Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 111: Ôm tôi đi

Công Suất Tiêu Thụ

08/04/2024

Anh vô được app rùi nhe các elm

—————————————

Hôm đó, tôi đã chọn cách ngoan ngoãn nằm yên chung một cái mền với cậu ấy, dù sao cũng là đồ của mình, việc gì phải hất ra, chừng nào đắp của người ta thì hất ra sau cũng chưa muộn.

Tôi đã nghĩ như thế

Và nằm im re

“Hồi xưa em ngốc nhỉ? Lấy tiền tiết kiệm để dành mua đồ dùng học tập quyên góp cho bố tôi mà khi tôi đưa cho tiền để đền bù mua lại thì vẫn không chịu cầm về.”

Ừ, hồi đó tôi ngu thật nên mới bị cậu ấy gạt mà chẳng hay. Biết là tiền đẻ ra tiền nhưng tôi đã cho cậu ấy tiền mẹ rồi nên suy ra tiền con vẫn là của cậu ấy thôi, tôi không lấy về nữa, chỉ khi mua quà thì hai thằng ăn chung với nhau.

“Chẳng bù cho tôi, đưa thằng nào xe hơi rồi mà hôm sau thấy nó ngứa mắt là đòi lại đem cho thằng khác, thằng nào lì lợm không trả còn bị tôi đánh cho một trận chừng nào khóc nhè thì thôi.”

Tôi cười khúc khích, không ra tiếng lớn nhưng vai rung lên, “Hồi nhỏ tôi tưởng cậu ngoan lắm chứ.”

“Ừm, ngoan với mình em thôi.”

Phía sau khẽ nhúc nhích, hơi ấm xích lại gần tôi một chút, chỉ là một chút thôi.

Cử động xong rồi, Tuấn Anh mới lịch sự hỏi ý: “Cho tôi nằm gần bên em nhé? Ngoài này lạnh quá!”

“...”

Làm xong mới hỏi à?

Tôi im lặng.

“Muốn hôn em quá nhưng sợ em nói tôi dẫn dắt cả buổi trời để đi đến một mục đích này...” Cậu ấy thở dài khe khẽ, “...nên thôi. Dù sao cũng còn cả đời, ngày mai hôn cũng không sao.”

Đợi nhịp tim bình lặng, tôi hỏi giỡn chơi: “Đây là kế hoạch của cậu phải không?”

Rõ ràng trước đó vừa nói sợ tôi nghĩ cậu ấy đang dẫn dắt thế mà lại trả lời rành mạch dứt khoát: “Phải.”

“...”

“Đây là kế hoạch của tôi.” Giọng cậu ấy bình thản, đều đều: “Mạnh dạn thề hứa sau đó từ từ tiếp cận, ôn lại chuyện xưa lấy lòng, đợi em chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào đủ rồi sẽ thuận lợi hoàn cảnh đưa đẩy dụ dỗ em làm tình.”

“...”

“Vậy là ngay ngày mai thôi, chúng ta sẽ một bước quay lại như xưa. Thiên thời địa lợi giúp tôi đánh nhanh thắng nhanh. Một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.”

“...”

Ngay khi tôi định ngồi bật dậy thì Tuấn Anh cầm mép chăn kéo lên đến cổ tôi, “Nhưng em đừng sợ, tôi sẽ không làm theo kế hoạch của mình. Tôi nói rồi, trên đời này không ai được phép tổn thương em kể cả tôi, nếu em bị đe doạ nguy hiểm từ tôi thì người tôi giết chết đầu tiên sẽ là chính mình. Yên tâm nhé! Ngủ ngoan, cục cưng!”

Tuấn Anh thu tay về, yên tĩnh nằm bên cạnh.

Tôi nén tiếng thở phào xuống khe khẽ.

Nếu cậu ấy thực sự làm gì đó, chắc chắn tôi sẽ vẫn chẳng căm ghét được, cùng lắm là giận dỗi dăm bữa nửa tháng, được dỗ ngọt sẽ lại xuôi ngay.

Nhưng đúng là tôi sợ thật.

Tôi chưa sẵn sàng.

Tôi nằm im nhưng cơ thể thả lỏng nên nằm hoài một tư thế cũng không có cảm giác mỏi gì cả, vậy mà vẫn trở mình nằm thẳng lại, tôi biết Tuấn Anh cũng chưa ngủ.

Cậu ấy hỏi: “Em không ngủ được à?”

“Ừm...” Tôi gật đầu, “Lạ chỗ, không quen.”

“Vậy tôi hát ru nhé?”

Tôi phì cười, “Cậu làm như tôi là em bé vậy!”

“Em là em bé của tôi mà, mãi mãi thế. Sau này năm mươi, sáu mươi tuổi, tận cuối cuộc đời vẫn là em bé.”

Tôi bĩu môi, “Vớ vẩn! Năm mươi, sáu mươi thì là ông cụ rồi.”

Tuấn Anh khẽ cười, “Em là ông cụ nhỏ, tôi là ông cụ to, hai ông cụ sống chung một nhà hạnh phúc bên nhau.”

“Mơ đẹp nhỉ?”

“Ừ, tình yêu đẹp mà. Nhưng em gầy quá, cần phải ăn nhiều vào mới thành ông cụ béo được.”

Tôi quay sang trừng cậu ấy: “Nghĩ sao vậy? Tôi không muốn thành ông cụ béo đâu!!!” Vừa nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Cậu ấy vẫn điềm tĩnh, “Béo mới phúc hậu chứ, bây giờ gầy lắm!”

“Cậu đừng có mà suốt ngày body shaming!” Tôi đấm lên bắp tay Tuấn Anh một cú, chắc là nhẹ hều đi.

Tuấn Anh nhíu mày, lắc nhẹ đầu: “Không hiểu ngôn ngữ của giới trẻ. Tôi chỉ đang lo lắng cho em, muốn quan tâm em thôi chứ không phải chê bai.”

Nhưng tôi để ý vế đầu tiên, nhăn mũi nói: “Cậu đừng có suốt ngày bày ra bộ dạng bô lão như thế! Cậu hơn tôi có mỗi một tuổi, vẫn tính là đồng trang lứa!”

Tuấn Anh hỏi vặn lại: “Ai nói với em tôi hơn em một tuổi?”

Thấy giọng cậu ấy nghiêm túc, tôi vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ thời gian trôi qua lâu quá khiến người này quên mất khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi là bao nhiêu rồi?

“Chứ mấy?” Tôi hỏi.

“Mười tuổi.” Tuấn Anh bình tĩnh đáp.

Tôi quay phắt mặt sang, thấy khuôn mặt người này vô cùng điềm tĩnh, “Cậu bị sốt ấm đầu rồi à? Cậu hơn tôi một tuổi thôi à, cậu sinh đầu năm trước còn cuối năm sau tôi ra đời.”

Tuấn Anh lúc này mới mỉm cười, “Không. Chín năm xa nhau cộng thêm một năm em vừa nói nữa là mười, suy ra tôi hơn em mười một tuổi lận.”

“...”

Xàm! Mới nói mười xong, giờ ra mười một? Để đứa bé lớp 1 nghe thấy nó cười vào mặt cho!

Cậu ấy lại dùng chất giọng trầm ổn ấy, tiếp tục ăn nói tào lao: “Nhiều năm nay chỉ có một mình tôi trưởng thành thôi còn em vẫn bé xíu như cái kẹo ngày nào.”

“...”

Ý là chê tôi lùn một cách văn hoa đó hả?

Tôi không cam tâm, ngồi bật dậy cãi lại: “Tôi cũng lớn rồi! Tôi cũng trưởng thành!”

Tuấn Anh mỉm cười, kéo tôi xuống, bàn tay đặt trên áo gối đầu phía này, nhẹ nhàng đỡ đầu tôi khỏi vì phụng phịu mà va đập mạnh, đợi tôi nằm yên rồi mới rút tay ra.

Dịu dàng lên tiếng: “Ừ, em trưởng thành trong vòng tay của tôi.”

Tôi bĩu môi nguýt dài khinh bỉ, cảm giác trề môi tới nỗi có thể thái vừa một đĩa thịt bò. “Đúng là mặt dày chém gió không biết ngượng miệng! Thời gian qua là tự ông đây trưởng thành! Chả liên quan quái gì đến cậu hết nhé!”

Tuấn Anh bật cười, sau đó cười hoài, cười sảng khoái, cười rung hết cả bờ vai rộng rãi.

Tôi nhìn cảnh đẹp trước mắt mà tim đập rộn ràng liên hồi, phải vội vàng quay đi, hướng mắt chằm chằm lên nóc lều cho đỡ rung động.

“Cậu cậu cậu cười cái gì?”

Tuấn Anh khẽ hắng giọng: “Thấy em đáng yêu nên cười thôi. Em vừa nói lắp đấy An à, tôi nói không sai mà, vẫn y như ngày nhỏ, bối rối là nói không thành câu.”

Không để tôi phải suy nghĩ ra lời đáp lại, cậu ấy tự tiếp lời: “Ngày xưa mỗi lần bị tôi ghẹo là hai má ửng hồng lên sau đó bắt đầu nói lắp bắp, có đợt còn cãi do bị bệnh nói lắp nữa chứ. Cưng chết đi được!”

Nghe vậy, tôi lại xấu hổ ngại ngùng, những cảm xúc mà rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi tôi không được trải qua, bây giờ khi Tuấn Anh trở lại thì nó cũng ào ạt ùa về. Từ nhịp tim đập nhanh, hơi thở hỗn loạn, da mặt nóng rần, vành tai bỏng rát, đầu ngón tay tê dại... đến cảm giác rung động, bồi hồi, nhói đau trong trái tim như thuở chớm biết yêu.

Yêu lần đầu và yêu lần sau cuối đều dành cho một người.

Tôi chọn được bến bờ rồi.

Chỉ đợi bến đỗ đón được con thuyền nhỏ tìm về neo đậu nữa thôi.

Sau đó tôi sẽ bảo vệ Tuấn Anh khỏi định kiến xã hội, sẽ chở che nếu gia đình cậu ấy ngăn cấm, nếu không thuyết phục được mẹ thì tôi vẫn sẽ bất chấp ở bên cậu ấy đến cùng.

Tôi không sợ nữa.

Tuấn Anh đã về rồi, cậu ấy hứa sẽ cùng tôi đối mặt với muôn vàn khó khăn phía trước.

“Tính tháng ra thì tôi hơn em hai tuổi lận mà, sao em không gọi tôi là anh?”

“Không thích.”

“Hồi xưa em có gọi anh mà, An.”

“Hồi đó tôi còn nhỏ dại nên bị dụ.”

“Vậy bây giờ em hết dại rồi à?”

“...”

Sao nghe như hỏi thăm về bệnh chó cắn vậy?

Nhưng mà vẫn phải hậm hực trả lời không thì sẽ bị bắt bẻ gọi anh.

“Hết rồi.”

“Là em chỉ còn nhỏ thôi đúng không?”

“...”

“Vậy đang còn nhỏ thì gọi anh đi!”

“...”

Có thầy nào mở lớp dạy cách ăn nói trị lại tên này không? Tôi muốn đăng ký học!

Một lát sau,



“Bé ơi, cho tôi ôm em nhé?” Tuấn Anh hỏi.

“Không.” Tôi từ chối.

“Vậy để tôi vỗ lưng cho em ngủ?”

“Không cần...” Tôi quay sang bên kia, tắt đèn pin, đề nghị: “Cậu ngủ đi, tôi cũng buồn ngủ rồi.”

Dù sao cậu ấy cũng đang cảm sốt, chân còn bị thương, nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai sẽ xuống núi luôn.

Lại một lát sau,

Tuấn Anh liên tục trở mình, rên hừ hừ, cậu ấy chuẩn bị cái lều khổng lồ vừa rộng vừa cao nên lăn qua lộn lại cũng không ảnh hưởng đến tôi, chỉ là do tôi luôn để ý đến, tôi còn biết cậu ấy cẩn thận cử động thật chậm, chắc là tránh để tôi thức giấc.

Tôi hỏi: “Cậu bị làm sao vậy? Không ngủ được à?”

Tuấn Anh yên lặng, đáp lại tôi chỉ có tiếng thở gấp gáp, nặng nề.

Tôi rướn người sang kiểm tra thì bị cậu ấy bắt lấy cổ tay, rên khe khẽ trầm đục trong cổ họng, “Tôi lạnh, em ôm tôi đi, tôi sắp không xong rồi.”

Nghe một tiếng không xong này tôi lo lắng vô cùng, “Cậu đừng nói bậy bạ!”

Tôi nhanh chóng chạm tay lên trán, lên tay cậu ấy, rõ ràng thấy thân nhiệt mát mẻ không nóng, không lạnh. Không phải do sốt thì chẳng lẽ Tuấn Anh chịu thời tiết lạnh kém đến như vậy?

Chúng tôi chưa lên quá cao, chỉ ngang lưng chừng núi, nhiệt độ về đêm cũng thấp nhưng tôi đoán chỉ tầm 21-22 độ, làm sao sánh bằng mùa Đông ngoài miền Bắc được. Nhớ hồi đó ở quê nhà, trời lạnh cóng có vài độ mà cậu ấy vẫn ăn mặc phong phanh. Chẳng lẽ bây giờ chưa già đã yếu?

Đang thắc mắc thì Tuấn Anh nói cậu ấy xưa nay sốt khác người bình thường, chỉ nóng hổi lúc bắt đầu phát bệnh thôi còn sau đó nhìn bề ngoài y như người khoẻ mạnh khác nhưng thực ra bên trong mệt mỏi vô cùng, chắc là do ít khi bị bệnh nên một khi bệnh vào sẽ hành nặng hơn.

Vài tiếng “vô cùng, nặng hơn” này lại khiến tim tôi nhói lên, ngày nhỏ tôi chỉ thấy cậu ấy bị sốt siêu vi đúng duy nhất một lần, còn lại lúc nào cũng khoẻ như voi là sự thật. Người bình thường sốt đã mệt lắm rồi huống chi là dồn nhiều một cục vào phát sốt một lần như cậu ấy.

Tôi vội vàng bật đèn, kiểm tra cửa lều kín chưa, lấy áo khoác đang gối đầu phủ lên cho Tuấn Anh, xác nhận khuôn mặt cậu ấy ngoài hơi nhíu mi ra thì nhìn y như lúc bình thường, không nóng không đỏ, không rịn mồ hôi lấm tấm lại còn... đẹp trai nữa chứ.

Tôi vội quay đi, lấy chăn mền ra gấp làm đôi lại, cằn nhằn cho quên đi khuôn mặt tuấn tú mà mình vừa chiêm ngưỡng thật kỹ: “Dự định leo núi lạnh lẽo mà sao cậu không đem mền lại đem cái thảm dày cui này chi cho chiếm chỗ vậy?” Công tử bột sợ nằm đau lưng mà không nghĩ tới thứ để đắp bên trên cơ thể sao?

Tuấn Anh đáp: “Tôi đem đi cho em nằm mà.”

Tôi phủ kín cho cậu ấy: “Vớ vẩn! Tôi nằm với cậu hồi nào? Tối nay dự định của tôi là ngủ chung lều với Ái Nghi.”

“Đây cũng là kế hoạch của tôi đó, sẽ tính toán tìm cách đá thằng kia ra ngoài với thằng Kiên sau đó khéo lừa em nằm chung thảm với tôi, tôi đắp chăn chung với em. Vừa đẹp!”

“...”

Tôi thở dài, “Nếu không phải cậu đang lâm trọng bệnh thì tôi đã đá cậu bay xuống chân núi luôn rồi.”

Bây giờ mền bị thu lại còn phân nửa, lúc tôi nằm xuống, Tuấn Anh nhấc một tay cao lên, nếu tôi chui vô thì chẳng khác nào lăn vào lòng cậu ấy.

Tôi vẫn nằm ra bên ngoài, lấy balo làm gối đầu, quay lưng đi, nói: “Tôi không lạnh.”

Mà là quá lạnh, muốn quéo luôn rồi. Mẹ nó! Làm giá cũng mệt quá! Chẳng lẽ cứ vô liêm sỉ chui vào lồng ngực vạm vỡ kia mà sờ nắn một phen rồi ngày mai lại chảnh chó tiếp được không???

Đương nhiên là không được rồi. Nếu tôi mà chủ động thuận theo, với tính cách nhiệt huyết của Tuấn Anh chắc chắn sẽ không để cho tôi trốn chạy nữa. Có khi ngay sáng sớm mai sẽ bắc rạp tổ chức đám cưới ngay tại ngọn núi này cũng nên.

Tôi không thể để chín năm trôi qua công cốc được, tôi phải hành hạ Tuấn Anh chín chục năm mới thôi!

Nhưng trước khi hành thì phải lo cho cái tên vẫn đang liên tục thầm thì than lạnh này đã.

Tôi ngồi dậy, gợi ý: “Hay là cậu cuộn một nửa cái thảm này lên đắp đi? Tôi không lạnh đâu, đau lưng cũng không luôn.”

“Em ôm tôi đi?” Tuấn Anh đề nghị, “Em ôm sẽ ấm hơn mà, nãy giờ em đắp lên người tôi quá trời mà vẫn không khá hơn bao nhiêu.”

Tôi lắc đầu.

“Trong phim kiếm hiệp người ta còn cởi áo ra trần truồng ôm nhau cho ấm mà.”

“...”

Tôi cạn lời, thở hắt ra, “Giờ này mà cậu còn tin vào ba cái phim tào lao phi lý ấy hả?”

Mồm mép Tuấn Anh luôn lươn lẹo, bất chấp kiểu gì cũng nói được, thế mà bây giờ chỉ “ừm” khẽ rồi quay mặt sang phía bên kia, để lại cho tôi một bóng lưng trơ trọi.

Phút chốc loáng thoáng, tôi có cảm giác đang nhìn thấy chính mình trong vô vàn đêm đằng đẵng mịt mù cũng nằm lẻ loi, cô đơn y như cậu ấy hiện tại.

Nhưng chỉ vài giây đầu thôi vì chừng mấy giây sau đó Tuấn Anh đã đạp tung mền, hất toàn bộ quần áo xuống dưới rồi.

“...”

Tôi hỏi: “Cậu nóng à?” Thường lên cơn sốt cũng nóng lạnh thất thường, tôi hay bị nên hiểu được.

Bên dưới rầm rì: “Không! Tôi dỗi!”

“...”

Tôi dở khóc dở cười, hỏi: “Cậu là em bé lên ba đấy à?”

Thế mà Tuấn Anh cũng “Ừ.” Còn khẳng định chắc nịch: “Tôi là em bé ba tuổi, cần ôm ôm mới qua khỏi con trăng này.” Nói rồi rút cái áo đang gối đầu, ném luôn xuống dưới kia.

Tôi trừng xuống tấm lưng rộng, “Sao mới vừa rồi cậu nhận hơn tôi mười một tuổi lận mà? Lật lọng nhanh thế? Ba tuổi thì gọi anh đi rồi tôi ôm!”

Chắc chắn Tuấn Anh không dám. Chấp niệm xưng anh của cậu ấy to bằng trời nên không bao giờ chịu làm em đâu. Tôi chỉ chọc xem cậu ấy còn dỗi đến mức ném cái gì đi được nữa.

Ai ngờ Tuấn Anh bật dậy như lò xo, nhào tới ôm chặt lấy tôi, đỡ đầu tôi rồi nằm lăn xuống phía này, miệng liên tục gọi “anh An, anh An, anh An.”

“...”

Tôi thực sự không nhịn được cười, cảm giác như có chú sói to thật to đang dụi đầu vào hõm cổ mình.

Tôi đẩy ra, hỏi: “Liêm sỉ của cậu đâu rồi hả Tuấn Anh?”

Cậu ấy ghì chặt lấy tôi: “Liêm sỉ không ăn được, tôi vứt đi rồi, còn em ăn được nên muốn ôm vào lòng.”

Tôi chen cánh tay vào giữa, tiếp tục đẩy người: “Cậu cũng thẳng thắn quá rồi đó! Vậy nếu tôi không ăn được thì hết giá trị lợi dụng cậu cũng vứt bỏ à?”

Tuấn Anh nhét chân tôi vào giữa chân cậu ấy, siết càng thêm chặt: “Sao có thể vậy được? Ăn em ngon lắm, tôi đã được nếm qua rồi.”

Nghe đến đề tài này, tôi nhớ về một ngày nọ, Tuấn Anh đã hôn liếm phía sau của tôi, vành tai lại nóng rần lên, chóp mũi quẩn quanh hương cơ thể thanh mát, trái tim bắt đầu nhảy nhót không kiềm được.

Tôi nói: “Tránh ra đi!”

“Không tránh, em mới hứa rồi mà.”

“Tôi nói ôm nhưng không đáp ứng sẽ ôm mãi. Nãy giờ như vậy là quá lâu rồi.”

“Gì?” Tuấn Anh cầm tay tôi đặt lên hông cậu ấy, “Nãy giờ còn chưa được một phút nữa. Em chơi ăn gian quá!”

Tôi lắc mình đẩy mạnh, “Buông ra đi! Tôi không chơi với cậu!”

Nếu Tuấn Anh cố cưỡng chế thì tôi cũng chẳng làm được gì, nhưng cậu ấy không làm thế, Tuấn Anh vội vàng thả lỏng sau đó ngồi dậy.

Lồng ngực tôi phập phồng bối rối, ngay khi không biết phải nói gì nữa thì Tuấn Anh đã gấp xong áo thành cái gối vuông vức rồi nhét xuống đầu tôi.

Cậu ấy cũng nằm xuống bên cạnh, đắp chăn cho cả hai.

“Ừ, đừng chơi nữa, ngủ đi thôi, cũng khuya rồi. Không cho tôi ôm thì cho phép tôi nằm sát cạnh em đi! Trên núi về đêm nhiệt độ xuống thấp lắm, em nằm một mình bên này cũng lạnh mà.”

Tôi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, ngầm đồng ý.

Chúng tôi nằm đối mặt nhau, hơi thở cậu ấy đều đều như là đã ngủ rồi, lần này tôi không dám trở mình nữa.

Không biết qua bao lâu, người bên cạnh chợt nói: “Nghề của tôi có kỹ năng lắng nghe, nên tôi biết em đang giả vờ ngủ. Sao em không ngủ được vậy? Nếu là lạ chỗ thì để tôi vỗ lưng cho nhé? Dù sao em cũng không chịu nghe hát ru mà.”

Tôi không trả lời câu hỏi ấy mà hỏi lại: “Vậy tại sao cậu chưa ngủ?”

Có lẽ Tuấn Anh cảm thấy đã nhận được đáp án rồi, bèn vươn cánh tay vào trong lớp chăn, quàng qua phía này, vỗ lưng đều đều nhịp nhàng. Tim tôi nảy dần lên, có cảm giác không gian dịch chuyển tức thời quay về khi còn thiếu thời lén lút ngủ bên nhau.

Tôi nằm im thin thít.

Cậu ấy nói: “Tôi không muốn ngủ, ngủ rồi thời gian sẽ trôi nhanh lắm, muốn nằm thế này ngắm em hoài thôi. Em ngủ đi, ngoan, ngày mai đi bộ sẽ mệt lắm.”

Tôi vẫn nhắm mắt, vừa nãy chưa tắt đèn nên tôi biết cậu ấy đang ngắm nhìn khuôn mặt của tôi thật, “Mệt là do cậu vướng chân tôi đó chứ tôi đi một mình khoẻ re!”

“Thế à?” Tuấn Anh cười khẽ: “Xin lỗi nhé! Làm phiền cục cưng rồi.”

Sau đó chúng tôi nói với nhau câu được câu mất về chuyện mọi người có lo lắng đi tìm hay không, rồi kế hoạch ngày mai thế nào...

Tôi là người thề sẽ không ngủ thế mà ngủ lăn quay từ lúc nào cũng không biết.

May mà trên núi càng khuya càng lạnh ngắt nên tôi mới giật mình tỉnh giấc giữa chừng.

Còn chưa kịp định hình thì phía trên đỉnh đầu có người hôn hôn lên trán, dịu dàng vỗ về: “Ngoan ngoan, không sao không sao, không có gì hết... Tuấn Anh ở đây mà... Tuấn Anh thương em mà...”

Tôi trợn trắng mắt, tim muốn văng luôn xuống suối, sợ hãi cứng lưỡi không nói nên lời.

Đúng là Tuấn Anh có kỹ năng, cậu ấy rất tinh ý nên khi tôi vừa thức giấc đã biết, cậu ấy ôm lấy hai má tôi, vuốt vuốt đuôi mắt: “Cục cưng tỉnh giấc rồi hả? Em vừa mơ thấy ác mộng à?”

“Ư~” Tôi không lên tiếng nổi.

“Không sao.” Tuấn Anh nhét lại tôi vào trong lòng, “Ngủ tiếp đi, không sao hết, không nhớ được đã mơ thấy gì cũng tốt mà, ác mộng thì nên quên đi thôi. À, vừa rồi em đã gọi tên tôi đấy.”

“Ửm?” Tôi ậm ừ hỏi trong cổ họng.

“Em nói 'Tuấn Anh ơi... Tuấn Anh ơi... ôm An với, An sợ lắm... An sợ nước, nước sẽ cuốn An đi mất tiêu... Tuấn Anh phải ôm An cơ...' Thật đấy An ạ, em vẫn còn sợ nước nên hôm nay thấy suối mới gặp ác mộng sao? Hay em đã mơ về lại ngày xưa lúc tôi dạy em tập bơi? Thôi không sao hết. Tất cả chỉ là mơ thôi. Em ngoan ngủ tiếp đi.”

“Cậu... cậu ôm tôi lúc nào?” Tôi sợ hãi, thở hỗn loạn.

Tôi muốn xác nhận xem mình mơ rồi nói mớ hay đã mộng du nhưng chân tay Tuấn Anh kìm chặt nên tôi mới không đi lung tung được?

“Tôi có dám ôm em đâu, đang vỗ lưng thì em tự chui vào lòng tôi ấy chứ.”

“Cậu nói thật đi!”

“Thề! Chắc là do lạnh quá nên lúc ngủ em vô thức tìm hơi ấm theo bản năng thôi. Nhưng mà em yên tâm, cũng không hẳn là em chủ động mà do em vừa ngọ nguậy về hướng này một xíu thì tôi đã tóm em ôm chặt vào lòng rồi. Mỡ dâng đến miệng ngu gì mà không húp!”

“...”



Nhưng tôi cũng xác nhận được, vừa rồi đúng là tôi mộng du chứ không phải đơn thuần là mơ, do bị ôm chặt nên mới không cử động đi loăng quăng được. Nếu là mộng du thì cũng không phải ác mộng gì hết, chắc là do tôi nhìn thấy suối rồi nhớ tới ngày xưa cậu ấy tập bơi cho mình, kí ức lặp lại nên nói ra những lời sợ hãi năm xưa.

“Em đã gọi tên tôi trong mơ đấy! Thích thật!” Cậu ấy hôn xuống má tôi.

Tôi đã tỉnh ngủ, lúc này mới phát hiện chúng tôi đan chân vào nhau, chân của tôi vừa nhét vào giữa hai chân Tuấn Anh vừa gác luôn cái chân còn lại lên người cậu ấy. Nhìn vào tư thế này cứ có cảm giác tôi đã chủ động bò đến bám chặt lấy người ta thật.

Tuấn Anh đã hứa không làm gì tôi hết nhưng cái vật hùng dũng trong quần cậu ấy đang cọ vào đùi tôi thì không có hứa, nên tôi bối rối, vội cong người thu chân về.

Tuấn Anh tóm lấy khuỷu chân tôi, nói: “Em cứ nằm yên vậy đi! Khi nãy em tự nằm tư thế như vậy rồi ngủ ngon lành biết bao lâu mà. An này, hay là em bị mộng du? Em ám ảnh ngày xưa tập bơi rồi sợ hãi sao?”

Tim tôi chấn động, bị cậu ấy nói trúng tim đen nên tay chân quên không cựa quậy mà dùng não suy nghĩ, chống chế: “Sao vậy được! Chắc cũng có thể tiềm thức nhớ về ngày đó thật nhưng chỉ là mơ thôi.”

Tôi không thể chối cãi nhiều vì lời cậu ấy kể ra ban nãy quá khớp với tình cảnh mà tôi và cậu ấy cùng nhau trải qua.

“Lâu rồi em còn bị mộng du không?”

Tôi lắc đầu: “Không.”

Tuấn Anh tự hỏi tự trả lời, như không nghe thấy lời tôi vậy: “Nếu mà mộng du thì em cũng chẳng phát hiện ra được, có khi loanh quanh trong phòng rồi lại trở về giường nằm, sáng ra vẫn đi học đi làm bình thường. Tuần sau tôi đưa em đi khám tổng quát.”

“Tôi không bị gì hết!”

Người bị gì là cậu đó! Cậu nên thu cái thứ đang đội trong quần mình về đi! Đừng có cọ vào người tôi nữa!

“Tôi đâu có nói là em bị gì, em đừng phản ứng mạnh quá khiến tôi nghĩ em có tật giật mình rồi lo lắng. Khám tổng quát chỉ là khám sức khoẻ từ trên xuống dưới nhằm tầm soát bệnh lý mà thôi. Mộng du không phải là bệnh mà thăm khám lâm sàng sẽ biết được. An à, em khiến tôi lưu tâm rồi.”

Quên mất người này vô cùng tinh ý, lần này tôi cố gắng hít thở chậm sau đó hạ giọng lặp lại nhỏ nhẹ: “Tôi không bị gì cả.”

Tuấn Anh cười khẽ, “Ngốc! Em đang tự khẳng định mình có bị mộng du đó, biết không? Bị từ khi nào? Cấp ba? Đại học? Tần suất nhiều không? Chỉ đi loanh quanh trong phòng hay làm những gì mà em tự phát hiện ra được? Tốt nhất em nên thành thật khai báo đi! Trước đây tôi không ở gần em nên điều tra sẽ mất thời gian chứ còn bây giờ chỉ cần là chuyện tôi muốn thì trên người em có bao nhiêu cái nốt ruồi tôi cũng biết hết.”

Tôi há hốc miệng, suy nghĩ mãi không biết nên nói gì.

Tuấn Anh thúc hông tới, “Nói nhanh!”

Tôi trợn trắng mắt, đẩy ngực Tuấn Anh, “Cậu... cậu làm gì vậy?” Tôi muốn thu chân về nhưng bị bàn tay cứng như kìm sắt giữ chặt lại.

Tuấn Anh rướn người dậy, bóp má tôi, gằn giọng: “Em có nói không? Trước đây em là con của mẹ em, tôi không có quyền hạn xía vào, nhưng hiện tại em là con nợ của tôi, em khoẻ mạnh hay ốm đau phải do tôi quyết định. Em thử không thành thật khai báo xem tôi có xách em đi khắp các bệnh viện trên thế giới này để moi ra đủ bệnh của em hay không? An à, em đừng có chọc điên tôi! Nên nhớ kiên nhẫn của tôi chỉ dừng khi em mạnh khoẻ không có vấn đề gì hết!”

Môi tôi run rẩy, không nói được thành lời, không phải tôi sợ hãi mà là cảm động. Trên đời này tìm một người yêu mình đến phát điên thế này quả thật vô vàn khó khăn.

Hay là do gu của tôi kì lạ? Nếu người khác được một người vô cùng ngông cuồng như Tuấn Anh theo đuổi có sợ chạy mất dép không nhỉ?

Tôi mỉm cười, “Chuyện này cậu đã biết rồi mà.”

“Lần cuối cùng em biết mình bị mộng du là khi nào?” Tuấn Anh lạnh giọng hỏi.

“Lớp 10, năm cậu vừa đi.” Tôi đáp.

“Từ đó đến nay không bị nữa?”

“Không bị nữa.”

Sau đó Tuấn Anh chỉ “ừm” khẽ rồi lại nằm xuống ôm tôi vào lòng, “Thôi ngủ đi, trễ rồi, chuyện này để sau lại nói.”

“Còn có sau nữa á?” Tôi ngạc nhiên.

“Ừ, vì em đang nói dối, tranh luận qua lại sẽ đến sáng mất. Khuya rồi, em ngủ đi.”

“Sao cậu biết tôi nói dối?” Tôi ngóc đầu lên, đụng phải cằm cậu ấy.

Tuấn Anh lại ấn xuống, xoa xoa đầu tôi: “Ngủ đi em.”

Tôi không cam tâm, lại rướn cổ thêm lần nữa: “Nếu cậu không trả...”

“Được rồi.” Tuấn Anh ôm tôi kẹp chặt vào lòng, “Tôi trả lời. Em vẫn y như ngày nhỏ nhỉ? Tò mò chuyện gì là không ngủ được. Tôi biết em nói dối ngay từ ban đầu rồi, qua giọng điệu hốt hoảng giật mình là biết ngay. Sau đó em lại càng cố gắng che giấu nên tôi nắm thêm một dữ kiện nữa là việc em mộng du có liên quan tới tôi, chín phần mười là buổi tối em suy nghĩ nhiều quá nên não bộ đã đưa em về lại những kí ức đẹp lúc nhỏ. Sau đó tôi không biết em bị thường xuyên hay tần suất thế nào cả, em nói lần cuối cùng là năm lớp 10 nên tôi định bụng âm thầm để ý em thêm thôi. Câu tôi nói 'tôi biết em nói dối' là đang thử em trước, kiểm tra xem có đúng nhiều năm rồi em chưa bị hay không, ai ngờ chưa đánh mà em đã khai rồi, tự nhiên em hỏi lại 'sao cậu biết' là hiểu. Tôi nói sơ qua chắc em cũng biết trong lòng tôi hiểu sâu xa hơn chứ? Lỗi do tôi gây ra thì tôi phải là người sửa chữa. Biết đâu, tôi là liều thuốc tinh thần tốt nhất cho em thì sao? Vừa nãy em mới nói mớ mấy câu mà tôi dỗ hai lượt đã dậy rồi, có thể trái tim em nghe thấy giọng tôi nên mới vô thức an tâm mà nhanh chóng tỉnh táo đấy. Tôi không muốn nói nhiều bây giờ là vì muốn dành thời gian cho em nghỉ ngơi, còn lo lắng cho sức khoẻ của em là trách nhiệm cả đời của tôi. Em không thích thành thật thì tôi cũng không truy hỏi nữa, sẽ lặng lẽ theo sát em, từ từ tính kế chăm sóc em, chẳng sao cả, miễn là em thấy thoải mái, miễn là tôi được bên cạnh em. Đấy là tất cả những gì tôi vừa nghĩ trong đầu, chỉ là không nói ra chứ không phải qua loa với em. Vậy bây giờ em đã ngủ được chưa?”

Tim tôi rung động không thôi, cứ lặng lẽ nằm bồi hồi mãi. Thôi vậy, dù sao Tuấn Anh mới biết một nửa, còn một nửa... haiz~ cậu ấy đã nói sẽ lặng thầm lo lắng, nên chuyện tôi có một “Tuấn Anh” thứ hai chắc chắn sẽ không giấu được thêm bao lâu nữa.

Thôi vậy, tới đâu thì tới.

Tôi không cãi nữa, càng cãi sẽ càng thành khẳng định thôi, Tuấn Anh để ý chi tiết từng chút một nên không thể dễ dàng qua mặt cậu ấy được.

Nhưng mà... ngủ thế nào được khi vật kia cứ hừng hực khí thế đâm vào đùi tôi kia chứ?

Tôi rầm rì nói nhỏ: “Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Cậu có chịu đi ngủ không? Đừng đừng có chọc vào tôi nữa!”

Quần của cậu ấy đang mặc lại là quần thun, dù không nhìn xuống nhưng qua xúc giác tôi cũng cảm nhận được bên dưới đang phồng to đùng đùng, quần lót cũng chẳng giữ nổi, cọ qua cọ về, vờn tới vờn lui khiến tôi cũng... hơi hơi có phản ứng phải cong eo lui về liên tục.

Tôi cực kì thắc mắc tại sao vừa rồi cậu ấy bình tĩnh nói chuyện nghiêm túc mà chỗ đó càng ngày càng căng cứng? Chẳng phải nên mềm xuống mới đúng tình hợp lý hay sao, cũng đâu phải nói mấy lời tình sắc?

Cậu ấy cười khẽ, chân kẹp chặt không cho tôi lùi về sau, hỏi: “Cái gì chọc vào em?”

“Cái... của nợ nhà cậu!” Tôi đáp.

Tuấn Anh bất ngờ chồm tới, đè hờ tôi ở dưới thân, dương v*t cứng ngắc cố ý ấn mạnh xuống đùi, bóp má tôi, híp mắt hỏi: “Em gọi nó là gì?”

Tôi im lặng.

Chưa được mấy giây, Tuấn Anh bỗng nhiên thu về vẻ nham hiểm chớp nhoáng, bật cười khẽ một chút khiến hạ thân cũng giật giật cọ vào thân dưới có một chút phản ứng của tôi.

Khuôn mặt tôi bắt đầu nóng lên, cảm thấy người bị sốt là mình mới đúng.

Tuấn Anh buông tay ra, vỗ má tôi hai cái rồi hôn nhẹ lên trán.

“Đáng yêu quá~ Đang tính ghẹo em một chút, ai ngờ em cũng...”

Tôi biết câu sau là gì nên chặn họng: “Cậu im đi!”

Nhưng Tuấn Anh rất lì lợm, cậu ấy 'chụt' xuống khoé môi tôi, tiếp tục nói: “... ai ngờ em nằm ngoan im thin thít mà bên dưới cũng cương rồi.”

Tuấn Anh thở dài: “Sợ ghẹo em một hồi tôi lại hoá cầm thú mất thôi.”

Cậu ấy nằm lại xuống bên cạnh, vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay, thở hắt ra: “Em đừng nhẫn tâm với nó quá, nó nhớ thương em nên muốn gần gũi với em là chuyện bình thường mà. Tôi cũng đâu thể điều khiển được người anh em của mình. Từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể tôi chỗ nào cũng cảm thấy nhớ em cả.” Cậu ấy hơi lui người lại một xíu nhưng vẫn cuốn lấy chân tôi, “Nhiêu đây đủ xa chưa? Em cứ ngủ đi, để kệ nó một chút rồi sẽ ổn thôi.”

“Có ổn thật không? Tôi thấy nó cả buổi tối nay phấn khích quá mức cần thiết rồi đó.”

Tuấn Anh cười cười, vỗ nhẹ lưng tôi, “Bé ngoan ngủ đi!”

Tôi nhắm mắt.

Tuấn Anh lạ quá! Tôi mà là cậu ấy, thiên thời địa lợi nhân hoà thế này thì tôi đã vật người ra làm thế này làm thế nọ rồi làm lành sau. Dù sao tôi cũng không giận được lâu mà.

Dĩ nhiên, tôi chỉ nghĩ theo hướng tính cách của Tuấn Anh mà thôi, phải như thế mới hợp lý.

Nếu để tôi mơ ước, thì tôi muốn Tuấn Anh chính thức tỏ tình với tôi, sau đó một đám cưới đẹp được diễn ra, tôi sẽ trao tấm thân trong trắng này cho cậu ấy vào đêm tân hôn. Nhưng mà, nếu Tuấn Anh thực sự không nhịn được thì tỏ tình xong sẽ làm tình luôn cũng không sao. Hoặc nếu, nếu... cậu ấy không biết cách tỏ tình thì khi nào giữa chúng tôi không còn khúc mắc nữa, tôi sẽ đồng ý cho Tuấn Anh đẩy lên giường luôn cũng được.

Nhưng điểm kì lạ này của Tuấn Anh khiến tôi càng cảm thấy thích hơn.

Cậu ấy đã và đang thực hiện lời hứa, cậu ấy khiến tôi cảm thấy an tâm tin tưởng.

Nhớ lại một ngày này, dường như cảm giác uất hận trong tôi đã giảm dần, giảm mạnh, hay là đã hết triệt để rồi đi?

Tình cảm cũ kỹ ẩn giấu chôn sâu trong lòng lại một lần nữa được tưới nước, nảy mầm, sinh sôi...

Từ cảm giác sợ hãi, lúng túng khi phải ngủ chung mà hiện tại chính tôi cũng không ngờ được cái đầu đần thối của mình có thể nghĩ được tới đoạn Tuấn Anh đè tôi ra cưỡng hiếp ngay tại đây rồi.

Chúa ơi! Xin Người hãy thứ lỗi cho bộ não đen thui của con! Tất cả là tại cái đó của Tuấn Anh!

Bên cạnh lên tiếng hỏi: “Em đang nghĩ gì mà cười tủm tỉm thấy cưng vậy An? Nói cho tôi nghe với được không?”

“...”

Tôi cười á?

Tôi giật mình kinh hãi, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, cho khoé miệng cứng đơ trở lại, không thể để Tuấn Anh biết tôi đang mơ tưởng về đám cưới xa vời được.

Cậu ấy lại hỏi: “Em đang nghĩ về cái của nợ của tôi à?”

“...”

Đừng đoán trúng phóc có được không???!!!

Cậu ấy cũng không chọc ghẹo gì, chỉ hỏi: “Ra là tôi nói đúng sao? Em đang nghĩ chuyện gì liên quan đến nó vậy?”

“Không gì cả!” Tôi đáp.

“Em nói dối. Em có sợ nó không? Là không sợ nên mới cười đúng chứ? Vậy em vui vẻ chuyện gì?”

“Tôi đã nói là tôi không nghĩ đến cái cái đó của cậu rồi. Là do cậu cứ cứ cọ vào vào người tôi nên tôi... tôi nhột thôi.”

Tuấn Anh khẽ cười, “Là vậy à? Xin lỗi. Tôi cũng cố gắng khống chế rồi đây.”

Có chắc là cậu cố khống chế không? Nó càng ngày càng cứng kia kìa!

Rõ ràng là lùi về một khoảng mà tôi vẫn cảm thấy như có cây dùi cui chọc vào bên người.

Tôi cựa quậy, nói: “Buông ra đi, tôi muốn trở mình, có người ôm tôi ngủ không được.”

Cậu ấy bật cười, “Xạo quá! Mới vừa rồi em ngủ say ke chảy cả dãi ướt áo tôi mà.”

“...”

Tôi vội vàng vươn tay che miệng mình.

Tuấn Anh lại cười nhiều hơn, kéo tay tôi lên hôn hôn mấy đầu ngón tay, “An à, muốn nói chuyện với em đến sáng mà sợ em mệt. Em muốn trở mình thì xoay người về bên kia đi, nhưng vẫn nằm trong lòng tôi nhé? Em đã hứa sẽ ôm tôi mà, đừng nuốt lời được không? Còn cái của nợ bên dưới thì cứ kệ đi, lên mãi mà không ai thèm để ý thì cũng phải xuống thôi. Ngoan.”

Tôi thở dài khe khẽ, cuối cùng thuận theo tay cậu ấy ôm vai mà xoay người, lưng áp chặt vào lồng ngực ấm nóng, cảm nhận nhịp tim phía sau chung lực đập nảy lên mạnh mẽ cùng mình.

Được mấy giây, Tuấn Anh luồn cánh tay qua eo, ôm bụng tôi kéo sát thêm về phía sau, mông tôi lập tức va phải vật căng phồng giữa hai chân cậu ấy.

Tuấn Anh hít khí một hơi nghe rõ ràng bên tai, tay tôi nhanh hơn não, vội vàng thò ra phía sau, tóm mạnh lấy đũng quần cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook