Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường
Chương 16: Kết Hôn Còn Quá Xa Xôi (1)
Kim Dạ Lai Thải Cúc
24/11/2023
Sân trượt băng vừa mở cửa không lâu nên vẫn có những hoạt động ưu đãi vì thế mà người đến tương đối nhiều. Lúc Tô Giai Tuệ cùng Kỷ Cảnh đến thì một chiếc giày trượt băng để thuê cũng không còn, chỉ có thể đứng trên tầng trông mắt nhìn.
Hai người bọn họ thấy đám Trình Tương Tuyết không hiểu sao lại chơi vui vẻ như vậy, họ dứt khoát kết thúc sớm, Kỷ Cảnh dự định mời mọi người đi ăn cá nướn.
Vừa nghe nói Kỷ Cảnh mời khách, Tô Giai Hòa khởi xướng phản kháng, cậu nói rằng mình không thích ăn cá và muốn về nhà.
Giang Diên: “Vừa hay, cùng nhau về giải quyết hết đề bài hồi sáng thôi.”
Tô Giai Hòa: “...”
Nhiều người chứng kiến như vậy, đặc biệt còn đang làm trò trước mặt Kỷ Cảnh, Tô Giai Hòa tất nhiên không thể đột nhiên thích ăn cá, thế là tình nguyện về nghe Giang Diên giảng bài, dù sao cậu cũng không muốn mất mặt.
Nhìn hai người bắt taxi rời đi, Tô Giai Tuệ ôm Trình Tương Tuyết cười: “Hahaha, cậu thấy mặt Tô Giai Hòa không, nghẹn chết rồi.”
“Mẹ ơi, em trai cậu cũng thật thiển cận, có người mời ăn còn không thích, hay đấy.” Trình Tương Tuyết lắc đầu: “Giang Diên cũng vậy, hay ghê.”
“Giang Diên vốn dĩ phải về sớm mà, cậu ấy ngủ sớm lắm, nhưng mà cũng quá biến thái đi, chẳng bao giờ thức khuya làm bài cả. Tối thứ năm tớ thức làm bài đến 1 giờ sáng, mà cậu ấy 8 giờ đã tắt đèn ngủ, kết quả kiểm tra hơn tớ hẳn hai mươi điểm.”
“Hâm mộ thật, đây là sự khác nhau giữa thiên tài và phàm nhân đó.”
Trần Húc sờ sờ mũi, đem đề tài kéo ra khỏi người Giang Diên, cậu hỏi Kỷ Cảnh: “Cá nướng kia ở đâu đấy?”
Kỷ Cảnh bị “Sự khác nhau giữa thiên tài và phàm nhân” đả kích nên nhiệt tình chuyển đề tài cùng Trần Húc: “Đường Đại Hưng.”
“Đi thôi, tớ đói bụng rồi, tuổi tác già rồi không thể chậm trễ nữa.”
Trần Húc tùy tiện bắt một chiếc taxi, mới vừa kéo cửa ghế phụ ra thì Trình Tương Tuyết đã chui vào.
“Mẹ.”
“Cảm ơn.”
“Mắc gì cậu phải ngồi trước vậy?”
“Tớ say xe không được sao?”
Lúc Trần Húc cùng Trình Tương Tuyết nhiệt liệt cãi nhau thì Kỷ Cảnh và Giai Tuệ đã ngồi yên trong xe, mỗi người chiếm một bên cửa.
Kỷ Cảnh nhìn Trần Húc, Trần Húc nhìn Kỷ Cảnh, tựa hồ đồng thanh mà nói: “Cậu ngồi giữa.”
Trình Tương Tuyết từ cửa sổ ló đầu ra: “Các cậu đừng tranh cãi vớ vẩn nữa, oẳn tù tì một ván đi rồi quyết định kết quả.”
Bốn người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, bắt taxi liên tục, mà lần nào cũng cãi nhau như thế, ai cũng không thích ngồi giữa hàng ghế sau, nhưng tám mươi phần trăm là Trần Húc xui xẻo, và cũng tám mươi phần trăm là Trần Húc luôn phải trả tiền xe.
Vừa chạy đên chỗ, mọi người liền mở cửa xe bỏ chạy, bỏ lại một mình cậu, không trả tiền không được mà.
Thế nhưng ba người đó rất thích trò đùa ấu trĩ nhàm chán này, làm đi làm lại cũng không biết mệt, nhìn Trần Húc nổi trận lôi đình từ lâu đã trở thành một trò giải trí trước buổi tối.
Đêm đó mãi đến 9 giờ Trần Húc mới trở về.
Bà nội vẫn chưa ngủ mà ngồi dệt áo lông ở phòng khách: “Tiểu Húc, máy tính sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi, mai tan học con đi lấy.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ, Tiểu Cảnh mời đi ăn cá nướng.”
Trần Húc đổi dép lê đi vào: “Bà nội, trễ như vậy còn dệt áo lông.”
Bà nội Trần Húc tuy tóc đã đầy sợi bạc, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, bà mang một cặp kính gọng vàng trông rất tao nhã, trí tuệ: “Mùa thu sắp đến rồi, dệt xong sớm thì con có thể mặc sớm, hai chiếc áo năm trước đoán chừng đã ngắn đi.”
“Vẫn mặc được mà ạ.”
“Sao mà được.” Nhìn thấy Trần Húc ngáp tới ngáp lui, bà vội vàng nói: “Được rồi đi tắm đi, ngày mai còn đi học đấy.”
“Không vội, trong tủ lạnh còn cà rốt không ạ?”
“Còn, nhưng tối rồi mà ăn cà rốt làm gì?”
“Tốt cho mắt.”
Trần Húc đi đến trước tủ lạnh cầm củ cà rốt rồi chạy lên lầu.
“Thằng nhóc này, còn chưa tắm rửa mà...”
Nhà của Trần Húc là của ông nội để lại, diện tích không lớn, cũng không xa hoa, nơi này cũ và rất đơn giản nhưng mọi ngóc ngách đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, màu sàn nâu đỏ bóng loáng do thường xuyên được lau dọn, sáng đến còn có thể soi bóng người, nội thất là đồ cũ chưa từng đổi qua, cũng chưa từng sơn lại, nó lắng đọng lại những năm tháng cùng ký ức trong quá khứ.
Ban đầu Trần Húc sống trên gác mái, sau khi bố mẹ ly hôn cậu mới chuyển xuống phòng ngủ bây giờ ở tầng hai.
Thú cưng của Trần Húc vẫn còn trên gác mái đấy, một con thỏ tai dài cụp xuống, lông trắng như tuyết. Cậu đã bí mật nuôi nó suốt nửa năm nay, bà nội bị đau chân nên không lên đó được, vì vậy mà đến giờ mà bà vẫn chưa phát hiện ra.
Thỏ tai cụp này rất thích ăn cà rốt, Trần Húc vừa đưa qua hai chiếc răng thỏ nó liền lộ ra nhai nhai đồ ăn, rất nhanh hai cái má đà phình lên, thỉnh thoảng nó ngước mắt nhìn Trần Húc, trong lòng có chút thận trọng và cảnh giác. Nhưng khi Trần Húc đem cà rốt đẩy về phía mình thì nó liền lắc lắc cái đuôi bông xù xù, giơ hai chân ngắn ngủn về phái trước, lo lắng bị cướp mà ôm chặt quả cà rốt.
Trần Húc cười cười ngồi trên sàn nhà, nhẹ nhàng vuốt ve lông thỏ mềm mại: “Ngoan quá.”
...
Kỷ Cảnh ở lại nhà bạn gái một đêm.
Cho dù không được Lão Tô và tên nhóc kia đối xử đàng hoàng nhưng cậu rất sẵn lòng ở lại đây.
Trước khi ngủ thì bạn gái sẽ đẩy cửa phòng, cười với cậu rồi chúc cậu ngủ ngon.
Tô Giai Tuệ vừa tắm rửa xong, cô mặc áo ngủ màu vàng nhạt, cả người tỏa ra mùi sữa tắm ngọt ngào, cái gì mà Megidramon, trông giống Pikachu siêu đáng yêu hơn.
Kỷ Cảnh quay người sang một bên, nhìn Giai Hòa có gương mặt giống Giai Tuệ đến bảy phần, cậu bất tri bất giác cười ra tiếng.
Tô Giai Hòa một bên lông tơ dựng thẳng, rất muốn một chân đá Kỷ Cảnh từ trên giường xuống, nhưng sau lưng Kỷ Cảnh có chị gái và mẹ chống lưng, cậu không thể trêu vào, chỉ có thể nhẫn nại, còn khó chịu hơn Câu Tiễn năm trên lửa thử lòng nhẫn nại của hắn.
Cậu cũng định ngủ trong phòng làm việc, ghế sô pha trong phòng làm việc rất lớn, nhưng lão Tô không cho phép, ngay từ đầu lão đã ra mệnh lệnh, miễn là Kỷ Cảnh ở lại trong nhà này thì phải ngủ chung phòng với Tô Giai Hòa, nguyên văn là để tên nhãi ranh này không nửa đêm giở trò.
Tô Giai Hòa gánh vác cái sứ mệnh vĩ đại này nên không được rời khỏi vị trí, bởi vậy mà chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, chỉ cần Kỷ Cảnh động nhẹ cậu cũng tỉnh, cậu chán ghét Kỷ Cảnh giống như chán ghét nhạc chuông báo thức tám trăm năm không đổi của mình, chỉ cần nghe là có phản ứng căng thẳng.
Kỷ Cảnh cũng biết Tô Giai Hòa bất đắc dĩ mới chung giường với cậu nên cũng không muốn làm động thái gì quá lớn, thậm chí vì tránh nửa đêm đi WC rồi lại hình thành vài hoài nghi không cần thiết, buổi tối cả nước cậu đều không muốn uống.
Thành thật mà nói thì những thứ đó cũng không thể so với Giai Hòa đang gánh vác nhiệm vụ kia.
Buổi sáng gần 6 giờ, Kỷ Cảnh miệng lưỡi khô đến tỉnh ngủ, cậu vừa mới ngồi dậy Tô Giai Hòa đã mơ mơ màng màng mở mắt, thấy ánh nắng sáng sủa bên ngoài cửa sổ, cậu rúc lại vào chăn rồi ngủ nướng.
Kỷ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, một hơi uống hết chai nước khoáng rồi đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Tôn phu nhân rất chú trọng dinh dưỡng của bọn nhỏ, không bao giờ để họ bỏ bữa sáng, 5 giờ rưỡi bà liền dậy nấu súp, vừa vào bếp là cả nhà đang ngủ say cũng dần thức dậy.
Đem cá bỏ vào chảo chiên, Tôn phu nhân nhìn thời gian: “Chị Giang giúp em canh lửa nhé, đừng làm cháy cá.” Nói xong bà bước lên lầu lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ, Giai Hòa, Tiểu Cảnh dậy đi ――”
Vứt dứt lời, Kỷ Cảnh đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong tầm mắt bà: “Chúc dì buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Cảnh trong suy nghĩ của Tôn phu nhân là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tri thư đạt lễ, không cậy sủng sinh kiêu, làm sao mà bà không thích cậu cho được, sao có thể không tín nhiệm đem việc kêu hai đứa trẻ sinh đôi nhà mình rời giường giao cho cậu được.
Hai đứa đều đang ngủ nướng, không ai kêu thì chắc chắn không rời giường được.
Kỷ Cảnh đẩy cửa phòng Tô Giai Tuệ, rón ra rón rén đi đến bên mép giường.
Giữa tháng chín oi bức, Tô Giai Tuệ ngủ không đắp chăn, nằm ngủ rất thoải mái, thoải mái đến nổi áo ngủ bị kéo lên trên một đoạn, lộ ra cái bụng trắng nộn.
Kỷ Cảnh đỏ tai kéo áo ngủ cô xuống, sau đó lấy ngón tay chọc chọc bả vai cô: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.”
Tô Giai Tuệ nhíu mày, trở mình ôm lấy cái chăn mềm mại bị xõa tung lại, có hơi bực bội lẩm bẩm: “Đừng phá, tớ ngủ tí nữa...”
Kỷ Cảnh cảm thấy yết hầu mình hơi ngứa, lòng cũng ngứa, bỗng nhiên nghĩ đến viễn cảnh cùng Tô Giai Tuệ kết hôn, mỗi ngày vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cô, được cô ôm, nghe cô làm nũng. Ý niệm đến như một cơn mưa xuân đi qua, hạt giống ươm mầm dưới đất nảy lên, nháy mắt liền tươi đẹp hết thảy.
Hai người bọn họ thấy đám Trình Tương Tuyết không hiểu sao lại chơi vui vẻ như vậy, họ dứt khoát kết thúc sớm, Kỷ Cảnh dự định mời mọi người đi ăn cá nướn.
Vừa nghe nói Kỷ Cảnh mời khách, Tô Giai Hòa khởi xướng phản kháng, cậu nói rằng mình không thích ăn cá và muốn về nhà.
Giang Diên: “Vừa hay, cùng nhau về giải quyết hết đề bài hồi sáng thôi.”
Tô Giai Hòa: “...”
Nhiều người chứng kiến như vậy, đặc biệt còn đang làm trò trước mặt Kỷ Cảnh, Tô Giai Hòa tất nhiên không thể đột nhiên thích ăn cá, thế là tình nguyện về nghe Giang Diên giảng bài, dù sao cậu cũng không muốn mất mặt.
Nhìn hai người bắt taxi rời đi, Tô Giai Tuệ ôm Trình Tương Tuyết cười: “Hahaha, cậu thấy mặt Tô Giai Hòa không, nghẹn chết rồi.”
“Mẹ ơi, em trai cậu cũng thật thiển cận, có người mời ăn còn không thích, hay đấy.” Trình Tương Tuyết lắc đầu: “Giang Diên cũng vậy, hay ghê.”
“Giang Diên vốn dĩ phải về sớm mà, cậu ấy ngủ sớm lắm, nhưng mà cũng quá biến thái đi, chẳng bao giờ thức khuya làm bài cả. Tối thứ năm tớ thức làm bài đến 1 giờ sáng, mà cậu ấy 8 giờ đã tắt đèn ngủ, kết quả kiểm tra hơn tớ hẳn hai mươi điểm.”
“Hâm mộ thật, đây là sự khác nhau giữa thiên tài và phàm nhân đó.”
Trần Húc sờ sờ mũi, đem đề tài kéo ra khỏi người Giang Diên, cậu hỏi Kỷ Cảnh: “Cá nướng kia ở đâu đấy?”
Kỷ Cảnh bị “Sự khác nhau giữa thiên tài và phàm nhân” đả kích nên nhiệt tình chuyển đề tài cùng Trần Húc: “Đường Đại Hưng.”
“Đi thôi, tớ đói bụng rồi, tuổi tác già rồi không thể chậm trễ nữa.”
Trần Húc tùy tiện bắt một chiếc taxi, mới vừa kéo cửa ghế phụ ra thì Trình Tương Tuyết đã chui vào.
“Mẹ.”
“Cảm ơn.”
“Mắc gì cậu phải ngồi trước vậy?”
“Tớ say xe không được sao?”
Lúc Trần Húc cùng Trình Tương Tuyết nhiệt liệt cãi nhau thì Kỷ Cảnh và Giai Tuệ đã ngồi yên trong xe, mỗi người chiếm một bên cửa.
Kỷ Cảnh nhìn Trần Húc, Trần Húc nhìn Kỷ Cảnh, tựa hồ đồng thanh mà nói: “Cậu ngồi giữa.”
Trình Tương Tuyết từ cửa sổ ló đầu ra: “Các cậu đừng tranh cãi vớ vẩn nữa, oẳn tù tì một ván đi rồi quyết định kết quả.”
Bốn người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, bắt taxi liên tục, mà lần nào cũng cãi nhau như thế, ai cũng không thích ngồi giữa hàng ghế sau, nhưng tám mươi phần trăm là Trần Húc xui xẻo, và cũng tám mươi phần trăm là Trần Húc luôn phải trả tiền xe.
Vừa chạy đên chỗ, mọi người liền mở cửa xe bỏ chạy, bỏ lại một mình cậu, không trả tiền không được mà.
Thế nhưng ba người đó rất thích trò đùa ấu trĩ nhàm chán này, làm đi làm lại cũng không biết mệt, nhìn Trần Húc nổi trận lôi đình từ lâu đã trở thành một trò giải trí trước buổi tối.
Đêm đó mãi đến 9 giờ Trần Húc mới trở về.
Bà nội vẫn chưa ngủ mà ngồi dệt áo lông ở phòng khách: “Tiểu Húc, máy tính sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi, mai tan học con đi lấy.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ, Tiểu Cảnh mời đi ăn cá nướng.”
Trần Húc đổi dép lê đi vào: “Bà nội, trễ như vậy còn dệt áo lông.”
Bà nội Trần Húc tuy tóc đã đầy sợi bạc, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, bà mang một cặp kính gọng vàng trông rất tao nhã, trí tuệ: “Mùa thu sắp đến rồi, dệt xong sớm thì con có thể mặc sớm, hai chiếc áo năm trước đoán chừng đã ngắn đi.”
“Vẫn mặc được mà ạ.”
“Sao mà được.” Nhìn thấy Trần Húc ngáp tới ngáp lui, bà vội vàng nói: “Được rồi đi tắm đi, ngày mai còn đi học đấy.”
“Không vội, trong tủ lạnh còn cà rốt không ạ?”
“Còn, nhưng tối rồi mà ăn cà rốt làm gì?”
“Tốt cho mắt.”
Trần Húc đi đến trước tủ lạnh cầm củ cà rốt rồi chạy lên lầu.
“Thằng nhóc này, còn chưa tắm rửa mà...”
Nhà của Trần Húc là của ông nội để lại, diện tích không lớn, cũng không xa hoa, nơi này cũ và rất đơn giản nhưng mọi ngóc ngách đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, màu sàn nâu đỏ bóng loáng do thường xuyên được lau dọn, sáng đến còn có thể soi bóng người, nội thất là đồ cũ chưa từng đổi qua, cũng chưa từng sơn lại, nó lắng đọng lại những năm tháng cùng ký ức trong quá khứ.
Ban đầu Trần Húc sống trên gác mái, sau khi bố mẹ ly hôn cậu mới chuyển xuống phòng ngủ bây giờ ở tầng hai.
Thú cưng của Trần Húc vẫn còn trên gác mái đấy, một con thỏ tai dài cụp xuống, lông trắng như tuyết. Cậu đã bí mật nuôi nó suốt nửa năm nay, bà nội bị đau chân nên không lên đó được, vì vậy mà đến giờ mà bà vẫn chưa phát hiện ra.
Thỏ tai cụp này rất thích ăn cà rốt, Trần Húc vừa đưa qua hai chiếc răng thỏ nó liền lộ ra nhai nhai đồ ăn, rất nhanh hai cái má đà phình lên, thỉnh thoảng nó ngước mắt nhìn Trần Húc, trong lòng có chút thận trọng và cảnh giác. Nhưng khi Trần Húc đem cà rốt đẩy về phía mình thì nó liền lắc lắc cái đuôi bông xù xù, giơ hai chân ngắn ngủn về phái trước, lo lắng bị cướp mà ôm chặt quả cà rốt.
Trần Húc cười cười ngồi trên sàn nhà, nhẹ nhàng vuốt ve lông thỏ mềm mại: “Ngoan quá.”
...
Kỷ Cảnh ở lại nhà bạn gái một đêm.
Cho dù không được Lão Tô và tên nhóc kia đối xử đàng hoàng nhưng cậu rất sẵn lòng ở lại đây.
Trước khi ngủ thì bạn gái sẽ đẩy cửa phòng, cười với cậu rồi chúc cậu ngủ ngon.
Tô Giai Tuệ vừa tắm rửa xong, cô mặc áo ngủ màu vàng nhạt, cả người tỏa ra mùi sữa tắm ngọt ngào, cái gì mà Megidramon, trông giống Pikachu siêu đáng yêu hơn.
Kỷ Cảnh quay người sang một bên, nhìn Giai Hòa có gương mặt giống Giai Tuệ đến bảy phần, cậu bất tri bất giác cười ra tiếng.
Tô Giai Hòa một bên lông tơ dựng thẳng, rất muốn một chân đá Kỷ Cảnh từ trên giường xuống, nhưng sau lưng Kỷ Cảnh có chị gái và mẹ chống lưng, cậu không thể trêu vào, chỉ có thể nhẫn nại, còn khó chịu hơn Câu Tiễn năm trên lửa thử lòng nhẫn nại của hắn.
Cậu cũng định ngủ trong phòng làm việc, ghế sô pha trong phòng làm việc rất lớn, nhưng lão Tô không cho phép, ngay từ đầu lão đã ra mệnh lệnh, miễn là Kỷ Cảnh ở lại trong nhà này thì phải ngủ chung phòng với Tô Giai Hòa, nguyên văn là để tên nhãi ranh này không nửa đêm giở trò.
Tô Giai Hòa gánh vác cái sứ mệnh vĩ đại này nên không được rời khỏi vị trí, bởi vậy mà chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, chỉ cần Kỷ Cảnh động nhẹ cậu cũng tỉnh, cậu chán ghét Kỷ Cảnh giống như chán ghét nhạc chuông báo thức tám trăm năm không đổi của mình, chỉ cần nghe là có phản ứng căng thẳng.
Kỷ Cảnh cũng biết Tô Giai Hòa bất đắc dĩ mới chung giường với cậu nên cũng không muốn làm động thái gì quá lớn, thậm chí vì tránh nửa đêm đi WC rồi lại hình thành vài hoài nghi không cần thiết, buổi tối cả nước cậu đều không muốn uống.
Thành thật mà nói thì những thứ đó cũng không thể so với Giai Hòa đang gánh vác nhiệm vụ kia.
Buổi sáng gần 6 giờ, Kỷ Cảnh miệng lưỡi khô đến tỉnh ngủ, cậu vừa mới ngồi dậy Tô Giai Hòa đã mơ mơ màng màng mở mắt, thấy ánh nắng sáng sủa bên ngoài cửa sổ, cậu rúc lại vào chăn rồi ngủ nướng.
Kỷ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, một hơi uống hết chai nước khoáng rồi đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Tôn phu nhân rất chú trọng dinh dưỡng của bọn nhỏ, không bao giờ để họ bỏ bữa sáng, 5 giờ rưỡi bà liền dậy nấu súp, vừa vào bếp là cả nhà đang ngủ say cũng dần thức dậy.
Đem cá bỏ vào chảo chiên, Tôn phu nhân nhìn thời gian: “Chị Giang giúp em canh lửa nhé, đừng làm cháy cá.” Nói xong bà bước lên lầu lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ, Giai Hòa, Tiểu Cảnh dậy đi ――”
Vứt dứt lời, Kỷ Cảnh đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong tầm mắt bà: “Chúc dì buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Cảnh trong suy nghĩ của Tôn phu nhân là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tri thư đạt lễ, không cậy sủng sinh kiêu, làm sao mà bà không thích cậu cho được, sao có thể không tín nhiệm đem việc kêu hai đứa trẻ sinh đôi nhà mình rời giường giao cho cậu được.
Hai đứa đều đang ngủ nướng, không ai kêu thì chắc chắn không rời giường được.
Kỷ Cảnh đẩy cửa phòng Tô Giai Tuệ, rón ra rón rén đi đến bên mép giường.
Giữa tháng chín oi bức, Tô Giai Tuệ ngủ không đắp chăn, nằm ngủ rất thoải mái, thoải mái đến nổi áo ngủ bị kéo lên trên một đoạn, lộ ra cái bụng trắng nộn.
Kỷ Cảnh đỏ tai kéo áo ngủ cô xuống, sau đó lấy ngón tay chọc chọc bả vai cô: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.”
Tô Giai Tuệ nhíu mày, trở mình ôm lấy cái chăn mềm mại bị xõa tung lại, có hơi bực bội lẩm bẩm: “Đừng phá, tớ ngủ tí nữa...”
Kỷ Cảnh cảm thấy yết hầu mình hơi ngứa, lòng cũng ngứa, bỗng nhiên nghĩ đến viễn cảnh cùng Tô Giai Tuệ kết hôn, mỗi ngày vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cô, được cô ôm, nghe cô làm nũng. Ý niệm đến như một cơn mưa xuân đi qua, hạt giống ươm mầm dưới đất nảy lên, nháy mắt liền tươi đẹp hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.