Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 150: Vị hôn thê

Công Suất Tiêu Thụ

07/10/2024

Hôm đó, tôi có chuyến đi thanh quyết toán cho bên thầu cơ sở mới, tiện thể khảo sát thêm một công ty cung ứng nguyên vật liệu trong nghề xăm nên đi cùng với Nga.

Nga là con gái nhưng không mảnh mai mà tướng tá khá đô, may mà dáng dấp cao ráo hơn cả tôi nên nhìn chỉ thuộc dạng to cao thôi chứ không đến mức vạm vỡ. Chính vì thế nên khi đứng trước tôi cũng đem lại cảm giác gồng gánh, che chắn rất khó diễn tả thành lời.

Tôi thở dài trong lòng, không biết Nga đã chọc giận tới ai mà để người ta kéo đến chặn đường chắn lối thế này. Nhân viên nhà mình có cá tính mạnh mẽ nhưng ít nhiều tôi là cấp trên thì cũng nên đứng ra cáng đáng chứ để thân nữ nhi mà chắn trước mặt cứ như đang bảo vệ tôi vậy.

Cảm giác khá kì cục.

Nhưng khi tôi kéo Nga về thì Nga lại hùng hổ xông lên, nhìn chằm chằm vào một hàng xe đen xì đang đồng loạt mở cửa.

Tôi chứng kiến một màn biết bao nhiêu quần tây, giày đen bóng loáng nghiêm chỉnh thò xuống hàng loạt, đều tăm tắp như tác phong quân nhân thì cũng kinh hãi. Vội vàng hỏi: "Nga! Em gây chuyện với ai vậy?"

Tôi biết Nga là con cái nhà khá giả, đi làm vì đam mê, còn nhiều lần đòi trả lương ngược lại cho tôi để tự do bay nhảy thích làm giờ nào thì làm giờ ấy, nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng được đến đoạn nhân viên nhà mình trêu chọc ai mà phải cử một đoàn người ăn mặc tây trang nghiêm túc như vậy tìm tới.

Mà bên kia nhìn sắc mặt ai nấy lạnh lùng thôi chứ không có vẻ như dân du côn, hình như không phải tới kiếm chuyện?

Trông... rất giống tài phiệt trong phim Ái Nghi mở cho tôi xem tới đón con cái về tiếp quản tập đoàn gia đình, không cho bôn ba nữa. Chẳng lẽ con bé này là tiểu thư thứ thiệt?

Nga đứng thẳng sống lưng, nặng nề đáp: "Em không gây! Sếp em gây!"

"..."

Hả? Tôi gây hồi nào? Sao tôi không nhớ gì hết? Không lẽ đây là gia thế thật sự của thằng cha thầy giáo mất nết dạy lái xe kia?

Mà nếu vậy thì tôi càng phải tự mình đứng ra chịu trách nhiệm mới đúng chứ nhỉ?

Đầu tôi nghĩ đủ thứ nhưng cũng nảy số rất nhanh, biết chắc chắn không phải việc của mình vì chuyện với ông thầy lái xe đó làm sao mà Nga biết được.

Nên vừa cố tiến lên phía trước vừa nói: "Em gây ra chuyện gì thì cứ nói với anh, có gì anh..."

"Đã bảo là sếp mà!"

Nga không để tôi nói hết câu mà gằn giọng nạt nhẹ lại như vậy. Cảnh nhân viên bật sếp thì tôi cũng quen rồi nhưng điều khiến tôi giật mình hơn nữa là vì đối diện với khuôn mặt trầm trọng của con bé.

Nó quay sang, thở hắt ra rồi móc tay vào túi quần lấy điện thoại, lắc đầu, nói: "À, không, sếp em chứ không phải anh."

"..."

Anh là sếp của em mà?

Không hiểu gì hết!

Tôi với Nga cứ tranh nhau đứng chắn phía trước nên càng ngày càng tiến gần đến chỗ đám người bên kia. Mặc kệ nó nói xàm, tôi nhẹ nhàng nói tiếp ý muốn ban nãy: "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Để anh ra kia từ từ nói chuyện với người ta, nhìn họ cũng không có vẻ gì là đến đánh lộn."

Nhưng lần này Nga không đứng chắn tầm nhìn đơn thuần mà còn cầm cổ tay tôi, kéo mạnh trở ngược về phía sau, điện thoại vẫn áp lên tai, vội vàng nói: "Có đánh."

Sau đó có vẻ kết nối được với bên kia đầu dây, giọng gấp gáp cất lên: "Ông đến rồi! Ông đến rồi! Chết mẹ rồi! Có thằng đéo nào bên Cộng Hoà không? Chỗ tao không có ai hết!___ Mới bước có mấy thằng ra thôi, không biết đang bàn cái gì nhưng sáu xe lận, một mình tao đánh không lại!_____ Số xxx Cộng Hoà.____ Được. Tao cầm chân, cố cho anh An tới được showroom rồi tụi mày kè qua Pandora Trường Chinh đưa ảnh về. Được."

Tôi nghe nhắc đến tên mình thì hoảng hốt, mờ mịt hỏi: "Chuyện gì vậy? Ông ai đến? Tại sao... phải chạy?"

"Ông nội sếp!" Nga đáp dứt khoát.

?

Ông nội ai?

Ông nội tôi hiện hồn về à?

Tôi nhíu mày nhìn một thanh niên trẻ tuổi mỉm cười thiện chí có vẻ như đại diện tiến về phía này, rồi bình tĩnh quay sang bên cạnh: "Nga, em nói chuyện dễ hiểu hơn được không? Ông nội anh mất rồi."

Dù chưa mất thì cũng không thể ngồi xe hơi có mặt tại thành phố Hồ Chí Minh được!

"Em đâu có nói là ông... À... Cũng đúng là ông anh thật. Ông anh còn sống."

"..."

Nếu có nắm lá ngón ở đây, tôi sẽ...

Nga lảm nhảm xong câu thì cũng nhảy tới trước mặt tôi, rút từ trong túi quần bật ra một cái côn nhị khúc bằng kim loại sáng loáng. Tôi bị ám ảnh vật này lúc nhỏ nên thuận theo lực đẩy của Nga mà lùi về sau một khoảng xa. Nga múa côn rồi lập tức khuỵu chân thủ thế như thật sự chuẩn bị đánh võ với vị thanh niên lịch thiệp kia.

Người kia gật đầu cười chào với tôi, sau đó ôn hoà nhìn về phía Nga, lãnh đạm lên tiếng: "Dẹp côn đi Nga, hôm nay anh phải đưa được người đi."

Nga đáp: "Đéo!"

Tôi: "..."

Mất mặt quá!

Có phải tôi trông giống du côn nên nhân viên ai nấy đều trông giống... đàn em giang hồ hay không?

May mà nơi này vắng vẻ không có ai hết, nếu không thì sẽ bị đánh giá con gái con đứa vô lễ, hỗn hào đó.

Nga khuỵu một chân xuống lấy đà rồi mạnh mẽ tiến về phía trước quăng côn hai vòng, người thanh niên trẻ tuổi kia chỉ né tránh rồi lui về cũng đúng hai bước rồi dừng lại. Không giống kẻ thù, càng không giống kiểu sẽ lao vào nhau ẩu đả... nhưng bầu không khí lúc này rất kì lạ mà tôi không nói rõ được kì ở chỗ nào.

Dù chưa biết có chuyện gì nhưng tôi cũng không định khuyên Nga đi theo đoàn người quen của nó. Tôi đang định lên tiếng hoà giải, hỏi chuyện rõ ràng để giải quyết phần nào thì Nga hét lớn lên như là nói cho người ở phía xa xa nghe thấy: "Con chỉ thờ duy nhất một chủ! Hôm nay, con xin phép vô lễ tại đây! Con tuyên bố trước, dù có phải bỏ cái mạng quèn này trong Nam cũng nhất định không giao anh An cho ông!"

Nói cái gì mà ghê rợn quá vậy? HẢ??? Sao lại có tôi ở trong cuộc hội thoại kinh dị, kì quái này? Chẳng... lẽ... chẳng lẽ...

Nga tiếp tục lên tiếng, hạ giọng xuống một chút, lần này là nói với thanh niên đối diện: "Em hiểu cho tụi anh thì tụi anh cũng nên thông cảm cho em, chúng ta không thù không oán nhưng mục đích phụng sự khác nhau, đành không thể chung đường. Anh đánh không lại em nhưng nếu tụi anh đồng loạt xông tới thì em đành chấp nhận thua thôi, nhưng em có chết cũng phải bảo hộ anh An an toàn ra khỏi nơi này. Mong anh nói với anh em giơ cao đánh khẽ. Còn không được nữa thì nhặt xác em đem về Bắc chôn giùm!"

"NGA!"

Tôi quát một tiếng, nắm cổ tay con bé rồi dùng lực kéo người ngược trở về.

Vị thanh niên kia vẫn bình tĩnh, mỉm cười, "Nga nghĩ nhiều rồi. Ông chỉ muốn mời một bữa cơm."

Tôi liếc lên người kia rồi quay lại nạt nhân viên nhà mình: "Con mẹ nó em điên rồi Nga! Nói linh tinh cái gì vậy? Anh hiểu rồi, mấy người này tìm anh đúng không? Có chuyện gì? Nói rõ..."

Tôi đang nói dở dang thì cổ tay rung lên, xem đồng hồ thì biết là Tuấn Anh gọi tới.

Vốn định không bắt máy để giải quyết cho xong nhưng lần này không phải Nga mà là người thanh niên lạ mặt kia cười cười, nhẹ nhàng nói với tôi.

"An nghe máy đi, không chừng có người lo sốt vó lên rồi đấy."

Đầu óc tôi tuy hơi chậm hiểu nhưng đến đây thì cũng thông suốt được phần nào rồi. Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, không rời đi vội mà quét mắt một vòng về phía trước, cố nhìn thẳng vào trong cái xe hơi đời cũ ở chính giữa đóng cửa kín mít chưa có ai bước xuống kia nhưng không nhìn được gì cả.

Cuối cùng lấy đi con dao bấm mà Nga vừa rút dưới đôi bốt lên, vỗ vai nó, thở dài nói: "Em ở đây đợi anh. Đừng manh động nếu không anh đuổi... à không, phải là anh kêu Tuấn Anh đuổi việc em mới đúng." Tôi nhếch khoé môi cười nhạt.

Nga nuốt khan rồi gật đầu, khẽ đáp: "Vâng, em biết rồi."

Sau khi cách xa đám người một đoạn, tôi hạ giọng gấp gáp hỏi: "Tuấn Anh, chuyện này là sao?"

Bên kia có vẻ còn vội vàng hơn, tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng thở dốc liên hồi.

"Cục cưng ngoan, về rồi anh giải thích với em sau, nhưng việc anh cần em làm bây giờ là tránh xa những người đó ra. Ngoan, nghe lời anh, xin em nghe anh lần này đi được không?"

Tôi thở dài trong lòng. Có lần nào mà tôi không nghe lời cậu ấy đâu cơ chứ. Sao phải dùng đến từ "xin" nghe não nề như vậy?

"Anh đang chạy đấy à?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ. Nghe lời anh, đừng nói chuyện với ai hết, cứ im lặng rồi về nhà nghỉ ngơi đi em. Anh về với em liền đây!"

Tôi cố cười khẽ thành tiếng cho cậu ấy yên tâm, "Anh chạy làm gì cho mệt ra? Dù sao lên xe hơi thì cũng kẹt xe, chưa kể máy bay cũng đâu có nghe lệnh anh mà lập tức cất cánh."

"Anh biết, anh biết." Giọng cậu ấy nôn nóng nhưng vẫn ra sức dịu dàng, "Nhưng anh không chịu nổi An à. Lòng anh nóng như lửa đốt, nào có thể thong dong chậm rãi được nữa. Em ngoan, nghe lời anh, tối nay anh nói hết cho em lý do tại sao nhưng với điều kiện là em không được phép gặp đám người bên kia."

"Đám người bên kia là ai?" Ruột gan tôi cũng nặng nề, chùng xuống hỏi: "Anh gọi... ông nội mình như thế à?"

"An à, anh xin em, đừng có nói chuyện hay gặp gỡ bất kì ai bên đó. Được không em? Ông anh lại càng không! Anh... anh... anh sẽ giận đó!"

Tôi có thể cảm nhận được tâm trí rối bời xen lẫn bất lực của người yêu mình qua tiếng ngập ngừng chua xót ấy.

Một người giỏi ăn nói đến điêu luyện mà giờ phút này chẳng mảy may moi ra được nổi một lời nào hay ho, thuyết phục là đủ biết cậu ấy đang lo lắng nhường nào.



Vì Tuấn Anh đang cách xa tôi muôn trùng mây gió khó khăn nên không thể ngay lập tức xuất hiện che chắn, bảo bọc người cậu ấy yêu vô vàn khỏi bão giông nên mới bất an như thế.

Tôi mỉm cười, thong thả dựa lưng vào tường, trêu ghẹo: "Anh giận thế nào?"

Vì không muốn bộ não đang căng thẳng của cậu ấy phải nghĩ thêm cả chuyện dỗ dành mình nên tôi không cần người phải đáp trả mà chủ động nói: "Anh sẽ không cho em ôm ngủ nữa à? Vậy thì em không ngủ được đâu. Không có hơi anh, đêm nào em cũng thức trắng."

Đầu dây bên kia khựng bước chân lại rõ ràng sau đó bật cười, tôi còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cậu ấy thở phào khe khẽ.

"Ừm, cục cưng ngoan, anh cũng nhớ em vô cùng, anh thương em, nhớ mùi hương của em, đêm nào cũng muốn ôm em yêu trong lòng. Nên bây giờ em nghe lời anh, về nhà hoặc lên tiệm chơi đi, nhé? Tối anh về tới sẽ dỗ em ngủ ngoan, được không?"

Tôi không muốn người mình yêu dằn vặt khổ sở, nên gật đầu, liếc về đám người lịch lãm phía xa xa, nhẹ nhàng đáp ứng: "Đương nhiên là được rồi~ Nhưng mà còn ông nội của anh thì phải làm sao đây? Em là phận cháu mà, bỏ đi như thế có hỗn quá không?"

Hỏi câu dở hơi! Ai cũng thừa hiểu hành vi này vô cùng vô lễ!

Nhưng Tuấn Anh run giọng khẩn thiết nói: "Không sao đâu em, không có chuyện gì hết. Em nhớ lời thề mười năm không được gặp em chứ? Là anh thề với ông nhưng bây giờ ông lại vi phạm giao ước trước nên..."

"Khoan khoan..." Tôi cắt lời, "là anh phá vỡ lời thề trước mà." Rõ ràng mới chín năm đã trở về gặp tôi rồi.

"Không đâu, An à, em không hiểu. Đợt trước anh đổi lấy ba lần phá trọng án trong Nam thành công mới được phép rút gọn bớt đi mất một năm sớm về gặp em, gia đình không được phép can thiệp. Nhưng một năm này là bên phía anh thôi, em hiểu ý anh không? Lúc đó ông vẫn kiên quyết không chấp nhận và giữ vững lập trường mười năm kia. Vấn đề ở đây là ông hứa sau mười năm sẽ thẳng thắn đối diện với chúng ta nhưng hiện tại anh không biết vì lý do gì mà ông phải cố ý gặp riêng em. Anh không biết An à, nên em phải đợi anh về mới được gặp gỡ người bên nhà anh. Nha em?"

"Được được, em đều nghe anh hết, nếu anh không muốn thì em sẽ không gặp mà. Anh đừng vội, cũng không cần lập tức vào trong này đâu, cứ yên tâm công tác đi. Em ổn mà."

Tuấn Anh thở hắt ra mạnh bạo, cách nhau vô vàn núi mây mà tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi bất an mãnh liệt của cậu ấy.

"Nhưng anh không ổn, anh muốn gặp em. Mà cũng không có việc gì quan trọng cả, là ông lừa anh ra ngoài này. Mẹ kiếp! Chán thiệt chứ!"

"Anh mắng ai vậy? Hỗn với ông là không tốt đâu."

"Xin lỗi, là anh buột miệng thôi, với lại anh tự mắng bản thân chứ đâu có nói ông."

"Thôi, anh đừng nóng nảy,..." Thực ra, tôi biết Tuấn Anh đang sợ hãi mới đúng. Một người ngông cuồng không sợ trời không sợ đất nhưng hiện tại đang cảm thấy lo lắng điều gì đó hướng vào người cậu ấy yêu thương nhất mà không kiểm soát nổi.

Tôi nhẹ nhàng nói tiếp: "em thấy ông anh không có vẻ gì là thật sự cưỡng ép đâu, nãy giờ vẫn đứng yên đợi chờ mà."

Tuấn Anh thở hắt ra, "Vì ông biết chúng ta đang nói chuyện, vì ông dư sức biết anh là người gọi cho em, ông thừa hiểu anh điên như thế nào nên mới chưa hành động gì thôi. Chỉ là chưa chứ không phải sẽ không làm gì. Nhưng ông chưa làm gì lại khiến anh ngột ngạt, khó thở. Nhà anh có gen điên di truyền, anh điên một thì ông điên mười, anh tính không lại ông nên anh ghét cảm giác không biết bước tiếp theo ông định làm gì em. Anh sợ... sợ ông đang chơi trò gì đó với anh." Giọng cậu ấy run rẩy: "Ông phản đối chúng ta An à, nên anh không muốn em một mình đối mặt với khó khăn trắc trở. Anh phải gặp đối chất với ông trước để xem ý đồ của ông là gì đã. Xin lỗi em... lẽ ra những lời này anh không nên nói với em vội..."

Tôi biết cậu ấy đang sợ hãi điều gì...

Nên nhẹ nhàng lên tiếng an ủi, mong rằng dù đang xa cách muôn trùng khơi thì tôi cũng có thể dùng tình yêu bất diệt của mình băng qua thời không tiếp thêm cho cậu ấy sức mạnh.

"Tuấn Anh, em không sao mà, em luôn biết gia đình anh phản đối chứ nếu ủng hộ thì anh đã gặp em khi em vừa lên thành phố, đúng không? Những điều này em đều hiểu trong lòng hết từ lâu rồi. Anh đừng nói xin lỗi với em nữa nha! Chúng ta tuy hai mà một, em nghe lời anh, em thuận theo ý anh nên anh không cần lo lắng nhiều đâu. Nếu anh không muốn em nói chuyện với ông thì em chắc chắn sẽ không mở miệng. Nhưng anh yên tâm, em của anh sẽ không buồn bã hay tổn thương. Quyết định đến với anh là em đã suy nghĩ kỹ trăm vạn lần rồi, em sẽ không vì bất cứ lý do gì mà buông tay. Em, tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh! Có điều này anh không biết, em còn từng nghĩ nếu chúng ta không được chấp thuận hoặc anh bị gia đình ruồng bỏ thì em nhất định sẽ cố gắng làm việc thật giỏi để nuôi anh sống an nhàn cả đời, em muốn trở thành ngôi nhà yên bình của anh. Em đã nghĩ như vậy đấy nên anh hãy yên tâm nhé! Em yêu anh nhiều cực kì luôn!"

Sau khi tôi ngọt ngào dỗ dành, Tuấn Anh im lặng rất lâu nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đã bình tĩnh lại qua một loạt luồng hơi thở dần dần ổn định, thôi không gấp gáp.

Giọng Tuấn Anh vẫn còn đọng chút nặng nề nhưng lời nói ra vỏn vẹn ba từ "Muốn Ôm Em" lại khiến tim tôi tan chảy thành dòng, chỉ mong mình có phép thần thông nào đó lập tức khiến tôi xuất hiện trước mặt cậu ấy mà quấn quýt không buông.

"Vậy bây giờ cục cưng ngoan đợi anh một chút nha, anh kêu người tới rước em rồi. Nếu có xảy ra xô xát thì em chỉ cần đứng yên một chỗ cho anh là được."

Nãy giờ tôi vẫn nghĩ Nga làm quá vấn đề nhưng bây giờ nghe chính miệng Tuấn Anh nói, tôi có hơi sợ hãi rồi. Người lớn mà phải cưỡng ép đến mức dùng vũ lực trấn áp luôn ư?

"Anh... nói thật à? Người của ông anh sẽ... đánh tụi em?"

"Không, không đánh em đâu, đừng lo, chỉ đánh con Nga thôi."

"..."

Hình như Nga trung thành nhầm chủ rồi...

Giọng Tuấn Anh vô cùng nghiêm túc: "Nếu ông muốn gặp em thì rất đơn giản, chỉ cần cử một hoặc hai người thôi cũng có thể đem em đến trước mặt ông tận ngoài Bắc được. Đây là sự thật. Nhưng lần này ông lại lừa tách anh khỏi em, tận mắt muốn chứng kiến em đứng nói chuyện với anh, đem cả tá người đến hù doạ em. Đây rõ ràng không phải kiểu phong cách thường ngày của ông, tính ông anh nham hiểm, thâm độc, tẩm ngẩm tầm ngầm kia."

"..."

Sao lại nói xấu ông nội mình như thế?

Nhưng mà, dù sao Tuấn Anh nói tính cách này cũng là di truyền, suy ra cậu ấy đang tự nói bản thân thôi chứ cậu ấy tốt bụng vô cùng, chỉ nói sự thật chứ không nói xấu ai bao giờ.

"Ông cố ý phô trương chắc để hù em sợ chứ không thật sự làm gì em, còn có anh ở đây ông nào dám thực sự quá đáng, mà nếu ông muốn làm gì thì cũng chẳng kiên nhẫn đợi đến bây giờ. Em tin ở anh! Ông thương anh nhất nên biết giới hạn của anh là gì, ông sẽ không hành động sơ suất để khiến cháu trai cưng phát điên đâu."

"Không không, em không sợ làm gì em mà làm gì bé Nga kia kìa. Bên đó rất đông làm sao em đứng yên nhìn được."

"Phải đứng yên! Em cứ đứng im một chỗ đợi cho anh! Mặc kệ nó!"

"..."

"Ngoan, nghe lời anh đi, không có chuyện gì xảy ra hết, cùng lắm là gãy tay chứ không chết được đâu."

"..."

Mãi mà tôi vẫn không thể quen được cách nói chuyện đầy mùi bạo lực này.

Thôi kệ đi. Lại nói hai bên đều là cán bộ mẫu mực thì chắc không làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đâu.

Tôi nói: "Chưa chắc đã thoát thân được đâu, bên kia đông lắm. Có khi tụi thằng Tư chưa đến thì em đã bị gô cổ lên xe rồi."

Giọng Tuấn Anh đanh thép, khẳng định chắc nịch: "Chuồn được! Yên tâm đi! Anh báo Công an rồi!"

"..."

Có vẻ như tôi chuẩn bị làm dâu trong một gia đình cực kì bất ổn thì phải.

Sau khi cúp máy, thanh niên vừa rồi đã trở về bên kia nhưng không biết Nga rút ở đâu ra thêm một cây côn nhị khúc cũng bằng kim loại nữa, hai tay đều nắm chắc hung khí, cánh tay rắn chắc nổi cơ rõ rệt y như chuẩn bị nghênh chiến hàng thật giá thật.

Tôi hỏi nó mỗi ngày đi làm đều đem theo nhiều vũ khí như vậy thật à?

Nga đáp: "Không anh, một cái côn này là bên kia vừa thảy qua để đánh cho công bằng."

"..."

Công bằng chỗ nào? Mười mấy tên đàn ông ra tay hành hung một cô gái mà gọi là công bằng ư?

"Anh biết bốc đầu không?"

"..."

Nhất định đừng để Tuấn Anh nghe thấy câu này.

Tôi đắn đo hai giây, sau đó gật đầu, đáp: "Biết."

Nga vung tay chỉ sang chiếc xe hơi mạn bên trái, hùng hổ nói: "Bên đó có khe hở, em đánh lạc hướng còn anh chạy xe sang đấy, đuôi xe chếch nên anh chỉ cần bốc đầu vượt qua đó là được. Đừng quan tâm đến em!"

"..."

Nhưng anh quan tâm đến anh! Ok?

Biết bốc đầu và bốc hẳn con xe nhảy vượt qua cả cái ô tô to đùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Đàn em của Tuấn Anh đầu óc có được bình thường không vậy?

Chưa kể lỡ tôi có mệnh hệ gì thì Nga_ người bày trò chẳng phải sẽ bị trừng phạt nặng hay sao? Nó chưa nghĩ được đến khúc đó à?

Tôi thành thật nói: "Em đánh giá anh cao quá rồi, anh không bay qua mấy cái xe đó được đâu." Cũng đâu phải diễn viên phim hành động chứ.

"Ồ~"

Nga gật gù, kéo dài giọng như thể đang thực sự suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: "Vậy anh đứng vào trong kia, đợi tụi thằng Tư tới, em nghe nó nói hết rồi, tí Công an hốt cả lũ thì anh cứ ngồi im một chỗ cho em là được, không cần chạy ra ngoài này coi chừng bắt nhầm."

"..."

Dù biết hiện tại không phải lúc nhưng tôi vẫn cố hỏi: "Em là người của Tuấn Anh cài vào hay ảnh mua chuộc em lúc nào vậy Nga?"

Nga chột dạ liếc tôi, cười cười đáp: "Tầm này rồi mà còn hỏi câu ấy! Nhìn em giống kiểu người dễ bị mua chuộc thế à?"

Tôi đang định lên tiếng thì một chú trung niên cao lớn, rắn rỏi nện bước khoan thai nhưng thoăn thoắt đi tới, nói sang sảng: "Cũng là mua, cũng là chuộc nhưng không phải mua chuộc. Con bé này là Tuấn Anh đem từ bên Nga về cho ăn sung mặc sướng, đào tạo giỏi giang rồi mới gửi vào Nam chăm sóc An đấy."

Dứt lời thì cũng đi tới đối diện với tôi, đang định vươn tay qua thì Nga nhảy bật tới, cuối cùng phải đánh võ với Nga mất cả phút.



Đám thanh niên bên kia ai nấy khoanh tay nhàn nhã đứng xem.

Tôi cũng đứng đực ra nhìn thôi.

Chạy vào can mất công cái côn kia quăng trúng lại hư mặt tiền, lỡ Tuấn Anh không thích nữa thì sao. Nên ai muốn gây gổ đánh nhau thì cứ việc. Dù sao chút nữa Công an tới cũng không có cớ gô cổ tôi đi là được.

Đang đánh dở dang thì chú trung niên huýt sáo dài một tiếng, sau đó ba thanh niên khác chạy tới thay thế tiếp chiêu của Nga.

Còn chú ấy thoát thân, chỉnh sửa trang phục nhăn nhúm, thở phào sau đó lại vươn cánh tay về phía tôi.

Nhưng vẫn không vươn được vì cán côn thép vùn vụt lần nữa đả tới, chú phải thu tay rồi gọi thêm hai thanh niên nữa tới bao vây Nga, dồn người ra phía xa xa.

Nga hét lên: "Anh Tuấn Anh dặn gì thì anh cứ làm y thế là được! Không được đi theo! Nếu anh bị bắt thì không cần chống cự kẻo bị thương! Bọn em nhất định sẽ đến cứu kịp thời!"

"..."

Trời ơi sao giống đóng phim kiếm hiệp quá vậy? À không không, là phim hành động.

Ông của Tuấn Anh chỉ hù doạ thôi đúng không? Hoặc bắt thì cũng không nỡ đánh tôi một chưởng ngất xỉu đâu đúng chứ?

Chú trung niên kia nói với Nga: "Dừng tay đi! Ông muốn mời An bữa cơm thôi."

Tuy không ai dừng tay nhưng đám đông quây quần bên kia cũng dần di chuyển ra xa hơn.

Nga la lớn: "Anh An nhất định không được ăn! Coi chừng trúng độc đó!"

"..."

Một cán bộ Nhà nước cấp cao làm rùm beng giữa phố xá để hạ độc một thằng nhóc thường dân hả? Sao nghe không có tí thuyết phục, gay cấn, lôi cuốn nào hết vậy?

Tôi thở dài, nói: "Nga dừng tay đi, để anh nói chuyện một lát. Ồn quá!"

Dù không nắm chắc mười phần nhưng tôi đoán nếu Nga không tấn công thì bên kia cũng sẽ ngưng chiến đấu. Quả nhiên, sau khi tôi dứt lời thì mọi người đứng thẳng sống lưng, không xuất chiêu nhưng chặn Nga thành vòng tròn bao vây không cho sang phía này.

Chú trung niên mỉm cười, chìa cánh tay trái, nói: "Mới đây mà An lớn nhanh quá! Chú không nhận ra."

Tôi không quen biết người này nhưng cũng mỉm cười, khẽ cúi đầu, vươn cánh tay ra bắt lấy chào lại theo phép lịch sự.

"Nhìn An thế này chắc không nhớ ra chú đâu nhỉ?"

Tôi gật đầu, thành thật đáp: "Vâng, cháu nhìn không quen. Chú là?"

Tôi đoán nếu biết tôi thì chắc đây là một trong số người làm ở nhà Tuấn Anh thời còn ở quê. Chắc là trong số mấy anh, mấy chú hay phải đi khắp cả trấn tìm cậu ấy đi chơi net ấy.

Nhưng hơn cả thế, chú lên tiếng giới thiệu: "Chú tên Duy, hồi An học lớp 9 có nhập viện tỉnh một lần, là chú chở Tuấn Anh lên thăm rồi hôm sau đưa nhà cháu về đó."

"A!" Tôi tròn mắt bất ngờ, sau đó giương cao khoé miệng, dù vẫn không nhận ra khuôn mặt chú nhưng nhớ rõ mồn một kí ức ngọt ngào năm xưa, vậy là vội vàng chìa hai bàn tay sang chủ động bắt tay thêm lần nữa, vui vẻ cười rộ lên: "Là chú sao? Lâu quá rồi cháu không nhận ra nữa. Chú vẫn khoẻ chứ ạ?"

Chú Duy cũng cười hào sảng, "Chú thì thấy như mới đây thôi, hồi đó hai thằng còn nhỏ xíu loai choai, quay đi ngoảnh lại đã ra dáng người lớn trưởng thành cả rồi. Chú đương nhiên là khoẻ, ăn no ngủ kỹ, công việc ổn định. An này, nay chú đến đây là có công chuyện..."

"Vâng..." Khoé môi tôi buông thẳng lại một đường.

"Vừa rồi Tuấn Anh điện cho cháu đúng không?"

"Dạ."

"Nó nói thế nào?"

Nghe vậy, tôi hơi sững sờ, chần chừ giây lát rồi khai báo thành khẩn: "... Cậu ấy nói... không được phép nói chuyện với... ông nội."

Chú Duy nhàn nhã đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt cúi xuống nên tôi không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ có đầu lưỡi đang đảo bên má trái ra chiều suy nghĩ đắn đo.

Lát sau, chú điềm đạm lên tiếng: "Nói thật, hôm nay ông nội Tuấn Anh muốn đem cháu về nói chuyện rõ ràng một phen."

Chú Duy ngẩng đầu lên, trên môi vẫn mang nụ cười không hài hoà lắm với gương mặt sắc bén, nghiêm nghị.

"Chú không phải người của ông. Là do ông chưa bao giờ gặp cháu ngoài đời, chỉ thấy qua ảnh thôi nên chú mới đi cùng để giúp ông xác nhận chắc chắn."

"Dạ vâng, cháu hiểu rồi ạ."

Chú Duy gật gật, "Chú cũng cảm thấy hành động như thế này là không được... ừm... lịch sự cho lắm. Nhưng mà An cũng nên thông cảm cho ông Tuấn Anh vì Tuấn Anh nó sắp xếp người xung quanh cháu rất nhiều, muốn gặp gỡ cháu theo cách đơn giản bình thường cũng khó."

"Vâng ạ."

"Hồi nãy ngài có nói với chú, đợi cháu nói chuyện với Tuấn Anh xong thì đi ra đây hỏi cháu, ngài muốn mời cháu ăn bữa cơm, có thời gian thì uống thêm tách trà chiều. Nếu chú là người của ngài thì câu hỏi sẽ khác, bây giờ chú chỉ là người trung lập truyền đạt lại thôi nên An cứ thoải mái trả lời. Không cần khách sáo, câu nệ."

Tôi hỏi: "Nếu cháu từ chối thì mọi người tiếp tục đánh Nga rồi cưỡng chế đưa cháu đi ư?"

Chú Duy phì cười, lắc đầu: "Không, điều đấy chỉ xảy ra trước khi Tuấn Anh biết thôi, còn bây giờ Tuấn Anh biết rồi thì ngài sẽ không làm gì hết. An yên tâm nhé!"

Tôi mím môi, đắn đo chừng hai giây sau đó lo lắng nói: "Nhưng mà... Tuấn Anh báo Công an rồi... chắc tội mọi người đến gây rối trật tự nơi công cộng đó."

Chú Duy: "..."

Chú vội vàng mở bộ đàm, vừa đi về phía sau vừa thông báo tình hình, lát sau quay lại, cúi xuống gấp gáp hỏi tôi: "Vậy câu trả lời của cháu là?"

Tôi đáp ngay tắp lự: "Cháu từ chối ạ."

"Được. Hẹn gặp cháu khi khác."

Chú Duy siết nắm tay, nghiến răng chửi tục một tiếng, "Mẹ kiếp thằng ôn thần! Chuyện này cháu nhất định phải mắng nó chứ đừng để ngài và phu nhân thương mà làm càn mãi. Phải biết là thân phận ông nó không tầm thường, báo cơ quan chức năng rùm beng lên lỡ lộ mặt lên báo là mệt. Thôi chú đi!"

Chú Duy ra hiệu cho mọi người rút lui, chú ngồi vào chiếc ô tô đời cổ ở giữa không bao lâu thì xe chầm chậm de lại, lúc lăn bánh ngang qua người tôi thì cửa kính phía sau từ từ hạ xuống, tim tôi nảy trống thình thịch vì đối diện chằm chằm với ánh mắt sắc bén uy nghiêm của người đàn ông mái tóc hoa râm đang ngồi điềm tĩnh không tỏ rõ thái độ trong xe.

Người này tôi chưa từng gặp mặt nhưng rất đỗi quen thuộc, là người mà mỗi khi xem Thời sự lúc nhỏ mẹ thường chỉ lên màn hình và nói "đấy, ông nội thằng Tuấn Anh nè, còn đây đây, đây là ông ngoại Tuấn Anh đó". Vậy là hôm nay tôi được ra mắt một trong hai trưởng bối quan trọng trong dòng họ nhà cậu ấy rồi.

Dù hoàn cảnh kì cục chẳng giống ai nhưng cũng tính là đang ra mắt, nhỉ?

Tôi sợ hãi xen lẫn bối rối, không biết ông đang căm ghét tôi tận xương tuỷ hay chẳng thèm để tôi lọt vào trong tầm mắt cao xanh thì tôi vẫn nhanh chóng cúi rạp đầu chào từ xa như chào lãnh đạo cấp cao y như trên tivi, đến khi ngẩng đầu nhìn lên đã chẳng còn thấy làn khói xe nào nữa rồi.

Đôi chân tôi bủn rủn, ngồi phịch luôn xuống nền gạch, bần thần suy nghĩ mãi chẳng biết hành động của mình hiện tại là đúng hay sai nữa.

Tôi có quá nhiều thắc mắc, rối bời nhưng chỉ muốn duy nhất một người ở tận phương trời xa xôi kia lập tức ôm vào lòng an ủi, ve vuốt. Vì vậy nên tôi không truy hỏi gì từ Nga, chúng tôi tách ra, tôi theo Hiểu đi về tiệm chứ không về nhà. Ban đầu Hiểu cùng vài người nữa đứng trực chờ trước cửa nhưng tôi đi ra nói mọi người nên trở về làm việc.

Tôi biết ông nội của Tuấn Anh sẽ không đến nữa. Hôm nay nói là hù doạ thì chi bằng nói ông tò mò muốn biết bộ dạng của tôi bên ngoài trông như thế nào thì đúng hơn. Ông và cậu ấy cùng chảy chung một dòng máu, nào có lý ông tìm đến tôi mà cậu ấy lại chẳng hề mảy may hay biết được, nên chuyện ông ra tay cưỡng ép đưa tôi đi sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi là giới hạn cuối cùng của Tuấn Anh và bất kì ai biết tính khí cậu ấy cũng không muốn cậu ấy phát điên phát cuồng cả. Cứ nhìn thái độ dè chừng của chú Duy vừa rồi là đủ biết Tuấn Anh có sức ảnh hưởng quan trọng như thế nào đối với dòng họ cậu ấy.

Những tưởng lời hẹn "khi khác gặp" của chú Duy là câu cửa miệng khách sáo, hoặc chí ít cũng phải nửa năm, chục tháng. Ai ngờ người của Hiểu rời đi không bao lâu thì một chiếc xe hơi bảy chỗ màu đen bóng loáng đỗ xịch trước cửa tiệm.

Xe này là xe của Tuấn Anh.

Nhưng nhìn từ cách dừng lại lẫn tấp vào lề tôi cũng biết đây không phải tác phong người của cậu ấy, tài xế nhà chúng tôi đến đây như thế nào tôi đều ghi nhớ rõ ràng chi tiết.

Chú Duy bước xuống trước.

Tim tôi nảy lên dồn dập, hầu kết vô thức nuốt khan mấy lần.

Sau đó chạy sang bên này mở cửa xe phía sau còn bên ghế phụ một người đàn ông trung niên vai rộng, cao lớn, bước chân thẳng tắp đĩnh đạc, khoan thai tự mở cửa bước xuống.

Bố Tuấn Anh đến rồi.

Phía sau là mẹ cậu ấy cùng một cô bé trẻ tuổi tóc vàng hoe, cực kì xinh xắn, trông y như người nước ngoài.

Chú ấy chỉnh sửa vạt áo rồi bước nhanh ra phía sau đỡ tay vợ cùng thiếu nữ kia xuống xe, sau đó loay hoay lấy vali, cặp táp, đồ đạc lỉnh kỉnh trên xe xuống.

Bố mẹ Tuấn Anh không khác khi xưa là bao, thậm chí còn có thể nói là phong độ, trẻ đẹp, phúc hậu hơn gấp muôn ngần lần, tóm gọn trong một chữ "Sang" cho dễ hình dung. Tôi không thể nào nhầm lẫn được. Nhưng mà, người con gái kiều diễm kia hoàn toàn không hề giống Ánh Dương. Vì sợ mình lại hiểu lầm nên tôi đã quan sát cực kì kỹ càng, còn chạy ra nấp ngay rèm cửa để nhìn cho rõ cũng không hề thấy giống với hình trên mạng gì cả.

Xa lạ cực kì!

Đây...

Chết con mẹ nó rồi!!!

Bố mẹ Tuấn Anh đem vị hôn thê kim chi ngọc diệp kia đến dằn mặt tôi đấy à???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook