Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường
Chương 14: Cậu Ấy Hối Hận Vì Đã Nghe Lén
Kim Dạ Lai Thải Cúc
31/08/2023
Bạn thân cùng ngủ trên một cái giường đơn nhiên không tránh khỏi nói chuyện đến đêm, mà cuộc đời thì nhạt nhẽo, cùng lắm là nói về người và vài việc xung quanh, hoặc là nói chuyện phiếm về hồi ức.
Đường Thư và Quý Mộc Điềm luôn là chủ đề nóng trong lớp của Trình Tương Tuyết, họ rõ ràng không học cùng lớp, nhưng thân là một "nhà ngoại giao", Trình Tương Tuyết nắm mọi hành tung của hai người họ trong lòng bàn tay.
“Hừ, tớ thật không hiểu nổi cậu ta luôn, suốt ngày mang một bộ dạng trong sáng đáng thương, hận cả thế giới không biết mà."
"Cậu ta lại không trêu chọc cậu."
"Vậy cũng không ảnh hưởng việc tớ ghét cậu ta, có lẽ đó là định mệnh sẽ bị ghét ."
Định mệnh sẽ bị ghét....
Tô Giai Tuệ xoa xoa lòng bàn tay ấm áp, cô thản nhiên nói: “Thì ra cậu còn rất mê tín, là cậu có thành kiến với cô ấy cho nên cậu mới không thích.”
"Cậu rốt cuộc là ở phe nào? Hiện thân của công lý? Bà nội của công lý?”
Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh đã gọi điện thoại đến, Tô Giai Tuệ mỉm cười, may mắn thoát khỏi sự nóng giận của Tương Tuyết: “Này, cậu về đến nhà chưa?...Chuyện đó tớ biết rồi. Thứ hai tớ sẽ mang nó đến cho cậu. Ngày mai á... Tương Tuyết đang ngủ lại nhà tớ. Chiều mai bọn tớ ra ngoài chơi. Cậu sẽ đến chứ? Được rồi, đi ngủ sớm đi, tạm biệt."
Trình Tương Tuyết thò người qua hỏi: "Ngày mai Kỷ Cảnh có đến không?”
Tô Giai Tuệ đặt điện thoại trên tủ đầu giường, cũng không hoàn toàn chú ý đến cuộc gọi vẫn đang diễn ra: “Cậu ấy bảo không muốn làm bóng đèn.”
“Hả—Cậu ta nói tớ đấy, ý là tớ đang làm bóng đèn cản trở hai cậu chứ gì?”
Đầu ngón tay của Kỷ Cảnh đột nhiên rút lại, cậu không cúp máy, chính là muốn xem Trình Tương Tuyết luôn miệng gọi “anh Cảnh” sau lưng sẽ nói gì về cậu.
Tô Giai Tuệ nói: “Cậu nghĩ nhiều, Kỷ Cảnh không phải là loại người như vậy đâu.”
Trình Tương Tuyết nói: “Cậu sai rồi, để tớ nói cho cậu hiểu, theo con mắt sáng suốt của tớ ấy, thì cậu ta là một người hẹp hòi.”
Tô Giai Tuệ phản bác: "Cậu ấy mới không hẹp hòi."
Kỷ Cảnh im lặng cong cong khóe miệng, cậu tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống giường. Nếu Giai Tuệ nghĩ tốt về cậu như vậy, thì Trình Tương Tuyết nói gì về cậu ấy sau lưng cũng không thành vấn đề.
"Haha, cậu ta là không dám hẹp hòi với cậu, cậu chỉ cần gần gũi với tên nào khác, mắt cậu ta liền tóe ra cả tia lửa, giả vờ thôi!”
“Giả vờ cái gì?”
“Giả vờ tin tưởng cậu, cậu thử nghĩ xem, cậu ta chạy đến tìm cậu là do nghi ngờ nhân phẩm cậu, ý là cậu lả lơi ong bướm, vậy mà cậu còn bênh cậu ta.”
Trình Tương Tuyết bị chính cảnh trong trí tưởng tượng của cô dọa cười.
Kỷ Cảnh nghiến răng, cậu không ngờ Trình Tương Tuyết thực sự nhìn ra từng chi tiết, không biết làm sao có thể nhìn ra trò đùa của cậu.
“Aii, cậu không tin thì nghĩ đến Giang Diên ở nhà cậu khó xử biết bao nhiêu?”
"...Tớ biết cậu đang âm mưu gì rồi nhé, cậu và Giang Diên yêu nhau thì lập tức sẽ không còn khó xử nữa đúng không. Nhưng mà, cậu thực sự thích Giang Diên à?”
"Cái này ấy, khó nói lắm, tớ thấy trêu cậu ấy rất thú vị.”
"Bỏ cái ý nghĩ xấu xa của cậu đi, Giang Diên khác với cậu, tệ nhất là cậu không đậu đại học thì sẽ về nhà sống bằng tiền dành dụm, dù sao bố mẹ cũng thừa đủ để nuôi cậu cả đời. Về phần Giang Diên ấy, bây giờ là thời điểm quan trọng quyết định số phận của gia đình cậu ấy. Nếu cậu trì hoãn việc thi đại học của cậu ta thì cậu lấy gì bồi thường đây?”
"Cậu và Kỷ Cảnh yêu đương cũng không hề làm chậm trễ việc học của cậu. Hơn nữa, không biết ai kia luôn miệng nói muốn cuộc đời viên mãn thì cần yêu sớm, sau đó liền tung ta tung tăng chạy đi thổ lộ, đến tớ thì cậu bảo là tớ cản đường, thật không công bằng!”
“Không phải cậu cũng từng yêu rồi sao?”
“Đó không tính, chỉ mới hai ngày thì đã bị bóp chết trông nôi rồi.”
Hai người cứ theo chủ đề này rồi lại nhớ đến mối tình chết non của Trình Tương Tuyết.
Kỷ Cảnh nóng lòng chờ đợi sự phản bác của Tô Giai Tuệ.
Cúp điện thoại xong, Kỷ Cảnh lại vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cậu khe khẽ thở dài, hối hận vì đã nghe lén.
.........
Trận mưa đêm qua thật lớn, có lẽ vì vậy mà ngày hôm nay phá lệ sáng sủa, bầu trời trong xanh như được nước gột rửa, sáng trong xanh thẳm, có gió nhẹ và không quá nóng.
Với thời tiết đẹp như vậy, học ở nhà thật đáng tiếc, lão Tô còn khuyên họ nên ra ngoài ăn trưa.
Nhưng Tô Giai Tuệ cùng Trình Tương Tuyết lại phải trang điểm thật đẹp mới chịu đi, họ còn muốn dùng máu uốn tóc làm vài kiểu.
Lão Tô thì tương đối truyền thống, ông cho rằng những đứa trẻ ở tuổi 17,18 không trang điểm cũng rất xinh đẹp, cái đó gọi là nét đẹp tự nhiên vậy nên hà tất phải bôi trét lên mặt, làm thật giống một tiểu quái vật. Mỗi lần lão thấy người trên phố như vậy thì liền nảy sinh tâm trạng muốn đi qua gội đầu rửa mặt cho người ta.
Nhưng mà, con gái nhà mình làm vậy thật đẹp mắt, trang điểm xong khuôn mặt căng mướt, đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Thật giống với nữ minh tinh trong mấy bộ phim ảnh.
Chỉ là Tô Giai Tuệ học giỏi, nếu con gái ông không học giỏi thì ông sẽ cho nó đi theo con đường diễn xuất, trong nhà có một minh tinh, cả ngày xem TV thì cũng rất có mặt mũi.
Lão Tô đưa bọn trẻ đi trung tâm thương mại, do dự một lát rồi từ trong ví lấy thẻ tín dụng ra cho Tô Giai Tuệ. Đổi mùa rồi thì phải mua quần áo mới và giày mới, chưa kể đã đi đến trung tâm thương mại, làm sao có thể không mua văn phòng phẩm? Cửa hàng văn phòng phẩm đầy những đồ dùng, đi vào một chuyến là y như rằng xách ra một túi đồ vô dụng.
Mua đi! Lão Tô quyết tâm phải dùng núi tiền nuôi con gái, phải làm cho con gái hiểu rằng gia đình có rất nhiều tiền, khi tìm bạn trai không cần phải xem điều kiện của người khác, mà là phải xem nhân phẩm và năng lực.
Ở phương diện này ông và Tôn phu nhân lại không giống nhau.
“Cảm ơn ba!”
“Được rồi đi chơi đi, về nhà sớm chút!”
Cuối tuần thì không tồn tại việc về nhà sớm.
Tô Giai Tuệ cất thẻ tín dụng vào túi, cảm thấy thế giới này đặc biệt tươi đẹp. Cô kiếp trước không cần phải mua gì chứ đừng nói đến việc tiêu tiền, quần áo và bữa ăn đều được cung cấp theo cấp bậc, cô có đặc quyền, nhưng cô không thể thực hiện chúng một cách quá trắng trợn, không thể khiến dân chứng vì một miếng cơm mà phát sầu.
Ngày tháng đó trôi qua không có hy vọng, cũng không có hứng thú.
Giờ đây, cô có gia đình, bạn bè và một tương lai vô hạn. Thật con mẹ nó nhẹ người!
"Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó xem phim. Đúng rồi, tớ nghe nói tầng sáu mở một sân trượt băng mới, chúng ta có thể đi trượt băng." Trình Tương Tuyết dứt khoát tạo một lịch trình, thế là xong. Cô ấy đối với Tô Giai Hòa có chút nhàm chán, nhưng đối với Giang Diên lại rất quan tâm, dù sao xem phim hay trượt băng cũng không tốn bao nhiêu, cho nên Giang Diên có thể chọn một trong số đó.
“Tớ không trượt được.”
“Tớ dạy cậu nha, cậu tới bóng rổ còn học nhanh như vậy thì trượt băng tính gì.”
Tô Giai Hòa đang đói bụng bị hấp dẫn bởi tấm quảng cáo hấp dẫn trong thang máy; “Chị ơi, em muốn ăn món Nhật!”
Tô Giai Hòa nói chuyện với cái biểu tính của một tiểu bảo bối, Tô Giai Tuệ sao có thể cực tuyệt được: “Được, cửa hàng mới khai trương nên còn có sự kiện, giải nhất được tặng cây bút máy này.”
“Xem đến giải khuyến khích được rồi, còn đòi giải nhất, thua chết cậu!”
Đúng như Trình Tương Tuyết dự đoán, bọn họ đã giành được giải khuyến khích là một dây điện thoại gấu nâu.Kỳ thật có rất nhiều dây điện thoại động vật nhỏ để lựa chọn, nhưng Giai Tuệ và Tương Tuyết không hẹn mà cùng lựa chọn gấu nâu. Dây điện thoại này rất hợp với Kỷ Cảnh.
Bộ phim họ xem là 《 Pumping Heart 》, mới ra mắt được hai ngày thôi mà đã rất nổi tiếng, rất đắt khách, lúc họ đi mua vé đã hết chỗ ngồi tốt ở phía sau nên họ phải chọn ngồi hàng ghế đầu.
Sau khi bộ phim kết thúc thì trời vẫn còn khá sớm, Giai Tuệ quyết không phụ thẻ tín dụng của ba mình, cô tính đi mua vài bộ quần áo.
Tô Giai Hòa biết việc đi mua sắm với con gái rất vất vả nên không nói gì, thà ngồi trong quán nước ngơ ngác chứ quyết không đi theo, đáng tiếc là Tô Giai Tuệ đã đàn áp cậu và biến cậu trở thành tiểu đệ xách túi.
Trong khi Giai Tuệ và Tương Tuyết đang chọn quần áo, Giai Hòa thì thầm với Giang Diên: "Mặc dù tôi ghét Kỷ Cảnh, nhưng có một điều tôi phải ngưỡng mộ ở anh ta, anh ta có thể cùng chị gái tôi đi mua sắm, từ 10 giờ sáng đến tận 6 giờ chiều luôn cơ.”
“Thể lực cũng quá tốt đi.”
“Không phải, thật sự luôn, đi dạo phố không chỉ hao thể lực và còn là hao tinh thần chịu đựng.”
“Ừm... Về nhà làm hai bộ đề kiếm tra với cùng Tô Giai Tuệ đi dạo, cậu chọn cái nào?”
“Tôi chọn làm đề, tốt xấu gì cũng có hi vọng, còn đi mua sắm xong chỗ này sẽ luôn có chỗ tiếp theo.”
Một cô gái hướng dẫn mua hàng bước tới và cười rất ân cần với họ: “Hai cậu muốn uống gì?”
Tô Giai Hòa thở dài: “Xong rồi, mua đồ cho chúng ta uổng, khẳng định tốn nửa tiếng nữa. Hai ly nước cam, cảm ơn!”
Giang Diên cười cười, chậm rãi lấy trong túi ra một tờ giấy, mở ra, bên trong có dòng chữ tiếng Anh dày đặc: "Không sao, vừa hay cho chúng ta học thuộc từ ở đây."
“Ra ngoài chơi sao lại mang theo cái này! Thật bệnh hoạn!”
“Một vĩ nhân từng nói rằng việc ghi nhớ từ vựng khi đi mua sắm với phụ nữ là cách tốt nhất để giết thời gian.”
“Vĩ nhân nào?”
“Không biết nữa.”
“...”
Tô Giai Hòa trợn mắt, lần đầu tiên cậu lĩnh hội được cái loại bên ngoài lạnh lùng bên trong kì cục này.
Để tránh việc phải ghi nhớ từ vựng, Tô Giai Hoà đột nhiên trở nên tích cực đi mua sắm: "Chị ơi! Em muốn mua một đôi giày thể thao!"
"Chờ một chút." Tô Giai Tuệ vẫn đang phân vân về màu sắc của chiếc áo len, không biết nên mua xanh hay hồng: “Lát nữa chị đi với em.”
“Không, không, cửa hàng đó ở tầng một tầng, em xuống mua rồi sẽ quay lại."
“Cậu muốn chạy sao?”
Trình Tương Tuyết vỗ vai Tô Giai Hòa: "Chính xác là chị cũng muốn mua một đôi giày thể thao, chị biết cửa hàng mà cậu nói, chúng ta cùng đi nhé."
“...Vậy, đi chung đi.” Tô Giai Hòa không khỏi ảo não, đáng lẽ cậu phải đòi đi WC mới đúng.
Nhìn thấy em trai đi theo Trình TươngTuyết, Tô Giai Tuệ mới yên tâm, cô thật sự sợ em trai xách túi chạy mất.
"Thưa quý khách." Nhìn thấy Tô Giai Tuệ lưỡng lự hồi lâu giữa hai bộ quần áo, cô hướng dẫn mua sắm nói: "Bộ màu hồng anh đào này tương đối đáng yêu, còn bộ màu xanh này dễ thương hơn, tôi nghĩ cả hai đều hợp với bạn, nhưng màu xanh lá cây vẫn đẹp."
Tô Giai Tuệ đứng gương soi nửa ngày, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: “Được, lấy màu xanh lục đi, với cái áo dài tay đó chị giúp em bỏ vào nhé!”
“Được, vậy quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”
“Ơ...không xong rồi, tứo quên đưa Giai Hòa tiền, phải đi xuống tìm họ. Giang Diên, chúng ta đi thôi.”
Giang Diên đứng dậy, chị gái bán hàng bỗng nhiên đưa túi mua sắm của họ cho cậu và mỉm cười nói: "Hoan nghênh lần sau, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ."
Người bán hàng ăn mặc ngăn nắp, gọn gàng như một tiếp viên hàng không, cô ấy quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ cũng giống một tiếp viên nữa. Nó rất phù hợp với cửa hàng quần áo cao cấp này, trong nháy mắt Giang Diên bỗng không biết nên nói một lời cảm ơn hay không.
Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong đầu Giang Diên lại tràn ngập những suy nghĩ quay cuồng, rất nhiều ý nghĩ lộn xộn hiện lên, trong lúc nhất thời, cậu nghĩ việc trượt băng lát nữa nên là cậu mời, bốn người họ ít nhất cũng đến một hai trăm, nhất thời cậu lại nghĩ đến bố mẹ ở công trường, làm việc cật lực rất lâu dưới cái nắng như thiêu đốt chỉ kiếm được một hoặc hai trăm. Ở giai đoạn này, cậu dường như muốn giữ khoảng cách với bạn bè của mình, mặc dù họ cũng không thèm để ý gia cảnh chênh lệch, mặc dù điều đó sẽ khiến cho thanh xuân của cậu có chút tiếc nuối.
“Giang Diên, muốn ăn kem không?” Sau khi vội vã đi tìm Giai Hòa về, Giai Tuệ đứng ở trước quầy đồ uống lạnh.
Tầm mắt Giang Diên lơ đãng đảo qua bảng giá, cây kem ốc quế rẻ nhất là hai tệ, đắt hơn là mười tệ, nhiêu đó cũng đủ một bữa ăn trưa. Cậu cơ hồ theo phản xạ lắc đầu.
Tô Giai Tuệ cười cười, ghé vào trên quầy và nói với nhân viên bán hàng: “Xin chào, em muốn lấy hai cây kem ốc quế, một cái vị dâu tây, một cái vị vani.”
Nhân viên cửa hàng động tác rất nhanh, bên này vừa tìm xong tiền lẻ, bên kia đã làm xong cây kem.
Tô Giai Tuệ đưa hương vani cho Giang Diên: “Cầm lấy.”
“...”
“Mau lên.”
Cự tuyệt Tô Giai Tuệ dường như là tội tày trời, Giang Diên đem túi mua hàng cầm sang tay phải, vòng tay trái nha nhận kem ốc quế, cậu nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tô Giai Tuệ nhìn cậu, cô cười càng thêm xán lạn, tha thiết: “Con người tớ luôn không thích vòng vo, có việc gì luôn nói thẳng, chúng ta làm bạn bè, không thể tốt nghiệp xong liền đường ai nấy đi được, cho nên cậu không cần đắn đo về việc đó, sẽ có lúc là cơ hội cho câu chiêu đãi bọn tớ. Đừng quá gánh nặng.”
Yết hầu của Giang Diên khẽ nhúc nhích, chung quy cậu rất khó để thẳng thắng giống Tô Giai Tuệ: “Ừm...” Gánh nặng thì vẫn còn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không còn trầm trọng như thế nữa, đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, vì thế cậu không tự giác mỉm cười.
Cuối tuần trong trung tâm thương mại, một nam một nữ cầm kem trên tay mỉm cười, dù nhìn như thế nào cũng thấy bức tranh này tràn ngập ngọt ngào.
Trần Húc một tay đỡ lan can, từ trên lầu nhìn xuống hai người họ, cậu do dự một lát rồi lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh này, gửi tin nhắn cho Kỷ Cảnh.
Kỷ Cảnh trả lời rất nhanh.
[....?]
[Đừng nói với tớ cậu không nhận ra nhé?]
Kỷ Cảnh không trả lời nữa, mà đã gọi tới Tô Giai Tuệ.
“Chào, sao vậy?”
“Cậu ở đâu?”
“Kim Thành, cậu muốn đến đây không?”
“Chỉ có cậu và Trình Tương Tuyết thôi à?”
Tô Giai tuệ ăn một miếng kem đang bắt đầu tan chảy:
“Còn có Giai Hòa với Giang Diên.”
“Ồ...sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
“Cuối tuần đi chơi.”
Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy làm trái tim treo ở cổ họng của Kỷ Cảnh dần trở về vị trí ban đầu: “Vậy buổi tối tớ đến tìm cậu đi ăn, ăn cá nhé?”
Tiếng cười sảng khoái của Tô Giai Tuệ trong điện thoại truyền tới: “Cậu mời thì đơn nhiên là đi nha.”
Kỷ Cảnh tắt cuộc gọi, lập tức nhắn tin đến Trần Húc.
[Trình Tương Tuyết cũng ở đó, ông nội cậu, cậu cố ý chứ gì, làm bố đây sợ chết khiếp, cậu có thể kế thừa tài sản sao?]
[...Chết tiệt, lòng tốt không được đền đáp, chờ hai người họ mưa dầm thấm lâu đi, cậu đến khóc cũng không có chỗ khóc.]
Trần Húc nhìn không được đá lan can, cậu cũng chẳng biết vì sao lại tức giận như vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói: Giang Diên không phải nam 8.
Đường Thư và Quý Mộc Điềm luôn là chủ đề nóng trong lớp của Trình Tương Tuyết, họ rõ ràng không học cùng lớp, nhưng thân là một "nhà ngoại giao", Trình Tương Tuyết nắm mọi hành tung của hai người họ trong lòng bàn tay.
“Hừ, tớ thật không hiểu nổi cậu ta luôn, suốt ngày mang một bộ dạng trong sáng đáng thương, hận cả thế giới không biết mà."
"Cậu ta lại không trêu chọc cậu."
"Vậy cũng không ảnh hưởng việc tớ ghét cậu ta, có lẽ đó là định mệnh sẽ bị ghét ."
Định mệnh sẽ bị ghét....
Tô Giai Tuệ xoa xoa lòng bàn tay ấm áp, cô thản nhiên nói: “Thì ra cậu còn rất mê tín, là cậu có thành kiến với cô ấy cho nên cậu mới không thích.”
"Cậu rốt cuộc là ở phe nào? Hiện thân của công lý? Bà nội của công lý?”
Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh đã gọi điện thoại đến, Tô Giai Tuệ mỉm cười, may mắn thoát khỏi sự nóng giận của Tương Tuyết: “Này, cậu về đến nhà chưa?...Chuyện đó tớ biết rồi. Thứ hai tớ sẽ mang nó đến cho cậu. Ngày mai á... Tương Tuyết đang ngủ lại nhà tớ. Chiều mai bọn tớ ra ngoài chơi. Cậu sẽ đến chứ? Được rồi, đi ngủ sớm đi, tạm biệt."
Trình Tương Tuyết thò người qua hỏi: "Ngày mai Kỷ Cảnh có đến không?”
Tô Giai Tuệ đặt điện thoại trên tủ đầu giường, cũng không hoàn toàn chú ý đến cuộc gọi vẫn đang diễn ra: “Cậu ấy bảo không muốn làm bóng đèn.”
“Hả—Cậu ta nói tớ đấy, ý là tớ đang làm bóng đèn cản trở hai cậu chứ gì?”
Đầu ngón tay của Kỷ Cảnh đột nhiên rút lại, cậu không cúp máy, chính là muốn xem Trình Tương Tuyết luôn miệng gọi “anh Cảnh” sau lưng sẽ nói gì về cậu.
Tô Giai Tuệ nói: “Cậu nghĩ nhiều, Kỷ Cảnh không phải là loại người như vậy đâu.”
Trình Tương Tuyết nói: “Cậu sai rồi, để tớ nói cho cậu hiểu, theo con mắt sáng suốt của tớ ấy, thì cậu ta là một người hẹp hòi.”
Tô Giai Tuệ phản bác: "Cậu ấy mới không hẹp hòi."
Kỷ Cảnh im lặng cong cong khóe miệng, cậu tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống giường. Nếu Giai Tuệ nghĩ tốt về cậu như vậy, thì Trình Tương Tuyết nói gì về cậu ấy sau lưng cũng không thành vấn đề.
"Haha, cậu ta là không dám hẹp hòi với cậu, cậu chỉ cần gần gũi với tên nào khác, mắt cậu ta liền tóe ra cả tia lửa, giả vờ thôi!”
“Giả vờ cái gì?”
“Giả vờ tin tưởng cậu, cậu thử nghĩ xem, cậu ta chạy đến tìm cậu là do nghi ngờ nhân phẩm cậu, ý là cậu lả lơi ong bướm, vậy mà cậu còn bênh cậu ta.”
Trình Tương Tuyết bị chính cảnh trong trí tưởng tượng của cô dọa cười.
Kỷ Cảnh nghiến răng, cậu không ngờ Trình Tương Tuyết thực sự nhìn ra từng chi tiết, không biết làm sao có thể nhìn ra trò đùa của cậu.
“Aii, cậu không tin thì nghĩ đến Giang Diên ở nhà cậu khó xử biết bao nhiêu?”
"...Tớ biết cậu đang âm mưu gì rồi nhé, cậu và Giang Diên yêu nhau thì lập tức sẽ không còn khó xử nữa đúng không. Nhưng mà, cậu thực sự thích Giang Diên à?”
"Cái này ấy, khó nói lắm, tớ thấy trêu cậu ấy rất thú vị.”
"Bỏ cái ý nghĩ xấu xa của cậu đi, Giang Diên khác với cậu, tệ nhất là cậu không đậu đại học thì sẽ về nhà sống bằng tiền dành dụm, dù sao bố mẹ cũng thừa đủ để nuôi cậu cả đời. Về phần Giang Diên ấy, bây giờ là thời điểm quan trọng quyết định số phận của gia đình cậu ấy. Nếu cậu trì hoãn việc thi đại học của cậu ta thì cậu lấy gì bồi thường đây?”
"Cậu và Kỷ Cảnh yêu đương cũng không hề làm chậm trễ việc học của cậu. Hơn nữa, không biết ai kia luôn miệng nói muốn cuộc đời viên mãn thì cần yêu sớm, sau đó liền tung ta tung tăng chạy đi thổ lộ, đến tớ thì cậu bảo là tớ cản đường, thật không công bằng!”
“Không phải cậu cũng từng yêu rồi sao?”
“Đó không tính, chỉ mới hai ngày thì đã bị bóp chết trông nôi rồi.”
Hai người cứ theo chủ đề này rồi lại nhớ đến mối tình chết non của Trình Tương Tuyết.
Kỷ Cảnh nóng lòng chờ đợi sự phản bác của Tô Giai Tuệ.
Cúp điện thoại xong, Kỷ Cảnh lại vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cậu khe khẽ thở dài, hối hận vì đã nghe lén.
.........
Trận mưa đêm qua thật lớn, có lẽ vì vậy mà ngày hôm nay phá lệ sáng sủa, bầu trời trong xanh như được nước gột rửa, sáng trong xanh thẳm, có gió nhẹ và không quá nóng.
Với thời tiết đẹp như vậy, học ở nhà thật đáng tiếc, lão Tô còn khuyên họ nên ra ngoài ăn trưa.
Nhưng Tô Giai Tuệ cùng Trình Tương Tuyết lại phải trang điểm thật đẹp mới chịu đi, họ còn muốn dùng máu uốn tóc làm vài kiểu.
Lão Tô thì tương đối truyền thống, ông cho rằng những đứa trẻ ở tuổi 17,18 không trang điểm cũng rất xinh đẹp, cái đó gọi là nét đẹp tự nhiên vậy nên hà tất phải bôi trét lên mặt, làm thật giống một tiểu quái vật. Mỗi lần lão thấy người trên phố như vậy thì liền nảy sinh tâm trạng muốn đi qua gội đầu rửa mặt cho người ta.
Nhưng mà, con gái nhà mình làm vậy thật đẹp mắt, trang điểm xong khuôn mặt căng mướt, đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Thật giống với nữ minh tinh trong mấy bộ phim ảnh.
Chỉ là Tô Giai Tuệ học giỏi, nếu con gái ông không học giỏi thì ông sẽ cho nó đi theo con đường diễn xuất, trong nhà có một minh tinh, cả ngày xem TV thì cũng rất có mặt mũi.
Lão Tô đưa bọn trẻ đi trung tâm thương mại, do dự một lát rồi từ trong ví lấy thẻ tín dụng ra cho Tô Giai Tuệ. Đổi mùa rồi thì phải mua quần áo mới và giày mới, chưa kể đã đi đến trung tâm thương mại, làm sao có thể không mua văn phòng phẩm? Cửa hàng văn phòng phẩm đầy những đồ dùng, đi vào một chuyến là y như rằng xách ra một túi đồ vô dụng.
Mua đi! Lão Tô quyết tâm phải dùng núi tiền nuôi con gái, phải làm cho con gái hiểu rằng gia đình có rất nhiều tiền, khi tìm bạn trai không cần phải xem điều kiện của người khác, mà là phải xem nhân phẩm và năng lực.
Ở phương diện này ông và Tôn phu nhân lại không giống nhau.
“Cảm ơn ba!”
“Được rồi đi chơi đi, về nhà sớm chút!”
Cuối tuần thì không tồn tại việc về nhà sớm.
Tô Giai Tuệ cất thẻ tín dụng vào túi, cảm thấy thế giới này đặc biệt tươi đẹp. Cô kiếp trước không cần phải mua gì chứ đừng nói đến việc tiêu tiền, quần áo và bữa ăn đều được cung cấp theo cấp bậc, cô có đặc quyền, nhưng cô không thể thực hiện chúng một cách quá trắng trợn, không thể khiến dân chứng vì một miếng cơm mà phát sầu.
Ngày tháng đó trôi qua không có hy vọng, cũng không có hứng thú.
Giờ đây, cô có gia đình, bạn bè và một tương lai vô hạn. Thật con mẹ nó nhẹ người!
"Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó xem phim. Đúng rồi, tớ nghe nói tầng sáu mở một sân trượt băng mới, chúng ta có thể đi trượt băng." Trình Tương Tuyết dứt khoát tạo một lịch trình, thế là xong. Cô ấy đối với Tô Giai Hòa có chút nhàm chán, nhưng đối với Giang Diên lại rất quan tâm, dù sao xem phim hay trượt băng cũng không tốn bao nhiêu, cho nên Giang Diên có thể chọn một trong số đó.
“Tớ không trượt được.”
“Tớ dạy cậu nha, cậu tới bóng rổ còn học nhanh như vậy thì trượt băng tính gì.”
Tô Giai Hòa đang đói bụng bị hấp dẫn bởi tấm quảng cáo hấp dẫn trong thang máy; “Chị ơi, em muốn ăn món Nhật!”
Tô Giai Hòa nói chuyện với cái biểu tính của một tiểu bảo bối, Tô Giai Tuệ sao có thể cực tuyệt được: “Được, cửa hàng mới khai trương nên còn có sự kiện, giải nhất được tặng cây bút máy này.”
“Xem đến giải khuyến khích được rồi, còn đòi giải nhất, thua chết cậu!”
Đúng như Trình Tương Tuyết dự đoán, bọn họ đã giành được giải khuyến khích là một dây điện thoại gấu nâu.Kỳ thật có rất nhiều dây điện thoại động vật nhỏ để lựa chọn, nhưng Giai Tuệ và Tương Tuyết không hẹn mà cùng lựa chọn gấu nâu. Dây điện thoại này rất hợp với Kỷ Cảnh.
Bộ phim họ xem là 《 Pumping Heart 》, mới ra mắt được hai ngày thôi mà đã rất nổi tiếng, rất đắt khách, lúc họ đi mua vé đã hết chỗ ngồi tốt ở phía sau nên họ phải chọn ngồi hàng ghế đầu.
Sau khi bộ phim kết thúc thì trời vẫn còn khá sớm, Giai Tuệ quyết không phụ thẻ tín dụng của ba mình, cô tính đi mua vài bộ quần áo.
Tô Giai Hòa biết việc đi mua sắm với con gái rất vất vả nên không nói gì, thà ngồi trong quán nước ngơ ngác chứ quyết không đi theo, đáng tiếc là Tô Giai Tuệ đã đàn áp cậu và biến cậu trở thành tiểu đệ xách túi.
Trong khi Giai Tuệ và Tương Tuyết đang chọn quần áo, Giai Hòa thì thầm với Giang Diên: "Mặc dù tôi ghét Kỷ Cảnh, nhưng có một điều tôi phải ngưỡng mộ ở anh ta, anh ta có thể cùng chị gái tôi đi mua sắm, từ 10 giờ sáng đến tận 6 giờ chiều luôn cơ.”
“Thể lực cũng quá tốt đi.”
“Không phải, thật sự luôn, đi dạo phố không chỉ hao thể lực và còn là hao tinh thần chịu đựng.”
“Ừm... Về nhà làm hai bộ đề kiếm tra với cùng Tô Giai Tuệ đi dạo, cậu chọn cái nào?”
“Tôi chọn làm đề, tốt xấu gì cũng có hi vọng, còn đi mua sắm xong chỗ này sẽ luôn có chỗ tiếp theo.”
Một cô gái hướng dẫn mua hàng bước tới và cười rất ân cần với họ: “Hai cậu muốn uống gì?”
Tô Giai Hòa thở dài: “Xong rồi, mua đồ cho chúng ta uổng, khẳng định tốn nửa tiếng nữa. Hai ly nước cam, cảm ơn!”
Giang Diên cười cười, chậm rãi lấy trong túi ra một tờ giấy, mở ra, bên trong có dòng chữ tiếng Anh dày đặc: "Không sao, vừa hay cho chúng ta học thuộc từ ở đây."
“Ra ngoài chơi sao lại mang theo cái này! Thật bệnh hoạn!”
“Một vĩ nhân từng nói rằng việc ghi nhớ từ vựng khi đi mua sắm với phụ nữ là cách tốt nhất để giết thời gian.”
“Vĩ nhân nào?”
“Không biết nữa.”
“...”
Tô Giai Hòa trợn mắt, lần đầu tiên cậu lĩnh hội được cái loại bên ngoài lạnh lùng bên trong kì cục này.
Để tránh việc phải ghi nhớ từ vựng, Tô Giai Hoà đột nhiên trở nên tích cực đi mua sắm: "Chị ơi! Em muốn mua một đôi giày thể thao!"
"Chờ một chút." Tô Giai Tuệ vẫn đang phân vân về màu sắc của chiếc áo len, không biết nên mua xanh hay hồng: “Lát nữa chị đi với em.”
“Không, không, cửa hàng đó ở tầng một tầng, em xuống mua rồi sẽ quay lại."
“Cậu muốn chạy sao?”
Trình Tương Tuyết vỗ vai Tô Giai Hòa: "Chính xác là chị cũng muốn mua một đôi giày thể thao, chị biết cửa hàng mà cậu nói, chúng ta cùng đi nhé."
“...Vậy, đi chung đi.” Tô Giai Hòa không khỏi ảo não, đáng lẽ cậu phải đòi đi WC mới đúng.
Nhìn thấy em trai đi theo Trình TươngTuyết, Tô Giai Tuệ mới yên tâm, cô thật sự sợ em trai xách túi chạy mất.
"Thưa quý khách." Nhìn thấy Tô Giai Tuệ lưỡng lự hồi lâu giữa hai bộ quần áo, cô hướng dẫn mua sắm nói: "Bộ màu hồng anh đào này tương đối đáng yêu, còn bộ màu xanh này dễ thương hơn, tôi nghĩ cả hai đều hợp với bạn, nhưng màu xanh lá cây vẫn đẹp."
Tô Giai Tuệ đứng gương soi nửa ngày, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: “Được, lấy màu xanh lục đi, với cái áo dài tay đó chị giúp em bỏ vào nhé!”
“Được, vậy quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”
“Ơ...không xong rồi, tứo quên đưa Giai Hòa tiền, phải đi xuống tìm họ. Giang Diên, chúng ta đi thôi.”
Giang Diên đứng dậy, chị gái bán hàng bỗng nhiên đưa túi mua sắm của họ cho cậu và mỉm cười nói: "Hoan nghênh lần sau, chúc các bạn cuối tuần vui vẻ."
Người bán hàng ăn mặc ngăn nắp, gọn gàng như một tiếp viên hàng không, cô ấy quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ cũng giống một tiếp viên nữa. Nó rất phù hợp với cửa hàng quần áo cao cấp này, trong nháy mắt Giang Diên bỗng không biết nên nói một lời cảm ơn hay không.
Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong đầu Giang Diên lại tràn ngập những suy nghĩ quay cuồng, rất nhiều ý nghĩ lộn xộn hiện lên, trong lúc nhất thời, cậu nghĩ việc trượt băng lát nữa nên là cậu mời, bốn người họ ít nhất cũng đến một hai trăm, nhất thời cậu lại nghĩ đến bố mẹ ở công trường, làm việc cật lực rất lâu dưới cái nắng như thiêu đốt chỉ kiếm được một hoặc hai trăm. Ở giai đoạn này, cậu dường như muốn giữ khoảng cách với bạn bè của mình, mặc dù họ cũng không thèm để ý gia cảnh chênh lệch, mặc dù điều đó sẽ khiến cho thanh xuân của cậu có chút tiếc nuối.
“Giang Diên, muốn ăn kem không?” Sau khi vội vã đi tìm Giai Hòa về, Giai Tuệ đứng ở trước quầy đồ uống lạnh.
Tầm mắt Giang Diên lơ đãng đảo qua bảng giá, cây kem ốc quế rẻ nhất là hai tệ, đắt hơn là mười tệ, nhiêu đó cũng đủ một bữa ăn trưa. Cậu cơ hồ theo phản xạ lắc đầu.
Tô Giai Tuệ cười cười, ghé vào trên quầy và nói với nhân viên bán hàng: “Xin chào, em muốn lấy hai cây kem ốc quế, một cái vị dâu tây, một cái vị vani.”
Nhân viên cửa hàng động tác rất nhanh, bên này vừa tìm xong tiền lẻ, bên kia đã làm xong cây kem.
Tô Giai Tuệ đưa hương vani cho Giang Diên: “Cầm lấy.”
“...”
“Mau lên.”
Cự tuyệt Tô Giai Tuệ dường như là tội tày trời, Giang Diên đem túi mua hàng cầm sang tay phải, vòng tay trái nha nhận kem ốc quế, cậu nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tô Giai Tuệ nhìn cậu, cô cười càng thêm xán lạn, tha thiết: “Con người tớ luôn không thích vòng vo, có việc gì luôn nói thẳng, chúng ta làm bạn bè, không thể tốt nghiệp xong liền đường ai nấy đi được, cho nên cậu không cần đắn đo về việc đó, sẽ có lúc là cơ hội cho câu chiêu đãi bọn tớ. Đừng quá gánh nặng.”
Yết hầu của Giang Diên khẽ nhúc nhích, chung quy cậu rất khó để thẳng thắng giống Tô Giai Tuệ: “Ừm...” Gánh nặng thì vẫn còn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không còn trầm trọng như thế nữa, đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, vì thế cậu không tự giác mỉm cười.
Cuối tuần trong trung tâm thương mại, một nam một nữ cầm kem trên tay mỉm cười, dù nhìn như thế nào cũng thấy bức tranh này tràn ngập ngọt ngào.
Trần Húc một tay đỡ lan can, từ trên lầu nhìn xuống hai người họ, cậu do dự một lát rồi lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh này, gửi tin nhắn cho Kỷ Cảnh.
Kỷ Cảnh trả lời rất nhanh.
[....?]
[Đừng nói với tớ cậu không nhận ra nhé?]
Kỷ Cảnh không trả lời nữa, mà đã gọi tới Tô Giai Tuệ.
“Chào, sao vậy?”
“Cậu ở đâu?”
“Kim Thành, cậu muốn đến đây không?”
“Chỉ có cậu và Trình Tương Tuyết thôi à?”
Tô Giai tuệ ăn một miếng kem đang bắt đầu tan chảy:
“Còn có Giai Hòa với Giang Diên.”
“Ồ...sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
“Cuối tuần đi chơi.”
Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy làm trái tim treo ở cổ họng của Kỷ Cảnh dần trở về vị trí ban đầu: “Vậy buổi tối tớ đến tìm cậu đi ăn, ăn cá nhé?”
Tiếng cười sảng khoái của Tô Giai Tuệ trong điện thoại truyền tới: “Cậu mời thì đơn nhiên là đi nha.”
Kỷ Cảnh tắt cuộc gọi, lập tức nhắn tin đến Trần Húc.
[Trình Tương Tuyết cũng ở đó, ông nội cậu, cậu cố ý chứ gì, làm bố đây sợ chết khiếp, cậu có thể kế thừa tài sản sao?]
[...Chết tiệt, lòng tốt không được đền đáp, chờ hai người họ mưa dầm thấm lâu đi, cậu đến khóc cũng không có chỗ khóc.]
Trần Húc nhìn không được đá lan can, cậu cũng chẳng biết vì sao lại tức giận như vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói: Giang Diên không phải nam 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.