Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 151: Cánh cửa dần hé mở

Công Suất Tiêu Thụ

14/10/2024

Thời đại 4.0 mẹ chồng cùng nàng dâu đi đánh ghen con giáp thứ mười ba cũng không phải thiếu!

Đệt!

Mình đang nghĩ cái đéo gì thế nhỉ?

Ông đây mới là chính thất! Dù dư ra hẳn con cu lòng thòng với thiếu bộ ngực đồ sộ nhưng Tuấn Anh thích là được! Tình yêu không phân biệt giới tính!

Ông đây còn là người đến trước, chơi với Tuấn Anh từ khi cậu ấy còn béo ú nu chạy lạch bạch như vịt đực kia kìa!

Dù trong lòng gào thét mạnh miệng điên cuồng nhưng toàn thân tôi lạnh ngắt, tứ chi run lẩy bẩy, vội vàng kéo sập cửa cuốn đúng lúc ba người bên ngoài quay lại nhìn thấy.

Bố mẹ Tuấn Anh: "..."

Tiến chạy ra, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Bố mẹ Tuấn Anh tới." Tôi thẫn thờ đáp, sống lưng vẫn còn cứng đờ.

"Ai? Anh bảo ai tới cơ?" Giọng nó hốt hoảng.

Nói xong thì lục đục vào máy kiểm tra camera, sau đó trông mặt nó còn giống mất sổ gạo hơn cả tôi, bần thần nói: "Địt con mẹ! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao lại đến đây tầm này?"

Nhờ câu chửi thề của Tiến mà hồn tôi nhập lại vào xác phân nửa, nhíu mày hỏi: "Thái độ của mày cũng hơi kì lạ đấy! Tại sao bố mẹ Tuấn Anh lại không thể đến đây tầm này? Mày cũng là người của Tuấn Anh cài vào à?"

Tiến trố mắt ra, lắc đầu lia lịa, "Người của Tuấn Anh là sao? Không hề! Thái độ của em hùa theo khuôn mặt đang sợ hãi tái mét của anh thôi mà. Hai anh đang yêu đương lén lút đúng không? Thì bố mẹ ảnh tới đương nhiên là anh phải khó xử rồi."

Tôi lững thững đi xuống ghế, ngồi phịch xuống, "Ừ" khẽ một tiếng.

Tiến nói: "Mẹ kiếp! Gọi điện cho ảnh cũng không liên lạc được!"

"Khoan đã!" Tôi ngăn lại: "Gọi làm gì? Đừng có gọi! Để anh tự giải quyết!"

Mới vừa nãy đã không dám gặp ông nội cậu ấy, chẳng lẽ bây giờ còn trốn tránh cả bố mẹ người ta luôn sao?

Tiến gấp gáp hỏi: "Vừa rồi anh nói em cũng là người của ảnh cài vào là sao? Anh phát hiện ra chuyện gì rồi à? Hồi nãy tụi kia tập trung cả đống ở cửa lại là chuyện gì nữa?"

Tôi nhìn lên khuôn mặt sốt ruột của nó chằm chằm, nhếch môi cười nhạt: "Mày không thấy câu hỏi của mày rất có vấn đề hả Tiến? Phát hiện ra chuyện gì là chuyện gì? Mày tính hùa theo Tuấn Anh lừa tao đến khi nào? Tao hỏi mày! Tại sao mày biết người đứng ngoài kia là bố mẹ Tuấn Anh? Đừng có nói với tao là Tuấn Anh từng cho mày xem hình!"

Môi Tiến mấp máy, vươn hai bàn tay ra trước mặt, xua lia lịa: "Ấy! Đừng có nóng! Cái gì mà hùa theo lừa? Làm gì đến mức ấy! Em đã bảo em không phải người của ảnh! Em hỏi để nắm rõ tình hình còn xử lý thôi, dù sao hiện tại cũng không liên lạc được với ảnh."

"Nói!" Tôi nghiến răng, vừa dứt lời thì có tiếng chuông gọi cửa.

Tiến ngồi phịch xuống bên cạnh, chỉ ra ngoài, "Anh cảm thấy bây giờ chuyện này gấp hơn chuyện gặp gia đình ảnh nữa hả?"

Tôi đan hai bàn tay rịn mồ hôi vào nhau, vò đầu bứt tai thở dài.

"Mày cứ nói xong đi rồi tao không gặp."

Tiến: "..."

Giá như tôi là nữ giới thì tốt rồi.

Đệt! Lại nghĩ bậy bạ! Tuấn Anh mà biết chắc chắn sẽ đánh mông!

"Anh... có nói nhầm không vậy?" Tiến ngập ngừng.

Tôi im lặng.

"Không thể nào không gặp được đâu... Người cũng đã vào tận trong Nam rồi."

Lại thêm một hồi chuông nữa, có nhân viên ra ngoài nhưng Tiến lấy lý do đẩy người lại vào trong, còn dặn thực tập giải lao tại chỗ trong phòng chứ không được ra ngoài này vì sếp có việc riêng cần bàn bạc.

Lúc nó đi ra, ngồi xuống đối diện, nặng nề lên tiếng: "Thôi được rồi, em không phải người của anh Tuấn Anh mà là anh em chơi thân, ông bà em chơi với ông bà ảnh nên đương nhiên em biết bố mẹ ảnh trông ra làm sao chứ."

"Khác gì nhau?" Tôi trừng sang.

Nó cũng sừng lại, "Khác chứ! Em tự nguyện tới đây chứ không phải cài!"

Không tin được anh em nhà này nữa rồi.

Tôi 'hừ' một tiếng: "Tự nguyện nghe lời hả?"

Nó cười cười hề hề không đáp.

Tôi nhàn nhạt liếc sang, sau đó ngả lưng ra ghế, âu sầu nói: "Mấy tiếng trước tao mới gặp ông nội ảnh xong."

Tiến đứng bật dậy, hỏi: "Anh nói thật?"

Tôi gật gật, "Gặp từ xa thôi, cử người xuống muốn mời tao ăn bữa cơm nhưng Tuấn Anh không đồng ý. Không cho tao nói chuyện, không cho tao tiếp xúc, vậy nên hiện tại đầu tao mới rối như mớ bòng bong, không biết nên xử trí thế nào. Rồi thêm cả mày với con bé Nga là sao nữa? Tụi mày lâu nay hùa vào lừa tao!"

Tiến lại ngồi xuống, thở hắt ra: "Anh nói gì nghe nặng nề quá! Haizzz... Có người si tình theo đuổi mình như thế thì anh phải mừng chứ! Tụi em cũng chưa bao giờ kiểm soát hay làm ra hành động xâm phạm riêng tư cá nhân gì khiến anh không thoải mái mà. Nhưng nghĩ lại, mọi chuyện dồn vào cùng một ngày gặp em thì em cũng áp lực thật."

Thực ra là do tôi quá sốc nên chưa ổn định tinh thần chứ lúc biết Tuấn Anh cài người của cậu ấy vào nơi tôi làm việc từ lâu dù là vì mục đích giám sát, theo dõi thì lòng tôi cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Chỉ là đúng như Tiến nói, tôi chưa kịp sáng tỏ chuyện này đã có chuyện khác dồn dập ập tới.

"Xin lỗi... anh sợ phiền tụi em." Tôi hạ giọng.

"Lại còn xin lỗi?~ Khách sáo nổi hết cả da gà! Em đã bảo em không phải người của ảnh."

Tiến nhìn trước ngó sau một phen, cuối cùng lấy điện thoại nhắn sang cho tôi một câu: "Em là cảnh sát chìm."

Tôi tròn mắt nhìn vào màn hình.

Tiến đưa ngón trỏ lên miệng, cười cười nham nhở, "Đấy, lý do em hay phải thoắt ẩn thoắt hiện là vì vậy. Vụ bên quán Hương Phố rầm rộ trước Tết là có cả em với anh Tuấn Anh tham gia, nhờ cú chót đó mà ảnh mới được bên trên mời thẳng vào trong này làm việc, ông ảnh không thể nhúng tay tiếp tục can thiệp nữa. Còn con Nga là ảnh đấu giá được ở chợ đen bên nước ngoài, đem nó thoát khỏi ổ buôn người, vì vậy nó coi ảnh như cha mẹ tái sinh ấy chứ. Nên là anh đừng có ngại gì cả. Việc quan trọng bây giờ là đối phó với gia đình ảnh kia kìa."

Đấu giá được ở chợ đen ư??? Đây là lần đầu tiên tôi nghe được khái niệm này. Thời đại bây giờ vẫn còn nạn buôn người công khai nữa à? À, không thể công khai. Chẳng phải Tiến mới nói nơi đó là "chợ đen" sao.

Cuộc sống của Tuấn Anh li kì quá vậy? Ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi. Khi gặp lại cậu ấy, thậm chí tôi còn chẳng biết nên bắt đầu hỏi câu nào đầu tiên nữa.

"An ơi!"

Âm thanh dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, là giọng của mẹ Tuấn Anh, có lẽ vậy. Thời gian trôi qua quá lâu rồi, tôi chỉ còn nhớ khuôn mặt xinh đẹp chứ không khắc ghi nổi tiếng nói trong trẻo ấy nữa rồi.

Tôi bảo: "Mày ra nói với cô chú ấy là tao không có ở đây đi."

Tiến: "..."

Tiến dở khóc dở cười, chỉ ra bên ngoài hai lớp cửa kín mít, nói: "Nếu con mắt em không bị đui thì rõ ràng khi nãy em thấy mọi người nhìn nhau rồi còn gì."

"... Mày mày..." Tôi rối rắm, "hay là mày ra nói người vừa rồi là anh em song sinh của tao chứ thực ra tao không có ở đây."

Tiến: "..."

Không cần nó hoảng hốt, bản thân tôi nói xong cũng tự giật mình sửng sốt luôn. Kế này không xài được vì bố mẹ cậu ấy chứng kiến tôi từ bé tí kia mà.

Trời ơi, lén lút yêu đương với con trai vàng bạc nhà người ta khổ thế này đây! Sao lúc hôn môi người ta say đắm tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ?

Tiến thở dài, chỉ vào trong nhà, "Thôi, nếu ảnh nói không được gặp thì anh cứ lên lầu tránh mặt tạm đi đã. Đợi em gọi hỏi ảnh xem nên làm thế nào, không thì em kêu tụi thằng Tư đến khuyên cô chú ấy lúc khác lại tới."

"Đừng đừng đừng đừng gọi!" Tôi vội vàng cản lại: "Đã bảo để tao tự giải quyết mà."

"Anh giải quyết thế nào? Nãy giờ nói chuyện còn không xong, trông cứ như thằng thiểu năng ấy!"

"..."

"Lại còn sai em ra nói anh không có nhà. Đây là giải quyết của anh đấy hả?"

"..."

Tôi nhắm mắt, nắm chặt hai tay bên người, hít sâu một hơi, đợi lấy tinh thần xong thì mở bừng mắt, cấp tốc vừa chạy vừa tháo toàn bộ khuyên tai, phụ kiện trên người xuống vừa la lên: "Mày rót mấy cốc nước mời khách giùm anh cái!"

Sau khi thay một cái áo sơ mi trắng cài nút kín tay và cổ thì điều chỉnh nhịp thở, bình tĩnh đi xuống.

"Nhìn tao trông thế nào?"

"Y như mọi ngày." Tiến đáp.

"Nhưng tao đã tháo hết vòng vèo ra rồi, nhìn đã ngoan hiền hơn chưa?"

"Ủa? Tháo rồi hả? Chắc tại em nhìn quen mắt nên chẳng thấy khác gì. Chậc chậc! Anh muốn ngoan hiền thì phải giãn cơ mặt ra! Nhìn anh trông như chuẩn bị đi đánh ghen chứ không giống ra mắt bố mẹ chồng đâu."

"..."

Đánh ghen gì chứ... Tôi mới là người phải đón nhận cơn...

Nghĩ đến đây, tôi hỏi thẳng: "Ê! Tiến! Người ngoài kia, cái người trẻ tuổi nhất ấy..."

Tiến tiếp lời: "Con Sunny?"

"... Sunny?"

Tim tôi đập mạnh dữ dội.

Tiến gật đầu, bình thản nói: "Ừ, Ánh Dương? Nó làm sao?"

"..."

À...

Thế thì không phải đến đây để đánh ghen rồi.

Tôi lắc đầu: "... Không sao..."

Sao trăng cái gì? Suýt nữa thì phải gọi cấp cứu vì anh mày vỡ lồng ngực rồi đấy! Mẹ kiếp! Con bé này lớn lên ngựa ngựa đặt tên nước ngoài chi vậy?

Phù!!! Tôi thở phào nhẹ nhõm, bây giờ lại thầm cảm ơn Tuấn Anh đã gửi gắm thằng Tiến ở đây chứ không thì tí nữa chắc chắn tôi sẽ thêm một phen mất mặt độn thổ quá!

"Vậy em mở cửa nhé?"

Nhưng mà... tôi không biết đối diện với cô chú ấy như thế nào cả... Dù gì thì bông hoa rực rỡ nhà người ta vừa độ xuân thì nở rộ đã bị tôi cả gan thò tay hái trộm mất tiêu rồi. Phải làm sao đây?

Tôi hỏi: "Mày nghĩ cô chú ấy có đánh tao không?"

Tiến tròn mắt sửng sốt: "Anh sợ đến thế cơ à?"

Tôi thành thật gật đầu, đáp: "Cũng có hơi hơi."

"Anh sợ thì em ngồi ở đây cùng với anh. Nhưng anh yên tâm, bố mẹ anh Tuấn Anh không phải người như vậy đâu. Mà cho dù muốn thì cũng thuê người tới tẩn chứ chẳng cần đích thân tới tận nơi động tay động chân làm gì."

"..."



"Em nghĩ cô chú ấy đến khuyên nhủ anh buông tha cho con trai nhà người ta thôi."

"..."

Thôi mày đừng an ủi thì hơn!

Tôi nhìn vào gương, chỉnh sửa cổ áo thẳng thớm, kéo kéo đè đè kiểu tóc vuốt keo xuống nhìn cho bớt lôm côm, điều chỉnh biểu cảm đỡ căng thẳng, hắng giọng: "Mày lên tầng đi Tiến, nãy giờ tao bất ngờ quá nên ăn nói tào lao tí thôi, không có chuyện gì đâu."

Thực ra là rối quá, hoảng quá, hèn quá...

Những lúc thế này lại thấy bản thân không ra dáng người có thể xứng đáng kiêu ngạo đứng sánh vai bên cạnh Tuấn Anh gì cả. Trong vô vàn kí ức từng tưởng tượng qua, tôi đâu có hèn nhát, nhụt chí như vậy?

"Nhưng mà... anh có được không đấy?" Tiến hỏi.

"Được." Tôi kiên định gật đầu.

Lúc cửa cuốn dần kéo lên, tôi nghe được tiếng cô Ánh Phương khẽ nói: "Thấy chưa, An nó không tránh mặt chúng ta đâu. Chút nữa anh cứ để yên cho em nói chuyện."

Tôi không dám tỏ ra niềm nở, hoàn cảnh gặp mặt cũng thực sự không đáng để cười rộ lên như người thân quen đã lâu không gặp gỡ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, chào hai tiếng "Cô, Chú" khá sượng.

Bố Tuấn Anh vẫn lịch thiệp y như hồi xưa, đưa tay ra bắt tay xã giao với tôi, hỏi: "An nhận ra cô chú chứ hả?"

Khác với quá khứ lần đầu tiên nhút nhát đối diện với chú ấy, tôi lịch sự bắt tay lại.

Một cách cứng nhắc.

Nếu nói tìm điểm chung với thằng nhóc năm ấy thì chắc là phần tự ti trong tôi chưa từng mai một. Tôi có trưởng thành hơn, có mạnh mẽ hơn, có tự tin hơn, nhưng khi đứng trước mặt đấng sinh thành của Tuấn Anh hoàn mỹ danh giá, tôi cảm thấy đất trời quay cuồng đảo lộn lập tức đưa mình quay về một thoáng thơ ngây, thành bé con lén lút cả gan thò tay ăn trộm ngọc ngà châu báu trân quý nhất của nhà cô chú.

Đến tận thời khắc này, tôi mới nhận ra lâu nay những lời tự động viên bản thân của mình là vô cùng giả dối.

Tôi vẫn sợ hãi.

Tôi chỉ là kẻ vị kỷ nhỏ mọn.

Tuấn Anh cao quá, cậu ấy là trời bể. Còn tôi, dù không phải vực thẳm tăm tối như khi xưa nhưng vẫn chỉ thấp là tà dưới mặt đất này.

Tuấn Anh đưa cho tôi một sợi dây, thứ liên kết duy nhất để tôi bám víu rồi bay đến tầng mây cao vút bên cạnh cậu ấy. Một sợi dây vô hình nhưng chắc chắn nhất, an toàn nhất, bình yên nhất. Một sợi dây không một ai có thể thấy bằng mắt thường nhưng tôi lại có thể sờ tới, chạm vào. Tôi cảm nhận được rõ ràng tấm chân tình Tuấn Anh tha thiết gửi gắm vào đó để tôi tự tin đứng ngang hàng với cậu ấy. Tuấn Anh trao cho tôi quyền lợi cũng như quyền lực, tôi có thể vươn lên sánh vai, cũng có thể kéo cậu ấy xuống gần, miễn là chúng tôi bên nhau vĩnh viễn.

Một cọng lá dại ven đường mỏng manh cũng có thể mạnh mẽ ôm lấy chiếc lá ngọc cành vàng kiêu hãnh.

Thoáng chốc, tôi trở về thực tại, còn chưa kịp trả lời hay giãn cơ mặt ra mỉm cười thì cô Ánh Phương bắt lấy bắp tay tôi, nắn nắn, vỗ vỗ hai lượt, cười trang nhã, "Anh hỏi thừa quá! An nó chào là nhận ra rồi. Còn là nhận ra ngay từ đầu nên mới nhốt cô chú ở ngoài, đúng không An?"

Tôi xấu hổ, đang định lên tiếng xin lỗi thì phải cấp tốc đón một luồng hương thơm mát ập thẳng vào mặt, là Ánh Dương lao tới ôm chầm lấy tôi mà cười khúc khích.

"Anh An! Anh An!"

Bất ngờ quá!

Tôi không biết nên phản ứng thế nào, càng không ngờ được con bé lại có hành động thân thiết thế này nên bị loạng choạng lui về sau nửa bước mới đứng vững. Cuối cùng cánh tay vẫn cứng đờ giữa không trung chứ không có can đảm đưa lên vỗ lưng con bé lấy một lần.

Tôi biết Ánh Dương ủng hộ tôi và Tuấn Anh nhưng lần này có cả bố mẹ cậu ấy đến, tôi cần phải cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ của mình. Huống hồ, tôi và con bé chưa từng liên lạc nhiều năm, vẫn còn thấy lạ lẫm, bây giờ mà tỏ ra vui vẻ phấn khích thì trông giống y như đang thảo mai lấy lòng người nhà của Tuấn Anh vậy.

Cô Ánh Phương túm tay Ánh Dương lôi ra, "Này này, con gái con đứa lớn rồi giữ ý tứ chút đi! Anh An là nam giới đấy!"

Đầu tôi ong lên một tiếng, run rẩy, sợ hãi.

Câu này của cô ấy có lẽ chỉ là buột miệng thốt ra hợp ngữ cảnh nhưng vì tôi có tật giật mình nên hoang mang không biết có phải cô đang nhắc khéo cho tôi nhớ về giới tính sinh học của mình hay không.

Tôi không rõ nữa...

Tuấn Anh liên tục nói rằng cậu ấy bị cản trở, ngăn cấm đến bên tôi. Nhưng tại sao bây giờ cha mẹ cậu ấy lại niềm nở đứng trước mặt tôi?

Tôi không tin Tuấn Anh nói dối.

Vậy chỉ còn một đáp án thuyết phục là gia đình tử tế đối diện này sống đàng hoàng, gia giáo nên nể tình quen biết tôi từ bé mà giơ cao đánh khẽ. Có lẽ cô chú ấy đã chuẩn bị kỹ càng từ rất lâu để đến đây nhẹ nhàng khuyên giải chứ không phải bộc lộ sự tức giận, mắng nhiếc.

Bố mẹ Tuấn Anh thật tốt!

Phải rồi, là gia đình hoàn hảo thì mới nuôi dưỡng ra một Tuấn Anh hoàn mỹ đến như thế!

"Anh Annn!" Ánh Dương kéo dài giọng, nghe vào tai ấm áp, thân thiện. Những ngón tay thon dài, trắng nõn còn lay lay áo tôi nhẹ nhàng.

"Anh không nhận ra em thật à?"

Con bé cao phải trên mét bảy nên nghiêng đầu mới có thể quan sát khuôn mặt tôi. Trông y như con gà con.

Tôi mỉm cười nhẹ.

Đang định lên tiếng thì chú Tuấn Phong nói: "Mặt anh An lạnh lùng là do cơ địa rồi. Hồi nhỏ chả thế! Giới trẻ gọi là ngầu, đúng không An?"

Khoé môi tôi bất giác cong lên cao hơn, hiện giờ chắc chắn da dẻ trông đã có sức sống hơn nhiều rồi.

Tôi nắm lấy khuỷu tay Ánh Dương, kéo nhẹ vào trong, mời: "Cô chú vào trong này ngồi đi ạ."

Rồi quay sang nói với bé Ánh Dương: "Tại anh bất ngờ quá thôi. Anh không nhận ra em thật nhưng..."

Đang định nói "đã được Tuấn Anh cho xem hình rồi" nhưng nghĩ lại, nếu nói như vậy thì sẽ bại lộ hết chuyện tôi và Tuấn Anh ở bên nhau.

Giờ này, tôi đừng nên nhắc đến tên cậu ấy trước thì tốt hơn.

Dĩ nhiên, bố mẹ cậu ấy là vì chuyện này mới đến đây thì đương nhiên cũng biết tỏng việc chúng tôi gặp gỡ, qua lại rồi. Nhưng phần mở đầu câu chuyện tình ngang trái... À không, phải là chuyện tình bất diệt này, tôi phải để cô chú ấy tự chủ động bắt đầu trước. Giống như bố mẹ tra khảo con trẻ vậy. Sau đó tôi sẽ từ từ suy nghĩ cách đối đáp lại.

Vậy nên tôi nhanh chóng uyển chuyển đổi lời: "...nhưng cũng là do em càng lớn càng xinh gái. À, phải nói là đẹp mới đúng, như minh tinh màn bạc vậy."

Lời nghe như xã giao nhưng là sự thật này thế mà lại chọc cho cả nhà cô chú cười lớn thành tiếng, khen tôi lớn lên khéo miệng.

Không biết lời này có thật không?

Vừa rồi tôi chỉ có sao nói vậy thôi.

Tôi cũng không muốn bản thân trông như thảo mai giả tạo, càng không muốn mình giống như lân la xu nịnh. Nhưng tôi lại không biết cách ăn nói, ngoài công việc ra thì đầu óc xử lý vấn đề giao tiếp xã hội khá chậm chạp, kém hơn người thường.

Giá mà có Tuấn Anh ở đây thì tốt biết mấy. Tôi sẽ năn nỉ cậu ấy biến thành tí hon rồi chui vào đầu để nhắc bài cho tôi biết tiếp theo mình nên nói gì.

Ánh Dương kéo tôi ngồi xuống ghế đối diện với bố mẹ, cười lên khúc khích, "Anh An nói em đẹp như minh tinh là đang chê em đấy nha~ Em quen nhiều sao lắm, có thấy đứa nào đẹp được như em đâu~"

Mẹ Tuấn Anh với qua đánh khẽ lên mu bàn tay con bé, "Trời ơi! Khiêm tốn xíu đi chị hai!"

Bố Tuấn Anh hơi lắc đầu, nói: "Không biết ngại à?"

Tôi lại phải cười, nụ cười nhẹ nhõm che giấu tiếng thở dài khe khẽ.

Ánh Dương tự tin giống y hệt Tuấn Anh, nhưng điều khiến lòng tôi đỡ nặng nề như chì là cảm giác mà em ấy rực rỡ đem lại. Thoáng chốc, hình như tôi đã nhìn thấy em bé cỏn con năng động thường xuyên tới nhà ăn cơm và phụ bán hàng với mình năm xưa rồi.

Bây giờ tôi lại thấy tiếc. Tiếc quãng thời gian cô đơn kia rề rà, lênh đênh trôi đi mất hút. Giá mà mấy năm đó bé Ánh Dương liên lạc với tôi thì tốt biết mấy. Như vậy con thuyền nhỏ là tôi đây sẽ chẳng lạc lõng, chới với, mỏi mệt nhiều đến vậy.

Hốc mũi tôi bất giác nóng bừng lên.

Dù nước mới được Tiến rót nhưng tôi vẫn vội vã thu gom vào khay, không lấy bình nước ở bàn mà đi vào trong thêm một lượt rót ra bốn ly mới. Cốt yếu là để trái tim thôi thổn thức, bàn tay ngưng run rẩy và quan trọng là đủ thời gian bình tĩnh điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt.

"Cô chú uống nước ạ."

Tôi đặt từng ly nước xuống đúng vị trí trước mặt mỗi người, lặng lẽ quan sát không có ly nào sóng sánh ra ngoài thì thở phào. Nhiêu đây có được tính là con dâu khéo léo không nhỉ? Tôi nghĩ vẩn vơ rồi cười tự giễu trong lòng.

"An có da có thịt rồi này, bữa trước An gầy quá!" Cô Ánh Phương chợt nắm lấy mu bàn tay tôi, vuốt ve hai lượt rồi buông.

Tôi sững sờ nhìn lên.

Cô mỉm cười, nói: "Cô nhìn thấy hình An."

Nhìn thấy lúc nào? Nhìn thấy ở đâu? Tôi không dám hỏi mà chỉ nhẹ giọng đáp "À... dạ."

Sau đó cô ấy hỏi thăm sức khoẻ của ông bà tôi, mẹ tôi, An Bình. Tiếp nữa lại hỏi tình hình mẹ tôi buôn bán thế nào, em Bình học hành, lập nghiệp ra sao. Rồi lại tới hỏi lòng vòng quanh xóm có chuyện gì mới mẻ, hay ho không...

Tôi thận trọng trả lời nhưng vẫn cảm nhận được Ánh Dương với chú Tuấn Phong đang căng mắt ra nhìn nhau chằm chằm. Không biết là đang ra ám hiệu hay có ý gì.

"An cần ăn nhiều lên nhé! Như thế này vẫn đang còn hơi..."

Cô nói đến đây thì bị chồng huých nhẹ một cái, không phải lén lút nên tôi có thể nhìn thấy rõ. Tôi cứng đờ cả người, hết liếc người này lại nhìn sang người kia.

Chú khẽ lên tiếng: "Em vào thẳng vấn đề luôn đi!"

Tôi căng da đầu đồng tình. Đúng vậy ạ! Đau dài không bằng đau ngắn! Cô chú cứ xuống đao luôn đi!

Cô đánh vào bắp tay chú 'Bép' một tiếng rõ to, còn nghiêng người sang thì thầm như không thầm thì: "Anh thì biết cái gì! Rời quê hương đã lâu, phải hỏi thăm trước đã chứ!"

Chú cũng hạ giọng nhưng vẫn to y như nói với người cách xa vài mét: "Nhưng những chuyện này em đều biết hết cả rồi mà?"

Tôi: "..."

"Ơ! Biết rồi thì cứ giả vờ không biết đi!"

"Giả vờ làm gì?"

"Cho nó dài dòng."

"Bởi vậy anh mới nói em nên vào thẳng vấn đề luôn."

"Vấn đề gì?"

Chú Tuấn Phong: "..."

"Đấy! Không nói được thì im lặng đi!"

Chú thở dài, "Không phải anh không nói được mà do em dặn dò để yên cho em nói."

"Vậy sao nãy giờ anh còn xen vào làm gì?"

Chú Tuấn Phong: "..."

Tôi: "..."

Bàn chân Ánh Dương bên dưới nhẹ nhàng đẩy đẩy giày tôi, tôi quay sang thấy con bé đang tủm tỉm nhịn cười.

?

Hình như tôi hơi hơi hiểu tính cách điên điên khùng khùng, hâm hâm dở dở của Tuấn Anh ở đâu mà ra rồi. Nhưng tôi không dám nghĩ thêm nữa chứ đừng nói là có gan nói ra miệng.



Tay bé Ánh Dương thoăn thoắt bấm điện thoại, sau đó nhướng mày nhìn tôi, điện thoại tôi rung lên, không biết là bé lấy số của tôi lúc nào nhưng tôi hiểu ý là em ấy vừa gửi tin nhắn cho mình.

Nhưng không phải gửi bằng số điện thoại mà là từ tài khoản Facebook. Là tài khoản mà tôi vô cùng quen thuộc, từ một người bạn qua mạng, là chị gái hồi cấp ba nhảy Auditon chung với tôi, sau này chúng tôi trao đổi nick Yahoo, Ola, Zalo và cả Facebook. Thường xuyên hỏi thăm sức khoẻ của nhau, cùng ôn luyện bài vở, nói xấu người mình ghét, than thở lẫn động viên nhau suốt ngày...

Tim tôi chấn động!

Bàn tay siết chặt lấy điện thoại như muốn bóp nát!

Bây giờ thì tôi đã hiểu thái độ thân thiết của em ấy là ở đâu mà ra rồi!

Phải rồi! Dù thân nhau đến mấy thì cũng không thể nào xa cách gần chục năm không liên lạc mà khi gặp lại có thể gần gũi không gượng gạo như vậy cả!

Hoá ra... hoá ra Ánh Dương vẫn luôn ở quanh tôi! Hoá ra Tuấn Anh bằng cách này cách khác vẫn chưa từng bỏ mặc tôi một mình...

Nhưng nghĩ đến đây, tim tôi lại như ai đó bóp nghẹt đến khó thở nhức nhối. Tôi nhớ rồi, tôi hiểu hết rồi... Năm cấp ba, khi đọc tin nhắn Ánh Dương thường hỏi về chuyện tình cảm, tôi đã nói dối là thích bạn nữ trong trường, nửa là vì muốn chứng minh mình là người bình thường, nửa lại không muốn mất đi một người bạn online hợp cạ vì sợ mình độc thân thì tình bạn qua mạng này sẽ biến chất, khi đó Ánh Dương là người duy nhất không bắt tôi xưng hô là vợ chồng ghép đôi trong game nên tôi rất thoải mái khi chơi chung. Tuấn Anh của tôi đã phải khổ sở nhường nào khi nghe em gái mình chia sẻ lại những tâm tư của tôi năm ấy chứ? Tôi biết cậu ấy hiểu lầm tôi thích nữ giới từ lâu rồi nhưng mỗi một cánh cửa hé mở ra sự thật vẫn khiến tôi thấy đau đớn tột cùng!

Ngày hôm nay dồn dập tới quá nhiều chuyện hệ trọng khiến đầu óc tôi loạn lên như một mớ bòng bong, nhất thời không tiếp thu nổi.

Ánh Dương nhắn: "Bố mẹ em đang đùa á. Vẫn luôn vui tính như vậy. Anh đừng quá sốc."

Không đâu, anh không sốc, chỉ muốn xỉu tới nơi thôi. Bố mẹ em giỡn đâu có khiến anh choáng váng bằng việc phát hiện ra mình gọi em chồng là chị suốt chín năm trời chứ!

Gia đình nhà Tuấn Anh có ai nhớ tôi bị bệnh tim không vậy?

Chín năm qua Ánh Dương vẫn luôn liên lạc với tôi vậy mà không hề cho tôi biết? Lại còn để tôi gọi nó là... chị ngần ấy năm?

Con bé này thật là! Nó mà là em gái mình chắc tôi phải lôi ra tẩn cho một trận khóc ré lên mới thôi!

Bây giờ mới hiểu tại sao mỗi lần Tuấn Anh nhắc đến Ánh Dương thì một câu muốn đánh, hai câu cũng là muốn đập như thế.

Tôi định im im cho qua nhưng cuối cùng gửi một icon mặt giận, kèm tin "Được lắm! Từ từ anh xử chị hai sau!"

"Thôi đừng gọi em là chị nữa. Huhu em xin lỗi mà... Tình thế ép buộc á á á."

Tôi mím môi chần chừ suy nghĩ, cuối cùng cất điện thoại vào túi không nhắn lại nữa. Việc hiện tại sắp đối mặt mới là quan trọng hơn cả. Vừa rồi nghe cuộc đối thoại của cô chú, tôi biết cô chú ấy cũng đang bối rối giống mình nên mới vào đề chậm chạp như vậy. Tôi hiểu được. Bậc cha mẹ nào cũng sẽ không hài lòng khi con trai mình dây dưa với nam giới thôi. Nhất là khi đối tượng lại là người cô chú ấy quen biết, nên khó xử là điều không tránh khỏi.

Cô Ánh Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như sao trời càng tôn lên nét đẹp thanh tú thường gặp ở phụ nữ có điều kiện kinh tế lại biết chăm sóc bản thân, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm, hỏi: "An đã gặp Tuấn Anh chưa?"

"..."

Đừng nói là tôi mà ngay cả Ánh Dương và chú Tuấn Phong cũng phải giật mình không nhẹ, liếc sang vợ mình chằm chằm.

Cô ấy... bối rối tới mức này sao?

Vài phút nữa thôi, cô sẽ đề cập tới chuyện tình cảm của hai đứa, thế thì không phải chính câu sau sẽ quay lại đập câu hỏi này một trận tan tác hay sao?

Như vậy tôi lại càng chắc chắn, nhiều năm qua đi nhưng cô chú vẫn dành cho tôi tình cảm, hoặc nói chừng mực hơn một chút là dành cho tôi một sự quan tâm nhất định, đối đãi đặc biệt hơn người khác. Có lẽ cô chú đang tìm phương án uyển chuyển đánh gãy uyên ương một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhưng cô ấy không hiểu, càng kéo dài thì lòng tôi càng nặng trĩu, trái tim chùng xuống mệt mỏi như lạc vào mê cung không lối thoát.

Rồi tôi lại tự động viên bản thân, cố gắng lên, một lúc nào đó khi đôi chân này chưa quá rã rời, mặt trời Tuấn Anh sẽ rạng rỡ xuất hiện, xé tan bóng mây mờ tối, tỏ rõ soi sáng dẫn lối tôi đi về phía cậu ấy.

"Hay để anh nói cho?" Chú Tuấn Phong hạ giọng đề nghị.

Cô Ánh Phương lườm sang, chú ấy khẽ hắng giọng, cúi xuống chỉnh vạt áo vest rồi làm như đang điều chỉnh dáng ngồi khiến sống lưng đĩnh đạc càng thẳng tắp đến không thể thẳng hơn. Nhìn chú cứ như đang tham luận lên kế hoạch tác chiến bảo vệ hoà bình đất nước vậy.

Thì ra, một gia đình hạnh phúc mang dáng vẻ như thế này.

Ở ngoài kia, chú ấy có quyền thế, có địa vị, có kinh tế nhưng khi ở cạnh cô thì lại chọn cách lui về nhún nhường. Một người đàn ông to cao có gia thế, có sức lực, há gì phải sợ một người phụ nữ chân yếu tay mềm? Đúng rồi. Chú ấy không sợ mà là đang tôn trọng, yêu thương người vợ đầu ấp tay gối bên mình. Dù cho đứng trước mặt người ngoài là tôi đây, một người đàn ông uy nghiêm như chú cũng không hề ngại ngần để vợ "chỉnh đốn" mình. Tôi hiểu. Vì chú ấy xem chuyện trân trọng vợ là điều hiển nhiên, có phải việc gì sai trái, không thể hiện "tính mạnh" đâu mà phải ngại ngùng, xấu hổ.

Có kẻ chọn đánh đập vợ để ra oai thì ở đây bố Tuấn Anh chọn cách nâng niu người bạn đời hết mực.

Phải rồi. Tính tình gia trưởng chưa bao giờ đại diện cho nét đẹp hay thể diện của đàn ông.

Tôi và Tuấn Anh nhất định sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm tuyệt đẹp như vậy. Bằng mọi giá, đời này tôi phải có gia đình hạnh phúc đúng nghĩa. Không chửi rủa, không mạt sát, không kì thị, không bạo lực, không chì chiết. Chúng tôi sẽ luôn đặt đối phương trên đầu quả tim mà yêu thương, trân quý. Trong căn nhà nhỏ sẽ không ai lớn tiếng với ai. Tuấn Anh không bao giờ mắng tôi, đôi khi, cậu ấy có bật to âm lượng nhưng cũng là do tôi hư hỏng mà thôi.

Tôi nhìn chú rồi lại nhìn cô, sau đó cúi xuống nhìn ly nước của cô rồi lại nhìn sang ly nước của chú. Đi hết hai vòng vẫn chưa thấy cô đổi câu hỏi, tôi mới thử rón rén liếc lên, thấy cô tươi tắn nét mặt như mong đợi thì khó hiểu trong lòng.

"Dạ?" Tôi lên tiếng, vì sợ chúng tôi sẽ cứ im lặng như đợi bom hẹn giờ phát nổ đến đêm mất thôi.

"An đã gặp Tuấn Anh nhà cô chưa?" Cô ấy lặp lại câu khi nãy, khoé môi còn cong hơn ban đầu.

Tôi là chủ tiệm nhưng lại là người đầu tiên bưng ly nước xã giao lên uống, sau khi nhấp môi để cổ họng bớt khô khốc hơn thì nắm chặt ly trong hai bàn tay. Cảm giác cầm nắm thứ gì đó khiến tôi... bớt cô đơn hơn. Dòng nước mát này sẽ giúp bàn tay run rẩy của tôi không ra mồ hôi trộm, tôi cũng không phải vì sợ hãi mà lén lút bấu lấy ống quần để bám víu nữa.

"Dạ... rồi ạ." Tôi ngoan ngoãn đáp một câu thừa thãi.

"Thế à." Cô tiếp tục mỉm cười, "Tuấn Anh dạo này thế nào?"

"..."

Thế nào là thế nào? Tôi có nên trả lời là "vẫn đẹp trai ạ" không ta?

Chú Tuấn Phong dường như đang nhịn cười, cuối cùng đưa nắm tay lên hắng giọng, nói thầm kiểu cho cả tôi nghe thấy: "Em mới gặp nó xong còn gì."

Tôi: "..."

Cô Ánh Phương nhéo đùi chồng, "Anh im lặng được không?"

Chú gật đầu dứt khoát, đáp ứng: "Được."

Cô thở hắt ra, liếc xéo: "Nói gì kệ người ta đi! Nhiều chuyện dữ luôn ấy! Ở nhà phải đứng trước gương tập nói hàng chục lần vấp lên vấp xuống nên em mới nói thay chứ bộ!"

Tôi cũng không nhịn được nữa, phải phì cười cùng Ánh Dương. Con bé ghé sang, tôi rất tự nhiên nghiêng tai lại gần nghe nó thì thầm: "Bố em tập nói chuyện với anh trước gương nhưng mà dáng vẻ hùng hổ doạ người quá mức, mẹ em không ưng."

Tôi gật gật rồi ngồi thẳng lại, trả lời như ý của cô muốn: "Dạ, Tuấn Anh vẫn khoẻ cô à."

"Thế... nó ở chỗ An à?"

Tay tôi run lên, may mà đã uống bớt nên ly nước sóng sánh không bị đổ ra ngoài.

"Dạ... không ạ." Tôi nuốt khan, tiếp tục dè dặt nói: "Tuấn Anh mua nhà gần chỗ cháu thuê trọ ạ."

Ở thành phố thường xưng là con nhưng tôi đã bạo gan chôm chỉa mất quả trứng vàng của cô chú ấy nên không dám đường đột nữa. Sợ bị đánh giá là mặt dày, vô liêm sỉ. Cứ đợi cô chú ấy ngăn cấm rồi tôi mới tung tuyệt chiêu dày mặt nè.

Với lại, căn biệt thự của chú chủ nhà đã được Tuấn Anh mua đứt lại rồi nhưng mà thông tin này nên từ từ tung ra đi thôi. Tôi sợ cô chú ấy tiếp thu không nổi.

Con trai lá ngọc cành vàng đã yêu đương người cùng giới rồi lại còn trong thời gian ngắn ngủi vừa mò vào trong Nam đã chi hàng trăm tỷ cho trai thì chắc chắn sẽ nghĩ tôi chơi bùa ngải!

"Gần à? Gần như thế nào? Có thường xuyên qua nhà nhau chơi không?"

"Th,thỉnh thoảng ạ."

"Thế gần như thế nào? Có sát vách chung một bức tường không?"

"Khụ!!!" Chú Tuấn Phong ho nhẹ một tiếng.

"Dạ không không." Tôi lắc đầu phân bua: "Tính ra cũng không gần lắm đâu cô. Cách cả con đường lớn với mấy mảnh vườn nữa."

Chuyện nào ra chuyện đấy nha! Dù chúng tôi yêu đương thật nhưng tôi cũng phải minh oan cho hai ngôi biệt thự!

"À~..." Mẹ Tuấn Anh gật gù, nhìn thẳng mắt tôi, hỏi: "Thế mỗi lần sang nhà nhau vất vả nhỉ?"

"..."

Có vất vả gì đâu... Cháu toàn thức dậy trên giường của con trai cô mà... sau đó cậu ấy còn ẵm cháu đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại bế xuống tận xe đưa đi làm.

Cô ấy đang nói kháy à?

"Thỉnh thoảng mới sang thôi cô." Tôi lặp lại câu trả lời ban nãy, "Với cả ai cũng bận cả, lâu lâu tụi cháu mới tụ tập cả đám bạn cũ." Còn hai đứa cháu thì ngày nào cũng tụ.

"Vậy là không có thời gian dành cho nhau?"

"..."

Dành cho nhau?

Là đang hỏi dò xem tiến triển đến mức nào, có còn cứu vãn quay đầu nổi không à?

Cô ấy cứ ngọt giọng thế này làm tôi tưởng bở là đang tác hợp đây.

Đệt nữa! Tôi muốn mạnh dạn tuyên bố "cháu đang yêu con trai cô và tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay!" Nhưng mà không có cái lá gan ấy. Hic...

"Hồi nãy An nói ở nhà thuê à?"

"Vâng, cháu tạm thời chưa mua nhà." Sợ cô nghĩ mình kém cỏi nên tôi bổ sung: "Nhưng cơ sở này là cháu mua rồi chứ không phải thuê mặt bằng nữa ạ. Còn chi nhánh một và bốn cũng là cháu mua luôn rồi."

Xin lỗi Kiên nhá! Chi nhánh một của mày nhưng cho tao mượn, tao nổ phát đi!

"Ờ, cô biết mà." Cô ấy bật cười.

"Dạ?"

"Cô điều tra. Hiiii..."

"..."

Điều tra hết rồi mà còn hỏi chi dài dòng vậy cô? Có thể nào bước vào công đoạn thân bài được không? Chứ mở bài mãi thế này cháu sốt ruột lắm rồi á. Hức...

"Ý cô muốn hỏi, biệt thự chỗ An ở là An thuê sao?"

Nãy giờ tôi nói giảm nói tránh nên gọi là nhà, ai ngờ cô ấy biết rõ là biệt thự luôn rồi. Nhưng tại sao cứ xoáy vào vấn đề này hoài vậy?

Hả? Đừng nói cô chú ấy nghĩ rằng Tuấn Anh bao nuôi tôi từ khi mới lên thành phố nha? Phải rồi! Tôi nghèo mạt rệp mà! Tự nhiên ở hẳn căn biệt thự sân vườn đồ sộ thì ai mà không nghi ngờ!

Tôi vội vàng đặt ly nước xuống, bình tĩnh hẳn ra, nhanh chóng thanh minh cho bản thân: "Vâng. Cháu thuê. Thực ra biệt thự ấy là thuộc quyền sở hữu của chú của thằng bạn cháu, lớp trưởng hồi cấp hai của tụi cháu đó cô..."

"KHỤ!" Đang nói dở dang thì bố Tuấn Anh uống nước bị sặc một tiếng, thấy Ánh Dương đã đưa khăn giấy qua nên tôi tiếp tục phần của mình.

"Chú ấy muốn nó trông nhà cho đỡ hiu quạnh còn nó lại sợ ma nên rủ thêm cháu về ở, cũng tính là cháu may mắn, mỗi tháng chỉ cần trả một trăm nghìn thôi. À, đợt đó lớp trưởng có rủ cả thằng Cường con nhà cô Lan Thường xóm dưới nữa. Cô nhớ nó không?"

Cô Ánh Phương cười cười, gật đầu: "Cô nhớ. Thằng nhóc Cường mập mạp, lém lỉnh còn thằng bé Đức hồi xưa còn nhỏ tuổi mà tính tình trầm ổn, thành thục y như người lớn."

Tôi gật đầu, cười khá tự nhiên, "Vâng. Rủ cả thằng Cường qua ở nữa nhưng nó có bà con trên này đông lắm, cô Lan Thường muốn nó ở cùng người quen cho dễ quản lý nên thành ra có mình cháu với lớp trưởng ở căn nhà kia."

Cô Ánh Phương nghe xong thì ghé vào tai chồng, lần này thì thầm đúng nghĩa, tôi không nghe được gì. Chỉ thấy mặt mũi chú ấy nghiêm trọng, khẽ gật đầu hai lượt.

Rất nhanh, cô cười rạng rỡ quay sang nhìn tôi, đang định lên tiếng thì phía trước vang lên những tiếng RẦM RẦM RẦM kinh hoàng như bom nổ. Tôi giật thót tim, nảy cả người lên, nhìn những mảnh thuỷ tinh tròn lẳn, li ti lăn tận tới chân mà bàng hoàng, kinh hãi. Ngó ra thì thấy Tuấn Anh vẫn còn cầm cái tay nắm cửa, chân dài hiên ngang đùng đùng bước lên đống kính vụn đổ nát, khuôn mặt sắc bén hùng hổ xông vào trong này.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook