Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 28: Đau lòng
Công Suất Tiêu Thụ
25/07/2023
Tuấn Anh đỡ tôi ngồi dựa vào gốc cây sau đó vươn tay kéo áo khoác ngoài
của tôi xuống, muốn tôi thay ra để mặc vào áo khoác của cậu ấy.
Trong quá trình đó chúng tôi vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt nhau. Cậu ấy thao tác rất nhẹ nhàng chậm chạp như thể sợ tôi thêm thương tổn, cũng như thể ánh mắt dịu dàng này vẫn luôn âm thầm hỏi ý tôi, rằng mỗi ân cần này cậu ấy có được cho phép hay không.
Tuấn Anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Miễn là người này thì làm gì tôi cũng đồng ý.
Từ sáng tới giờ Tuấn Anh chỉ mặc áo sơ mi, buổi sáng màu trắng, tối mặc màu đen, bây giờ để ý mới thấy đã khoác thêm áo gió màu xanh dương tối màu bên ngoài. Chắc là luôn cất trong balo?
Khi áo trượt xuống cổ tay, tôi hơi nhíu mày chặn lại. Trời bây giờ vẫn chưa tối hẳn, tôi không muốn cậu ấy biết trên người mình có vết thương. Nhưng tôi lo thừa quá. Tuấn Anh đã hoàn toàn biết rõ ràng tường tận.
Cậu ấy nói: "áo này hư rồi, cũng dơ rồi. Ngoan! Tuấn Anh cởi nhẹ thôi, sẽ không đau."
Thấy tôi gật đầu rồi cậu ấy mới luồn ngón tay cẩn thận kéo rộng bo thun để khỏi cọ vào tay tôi sau đó mới kéo tay áo ra ngoài.
Tuấn Anh hỏi: "vứt nó đi được không?"
Tôi gật đầu.
Nếu cậu ấy không hỏi thì tôi cũng muốn giục bỏ. Cảm giác gã kia từng chạm qua là lại muốn nôn. Vừa nghĩ đến đó là nhợn miệng, tôi đứng loạng choạng ra chỗ khác ói xuống. Bây giờ mới cảm thấy ngay cả bụng cũng đau quặn thắt. Tuấn Anh ôm người, vỗ nhẹ lưng giúp tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, ngay cả lưng cũng có chỗ trầy da rồi.
Tuấn Anh ôm lấy tôi, đưa về lại gốc cây ban nãy. Cậu ấy cởi áo ngoài, phủ lên người tôi mùi hương cỏ cây man mát chỉ thuộc riêng về người trước mắt này.
"Tặng áo này cho An. Là áo Tuấn Anh thường mặc, không phải áo mới đâu. Toàn là mùi của Tuấn Anh nên đừng chê nhé?" Cậu ấy kéo khoá áo khoác rồi nâng cả nón trùm lên đầu tôi kín mít.
"Mũ... của An đâu rồi?" Cậu ấy hỏi có chút ngập ngừng.
Tôi cười, đáp: "chó nhai rồi."
Tuấn Anh cũng cười, cách một lớp vải mỏng xoa má tôi rồi dang rộng tay, nói: "đi thôi!"
Tôi lắc đầu: "Tuấn Anh lên đi. Hôm nay An nghỉ học một bữa." Dù sao học tăng cường buổi tối cũng không điểm danh.
Cậu ấy mỉm cười: "ai nói là đi học? Tuấn Anh dẫn An đi chơi. Đi nào!"
Tôi ỉu xìu, thân tàn ma dại thế này mà còn sức đi chơi ư? Cố lết được về nhà đã là may lắm rồi. Nên từ chối: "An không đi được đâu."
Tôi từ chối như thói quen khi có bạn bè rủ đi chơi. Nhưng vào tai Tuấn Anh thì không đi được chính là nghĩa đen không đi được.
"Đi được." Cậu ấy vẫn dang tay nói: "để Tuấn Anh bế."
Tôi còn chưa kịp định hình thì cậu ấy đã khom người, một tay luồn sau đầu gối, một tay đỡ sau lưng tôi rồi ôm lên.
Nãy giờ ôm qua ôm lại đều là không dùng lực nhiều, tôi có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ lưng bất ngờ bị đè ép vào cánh tay cậu ấy, bao nhiêu vết trầy do chấn vào vách đá đều khuếch đại, đau xót.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức lên đôi tay, nhón người ôm chặt cổ cậu ấy để giảm ma sát sau lưng, thì thào hơi lên: "cõng... cõng An đi... An đau...hức..."
Tôi có thể đòi xuống tự mình đi chậm từng bước cũng được, nhưng không muốn.
Tuấn Anh giật mình, phản xạ thật nhanh mà thả tôi xuống, sau đó cúi người chuyền tôi thảy nhẹ lên lưng. Vì tư thế cõng phía sau nên tay áo khoác trượt lên trên một đoạn, lộ ra hai bên tay trầy xước bầm tím bầm đỏ ra trước mắt cậu ấy. Tôi cố kéo áo cũng không được bèn vòng cánh tay lên ôm lấy cổ cậu ấy. Miễn cho nhìn thấy rồi thêm lo lắng.
Nhưng cậu ấy vẫn lo nhiều, cứ "An ơi... An à..." mà thổn thức không thành lời.
Tôi nói: "An không sao."
Tuấn Anh chạy lối đường vườn xuyên qua rừng bạch đàn rồi tới hàng rào tầm vông, tuy xa hơn nhưng đỡ phải trèo tường. Trường buổi tối cũng không có bảo vệ nhưng tôi biết cậu ấy lo cho tôi sợ người khác nhìn thấy nên mới không đi cổng chính.
"Thà An nói thật Tuấn Anh còn đỡ đau lòng hơn." Cậu ấy xốc nhẹ đùi tôi lên rồi chạy băng băng. Vừa chạy vừa thở dài.
Tôi không muốn cậu ấy phải đau lòng đâu. Chỉ trách bản thân là sao chổi, luôn đem đến điều không may mắn liên luỵ cậu ấy.
Tôi siết chặt vòng tay, nằm rạp trên người cậu ấy, nói: "An đau quá Tuấn Anh ơi! Cổ đau, tay đau, lưng đau, bụng đau, chân cũng đau nữa... Có phải An sắp chết rồi không? An muốn nôn quá..."
Tuấn Anh đi chậm lại, hỏi: "An đau nhiều vậy sao? Tuấn Anh không biết. Là tại Tuấn Anh hết!"
"An có nôn được không? Tuấn Anh đỡ An xuống cho An ói ra nhé?"
"An đau bụng như thế nào? Hay là đi viện đi thôi..."
Tôi lắc đầu: "không phải. Tuấn Anh cứ đi đi. Đưa An đi chơi với. An muốn quên đi... Nghĩ đến thằng kia An lại muốn nôn..."
"Đừng nghĩ đến nó. Nghĩ đến Tuấn Anh này. Tuấn Anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, có phải hay không?"
"Phải."
"Tuấn Anh đẹp trai nhất có đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì lúc nào cũng phải nghĩ tới Tuấn Anh nghe không?"
"Nghe."
Đi một loáng đã vòng ra tới con đường mòn nhỏ bên hông trường học, ở đó dựng sẵn một chiếc xe máy tay ga. Tuấn Anh đỡ tôi lên rồi cậu ấy ngồi chở phía trước.
Tôi mờ mịt hỏi: "xe Tuấn Anh sao lại để đây? Để hồi nào vậy? Không sợ mất à?"
Cậu ấy kéo tay tôi vòng ra phía trước, nói: "ôm chặt vào không ngã. Tuấn Anh đi đường tắt sẽ không ai thấy hết."
Tôi nghe lời, ngón tay ở phía trước khẽ cong lại, túm lấy vạt áo của cậu ấy.
Tuấn Anh lái bằng một tay, tay còn lại nắm chặt lấy hai bàn tay của tôi. Siêu thật! Tôi thậm chí còn chưa biết đi xe đạp nữa. Tôi mệt mỏi nằm bẹp lên lưng cậu ấy, rút tay ra kéo dây áo khoác buộc mặt mình kín mít chỉ chừa lại một vòng tròn nhỏ như trái trứng ở lỗ mũi để thở, làm xong xuôi lại nhét tay mình vào bàn tay ấm áp kia.
"Nãy Tuấn Anh chạy về lấy xe. Mới vừa dựng ở đây thôi, sao mà mất được." Cậu ấy lên tiếng giải đáp câu hỏi ban nãy của tôi.
Tôi hơi bất ngờ: "lỡ An về nhà rồi thì sao?"
Hỏi xong lại cảm thấy không bất ngờ nữa. Không phải cậu ấy lâu nay vẫn luôn như vậy sao, hiểu tôi, biết tôi sẽ làm gì, ở đâu.
"An không về." Tuấn Anh khẳng định.
Không phải "An không về được" mà là "An không về". Tôi hoang mang về bản thân mình. Đáng lẽ nên là "An không về được" vì tôi sợ quần áo dơ mẹ sẽ la mắng chứ? Hoặc là Tuấn Anh biết tôi bị thương thì sẽ không về được vì đau chứ? Tại sao tôi lại không về?
Tôi hỏi ra miệng: "tại sao?"
"Không có cặp sao mà về được." Cậu ấy trả lời.
Tôi giật nảy người, hốt hoảng la lên: "chết bà rồi!" Tôi đập nhẹ lưng cậu ấy: "quay quay quay lại! An quên cặp mất tiêu rồi."
Tuấn Anh cười cười rung vai, cậu ấy vòng tay ra sau kéo eo tôi ngồi gần lại kẻo té xuống đường, rồi tiếp tục tìm bàn tay tôi, nắm lấy.
"Giờ mới chịu nhớ đến cặp sách? Bó tay luôn. Nãy An để trên thềm nên Tuấn Anh cầm về luôn rồi. Yên tâm."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại gục cái bẹp xuống bờ vai êm ái trước mắt.
Tôi đúng là hậu đậu, bất tài, vô dụng mà.
Lúc Tuấn Anh dừng lại, tôi không nhìn thấy đường nên phải ngước mặt lên để mắt nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ. Chúng tôi đang đứng trước cổng một biệt thự sân vườn, bên trong còn nhìn rõ toà nhà to đùng đùng tận 1 2 3 4 lầu. Woaaa....
Đang cảm thán trong lòng thì thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại tới, sau đó là một con mắt đen láy lấp lánh tiến đến chớp chớp. Tôi giật mình ngã ngửa ra sau, may mà chủ nhân đôi mắt sáng trong kia kịp giữ lại.
Tuấn Anh vừa cười vừa tháo dây rút, tách nón áo khoác rộng ra để lộ khuôn mặt tôi, hỏi: "làm thế này thì sao mà thở được?"
Tôi cãi lại: "có chừa lỗ to rồi còn gì!"
Cậu ấy nhéo mũi tôi: "đáng yêu chết đi được!" Nói rồi nhấc chân bên phải của tôi sang bên này, quay lưng lại nói: "nào! Lên Tuấn Anh cõng."
Cảm giác giống ngày nhỏ lúc tôi bị đau chân quá!
Tôi bồi hồi nhưng vẫn chần chừ vì thấy trong kia, nơi tầng trệt có ánh đèn, tôi sợ gặp người lạ.
Tuấn Anh mỉm cười, nói: "yên tâm đi. Trong nhà không có ai hết."
"Đây là nhà ai?" Nhà to như vậy mà không có ai sao? Mọi người đi ngủ trên lầu hay là đi du lịch không có nhà?
"Nhà ông bà Tuấn Anh. Chuyển về Bắc trước rồi."
Tôi nhào lên lưng Tuấn Anh, nghe cậu ấy nói tiếp: "yên tâm, đồ đạc còn đầy đủ hết, tuần nào cũng có người dọn dẹp, không sợ như nhà hoang đâu."
"Nhiều tối Tuấn Anh bỏ đi chơi net chán cũng mò về đây ngủ."
"Trong này toàn đồ của Tuấn Anh thôi."
Tôi muốn hỏi cậu ấy sao nhà lại để không? Tại sao không bán đi lấy tiền? Hoặc không ở nữa thì thuê người dọn dẹp làm gì?... Rất nhiều câu hỏi mà người nghèo như tôi không trả lời được. Nghĩ đến đó tôi liền không muốn hỏi nữa. Nhà giàu họ có lý của họ, không đến lượt mình phải bận tâm.
Tuấn Anh đặt tôi lên ghế có nệm êm trong phòng khách còn cậu ấy chạy ra dắt xe rồi khoá cổng. Nhà trang hoàng kiểu cách rất hiện đại, còn có cả đèn lung linh gắn ở trên trần giống y như trong phim Hàn Quốc, không giống như đa số nhà ở quê hồi đó, kể cả nhà ông nội tôi cũng thuộc diện khá giả mà nhà toàn đồ gỗ cứng ngắc thôi, muốn êm phải cắt vải và hái bông gòn nhét vô rồi may lại làm lót đít ngồi.
Tôi nhìn thấy cặp sách của cả hai người đều nằm ở đây, còn có cả túi nilon đựng bông băng thuốc đỏ đồ y tế các thứ.
Nghe tiếng Tuấn Anh khoá cửa nhà, tôi hỏi: "mua những đồ này lúc nào vậy?"
"Lúc chạy về lấy xe cất cặp đó."
"Tuấn Anh... biết à?" Tôi hỏi.
"Biết chứ sao không biết." Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "nhìn An đi tập tễnh là Tuấn Anh biết liền."
"..."
Vậy mà tôi còn tưởng dáng mình đi đẹp lắm. Đã giấu kín thế rồi mà.
"Tuấn Anh cởi áo An ra nhé?"
Tôi chạm ánh mắt cậu ấy rồi quay đi. Tuấn Anh ho nhẹ một cái, bổ sung: "áo khoác."
Tôi gật đầu.
Cậu ấy lại bắt đầu cẩn trọng cởi ra thật nhẹ nhàng.
Nói thật, bây giờ ở bên cạnh người mình thích tôi chẳng thấy đau gì cả, nên khi thấy cậu ấy cầm chai oxy già thì tôi vươn tay muốn lấy, đề nghị: "để An tự làm."
Tuấn Anh giằng lại, nghiêm nghị nói: "không được! An sao mà biết làm."
"Tuấn Anh thì biết chắc?"
"Xời! Quá là rành luôn. Kinh nghiệm đầy mình." Cậu ấy đem một thau nước tới, nhẹ nhàng rửa tay cho tôi.
"Kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm bị ăn đòn à?"
Tuấn Anh vẫn nhẹ nhàng rửa sạch cả hai bên tay, cười nói: "kinh nghiệm đánh nhau. Ha ha. Mê võ từ nhỏ nên suốt ngày đi gây lộn. An nói cũng đúng. Gây lộn xong là về bị ăn đòn. Niềm đau nhân đôi."
"Á!!!" Tôi la lên thành tiếng nhỏ.
Vì giật mình.
Không ngờ cậu ấy đổ oxy già lên mà không báo trước.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Có đau nhiều lắm không?" Miệng thì ăn năn hối lỗi nhưng tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sủi cả bọt trắng.
"Không đau. An chỉ giật mình thôi." Tôi nhìn nhìn tay mình rồi nói: "mấy vết này sơ sơ à, đừng đổ cái này lên nữa. Xót quá!"
"Không được! Có nhiều bụi bẩn nên phải sát trùng thì bôi thuốc mới nhanh khỏi."
Tôi tiếp tục câu chuyện hồi nãy cho quên đi: "Tuấn Anh lì thật đó. Bị đánh suốt mà không chịu nghe lời."
Cậu ấy bôi thuốc cho tôi, cảm giác khá dễ chịu: "ừ. Lì thật. Nói vậy chứ bố mẹ thương Tuấn Anh lắm. Đánh không có đau đâu."
"Vậy Tuấn Anh cũng phải biết thương bố mẹ chứ!"
"Đi chơi net thôi chứ có làm gì phi pháp đâu mà không thương. Chỉ có An là ngoan ngoãn quá mức chứ tụi con trai thằng nào chả nghịch. Không quậy cái này thì phá cái kia."
Lại nói tiếp: "bố mẹ Tuấn Anh làm công việc bận rộn thất thường, không có thời gian quản con cái nên mạnh đứa nào đứa nấy đi."
Cậu ấy bật cười, nói: "mấy cô chú làm trong nhà toàn bảo nhà đó thành nhà của cô chú mất rồi. Tại không bao giờ thấy mặt tụi Tuấn Anh đâu hết. Ha ha."
Tôi chọc: "Tuấn Anh không trông bé Ánh Dương à?" Đó là em gái của cậu ấy.
"Không. Ai rảnh đâu trông nó."
Tuấn Anh bôi thuốc xong thì cầm hai cánh tay tôi nhìn qua nhìn lại, chắc là kiểm tra xem còn trầy chỗ nào hay không.
Tôi ngạc nhiên: "An tưởng Tuấn Anh phải thương em nhất chứ. Còn nghĩ ai là em của Tuấn Anh chắc sướng lắm."
"Sướng gì! Đánh nhau như chó với mèo. Nó còn quậy hơn cả Tuấn Anh nữa." Cậu ấy cười, nói: "có thương một em nhất, nhưng không phải nó."
"Em nào? Tuấn Anh còn em nữa à? Sao An không biết?"
Tuấn Anh nhướng mày nhìn tôi, cười nói: "em An."
Tôi bối rối rụt tay về: "đừng...đừng nói linh tinh!"
"Tuấn Anh nói thật mà. An mà là em Tuấn Anh thì Tuấn Anh sẽ quản, đi kè kè suốt ngày luôn."
Tôi nói đùa: "vậy lúc đó An sẽ ghét Tuấn Anh."
"Tức là bây giờ An thích Tuấn Anh à?" Cậu ấy cười toe toét.
"Không." Tôi cũng bật cười.
Tuấn Anh cầm lấy bàn chân của tôi, tôi hoảng hốt rụt trở về. Cậu ấy nói: "chân cũng bị đau mà."
Tôi nhón chân, lắc đầu: "bẩn lắm. Đừng đụng."
Tuấn Anh thở dài, nghiêm túc nói: "An sạch. Sạch nhất thế gian."
Tôi từ chối: "để...để An tự rửa."
Cậu ấy vẫn cố chấp vươn tay tới, còn nắm chặt lấy bàn chân vương cát bụi của tôi trong tay, tôi giãy cỡ nào cũng không thoát được.
Một tay nắm lấy chân tôi nhấn xuống thau nước, một tay giữ chặt bắp chân, còn cơ thể cậu ấy chồm lên trên mỉm cười ép sát khiến tôi phải lui người dựa hẳn vào ghế.
"Đừng giãy nữa. Tuấn Anh muốn mà." Cậu ấy nói nhỏ giọng.
Tôi nghe mà cả người mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng. Nhưng cậu ấy muốn thì mình không được từ chối, nếu cậu ấy buồn lòng thì phải làm sao?
Nghĩ vậy tôi liền thả lỏng cơ thể. Tuấn Anh nắm lấy rồi dùng tay múc nước tưới nhẹ lên, sau đó tỉ mỉ rửa sạch, chỗ nào trầy cậu ấy đều thả nhẹ lực nước chảy xuống. Tôi cuộn ngón chân cố ngăn bản thân không rút về. Rõ ràng chỉ là rửa chân thôi mà tôi cảm giác như toàn thân mình đang trần truồng trước mặt người này vậy. Vừa xấu hổ tự ti, vừa ngại ngùng chờ đợi.
Tuấn Anh gọi hồn tôi quay trở lại: "An bị đau ở chân trái đúng không? Bị ở chỗ nào? Tuấn Anh sắn quần An lên xem nhé?"
Rõ ràng là hỏi ý tôi, nhưng khi tôi hoàn hồn lại đã thấy bàn tay thoăn thoắt săn quần tôi đến nửa bắp chân rồi.
Tôi cười: "này đâu phải là hỏi nữa. Tự Tuấn Anh quyết luôn rồi còn gì."
Cậu ấy tiếp tục sắn ống quần bên kia, mặt dày nói: "ai kêu đó là câu hỏi. Tuấn Anh chỉ thông báo thôi."
Chúng tôi cùng cười vui vẻ.
"Sshhh!!" Lại đau!
Tôi nhăn mặt, cậu ấy mới đụng vào chỗ đau, tôi cúi xuống nhìn thì vừa lúc Tuấn Anh cũng vì tiếng rên rỉ của tôi mà bất ngờ ngẩng đầu lên. Chóp mũi chúng tôi vô tình chạm nhau. Tôi xấu hổ lại dựa lưng thẳng lên ghế, không dám tò mò vết thương nữa.
Nhưng Tuấn Anh lại không tiếp tục ngồi bên dưới mà chuyển lên ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy ngồi nghiêng nhìn chằm chằm bên má tôi, hỏi: "An làm sao vậy?"
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn lén cậu ấy, đáp: "có...có sao đâu."
"Có mà. Gò má đỏ ửng lên rồi này."
Tôi căng thẳng làm bộ nghiêng mặt sang phía khác.
Cậu ấy cười cười, hơi khom người xuống nhưng mắt nhìn lên tôi, hỏi: "hồi nãy cúi xuống làm gì?"
Tôi co người ngửa mặt lên né tránh: "không làm gì hết. À không. An xem chỗ bị đau thôi mà."
Cậu ấy ép sát lại gần tôi, hơi thở quấn quýt bên má tôi, khàn giọng nói: "có phải không?"
"Hay là định làm chuyện khó nói ra?"
"Còn tưởng là An chủ động muốn hôn Tuấn Anh đấy!"
Không ngờ người này lại vô sỉ như vậy! Tôi xấu hổ cực độ, nhắm mắt cãi: "làm gì có Á Á Á Áhhhh!!!" Đau muốn điên rồi!
Chân tôi truyền tới cảm giác đau đớn, thốn tới tận xương, tim đang nhảy nhót rung rinh bị bất ngờ chuyển sang chế độ đập rầm rập quả là bắt nó làm việc quá sức mà.
Tuấn Anh nhảy bật xuống dưới, nắm chân tôi lắc lắc nhẹ, thở phào, nói: "xong rồi."
Rõ là vừa tê tái đến thấu trời mà giờ cậu ấy lắc thì không thấy quá nhức nhối nữa.
"An bị trật khớp." Tuấn Anh nói xong thì nhấc chân tôi rồi kéo một cái ghế nệm vuông nhỏ lại để tôi gác lên, sau đó chạy vào bên trong kia, lúc ra lại đã đặt lên cổ chân tôi một bịch đá mát lạnh rồi.
Tôi đau muốn chết đi sống lại, nói không lên lời. Thì ra tên này nãy giờ nói năng linh tinh để đánh lạc hướng.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, tức mà không nỡ mắng, dù sao cậu ấy cũng làm điều tốt cho mình.
Tuấn Anh lại lạch cạch cúi xuống thoa thuốc, lần này là loại thuốc khác nữa nhưng cũng dễ chịu, còn có cảm giác mát lạnh. Có lẽ là thuốc cho vết thương hở và thuốc tan máu bầm sẽ khác nhau. Cậu ấy thật cẩn thận. Nếu là tôi khi về nhà thì chỗ nào đau cứ bôi dầu gió vào là xong.
"Sao lại phụng phịu thế này?"
Nghe cậu ấy hỏi như vậy tôi mới biết nãy giờ mình vẫn đang hậm hực chưa chịu điều chỉnh lại cơ mặt cho nó đơ như thường ngày.
Tôi mím môi, nói: "lần sau Tuấn Anh nhớ nói trước nha!"
"Lại còn có lần sau nữa à? An không được bị thương nữa! Đây là ra lệnh đấy!" Tuấn Anh rửa tay, lau khô rồi đến ngồi bên cạnh tôi: "xin lỗi nhé! Nếu nói trước An còn đau hơn. Hồi nãy lúc nói chuyện An cũng đâu biết Tuấn Anh nắm chân An đúng không?"
Tôi suýt nữa thì gật đầu.
Câu hỏi này thật là hóc búa nha!
Nói "không biết" thì có khác gì mình bị người ta mê hoặc, thần hồn điên đảo không cảm nhận được gì nữa. Mà nói "biết" thì tại sao còn ngu ngốc để yên không hỏi tới mà vẫn mặc kệ cho bản thân bị mê man cuốn theo, vừa mê trai vừa mê trai sờ chân mình nữa. Trời ơi! Không trả lời được! Tức chết mất!
Tuấn Anh bật cười.
Mặt tôi cứ nóng hôi hổi, muốn chui xuống đất cho rồi.
Cậu ấy ngồi sát rạt, cố tình rướn người tới ép cho tôi phải trốn tránh nghiêng ngả trên ghế rồi mới vươn cánh tay từ thiện ra lôi tôi ngồi thẳng trở lại, còn ra vẻ hỏi: "mặt đất bị nghiêng rồi à?"
Nghiêng ông nội cậu!
Tuấn Anh giữ nhẹ lấy vai tôi, nói: "không chọc An nữa. Bây giờ bôi thuốc trên lưng nhé?"
Tôi quay người lại, lắc đầu nguây nguẩy: "không cần đâu. Về nhà An tự thoa thuốc được."
"Ở sau lưng thì An thoa thế nào?"
"An làm được."
"Đâu? An làm cho Tuấn Anh xem!"
"..."
"Sao vậy? Làm mẫu trước đi. Tuấn Anh xem xét thấy An tự làm được thì thôi." Cậu ấy nghiêm túc nói.
Tôi không làm được.
Dù sao ở lưng cũng chẳng quan trọng nên định bụng về cũng kệ nó luôn, nằm ngủ nghiêng một hai bữa là lành chứ gì. Nhưng mà cậu ấy quan tâm mình như vậy... Không nỡ khiến cậu ấy buồn nhưng không dám cho cậu ấy xem lưng. Phải làm sao mới tốt đây?
Tôi ngồi quay lưng lại với cậu ấy rồi nghiêng khuôn mặt ra phía sau nhìn vào mắt cậu ấy, nói: "như thế này là được." Cánh tay cũng bẻ ngoặt ra sau lưng với với, khều khều.
Tuấn Anh lấy tuýp thuốc nhét vào lòng bàn tay của tôi rồi ngả người nhàn nhã dựa lên thành ghế, khoanh tay nói: "được rồi. Làm đi."
"..."
Tôi quay mặt đi, bối rối không biết phải làm sao, cứ mân mê tuýp thuốc mãi, cuối cùng cắn răng nói: "ý An là diễn tả cách xức thuốc khi đã về nhà cơ mà."
Lại nghe người lì lợm sau lưng lên tiếng: "biết! Nhưng không hiểu cách An diễn tả đâu. Nhìn không hiểu gì hết. An bôi thuốc ở đây đi. Làm trước mặt Tuấn Anh xem có được không mới tha cho."
"..."
Tôi lại nghĩ cách một lúc rồi nói lí nhí: "phải...phải có gương mới làm được. Ở đây không có gương An không nhìn thấy."
Sau lưng không có tiếng động. Như vậy chắc là tha rồi chứ?
Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào thì bóng dáng cao lớn đã phủ xuống trước mắt, cậu ấy lưu loát đỡ tôi rồi ẵm lên nhẹ bẫng. Là kiểu ôm để tôi ngồi lên cánh tay dựa vào người còn cậu ấy sẽ đỡ mông ẵm tôi lên cao như ngày còn nhỏ xíu. Ẵm tư thế này lưng tôi sẽ không bị cấn đau.
Tôi không giãy giụa cũng không hỏi cậu ấy đi lên lầu làm gì. Cánh tay đặt trên vai cậu ấy hơi tê dại, nóng hổi. Có cảm giác mới như ngày hôm qua thôi. Cứ như là cậu ấy từ khi bé con ẵm tôi nâng cao cao xuyên qua không gian thời gian đến tận đây vậy. Trái tim tôi bồi hồi, thổn thức.
Tuấn Anh đưa tôi lên một căn phòng, là phòng ngủ, nói: "trong này có gương."
"..."
Ồ! Vẫn phải thoa thuốc cho cậu ấy xem à? Tôi còn tưởng...
Tuấn Anh định thả tôi xuống nệm nhưng tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy.
Cậu ấy dỗ dành dịu dàng.
"An ngại à?"
"Đừng ngại."
"Là Tuấn Anh mà."
"Không sao."
"Tuấn Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương An."
"An biết rõ mà."
Tôi thả lỏng người ngả đầu lên vai cậu ấy, nói nhỏ: "không phải..."
Tuấn Anh vỗ về cánh tay tôi, hỏi nhẹ giọng: "vậy tại sao?"
Tôi vùi mặt vào cổ cậu ấy, nói lí nhí: "người An xâ...xấu lắm."
"An đẹp! Đừng mãi chê bai bản thân mình như thế!" Tuấn Anh ngồi xuống giường, ôm tôi ngồi lên đùi cậu ấy, lại nói tiếp: "với lại Tuấn Anh chỉ xem vết thương trên lưng thế nào chứ đâu có xem hết người."
Tôi mải tự ti một vòng luẩn quẩn trong đầu, nửa muốn, nửa không muốn cho cậu ấy thấy mà không nhận ra tư thế này thật là kì cục.
Tôi buồn rầu thành thật nói: "lưng An xấu lắm... có rất nhiều vết bớt. Hồi nhỏ màu đen, bây giờ màu xám. Nhiều lắm... Lưng An không đẹp."
Tuấn Anh nắm lấy tay tôi, tiếp tục dỗ: "không sao mà. Hôm trước Tuấn Anh mới nói thế nào? Phải biết yêu thương bản thân mình chứ."
"Mà cho dù An thấy không đẹp nhưng miễn Tuấn Anh thấy đẹp là được chứ gì?"
"Mà đẹp xấu bây giờ quan trọng lắm sao? Phải xem bị thương như thế nào còn xử lý chứ!"
Quan trọng chứ sao không quan trọng! Người ta nói đẹp khoe xấu che mà, tôi không muốn cho cậu ấy xem vết bớt đâu.
Tôi lắc đầu: "không sao hết. Do lưng đụng vào vách tường thôi. An mặc cả mấy áo luôn mà."
"Tường nào?" Cậu ấy hỏi lại.
"Thì tường dãy lớp học cũ đó."
"Nói dối!" Cậu ấy dùng tay bóp má ép tôi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cậu ấy, nói tiếp: "lưng An bị chấn vào vách đá xanh, là móng nhà của dãy cao tầng mới xây."
Tôi liếc mắt sang chỗ khác.
"Chỗ đó còn không trát xi măng, góc cạnh lởm chởm. An tưởng qua mặt được dễ thế à?"
"Nhìn Tuấn Anh đi!" Cậu ấy lại bóp nhẹ má tôi hai cái.
"Tuấn Anh đếm đến ba. Nếu không nhìn thì Tuấn Anh hôn xuống."
Tôi trợn trắng mắt lập tức nhìn cậu ấy chằm chằm.
Tuấn Anh phì cười: "haha. Cách này hữu dụng ghê thiệt!"
"Được rồi. Giờ trả lời đi. Nếu không Tuấn Anh lại hôn xuống. Mà thôi, hôn trước rồi trả lời sau cũng được. Đằng nào cũng phải hôn."
Cậu ấy đưa mặt lại gần.
Trong quá trình đó chúng tôi vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt nhau. Cậu ấy thao tác rất nhẹ nhàng chậm chạp như thể sợ tôi thêm thương tổn, cũng như thể ánh mắt dịu dàng này vẫn luôn âm thầm hỏi ý tôi, rằng mỗi ân cần này cậu ấy có được cho phép hay không.
Tuấn Anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Miễn là người này thì làm gì tôi cũng đồng ý.
Từ sáng tới giờ Tuấn Anh chỉ mặc áo sơ mi, buổi sáng màu trắng, tối mặc màu đen, bây giờ để ý mới thấy đã khoác thêm áo gió màu xanh dương tối màu bên ngoài. Chắc là luôn cất trong balo?
Khi áo trượt xuống cổ tay, tôi hơi nhíu mày chặn lại. Trời bây giờ vẫn chưa tối hẳn, tôi không muốn cậu ấy biết trên người mình có vết thương. Nhưng tôi lo thừa quá. Tuấn Anh đã hoàn toàn biết rõ ràng tường tận.
Cậu ấy nói: "áo này hư rồi, cũng dơ rồi. Ngoan! Tuấn Anh cởi nhẹ thôi, sẽ không đau."
Thấy tôi gật đầu rồi cậu ấy mới luồn ngón tay cẩn thận kéo rộng bo thun để khỏi cọ vào tay tôi sau đó mới kéo tay áo ra ngoài.
Tuấn Anh hỏi: "vứt nó đi được không?"
Tôi gật đầu.
Nếu cậu ấy không hỏi thì tôi cũng muốn giục bỏ. Cảm giác gã kia từng chạm qua là lại muốn nôn. Vừa nghĩ đến đó là nhợn miệng, tôi đứng loạng choạng ra chỗ khác ói xuống. Bây giờ mới cảm thấy ngay cả bụng cũng đau quặn thắt. Tuấn Anh ôm người, vỗ nhẹ lưng giúp tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, ngay cả lưng cũng có chỗ trầy da rồi.
Tuấn Anh ôm lấy tôi, đưa về lại gốc cây ban nãy. Cậu ấy cởi áo ngoài, phủ lên người tôi mùi hương cỏ cây man mát chỉ thuộc riêng về người trước mắt này.
"Tặng áo này cho An. Là áo Tuấn Anh thường mặc, không phải áo mới đâu. Toàn là mùi của Tuấn Anh nên đừng chê nhé?" Cậu ấy kéo khoá áo khoác rồi nâng cả nón trùm lên đầu tôi kín mít.
"Mũ... của An đâu rồi?" Cậu ấy hỏi có chút ngập ngừng.
Tôi cười, đáp: "chó nhai rồi."
Tuấn Anh cũng cười, cách một lớp vải mỏng xoa má tôi rồi dang rộng tay, nói: "đi thôi!"
Tôi lắc đầu: "Tuấn Anh lên đi. Hôm nay An nghỉ học một bữa." Dù sao học tăng cường buổi tối cũng không điểm danh.
Cậu ấy mỉm cười: "ai nói là đi học? Tuấn Anh dẫn An đi chơi. Đi nào!"
Tôi ỉu xìu, thân tàn ma dại thế này mà còn sức đi chơi ư? Cố lết được về nhà đã là may lắm rồi. Nên từ chối: "An không đi được đâu."
Tôi từ chối như thói quen khi có bạn bè rủ đi chơi. Nhưng vào tai Tuấn Anh thì không đi được chính là nghĩa đen không đi được.
"Đi được." Cậu ấy vẫn dang tay nói: "để Tuấn Anh bế."
Tôi còn chưa kịp định hình thì cậu ấy đã khom người, một tay luồn sau đầu gối, một tay đỡ sau lưng tôi rồi ôm lên.
Nãy giờ ôm qua ôm lại đều là không dùng lực nhiều, tôi có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ lưng bất ngờ bị đè ép vào cánh tay cậu ấy, bao nhiêu vết trầy do chấn vào vách đá đều khuếch đại, đau xót.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức lên đôi tay, nhón người ôm chặt cổ cậu ấy để giảm ma sát sau lưng, thì thào hơi lên: "cõng... cõng An đi... An đau...hức..."
Tôi có thể đòi xuống tự mình đi chậm từng bước cũng được, nhưng không muốn.
Tuấn Anh giật mình, phản xạ thật nhanh mà thả tôi xuống, sau đó cúi người chuyền tôi thảy nhẹ lên lưng. Vì tư thế cõng phía sau nên tay áo khoác trượt lên trên một đoạn, lộ ra hai bên tay trầy xước bầm tím bầm đỏ ra trước mắt cậu ấy. Tôi cố kéo áo cũng không được bèn vòng cánh tay lên ôm lấy cổ cậu ấy. Miễn cho nhìn thấy rồi thêm lo lắng.
Nhưng cậu ấy vẫn lo nhiều, cứ "An ơi... An à..." mà thổn thức không thành lời.
Tôi nói: "An không sao."
Tuấn Anh chạy lối đường vườn xuyên qua rừng bạch đàn rồi tới hàng rào tầm vông, tuy xa hơn nhưng đỡ phải trèo tường. Trường buổi tối cũng không có bảo vệ nhưng tôi biết cậu ấy lo cho tôi sợ người khác nhìn thấy nên mới không đi cổng chính.
"Thà An nói thật Tuấn Anh còn đỡ đau lòng hơn." Cậu ấy xốc nhẹ đùi tôi lên rồi chạy băng băng. Vừa chạy vừa thở dài.
Tôi không muốn cậu ấy phải đau lòng đâu. Chỉ trách bản thân là sao chổi, luôn đem đến điều không may mắn liên luỵ cậu ấy.
Tôi siết chặt vòng tay, nằm rạp trên người cậu ấy, nói: "An đau quá Tuấn Anh ơi! Cổ đau, tay đau, lưng đau, bụng đau, chân cũng đau nữa... Có phải An sắp chết rồi không? An muốn nôn quá..."
Tuấn Anh đi chậm lại, hỏi: "An đau nhiều vậy sao? Tuấn Anh không biết. Là tại Tuấn Anh hết!"
"An có nôn được không? Tuấn Anh đỡ An xuống cho An ói ra nhé?"
"An đau bụng như thế nào? Hay là đi viện đi thôi..."
Tôi lắc đầu: "không phải. Tuấn Anh cứ đi đi. Đưa An đi chơi với. An muốn quên đi... Nghĩ đến thằng kia An lại muốn nôn..."
"Đừng nghĩ đến nó. Nghĩ đến Tuấn Anh này. Tuấn Anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, có phải hay không?"
"Phải."
"Tuấn Anh đẹp trai nhất có đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì lúc nào cũng phải nghĩ tới Tuấn Anh nghe không?"
"Nghe."
Đi một loáng đã vòng ra tới con đường mòn nhỏ bên hông trường học, ở đó dựng sẵn một chiếc xe máy tay ga. Tuấn Anh đỡ tôi lên rồi cậu ấy ngồi chở phía trước.
Tôi mờ mịt hỏi: "xe Tuấn Anh sao lại để đây? Để hồi nào vậy? Không sợ mất à?"
Cậu ấy kéo tay tôi vòng ra phía trước, nói: "ôm chặt vào không ngã. Tuấn Anh đi đường tắt sẽ không ai thấy hết."
Tôi nghe lời, ngón tay ở phía trước khẽ cong lại, túm lấy vạt áo của cậu ấy.
Tuấn Anh lái bằng một tay, tay còn lại nắm chặt lấy hai bàn tay của tôi. Siêu thật! Tôi thậm chí còn chưa biết đi xe đạp nữa. Tôi mệt mỏi nằm bẹp lên lưng cậu ấy, rút tay ra kéo dây áo khoác buộc mặt mình kín mít chỉ chừa lại một vòng tròn nhỏ như trái trứng ở lỗ mũi để thở, làm xong xuôi lại nhét tay mình vào bàn tay ấm áp kia.
"Nãy Tuấn Anh chạy về lấy xe. Mới vừa dựng ở đây thôi, sao mà mất được." Cậu ấy lên tiếng giải đáp câu hỏi ban nãy của tôi.
Tôi hơi bất ngờ: "lỡ An về nhà rồi thì sao?"
Hỏi xong lại cảm thấy không bất ngờ nữa. Không phải cậu ấy lâu nay vẫn luôn như vậy sao, hiểu tôi, biết tôi sẽ làm gì, ở đâu.
"An không về." Tuấn Anh khẳng định.
Không phải "An không về được" mà là "An không về". Tôi hoang mang về bản thân mình. Đáng lẽ nên là "An không về được" vì tôi sợ quần áo dơ mẹ sẽ la mắng chứ? Hoặc là Tuấn Anh biết tôi bị thương thì sẽ không về được vì đau chứ? Tại sao tôi lại không về?
Tôi hỏi ra miệng: "tại sao?"
"Không có cặp sao mà về được." Cậu ấy trả lời.
Tôi giật nảy người, hốt hoảng la lên: "chết bà rồi!" Tôi đập nhẹ lưng cậu ấy: "quay quay quay lại! An quên cặp mất tiêu rồi."
Tuấn Anh cười cười rung vai, cậu ấy vòng tay ra sau kéo eo tôi ngồi gần lại kẻo té xuống đường, rồi tiếp tục tìm bàn tay tôi, nắm lấy.
"Giờ mới chịu nhớ đến cặp sách? Bó tay luôn. Nãy An để trên thềm nên Tuấn Anh cầm về luôn rồi. Yên tâm."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại gục cái bẹp xuống bờ vai êm ái trước mắt.
Tôi đúng là hậu đậu, bất tài, vô dụng mà.
Lúc Tuấn Anh dừng lại, tôi không nhìn thấy đường nên phải ngước mặt lên để mắt nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ. Chúng tôi đang đứng trước cổng một biệt thự sân vườn, bên trong còn nhìn rõ toà nhà to đùng đùng tận 1 2 3 4 lầu. Woaaa....
Đang cảm thán trong lòng thì thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại tới, sau đó là một con mắt đen láy lấp lánh tiến đến chớp chớp. Tôi giật mình ngã ngửa ra sau, may mà chủ nhân đôi mắt sáng trong kia kịp giữ lại.
Tuấn Anh vừa cười vừa tháo dây rút, tách nón áo khoác rộng ra để lộ khuôn mặt tôi, hỏi: "làm thế này thì sao mà thở được?"
Tôi cãi lại: "có chừa lỗ to rồi còn gì!"
Cậu ấy nhéo mũi tôi: "đáng yêu chết đi được!" Nói rồi nhấc chân bên phải của tôi sang bên này, quay lưng lại nói: "nào! Lên Tuấn Anh cõng."
Cảm giác giống ngày nhỏ lúc tôi bị đau chân quá!
Tôi bồi hồi nhưng vẫn chần chừ vì thấy trong kia, nơi tầng trệt có ánh đèn, tôi sợ gặp người lạ.
Tuấn Anh mỉm cười, nói: "yên tâm đi. Trong nhà không có ai hết."
"Đây là nhà ai?" Nhà to như vậy mà không có ai sao? Mọi người đi ngủ trên lầu hay là đi du lịch không có nhà?
"Nhà ông bà Tuấn Anh. Chuyển về Bắc trước rồi."
Tôi nhào lên lưng Tuấn Anh, nghe cậu ấy nói tiếp: "yên tâm, đồ đạc còn đầy đủ hết, tuần nào cũng có người dọn dẹp, không sợ như nhà hoang đâu."
"Nhiều tối Tuấn Anh bỏ đi chơi net chán cũng mò về đây ngủ."
"Trong này toàn đồ của Tuấn Anh thôi."
Tôi muốn hỏi cậu ấy sao nhà lại để không? Tại sao không bán đi lấy tiền? Hoặc không ở nữa thì thuê người dọn dẹp làm gì?... Rất nhiều câu hỏi mà người nghèo như tôi không trả lời được. Nghĩ đến đó tôi liền không muốn hỏi nữa. Nhà giàu họ có lý của họ, không đến lượt mình phải bận tâm.
Tuấn Anh đặt tôi lên ghế có nệm êm trong phòng khách còn cậu ấy chạy ra dắt xe rồi khoá cổng. Nhà trang hoàng kiểu cách rất hiện đại, còn có cả đèn lung linh gắn ở trên trần giống y như trong phim Hàn Quốc, không giống như đa số nhà ở quê hồi đó, kể cả nhà ông nội tôi cũng thuộc diện khá giả mà nhà toàn đồ gỗ cứng ngắc thôi, muốn êm phải cắt vải và hái bông gòn nhét vô rồi may lại làm lót đít ngồi.
Tôi nhìn thấy cặp sách của cả hai người đều nằm ở đây, còn có cả túi nilon đựng bông băng thuốc đỏ đồ y tế các thứ.
Nghe tiếng Tuấn Anh khoá cửa nhà, tôi hỏi: "mua những đồ này lúc nào vậy?"
"Lúc chạy về lấy xe cất cặp đó."
"Tuấn Anh... biết à?" Tôi hỏi.
"Biết chứ sao không biết." Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "nhìn An đi tập tễnh là Tuấn Anh biết liền."
"..."
Vậy mà tôi còn tưởng dáng mình đi đẹp lắm. Đã giấu kín thế rồi mà.
"Tuấn Anh cởi áo An ra nhé?"
Tôi chạm ánh mắt cậu ấy rồi quay đi. Tuấn Anh ho nhẹ một cái, bổ sung: "áo khoác."
Tôi gật đầu.
Cậu ấy lại bắt đầu cẩn trọng cởi ra thật nhẹ nhàng.
Nói thật, bây giờ ở bên cạnh người mình thích tôi chẳng thấy đau gì cả, nên khi thấy cậu ấy cầm chai oxy già thì tôi vươn tay muốn lấy, đề nghị: "để An tự làm."
Tuấn Anh giằng lại, nghiêm nghị nói: "không được! An sao mà biết làm."
"Tuấn Anh thì biết chắc?"
"Xời! Quá là rành luôn. Kinh nghiệm đầy mình." Cậu ấy đem một thau nước tới, nhẹ nhàng rửa tay cho tôi.
"Kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm bị ăn đòn à?"
Tuấn Anh vẫn nhẹ nhàng rửa sạch cả hai bên tay, cười nói: "kinh nghiệm đánh nhau. Ha ha. Mê võ từ nhỏ nên suốt ngày đi gây lộn. An nói cũng đúng. Gây lộn xong là về bị ăn đòn. Niềm đau nhân đôi."
"Á!!!" Tôi la lên thành tiếng nhỏ.
Vì giật mình.
Không ngờ cậu ấy đổ oxy già lên mà không báo trước.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Có đau nhiều lắm không?" Miệng thì ăn năn hối lỗi nhưng tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sủi cả bọt trắng.
"Không đau. An chỉ giật mình thôi." Tôi nhìn nhìn tay mình rồi nói: "mấy vết này sơ sơ à, đừng đổ cái này lên nữa. Xót quá!"
"Không được! Có nhiều bụi bẩn nên phải sát trùng thì bôi thuốc mới nhanh khỏi."
Tôi tiếp tục câu chuyện hồi nãy cho quên đi: "Tuấn Anh lì thật đó. Bị đánh suốt mà không chịu nghe lời."
Cậu ấy bôi thuốc cho tôi, cảm giác khá dễ chịu: "ừ. Lì thật. Nói vậy chứ bố mẹ thương Tuấn Anh lắm. Đánh không có đau đâu."
"Vậy Tuấn Anh cũng phải biết thương bố mẹ chứ!"
"Đi chơi net thôi chứ có làm gì phi pháp đâu mà không thương. Chỉ có An là ngoan ngoãn quá mức chứ tụi con trai thằng nào chả nghịch. Không quậy cái này thì phá cái kia."
Lại nói tiếp: "bố mẹ Tuấn Anh làm công việc bận rộn thất thường, không có thời gian quản con cái nên mạnh đứa nào đứa nấy đi."
Cậu ấy bật cười, nói: "mấy cô chú làm trong nhà toàn bảo nhà đó thành nhà của cô chú mất rồi. Tại không bao giờ thấy mặt tụi Tuấn Anh đâu hết. Ha ha."
Tôi chọc: "Tuấn Anh không trông bé Ánh Dương à?" Đó là em gái của cậu ấy.
"Không. Ai rảnh đâu trông nó."
Tuấn Anh bôi thuốc xong thì cầm hai cánh tay tôi nhìn qua nhìn lại, chắc là kiểm tra xem còn trầy chỗ nào hay không.
Tôi ngạc nhiên: "An tưởng Tuấn Anh phải thương em nhất chứ. Còn nghĩ ai là em của Tuấn Anh chắc sướng lắm."
"Sướng gì! Đánh nhau như chó với mèo. Nó còn quậy hơn cả Tuấn Anh nữa." Cậu ấy cười, nói: "có thương một em nhất, nhưng không phải nó."
"Em nào? Tuấn Anh còn em nữa à? Sao An không biết?"
Tuấn Anh nhướng mày nhìn tôi, cười nói: "em An."
Tôi bối rối rụt tay về: "đừng...đừng nói linh tinh!"
"Tuấn Anh nói thật mà. An mà là em Tuấn Anh thì Tuấn Anh sẽ quản, đi kè kè suốt ngày luôn."
Tôi nói đùa: "vậy lúc đó An sẽ ghét Tuấn Anh."
"Tức là bây giờ An thích Tuấn Anh à?" Cậu ấy cười toe toét.
"Không." Tôi cũng bật cười.
Tuấn Anh cầm lấy bàn chân của tôi, tôi hoảng hốt rụt trở về. Cậu ấy nói: "chân cũng bị đau mà."
Tôi nhón chân, lắc đầu: "bẩn lắm. Đừng đụng."
Tuấn Anh thở dài, nghiêm túc nói: "An sạch. Sạch nhất thế gian."
Tôi từ chối: "để...để An tự rửa."
Cậu ấy vẫn cố chấp vươn tay tới, còn nắm chặt lấy bàn chân vương cát bụi của tôi trong tay, tôi giãy cỡ nào cũng không thoát được.
Một tay nắm lấy chân tôi nhấn xuống thau nước, một tay giữ chặt bắp chân, còn cơ thể cậu ấy chồm lên trên mỉm cười ép sát khiến tôi phải lui người dựa hẳn vào ghế.
"Đừng giãy nữa. Tuấn Anh muốn mà." Cậu ấy nói nhỏ giọng.
Tôi nghe mà cả người mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng. Nhưng cậu ấy muốn thì mình không được từ chối, nếu cậu ấy buồn lòng thì phải làm sao?
Nghĩ vậy tôi liền thả lỏng cơ thể. Tuấn Anh nắm lấy rồi dùng tay múc nước tưới nhẹ lên, sau đó tỉ mỉ rửa sạch, chỗ nào trầy cậu ấy đều thả nhẹ lực nước chảy xuống. Tôi cuộn ngón chân cố ngăn bản thân không rút về. Rõ ràng chỉ là rửa chân thôi mà tôi cảm giác như toàn thân mình đang trần truồng trước mặt người này vậy. Vừa xấu hổ tự ti, vừa ngại ngùng chờ đợi.
Tuấn Anh gọi hồn tôi quay trở lại: "An bị đau ở chân trái đúng không? Bị ở chỗ nào? Tuấn Anh sắn quần An lên xem nhé?"
Rõ ràng là hỏi ý tôi, nhưng khi tôi hoàn hồn lại đã thấy bàn tay thoăn thoắt săn quần tôi đến nửa bắp chân rồi.
Tôi cười: "này đâu phải là hỏi nữa. Tự Tuấn Anh quyết luôn rồi còn gì."
Cậu ấy tiếp tục sắn ống quần bên kia, mặt dày nói: "ai kêu đó là câu hỏi. Tuấn Anh chỉ thông báo thôi."
Chúng tôi cùng cười vui vẻ.
"Sshhh!!" Lại đau!
Tôi nhăn mặt, cậu ấy mới đụng vào chỗ đau, tôi cúi xuống nhìn thì vừa lúc Tuấn Anh cũng vì tiếng rên rỉ của tôi mà bất ngờ ngẩng đầu lên. Chóp mũi chúng tôi vô tình chạm nhau. Tôi xấu hổ lại dựa lưng thẳng lên ghế, không dám tò mò vết thương nữa.
Nhưng Tuấn Anh lại không tiếp tục ngồi bên dưới mà chuyển lên ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy ngồi nghiêng nhìn chằm chằm bên má tôi, hỏi: "An làm sao vậy?"
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn lén cậu ấy, đáp: "có...có sao đâu."
"Có mà. Gò má đỏ ửng lên rồi này."
Tôi căng thẳng làm bộ nghiêng mặt sang phía khác.
Cậu ấy cười cười, hơi khom người xuống nhưng mắt nhìn lên tôi, hỏi: "hồi nãy cúi xuống làm gì?"
Tôi co người ngửa mặt lên né tránh: "không làm gì hết. À không. An xem chỗ bị đau thôi mà."
Cậu ấy ép sát lại gần tôi, hơi thở quấn quýt bên má tôi, khàn giọng nói: "có phải không?"
"Hay là định làm chuyện khó nói ra?"
"Còn tưởng là An chủ động muốn hôn Tuấn Anh đấy!"
Không ngờ người này lại vô sỉ như vậy! Tôi xấu hổ cực độ, nhắm mắt cãi: "làm gì có Á Á Á Áhhhh!!!" Đau muốn điên rồi!
Chân tôi truyền tới cảm giác đau đớn, thốn tới tận xương, tim đang nhảy nhót rung rinh bị bất ngờ chuyển sang chế độ đập rầm rập quả là bắt nó làm việc quá sức mà.
Tuấn Anh nhảy bật xuống dưới, nắm chân tôi lắc lắc nhẹ, thở phào, nói: "xong rồi."
Rõ là vừa tê tái đến thấu trời mà giờ cậu ấy lắc thì không thấy quá nhức nhối nữa.
"An bị trật khớp." Tuấn Anh nói xong thì nhấc chân tôi rồi kéo một cái ghế nệm vuông nhỏ lại để tôi gác lên, sau đó chạy vào bên trong kia, lúc ra lại đã đặt lên cổ chân tôi một bịch đá mát lạnh rồi.
Tôi đau muốn chết đi sống lại, nói không lên lời. Thì ra tên này nãy giờ nói năng linh tinh để đánh lạc hướng.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, tức mà không nỡ mắng, dù sao cậu ấy cũng làm điều tốt cho mình.
Tuấn Anh lại lạch cạch cúi xuống thoa thuốc, lần này là loại thuốc khác nữa nhưng cũng dễ chịu, còn có cảm giác mát lạnh. Có lẽ là thuốc cho vết thương hở và thuốc tan máu bầm sẽ khác nhau. Cậu ấy thật cẩn thận. Nếu là tôi khi về nhà thì chỗ nào đau cứ bôi dầu gió vào là xong.
"Sao lại phụng phịu thế này?"
Nghe cậu ấy hỏi như vậy tôi mới biết nãy giờ mình vẫn đang hậm hực chưa chịu điều chỉnh lại cơ mặt cho nó đơ như thường ngày.
Tôi mím môi, nói: "lần sau Tuấn Anh nhớ nói trước nha!"
"Lại còn có lần sau nữa à? An không được bị thương nữa! Đây là ra lệnh đấy!" Tuấn Anh rửa tay, lau khô rồi đến ngồi bên cạnh tôi: "xin lỗi nhé! Nếu nói trước An còn đau hơn. Hồi nãy lúc nói chuyện An cũng đâu biết Tuấn Anh nắm chân An đúng không?"
Tôi suýt nữa thì gật đầu.
Câu hỏi này thật là hóc búa nha!
Nói "không biết" thì có khác gì mình bị người ta mê hoặc, thần hồn điên đảo không cảm nhận được gì nữa. Mà nói "biết" thì tại sao còn ngu ngốc để yên không hỏi tới mà vẫn mặc kệ cho bản thân bị mê man cuốn theo, vừa mê trai vừa mê trai sờ chân mình nữa. Trời ơi! Không trả lời được! Tức chết mất!
Tuấn Anh bật cười.
Mặt tôi cứ nóng hôi hổi, muốn chui xuống đất cho rồi.
Cậu ấy ngồi sát rạt, cố tình rướn người tới ép cho tôi phải trốn tránh nghiêng ngả trên ghế rồi mới vươn cánh tay từ thiện ra lôi tôi ngồi thẳng trở lại, còn ra vẻ hỏi: "mặt đất bị nghiêng rồi à?"
Nghiêng ông nội cậu!
Tuấn Anh giữ nhẹ lấy vai tôi, nói: "không chọc An nữa. Bây giờ bôi thuốc trên lưng nhé?"
Tôi quay người lại, lắc đầu nguây nguẩy: "không cần đâu. Về nhà An tự thoa thuốc được."
"Ở sau lưng thì An thoa thế nào?"
"An làm được."
"Đâu? An làm cho Tuấn Anh xem!"
"..."
"Sao vậy? Làm mẫu trước đi. Tuấn Anh xem xét thấy An tự làm được thì thôi." Cậu ấy nghiêm túc nói.
Tôi không làm được.
Dù sao ở lưng cũng chẳng quan trọng nên định bụng về cũng kệ nó luôn, nằm ngủ nghiêng một hai bữa là lành chứ gì. Nhưng mà cậu ấy quan tâm mình như vậy... Không nỡ khiến cậu ấy buồn nhưng không dám cho cậu ấy xem lưng. Phải làm sao mới tốt đây?
Tôi ngồi quay lưng lại với cậu ấy rồi nghiêng khuôn mặt ra phía sau nhìn vào mắt cậu ấy, nói: "như thế này là được." Cánh tay cũng bẻ ngoặt ra sau lưng với với, khều khều.
Tuấn Anh lấy tuýp thuốc nhét vào lòng bàn tay của tôi rồi ngả người nhàn nhã dựa lên thành ghế, khoanh tay nói: "được rồi. Làm đi."
"..."
Tôi quay mặt đi, bối rối không biết phải làm sao, cứ mân mê tuýp thuốc mãi, cuối cùng cắn răng nói: "ý An là diễn tả cách xức thuốc khi đã về nhà cơ mà."
Lại nghe người lì lợm sau lưng lên tiếng: "biết! Nhưng không hiểu cách An diễn tả đâu. Nhìn không hiểu gì hết. An bôi thuốc ở đây đi. Làm trước mặt Tuấn Anh xem có được không mới tha cho."
"..."
Tôi lại nghĩ cách một lúc rồi nói lí nhí: "phải...phải có gương mới làm được. Ở đây không có gương An không nhìn thấy."
Sau lưng không có tiếng động. Như vậy chắc là tha rồi chứ?
Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào thì bóng dáng cao lớn đã phủ xuống trước mắt, cậu ấy lưu loát đỡ tôi rồi ẵm lên nhẹ bẫng. Là kiểu ôm để tôi ngồi lên cánh tay dựa vào người còn cậu ấy sẽ đỡ mông ẵm tôi lên cao như ngày còn nhỏ xíu. Ẵm tư thế này lưng tôi sẽ không bị cấn đau.
Tôi không giãy giụa cũng không hỏi cậu ấy đi lên lầu làm gì. Cánh tay đặt trên vai cậu ấy hơi tê dại, nóng hổi. Có cảm giác mới như ngày hôm qua thôi. Cứ như là cậu ấy từ khi bé con ẵm tôi nâng cao cao xuyên qua không gian thời gian đến tận đây vậy. Trái tim tôi bồi hồi, thổn thức.
Tuấn Anh đưa tôi lên một căn phòng, là phòng ngủ, nói: "trong này có gương."
"..."
Ồ! Vẫn phải thoa thuốc cho cậu ấy xem à? Tôi còn tưởng...
Tuấn Anh định thả tôi xuống nệm nhưng tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy.
Cậu ấy dỗ dành dịu dàng.
"An ngại à?"
"Đừng ngại."
"Là Tuấn Anh mà."
"Không sao."
"Tuấn Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương An."
"An biết rõ mà."
Tôi thả lỏng người ngả đầu lên vai cậu ấy, nói nhỏ: "không phải..."
Tuấn Anh vỗ về cánh tay tôi, hỏi nhẹ giọng: "vậy tại sao?"
Tôi vùi mặt vào cổ cậu ấy, nói lí nhí: "người An xâ...xấu lắm."
"An đẹp! Đừng mãi chê bai bản thân mình như thế!" Tuấn Anh ngồi xuống giường, ôm tôi ngồi lên đùi cậu ấy, lại nói tiếp: "với lại Tuấn Anh chỉ xem vết thương trên lưng thế nào chứ đâu có xem hết người."
Tôi mải tự ti một vòng luẩn quẩn trong đầu, nửa muốn, nửa không muốn cho cậu ấy thấy mà không nhận ra tư thế này thật là kì cục.
Tôi buồn rầu thành thật nói: "lưng An xấu lắm... có rất nhiều vết bớt. Hồi nhỏ màu đen, bây giờ màu xám. Nhiều lắm... Lưng An không đẹp."
Tuấn Anh nắm lấy tay tôi, tiếp tục dỗ: "không sao mà. Hôm trước Tuấn Anh mới nói thế nào? Phải biết yêu thương bản thân mình chứ."
"Mà cho dù An thấy không đẹp nhưng miễn Tuấn Anh thấy đẹp là được chứ gì?"
"Mà đẹp xấu bây giờ quan trọng lắm sao? Phải xem bị thương như thế nào còn xử lý chứ!"
Quan trọng chứ sao không quan trọng! Người ta nói đẹp khoe xấu che mà, tôi không muốn cho cậu ấy xem vết bớt đâu.
Tôi lắc đầu: "không sao hết. Do lưng đụng vào vách tường thôi. An mặc cả mấy áo luôn mà."
"Tường nào?" Cậu ấy hỏi lại.
"Thì tường dãy lớp học cũ đó."
"Nói dối!" Cậu ấy dùng tay bóp má ép tôi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cậu ấy, nói tiếp: "lưng An bị chấn vào vách đá xanh, là móng nhà của dãy cao tầng mới xây."
Tôi liếc mắt sang chỗ khác.
"Chỗ đó còn không trát xi măng, góc cạnh lởm chởm. An tưởng qua mặt được dễ thế à?"
"Nhìn Tuấn Anh đi!" Cậu ấy lại bóp nhẹ má tôi hai cái.
"Tuấn Anh đếm đến ba. Nếu không nhìn thì Tuấn Anh hôn xuống."
Tôi trợn trắng mắt lập tức nhìn cậu ấy chằm chằm.
Tuấn Anh phì cười: "haha. Cách này hữu dụng ghê thiệt!"
"Được rồi. Giờ trả lời đi. Nếu không Tuấn Anh lại hôn xuống. Mà thôi, hôn trước rồi trả lời sau cũng được. Đằng nào cũng phải hôn."
Cậu ấy đưa mặt lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.