Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 29: Chủ động trần truồng tiến tới

Công Suất Tiêu Thụ

25/07/2023

Tôi nghe thấy vậy thì cả người như bị điện cao áp giật cho tê tái, vừa nhảy lui lại vừa đẩy cậu ấy một cái nằm ngã ngửa xuống nệm.

Cậu ấy cười ha ha vươn tay nắm lấy bàn tay tôi kéo xuống, tôi chới với cũng ngã xuống bên cạnh.

Chúng tôi nằm nghiêng đối mặt nhau. Tôi vẫn còn hoảng hốt vì giờ mới nhận ra hồi nãy giờ mình còn ngồi lên đùi cậu ấy.

Tuấn Anh dùng mấy ngón tay vuốt nhẹ má tôi, cũng ngưng cười, lên tiếng hỏi dịu dàng: "chân còn đau nhiều không?"

Tôi nhớ lại cú nhảy như cóc ghẻ ban nãy thì mỉm cười, lắc đầu.

Giọng cậu ấy trầm ấm thủ thỉ bên tai.

"An à, sắp đến giờ phải đưa An về nhà rồi. An định không cho Tuấn Anh xem thật sao?"

"Lúc về rồi An có hối hận không?"

"Tuấn Anh thì có."

"Muốn quan tâm An nhiều hơn nhưng An không đồng ý."

"Ngày mai không có cơ hội nữa rồi. An sẽ lại cậy mạnh, rồi né tránh."

"Mỗi phút, mỗi giây ở bên An đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh."

"Người An thơm quá!"

"An đang nằm trên giường của Tuấn Anh đó."

"Chút An đi rồi Tuấn Anh sẽ không về nhà nữa, hôm nay tới đây ngủ chắc là ngon lắm."

"Cảm giác như An vẫn còn nằm bên cạnh Tuấn Anh. Như lúc này... như bây giờ..."

"Tuấn Anh chỉ là muốn biết An đã chịu thương tổn tới mức nào."

"Để không phải lo lắng bồn chồn một cách vô ích nữa."

"Không muốn thành kẻ đứng ngoài nhìn An nói dối rằng mình không sao."

"Thành kẻ bất lực nhìn An đeo lên mình mặt nạ luôn tỏ ra là ổn."

"Thà Tuấn Anh không có ở đây. An thích làm gì cũng được. Cậy mạnh bao nhiêu đều được."

"Nhưng hiện tại Tuấn Anh còn ở đây mà. An vẫn còn có Tuấn Anh mà An."

"Tại sao lại phải coi Tuấn Anh như người ngoài?"

Tôi xúc động nắm chặt lấy bàn tay cậu ấy, lắc đầu nói: "An không có! An chỉ là...chỉ là..." Tôi không bao giờ coi cậu ấy là người ngoài.

Thấy tôi lắp bắp nói mãi không thành câu, Tuấn Anh mỉm cười nắn nắn bàn tay tôi, ngắt lời: "thôi không sao. Nếu An không thoải mái thì thôi vậy. Về nhà nhớ nhờ người thân bôi thuốc cho chứ đừng bỏ qua nhé! Cẩn thận một chút không để lại sẹo. Tuấn Anh mua cả thuốc uống nữa. Uống vào sẽ mau lành."

Tôi ngồi thẳng dậy, lúng túng nói: "không phải...không phải không thoải mái. Chỉ...là An không muốn Tuấn Anh nhìn thấy vết bớt xấu xí trên lưng mình. An...An biết là ngoại hình không quan trọng... Nhưng An ngại với Tuấn Anh mà."

Tuấn Anh cũng ngồi dậy, nói: "đừng ngại! Đừng sợ! An à, đừng lo lắng! Giữa chúng ta không có gì phải ngại cả. An cứ coi Tuấn Anh như người nhà là được."

Tôi mím môi: "nhưng người nhà An cũng không cho nhìn. An chỉ cho mỗi ông nhìn thôi."

"Vậy An cứ coi Tuấn Anh như ông của An là được."

"..."

Tôi há hốc miệng quay mặt lại nhìn cậu ấy.

Tuấn Anh cũng sững người, lập tức nói: "ấy! Không được, không được, không được. Ông của An ở trên trời có linh thiêng thì đừng tức giận nhé! Cháu chỉ nói giỡn thôi."

Tôi đang định cười thì lại nghe cậu ấy nói tiếp: "chúng ta mà là ông cháu thì loạn luân mất."

"..."

Cái gì vậy trời???

Tôi sợ hãi bịt miệng cậu ấy lại. Tuấn Anh chu môi hôn lòng bàn tay tôi một cái. Tôi rụt tay lại, bối rối vô cùng, cậu ấy nói vậy là có ý gì? Sao não tôi lại hiểu được nhanh thế này? Thật là vô liêm sỉ! Không biết lễ nghĩa là gì!

Tôi quay mặt ra phía trước, không dám nhìn cậu ấy.

Tuấn Anh gác cằm lên vai tôi, thì thầm bên tai: "cho Tuấn Anh xem?"

Tôi nghiêng vai tránh cậu ấy, cánh tay nắm chặt hai vạt cổ áo, lấy can đảm nói: "Tuấn Anh giúp An bôi thuốc nhé?"

Tuấn Anh lui một chút về phía sau, khảng khái đáp ứng: "được."

Ngón tay tôi lần cởi nút áo. Đến nút tiếp theo thì Tuấn Anh chạm lên bắp tay tôi, nói: "không cần phải cởi hết đâu. Chỉ cần kéo áo lên một chút là được."

Tôi biết chứ.

Nhưng Tuấn Anh nói đúng, đây là cơ hội có thể là duy nhất. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, tất cả mọi nhân tố đều hợp lý đưa đẩy tạo thời cơ cho tôi. Nếu hôm nay không cho cậu ấy xem thì sẽ chẳng bao giờ tôi có can đảm được nữa. Ngay thời khắc này sẽ chứng minh được tôi mãi tự ti về cơ thể mình là đúng hay sai. Cũng là công bằng với một người xuất sắc như Tuấn Anh khi bên cạnh một kẻ tầm thường như tôi.

Nếu hôm nay cậu ấy thấy cơ thể tôi và ngày mai dần trở nên xa cách, tôi quyết không oán trách, không hối hận.

Khi lớp áo sơ mi được trút bỏ, tôi có chút lạnh lẽo, Tuấn Anh lần nữa chạm bàn tay ấm áp lên cánh tay mảnh khảnh của tôi, xoa nhẹ nhàng lên xuống hai cái. Khi cậu ấy vừa rời đi, tôi liền cầm vạt áo thun lá mỏng manh kéo lên cao.

Lúc cánh tay tôi vươn cao cởi áo lên quá đầu, tôi cảm nhận được cái ấm áp chạm nhẹ nhàng lên lưng mình. Là Tuấn Anh vuốt ve cơ thể tôi từ bả vai gầy đến sống lưng cong, rồi lại vẽ gợn sóng theo đường xương cánh bướm nhỏ miên man lần xuống dưới hõm eo.

Theo xúc giác mỗi ngón tay cậu ấy lướt qua tới đâu cơ thể tôi run rẩy tới đấy. Có chút ngứa ngáy, cũng có chút đau xót. Không nói rõ được đau do vết thương hay đau do tôi đang hồi hộp chờ đợi một câu phán xét.

Tôi bỏ áo xuống dưới nệm nhưng không có gan quay đầu lại. Tuấn Anh im lặng dị thường nhưng nhịp thở mạnh đến nỗi tôi có thể nghe rõ ràng bên tai.

Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng: "thế nào?"

Tuấn Anh trả lời tôi bằng cách đặt một nụ hôn dịu dàng lên sau vai tôi.

Tôi sững sờ cảm nhận rõ ràng hơi thở cậu ấy in sâu lên da thịt. Nụ hôn thứ hai lên xương bả vai, nụ hôn thứ ba chạm lên vai còn lại, nụ hôn thứ tư lên đốt sống cổ, thứ năm, sáu rải rác khắc sâu xuống dưới từng đợt.

Tôi muốn nghiêng người quay mặt về sau nhưng bị Tuấn Anh nhanh tay giữ chặt lại hai bên vai. Cậu ấy tiến đến ngồi thật gần rồi từ phía sau vòng cánh tay ôm lấy bả vai tôi. Cậu ấy không hề nhìn đến phía trước cơ thể này.

Ngón tay cậu ấy sờ lên xương quai xanh của tôi, nói: "lưng An có nhiều vết trầy quá! Phải để Tuấn Anh ôm một lát rồi Tuấn Anh mới bôi thuốc giùm cho. Chịu không?"

Tôi thế mà lại nói "chịu."

Tuấn Anh cười trầm thấp trong cổ họng, trán cậu ấy đè trên vai tôi rung lên cùng nhịp đập dữ dội của tim tôi.

"Rất lâu rồi An chưa từng soi gương nhìn lưng mình đúng không?" Tuấn Anh hỏi thật chậm.

Tôi cũng không nhớ rõ, nhiều lần nhìn tới vẫn không thấy hết bớt như lời ông nói nên tôi chán nản.

"Hôm nay An thử về nhà nhìn lại xem. Đã gần hết sạch rồi. Thỉnh thoảng nhìn kỹ mới thấy vài gợn màu xám nhạt nho nhỏ. Trông như là áng mây vậy thôi. Đừng buồn nữa."

"Thật sao?" Tôi bất ngờ muốn quay lại nhưng vẫn bị tay cậu ấy kìm chặt.

"Thật."

Câu trả lời lẽ ra tôi phải nên vui.

Cậu ấy nói: "lưng An đẹp nhưng gầy quá! Eo nhỏ xíu, Tuấn Anh chỉ nắm một tay cũng gãy. Phải ăn nhiều lên!"

Tôi hỏi thẳng cậu ấy: "tại sao không cho An quay lại?"

Tay cậu ấy bên dưới cổ tôi hơi cứng đờ một chút. Rất nhanh liền nói: "Tuấn Anh chỉ xem sau lưng thôi."

"Tại sao không muốn? Tuấn Anh sợ sẽ buồn nôn à? Cứ coi An như tụi con trai khác, trên lớp vẫn cởi trần mỗi ngày mà." Tôi hơi khó chịu.

Cậu ấy nghe vậy thì lập tức kéo người tôi quay lại nhưng một tấm chăn mỏng đã phủ kín xuống vai, bảo bọc, che kín.

Cậu ấy nhíu mày quấn chặt cơ thể nhỏ bé của tôi lên đến tận cổ, nghiêm giọng nói: "An nói gì vậy? An nói những lời lẽ như thế mà không nghĩ được Tuấn Anh cũng biết buồn ư?"

Tôi cựa quậy muốn thoát ra, trừng lên: "ai mới là người nên buồn đây?"

Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt tôi, nói khẩn thiết: "Tuấn Anh trân trọng An, nâng niu An. Cơ thể An nhỏ bé, da thịt trắng trong như sứ, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Ngay cả chạm vào Tuấn Anh cũng không nỡ dùng lực mạnh nữa. Sao lại hiểu những cử chỉ cẩn mật rằng Tuấn Anh ghê sợ?"

Cậu ấy cúi xuống, trán đối lên trán tôi, dỗ dành: "An à, sao An lại giống những người khác được. An là đặc biệt, là duy nhất! Cơ thể An xinh đẹp, đừng nên cho người khác nhìn cho đến khi An đủ tuổi làm chủ được hành vi của mình." Cậu ấy suy nghĩ giây lát rồi nói: "25 tuổi. Cho đến khi 25 tuổi. Đừng cho bất cứ ai được thấy cơ thể mình. An hiểu không?"

Tôi gục xuống vai cậu ấy, chua xót nói: "Tuấn Anh không phải người khác! Tuấn Anh nói mình không phải người ngoài mà!"

Cậu ấy vuốt tóc tôi, lắc đầu: "không được! Bây giờ không được!"

Tôi vùng vẫy, khẩn thiết nói: "bây giờ không được thì khi nào được? Sang năm ư? Tuấn Anh còn ở đây không? Tại sao không trả lời?"

Cậu ấy cúi xuống hôn hôn tóc tôi, nhẹ giọng nói "xin lỗi...xin lỗi..."

Tôi đâu cần cậu ấy phải xin lỗi. Tôi giãy giụa chửi rủa: "Tuấn Anh là thằng khốn nạn! Nói dối hết! Rõ ràng là không muốn nhìn thì cứ nói thẳng!"

"Sao Tuấn Anh lại không muốn được?" Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, lần vào trong chăn cầm lấy tay tôi đặt lên nơi nào đó to phồng cứng lên, nói: "An tự mình kiểm chứng đi."

"Kiểm cái gì?" Tôi theo bản năng bóp một cái rõ mạnh, nghe thấy tiếng cậu ấy hít khí muốn ná thở, nhìn xuống mới biết Tuấn Anh đặt tay tôi lên đũng quần cậu ấy.

Cảm giác nóng bỏng lại truyền từ đầu ngón tay lan ra khắp người, tay tôi cứng đờ không còn chút sức lực nào để rút về, cả người xụi lơ như bị rút cạn hết khí lực.

Tuấn Anh đặt bàn tay lên tay tôi, nhẹ nhàng cùng nhau ấn nhẹ xuống thêm một lần, tôi cảm nhận được thứ cứng rắn bên dưới còn vừa giật giật như là nảy lên, như là muốn thoát ra.

Cậu ấy hít thở nặng nề, nói: "sao Tuấn Anh lại không muốn nhìn An được? Mới thấy tấm lưng nõn nà thôi mà đã không chịu nổi."

Tôi hiểu rồi. Tuấn Anh có cảm giác với tôi giống như những lần tôi mơ, nghĩ về cậu ấy rồi mộng tinh. Tức là cậu ấy không ghê tởm cơ thể tôi mà ngược lại đã nảy sinh dục vọng?

Lúc này tôi mới hoàn hồn, biết mình cần phải rút tay về, hỏi lại: "vậy tại sao vẫn không muốn?"

Cậu ấy mỉm cười lắc đầu: "An còn nhỏ. An không hiểu."

"An hiểu hết! Rõ ràng Tuấn Anh có cảm giác với An nên bên dưới mới lớn lên như vậy! Tại sao không nhìn nhiều hơn?" Tôi muốn kéo chăn xuống nhưng tay cậu ấy giữ rất chắc chắn.

Tuấn Anh gục xuống đầu vai của tôi, nói: "nếu nhìn thì Tuấn Anh sẽ không kiềm được."

"Kiềm cái gì?" Không phải chỉ là chỗ đó lớn lên thôi sao? Nhưng nó đã lớn rồi còn gì? Cần gì phải kiềm nữa? Tôi cầm lấy tay cậu ấy, nói: "Tuấn Anh không cần phải kiềm đâu!"

Cậu ấy bật cười, rúc vào cổ tôi mà cười mãi thôi. Trước khi rời đi còn hít hít mùi da thịt tôi mấy lần rồi mới nói: "quay lưng lại đi. Tuấn Anh thoa thuốc cho."

Tôi ngoan ngoãn quay lưng về phía cậu ấy. Tuấn Anh trút bỏ lớp chăn mỏng xuống dưới nệm. Cậu ấy với tay lấy tuýp thuốc dưới sàn, lúc ngẩng đầu lên lại, đã đối diện với nửa thân trên phía trước của tôi.

Tuấn Anh sững sờ làm rớt tuýp thuốc lạch cạch xuống sàn, cậu ấy cũng không nhặt mà cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố gắng ngồi thẳng lưng, lấy dũng khí cầm tay Tuấn Anh đặt lên bầu ngực trần trụi của mình. Tay cậu ấy xoa miết nhè nhẹ rồi nhanh chóng chuyển thành dùng cả bàn tay nắn bóp.

Ánh mắt cậu ấy sắc lẹm, hơi thở dồn dập phủ người tới đè tôi xuống hôn môi. Tôi vòng cánh tay ôm lấy cổ cậu ấy, toàn thân tê dại chẳng còn thấy đau đớn tồn tại chỗ nào. Tuấn Anh hôn môi trên rồi lại xuống môi dưới, đầu lưỡi liếm lấy khoé môi tôi rồi sau đó hôn bên má, khoé mắt.

Tay cậu ấy liên tục sờ soạng hai đầu v* rồi lại bóp chặt cho bầu ngực nổi lên thật cao. Cậu ấy trượt xuống nhìn đầu v* hơi sưng lên đỏ hồng, nhìn mãi rồi cúi xuống thơm nhiều lần gấp gấp, phả cả hơi thở nóng hổi lên phần da thịt mềm mịn đó khiến tôi nổi một tầng da gà. Sau đó lại rướn người lên gục đầu xuống hõm vai tôi, cả hai cùng thở hổn hển không ngừng được.

Dường như ôm nhau như thế này vẫn là không đủ. Tôi vừa sợ hãi vừa phấn khích. Cơ thể bị kích động dập dìu như thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn ngoài đại dương. Rõ ràng là mình chủ động trước nhưng bây giờ lại không biết nên làm thế nào.

Dục vọng của cả hai đều phản ứng mà cách lớp quần quấn quýt, mời gọi lẫn nhau. Bàn tay cậu ấy lướt xuống vùng bụng rồi lại luồn xuống eo nâng người tôi lên khiến cả cơ thể tôi cong cớn như con cá nhỏ nằm trên thớt mặc người xẻ thịt. Tôi nhắm mắt lắng nghe nhịp thở dồn dập phả từng đợt vào bên hõm cổ, cảm nhận tay cậu ấy lướt chậm rãi xuống qua rốn tôi rồi bất ngờ luồn vào cạp quần đi thẳng một đường xuống dưới.

Tuấn Anh không đặt tay lên lớp quần ngoài hay quần lót mà chạm trực tiếp lên nơi đó.

Tay cậu ấy không cách lớp vải nào hết đang gấp gáp sờ soạng lấy vật nhỏ đã dần cứng lên của tôi.

Lúc này tôi mới như người sực tỉnh cơn mộng, từ bên ngoài quần bắt mạnh lấy cổ tay cậu ấy.

Tuấn Anh cũng như được kéo về thực tại, cậu ấy thở mạnh mẽ, lập tức rút tay về nằm xuống bên tôi liên tục nói "xin lỗi xin lỗi..."

Tôi điên mất rồi! Chúng tôi vừa làm gì? Tôi không biết mình muốn gì nữa. Dường như thân thể này, hành vi này không còn là của mình nữa vậy.

Tôi nằm đó thẫn thờ nhìn trần nhà rất lâu, sau đó tìm lấy tay Tuấn Anh đan chặt rồi lên tiếng.

Tôi lặp lại lời của gã kia.

"Tay em trắng mịn phát sáng."

Tuấn Anh nheo mắt nhìn tôi.

"Cơ thể em chắc chỗ nào cũng trắng nhỉ."

Tròng mắt cậu ấy mở lớn.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nói: "đó là những lời A Lửng nói với An."

Tuấn Anh siết chặt nắm tay, run rẩy kéo tôi vào lòng ôm lấy, nói: "An yên tâm! Chuyện hôm nay chưa xong. An uất ức ở đâu, Tuấn Anh sẽ đòi lại ở đó."

Tôi nhẹ nhàng vịn tay cậu ấy tách ra rồi ngồi dậy, nói: "lúc nghe những lời này từ người khác An đã cảm thấy ruột gan cồn cào, muốn nôn thốc nôn tháo."

Tôi thả hai chân xuống giường: "kẻ muốn ức hiếp mình sẽ nói những lời khiến mình ghê tởm."

Rồi đứng dậy: "vừa rồi An nhớ lại những lời Tuấn Anh từng nói lại có cảm giác vui vẻ trong lòng. Nói tay An đẹp, nói chân An thẳng, nói da An trắng, nói An là ngọc ngà châu báu của Tuấn Anh."

Tuấn Anh cũng ngồi dậy nhìn theo tôi.

Tôi đặt tay lên cạp quần rồi cởi nút: "chúng ta đã từng ngồi dưới ánh nắng chiều tà rồi vươn tay ra cùng nhau so sánh. Rõ ràng là Tuấn Anh trắng hơn nhưng Tuấn Anh lại nói da Tuấn Anh ngả vàng do bêu nắng còn da An lại ngả xanh do thiếu chất."

Tôi kéo khoá quần: "Tuấn Anh nói An ốm yếu nên da trắng xanh, nhìn trong như sứ, sợ đụng mạnh là trầy. Muốn An trắng hồng nên ngày ngày, tháng tháng, năm nào cũng bắt ăn thật nhiều món ngon."

Tôi cầm cả cạp quần dài và quần lót kéo xuống: "Ăn đã nhiều năm rồi. Bây giờ Tuấn Anh có muốn kiểm tra xem da An đã trắng hồng hay chưa không?"

Thấy Tuấn Anh bất động mê man ngồi đó, tôi lại chủ động mang toàn thân trần truồng tiến tới trước mặt cậu ấy.

Yết hầu cậu ấy cử động lên xuống, ánh mắt quyến luyến nhìn khắp cơ thể tôi, hỏi: "Tuấn Anh đang nằm mơ sao?"

Tôi mỉm cười, nói: "đúng vậy."

Cậu ấy cầm bàn tay đeo nhẫn của tôi rồi hôn xuống sau đó đặt một tay lên bầu ngực sưng đỏ, một tay chạm lên bụng nhỏ luân phiên thay đổi sờ soạng lên xuống. Tuấn Anh đặt nụ hôn lên bụng tôi rồi luồn tay ra sau kéo eo tôi sát lại. Theo mỗi lực vuốt ve nắn bóp mà cơ thể tôi tê dại chạy dọc khắp sống lưng lan ra toàn thân.

Cậu ấy đứng dậy hôn lên vành tai tóc mai, vừa ôm sát tôi vừa dùng tay lướt khắp cơ thể, mỗi tấc di chuyển lại đặt xuống da thịt một nụ hôn. Hơi thở quyến luyến từ cần cổ, xương quai xanh rồi tới bầu ngực. Lúc cậu ấy hôn lên vú tôi còn cố ý dùng đầu lưỡi liếm đỉnh núm mấy cái. Tôi hoảng hốt ôm lấy mặt cậu ấy kéo ra, nói: "đừng...đừng như vậy..."

Cậu ấy nắn bóp bầu vú rồi thì thầm: "ngực An mềm quá..."

Tuấn Anh sờ xuống vùng bụng dưới, tới hai bên háng rồi lướt qua vật nhỏ có xu hướng ngẩng đầu rồi hỏi: "có thể không?"

Tôi vịn lên vai cậu ấy, nỉ non đáp: "chỉ...chỉ được nhìn thôi."

"Được." Cậu ấy bất ngờ ôm lấy mông tôi kéo sát lại rồi hôn xuống khắp vùng hạ thân không chừa một chỗ nào. Đặt nụ hôn nhiều nhất lên bộ phận sinh dục rồi thở gấp gáp khen nó thật xinh đẹp. Tôi thở hổn hển, tim đập chân run mà bấu lấy vai cậu ấy. Tuấn Anh dùng hai tay bóp lấy mông tôi xoa nắn, ngón tay dài cứng cáp như có như không len lỏi vào khe nhỏ, tôi hoảng hốt cong mông lui người lại.

"Đừng...đừng..."

Tuấn Anh bóp mạnh bên mông kéo tôi trở về rồi tiến tới vục hẳn đầu vào giữa hai chân tôi hôn hít như nâng niu trân bảo quý nhất đời.

Tôi vùng vẫy đẩy ra rồi nâng mặt cậu ấy lên.

Chúng tôi nhìn nhau thở gấp gáp rồi cậu ấy giữ lấy gáy tôi hôn môi dữ dội.

Lúc tách ra, tôi hỏi: "tại sao làm như vậy?" Rõ ràng đã đáp ứng chỉ nhìn thôi mà.

Tuấn Anh gục xuống vai tôi, thở đứt quãng, nói: "đừng đặt câu hỏi nữa. Lớn lên An sẽ hiểu."



"Hiểu cái gì?" Tôi hỏi lại.

"..."

Tuấn Anh đơ ra mất mấy giây rồi cười cười, vươn lưỡi liếm cần cổ tôi, nói: "quyến rũ người ta rồi còn hỏi."

Tôi đẩy cậu ấy ra, thanh minh: "không có! An không có! An chỉ muốn Tuấn Anh nhìn thôi!"

Tuấn Anh kéo tôi lại ôm, còn vỗ mông tôi một cái: "ừ! Là Tuấn Anh sai."

Trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng thở dồn dập, hổn hển liên hồi nên tiếng "BÉP" này vang lên cực kì rõ ràng. Tôi xấu hổ cực độ. Tự nhiên vỗ mông người ta! Kì cục!

Tuấn Anh bật cười, nhéo má tôi: "sao lại đỏ mặt rồi? Nãy giờ mạnh dạn lắm mà."

Tôi đưa tay lên che mặt.

Tuấn Anh bóp nhẹ đầu v* tôi, nói: "nằm sấp xuống đi. Tuấn Anh bôi thuốc rồi chở An về."

Tôi ngoan ngoãn nằm xuống tiện tay kéo chăn phủ lên nửa người dưới.

Tuấn Anh nhặt tuýp thuốc lên rồi tiện tay kéo phăng tấm chăn ném vào góc giường.

"..."

Tôi cắn răng nằm gục xuống gối, cứ có cảm giác mông mình đang lộ thiên cho sói con nhăm nhe nhìn chằm chằm. Bên dưới thỉnh thoảng lại ngại ngùng co rút một chút.

Tuấn Anh vừa bôi thuốc vừa cười. Tôi hỏi cậu ấy cười cái gì?

Cậu ấy ghé xuống nói vào tai tôi: "mông An mấp máy nhìn xinh chết đi được."

Tôi ngồi bật dậy đấm cậu ấy nhưng tay lại bị nắm lấy, Tuấn Anh hôn "chụt" lên tay tôi một cái, nói: "để mấy bữa nữa tay hết đau rồi hẵng đánh. Tuấn Anh tính lãi cho. Đấm bao nhiêu Tuấn Anh chịu bấy nhiêu."

Nói rồi ấn tôi nằm sấp lại. Cũng kéo cái tay tôi về ngăn ý định với lấy tấm chăn cứu mạng.

Tưởng cậu ấy sẽ không chọc nữa, ai ngờ lại nói: "bên dưới của An vẫn chưa có lông nhỉ?"

"..."

"Lông nách cũng không có luôn."

"..."

"Da thịt non mơn mởn."

"..."

Tôi xấu hổ không dám trả lời. Chưa có chứ không phải không có! Những việc nhạy cảm như thế này đừng nói ra miệng được không?

Cậu ấy lại cười cười, cúi xuống thơm lên má tôi, nói: "Tuấn Anh có lông rồi đấy? Muốn xem không?"

"..."

Mặt tôi nóng như lò lửa, lấy gối ụp lên đầu bịt kín tai lại.

Cậu ấy vẫn không tha, còn cố nhấc một góc lên, nói vào tai tôi: "của Tuấn Anh to lắm. To hơn An nhiều. Có muốn nhìn miễn phí một lần không? Hôm nay không xem là mai phải trả hai nghìn đồng mới tụt quần cho An xem đấy."

"..."

"Hay là sờ trực tiếp một lần?"

"..."

Cậu ấy cắn nhẹ đầu ngón tay của tôi, vô liêm sỉ nói tiếp: "hai lần An nắm lấy nó đều chưa to đủ đâu. Hay là hôm nay đo thử đi. Xem khi cương cứng hết cỡ thì bàn tay nhỏ nhắn này có cầm được hết hay không đây?"

"..."

Tôi bật dậy lao tới đấm cậu ấy, cùng lắm thì tay lành chậm một ngày chứ tên này ngứa đòn lắm rồi.

Tôi hét lên: "sao lúc nãy thì không cởi luôn đi? Cứ phải đợi than lạnh bếp tắt rồi mới làm bộ châm thêm xăng hả?"

Tuấn Anh lại cười ha ha, bắt lấy tôi rồi ôm vào lòng: "cho Tuấn Anh nợ đi. Khi nào tay lành rồi đấm cho đã nhé?" Cậu ấy kéo chăn choàng lên người tôi rồi ôm siết vòng tay, nói: "không muốn doạ An sợ."

Tôi trừng cậu ấy, nói: "An không sợ!"

Tôi chỉ là chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt thấy nơi đó của cậu ấy nên chưa chuẩn bị tinh thần. Nhưng chắc là cũng giống như của mình. Con trai thì đều giống nhau cả thôi.

Cậu ấy đưa bàn tay đeo nhẫn của tôi lên cao, ánh đèn điện lung linh hắt lên mặt nhẫn chiếu lấp lánh, cứ thế nghiêm túc nhìn ngắm một lát rồi nói: "thực sự to lắm đấy! Bàn tay này nắm một vòng chưa chắc đã hết đâu!"

"..."

Đúng là không có vô sỉ nhất! Chỉ có vô sỉ hơn! Mỗi ngày qua đi là một ngày vô liêm sỉ chào đón.

Tôi nhéo bắp tay cứng ngắc của Tuấn Anh. Cậu ấy cười cười thơm lên má tôi mấy cái đến khi tôi ngại ngùng giấu mặt vào lồng ngực ấm áp mới chịu thôi.

Tuấn Anh nắm tay lại chìa ra trước mặt tôi, nói: "tặng An nè."

Tôi co người rúc trong lòng cậu ấy, hỏi: "cái gì vậy?"

"Mở ra xem đi." Cậu ấy đẩy nắm tay tới.

Tôi dễ dàng mở từng ngón ra, bên trong là cái nút áo màu đen. Tôi chớp chớp mắt nhìn lên người cậu ấy, áo sơ mi đen mở rộng lồng ngực. Tôi sờ lên nút trên cùng quả nhiên đã biến mất. Thì ra cậu ấy tự bứt từ khuy ở áo cậu ấy. Tuấn Anh muốn khâu thêm một nút áo cho tôi.

Tôi hạ tay xuống nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm xương quai xanh có chấm nốt ruồi nhỏ trước mắt.

Tuấn Anh bật cười, nói: "ngày thường cho sờ thì giãy lên không chịu." Nói rồi cầm tay tôi luồn vào trong áo. Tay tôi thoáng chốc tiếp xúc ân ái với da thịt cậu ấy. Tôi nhìn lên, cậu ấy nói "sờ thử xem cảm giác thế nào?"

Tôi mạnh dạn chậm chạp sờ soạng khắp người cậu ấy. Từng đầu ngón tay tê dại nhưng vẫn muốn lần mò chạm tới.

Người cậu ấy khác xa tôi tưởng tượng quá! Tôi đã nghĩ cơ thể ai cũng mềm mại giống nhau nhưng người cậu ấy cứng rắn từng khối như đá vậy! Cuối cùng tôi lấy can đảm ấn xuống mấy cái kiểm chứng.

"Thế nào?" Cậu ấy hỏi.

Tôi rụt tay lại, nói: "cứng..."

Tuấn Anh lại cười, nói: "cứng mới tốt chứ!"

"Thì ra cơ thể chúng ta khác nhau." Tôi mím môi thừa nhận.

"Đương nhiên rồi. Làm gì có ai giống ai. An ngồi đợi xíu đi. Để Tuấn Anh khâu lại nút áo cho."

Tuấn Anh đứng dậy kéo kín chăn cho tôi rồi đi tới nhặt áo sơ mi của tôi lên. Cậu ấy ra khỏi phòng thì tôi xuống giường cầm lấy quần lót, mới xỏ được một chân vào thì cậu ấy đã bất ngờ quay lại. Tôi bối rối túm chăn phủ kín mít lên người mình. Không hiểu hồi nãy tôi lấy can đảm ở đâu ra mà lột sạch sành sanh trước mặt người này được nữa.

Tôi hỏi: "sao khâu nhanh quá vậy?"

Tuấn Anh bật cười, kéo chăn xuống khỏi đầu tôi, nói: "để Tuấn Anh mặc cho."

Cậu ấy nắm được một chân còn chân kia tôi nhanh nhẹn co lại. Tuấn Anh không bỏ qua, cậu ấy bắt chân tôi kéo trượt xuống gần mép giường. May mà vẫn còn góc chăn che chắn hạ thân, nếu không cái dáng xấu hổ nằm dạng háng phơi chim nhỏ này bản thân tôi còn không dám nhìn thẳng.

"Ngoan đi! Mặc vào không lạnh!" Cậu ấy cầm chân kia xỏ qua ống quần tam giác.

"An tự mặc được!" Tôi túm lấy mép quần lót.

"Để Tuấn Anh mặc cho! Một lần thôi! Nốt hôm nay!"

Tôi thả lỏng tay.

Cậu ấy ném chăn ra.

Tôi lập tức đứng thẳng dậy còn Tuấn Anh cũng nhanh chóng kéo quần tôi lên cao.

Cậu ấy không chọc ghẹo gì mà chỉ quay người tôi lại rồi chỉnh cho quần lót cân đối với mông. Sau đó nhặt quần dài rồi cúi xuống nói tôi vịn vào vai cậu ấy xỏ cho khỏi té ngã ra sàn nhà sẽ bị đau.

Làm xong xuôi Tuấn Anh ấn tôi ngồi xuống bên nệm rồi lại lấy chăn quấn lên người tôi.

Tôi kéo hai mép chăn ôm chặt lại, nói nhẹ nhàng: "Tuấn Anh hãy quên chuyện tối nay đi!"

Cậu ấy nghiêng mặt nhìn tôi rồi "Ừ."

"Hãy coi như là một giấc mơ!" Tôi nói tiếp.

Tuấn Anh vừa xỏ chỉ vừa nói tiếp lời tôi: "một giấc mơ đẹp!"

Cậu ấy cắn chỉ, thắt nút sau đó lại nhìn sang tôi, nói: "An cũng phải hứa với Tuấn Anh một điều."

"Điều gì?"

"Cho đến khi đủ 25 tuổi, đừng cho bất kì ai nhìn ngắm cơ thể mình."

Tôi mỉm cười, hỏi lại: "25 tuổi có phải là già quá không?"

Cậu ấy lắc đầu nói: "không đâu! Lúc đó An chắc chắn nhìn vẫn như trẻ con."

Tôi phì cười. Cái con người này chỉ hơn tôi có một tuổi thôi mà lúc nào cũng coi tôi như em bé nhỏ vậy. Tôi trả giá: "học xong đại học là được rồi."

Tuấn Anh suy nghĩ một lúc rồi thở dài: "cũng được. Nhưng học trường nào niên khoá 7 8 năm ấy."

Chúng tôi cùng cười lớn.

Nghe cậu ấy nói vậy tôi chợt nghĩ tới một chuyện. Bối rối nắm chặt hai tay, hơi bất an mà lên tiếng: "hồi...hồi nãy An chỉ...chỉ là... An không biết nữa..."

Tuấn Anh ngừng lại nắm chặt lấy tay tôi qua lớp chăn, dịu dàng hỏi: "hít thở chậm lại. Từ từ thôi. An làm sao vậy?"

Tôi cúi đầu ủ rũ nói: "An...An không phải là người...người tuỳ tiện. Khi...khi nãy..."

Tuấn Anh kéo đầu tôi dựa lên vai cậu ấy, dỗ dành: "không sao, không sao mà. An không cần phải giải thích. Tuấn Anh hiểu hết. An là khó nhất trần đời ấy chứ. Tuấn Anh không biết phải tích đức bao nhiêu kiếp mới đổi lại được một tối này. Không phải Tuấn Anh sợ An dễ dãi mà sợ An bị dụ dỗ bắt nạt thôi. Sợ có người vô liêm sỉ như Tuấn Anh rồi ức hiếp An đó."

"..." Tự biết mình vô liêm sỉ nữa!

Tôi cười cười.

Cậu ấy hôn lên tóc tôi, thở dài: "thôi được rồi. Đừng lo nghĩ nhiều. Trừ Tuấn Anh ra thì người ngoài đều không được nhìn thấy. Có được hay không?"

Tôi yên tâm gật đầu.

Cậu ấy bắt đầu khâu nút áo, khuy đen nổi bật giữa nền vải trắng tựa như mặt hồ yên ả chỉ chấp nhận bảo bọc một con thuyền nho nhỏ chẳng bao giờ để nó bị lạc dòng.

"Nếu đã là một giấc mơ thì đến trường phải cư xử như thường ngày. Không được né tránh Tuấn Anh đâu đấy!" Cậu ấy dặn dò.

Tôi cứng đơ người.

Cậu ấy nói tiếp: "sao vậy? Chứ An định ngại ngùng trốn tránh nữa à?"

Tuấn Anh thở dài, nói: "An à. Đừng lãng phí thời gian."

Tôi thò cánh tay ra khỏi chăn ôm lấy hông cậu ấy. Tuấn Anh ngừng lại, dùng tay nâng cằm tôi lên hôn môi.

Lúc cậu ấy cúi xuống tiếp tục khâu thì nói: "nói cho Tuấn Anh nghe đi. Tất cả đầu đuôi sự việc. Đừng giấu Tuấn Anh nữa."

"Tuấn Anh phải hứa đừng làm gì nó?" Tôi nói.

Cậu ấy nghiêm mặt nhìn xuống tôi.

Tôi lắc đầu, phân bua: "không phải An bênh nó. An căm ghét nó tận xương tuỷ ấy chứ. Chỉ là An không muốn vì mấy việc nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng tới Tuấn Anh."

Cậu ấy nắm tay tôi: "An à, bạo lực học đường không phải việc nhỏ."

"Có phải An là sao chổi không? Luôn đem đến điều xui xẻo cho Tuấn Anh." Tôi buồn bã.

"Nói bậy! Thằng chó đó nó bắt nạt tất cả mọi người, vậy cả trường này đều là sao chổi hết à? An cũng là nạn nhân thì đừng nhận lỗi về mình."

Tuấn Anh hôn lên trán tôi, giọng điệu phút chốc ngọt ngào: "An là ngôi sao may mắn của Tuấn Anh! Từ bé gặp được An là cuộc sống của Tuấn Anh ngày ngày trải qua đều suôn sẻ. Nào, nói cho Tuấn Anh nghe đi."

Tôi vòng hai tay ôm chặt lấy người bên cạnh rồi nhẹ nhàng kể hết cho cậu ấy nghe chuyện hồi chiều. Tuấn Anh nói đúng. Tôi vẫn còn có cậu ấy mà. Tôi còn có thể ỷ lại, cũng có thể dựa dẫm.

Cậu ấy chăm chú lắng nghe. Khi nào tôi tả mình ra sức đánh mạnh bạo như thế nào Tuấn Anh sẽ mỉm cười khen tôi giỏi. Thỉnh thoảng đến đoạn tôi bị xúc phạm hay bị chấn thương người thì cậu ấy hơi sững lại, tôi nhìn lên thấy mặt cậu ấy đanh thép cau có thì lấy ngón tay di di cho chân mày cậu ấy giãn ra rồi mới tiếp tục kể ra.

Tuấn Anh nói áo thun của tôi có vết bẩn, nên vứt đi.

Tôi nói: "An chỉ có hai cái áo giặt thay phiên nhau mặc thôi."

Cậu ấy bỏ đi tới tủ, nói rằng "mặc áo của Tuấn Anh đi."

Hỏi ra mới biết Tuấn Anh cũng thường xuyên ở đây, nơi này cách nhà cậu ấy có mấy căn thôi. Vậy là cũng gần nhà tôi. Có lẽ lúc chập tối đi đường vườn ngoằn ngoèo, tôi còn chẳng chịu nhìn mà chỉ lo rúc vào áo khoác nên mới có cảm giác đã đi thật xa.

Tuấn Anh lục lọi đem cho tôi một đống áo thun lá, cũng là loại sát tay, có cái đã dùng qua nhưng còn nhiều cái vẫn nằm trong bọc mới tinh tình tình. Cậu ấy kéo chăn trên người tôi xuống rồi mặc vào một cái áo mỏng, phần nách còn khoét sâu khác hẳn kiểu tôi vẫn mặc.

Cậu ấy xoay tôi một vòng nhìn ngắm rồi nói: "áo Tuấn Anh mới mặc ngủ hồi trưa đó. Về giặt giùm nhé!"

Tôi cười, che lấy phần hở bên hông.

Tuấn Anh khoác áo sơ mi trắng lên mặc cho tôi, nói: "không sao đâu. Mặc áo đồng phục vào là che được hết. Không ai thấy gì."

"Để An giặt khô rồi đem trả." Tôi đề nghị.

"Lại bắt đầu rồi đấy!" Cậu ấy trừng tôi, nói: "An cầm về hết đi còn mặc thay đổi. Không thì cất làm kỷ niệm lúc nhớ Tuấn Anh cứ lôi ra mà ngửi."

Không phải ngắm mà là ngửi. Đúng là tôi quện mùi hương của cậu ấy thật rồi.

Tôi lại phải cười.

Cài nút xong cậu ấy tiếp tục xoay tôi một vòng, nói: "nút áo này sẽ thay Tuấn Anh ở bên An."

Tôi mím môi sờ lên khuy áo màu đen trên cùng nổi bật khác biệt giữa một hàng cúc trắng.

Xong xuôi hết cả rồi cậu ấy mới sờ má tôi, nhìn trìu mến nói: "Tuấn Anh đau bao nhiêu cũng được, thà vậy chứ An đừng bao giờ bị gì cả."

Tôi cúi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Tuấn Anh ôm tôi vào lòng, nói: "ở bên An thời gian trôi nhanh quá! Mới nói mấy câu đã sắp hết tiết học tăng cường rồi. Thật không nỡ rời chút nào."

"Tuấn Anh còn biết trước được sau hôm nay An sẽ lại giữ khoảng cách như ngày thường ngay." Cậu ấy lại nói.

Tôi mím môi suy nghĩ giây lát rồi nói: "nếu An không, thì sao?"

Tuấn Anh ôm lấy mặt tôi, hôn cái chóc lên chóp mũi, nói: "được vậy thì còn gì bằng!"

Thấy tôi im lặng, cậu ấy lại nói: "An làm gì bản thân thấy thoải mái là được. Đừng bận tâm Tuấn Anh. Dù sao mặt Tuấn Anh cũng còn dày lắm. Theo ai chứ theo An cả đời cũng được."

Cả đời ư? Cậu ấy lại lỡ miệng rồi.

Tôi mỉm cười.

"Đi xuống thôi kẻo về trễ mẹ mắng." Rõ ràng là người đề nghị trước nhưng lại sáp tới ôm ôm, vùi mặt vào cổ tôi, hít hà nói: "nhớ muốn chết thôi! Hay Tuấn Anh tới nhà báo cho gia đình An biết rằng An đã bị bắt cóc rồi nhé?"



Tôi phì cười.

Cái đầu xù xì cọ cọ: "nói thật đấy! Bắt cóc không cần tống tiền. Nuôi mấy tháng cho béo trắng mũm mĩm rồi thả?"

"Vậy thì An sẽ thành heo mất."

"Ước gì An là con heo nhỉ? Tuấn Anh sẽ nhét vào balo đem đi."

Tôi tưởng tượng cảnh mình thành con heo sau này to đùng đùng béo mầm rồi bị đưa lên bàn mổ xe thịt. Thật muốn đấm người này một cú.

Tôi đẩy cậu ấy ra, mắng: "Tuấn Anh mới là heo đó!"

Cậu ấy lại cười hề hề cọ cọ tới: "ừ. Chúng ta đều là heo. Mai mốt lớn sẽ cùng nhau làm giống phim con heo."

"..."

Mặt tôi thoắt cái nóng bừng bừng. Làm giống phim con heo là làm gì? Tôi bây giờ đã biết phim con heo là phim gì rồi nha!

Tôi đẩy mạnh cậu ấy ngã xuống nệm, chỉ tay mắng: "Tuấn Anh là cái đồ không biết liêm sỉ!!!"

Hai tay cậu ấy nhàn nhã gác lên đầu, nhướng mày nhìn tôi, nói: "Ấy! An nghĩ đi đâu thế? Tuấn Anh là nói tới phim hoạt hình mà."

Thấy tôi quay mặt đi thì huýt sáo trêu ghẹo: "này! An vừa nghĩ gì mà mắng Tuấn Anh vậy? Nằm vào lòng Tuấn Anh kể chút nghe chơi nào! Đừng nói là nghĩ bậy nghĩ bạ nha? Trời ơi! Sao lại nghĩ tới loại chuyện đó?"

"..."

Loại chuyện gì? Rõ ràng là tôi chưa kịp nghĩ gì nhưng càng nghe cậu ấy nói luyên thuyên thì não tôi càng nghĩ tới chuyện không được bình thường.

Tôi bịt hai tai lại. Tuấn Anh dùng chân kẹp lấy chân tôi, bất ngờ kéo xuống. Tôi lảo đảo ngã xuống người đang dang tay kia.

Thấy tôi giãy giụa cậu ấy ôm chặt tôi nói: "nằm trên người Tuấn Anh một lát đi."

Tôi lí nhí nói: "để...để An nằm xuống bên cạnh cũng được."

Tuấn Anh vỗ về tôi, từ chối: "không được! Cứ nằm thế này đi! Giống ngày nhỏ vậy. Năm phút thôi. Để Tuấn Anh ghi nhớ cảm giác này."

"Ngày mai mới được gặp. Sao mà lâu quá!" Một tay vuốt tóc một tay vỗ nhẹ eo tôi.

Tôi chần chờ một chút rồi quyết định nói cho cậu ấy biết: "ngày mai An không đi học đâu."

Tay cậu ấy dừng lại giây lát, hỏi: "sao vậy? Mới nãy hứa sẽ không tránh né mà?"

Tôi lắc đầu: "không phải An né Tuấn Anh. An chỉ không muốn gặp thằng kia thôi. Cũng không phải sợ nó mà chẳng qua tạm thời cứ rợn người muốn nôn."

Tôi đã đoán tiếp theo Tuấn Anh sẽ vỗ về, dỗ dành tôi, nói rằng đã có cậu ấy rồi, đừng sợ... Nhưng Tuấn Anh không nói lời thừa thãi hiển nhiên như vậy.

Cậu ấy hỏi ngược lại tôi: "những lời Tuấn Anh nói lúc đánh nó. An nghe rõ không?"

Tôi gật đầu.

"Tuấn Anh làm thật đấy!" Giọng nói cậu ấy kiên định.

Tôi hoảng sợ ngước mặt lên muốn nhìn Tuấn Anh nhưng bị tay cậu ấy ấn ngược về nằm lại trên lồng ngực phập phồng.

Tôi túm áo cậu ấy, lắc đầu nói: "đừng làm gì dại dột! Tuấn Anh muốn bố đánh gãy chân à?"

Cậu ấy cười cười trong cổ họng, bàn tay siết eo tôi: "nói ra chắc An không tin nhưng Tuấn Anh sẽ nói với bố. Nói là một chuyện còn xử lý lại là một chuyện khác. Tuấn Anh sẽ tự mình giải quyết chuyện này."

"Vốn dĩ muốn âm thầm giải quyết nhưng nếu An không biết thì lại sợ hãi cảnh đến trường. Tuấn Anh không muốn như vậy!"

"Lời hồi chiều Tuấn Anh nói cũng chính là lời bảo đảm cho An. Từ ngày mai An sẽ không phải đụng mặt nó. Đừng lo lắng!"

Tôi ngồi bật dậy, vì vội vàng muốn nói mà thành tư thế ngồi dạng hai chân trên người cậu ấy.

"Tuấn Anh định làm gì? Đừng làm chuyện dại dột!"

Cậu ấy mỉm cười nhìn lên tôi, hai bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy hai đùi tôi: "ngốc quá! Tuấn Anh làm chuyện ý nghĩa chứ sao lại dại dột. Nó mà nghỉ học thì cả trường, thậm chí thầy cô còn phải cảm ơn Tuấn Anh ấy chứ."

Tôi nóng ruột: "Tuấn Anh muốn làm gì? Bẻ gãy chân nó? Sẽ phải đi tù đó."

Cậu ấy vẫn cười như gió thoảng mây bay vậy: "chưa biết Tuấn Anh làm gì mà đã phán phải đi tù rồi. Yên tâm đi! Tuấn Anh tự biết lượng sức mình."

Tôi túm áo cậu ấy lay lay: "Tuấn Anh! Được rồi đừng làm gì hết! Mai An vẫn đi học bình thường là được chứ gì?"

Cậu ấy lắc đầu: "đây không phải chuyện An có thể thương lượng đâu. An đi học hay không chỉ quyết định được việc Tuấn Anh có nói ra cho An biết hay không thôi."

Tôi thở dài.

"Nói thế nào nhỉ? Cũng không hẳn hoàn toàn là vì An mà Tuấn Anh cũng ngứa mắt thằng đó lâu nay rồi. Chẳng là chưa ai đụng đến lợi ích của nhau. Nó chắc là không dám, hoặc chưa dám. Còn Tuấn Anh là ngại bẩn tay." Cậu ấy bình thản nói những lời xấc xược.

"An hiền lành nên không biết trong đám quậy phá tụi này có một câu '9A Tuấn Anh - 9H A Lửng'. Ý là ám chỉ những thành phần xấu xa không nên đụng tới."

Tôi nhíu mày, lắc đầu: "Tuấn Anh không phải!"

Tuấn Anh mỉm cười: "học giỏi không đồng nghĩa với ngoan ngoãn đâu An. Nếu Tuấn Anh ngoan thì đã không nổi tiếng khắp xóm bị bố mẹ tìm đánh như thế."

Tôi không tin: "đó là do Tuấn Anh đi chơi net."

Cậu ấy mỉm cười: "cả đánh nhau nữa. Quậy phá từ nhỏ tới giờ. Do An không được tụ tập đi chơi nên không biết. Chứ không dưng việc gì tụi lớp mình phải sợ Tuấn Anh. Nghĩ kỹ xem có đúng không?"

Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: "An tưởng do Tuấn Anh học giỏi nhất lớp?"

Cậu ấy phì cười: "lớp gần sáu chục mống, biết bao nhiêu thằng học giỏi. Sao phải sợ Tuấn Anh. Làm phép so sánh đơn giản nhé! An nghĩ trong lớp có ai sợ An không? Hay là An nhìn ai cũng sợ?"

Nói xong còn bóp mông tôi một cái.

Tôi trợn trắng mắt, bắt lấy tay cậu ấy kéo ra. Lúc này mới nhận ra mình đang ngồi lên người ta, tôi xấu hổ mà bò xuống nhưng chưa nhấc được chân lên đã bị cậu ấy nắm đùi kìm chặt lại.

Tuấn Anh nhíu mày, nói: "ngồi yên đi! Ngồi nãy giờ cũng có sao đâu!"

"Không!" Bây giờ để ý kỹ xuống dưới mông mới nhận ra cái chỗ đó lại phồng lên đâm vào tôi rồi. Tôi cố nhúc nhích nhưng không suy chuyển được, giãy một hồi lại phải nằm bẹp xuống ngực người ta thở hổn hển.

Tuấn Anh bóp lấy hai mông tôi, hạ giọng nói: "cục cưng ngoan, nằm yên đi. An càng nhúc nhích thì bên dưới Tuấn Anh càng khó chịu."

Tôi nghe thấy cậu ấy khó chịu thì ngoan ngoãn nằm im re. Nhưng bây giờ mọi sự chú ý đều dồn xuống hết cái ngọn đồi nhỏ đang thỉnh thoảng giật nảy lên kia. Đến khi bị Tuấn Anh đỉnh hông hai cái vào háng mình tôi mới biết cậu ấy đang nói chuyện với mình.

"Có nghe gì không?" Cậu ấy lại đỉnh lần nữa, còn xoa bóp mông làm người tôi tan chảy cả ra.

"Hả?... Có... có nghe mà." Tôi lắp bắp.

Tuấn Anh bật cười, hỏi lại: "vậy Tuấn Anh nói đến đâu rồi?"

"..."

Tôi xấu hổ đáp: "đến... đến chỗ đó. Đừng đừng làm vậy nữa...ưm~... An cũng khó chịu..." Cậu ấy cứ làm này làm nọ khiến tôi phải nói thành lời.

Tuấn Anh ôm mặt tôi lên hôn "chụt" một cái rồi ngồi dậy ôm cả tôi ngồi trên lòng mình. Nói: "về thôi!"

Tôi ngơ ngác: "nhưng mà đã nói xong đâu?"

Cậu ấy bật cười: "nói xong hết rồi! Do An không lắng nghe đấy!"

Tôi đỏ mặt đứng dậy, đổ lỗi: "tại Tuấn Anh đó!"

Cậu ấy không nhận lỗi về mình như mọi khi mà mặt dày hỏi lại: "Tuấn Anh làm gì?"

"..."

Tôi mặc kệ cậu ấy, quay lại chủ đề quan trọng: "tóm lại là Tuấn Anh không được phép đánh nhau! Lỡ nóng tính không kiềm được là xảy ra án mạng đó!"

Tuấn Anh xếp gọn áo cho tôi, nói: "Tuấn Anh biết lượng sức mình!"

"Tuấn Anh không biết! Hồi chiều còn đánh người ta chảy máu đầu kìa!"

"An cũng đánh người ta chảy máu mũi thì sao?"

"..."

Đúng là tôi cũng bạo lực như thế thì lấy tư cách gì can ngăn người ta.

Tuấn Anh thở dài nhìn tôi: "An à, nếu An không tổn thương thì Tuấn Anh cũng không mất kiểm soát được. An là giới hạn cuối cùng của Tuấn Anh rồi."

Cậu ấy cầm tay tôi: "nói lại mấy ý chính hồi nãy An không nghe rõ nhé?"

Tôi đảo mắt gật đầu. May quá! Không phải tôi không nghe mà là không nghe rõ!

"An yên tâm. Tuấn Anh sẽ không làm gì tổn thương An hay bản thân mình."

Tôi cạn lời, chống nạnh chen vào: "không được tổn hại người khác kia kìa!"

Cậu ấy cười cười: "An ngốc thiệt chứ! Nghĩ xem nếu Tuấn Anh làm gì quá đáng hại đến người khác thì chẳng lẽ người nhà nó, hoặc nhà trường hay thậm chí cả chính quyền sẽ không tìm đến Tuấn Anh chắc? Như vậy còn không tính là tự hại bản thân mình à?"

Tôi tròn mắt, tán đồng: "ừ nhỉ!?"

Cậu ấy cứ cười mãi, nói tiếp: "nó thuộc diện xã vận động xoá mù chữ cho đủ quân số thôi. Bản thân nó cũng không muốn đi học, giáo viên nhìn nó cũng ngán tận cổ mà không dám làm gì."

"Tuấn Anh chỉ tiện tay làm chút việc thiện mà thôi. Dù sao nó cũng không đi học đàng hoàng lại còn ảnh hưởng bạn bè. Thích thì để Tuấn Anh tự tay tiễn nó về Tây Thiên!"

"CÁI GÌ???" Tôi há hốc mồm la lên.

"Haha. Ý là không thích đi học nữa thì Tuấn Anh cho nó toại nguyện thôi. Đừng nghĩ nhiều. Lại không nhớ lời đại sư nói à?" Cậu ấy cười đến là cợt nhả.

Tuấn Anh xếp xong thì đóng tủ lại, chìa tay ra với tôi: "đi thôi."

Tôi giật mình, nói: "khoan đã!" rồi chạy về phía tủ quần áo. Trên đó dán đầy hình, lớn có, nhỏ có, tất cả đều là bóng dáng của tôi.

Tuấn Anh đi lại dựa bên cạnh, cười: "ở đây biết bao nhiêu lâu mà bây giờ mới thấy."

Tôi xúc động, run run chạm lên từng tấm. Hình nào cũng xấu hết, lại còn mờ ảo không sắc nét. Có tấm là cố ý trêu chọc tôi nhìn qua rồi chụp, nhưng đa số đều là chụp lén.

Tôi nhớ hầu hết những tấm này, có tấm được chụp bằng máy ảnh nhỏ của cậu ấy nhưng có tấm là chụp bằng điện thoại nên hỏi: "sao Tuấn Anh cho nó ra thành ảnh được?"

"Đi rửa thôi. Lên thị trấn người ta có nhận làm hết mà. Tuấn Anh không thích chụp hình nên không mua máy cơ. Chứ nếu có máy xịn thì ra tiệm ảnh ở đây đưa phim cho người ta rửa cũng được. Mà mua An cũng chả cho chụp, mất công tụi trong lớp chuyền nhau xài xong Tuấn Anh phải đi rửa cho tụi nó. Phiền!"

"Cái máy của Tuấn Anh đợt mấy đứa mượn xong cũng chả thèm xoá. Làm đầy hết thẻ. Chưa kể tụi nó còn xoá mất mấy tấm của An. Bực lắm!"

"Mấy cái máy móc này tại An không chịu quan tâm, khi nào lớn hơn An sẽ biết hết. À, hay là An thích chụp ảnh rồi? Tuấn Anh mua máy cơ xịn xịn cho nhé?"

Tôi lắc đầu. Tôi không thích chụp hình... Nhưng mà...

"Tuấn Anh ơi..." Tôi dè dặt gọi.

"Hả?"

"An muốn có hình Tuấn Anh. Thật nhiều hình." Tôi chỉ lên mấy bức ảnh nhỏ, nói: "như thế này. An muốn hình như thế này được không?"

"Được. Từ mai đem máy lên, An chụp Tuấn Anh đi. Thích chụp thế nào thì chụp thế đó."

Tôi lắc đầu: "thôi không chụp đâu. Có cách nào không chụp nhưng vẫn có hình không?"

Cậu ấy ôm bụng cười: "thôi được rồi. Để Tuấn Anh tự chụp mình rồi in cho An."

Tuấn Anh dắt tôi ra kệ máy vi tính rồi đưa cho tôi xem một khung ảnh. Đó là khung làm từ vỏ sò tôi tặng cho cậu ấy, bên trong có hình của hai chúng tôi.

Tuấn Anh thì cười thật rạng rỡ khoác lấy vai tôi còn tôi thì làm mặt chằm dằm như mới bị ai đánh xong vậy. Tôi nhớ đây là năm lớp 8, lúc cậu ấy khoe khoang với cả lớp rồi về chỗ bất ngờ ôm chầm lấy ép tôi cười lên để chụp, nói là test máy gì gì đó. Không ngờ cậu ấy in ra giữ đến bây giờ.

Ngón tay tôi run rẩy miết lên khuôn mặt cả hai người, rung động không nói nên lời.

Mãi sau mới hỏi: "mặt của An lúc nào cũng xấu vậy ư? Thật là khó ưa!"

"Ha ha ha! Tự biết mình khó ưa là còn cứu được. Lần sao chụp nhớ cười lên nhé!" Tuấn Anh thơm lên má tôi.

Tôi lúc này mới cố ý nhìn xung quanh, trên dưới máy tính hay hai cục loa to đùng đều có gắn hình tôi. Cậu ấy dán linh tinh khắp nơi.

"Sao Tuấn Anh lại dán ở đây?"

"Đây là phòng Tuấn Anh mà. À, đây cũng là nhà Tuấn Anh luôn. Ông bà cho Tuấn Anh từ bé tí rồi. Tin không?"

Tôi gật đầu.

"Ngoan thế! Tưởng sẽ nghĩ Tuấn Anh nổ chứ. Tuấn Anh có nhiều nhà lắm. Kể cả ngoài Bắc cũng có. Mai mốt lớn đằng nào chả sang tên cho Tuấn Anh. Lúc đó bán đi lấy tiền nuôi An. Chịu không?"

Cậu ấy cười nham nhở nói: "Tuấn Anh nói thật đó. Bây giờ nhà bán hay không cũng do Tuấn Anh tự quyết. Bố mẹ có muốn quản cũng chả được. Ông bà đánh chết. Mà bố mẹ Tuấn Anh dễ lắm. Không quản đâu. Để nhà này mai mốt An về ở với Tuấn Anh nhé?"

Lại nói linh tinh nữa rồi. Tôi mím môi chỉ lên ảnh của mình mà hỏi: "lỡ người khác nhìn thấy thì sao?"

Cậu ấy nhíu mày hỏi lại: "nhìn thấy thì làm sao?"

"..."

"An yên tâm đi. Không ai vô phòng Tuấn Anh được hết. Phòng ở nhà Tuấn Anh còn nhiều hình hơn nữa kia."

Tôi lại hỏi tiếp: "Tuấn Anh không sợ à?"

"Sợ cái gì?"

"..."

"Haha. Không sợ! Tuấn Anh chưa từng sợ gì hết!" Cậu ấy chỉ lên khung hình, hỏi: "An lấy tấm này không?"

Tôi ôm vào lòng, gật đầu.

Cậu ấy giựt về đặt lại lên bàn máy tính.

Tôi: @@

Tuấn Anh bật cười, nói: "cái này không được. Để Tuấn Anh chép ra usb đem đi rửa cho cái mới. Hình hai đứa mình nhiều lắm mà do tấm này nhìn An dễ thương nên để ở đây ngắm mỗi ngày."

"Cái gì cơ?" Tôi không hiểu.

Cậu ấy nói chậm lại: "U - S - B. Universal Serial Bus."

Rồi kéo ngăn kéo ra lục lọi, đưa cho tôi một cái cục hình chữ nhật nhỏ, giải thích: "là cái này nè. Nói đơn giản cho An dễ hiểu nhé? Tuấn Anh chụp ảnh An rồi sẽ có dây cáp nối từ máy chụp hình với máy tính, sau khi kết nối rồi thì Tuấn Anh sẽ di chuyển tất cả hình trong máy chuyển vào máy tính để ngắm mỗi ngày. Nhưng mỗi lần muốn ngắm An thì phải mở máy lên phiền quá. Vậy là Tuấn Anh dùng usb cắm vào máy tính rồi sao chép hình của An ra đây. Usb sẽ chứa đựng hình của An rồi theo Tuấn Anh chạy ù lên thị trấn. Tới nơi rồi thì sẽ cắm usb vào máy tính của tiệm ảnh, hình An sẽ hiện lên trên máy của họ rồi Tuấn Anh yêu cầu "in ra nhanh cho tôi không tôi đấm chết giờ!" Hiểu chưa?"

"..."

Giải thích kiểu gì mà nghe xấu hổ chết đi được!

Tôi nắm vạt áo, xoắn xuýt hỏi: "vậy người ta có hình của An à? An không thích đâu!"

Tuấn Anh cười, bẹo má tôi: "không. Hình của An chỉ nằm trong usb và máy tính của Tuấn Anh thôi."

Tôi phụng phịu: "Tuấn Anh xoá hết đi!"

"KHÔNG! Ha ha ha!" Cậu ấy cúi xuống ôm lấy đùi tôi vác lên vai đi thẳng xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook