Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 14: Nói Sự Thật Cho Phụ Mẫu Hay 2
Đại Như Ca
08/10/2024
Sau đó ông lại đưa tay đẩy Vân Mạn Mạn lui về phía sau, dùng giọng điệu trịnh trọng nói.
“Mạn Mạn, những việc nặng nhọc thế này để cha làm cho, giờ con cũng mệt mỏi rồi, ngồi lên tảng đá đó nghỉ một lát đi!”
Khóe miệng Vân Mạn Mạn lại nhếch lên cười, khoát khoát tay tỏ ý tùy ý Vân phụ.
“Vậy tùy cha!”
Trong nháy mắt Vân phụ đã cực kỳ hưng phấn mà bắt đầu lục soát thi thể, mấy người trong thôn đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy.
Không ít người cảm thấy rất hâm mộ lại ghen tị, thế nhưng bọn họ cũng chẳng dám bước lên tranh giành chuyện tốt như nhặt được bạc này.
Dù sao nha đầu kia có thể giết được người đó!
Vân Mạn Mạn ngồi lau sạch sáu thanh đao, nhìn thanh đao sáng lên bóng loáng, trong đầu đều là suy nghĩ.
Thanh đao kia của mình đâu rồi?
Quay trở lại nơi vừa rồi, nhìn thấy đại đao đang nằm trên mặt đất, khóe miệng Vân Mạn Mạn từ từ co rút.
“Đầu óc mình có làm sao không vậy? Đao ở trong tay rồi lại không cần mà ném đi, cố gắng cướp lấy thanh đao của người khác rồi thiếu chút nữa bị hủy dung?”
Sau đó Oán Khí lại ợ một tiếng nói: “Không sao, chỉ cần ngươi biết đánh nhau biết giết người là được, đầu óc có hay không cũng không quan trọng!”
Nghe vậy, Vân Mạn Mạn lại trợn mắt, lạnh lùng nói.
“Im miệng đi!”
Vân Mạn Mạn cầm theo thanh đao sáng loáng rồi đuổi kịp bước chân của Vân phụ.
Vừa tới đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình đến kinh hãi, này không phải là di tích cổ còn sót lại đó chứ?
Bức tường gồ ghề trong sân viện có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Bức tường phía bên phải cũng chẳng hề ngoại lệ, nó đã bị nghiêng sang một bên, dựa vào một cái xà nhà bằng gỗ lớn.
Còn những kẽ hở trên chiếc cửa gỗ nhỏ không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ ngày nó được sửa chữa nữa…
Vân Mạn Mạn mím môi, trong đôi mắt tím là sự kinh ngạc, trong lòng nàng lại không ngừng tự an ủi chính mình.
“Không sao, ta có thể giết người, ta có thể đánh người, cũng có thể mắng chửi người, thế nên đương nhiên cũng có thể kiếm bạc xây dựng lại ngôi nhà này!”
(Thực sự không thể tìm ra căn nhà nào tệ hơn thế này được nữa, đành phải ở tạm vậy chứ biết sao.)
Vân phụ mở khóa cánh cửa gỗ ra, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Chu thị đang ngồi bên cạnh cái bàn đá, mái tóc dài của bà được cột lại bằng một miếng vải.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mạn Mạn, những việc nặng nhọc thế này để cha làm cho, giờ con cũng mệt mỏi rồi, ngồi lên tảng đá đó nghỉ một lát đi!”
Khóe miệng Vân Mạn Mạn lại nhếch lên cười, khoát khoát tay tỏ ý tùy ý Vân phụ.
“Vậy tùy cha!”
Trong nháy mắt Vân phụ đã cực kỳ hưng phấn mà bắt đầu lục soát thi thể, mấy người trong thôn đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy.
Không ít người cảm thấy rất hâm mộ lại ghen tị, thế nhưng bọn họ cũng chẳng dám bước lên tranh giành chuyện tốt như nhặt được bạc này.
Dù sao nha đầu kia có thể giết được người đó!
Vân Mạn Mạn ngồi lau sạch sáu thanh đao, nhìn thanh đao sáng lên bóng loáng, trong đầu đều là suy nghĩ.
Thanh đao kia của mình đâu rồi?
Quay trở lại nơi vừa rồi, nhìn thấy đại đao đang nằm trên mặt đất, khóe miệng Vân Mạn Mạn từ từ co rút.
“Đầu óc mình có làm sao không vậy? Đao ở trong tay rồi lại không cần mà ném đi, cố gắng cướp lấy thanh đao của người khác rồi thiếu chút nữa bị hủy dung?”
Sau đó Oán Khí lại ợ một tiếng nói: “Không sao, chỉ cần ngươi biết đánh nhau biết giết người là được, đầu óc có hay không cũng không quan trọng!”
Nghe vậy, Vân Mạn Mạn lại trợn mắt, lạnh lùng nói.
“Im miệng đi!”
Vân Mạn Mạn cầm theo thanh đao sáng loáng rồi đuổi kịp bước chân của Vân phụ.
Vừa tới đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình đến kinh hãi, này không phải là di tích cổ còn sót lại đó chứ?
Bức tường gồ ghề trong sân viện có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
Bức tường phía bên phải cũng chẳng hề ngoại lệ, nó đã bị nghiêng sang một bên, dựa vào một cái xà nhà bằng gỗ lớn.
Còn những kẽ hở trên chiếc cửa gỗ nhỏ không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ ngày nó được sửa chữa nữa…
Vân Mạn Mạn mím môi, trong đôi mắt tím là sự kinh ngạc, trong lòng nàng lại không ngừng tự an ủi chính mình.
“Không sao, ta có thể giết người, ta có thể đánh người, cũng có thể mắng chửi người, thế nên đương nhiên cũng có thể kiếm bạc xây dựng lại ngôi nhà này!”
(Thực sự không thể tìm ra căn nhà nào tệ hơn thế này được nữa, đành phải ở tạm vậy chứ biết sao.)
Vân phụ mở khóa cánh cửa gỗ ra, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Chu thị đang ngồi bên cạnh cái bàn đá, mái tóc dài của bà được cột lại bằng một miếng vải.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.