Lăng đành phải hạ giá cung cấp lương thực để trấn an lòng dân, theo lời thành chủ thì gọi là đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn.”
“Tính toán rõ ràng như vậy, họ không nhìn ra sao?” Sắc mặt của Y công tối sầm lại.
Nông công bất đắc dĩ đáp: “Ai mà không nhìn ra? Nhưng nhìn ra rồi thì sao chứ? Cũng như vấn đề nan giải trước mắt là chịu nhún nhường để bảo toàn tính mạng hay là ngọc nát đá tan. Đám nạn dân thì cũng chỉ là dân đen, người chân đất không sợ kẻ đi giày. Còn chúng ta thì sao? Liệu có dám liều mình không?”
Trong chốc lát, họ lại chìm vào im lặng lần nữa.
Lúc này, Y công đột nhiên nói: “Các đệ còn nhớ Từ Sơn Sơn đến Thương Khâu, trước khi rời đi đã nói những lời gì không?”
Đường Canh Nông hồi tưởng một lúc, không chắc chắn đáp: “Một bước lên mây hay bị hủy hoại trong chốc lát chỉ trong một ý niệm mà thôi?”
Y công hít một hơi dài: “Đúng vậy, chính là câu đó.”
Đường Canh Nông trầm tư suy nghĩ.
Hải công lại cảm thấy buồn cười: “Đại ca, huynh thật hồ đồ, thật không ngờ lại dễ dàng tin vào mấy lời nói bậy bạ của Từ Sơn Sơn như vậy? Nàng ta cũng chỉ đứng bên cạnh thần toán để tập nói mấy câu mơ hồ, nếu không thì làm sao có thể lừa gạt được nhiều người như vậy?”
Y công cũng lười tranh luận với hắn ta về chuyện này. Mặc dù ông ấy cũng cảm thấy mình “có bệnh mới lo tìm thầy”, nhưng Từ Sơn Sơn này dù sao cũng là đồ đệ thân cận của thần toán. Nàng có thể là mua danh chuộc tiếng nhưng không thể chắc chắn rằng thần toán đã để lại cho nàng một con át chủ bài nào đó.
“Đúng rồi, Gia Thiện đâu rồi?”
Nông công nhìn vào ánh mắt của Y công: “Đại ca là dự định gọi Gia Thiện…”
Y công nghiêm túc giải thích: “Nhị đệ, không chừng vận xui này chính là phản phệ do việc hủy hôn mang lại. Dù thế nào đi nữa, đệ hãy để Gia Thiện đưa Từ Sơn Sơn về Đường gia một chuyến.”
—
Đường Canh Nông đến Phật đường, nhìn qua cửa sổ thấy Gia Thiện đang chăm chú chép lại điều gì đó, bên cạnh đã chất đống một chồng bản thảo.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hương thơm của kinh Phật tỏa ra, tạo thành một vầng sáng ấm áp, đồng thời cũng phác thảo ra những đường nét sáng lấp lánh khắp người hắn ta.
Họ quỳ xuống trong sợ hãi.
“Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự, làm sao có thể thiếu tiền bạc? Đường gia các ngươi ở trên đất phong của bản vương, nếu không có sự che chở của bản vương, thì của cải của Đường gia làm sao có thể lớn mạnh được? Giờ đây bản vương cần các ngươi báo đáp, Đường gia các ngươi chắc chắn không dại dột mà từ chối đúng không?”
Giọng điệu cố ý hạ thấp mang theo một ý uy hiếp mạnh mẽ.
Trần Vương cũng biết có một số việc không nên quá bức ép, vì vậy ông ta cho Đường gia ba ngày để suy nghĩ.
Sau khi ông ta rời đi, ba vị công của Đường gia liền đổ mồ hôi lạnh, ngồi thụp xuống với vẻ mặt mệt mỏi.
“Con người của Trần Vương này tuyệt đối không phải là một vị minh quân, nếu dựa vào hắn ta thì chẳng khác nào bảo hổ lột da nhưng nếu cự tuyệt thì chỉ sợ Đường gia….” Y công thở dài tuyệt vọng.
Hải công cũng bực tức trong lòng: “Gần đây, Đường gia thật sự là liên tiếp gặp xui xẻo nha.”
Nói đến đây, Nông công cũng thêm vào: “Đúng vậy, thành chủ không biết học đâu ra cái chiêu độc ác này, mở cổng thành cho những nạn dân đói khát từ bên ngoài vào thành cứu trợ khiến cho Đường gia của chúng ta ngày càng thua lỗ, chỉ còn cách bán rẻ lương thực dự trữ!”
Y công vội hỏi: “Chuyện này ta còn chưa hỏi kỹ, thành chủ làm chuyện hồ đồ như vậy, dân chúng trong thành có đồng ý không?”
“Toàn bộ dân chúng trong thành dĩ nhiên không đồng ý, kéo đến phủ thành chủ để làm loạn. Nhưng y đã có sẵn đối sách ứng phó, nói rằng triều đình đã cho phép mở kho lương thực, hơn nữa còn phái Hoắc thiếu tướng quân đến giám sát việc này, đảm bảo sẽ không gây ra hỗn loạn.”
“Nói như vậy thì đã có lý do, nhưng ai ngờ thành chủ lại là một tên gian thần. Mỗi ngày y chỉ phát cháo loãng được hòa với nước, đơn giản là dùng lương thực trong kho để cầm chừng mạng sống của đám nạn dân.”
“Chắc các đệ cũng biết, khi con người đói đến mức cùng cực, họ sẽ bí quá hóa liều. Nghe nói cách đây không lâu, tất cả lương thực giá cao
trong cửa hàng của Liễu gia đều đã bị cướp sạch. Liễu gia đi khắp nơi khóc lóc kể về cảnh ngộ thảm thương của mình khiến cho tất cả dân chúng trong thành đều hô hào đòi giết hết bọn thương nhân vô lương tâm làm cho các tiệm gạo đều sợ hãi, lo lắng cho sự an toàn của mình.”
“Đáng hận là Vương thành chủ đóng cửa không ra, Hoắc thiếu tướng quân chỉ nói rằng đó là lời đồn đại. Cuối cùng, phần lớn các thương nhân và cửa tiệm trong thành Giang Lăng đành phải hạ giá cung cấp lương thực để trấn an lòng dân, theo lời thành chủ thì gọi là đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn.”
“Tính toán rõ ràng như vậy, họ không nhìn ra sao?” Sắc mặt của Y công tối sầm lại.
Nông công bất đắc dĩ đáp: “Ai mà không nhìn ra? Nhưng nhìn ra rồi thì sao chứ? Cũng như vấn đề nan giải trước mắt là chịu nhún nhường để bảo toàn tính mạng hay là ngọc nát đá tan. Đám nạn dân thì cũng chỉ là dân đen, người chân đất không sợ kẻ đi giày. Còn chúng ta thì sao? Liệu có dám liều mình không?”
Trong chốc lát, họ lại chìm vào im lặng lần nữa.
Lúc này, Y công đột nhiên nói: “Các đệ còn nhớ Từ Sơn Sơn đến Thương Khâu, trước khi rời đi đã nói những lời gì không?”
Đường Canh Nông hồi tưởng một lúc, không chắc chắn đáp: “Một bước lên mây hay bị hủy hoại trong chốc lát chỉ trong một ý niệm mà thôi?”
Y công hít một hơi dài: “Đúng vậy, chính là câu đó.”
Đường Canh Nông trầm tư suy nghĩ.
Hải công lại cảm thấy buồn cười: “Đại ca, huynh thật hồ đồ, thật không ngờ lại dễ dàng tin vào mấy lời nói bậy bạ của Từ Sơn Sơn như vậy? Nàng ta cũng chỉ đứng bên cạnh thần toán để tập nói mấy câu mơ hồ, nếu không thì làm sao có thể lừa gạt được nhiều người như vậy?”
Y công cũng lười tranh luận với hắn ta về chuyện này. Mặc dù ông ấy cũng cảm thấy mình “có bệnh mới lo tìm thầy”, nhưng Từ Sơn Sơn này dù sao cũng là đồ đệ thân cận của thần toán. Nàng có thể là mua danh chuộc tiếng nhưng không thể chắc chắn rằng thần toán đã để lại cho nàng một con át chủ bài nào đó.
“Đúng rồi, Gia Thiện đâu rồi?”
Nông công nhìn vào ánh mắt của Y công: “Đại ca là dự định gọi Gia Thiện…”
Y công nghiêm túc giải thích: “Nhị đệ, không chừng vận xui này chính là phản phệ do việc hủy hôn mang lại. Dù thế nào đi nữa, đệ hãy để Gia Thiện đưa Từ Sơn Sơn về Đường gia một chuyến.”
—
Đường Canh Nông đến Phật đường, nhìn qua cửa sổ thấy Gia Thiện đang chăm chú chép lại điều gì đó, bên cạnh đã chất đống một chồng bản thảo.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hương thơm của kinh Phật tỏa ra, tạo thành một vầng sáng ấm áp, đồng thời cũng phác thảo ra những đường nét sáng lấp lánh khắp người hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.