Bấm Tay Tính Toán, Năm Mối Hôn Sự Đến Cửa
Chương 50:
Tang Gia Tĩnh
29/10/2024
“Gia Thiện.”
Gia Thiện ngước mắt lên, đặt bút xuống, vén tay áo đứng dậy hành lễ. “Nông công.”
Đường Canh Y vỗ nhẹ lên cánh tay của hắn ta, quan tâm hỏi: “Những ngày này, đệ đóng cửa không ra ngoài, là đang bận rộn việc gì vậy?”
Y bước đến bàn, cúi xuống cầm một cuốn sách lên, lật vài trang: “Kinh Phật? Đàn Kinh*?”
*Đàn kinh là tên gọi của một cuốn kinh quan trọng trong Phật giáo Thiền tông, đặc biệt là do Lục Tổ Huệ Năng (một cao tăng của Thiền tông Trung Quốc) truyền lại. “Lục Tổ Đàn Kinh” ghi lại những bài thuyết pháp của Huệ Năng và là nền tảng quan trọng cho sự phát triển của Thiền tông.
Gia Thiện gật đầu: “Nông công đến đây, có việc gì không?”
Nông công bỏ sách xuống: “Không có việc gì, chỉ là đến thăm đệ thôi. Dạo này đệ và Từ Sơn Sơn tiến triển ra sao rồi?”
“Nàng ấy nói trong hai ngày tới sẽ rất bận, bảo Gia Thiện không cần làm phiền.” Gia Thiện đáp bằng giọng nhẹ nhàng.
Nông công bật cười: “Nàng ta bảo đệ đừng đi... vậy mà đệ lại thật sự không đi à?”
Gia Thiện vẫn không hiểu: “Có gì không ổn sao?”
“Đệ không biết đấy thôi... nữ tử luôn luôn nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo. Biết đâu nàng ta chỉ là đang thử lòng đệ thôi?”
“Nàng ấy sẽ không.” Khuôn mặt của hắn ta không biểu tình nói.
Nông công nhận thấy lần này Gia Thiện nhắc đến Từ Sơn Sơn không còn ác cảm như trước nữa, tâm trạng cũng trở nên bình thản và hòa nhã hơn. Sự chuyển biến này liệu có phải là do hắn ta đã đạt đến cảnh giới “tu hành” cao hơn, hay là mối quan hệ với Từ Sơn Sơn đã phần nào dịu đi?
“Mà thôi, chuyện giữa các ngươi thì cứ để các ngươi tự giải quyết đi. Chỉ là đệ và nàng ta đã có hôn ước, bây giờ người đã đến thành Giang Lăng rồi, chúng ta cũng nên làm tròn bổn phận của chủ nhà, không thể thất lễ và mất lễ nghi.”
“Khụ, đệ đừng nhắc đến chúng ta, cứ nói là đệ muốn mời nàng ta đến Đường gia, hiểu chưa?” Nông công đặc biệt dặn dò.
Gia Thiện liếc qua những bản thảo được được chép lại từ các bản kinh Phật nổi tiếng trên bàn: “Nàng ấy đâu phải là lần đầu tiên đến thành Giang Lăng.”
Ý nói rằng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo ám chỉ rằng khi một người đột nhiên tỏ ra quá mức quan tâm, ân cần mà không có lý do rõ ràng, có khả năng người đó đang có ý đồ không tốt, không phải kẻ gian trá thì cũng là kẻ trộm cắp.
Gia Thiện ngước mắt lên, ánh mắt im lặng rơi vào người Nông công. Hắn ta chợt cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy đôi mắt màu nâu nhạt trong trẻo của mình dường như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Cũng biết có một số chuyện không thể giấu diếm được hắn ta, Nông công thở dài nặng nề: “...Thực ra, Đường gia của chúng ta đang gặp phải một kiếp nạn lớn.”
Gia Thiện vừa nghe liền hiểu ngay.
“Mấy huynh tin nàng ấy sao?”
“Tin hay không tin, chỉ cần thử một lần là biết.”
—
Ngày hôm sau, Gia Thiện theo đúng thời gian và địa điểm đã hẹn chờ Từ Sơn Sơn.
Nhưng khi người đến, hắn ta lại có chút ngẩn ngơ.
Lúc này, nàng không còn mặc bộ đạo bào rộng đơn giản cũ kỹ nữa mà thay bằng một bộ y phục bằng lụa mỏng đơn giản, trên vai còn có thêm một chú thú cưng là một con vẹt lông xanh mắt đỏ.
Bộ trang phục này được cắt may tinh xảo và khéo léo, những đường nét mượt mà càng tôn lên dáng vẻ thướt tha của người nữ tử. Đường viền ở phần cổ áo thêu hoa văn tinh xảo, có sợi bạc điểm xuyết tạo nên những họa tiết trang nhã khiến cho bộ trang phục thêm phần tinh tế và sang trọng.
Chiếc áo dài tay được bó chặt giữa hai cánh tay, phần trước rộng, phần sau hẹp, vừa đủ để thể hiện vẻ đẹp trang nhã và trang trọng.
Sau hai ngày, chỉ thay đổi trang phục nhưng khiến hắn ta cảm thấy “Từ Sơn Sơn” trước mắt bỗng trở nên lạ lẫm hơn rất nhiều.
“Thiện Nhân.”
Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc của nàng không hiểu sao lại khiến trái tim của hắn ta bỗng dưng thắt lại.
“Vì sao ngươi luôn gọi ta là Thiện Nhân?”
Từ Sơn Sơn nở một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt đen ánh lên một vẻ thông minh: “Bởi vì ngươi đã từng nói sẽ dẫn dắt ta hướng thiện, biết quan tâm người khác và là người sẵn sàng làm việc thiện, chẳng phải chính là Thiện Nhân sao?”
Gọi là gì, hắn ta cũng không để tâm, sau khi biết được nguyên nhân, liền để nàng tùy ý gọi.
“Trong hai ngày qua, ngươi đã làm gì vậy?”
Hắn ta nhận thấy trên người nàng có một luồng khí rất kỳ lạ và phức tạp, luồng khí nhẹ đọng lại, luồng khí đục tỏa ra chậm rãi, trên người còn mang theo một mùi máu nhàn nhạt. Nhưng đồng thời, cũng có một luồng ánh sáng vàng nhạt bảo vệ đang uốn lượn trong màu đen.
Nàng bình thản đáp: “Đã giết một số người, cũng đã cứu một số người.”
Hắn ta nhìn vào đôi mắt luôn thâm trầm và u tối của nàng, không thể phân biệt được nàng đang nói dối hay là nghiêm túc.
“Còn ngươi thì sao?” Nàng lịch sự đáp lại.
“Bần tăng đã chép kinh Phật trong hai ngày, kinh Phật chứa đựng trí tuệ tối thượng của Đức Phật. Đức Phật dùng nhiều phương pháp khác nhau để cứu độ tấy tất cả chúng sinh, việc tụng nhiều và chép kinh nhiều sẽ có lợi cho trạng thái tâm hồn.”
Hai người trò chuyện về những nội dung hoàn toàn trái ngược, nhưng dường như họ cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
“Vậy là việc của ngươi đã xong xuôi rồi à?”
“Gần xong, có chuyện gì không?”
Gia Thiện khẽ mím môi: “Vậy ngươi có nguyện ý cùng bần tăng về Thương Khâu để chép kinh Phật không?”
Từ Sơn Sơn:“.....”
Thật là một lời mời đặc biệt, Chỉ nghe thôi, nàng đã có cảm giác như tâm hồn mình được thanh lọc.
Gia Thiện dẫn theo Từ Sơn Sơn trở về Thương Khâu, ngay lập tức đưa nàng đến Phật Đường, nơi mà hắn ta đích thân giải thích cho nàng biết hắn ta nghiêm túc như thế nào trong việc giúp nàng hướng thiện.
Nhìn đống bản thảo mơi mới dính mực trên bàn, Từ Sơn Sơn giả vờ khó xử.
“Thiện Nhân, ý tốt của ngươi làm ta rất cảm động nhưng ta lại không biết chữ nha.”
Nàng nhìn hắn ta với vẻ mặt vô tội.
Gia Thiện hiển nhiên chưa từng cân nhắc đến điểm này: “Ngươi không biết chữ sao?”
Nàng buồn cười: “Làm sao? Trông ta có giống người đọc sách, bụng đầy kiến thức hay sao?”
Quả thực có vẻ như vậy, nhưng Gia Thiện không muốn trả lời một câu hỏi vô nghĩa như vậy.
“Nếu đã như vậy thì bần tăng sẽ đọc từng chữ từng câu cho ngươi nghe.”
“Vậy ta không khách sáo nữa.”
Hắn ta nhắm mắt ngồi thiền, ngọn đèn chong trước Phật sáng lên, chiếu rọi lên sống mũi nhô cao của hắn ta, nhẹ nhàng xoay chuỗi tràng hạt, giữ tâm an lạc và yên tĩnh.
Từ Sơn Sơn bước đến bên cạnh hắn ta cũng kéo đến một cái bồ đoàn, học theo dáng vẻ của hắn ta mà lễ Phật.
Trước tiên hắn ta nói: “Tất cả đều là pháp, tất cả đều là tự nhiên.” Từ Sơn Sơn dò hỏi: “Vậy pháp có phải là tự nhiên không?”
Hắn ta vốn đang chuyên tâm tụng niệm, nhưng thấy nàng chăm chú lắng nghe, liền không kìm được mà mở mắt ra.
Hắn ta giải thích: “Thiền giống như thiên nhiên.”
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vạn pháp đều là một, tự tại như thiền, thiền chẳng phải là ở trong cõi trần muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường này sao?”
Gia Thiện hơi ngạc nhiên.
Hắn ta vốn cho rằng người có tính tình tàn nhẫn như Từ Sơn Sơn, chắc chắn sẽ khó mà lĩnh hội được những câu kệ của Phật. Nhưng không ngờ, nàng không chỉ có thể nghe qua mà hiểu được nội dung mà còn có thể lĩnh ngộ một cách thấu triệt.
Trong mắt hắn ta thoáng hiện lên một tia sáng kỳ lạ, khoe môi không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười hài lòng: “Ngươi đã lĩnh hội được thiền cơ của cuộc sống.”
Hóa ra chỉ khi nàng hiểu được lòng của hắn ta thì hắn ta mới nở nụ cười như vậy sao?
Ánh mắt của Từ Sơn Sơn có chút hung dữ.
Trên người hắn ta có “mùi thơm” quá, đến cả một chuỗi chín mắt phượng tím cũng bị “mùi thơm” này làm cho say mê.
“Sơn, kiềm chế lại, đừng có động tay!” Mao Mao lo lắng đến mức dùng cánh tát nàng một cái.
Từ Sơn Sơn cúi đầu nhìn lúc này mới phát hiện ra rằng “móng vuốt quỷ” của mình đã vươn ra một nửa rồi….
“Dường như ở Cảnh Quốc không có điều luật nào dùng để trừng phạt nghiêm khắc tội dám trêu chọc các hòa thượng, phải không?”
Ánh mắt của nàng chợt tối sầm lại, nở một nụ cười, tức thì, cái ác nổi lên trong lòng.
Gia Thiện ngước mắt lên, đặt bút xuống, vén tay áo đứng dậy hành lễ. “Nông công.”
Đường Canh Y vỗ nhẹ lên cánh tay của hắn ta, quan tâm hỏi: “Những ngày này, đệ đóng cửa không ra ngoài, là đang bận rộn việc gì vậy?”
Y bước đến bàn, cúi xuống cầm một cuốn sách lên, lật vài trang: “Kinh Phật? Đàn Kinh*?”
*Đàn kinh là tên gọi của một cuốn kinh quan trọng trong Phật giáo Thiền tông, đặc biệt là do Lục Tổ Huệ Năng (một cao tăng của Thiền tông Trung Quốc) truyền lại. “Lục Tổ Đàn Kinh” ghi lại những bài thuyết pháp của Huệ Năng và là nền tảng quan trọng cho sự phát triển của Thiền tông.
Gia Thiện gật đầu: “Nông công đến đây, có việc gì không?”
Nông công bỏ sách xuống: “Không có việc gì, chỉ là đến thăm đệ thôi. Dạo này đệ và Từ Sơn Sơn tiến triển ra sao rồi?”
“Nàng ấy nói trong hai ngày tới sẽ rất bận, bảo Gia Thiện không cần làm phiền.” Gia Thiện đáp bằng giọng nhẹ nhàng.
Nông công bật cười: “Nàng ta bảo đệ đừng đi... vậy mà đệ lại thật sự không đi à?”
Gia Thiện vẫn không hiểu: “Có gì không ổn sao?”
“Đệ không biết đấy thôi... nữ tử luôn luôn nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo. Biết đâu nàng ta chỉ là đang thử lòng đệ thôi?”
“Nàng ấy sẽ không.” Khuôn mặt của hắn ta không biểu tình nói.
Nông công nhận thấy lần này Gia Thiện nhắc đến Từ Sơn Sơn không còn ác cảm như trước nữa, tâm trạng cũng trở nên bình thản và hòa nhã hơn. Sự chuyển biến này liệu có phải là do hắn ta đã đạt đến cảnh giới “tu hành” cao hơn, hay là mối quan hệ với Từ Sơn Sơn đã phần nào dịu đi?
“Mà thôi, chuyện giữa các ngươi thì cứ để các ngươi tự giải quyết đi. Chỉ là đệ và nàng ta đã có hôn ước, bây giờ người đã đến thành Giang Lăng rồi, chúng ta cũng nên làm tròn bổn phận của chủ nhà, không thể thất lễ và mất lễ nghi.”
“Khụ, đệ đừng nhắc đến chúng ta, cứ nói là đệ muốn mời nàng ta đến Đường gia, hiểu chưa?” Nông công đặc biệt dặn dò.
Gia Thiện liếc qua những bản thảo được được chép lại từ các bản kinh Phật nổi tiếng trên bàn: “Nàng ấy đâu phải là lần đầu tiên đến thành Giang Lăng.”
Ý nói rằng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo ám chỉ rằng khi một người đột nhiên tỏ ra quá mức quan tâm, ân cần mà không có lý do rõ ràng, có khả năng người đó đang có ý đồ không tốt, không phải kẻ gian trá thì cũng là kẻ trộm cắp.
Gia Thiện ngước mắt lên, ánh mắt im lặng rơi vào người Nông công. Hắn ta chợt cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy đôi mắt màu nâu nhạt trong trẻo của mình dường như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Cũng biết có một số chuyện không thể giấu diếm được hắn ta, Nông công thở dài nặng nề: “...Thực ra, Đường gia của chúng ta đang gặp phải một kiếp nạn lớn.”
Gia Thiện vừa nghe liền hiểu ngay.
“Mấy huynh tin nàng ấy sao?”
“Tin hay không tin, chỉ cần thử một lần là biết.”
—
Ngày hôm sau, Gia Thiện theo đúng thời gian và địa điểm đã hẹn chờ Từ Sơn Sơn.
Nhưng khi người đến, hắn ta lại có chút ngẩn ngơ.
Lúc này, nàng không còn mặc bộ đạo bào rộng đơn giản cũ kỹ nữa mà thay bằng một bộ y phục bằng lụa mỏng đơn giản, trên vai còn có thêm một chú thú cưng là một con vẹt lông xanh mắt đỏ.
Bộ trang phục này được cắt may tinh xảo và khéo léo, những đường nét mượt mà càng tôn lên dáng vẻ thướt tha của người nữ tử. Đường viền ở phần cổ áo thêu hoa văn tinh xảo, có sợi bạc điểm xuyết tạo nên những họa tiết trang nhã khiến cho bộ trang phục thêm phần tinh tế và sang trọng.
Chiếc áo dài tay được bó chặt giữa hai cánh tay, phần trước rộng, phần sau hẹp, vừa đủ để thể hiện vẻ đẹp trang nhã và trang trọng.
Sau hai ngày, chỉ thay đổi trang phục nhưng khiến hắn ta cảm thấy “Từ Sơn Sơn” trước mắt bỗng trở nên lạ lẫm hơn rất nhiều.
“Thiện Nhân.”
Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc của nàng không hiểu sao lại khiến trái tim của hắn ta bỗng dưng thắt lại.
“Vì sao ngươi luôn gọi ta là Thiện Nhân?”
Từ Sơn Sơn nở một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt đen ánh lên một vẻ thông minh: “Bởi vì ngươi đã từng nói sẽ dẫn dắt ta hướng thiện, biết quan tâm người khác và là người sẵn sàng làm việc thiện, chẳng phải chính là Thiện Nhân sao?”
Gọi là gì, hắn ta cũng không để tâm, sau khi biết được nguyên nhân, liền để nàng tùy ý gọi.
“Trong hai ngày qua, ngươi đã làm gì vậy?”
Hắn ta nhận thấy trên người nàng có một luồng khí rất kỳ lạ và phức tạp, luồng khí nhẹ đọng lại, luồng khí đục tỏa ra chậm rãi, trên người còn mang theo một mùi máu nhàn nhạt. Nhưng đồng thời, cũng có một luồng ánh sáng vàng nhạt bảo vệ đang uốn lượn trong màu đen.
Nàng bình thản đáp: “Đã giết một số người, cũng đã cứu một số người.”
Hắn ta nhìn vào đôi mắt luôn thâm trầm và u tối của nàng, không thể phân biệt được nàng đang nói dối hay là nghiêm túc.
“Còn ngươi thì sao?” Nàng lịch sự đáp lại.
“Bần tăng đã chép kinh Phật trong hai ngày, kinh Phật chứa đựng trí tuệ tối thượng của Đức Phật. Đức Phật dùng nhiều phương pháp khác nhau để cứu độ tấy tất cả chúng sinh, việc tụng nhiều và chép kinh nhiều sẽ có lợi cho trạng thái tâm hồn.”
Hai người trò chuyện về những nội dung hoàn toàn trái ngược, nhưng dường như họ cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
“Vậy là việc của ngươi đã xong xuôi rồi à?”
“Gần xong, có chuyện gì không?”
Gia Thiện khẽ mím môi: “Vậy ngươi có nguyện ý cùng bần tăng về Thương Khâu để chép kinh Phật không?”
Từ Sơn Sơn:“.....”
Thật là một lời mời đặc biệt, Chỉ nghe thôi, nàng đã có cảm giác như tâm hồn mình được thanh lọc.
Gia Thiện dẫn theo Từ Sơn Sơn trở về Thương Khâu, ngay lập tức đưa nàng đến Phật Đường, nơi mà hắn ta đích thân giải thích cho nàng biết hắn ta nghiêm túc như thế nào trong việc giúp nàng hướng thiện.
Nhìn đống bản thảo mơi mới dính mực trên bàn, Từ Sơn Sơn giả vờ khó xử.
“Thiện Nhân, ý tốt của ngươi làm ta rất cảm động nhưng ta lại không biết chữ nha.”
Nàng nhìn hắn ta với vẻ mặt vô tội.
Gia Thiện hiển nhiên chưa từng cân nhắc đến điểm này: “Ngươi không biết chữ sao?”
Nàng buồn cười: “Làm sao? Trông ta có giống người đọc sách, bụng đầy kiến thức hay sao?”
Quả thực có vẻ như vậy, nhưng Gia Thiện không muốn trả lời một câu hỏi vô nghĩa như vậy.
“Nếu đã như vậy thì bần tăng sẽ đọc từng chữ từng câu cho ngươi nghe.”
“Vậy ta không khách sáo nữa.”
Hắn ta nhắm mắt ngồi thiền, ngọn đèn chong trước Phật sáng lên, chiếu rọi lên sống mũi nhô cao của hắn ta, nhẹ nhàng xoay chuỗi tràng hạt, giữ tâm an lạc và yên tĩnh.
Từ Sơn Sơn bước đến bên cạnh hắn ta cũng kéo đến một cái bồ đoàn, học theo dáng vẻ của hắn ta mà lễ Phật.
Trước tiên hắn ta nói: “Tất cả đều là pháp, tất cả đều là tự nhiên.” Từ Sơn Sơn dò hỏi: “Vậy pháp có phải là tự nhiên không?”
Hắn ta vốn đang chuyên tâm tụng niệm, nhưng thấy nàng chăm chú lắng nghe, liền không kìm được mà mở mắt ra.
Hắn ta giải thích: “Thiền giống như thiên nhiên.”
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vạn pháp đều là một, tự tại như thiền, thiền chẳng phải là ở trong cõi trần muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường này sao?”
Gia Thiện hơi ngạc nhiên.
Hắn ta vốn cho rằng người có tính tình tàn nhẫn như Từ Sơn Sơn, chắc chắn sẽ khó mà lĩnh hội được những câu kệ của Phật. Nhưng không ngờ, nàng không chỉ có thể nghe qua mà hiểu được nội dung mà còn có thể lĩnh ngộ một cách thấu triệt.
Trong mắt hắn ta thoáng hiện lên một tia sáng kỳ lạ, khoe môi không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười hài lòng: “Ngươi đã lĩnh hội được thiền cơ của cuộc sống.”
Hóa ra chỉ khi nàng hiểu được lòng của hắn ta thì hắn ta mới nở nụ cười như vậy sao?
Ánh mắt của Từ Sơn Sơn có chút hung dữ.
Trên người hắn ta có “mùi thơm” quá, đến cả một chuỗi chín mắt phượng tím cũng bị “mùi thơm” này làm cho say mê.
“Sơn, kiềm chế lại, đừng có động tay!” Mao Mao lo lắng đến mức dùng cánh tát nàng một cái.
Từ Sơn Sơn cúi đầu nhìn lúc này mới phát hiện ra rằng “móng vuốt quỷ” của mình đã vươn ra một nửa rồi….
“Dường như ở Cảnh Quốc không có điều luật nào dùng để trừng phạt nghiêm khắc tội dám trêu chọc các hòa thượng, phải không?”
Ánh mắt của nàng chợt tối sầm lại, nở một nụ cười, tức thì, cái ác nổi lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.